Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
"So với việc trở thành em dâu của tôi thì trở thành em dâu của cậu có phải tốt hơn không?"
Ngữ khí vô cùng thản nhiên, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc.
Mục Thừa Dương thiếu chút tưởng mình nghe lầm, chờ anh ta phục hồi lại tinh thần, anh ta hung hăng hút một ngụm dài trà sữa, thẳng đến khi trong miệng trở nên ngọt ngào, anh ta mới vuốt cằm, cười như một tên điên.
"Em dâu thì chưa chắc, cũng đâu có phải lập tức trở thành bạn gái đâu!" Anh ta vừa nói vừa rung đùi đắc ý nhìn Kiều An đang xem điện thoại ở quầy thu ngân: "Cái này, không phải rốt cuộc thừa nhận tôi so với cậu lớn hơn?" Anh ta cười như không cười bổ sung thêm.
Phó Cảnh Tri bình tĩnh gõ gõ lên bàn: "Sẽ rất nhanh thôi." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Mục Thừa Dương phụt cười: "Phó lão sư, đối tượng xem mắt của tôi là cô ấy, cô ấy lại còn xem cậu là lão sư nữa? Cô ấy đối với tôi không khách khí như đối với cậu đâu."
Phó Cảnh Tri lúc này không cãi lại nữa, liền như vậy ngồi yên không nói gì, gương mặt trầm ổn, dường như có thể thấy một sự ủy khuất ở đó.
Mục Thừa Dương không muốn nhìn nữa, xem vậy cũng đủ hiểu rồi: "Được rồi, được rồi, tôi không có hứng thú với Kiều An." Anh ta chờ người đối diện nói một tiếng cảm tạ.
Ai ngờ, Phó Cảnh Tri thật sự là đang cười, nhưng mà không phải là cười với anh ta.
Chỉ thấy người này hơi nghiêng đầu, khóe môi hơi mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn về phía quầy thu ngân, ý cười tràn ngập cả gương mặt, nghiêm túc mà chăm chú.
"Tôi biết." Một lúc sau, Phó Cảnh Tri mới trả lời.
Anh quay đầu lại, đôi mắt thật rực rỡ lấp lánh: "Nếu tôi không phối hợp với từng động tác nhỏ của cậu, chẳng phải đã bị cậu đem ra trêu chọc rồi sao, còn không biết cậu sẽ làm ra những chuyện bát nháo gì nữa. Hiện tại trêu chọc đủ rồi, nên dừng lại được rồi đấy, nhân lúc còn sớm nhanh chóng cút đi." Anh nhìn Mục Thừa Dương, trong giọng nói như ẩn chứa ý cười.
Lúc đầu như có một dòng máu nóng xông lên trán, Phó Cảnh Tri cảm thấy trong lòng mình có chút hụt hẫng; sau khi bình tĩnh lại, dường như sự kiên định trong đáy lòng lại bị quấn quanh bởi những vướng bận cùng sự rung động.
Mục Thừa Dương là người bạn lớn lên từ nhỏ của anh, lại biết rõ Kiều An chính là người anh thích, còn muốn chen chân vào sao?
Phó Cảnh Tri bực mình xong, lại càng cảm thấy may mắn.
Mục Thừa Dương bất ngờ: "Hóa ra cậu chỉ là xem tôi nhảy nhót lung tung thôi hả?"
Ngược lại biểu tình của Phó Cảnh Tri lại vô cùng thành khẩn: "Nhưng tôi thật sự ghen tỵ."
Mục Thừa Dương: "..."
Bàn phía sau có khách rời đi, người phục vụ bước nhanh tới, lại đúng lúc họ đang nói chuyện, còn dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người.
Phó Cảnh Tri đem những gì mình định nói nuốt lại vào bên trong.
Mọi người đi hết rồi, anh lại nhướng mày, lộ ra một chút buồn rầu: "Nhưng mà vấn đề của cô ấy vô cùng rắc rối."
Nghe anh nghiêm túc như vậy, Mục Thừa Dương lại thấy buồn cười vô cùng: "Cũng không hẳn, tuy nhiên tôi đối với Kiều An không có ý gì khác, càng không muốn cùng cậu tranh đoạt tình yêu."
Vừa dứt lời, ánh mắt Phó Cảnh Tri nhanh chóng đảo qua, Mục Thừa Dương ngượng ngùng cười: "Nói đùa thôi mà. Thật đấy, tôi đùa cậu một chút thôi, không cần phải đề phòng như vậy đâu. Nhưng mà cậu phải cẩn thận, nhìn cô ấy có vẻ là đang trốn tránh! Vừa mới nhìn "vòng bằng hữu" của tôi đã hùng hổ trực tiếp xông tới đây, kết quả lại làm như không có gì, che giấu như vậy, để cuối cùng người được mời đến đám cưới lại là cậu đấy."
"Mà chú rể còn không phải là cậu nữa."
Phó Cảnh Tri nghẹn lời, cắn nhẹ môi mỏng, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn.
Kiều An trước mặt anh giống như một chú chuột con gặp phải một con mèo lớn, anh một chút cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Kiều An khá tốt, nếu không phải vì cậu thực sự thích cô ấy, tôi cũng muốn thử tìm hiểu xem." Mục Thừa Dương không còn ngại ngùng nữa, cười tủm tỉm gật đầu.
Phó Cảnh Tri hừ lạnh: "Nếu cậu thực sự có thể xóa sạch hình bóng Hạ Lan trong tim cậu, gặp người khác đã dễ dàng động tâm như vậy, 6 năm qua cậu đã sớm kết hôn sinh con rồi." Không chút lưu tình nào mà mắng anh t
Sắc mặt Mục Thừa Dương rốt cuộc cũng thay đổi.
Một lúc sau, anh ta mới thở dài: "Cảnh Tri, cậu thật không biết đùa giỡn tý nào, thích thì nắm chặt lấy, đừng giống như tôi."
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông vũ chạm nhẹ vào trái tim Phó Cảnh Tri, anh biết chính mình nói hơi quá.
Cuối cùng, anh chỉ "ừ" một tiếng: "Tôi biết rồi."
