Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Phượng Tử Hề tiến về phía trước một bước, Đường Nhu lại lùi về phía sau một bước.
Trên trán bà ta đã rỉ ra từng giọt mồ hôi lớn, cả người không tự chủ mà run rẩy, nước mắt trên mặt dưới ánh đèn mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thật là điềm đạm đáng yêu, bộ dạng khiến người ta nhìn thấy là thương, khiến đàn ông không kìm lòng được muốn ôm vào lòng bảo vệ.
Mà ở trong mắt Phượng Tử Hề lại chính là một đóa bạnh liên hoa giả tạo ưu làm bộ làm tịch
Cô lạnh lùng cười, bàn tay nắm cằm bà ta càng tăng thêm sức, giọng điệu sắc như dao: "Có biết Phượng Lãng Hiên đã làm gì không?"
Không đợi Đường Nhu trả lời, Phượng Tử Hề lại cười lạnh một tiếng: "A_____ tuổi còn nhỏ mà không học cái tốt, lại dám hạ dược với ta, nếu không phải ở quân doanh học được chút bản lĩnh vậy thì trong sạch của ta đã bị đứa con trai âm hiểm dối trá của bà hủy hoại rồi!"
Đường Nhu trừng lớn mắt, dáng vẻ bị đả kích nặng nề nhìn Phượng Tử Hề lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy, mày bôi nhọ Lãng Hiên!"
Liễu Duyệt bất động tại chỗ, đại naiz trống rỗng, mắt đỏ lên, lẩm bẩm tự nói: " Thật quá đáng!"
Vừa đúng lúc, Phượng Lãng Hiên từ trên lầu đi xuống, trong mắt tràn đầy hận ý cùng sợ hãi: " Phượng ____Tử_____ Hề!"
Phượng Kim Hải nghe được giọng nói, trong lòng giật mình, lập tức tiến tới quan tâm hỏi: “Lãng Hiên, cơ thể con vãn còn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi nhiều môth chút!”
Lúc Phượng Lãng Hiên được đưa về Phượng gia, toàn thân **, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng bầm tím.....
(Đừng hỏi tui toàn thân làm sao, bởi vì tui cũng không biết đâu, ở nguyên gốc cũng y xì ở dấu ** như vầy đó)
Dường như đã bị thương nghiêm trọng! Nhìn hắn hơi thở thoi thóp, cả nhà đều sợ đến mức tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Phượng Tử Hề chả chút ý tứ mà ngoáy ngoáy lỗ tai, không chút để ý liếc nhìn Phượng Lãng Hiên, đang định châm chọc hắn một trận lại thấy Liễu Duyệt giống như điên rồi lao vào hắn.
Vươn tay ra sức mà đấm lên ngực hắn, đứt từng khúc ruột gào lên: "Tại sao lại làm vậy với Hề Hề, con bé đã làm gì các người kia chứ, mày cùng mẹ mày đều không phải là người tốt, các người đều là kẻ độc ác, hôm nay tôi nhất định phải đuổi các người ra khỏi Phượng gia!"
Nếu không phải quá đau lòng, nếu không phải quá thất vọng, một Liễu Duyệt luôn luôn ôn nhu sao có thể trở nên như vậy.
Phượng Tử Hề thoảng chút kinh ngạc, sâu trong lòng lại dâng lên vài phần hạnh phúc cùng ấm áp, âm thầm than nhẹ: Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ a!
“A —— tiện nhân, tao đánh chết mày!” Đường Nhu thấy vậy cũng bị kích thích, chạy như bay qua muốn đánh Liễu Duyệt.
Đáng tiếc, Phượng Tử Hề chẳng cho bà ta bất kì cơ hội nào. Tiện tay cần lấy gạt tàn trên bàn ném một cái, vẽ ra một đường cung vô cùng xinh đẹp.
“A ——” tiếng hét đau đớn vang lên, ngay sau đó là tiếng pha lê rơi xuống đất.
Vết máu chói mắt mà quyến rũ dính trên làn tóc, từ từ chảy xuống dưới cổ
Phượng Lãng Hiên nhanh chóng phản ứng lại, hung hăng đẩy Liễu Duyệt ra, đáy mắt tràn lên tia sát khí: "Cút!"
Vừa mới bị Liễu Duyệt bất ngờ phát điên xông tới, hắn nhất thời không phản ứng lại kịp.
Một người luôn nhu nhược, sợ phiền phức lại nhát gan trong nháy mắt biến thành cọp mẹ, chuyển biến này cũng quá lớn rồi!
Liễu Duyệt bị đẩy ra, thân mình mất cân bằng, hai chân theo bản năng mà lùi lại mấy bước
“Phanh ——” một cái ngã xuống đất.
Đáy mắt Phượng Tử Hề lan tràn ý lạnh có thể che trời lấp đất, đôi tay nắm chặt kêu răng rắc, cực nhanh đến bên cạnh Liễu Duyệt đỡ bà dậy.
Sau đó, lại nhanh chóng đi đến trước mặt Phượng Lãng Hiên, nhấc chân đá tới bụng của đối phương.
Tốc độ của cô quá nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy động tác gì đã nghe được tiếng "phốc", phun ra một ngụm máu tươi.
“Nghịch nữ —— nghịch nữ ——” Phượng Kim Hải tức giận đến xanh tím cả mặt, môi run run, cả người cũng đều run rẩy.
Đường Nhu vốn dĩ đã bị Phượng Tử Hề tra tấn đến sức cùng lực kiệt, tinh thần hoảng hốt, thấy một cảnh như vậy, trái tim nhảy lên một cái trực tiếp ngất đi
Vẻ mặt Phượng Lãng Hiên tái nhợt đau đớn, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề, ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên tức giận không hề nhỏ.
