Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Hai gã đàn ông đang nằm trên cỏ ngơ người sau vài giây, tiếp sau đó ánh mắt ẩn chứa vẻ kinh hoàng. Bọn chúng có súng!
Hai người bốn mắt nhìn nhau... Cảm giác ớn lạnh bắt đầu dâng lên lòng bàn chân, sau đó lan rộng ra khắp cơ thể, giống như bị rơi xuống một hồ nước lạnh không đáy vậy...
Một tia sáng lóe lên trong đầu người đàn ông mặc đồ xám, đôi mắt hắn ta lập tức bừng lên. Hắn liếc sang phía cậu bé đang nằm, nở một nụ cười nham hiểm.
Bọn chúng có súng, hắn ta có con tin!
Người đàn ông vội vàng bò qua, dựng cơ thể đứa bé lên, dùng tay phải ghì chặt vào cổ cậu bé, cất giọng uy hiếp: "Lùi xuống một trăm mét, bằng không tao sẽ bóp chết thằng bé!"
Thằng nhỏ bây giờ chính là bùa hộ mệnh của hắn ta, không thể không tận dụng thật tốt!
Phượng Tử Hề nhìn thấy cảnh này, đáy mắt ẩn hiện tia chết chóc, hai bàn tay cô xiết chặt đến mức nổi rõ những khớp xương, cả cơ thể tản mát ra hơi lạnh tựa địa ngục. Nhiệt độ trong không khí dường như cũng giảm đi vài độ trong thoáng chốc, thực khiến người khác có cảm giác run rẩy...
Doãn Thu đổ mồ hôi lạnh, đáy mắt bừng bừng ngọn lửa, lũ cầm thú này, cô phải giết chúng!
Gã mặc đồ đen bò lên phía trên, đến cạnh đồng bọn của mình, đôi mắt hắn ẩn hiện vẻ hung ác cùng nham hiểm: "Tao đếm đến ba, nếu chúng mày không lùi lại, tao lập tức giết chết đứa bé!"
" Mày" Cơ thể Doãn Thu run rẩy vì tức giận, lũ chết tiệt!
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng vỗ lên tay Doãn Thu, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.
Người đàn ông mặc đồ đen thấy hai người vẫn đứng đó liền hét lên: "Một... hai..."
Khi hắn đếm đến hai, Phượng Tử Hề kéo Doãn Thu lùi lại, tay kia xoa xoa nhẹ viên đá. Trong đầu đã có chủ ý...
Lùi lại để đánh lạc hướng hai tên kia trước!
Miễn là chúng không làm tổn hại đến đứa nhỏ, cô sẽ có cách để chế phục!
"Không được làm đứa nhỏ bị thương!" Phượng Tử Hề vừa nói vừa viết một vài từ lên lòng bàn tay Doãn Thu, sau đó gật gật đầu...
Doãn Thu nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận xuống.
Phượng Tử Hề thấy hai tên đàn ông không còn quá kích động nữa, khóe miệng tùy ý gợi lên một vòng cung khát máu, cô xiết chặt hòn đá trong tay.
Trong đầu lặng lẽ đếm: Một, hai, khi đếm đến ba, tay phải cô ném mạnh, vẽ một vòng cung sáng như sao băng trong không khí...
Lúc này, Doãn Thu với tốc độ nhanh như gió lao về phía trước, nhảy lên cao sau đó đá mạnh vào đầu gối của tên đàn ông mặc đồ đen...
"Aaaaa-" Hai tên kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một tiếng kêu thê thảm vang lên giữa bầu trời đêm...
Người đàn ông mặc đồ đen quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trên trán hắn ta nổi rõ những đường gân xanh.
Lâm Vận ngồi trong xe kinh hoàng đến mức cơ thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt của cô ướt đẫm mồ hôi lạnh...
"Không được cử động!" Doãn Thu một tay ghì sát cổ người đàn ông mặc đồ đen, một tay giữ chặt cánh tay của hắn. Giọng nói lạnh lẽo như sông băng bắc cực cất lên.
Cùng lúc đó, hòn đá cứng rơi xuống đầu người đàn ông mặc đồ xám, những vệt máu đỏ tươi ngay lập tức đổ xuống, rơi từng giọt từng giọt xuống quần áo, tạo thành những bông hồng đỏ chết chóc.
Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí...
Người đàn ông mặc đồ xám vươn tay ra, những vệt máu dính trên tay như thể đang cười vào sự bất tài của hắn!
"Aaaa- tao sẽ giết chết chúng mày!" Gã đàn ông mặc đồ xám bùng lên cơn thịnh nộ, cơ thể hắn ta bao trùm một tầng ám khí dày đặc.
Hắn ta giơ đứa bé lên cao, thanh âm vang lên mang theo sự uy hiếp: "Nếu mày dám tiến đến, tao sẽ ném nó xuống!"
Đôi mắt sâu thẳm của Phượng Tử Hề hơi co lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung kỳ lạ.
Mặt trăng đã khuất dần sau những đám mây đen như mực, nhiệt độ trong không khí kết thành một lớp sương giá...
Trong đầu người phụ nữ âm thầm tính toán, nếu như hắn ta ném xuống, cô có thể hay không bắt được đứa nhỏ một cách an toàn?