Mục Thừa Dương lại nhìn về phía Kiều An, lúc này trong tiệm đang có khách, cô cúi đầu, đang soát lại đơn hàng. Từ chỗ anh có thể nhìn thấy, bóng dáng vô cùng yểu điệu, xác thật cô chính là mẫu người mà một người đàn ông cần tới.
"Đi thôi, tôi phải về nhà ăn cơm, còn phải nghe mẹ cằn nhằn nữa." Mục Thừa Dương đứng dậy trước: "Tại vì cậu mà too xem mắt coi như thất bại, nếu tôi mà bị mẹ tôi cằn nhằn, cậu đến mà giải quyết đi."
Phó Cảnh Tri chạm vào vai của anh ta, vỗ nhẹ hai cái: "Cùng lắm thì mua cho dì ấy một cái bánh kem."
Bả vai Mục Thừa Dương run lên, xoa xoa cái vai: "Cũng chưa phải là bạn gái, tôi không muốn tiêu tiền như vậy đâu."
Phó Cảnh Tri chỉ cười không nói gì, đi về phía quầy thu ngân, biểu tình trên mặt vô cùng đứng đắn.
Mục Thừa Dương trợn trừng mắt, nhìn thấy Kiều An đang cười, nói: "Kiều An, cho tôi một hộp sữa đậu nành mang về."
Kiều An nghe vậy, ngẩng đầu, ánh mắt trước tiên là lướt qua người Phó Cảnh Tri, cuối cùng trở lại trên người Mục Thừa Dương. Thật ra nãy giờ trong lòng cô vô cùng bồn chồn, vừa rồi đã tính toán xem nên nói cái gì, giờ phút này bởi vì Phó Cảnh Tri ở đây, cô thật không biết nên nói thế nào.
Cứ nói trắng ra với Mục Thừa Dương là cô không có hứng thú sao? Hay là nên uyển chuyển nói so với việc xem mắt, trở thành bạn tốt sẽ tốt hơn cho cả hai?
Đau đầu quá.
"Kiều An, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô." Mục Thừa Dương thấy rõ thần sắc của Kiều An biến đổi, rộng lượng nói: "Xin lỗi, lần này đi xem mắt là vì người nhà ép buộc, tôi sớm đã có người để thích rồi."
Anh ta nhìn Kiều An, ánh mắt vô cùng bằng phẳng, hoàn toàn không có bộ dạng đùa giỡn như đối với Phó Cảnh Tri vừa nãy. Ngược lại, Phó Cảnh Tri nghe anh ta tự nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, một chút cũng chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ như vậy mà thản nhiên nói trong lòng mình đã có đối tượng.
Kiều An như trút được gánh nặng: "Tôi cũng thế, nếu như anh đã có người để thích rồi, vậy thì chúc hai người sớm thành đôi." Cô không rõ tiền căn hậu quả (*), đơn thuần chúc phúc thôi.
(*) tiền căn hậu quả: sự việc ngày trước sinh ra kết quả bây giờ.
Đôi mắt Mục Thừa Dương không phòng ngừa hiện lên một tia ảm đạm, nụ cười cũng vì thế mà cứng đi vài phần.
Cô thấp thỏm nhìn về phía Phó Cảnh Tri, sợ chính mình nói sai điều gì đó.
Phó Cảnh Tri thấy thế, lặng lẽ chạm vào cánh tay Mục Thừa Dương, anh ta lại một lần nữa tươi cười: "Cảm ơn cô."
Chờ đóng gói sữa đậu nành xong, Mục Thừa Dương đi trước, Phó Cảnh Tri vẫn còn đứng tại chỗ: "Không có chuyện gì đâu." Nhìn bộ dạng khẩn trương của Kiều An, anh trấn an.
Kiều An nhớ lại bữa cơm lúc buổi trưa, nói: "Phó lão sư, lúc trưa anh nói có việc cần tôi giúp?"
Phó Cảnh Tri sửng sốt một chút, lúc đấy chỉ là tùy tiện lấy cớ như vậy, lúc này lại có chút quẫn bách: "À, có một vài chuyện với Chu Hoan." Anh xấu hổ dời mắt đi, nhìn bảng giá ở phía sau cô.
"Chu Hoan làm sao vậy?"
"Chu Hoan gần đây đang chuẩn bị luận án tốt nghiệp, mỗi ngày đều phải đến tìm lão sư phụ đạo." Phó Cảnh Tri hơi suy tư, đột nhiên trong lòng rung động: "Khả năng là không học đàn được nữa."
Kiều An còn tưởng chuyện gì lớn lắm, lại không nghĩ tới là vấn đề này: "Không sao đâu, nếu cô ấy có việc, tôi có thể dạy cho cô ấy sau." Cô chủ động đề nghị.
Gần đây mối quan hệ giữa cô và Chu Hoan khá tốt, bạn bè của cô không có nhiều, Chu Hoan cũng có thể xem như một người bạn của cô.
Phó Cảnh Tri lộ ra một nụ cười tươi sáng, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ: "Làm phiền em rồi. Chu Hoan cả thèm chóng chán, điều em ấy thấy hứng thú nhất chỉ có thuốc thử hóa học, không thể tưởng tượng được em ấy lại kiên trì tập đàn tranh lâu như vậy."
Kiều An thấy anh khách khí như vậy, ngược lại lại thấy vô cùng ngại ngùng: "Không sao đâu, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì."
Phó Cảnh Tri vẫn nói cảm ơn mãi, một lúc sau mới rời đi. Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, nắm lấy tay vịn một lúc lâu, anh xoay người nhìn cửa tiệm đang được ánh hoàng hôn bao phủ, một dòng cảm xúc chảy vào trong lòng.
Ngay lúc này, Chu Hoan đang tranh luận với giáo sư thì nhận được tin nhắn trên Wechat, cô ấy không kiễn nhẫn mà nhìn qua, tức khắc hung hăng chửi thề. Rốt cuộc sau đó vẫn là nhận mệnh gọi điện thoại cho Kiều An.