Trên trán bà ta đã rỉ ra từng giọt mồ hôi lớn, cả người không tự chủ mà run rẩy, nước mắt trên mặt dưới ánh đèn mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thật là điềm đạm đáng yêu, bộ dạng khiến người ta nhìn thấy là thương, khiến đàn ông không kìm lòng được muốn ôm vào lòng bảo vệ.
Mà ở trong mắt Phượng Tử Hề lại chính là một đóa bạnh liên hoa giả tạo ưu làm bộ làm tịch
Cô lạnh lùng cười, bàn tay nắm cằm bà ta càng tăng thêm sức, giọng điệu sắc như dao: "Có biết Phượng Lãng Hiên đã làm gì không?"
Không đợi Đường Nhu trả lời, Phượng Tử Hề lại cười lạnh một tiếng: "A_____ tuổi còn nhỏ mà không học cái tốt, lại dám hạ dược với ta, nếu không phải ở quân doanh học được chút bản lĩnh vậy thì trong sạch của ta đã bị đứa con trai âm hiểm dối trá của bà hủy hoại rồi!"
Đường Nhu trừng lớn mắt, dáng vẻ bị đả kích nặng nề nhìn Phượng Tử Hề lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy, mày bôi nhọ Lãng Hiên!"
Liễu Duyệt bất động tại chỗ, đại naiz trống rỗng, mắt đỏ lên, lẩm bẩm tự nói: " Thật quá đáng!"
Vừa đúng lúc, Phượng Lãng Hiên từ trên lầu đi xuống, trong mắt tràn đầy hận ý cùng sợ hãi: " Phượng ____Tử_____ Hề!"
Phượng Kim Hải nghe được giọng nói, trong lòng giật mình, lập tức tiến tới quan tâm hỏi: “Lãng Hiên, cơ thể con vãn còn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi nhiều môth chút!”
Lúc Phượng Lãng Hiên được đưa về Phượng gia, toàn thân **, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng bầm tím.....
(Đừng hỏi tui toàn thân làm sao, bởi vì tui cũng không biết đâu, ở nguyên gốc cũng y xì ở dấu ** như vầy đó)
Dường như đã bị thương nghiêm trọng! Nhìn hắn hơi thở thoi thóp, cả nhà đều sợ đến mức tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Phượng Tử Hề chả chút ý tứ mà ngoáy ngoáy lỗ tai, không chút để ý liếc nhìn Phượng Lãng Hiên, đang định châm chọc hắn một trận lại thấy Liễu Duyệt giống như điên rồi lao vào hắn.
Vươn tay ra sức mà đấm lên ngực hắn, đứt từng khúc ruột gào lên: "Tại sao lại làm vậy với Hề Hề, con bé đã làm gì các người kia chứ, mày cùng mẹ mày đều không phải là người tốt, các người đều là kẻ độc ác, hôm nay tôi nhất định phải đuổi các người ra khỏi Phượng gia!"
Nếu không phải quá đau lòng, nếu không phải quá thất vọng, một Liễu Duyệt luôn luôn ôn nhu sao có thể trở nên như vậy.
Phượng Tử Hề thoảng chút kinh ngạc, sâu trong lòng lại dâng lên vài phần hạnh phúc cùng ấm áp, âm thầm than nhẹ: Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ a!
“A —— tiện nhân, tao đánh chết mày!” Đường Nhu thấy vậy cũng bị kích thích, chạy như bay qua muốn đánh Liễu Duyệt.
Đáng tiếc, Phượng Tử Hề chẳng cho bà ta bất kì cơ hội nào. Tiện tay cần lấy gạt tàn trên bàn ném một cái, vẽ ra một đường cung vô cùng xinh đẹp.
“A ——” tiếng hét đau đớn vang lên, ngay sau đó là tiếng pha lê rơi xuống đất.
Vết máu chói mắt mà quyến rũ dính trên làn tóc, từ từ chảy xuống dưới cổ
Phượng Lãng Hiên nhanh chóng phản ứng lại, hung hăng đẩy Liễu Duyệt ra, đáy mắt tràn lên tia sát khí: "Cút!"
Vừa mới bị Liễu Duyệt bất ngờ phát điên xông tới, hắn nhất thời không phản ứng lại kịp.
Một người luôn nhu nhược, sợ phiền phức lại nhát gan trong nháy mắt biến thành cọp mẹ, chuyển biến này cũng quá lớn rồi!
Liễu Duyệt bị đẩy ra, thân mình mất cân bằng, hai chân theo bản năng mà lùi lại mấy bước
“Phanh ——” một cái ngã xuống đất.
Đáy mắt Phượng Tử Hề lan tràn ý lạnh có thể che trời lấp đất, đôi tay nắm chặt kêu răng rắc, cực nhanh đến bên cạnh Liễu Duyệt đỡ bà dậy.
Sau đó, lại nhanh chóng đi đến trước mặt Phượng Lãng Hiên, nhấc chân đá tới bụng của đối phương.
Tốc độ của cô quá nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy động tác gì đã nghe được tiếng "phốc", phun ra một ngụm máu tươi.
“Nghịch nữ —— nghịch nữ ——” Phượng Kim Hải tức giận đến xanh tím cả mặt, môi run run, cả người cũng đều run rẩy.
Đường Nhu vốn dĩ đã bị Phượng Tử Hề tra tấn đến sức cùng lực kiệt, tinh thần hoảng hốt, thấy một cảnh như vậy, trái tim nhảy lên một cái trực tiếp ngất đi
Vẻ mặt Phượng Lãng Hiên tái nhợt đau đớn, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề, ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên tức giận không hề nhỏ.