Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: "Loài người kia mau mau chạy đi, ta siêu siêu hung dữ!"
Tô Vân Lý nhìn người phụ nữ an tĩnh trước mặt, đối với Trình Lạc, hắn chỉ coi cô là một kẻ thế thân, bây giờ chính chủ đã quay về, dĩ nhiên muốn hàng giả là cô cút đi. Mặc dù có phần tàn nhẫn, nhưng Tô Vân Lý không hề cảm thấy mình đã làm sai gì cả.
Nhưng hôm nay, hắn cảm giác Trình Lạc có chút khác thường.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất lại bình thản hơn nhiều, mơ hồ mang tới cảm giác bá đạo khó tả.
“Không, chủ yếu là dùng bữa sáng.” Trình Lạc cầm khăn lau lau khóe miệng, “Tiếp theo là cùng anh bàn bạc chuyện ly hôn.”
Mặt mày Triệu Vi Ninh lướt qua tia vui mừng, ngay cả Tô Vân Lý cũng nhướng nhướng mày.
"Tôi sẽ ly hôn với anh, nhưng tôi có một yêu cầu."
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền?
Cô mới không nông cạn như vậy.
Trên đời này người cho tiền cô rất nhiều, hà tất phải bận tâm đến tí đồng tiền hèn mọn của Tô Vân Lý.
Trình Lạc nhìn xuống Nhu Nhu, bé con đang gặm ngón tay, cảm nhận được tầm mắt của mẹ, Nhu Nhu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào, Trình Lạc bỗng thấy phiền chán, nheo mắt lại.
"Điều kiện ly hôn của tôi là - anh nuôi đứa nhỏ."
Nụ cười trên mặt Triệu Vi Ninh nháy mắt cứng lại.
Mắt đen Tô Vân Lý thâm trầm, im lặng hồi lâu.
"Cô nói nghiêm túc?” Tô Vân Lý nhẹ giọng hỏi, giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
Hắn còn nhớ rõ mấy ngày trước, Trình Lạc sống chết nhất mực bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng sau một hồi sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Hắn không thể không hoài nghi ý định của cô.
“Nghiêm túc.”
“Được.”
Tô Vân Lý quyết đoán, gọi quản gia đến nói: “Đem máy tính lại cho tôi.”
“Vâng.”
“Vân Lý……”
Tô Vân Lý giơ tay ngắt lời Triệu Vi Ninh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Trình Lạc nói: "Đứa bé tôi có thể nuôi, nhưng nếu cô muốn rời khỏi nhà thì phải ra đi tay trắng, hợp đồng với công ty cũng sẽ được giải trừ. Ngoài ra, cô không được lấy danh nghĩa của tôi để đạt được bất kì lợi ích gì, không được nhắc đến tên của tôi trước truyền thông. Nếu cô đồng ý các điều kiện này, có thể làm bản hợp đồng ngay hôm nay. "
Nghe được cái này, Triệu Vi Ninh không có động tĩnh gì nữa, chậm rãi dựa lưng vào ghế.
“Có thể, không thành vấn đề.”
Lúc này, quản gia cầm Macbook đi đến, Tô Vân Lý nhận lấy, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím, trong chốc lát đã hoàn tất hợp đồng.
"Đi in ra thành ba phần"
Sau khi hợp đồng được in ra, quản gia mang theo một cây bút đen đi lại.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, Trình Lạc lưu loát đặt bút kí tên.
Cuối cùng tháo đai đeo xuống, dứt khoát nhét Nhu Nhu vào lồng ngực Tô Vân Lý.
Cơ thể nhóc con mềm mại, thoang thoảng mùi sữa nhè nhẹ, tựa như ổ bánh mì nhỏ, không cẩn thận sẽ lập tức làm tổn thương nhóc. Lưng Tô Vân Lý nháy mắt cứng đờ, vài giây sau mới khôi phục tinh thần.