Ai bảo anh cô đã lên tiếng rồi, chỉ cần giúp anh theo đuổi chị dâu, một chuyến du lịch châu Âu 20 ngày, anh ấy sẽ bao tất.
Lời đề nghị quá hấp dẫn, Chu Hoan thật sự không thể từ chối được.
*
Hôm sau, 5 rưỡi chiều, Kiều An đem đàn tranh đến nhà Phó Cảnh Tri. Chu Hoan hôm qua đã gọi điện cho cô, nhờ cô tới nhà dạy đàn tranh.
Lên tầng ấn chuông cửa, tiếng chuông cửa có phần ấu trĩ lúc trước đã được đổi thành một khúc đàn tranh, rất êm tai, nhưng để làm chuông cửa thì có phần hơi kỳ quái.
Người mở cửa chính là Phó Cảnh Tri, anh thật tự nhiên muốn cầm đàn giúp cô, cô lại vô thức muốn tránh né. Tay phải của anh liền rơi trên không trung, xấu hổ nhìn cô.
"Không cần đâu." Kiều An cười trộm, trộm ngắm nhìn đôi bàn tay trước mắt thật sự rất hợp để chơi đàn.
Một lúc sau, anh vẫn không thu tay về.
Giãy giụa một lát, tay trái cô nắm chặt quai túi, sau đó đưa đàn tranh qua: "Cảm ơn."
Phó Cảnh Tri cảm thấy vô cùng sung sướng: "Không có gì." Ngiêng người để cô vào nhà, sau đó, anh ôm đàn tranh tiến phòng khách để lên bàn trà.
Kiều An vào trong, nhưng không thấy Chu Hoan: "Chu Hoan đâu rồi?"
Phó Cảnh Tri rót nước cho cô: "Chu Hoan chưa về, hình như bị lão sư phụ đạo gọi lại."
Vừa đúng lúc đó, Kiều An nhận được tin nhắn từ Chu Hoan, quả nhiên là cô đang ở chỗ giáo viên phụ đạo, nửa giờ nữa sẽ trở về nhà.
Cô cúi đầu nhắn tin lại, không để ý Phó Cảnh Tri đã đi vào trong bếp. Chờ lúc anh trở ra từ phòng bếp, trên tay đã cầm theo đĩa trái cây.
"Sao thế? Em ấy về chưa?" Anh nghe được giọng nói của Chu Hoan qua Wechat, nhưng rõ ràng vẫn cố hỏi lại.
"Vâng, nửa giờ nữa sẽ trở về." Kiều An nhìn đĩa trái cây trước mặt, trên đĩa có táo, thanh long cùng xoài, đều là những thứ cô thích ăn.
Phó Cảnh Tri lại xoay người đi vào trong bếp, đến lúc trở ra, trên hai tay đều là đồ ăn vặt. Có một đĩa cá khô chiên, còn có một ly sữa bò trên tay trái.
Anh đưa ly sữa bò cho cô: "Nếu cô ấy chưa về kịp, uống trước ly sữa bò đi.
Kiều An nhìn anh bận rộn như vậy, ngượng ngùng nói: "Phó lão sư, không cần đâu, tôi ngồi không chờ Chu Hoan được rồi."
Phó Cảnh Tri cầm theo đĩa cá khô ngồi vào cái ghế bên cạnh cô nói: "Không sao đâu." Anh nở nụ cười, ôn nhu nói.
"Vốn định trong lúc hai người học đàn thì sẽ đi cho mèo ăn." Anh vừa nói vừa đem đĩa cá khô cho vào trong một cái túi nhỏ, động tác vô cùng nhẹ nhàng: "Muốn cùng nhau đi không?"
Nói xong, Phó Cảnh Tri hơi ngẩng đầu, nhìn Kiều An.
Anh cười vô cùng ấm áp, ánh mắt long lanh rực rõ, cô nhìn có chút khô đắng miệng lưỡi. Cô lấy lại bình tĩnh, tiện tay cầm ly nước lên. Trong ly nước là nước ấm, độ ấm truyền tới làm mi mắt cô giật giật, tim đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, lại cầm cốc sữa bò anh vừa đem ra lên, uống một ngụm nhỏ.
"Được."
Ngay tức khắc Phó Cảnh Tri mặt mày hớn hở.
Anh để túi cá khô sang một bên, đột nhiên đứng dậy, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra tìm kiếm gì đó: "Kiều An, em đã ăn cơm chiều chưa? Vừa đúng lúc trong nhà có bánh trung thu da tuyết đó." Anh đem một hộp lớn tới đặt trước mặt cô.
Kiều An ngạc nhiên, tầm mắt dừng trên bàn trà. Bàn trà rất lớn, trên đấy chủ yếu là tài liệu, chỉ có trước mặt cô là một ly nước ấm, một ly sữa bò, một đĩa trái cây, còn có hộp bánh trung thu anh vừa cầm ra.
Cô lại nhìn về phía Phó Cảnh Tri, anh đang nghiêm túc chuẩn bị túi cá khô. Những con cá khô vừa mới được chiên xong, mùi hương tràn ngập, thật khiến cho người khác không khỏi nuốt nước miếng.
Kiều An nhất thời không nhịn được, không khách khí cầm lấy miếng bánh trung thu, hung hăng cắn một miếng. Sau đó, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ, như thế nào lại cảm thấy mình giống mấy con mèo con ở dưới lầu, được Phó Cảnh Tri cho ăn?
Đột nhiên cảm thấy miếng bánh không còn mùi vị nữa.
Phó Cảnh Tri liếc mắt nhìn cô đang ăn bánh trung thu, động tác tay dần dần chậm lại, đến khi cô ăn xong, anh mới xách túi cá khô đứng lên: "Đi thôi."
Đến dưới lầu, anh lại không đi ra tiểu khu bên cạnh quảng trường mà lại đi về phía bồn hoa đối diện.
"Đổi chỗ khác sao?" Kiều An vẫn luôn đi bên cạnh anh.
Phó Cảnh Tri cúi người, đặt hai con cá khô lên viền bồn hoa, nói: "Ừ, lâu lắm rồi không tới quảng trường."
