Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4: TRẢ CÁI GIÁ ĐAU ĐỚN!
“Chủ soái, chúng ta nên làm sao đây? Chiến bộ của Tô Hàng tôi đã lệnh bọn họ đợi lệnh tại chỗ rồi, nhưng tôi lo, ba trăm ngàn đại quân Phá Long quân một khi xuất hiện ở năm tỉnh Đông Nguyên thì sẽ xảy ra những phiền phức và dư luận xã hội không cần thiết.”
Vương Truyền Minh lúc này nói ra sự lo lắng của mình.
Sắc mặt Từ Kiêu Long chợt trầm xuống, thần sắc nghiêm túc, nói: “Lập tức thông báo Long Các, hồi báo tình hình này cho bốn vị các lão! Ngoài ra, cậu đích thân đi Tô Hàng một chuyến! Phải nhanh lên!!!”
Sau đó, Từ Kiêu Long nhìn những chấm tròn đỏ của ba trăm ngàn đại quân Bắc Lương trong màn hình điện tử phía sau mình, chìm vào trong sự khủng hoảng sâu sắc!
“Lập tức thông báo điện tín cho Tô Hàng! Yêu cầu thị trưởng, sở chấp pháp, chiến bộ đóng quân, mỗi nửa tiếng đồng hồ phải báo cáo tình hình Tô Hàng! Còn nữa, bảo Hàn Lợi Dân xử lý ổn thoả chuyện này cho tôi! Nếu như có bất kỳ sơ xuất gì, có bất kỳ hậu quả gì, thì kêu hắn lôi đầu ra gặp ông đây!”
Từ Kiêu Long giận dữ gào lên, thanh âm điên cuồng, một quyền trực tiếp đấm lên bàn khiến nó tan thành bốn năm mảnh!
Cùng lúc đó, ba ngàn cao thủ Hộ Long thuộc Thần Long Điện ở các khu ngoại chiến lớn ở Viễn Đông, Bắc Phi, Bắc Mỹ, toàn bộ đã đến sân bay, ngồi chuyên cơ nhanh nhất quay về Long Quốc!
Toàn thế giới chấn động, cả Long Quốc, cũng chấn động cực kỳ!
Tin tức ba trăm ngàn Phá Long quân, toàn bộ trang bị vũ trang rời khỏi Bắc Lương, tiến quân năm tỉnh Đông Nguyên đã được truyền rộng khắp!
Mà ở khu vực trung tâm của cơn bão, Tô Hàng, lúc này lại bình yên trước cơn bão.
Bên trong một sơn trang ở ngoại ô Tô Hàng, Tiêu Phong lúc này đã tỉnh lại, cơ thể tuy có bệnh ẩn, bởi vì cảm xúc kích động mà bị bạo phát, nhưng lúc này đã được một trong ba đại thần y, truyền nhân của Dược Vương nhà họ Tôn tạm thời chữa khỏi.
“Chủ soái, vết thương trong cơ thể ngài đã tích áp quá lâu rồi, không thể tức giận như vậy nữa, nếu như còn có lần sau thì ngay cả ông trời cũng không có cách nữa rồi.”
Tôn Tư Niên tuổi sáu mươi, đầu tóc bạc phơ, chậm rãi thu kim châm của mình lại, đứng thẳng ở bên cạnh Tiêu Phong.
“Tôn lão, làm phiền rồi.”
Tiêu Phong khẽ khom người, sau đó sốt sắng mà hỏi: “Vết thương của con gái tôi?”
“Chủ soái yên tâm, có hai lão già đó rồi, thiếu chủ không sao.” Tôn Tư Niên híp mắt mỉm cười.
Nghe vậy, lòng Tiêu Phong như lửa đốt, không chờ đợi được mà xông đến phòng ngủ của con gái, nhưng đến cửa, nhìn thấy Giai Giai nằm trên giường, bước chân vừa mới sải vào bên trong của Tiêu Phong, liền nhẹ nhàng hạ xuống.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi tới đầu giường, nhìn con gái Giai Giai đang ngủ say, liền hỏi thăm hai vị thần y: “Con gái tôi thế nào rồi?”
Hoa thần y tuổi đã qua thất tuần, bộ dạng đắc đạo cao nhân, vuốt vuốt bộ râu trắng của mình, lắc đầu nói: “Chủ soái, không giấu gì ngài, vết thương thiếu chủ quá nặng, hai chúng tôi chỉ là tạm thời áp chế vết thương trong người thiếu chủ lại, tiếp theo đây, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật, lấy ra bốn đoạn xương gãy bên trong cơ thể thiếu chủ, thời gian này sẽ rất dài. Ngoài ra, đầu của thiếu chủ bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù thiếu chủ có tỉnh lại, nhưng có hậu di chứng gì hay không thì tạm thời vẫn chưa biết, vẫn hy vọng chủ soái chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Phong đỏ bừng, sát ý nồng đậm trong mắt trực tiếp xông lên chín tầng mây, con gái của mình, vậy mà lại bị thương nặng như vậy!
Sau đó, Tiêu Phong chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như búp bê sứ của Giai Giai ở trên giường, thật đáng yêu và xinh xắn biết bao nhiêu, đôi mắt này, giống với Khương Uyển Đồng như vậy, cho dù lúc này đã ngủ, nhưng khoé miệng Giai Giai vẫn mang theo ý cười ngọt ngào, có lẽ là cuối cùng cũng được gặp người cha đã 5 năm chưa từng gặp theo như ý nguyện.