Hắn nhắm mắt lại, giao đứa trẻ mà bản thân chẳng thèm liếc lấy một cái từ khi sinh ra cho quản gia, thở phào nhẹ nhõm rồi lấy khăn giấy cẩn thận chà lau ngón tay.
“Bữa sáng rất ngon.” Sau khi giải quyết một rắc rối lớn, tâm trạng Trình Lạc tương đối tốt, khẽ mỉm cười đứng dậy, “Tạm biệt, Tô tiên sinh.”
“Chờ một chút.” Tô Vân Lý đột nhiên ngăn cô lại.
Trình Lạc nhìn lại: "Còn có chuyện gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông quét qua người cô, lạnh lùng nói: "Yêu cầu của tôi là rời đi tay trắng. Hiện tại bộ quần áo cô đang mặc là tôi mua cho cô."
Ý tứ rất là rõ ràng.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ lấy thân ảnh thon dài của hắn, hiện ra vẻ ôn nhu lưu luyến.
Trình Lạc cảm giác tận sâu trong linh hồn mình phát ra từng trận khóc than, thậm chí còn cảm nhận được người kia nỉ non không cam lòng.
Cô vô cảm nhìn Tô Vân Lý, ngay trước mặt hắn lần lượt cởi từng chiếc cúc, ném phăng áo sơ mi xuống đất, lại tiếp tục cởi khóa quần, cuối cùng tháo giày, chỉ để lại nội y đứng yên.
Trình Lạc sớm đã không còn hình tượng ngày xưa, sẽ không khơi dậy ham muốn của đàn ông, nhưng sống lưng thẳng tắp, cho dù gần như khỏa thân cũng sinh ra loại khí chất cao quý khó tả.
Tô Vân Lý nhìn vào đôi mắt đó, đột nhiên mím chặt môi, trong lòng bỗng len lỏi cảm giác âm u không rõ nguyên nhân.
"Tô tiên sinh, chắc anh vừa lòng rồi nhỉ?"
Tô Vân Lý im lặng.
Cô cười chế giễu một tiếng, trước khi rời đi trào phúng nhìn Triệu Vi Ninh: “Hai người rất xứng đôi, nhưng tôi có ý tốt nhắc nhở một vài người, tốt nhất nên dùng tiền của bản thân mua quần áo đi thì hơn.”
Mặt Triệu Vi Ninh biến sắc.
Nhìn theo bóng lưng của Trình Lạc, ánh mắt Triệu Vi Ninh lóe lên, khẽ gõ bàn ba tiếng, Toàn Phong nghe được tín hiệu nháy mắt dựng lỗ đứng tai, tru lên lao thẳng về phía Trình Lạc. Lần này, Tô Vân Lý không hề can thiệp.
Toàn Phong thật đúng như tên gọi của nó, toàn thân to lớn lại linh hoạt, bất kể ai từng gặp đều tán thưởng thân hình phát triển của nó cùng đôi mắt ngập tràn sát khí.
Lúc này, Toàn Phong nhe miệng lộ ra răng nanh, bốn chân nhanh nhẹn lao về phía mục tiêu.
Trình Lạc dừng bước, không hề quay đầu lại.
"Đứng lại."
Giọng nói của người phụ nữ không lớn, bình tĩnh đạm mạc, lại lộ ra khí thế không tài nào kháng cự.
Toàn Phong lộ ra vẻ sợ hãi, tiếng tru hung hăng đã biến thành tiếng nức nở, chậm chạp thu lại hàm răng sắc nhọn, cụp đuôi xuống, không dám nhúc nhích.
Triệu Vi Ninh nhìn phản ứng của Toàn Phong kia mà sợ ngây người. Đây vốn là giống chó hung ác tự nhiên, được mua từ Đức với giá cao, Tô Vân Lý phải dành gần nửa năm để huấn luyện nó, biến nó thành chó giữ nhà, người đến là cắn, chỉ nghe theo lệnh của Tô Vân Lý và Triệu Vi Ninh.
Vậy mà bây giờ nó lại... sợ một người phụ nữ?