Chỉ trong chốc lát, có hai con mèo nhỏ ngửi được mùi hương nên đi tới đây, ngoan ngoãn kêu "meow meow" đối với hai người họ, ngậm con cá khô lên, ra sức ăn.
Đã lâu không gặp, Kiều An ngạc nhiên vô cùng, cũng không biết có phải trước đây chúng béo như vậy sẵn không, giờ lại béo đến mức cô không nhận ra.
"Trong tiểu khu có mèo hoang, bất động sản cũng mặc kệ sao? Không có ai khiếu nại sao?" Cô kiềm chế sự kinh ngạc lại, nhìn chằm chằm mấy con mèo đang ăn.
Phó Cảnh Tri giơ tay ném thêm một con nữa, cách đó không xa lại truyền đến tiếng mèo kêu, anh nhìn thì lại không thấy có con nào, chỉ có động tác vẫn không ngừng lại: "Bất động sản cũng đang định xây dựng một chỗ để cho bọn mèo này ở, cũng không thể xem chúng là mèo hoang được."
Kiều An "ồ" một tiếng, cũng lấy cá khô từ trong túi ra, gỡ đuôi cá ra để đến trước mắt một con mèo có lông màu nâu nhạt, cô nhìn thấy nó giơ móng vuốt ra định thăm dò cô, cô lại đột nhiên giơ sang hướng khác, chọc cho con mèo kêu lên meow meow không ngừng.
Phó Cảnh Tri nhìn cái tay cô đang trêu chọc con mèo con, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh lẳng lặng nhìn cô, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp vô cùng, đến nỗi quên không ném cá cho mấy con mèo con ăn.
Chơi vui vẻ đến mức Kiều An hồn nhiên không nhận thấy được, vẫn cầm con cá đem đến trước mặt con mèo nhỏ, lại đem lùi ra một chút rồi một chút, chính là chọc không cho nó ăn.
Một người một mèo, khung cảnh vô cùng đẹp.
Con mèo con biết mình bị trêu, ủy khuất cọ cọ vào tay anh. Lòng bàn tay ấm áp, lông của con mèo chạm vào lòng bàn tay, anh đột nhiên hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Kiều An.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập ý cười.
Kiều An cười nhẹ, đem con cá khô để tới trước mặt con mèo con, thẹn thùng cúi đầu.
Hoàng hôn buông xuống, sắc vàng dừng trên gương mặt cô, tạo thành một vầng hào quang mờ nhạt, vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.
Phó Cảnh Tri chậm rãi lại gần nói: "Chu Hoan nói trước kia em cũng nuôi mèo, là giống mèo tai cụp Scottish Fold sao?"
Kiều An không nghĩ tới chuyện Chu Hoan kể điều này với anh: "Đúng vậy, nuôi nó từ bé, sau này nó sinh bệnh, kể từ đấy tôi cũng không nuôi mèo nữa."
Nuôi mèo được hai năm, cuối cùng nó cũng không sống được đến năm thứ ba, giờ nhớ tới vẫn thấy thương tiếc. Cô lấy con cá khô từ trong túi ra, nhéo ra một ít đặt đến bên miệng một con mèo màu xám, con mèo kia không hề sợ hãi, cái mũi ngửi ngửi, sau đó há mồm ngậm lấy.
Lúc này, Kiều An mới phát hiện ra, bóng hai người ở trên mặt đất không biết từ lúc nào đã dính lấy nhau, có cảm giác, dường như là cô đang dựa vào vai Phó Cảnh Tri.
Lưu luyến mà triền miên.
Cô nhìn đến đỏ cả mặt, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Vì thế, cô lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, hai cái bóng đang dính đến gắt gao rốt cuộc cũng tách ra, cách nhau một khoảng cách nhỏ.
Kiều An duỗi tay định lấy cá khô, cái túi không lớn lắm, hai tay đột nhiên đụng phải nhau.
Không đau, nhưng lại vô cùng ngứa ngáy.
Cô lập tức thu tay lại, tay phải lại đập mạnh vào tay trái, từng chút một, tim đập nhanh tới mức muốn bay ra.
"Bị đau sao?" Phó Cảnh Tri cũng thu hồi tay lại, thay đổi tư thế.
Kiều An vẫn cúi đầu: "Không có."
Cô nhìn thấy hai cái bóng ở dưới đất, mới tách ra không lâu lại dán thành một khối.
Cô lặng lẽ nhìn, phát hiện ra là Phó Cảnh Tri thay đổi vị trí.
Kiều An mím môi, vô thức dịch sang bên cạnh một chút. Ngay sau đó, cô cầm một con cá khô lên, nhẹ nhàng huơ huơ.
Con mèo con vừa bị cô trêu chọc đi về phía cô, đột nhiên nó ngã xuống, ngửa đầu nhìn cô kêu lên. Phó Cảnh Tri lấy tay xoa xoa đầu nó, con mèo nhỏ liền thoải mái nhắm mắt lại.
Kiều An lại nhìn chằm chằm hai cái bóng trên mặt đất, lúc này giống như là Phó Cảnh Tri ôm eo cô, thân mật, sủng nịnh.
Cô nghe tiếng tiếng nhịp tim mình đập không ngừng trong lồng ngực.
Cô suy tư liếc nhìn Phó Cảnh Tri, nhưng biểu cảm của anh quá mức bình thường, rõ ràng tất cả đều chỉ là trùng hợp thôi.
Tất cả đều là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Kiều An khẽ lắc đầu, phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng ôn nhu, gọi tên Phó Cảnh Tri. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Nhạc Tư Dư đang ôm cánh tay một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi hơn mẹ cô, đang nhìn về phía hai người họ.
"Mẹ?" Phó Cảnh Tri phản ứng nhanh hơn cô, đứng dậy cười chào hỏi.
Tay Kiều An run lên, con cá khô lỡ đãng chạm vào trán con mèo con.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Phó cười hiền từ: A, con trai ta đang ngồi cùng một cô gái!
Mặt Kiều An vô cùng kinh ngạc: A, là mẹ của Phó lão sư!
PS: Có ai cảm thấy cái tên Hạ Lan vô cùng quen thuộc không?