Hai người bốn mắt nhìn nhau... Cảm giác ớn lạnh bắt đầu dâng lên lòng bàn chân, sau đó lan rộng ra khắp cơ thể, giống như bị rơi xuống một hồ nước lạnh không đáy vậy...
Một tia sáng lóe lên trong đầu người đàn ông mặc đồ xám, đôi mắt hắn ta lập tức bừng lên. Hắn liếc sang phía cậu bé đang nằm, nở một nụ cười nham hiểm.
Bọn chúng có súng, hắn ta có con tin!
Người đàn ông vội vàng bò qua, dựng cơ thể đứa bé lên, dùng tay phải ghì chặt vào cổ cậu bé, cất giọng uy hiếp: "Lùi xuống một trăm mét, bằng không tao sẽ bóp chết thằng bé!"
Thằng nhỏ bây giờ chính là bùa hộ mệnh của hắn ta, không thể không tận dụng thật tốt!
Phượng Tử Hề nhìn thấy cảnh này, đáy mắt ẩn hiện tia chết chóc, hai bàn tay cô xiết chặt đến mức nổi rõ những khớp xương, cả cơ thể tản mát ra hơi lạnh tựa địa ngục. Nhiệt độ trong không khí dường như cũng giảm đi vài độ trong thoáng chốc, thực khiến người khác có cảm giác run rẩy...
Doãn Thu đổ mồ hôi lạnh, đáy mắt bừng bừng ngọn lửa, lũ cầm thú này, cô phải giết chúng!
Gã mặc đồ đen bò lên phía trên, đến cạnh đồng bọn của mình, đôi mắt hắn ẩn hiện vẻ hung ác cùng nham hiểm: "Tao đếm đến ba, nếu chúng mày không lùi lại, tao lập tức giết chết đứa bé!"
" Mày" Cơ thể Doãn Thu run rẩy vì tức giận, lũ chết tiệt!
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng vỗ lên tay Doãn Thu, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.
Người đàn ông mặc đồ đen thấy hai người vẫn đứng đó liền hét lên: "Một... hai..."
Khi hắn đếm đến hai, Phượng Tử Hề kéo Doãn Thu lùi lại, tay kia xoa xoa nhẹ viên đá. Trong đầu đã có chủ ý...
Lùi lại để đánh lạc hướng hai tên kia trước!
Miễn là chúng không làm tổn hại đến đứa nhỏ, cô sẽ có cách để chế phục!
"Không được làm đứa nhỏ bị thương!" Phượng Tử Hề vừa nói vừa viết một vài từ lên lòng bàn tay Doãn Thu, sau đó gật gật đầu...
Doãn Thu nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận xuống.
Phượng Tử Hề thấy hai tên đàn ông không còn quá kích động nữa, khóe miệng tùy ý gợi lên một vòng cung khát máu, cô xiết chặt hòn đá trong tay.
Trong đầu lặng lẽ đếm: Một, hai, khi đếm đến ba, tay phải cô ném mạnh, vẽ một vòng cung sáng như sao băng trong không khí...
Lúc này, Doãn Thu với tốc độ nhanh như gió lao về phía trước, nhảy lên cao sau đó đá mạnh vào đầu gối của tên đàn ông mặc đồ đen...
"Aaaaa-" Hai tên kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một tiếng kêu thê thảm vang lên giữa bầu trời đêm...
Người đàn ông mặc đồ đen quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trên trán hắn ta nổi rõ những đường gân xanh.
Lâm Vận ngồi trong xe kinh hoàng đến mức cơ thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt của cô ướt đẫm mồ hôi lạnh...
"Không được cử động!" Doãn Thu một tay ghì sát cổ người đàn ông mặc đồ đen, một tay giữ chặt cánh tay của hắn. Giọng nói lạnh lẽo như sông băng bắc cực cất lên.
Cùng lúc đó, hòn đá cứng rơi xuống đầu người đàn ông mặc đồ xám, những vệt máu đỏ tươi ngay lập tức đổ xuống, rơi từng giọt từng giọt xuống quần áo, tạo thành những bông hồng đỏ chết chóc.
Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí...
Người đàn ông mặc đồ xám vươn tay ra, những vệt máu dính trên tay như thể đang cười vào sự bất tài của hắn!
"Aaaa- tao sẽ giết chết chúng mày!" Gã đàn ông mặc đồ xám bùng lên cơn thịnh nộ, cơ thể hắn ta bao trùm một tầng ám khí dày đặc.
Hắn ta giơ đứa bé lên cao, thanh âm vang lên mang theo sự uy hiếp: "Nếu mày dám tiến đến, tao sẽ ném nó xuống!"
Đôi mắt sâu thẳm của Phượng Tử Hề hơi co lại, khóe miệng nhếch lên một vòng cung kỳ lạ.
Mặt trăng đã khuất dần sau những đám mây đen như mực, nhiệt độ trong không khí kết thành một lớp sương giá...
Trong đầu người phụ nữ âm thầm tính toán, nếu như hắn ta ném xuống, cô có thể hay không bắt được đứa nhỏ một cách an toàn?