Tô Vân Lý cau mày nhìn Trình Lạc, người phụ nữ quay đầu lại, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt bình tĩnh không có lấy một gợn sóng.
Triệu Vi Ninh khẽ cắn môi, lại gõ bàn ba lần nữa.
Toàn Phong lấy lại tinh thần, lại bày ra một tư thế tấn công.
"Nếu mày dám cắn, bà sẽ bóp nát họng của mày."
Cô nói, trên mặt mang theo nồng đậm sát khí.
"Ư... Ẳng."
Toàn Phong bị dọa suýt thì sợ khóc xĩu, ban đầu đã cảm thấy cái bà này có gì đó sai sai, bây giờ xem ra quả nhiên là sai thiệt, bởi nó hoàn toàn không có cách nào chống lại mệnh lệnh của cô.
Nhưng mà …… Chủ nhân nuôi nó to xác đang ở chỗ này, mặt mũi chó dữ không thể mất đượcccc.
Vậy nên...
"Gâu!"
Toàn Phong bày ra tư thế, nhe răng trợn mắt kêu vài tiếng.
Dịch từ tiếng chó ra là: Loài người kia mau mau chạy đi, ta siêu siêu hung dữ!
Trình Lạc cảm thấy con chó này thật thú vị, không khỏi cười một tiếng.
“Gâu gâu gâu!”
Làm ơn cho tui chút mặt mũi đi mà, giả bộ sợ cái đi máa TwT
Trình Lạc bước tới, khom lưng nắm lấy hai chân trước của Toàn Phong, để nó đứng thẳng lên.
Nhìn thấy hành động này, Triệu Vi Ninh hít sâu một hơi.
Toàn Phong vô cùng hung bạo, đến cả cô ta cũng không có gan làm như thế.
Triệu Vi Ninh cơ hồ đã trông thấy hình ảnh nó táp "phăng" gãy cổ cô.
Thế nhưng...
Tình cảnh đẫm máu không hề xuất hiện như đã tưởng tượng.
Con chó hung ác dữ dằn bất ngờ biến thành cún cưng, thè thè lưỡi, hai tai cụp xuống, ngoan ngoãn đến chịu không chịu được.
“Tao thích mày rồi đấy, cho phép bổn cún mày vinh hạnh làm chó trông cửa cho tao.”
"Ẳng...?"
“Nhưng tao không thích đồ tao coi trọng theo người khác.” Trình Lạc cười tủm tỉm xoa đầu chó Toàn Phong, nhẹ nhàng nói: “Nếu mày không muốn, tao chỉ đành chơi chết mày ở đây thôi.”
“Ẳng —— ngao!”
Mía! Cái bà này con mẹ nó có bệnh đi!
“Hửm?”
“……”
Chết mịa, quên mất bả nghe hiểu mình nói.
Chó Toàn Phong suy tư cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy ở cái sân to đùng này cũng chẳng có gì kích thích, mỗi ngày hết ăn như heo lại lăn ra ngủ như chết trương, chán muốn chết, mặc dù vô cùng xin lỗi chủ cũ, chỉ là…… Chó hư không cần nguyên tắc! Được sống mới là nguyên tắc!!!
“Gâu gâu!”
Oce nha, tui sẽ đi theo bà.
Vậy là Toàn Phong dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Lạc, cái đuôi mãnh liệt lắc lư, cả người xoay vòng quanh chân cô, bộ dạng hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hung hăng dữ dằn ban đầu.
Mắt thấy sủng vật bản thân nhiều năm nuôi dưỡng sắp lên chung thuyền với tình địch cũ, Triệu Vi Ninh không thể bình tĩnh được nữa, đứng dậy đi tới chỗ Trình Lạc, mắng: "Toàn Phong, mày lăn về đây cho tao!"
"Toàn Phong."
Trình Lạc đưa mắt ra hiệu, lông toàn thân của Toàn Phong lập tức dựng đứng lên, che chở Trình Lạc ở phía sau, bản thân hung dữ đối mặt với Triệu Vi Ninh.