Thật ra thế giới này thật sự rất nhỏ nha!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Ngữ khí vô cùng thản nhiên, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc.
Mục Thừa Dương thiếu chút tưởng mình nghe lầm, chờ anh ta phục hồi lại tinh thần, anh ta hung hăng hút một ngụm dài trà sữa, thẳng đến khi trong miệng trở nên ngọt ngào, anh ta mới vuốt cằm, cười như một tên điên.
"Em dâu thì chưa chắc, cũng đâu có phải lập tức trở thành bạn gái đâu!" Anh ta vừa nói vừa rung đùi đắc ý nhìn Kiều An đang xem điện thoại ở quầy thu ngân: "Cái này, không phải rốt cuộc thừa nhận tôi so với cậu lớn hơn?" Anh ta cười như không cười bổ sung thêm.
Phó Cảnh Tri bình tĩnh gõ gõ lên bàn: "Sẽ rất nhanh thôi." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Mục Thừa Dương phụt cười: "Phó lão sư, đối tượng xem mắt của tôi là cô ấy, cô ấy lại còn xem cậu là lão sư nữa? Cô ấy đối với tôi không khách khí như đối với cậu đâu."
Phó Cảnh Tri lúc này không cãi lại nữa, liền như vậy ngồi yên không nói gì, gương mặt trầm ổn, dường như có thể thấy một sự ủy khuất ở đó.
Mục Thừa Dương không muốn nhìn nữa, xem vậy cũng đủ hiểu rồi: "Được rồi, được rồi, tôi không có hứng thú với Kiều An." Anh ta chờ người đối diện nói một tiếng cảm tạ.
Ai ngờ, Phó Cảnh Tri thật sự là đang cười, nhưng mà không phải là cười với anh ta.
Chỉ thấy người này hơi nghiêng đầu, khóe môi hơi mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn về phía quầy thu ngân, ý cười tràn ngập cả gương mặt, nghiêm túc mà chăm chú.
"Tôi biết." Một lúc sau, Phó Cảnh Tri mới trả lời.
Anh quay đầu lại, đôi mắt thật rực rỡ lấp lánh: "Nếu tôi không phối hợp với từng động tác nhỏ của cậu, chẳng phải đã bị cậu đem ra trêu chọc rồi sao, còn không biết cậu sẽ làm ra những chuyện bát nháo gì nữa. Hiện tại trêu chọc đủ rồi, nên dừng lại được rồi đấy, nhân lúc còn sớm nhanh chóng cút đi." Anh nhìn Mục Thừa Dương, trong giọng nói như ẩn chứa ý cười.
Lúc đầu như có một dòng máu nóng xông lên trán, Phó Cảnh Tri cảm thấy trong lòng mình có chút hụt hẫng; sau khi bình tĩnh lại, dường như sự kiên định trong đáy lòng lại bị quấn quanh bởi những vướng bận cùng sự rung động.
Mục Thừa Dương là người bạn lớn lên từ nhỏ của anh, lại biết rõ Kiều An chính là người anh thích, còn muốn chen chân vào sao?
Phó Cảnh Tri bực mình xong, lại càng cảm thấy may mắn.
Mục Thừa Dương bất ngờ: "Hóa ra cậu chỉ là xem tôi nhảy nhót lung tung thôi hả?"
Ngược lại biểu tình của Phó Cảnh Tri lại vô cùng thành khẩn: "Nhưng tôi thật sự ghen tỵ."
Mục Thừa Dương: "..."
Bàn phía sau có khách rời đi, người phục vụ bước nhanh tới, lại đúng lúc họ đang nói chuyện, còn dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người.
Phó Cảnh Tri đem những gì mình định nói nuốt lại vào bên trong.
Mọi người đi hết rồi, anh lại nhướng mày, lộ ra một chút buồn rầu: "Nhưng mà vấn đề của cô ấy vô cùng rắc rối."
Nghe anh nghiêm túc như vậy, Mục Thừa Dương lại thấy buồn cười vô cùng: "Cũng không hẳn, tuy nhiên tôi đối với Kiều An không có ý gì khác, càng không muốn cùng cậu tranh đoạt tình yêu."
Vừa dứt lời, ánh mắt Phó Cảnh Tri nhanh chóng đảo qua, Mục Thừa Dương ngượng ngùng cười: "Nói đùa thôi mà. Thật đấy, tôi đùa cậu một chút thôi, không cần phải đề phòng như vậy đâu. Nhưng mà cậu phải cẩn thận, nhìn cô ấy có vẻ là đang trốn tránh! Vừa mới nhìn "vòng bằng hữu" của tôi đã hùng hổ trực tiếp xông tới đây, kết quả lại làm như không có gì, che giấu như vậy, để cuối cùng người được mời đến đám cưới lại là cậu đấy."
"Mà chú rể còn không phải là cậu nữa."
Phó Cảnh Tri nghẹn lời, cắn nhẹ môi mỏng, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn.
Kiều An trước mặt anh giống như một chú chuột con gặp phải một con mèo lớn, anh một chút cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Kiều An khá tốt, nếu không phải vì cậu thực sự thích cô ấy, tôi cũng muốn thử tìm hiểu xem." Mục Thừa Dương không còn ngại ngùng nữa, cười tủm tỉm gật đầu.
Phó Cảnh Tri hừ lạnh: "Nếu cậu thực sự có thể xóa sạch hình bóng Hạ Lan trong tim cậu, gặp người khác đã dễ dàng động tâm như vậy, 6 năm qua cậu đã sớm kết hôn sinh con rồi." Không chút lưu tình nào mà mắng anh t
Sắc mặt Mục Thừa Dương rốt cuộc cũng thay đổi.
Một lúc sau, anh ta mới thở dài: "Cảnh Tri, cậu thật không biết đùa giỡn tý nào, thích thì nắm chặt lấy, đừng giống như tôi."
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông vũ chạm nhẹ vào trái tim Phó Cảnh Tri, anh biết chính mình nói hơi quá.
Cuối cùng, anh chỉ "ừ" một tiếng: "Tôi biết rồi."