Trái tim của Triệu Vi Ninh lập tức lạnh lẽo.
Cô ta đưa mắt nhìn Tô Vân Lý, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất không cam lòng: "Vân Lý..."
Tô Vân Lý mắt điếc tai ngơ, con Toàn Phong này mạnh đến mức dù có năm người trưởng thành cũng khó lòng địch nổi, chẳng biết người phụ nữ kia dùng cách gì mà có thể biến nó trở nên ngoan ngoãn như thế nữa.
"Bỏ đi, Vi Ninh."
"Nhưng..."
“Anh nói bỏ đi.” Thái độ Tô Vân Lý cứng rắn, “Chỉ là một con chó mà thôi.”
Triệu Vi Ninh không cam lòng trừng mắt nhìn Trình Lạc.
Trình Lạc đã dẫn theo Toàn Phong rời đi, Nhu Nhu tựa như phát giác ra có chuyện, đột nhiên ghé vào trên vai quản gia láo liêng nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Trình Lạc ngày càng mờ ảo, đôi mắt to của nhóc con không hề chớp lấy một cái, đến tận khi bóng dáng kia khuất dần rồi biến mất, nhóc con rốt cuộc khóc thét thành từng trận đầy khổ sở.
Tiếng khóc của Nhu Nhu văng vẳng bên tai, Trình Lạc lại không hề dao động, nhưng thật ra linh hồn trong thân thể kia đã bất an giãy giụa, vọng tưởng lần nữa chiếm lại quyền khống chế thân thể, nhưng mà linh hồn cô ta quá mức nhỏ yếu, không hề lay động được dù là sợi tóc của Trình Lạc.
Khi chuẩn bị ra đến cổng, một bóng người từ phía sau hòa ái đi tới: "Phu nhân, xin đợi một chút."
Trình Lạc quay đầu lại, nhận ra được đây là lão quản gia của Tô Vân Lý.
“Có chuyện gì sao?”
Quản gia Lý cởi áo khoác, cung kính đưa cho Trình Lạc nói:
"Phu nhân, mặc vào đi, ra ngoài như thế này không tốt đâu."
"Tôi đã không còn là vợ của Tô Vân Lý nữa rồi."
“Tôi biết.” Chú Lý cười, “Nhưng ở trong lòng tôi, Tô phu nhân chỉ có một.”
Trình Lạc trầm mặc trong chốc lát, im lặng đưa tay nhận lấy quần áo, quay đầu rời đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần dần khuất xa, chú Lý thở dài, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đi về hướng ngược lại.
"Loài người kia, sao cô có thể nghe hiểu tôi những gì tui nói vậy?"
Toàn Phong theo Trình Lạc trở về nhà, nói chuyện bằng cẩu ngữ suốt cả đường.
"Bà đây là chúa tể của vạn vật, thương sinh chi mẫu, có thể lắng nghe mọi âm thanh trên thế giới."
Lúc đó, Toàn Phong dường như đã nhìn thấy hào quanh chói mắt soi rọi tỏa ra bốn phía từ người Trình Lạc.
Vì thế trong lòng càng thêm chờ mong cuộc sống của vạn vật chi chủ, thương sinh chi mẫu sẽ ra sao, chính là ——
“Gâu gâu gâu?”
Vạn vật chi chủ mà phải ở nơi như thế này hả?
Nhìn chung cư nhỏ cũ nát trước mắt, Toàn Phong ngậm muỗng vàng mà lớn lên bắt đầu cảm thấy hoài nghi cẩu sinh.
Trình Lạc mặt vô cảm xòe chìa khóa mở cửa: “Thân thể suy cho cùng cũng chỉ là xác thịt mà thôi, dù cho mày sống trong tòa cung điện nguy nga tráng lệ hay mái lều tranh rách nát bần hèn cũng chẳng có gì khác biệt, quan trọng là ở trong linh hồn.”
“……”
Quao, cao thâm quá, nghe không hiểu.
Nó có thể hiểu nôm na là vì…… Vạn vật chi chủ kỳ thật là một tên nghèo rách mồng tơi không có lấy một đồng tiền không?
Nhưng hôm nay, hắn cảm giác Trình Lạc có chút khác thường.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất lại bình thản hơn nhiều, mơ hồ mang tới cảm giác bá đạo khó tả.
“Không, chủ yếu là dùng bữa sáng.” Trình Lạc cầm khăn lau lau khóe miệng, “Tiếp theo là cùng anh bàn bạc chuyện ly hôn.”
Mặt mày Triệu Vi Ninh lướt qua tia vui mừng, ngay cả Tô Vân Lý cũng nhướng nhướng mày.
"Tôi sẽ ly hôn với anh, nhưng tôi có một yêu cầu."
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Tiền?
Cô mới không nông cạn như vậy.
Trên đời này người cho tiền cô rất nhiều, hà tất phải bận tâm đến tí đồng tiền hèn mọn của Tô Vân Lý.
Trình Lạc nhìn xuống Nhu Nhu, bé con đang gặm ngón tay, cảm nhận được tầm mắt của mẹ, Nhu Nhu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào, Trình Lạc bỗng thấy phiền chán, nheo mắt lại.
"Điều kiện ly hôn của tôi là - anh nuôi đứa nhỏ."
Nụ cười trên mặt Triệu Vi Ninh nháy mắt cứng lại.
Mắt đen Tô Vân Lý thâm trầm, im lặng hồi lâu.
"Cô nói nghiêm túc?” Tô Vân Lý nhẹ giọng hỏi, giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
Hắn còn nhớ rõ mấy ngày trước, Trình Lạc sống chết nhất mực bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng sau một hồi sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Hắn không thể không hoài nghi ý định của cô.
“Nghiêm túc.”
“Được.”
Tô Vân Lý quyết đoán, gọi quản gia đến nói: “Đem máy tính lại cho tôi.”
“Vâng.”
“Vân Lý……”
Tô Vân Lý giơ tay ngắt lời Triệu Vi Ninh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Trình Lạc nói: "Đứa bé tôi có thể nuôi, nhưng nếu cô muốn rời khỏi nhà thì phải ra đi tay trắng, hợp đồng với công ty cũng sẽ được giải trừ. Ngoài ra, cô không được lấy danh nghĩa của tôi để đạt được bất kì lợi ích gì, không được nhắc đến tên của tôi trước truyền thông. Nếu cô đồng ý các điều kiện này, có thể làm bản hợp đồng ngay hôm nay. "
Nghe được cái này, Triệu Vi Ninh không có động tĩnh gì nữa, chậm rãi dựa lưng vào ghế.
“Có thể, không thành vấn đề.”
Lúc này, quản gia cầm Macbook đi đến, Tô Vân Lý nhận lấy, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím, trong chốc lát đã hoàn tất hợp đồng.
"Đi in ra thành ba phần"
Sau khi hợp đồng được in ra, quản gia mang theo một cây bút đen đi lại.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, Trình Lạc lưu loát đặt bút kí tên.
Cuối cùng tháo đai đeo xuống, dứt khoát nhét Nhu Nhu vào lồng ngực Tô Vân Lý.
Cơ thể nhóc con mềm mại, thoang thoảng mùi sữa nhè nhẹ, tựa như ổ bánh mì nhỏ, không cẩn thận sẽ lập tức làm tổn thương nhóc. Lưng Tô Vân Lý nháy mắt cứng đờ, vài giây sau mới khôi phục tinh thần.
Hắn nhắm mắt lại, giao đứa trẻ mà bản thân chẳng thèm liếc lấy một cái từ khi sinh ra cho quản gia, thở phào nhẹ nhõm rồi lấy khăn giấy cẩn thận chà lau ngón tay.