Mục Thừa Dương lại nhìn về phía Kiều An, lúc này trong tiệm đang có khách, cô cúi đầu, đang soát lại đơn hàng. Từ chỗ anh có thể nhìn thấy, bóng dáng vô cùng yểu điệu, xác thật cô chính là mẫu người mà một người đàn ông cần tới.
"Đi thôi, tôi phải về nhà ăn cơm, còn phải nghe mẹ cằn nhằn nữa." Mục Thừa Dương đứng dậy trước: "Tại vì cậu mà too xem mắt coi như thất bại, nếu tôi mà bị mẹ tôi cằn nhằn, cậu đến mà giải quyết đi."
Phó Cảnh Tri chạm vào vai của anh ta, vỗ nhẹ hai cái: "Cùng lắm thì mua cho dì ấy một cái bánh kem."
Bả vai Mục Thừa Dương run lên, xoa xoa cái vai: "Cũng chưa phải là bạn gái, tôi không muốn tiêu tiền như vậy đâu."
Phó Cảnh Tri chỉ cười không nói gì, đi về phía quầy thu ngân, biểu tình trên mặt vô cùng đứng đắn.
Mục Thừa Dương trợn trừng mắt, nhìn thấy Kiều An đang cười, nói: "Kiều An, cho tôi một hộp sữa đậu nành mang về."
Kiều An nghe vậy, ngẩng đầu, ánh mắt trước tiên là lướt qua người Phó Cảnh Tri, cuối cùng trở lại trên người Mục Thừa Dương. Thật ra nãy giờ trong lòng cô vô cùng bồn chồn, vừa rồi đã tính toán xem nên nói cái gì, giờ phút này bởi vì Phó Cảnh Tri ở đây, cô thật không biết nên nói thế nào.
Cứ nói trắng ra với Mục Thừa Dương là cô không có hứng thú sao? Hay là nên uyển chuyển nói so với việc xem mắt, trở thành bạn tốt sẽ tốt hơn cho cả hai?
Đau đầu quá.
"Kiều An, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô." Mục Thừa Dương thấy rõ thần sắc của Kiều An biến đổi, rộng lượng nói: "Xin lỗi, lần này đi xem mắt là vì người nhà ép buộc, tôi sớm đã có người để thích rồi."
Anh ta nhìn Kiều An, ánh mắt vô cùng bằng phẳng, hoàn toàn không có bộ dạng đùa giỡn như đối với Phó Cảnh Tri vừa nãy. Ngược lại, Phó Cảnh Tri nghe anh ta tự nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, một chút cũng chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ như vậy mà thản nhiên nói trong lòng mình đã có đối tượng.
Kiều An như trút được gánh nặng: "Tôi cũng thế, nếu như anh đã có người để thích rồi, vậy thì chúc hai người sớm thành đôi." Cô không rõ tiền căn hậu quả (*), đơn thuần chúc phúc thôi.
(*) tiền căn hậu quả: sự việc ngày trước sinh ra kết quả bây giờ.
Đôi mắt Mục Thừa Dương không phòng ngừa hiện lên một tia ảm đạm, nụ cười cũng vì thế mà cứng đi vài phần.
Cô thấp thỏm nhìn về phía Phó Cảnh Tri, sợ chính mình nói sai điều gì đó.
Phó Cảnh Tri thấy thế, lặng lẽ chạm vào cánh tay Mục Thừa Dương, anh ta lại một lần nữa tươi cười: "Cảm ơn cô."
Chờ đóng gói sữa đậu nành xong, Mục Thừa Dương đi trước, Phó Cảnh Tri vẫn còn đứng tại chỗ: "Không có chuyện gì đâu." Nhìn bộ dạng khẩn trương của Kiều An, anh trấn an.
Kiều An nhớ lại bữa cơm lúc buổi trưa, nói: "Phó lão sư, lúc trưa anh nói có việc cần tôi giúp?"
Phó Cảnh Tri sửng sốt một chút, lúc đấy chỉ là tùy tiện lấy cớ như vậy, lúc này lại có chút quẫn bách: "À, có một vài chuyện với Chu Hoan." Anh xấu hổ dời mắt đi, nhìn bảng giá ở phía sau cô.
"Chu Hoan làm sao vậy?"
"Chu Hoan gần đây đang chuẩn bị luận án tốt nghiệp, mỗi ngày đều phải đến tìm lão sư phụ đạo." Phó Cảnh Tri hơi suy tư, đột nhiên trong lòng rung động: "Khả năng là không học đàn được nữa."
Kiều An còn tưởng chuyện gì lớn lắm, lại không nghĩ tới là vấn đề này: "Không sao đâu, nếu cô ấy có việc, tôi có thể dạy cho cô ấy sau." Cô chủ động đề nghị.
Gần đây mối quan hệ giữa cô và Chu Hoan khá tốt, bạn bè của cô không có nhiều, Chu Hoan cũng có thể xem như một người bạn của cô.
Phó Cảnh Tri lộ ra một nụ cười tươi sáng, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ: "Làm phiền em rồi. Chu Hoan cả thèm chóng chán, điều em ấy thấy hứng thú nhất chỉ có thuốc thử hóa học, không thể tưởng tượng được em ấy lại kiên trì tập đàn tranh lâu như vậy."
Kiều An thấy anh khách khí như vậy, ngược lại lại thấy vô cùng ngại ngùng: "Không sao đâu, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì."
Phó Cảnh Tri vẫn nói cảm ơn mãi, một lúc sau mới rời đi. Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, nắm lấy tay vịn một lúc lâu, anh xoay người nhìn cửa tiệm đang được ánh hoàng hôn bao phủ, một dòng cảm xúc chảy vào trong lòng.
Ngay lúc này, Chu Hoan đang tranh luận với giáo sư thì nhận được tin nhắn trên Wechat, cô ấy không kiễn nhẫn mà nhìn qua, tức khắc hung hăng chửi thề. Rốt cuộc sau đó vẫn là nhận mệnh gọi điện thoại cho Kiều An.
Ai bảo anh cô đã lên tiếng rồi, chỉ cần giúp anh theo đuổi chị dâu, một chuyến du lịch châu Âu 20 ngày, anh ấy sẽ bao tất.