“Bữa sáng rất ngon.” Sau khi giải quyết một rắc rối lớn, tâm trạng Trình Lạc tương đối tốt, khẽ mỉm cười đứng dậy, “Tạm biệt, Tô tiên sinh.”
“Chờ một chút.” Tô Vân Lý đột nhiên ngăn cô lại.
Trình Lạc nhìn lại: "Còn có chuyện gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông quét qua người cô, lạnh lùng nói: "Yêu cầu của tôi là rời đi tay trắng. Hiện tại bộ quần áo cô đang mặc là tôi mua cho cô."
Ý tứ rất là rõ ràng.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ lấy thân ảnh thon dài của hắn, hiện ra vẻ ôn nhu lưu luyến.
Trình Lạc cảm giác tận sâu trong linh hồn mình phát ra từng trận khóc than, thậm chí còn cảm nhận được người kia nỉ non không cam lòng.
Cô vô cảm nhìn Tô Vân Lý, ngay trước mặt hắn lần lượt cởi từng chiếc cúc, ném phăng áo sơ mi xuống đất, lại tiếp tục cởi khóa quần, cuối cùng tháo giày, chỉ để lại nội y đứng yên.
Trình Lạc sớm đã không còn hình tượng ngày xưa, sẽ không khơi dậy ham muốn của đàn ông, nhưng sống lưng thẳng tắp, cho dù gần như khỏa thân cũng sinh ra loại khí chất cao quý khó tả.
Tô Vân Lý nhìn vào đôi mắt đó, đột nhiên mím chặt môi, trong lòng bỗng len lỏi cảm giác âm u không rõ nguyên nhân.
"Tô tiên sinh, chắc anh vừa lòng rồi nhỉ?"
Tô Vân Lý im lặng.
Cô cười chế giễu một tiếng, trước khi rời đi trào phúng nhìn Triệu Vi Ninh: “Hai người rất xứng đôi, nhưng tôi có ý tốt nhắc nhở một vài người, tốt nhất nên dùng tiền của bản thân mua quần áo đi thì hơn.”
Mặt Triệu Vi Ninh biến sắc.
Nhìn theo bóng lưng của Trình Lạc, ánh mắt Triệu Vi Ninh lóe lên, khẽ gõ bàn ba tiếng, Toàn Phong nghe được tín hiệu nháy mắt dựng lỗ đứng tai, tru lên lao thẳng về phía Trình Lạc. Lần này, Tô Vân Lý không hề can thiệp.
Toàn Phong thật đúng như tên gọi của nó, toàn thân to lớn lại linh hoạt, bất kể ai từng gặp đều tán thưởng thân hình phát triển của nó cùng đôi mắt ngập tràn sát khí.
Lúc này, Toàn Phong nhe miệng lộ ra răng nanh, bốn chân nhanh nhẹn lao về phía mục tiêu.
Trình Lạc dừng bước, không hề quay đầu lại.
"Đứng lại."
Giọng nói của người phụ nữ không lớn, bình tĩnh đạm mạc, lại lộ ra khí thế không tài nào kháng cự.
Toàn Phong lộ ra vẻ sợ hãi, tiếng tru hung hăng đã biến thành tiếng nức nở, chậm chạp thu lại hàm răng sắc nhọn, cụp đuôi xuống, không dám nhúc nhích.
Triệu Vi Ninh nhìn phản ứng của Toàn Phong kia mà sợ ngây người. Đây vốn là giống chó hung ác tự nhiên, được mua từ Đức với giá cao, Tô Vân Lý phải dành gần nửa năm để huấn luyện nó, biến nó thành chó giữ nhà, người đến là cắn, chỉ nghe theo lệnh của Tô Vân Lý và Triệu Vi Ninh.
Vậy mà bây giờ nó lại... sợ một người phụ nữ?
Tô Vân Lý cau mày nhìn Trình Lạc, người phụ nữ quay đầu lại, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt bình tĩnh không có lấy một gợn sóng.
Triệu Vi Ninh khẽ cắn môi, lại gõ bàn ba lần nữa.
Toàn Phong lấy lại tinh thần, lại bày ra một tư thế tấn công.
"Nếu mày dám cắn, bà sẽ bóp nát họng của mày."
Cô nói, trên mặt mang theo nồng đậm sát khí.
"Ư... Ẳng."
Toàn Phong bị dọa suýt thì sợ khóc xĩu, ban đầu đã cảm thấy cái bà này có gì đó sai sai, bây giờ xem ra quả nhiên là sai thiệt, bởi nó hoàn toàn không có cách nào chống lại mệnh lệnh của cô.
Nhưng mà …… Chủ nhân nuôi nó to xác đang ở chỗ này, mặt mũi chó dữ không thể mất đượcccc.
Vậy nên...
"Gâu!"
Toàn Phong bày ra tư thế, nhe răng trợn mắt kêu vài tiếng.
Dịch từ tiếng chó ra là: Loài người kia mau mau chạy đi, ta siêu siêu hung dữ!
Trình Lạc cảm thấy con chó này thật thú vị, không khỏi cười một tiếng.
“Gâu gâu gâu!”
Làm ơn cho tui chút mặt mũi đi mà, giả bộ sợ cái đi máa TwT
Trình Lạc bước tới, khom lưng nắm lấy hai chân trước của Toàn Phong, để nó đứng thẳng lên.
Nhìn thấy hành động này, Triệu Vi Ninh hít sâu một hơi.
Toàn Phong vô cùng hung bạo, đến cả cô ta cũng không có gan làm như thế.
Triệu Vi Ninh cơ hồ đã trông thấy hình ảnh nó táp "phăng" gãy cổ cô.
Thế nhưng...
Tình cảnh đẫm máu không hề xuất hiện như đã tưởng tượng.
Con chó hung ác dữ dằn bất ngờ biến thành cún cưng, thè thè lưỡi, hai tai cụp xuống, ngoan ngoãn đến chịu không chịu được.
“Tao thích mày rồi đấy, cho phép bổn cún mày vinh hạnh làm chó trông cửa cho tao.”
"Ẳng...?"
“Nhưng tao không thích đồ tao coi trọng theo người khác.” Trình Lạc cười tủm tỉm xoa đầu chó Toàn Phong, nhẹ nhàng nói: “Nếu mày không muốn, tao chỉ đành chơi chết mày ở đây thôi.”
“Ẳng —— ngao!”
Mía! Cái bà này con mẹ nó có bệnh đi!
“Hửm?”
“……”
Chết mịa, quên mất bả nghe hiểu mình nói.
Chó Toàn Phong suy tư cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy ở cái sân to đùng này cũng chẳng có gì kích thích, mỗi ngày hết ăn như heo lại lăn ra ngủ như chết trương, chán muốn chết, mặc dù vô cùng xin lỗi chủ cũ, chỉ là…… Chó hư không cần nguyên tắc! Được sống mới là nguyên tắc!!!
“Gâu gâu!”
Oce nha, tui sẽ đi theo bà.
Vậy là Toàn Phong dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Lạc, cái đuôi mãnh liệt lắc lư, cả người xoay vòng quanh chân cô, bộ dạng hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hung hăng dữ dằn ban đầu.
Mắt thấy sủng vật bản thân nhiều năm nuôi dưỡng sắp lên chung thuyền với tình địch cũ, Triệu Vi Ninh không thể bình tĩnh được nữa, đứng dậy đi tới chỗ Trình Lạc, mắng: "Toàn Phong, mày lăn về đây cho tao!"
"Toàn Phong."
Trình Lạc đưa mắt ra hiệu, lông toàn thân của Toàn Phong lập tức dựng đứng lên, che chở Trình Lạc ở phía sau, bản thân hung dữ đối mặt với Triệu Vi Ninh.
Trái tim của Triệu Vi Ninh lập tức lạnh lẽo.
Cô ta đưa mắt nhìn Tô Vân Lý, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất không cam lòng: "Vân Lý..."