Lời đề nghị quá hấp dẫn, Chu Hoan thật sự không thể từ chối được.
*
Hôm sau, 5 rưỡi chiều, Kiều An đem đàn tranh đến nhà Phó Cảnh Tri. Chu Hoan hôm qua đã gọi điện cho cô, nhờ cô tới nhà dạy đàn tranh.
Lên tầng ấn chuông cửa, tiếng chuông cửa có phần ấu trĩ lúc trước đã được đổi thành một khúc đàn tranh, rất êm tai, nhưng để làm chuông cửa thì có phần hơi kỳ quái.
Người mở cửa chính là Phó Cảnh Tri, anh thật tự nhiên muốn cầm đàn giúp cô, cô lại vô thức muốn tránh né. Tay phải của anh liền rơi trên không trung, xấu hổ nhìn cô.
"Không cần đâu." Kiều An cười trộm, trộm ngắm nhìn đôi bàn tay trước mắt thật sự rất hợp để chơi đàn.
Một lúc sau, anh vẫn không thu tay về.
Giãy giụa một lát, tay trái cô nắm chặt quai túi, sau đó đưa đàn tranh qua: "Cảm ơn."
Phó Cảnh Tri cảm thấy vô cùng sung sướng: "Không có gì." Ngiêng người để cô vào nhà, sau đó, anh ôm đàn tranh tiến phòng khách để lên bàn trà.
Kiều An vào trong, nhưng không thấy Chu Hoan: "Chu Hoan đâu rồi?"
Phó Cảnh Tri rót nước cho cô: "Chu Hoan chưa về, hình như bị lão sư phụ đạo gọi lại."
Vừa đúng lúc đó, Kiều An nhận được tin nhắn từ Chu Hoan, quả nhiên là cô đang ở chỗ giáo viên phụ đạo, nửa giờ nữa sẽ trở về nhà.
Cô cúi đầu nhắn tin lại, không để ý Phó Cảnh Tri đã đi vào trong bếp. Chờ lúc anh trở ra từ phòng bếp, trên tay đã cầm theo đĩa trái cây.
"Sao thế? Em ấy về chưa?" Anh nghe được giọng nói của Chu Hoan qua Wechat, nhưng rõ ràng vẫn cố hỏi lại.
"Vâng, nửa giờ nữa sẽ trở về." Kiều An nhìn đĩa trái cây trước mặt, trên đĩa có táo, thanh long cùng xoài, đều là những thứ cô thích ăn.
Phó Cảnh Tri lại xoay người đi vào trong bếp, đến lúc trở ra, trên hai tay đều là đồ ăn vặt. Có một đĩa cá khô chiên, còn có một ly sữa bò trên tay trái.
Anh đưa ly sữa bò cho cô: "Nếu cô ấy chưa về kịp, uống trước ly sữa bò đi.
Kiều An nhìn anh bận rộn như vậy, ngượng ngùng nói: "Phó lão sư, không cần đâu, tôi ngồi không chờ Chu Hoan được rồi."
Phó Cảnh Tri cầm theo đĩa cá khô ngồi vào cái ghế bên cạnh cô nói: "Không sao đâu." Anh nở nụ cười, ôn nhu nói.
"Vốn định trong lúc hai người học đàn thì sẽ đi cho mèo ăn." Anh vừa nói vừa đem đĩa cá khô cho vào trong một cái túi nhỏ, động tác vô cùng nhẹ nhàng: "Muốn cùng nhau đi không?"
Nói xong, Phó Cảnh Tri hơi ngẩng đầu, nhìn Kiều An.
Anh cười vô cùng ấm áp, ánh mắt long lanh rực rõ, cô nhìn có chút khô đắng miệng lưỡi. Cô lấy lại bình tĩnh, tiện tay cầm ly nước lên. Trong ly nước là nước ấm, độ ấm truyền tới làm mi mắt cô giật giật, tim đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, lại cầm cốc sữa bò anh vừa đem ra lên, uống một ngụm nhỏ.
"Được."
Ngay tức khắc Phó Cảnh Tri mặt mày hớn hở.
Anh để túi cá khô sang một bên, đột nhiên đứng dậy, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra tìm kiếm gì đó: "Kiều An, em đã ăn cơm chiều chưa? Vừa đúng lúc trong nhà có bánh trung thu da tuyết đó." Anh đem một hộp lớn tới đặt trước mặt cô.
Kiều An ngạc nhiên, tầm mắt dừng trên bàn trà. Bàn trà rất lớn, trên đấy chủ yếu là tài liệu, chỉ có trước mặt cô là một ly nước ấm, một ly sữa bò, một đĩa trái cây, còn có hộp bánh trung thu anh vừa cầm ra.
Cô lại nhìn về phía Phó Cảnh Tri, anh đang nghiêm túc chuẩn bị túi cá khô. Những con cá khô vừa mới được chiên xong, mùi hương tràn ngập, thật khiến cho người khác không khỏi nuốt nước miếng.
Kiều An nhất thời không nhịn được, không khách khí cầm lấy miếng bánh trung thu, hung hăng cắn một miếng. Sau đó, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ, như thế nào lại cảm thấy mình giống mấy con mèo con ở dưới lầu, được Phó Cảnh Tri cho ăn?
Đột nhiên cảm thấy miếng bánh không còn mùi vị nữa.
Phó Cảnh Tri liếc mắt nhìn cô đang ăn bánh trung thu, động tác tay dần dần chậm lại, đến khi cô ăn xong, anh mới xách túi cá khô đứng lên: "Đi thôi."
Đến dưới lầu, anh lại không đi ra tiểu khu bên cạnh quảng trường mà lại đi về phía bồn hoa đối diện.
"Đổi chỗ khác sao?" Kiều An vẫn luôn đi bên cạnh anh.
Phó Cảnh Tri cúi người, đặt hai con cá khô lên viền bồn hoa, nói: "Ừ, lâu lắm rồi không tới quảng trường."
Chỉ trong chốc lát, có hai con mèo nhỏ ngửi được mùi hương nên đi tới đây, ngoan ngoãn kêu "meow meow" đối với hai người họ, ngậm con cá khô lên, ra sức ăn.