Tô Vân Lý mắt điếc tai ngơ, con Toàn Phong này mạnh đến mức dù có năm người trưởng thành cũng khó lòng địch nổi, chẳng biết người phụ nữ kia dùng cách gì mà có thể biến nó trở nên ngoan ngoãn như thế nữa.
"Bỏ đi, Vi Ninh."
"Nhưng..."
“Anh nói bỏ đi.” Thái độ Tô Vân Lý cứng rắn, “Chỉ là một con chó mà thôi.”
Triệu Vi Ninh không cam lòng trừng mắt nhìn Trình Lạc.
Trình Lạc đã dẫn theo Toàn Phong rời đi, Nhu Nhu tựa như phát giác ra có chuyện, đột nhiên ghé vào trên vai quản gia láo liêng nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Trình Lạc ngày càng mờ ảo, đôi mắt to của nhóc con không hề chớp lấy một cái, đến tận khi bóng dáng kia khuất dần rồi biến mất, nhóc con rốt cuộc khóc thét thành từng trận đầy khổ sở.
Tiếng khóc của Nhu Nhu văng vẳng bên tai, Trình Lạc lại không hề dao động, nhưng thật ra linh hồn trong thân thể kia đã bất an giãy giụa, vọng tưởng lần nữa chiếm lại quyền khống chế thân thể, nhưng mà linh hồn cô ta quá mức nhỏ yếu, không hề lay động được dù là sợi tóc của Trình Lạc.
Khi chuẩn bị ra đến cổng, một bóng người từ phía sau hòa ái đi tới: "Phu nhân, xin đợi một chút."
Trình Lạc quay đầu lại, nhận ra được đây là lão quản gia của Tô Vân Lý.
“Có chuyện gì sao?”
Quản gia Lý cởi áo khoác, cung kính đưa cho Trình Lạc nói:
"Phu nhân, mặc vào đi, ra ngoài như thế này không tốt đâu."
"Tôi đã không còn là vợ của Tô Vân Lý nữa rồi."
“Tôi biết.” Chú Lý cười, “Nhưng ở trong lòng tôi, Tô phu nhân chỉ có một.”
Trình Lạc trầm mặc trong chốc lát, im lặng đưa tay nhận lấy quần áo, quay đầu rời đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần dần khuất xa, chú Lý thở dài, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đi về hướng ngược lại.
"Loài người kia, sao cô có thể nghe hiểu tôi những gì tui nói vậy?"
Toàn Phong theo Trình Lạc trở về nhà, nói chuyện bằng cẩu ngữ suốt cả đường.
"Bà đây là chúa tể của vạn vật, thương sinh chi mẫu, có thể lắng nghe mọi âm thanh trên thế giới."
Lúc đó, Toàn Phong dường như đã nhìn thấy hào quanh chói mắt soi rọi tỏa ra bốn phía từ người Trình Lạc.
Vì thế trong lòng càng thêm chờ mong cuộc sống của vạn vật chi chủ, thương sinh chi mẫu sẽ ra sao, chính là ——
“Gâu gâu gâu?”
Vạn vật chi chủ mà phải ở nơi như thế này hả?
Nhìn chung cư nhỏ cũ nát trước mắt, Toàn Phong ngậm muỗng vàng mà lớn lên bắt đầu cảm thấy hoài nghi cẩu sinh.
Trình Lạc mặt vô cảm xòe chìa khóa mở cửa: “Thân thể suy cho cùng cũng chỉ là xác thịt mà thôi, dù cho mày sống trong tòa cung điện nguy nga tráng lệ hay mái lều tranh rách nát bần hèn cũng chẳng có gì khác biệt, quan trọng là ở trong linh hồn.”
“……”
Quao, cao thâm quá, nghe không hiểu.
Nó có thể hiểu nôm na là vì…… Vạn vật chi chủ kỳ thật là một tên nghèo rách mồng tơi không có lấy một đồng tiền không?