Đã lâu không gặp, Kiều An ngạc nhiên vô cùng, cũng không biết có phải trước đây chúng béo như vậy sẵn không, giờ lại béo đến mức cô không nhận ra.
"Trong tiểu khu có mèo hoang, bất động sản cũng mặc kệ sao? Không có ai khiếu nại sao?" Cô kiềm chế sự kinh ngạc lại, nhìn chằm chằm mấy con mèo đang ăn.
Phó Cảnh Tri giơ tay ném thêm một con nữa, cách đó không xa lại truyền đến tiếng mèo kêu, anh nhìn thì lại không thấy có con nào, chỉ có động tác vẫn không ngừng lại: "Bất động sản cũng đang định xây dựng một chỗ để cho bọn mèo này ở, cũng không thể xem chúng là mèo hoang được."
Kiều An "ồ" một tiếng, cũng lấy cá khô từ trong túi ra, gỡ đuôi cá ra để đến trước mắt một con mèo có lông màu nâu nhạt, cô nhìn thấy nó giơ móng vuốt ra định thăm dò cô, cô lại đột nhiên giơ sang hướng khác, chọc cho con mèo kêu lên meow meow không ngừng.
Phó Cảnh Tri nhìn cái tay cô đang trêu chọc con mèo con, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh lẳng lặng nhìn cô, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp vô cùng, đến nỗi quên không ném cá cho mấy con mèo con ăn.
Chơi vui vẻ đến mức Kiều An hồn nhiên không nhận thấy được, vẫn cầm con cá đem đến trước mặt con mèo nhỏ, lại đem lùi ra một chút rồi một chút, chính là chọc không cho nó ăn.
Một người một mèo, khung cảnh vô cùng đẹp.
Con mèo con biết mình bị trêu, ủy khuất cọ cọ vào tay anh. Lòng bàn tay ấm áp, lông của con mèo chạm vào lòng bàn tay, anh đột nhiên hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Kiều An.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn ngập ý cười.
Kiều An cười nhẹ, đem con cá khô để tới trước mặt con mèo con, thẹn thùng cúi đầu.
Hoàng hôn buông xuống, sắc vàng dừng trên gương mặt cô, tạo thành một vầng hào quang mờ nhạt, vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.
Phó Cảnh Tri chậm rãi lại gần nói: "Chu Hoan nói trước kia em cũng nuôi mèo, là giống mèo tai cụp Scottish Fold sao?"
Kiều An không nghĩ tới chuyện Chu Hoan kể điều này với anh: "Đúng vậy, nuôi nó từ bé, sau này nó sinh bệnh, kể từ đấy tôi cũng không nuôi mèo nữa."
Nuôi mèo được hai năm, cuối cùng nó cũng không sống được đến năm thứ ba, giờ nhớ tới vẫn thấy thương tiếc. Cô lấy con cá khô từ trong túi ra, nhéo ra một ít đặt đến bên miệng một con mèo màu xám, con mèo kia không hề sợ hãi, cái mũi ngửi ngửi, sau đó há mồm ngậm lấy.
Lúc này, Kiều An mới phát hiện ra, bóng hai người ở trên mặt đất không biết từ lúc nào đã dính lấy nhau, có cảm giác, dường như là cô đang dựa vào vai Phó Cảnh Tri.
Lưu luyến mà triền miên.
Cô nhìn đến đỏ cả mặt, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Vì thế, cô lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, hai cái bóng đang dính đến gắt gao rốt cuộc cũng tách ra, cách nhau một khoảng cách nhỏ.
Kiều An duỗi tay định lấy cá khô, cái túi không lớn lắm, hai tay đột nhiên đụng phải nhau.
Không đau, nhưng lại vô cùng ngứa ngáy.
Cô lập tức thu tay lại, tay phải lại đập mạnh vào tay trái, từng chút một, tim đập nhanh tới mức muốn bay ra.
"Bị đau sao?" Phó Cảnh Tri cũng thu hồi tay lại, thay đổi tư thế.
Kiều An vẫn cúi đầu: "Không có."
Cô nhìn thấy hai cái bóng ở dưới đất, mới tách ra không lâu lại dán thành một khối.
Cô lặng lẽ nhìn, phát hiện ra là Phó Cảnh Tri thay đổi vị trí.
Kiều An mím môi, vô thức dịch sang bên cạnh một chút. Ngay sau đó, cô cầm một con cá khô lên, nhẹ nhàng huơ huơ.
Con mèo con vừa bị cô trêu chọc đi về phía cô, đột nhiên nó ngã xuống, ngửa đầu nhìn cô kêu lên. Phó Cảnh Tri lấy tay xoa xoa đầu nó, con mèo nhỏ liền thoải mái nhắm mắt lại.
Kiều An lại nhìn chằm chằm hai cái bóng trên mặt đất, lúc này giống như là Phó Cảnh Tri ôm eo cô, thân mật, sủng nịnh.
Cô nghe tiếng tiếng nhịp tim mình đập không ngừng trong lồng ngực.
Cô suy tư liếc nhìn Phó Cảnh Tri, nhưng biểu cảm của anh quá mức bình thường, rõ ràng tất cả đều chỉ là trùng hợp thôi.
Tất cả đều là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Kiều An khẽ lắc đầu, phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng ôn nhu, gọi tên Phó Cảnh Tri. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Nhạc Tư Dư đang ôm cánh tay một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi hơn mẹ cô, đang nhìn về phía hai người họ.
"Mẹ?" Phó Cảnh Tri phản ứng nhanh hơn cô, đứng dậy cười chào hỏi.
Tay Kiều An run lên, con cá khô lỡ đãng chạm vào trán con mèo con.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Phó cười hiền từ: A, con trai ta đang ngồi cùng một cô gái!
Mặt Kiều An vô cùng kinh ngạc: A, là mẹ của Phó lão sư!
PS: Có ai cảm thấy cái tên Hạ Lan vô cùng quen thuộc không?
Thật ra thế giới này thật sự rất nhỏ nha!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.