Đây chính là con gái của mình sao?
Đáy lòng Tiêu Phong tràn ngập những sự ấm ám và tình yêu, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Giai Giai một cái, lẩm bẩm nói: “Giai Giai, tiểu công chúa của ba, bất luận muốn ba làm gì, ba đều sẽ khiến con tỉnh lại. Sau này, trên thế giới này, không ai có thể ức hiếp con và mẹ nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, đợi con tỉnh lại là có thể nhìn thấy ba rồi.”
Như là nghe thấy giọng nói của Tiêu Phong, bàn tay nhỏ bé non nớt của Giai Giai đột nhiên nắm lấy bàn tay lớn ấm áp của Tiêu Phong, nói mơ: “Ba ơi, Giai Giai nhớ ba lắm, nhớ ba lắm lắm…..Khi nào ba mới về thăm Giai Giai….mẹ nói, ba là siêu nhân đi giải cứu thế giới rồi, nhưng Giai Giai thật hy vọng ba chỉ làm siêu nhân của một mình Giai Giai thôi…..”
Nghe thấy câu nói này, nữ người làm bên trong phòng ngủ, còn có hai vị thần y, toàn bộ đều run rẩy tâm can, len lén lau nước mắt.
Cô bé thật đáng thương, cho dù đã ngủ rồi, nhưng vẫn nhớ tới ba. Cô bé đã khát vọng ba của mình có thể về ở bên cô bé đến thế nào chứ, khao khát có được tình yêu từ cha đến thế nào chứ.
Khoé mắt Tiêu Phong ướt nhoà, sự áy náy trong năm năm lúc này phun trào ra, anh nhẹ nhàng nhét bàn tay nhỏ của Giai Giai vào trong chăn, sau đó, nói: “Hai vị thần y, bất kể kết quả thế nào, cũng xin hai vị cố gắng cứu chữa, bất kỳ chi phí gì đều để một mình tôi chịu!”
Hai vị thần ý lập tức lắc đầu nói: “Chủ soái nói quá rồi, tôi sẽ dốc toàn lực chữa trị. Nếu như không phải chủ soái năm đó ra tay, thì gia thất của hai bọn tôi đã xuống sông Hoàng tuyền trong âm mưu năm đó rồi, cho dù có liều mạng của hai bọn tôi, cũng sẽ chữa trị khỏi cho Thiếu chủ!”
Hoa thần y và Cơ thần y nói, sau đó nhanh chóng sắp xếp người, biến căn phòng ngủ này thành phòng phẫu thuật.
Tiêu Phong lui ra khỏi phòng ngủ, đi một bước quay đầu ba cái, đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phòng đang bị hai nữ người làm từ từ đóng lại, thông qua khe hở của cánh cửa, anh nhìn thấy hai vị thần y bắt đầu tến hành phẫu thuật với Giai Giai.
Vào giây phút đó, nước mắt của Tiêu Phong cuộn trào nơi khoé mắt, anh siết chặt nắm đấm của mình, quay người, toàn thân dấy lên một ý lạnh có thể khuấy đảo phong vân, nói: “Long Nhất! Tra ra chưa?! Là ai tông con gái tôi bị thương!!!”
Đám người Long Nhất lúc này đã thay thường phục, vì để tránh những rắc rối không cần thiết: “Chủ soái, tra ra rồi! Là gia tộc nhà họ Kim mới nổi ở Tô Hàng đã cố ý sắp xếp một tai nạn, ý đồ mưu sát!”
“Mưu sát?! Hay! Hay lắm!!! Nhà họ Kim, tôi muốn các người phải trả cái giá đau đớn nhất!!!”
Tiêu Phong lạnh giọng nói, sát ý như rồng gầm, khiến cả sơn trang đều trở nên xơ xác tiêu điều.
“.….Khương Uyển Đồng bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Phong bình tĩnh lại cảm xúc, miệng nói ra cái tên này, nghĩ đến cô, nghĩ đến cô gái đáng yêu lương thiện đầy ánh nắng đó, nội tâm Tiêu Phong liền ngập tràn áy náy.
Năm năm rồi, một cô gái yếu ớt như cô, làm sao mà gắng gượng được.
Thiếu nữ hệt như ánh mặt trời năm đó, bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?
Cô có hận mình không?
“Chủ soái, phu nhân bị cậu chủ cả nhà họ Kim là Kim Cửu đưa đến Bạch Kim Hán Cung. Theo như tình báo tra được, năm năm trước, sau khi phu nhân sinh ra thiếu chủ thì đã bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi gia tộc, xoá ra khỏi gia phả. Năm năm nay, phu nhân mang theo thiếu chủ sống một mình, cuộc sống rất túng quẫn và vất vả. Ba tháng trước, cậu chủ Kim nhìn trúng phu nhân, sau khi bị từ chối thì liền sắp xếp người cố ý tông thiếu chủ, muốn lấy cái này để uy hiếp phu nhân. Thiếu chủ đáng thương, cứ như vậy mà…..”
Long Nhất nói tới đây, nước mắt lăn dài nơi khoé mắt, ngừng một hồi, nhìn thần sắc của Tiêu Phong một cái, phát hiện thần sắc của anh đã trở nên đáng sợ cực kỳ!
Thần sắc này, Long Nhất chỉ thấy qua một lần, đó là lần đại chiến với tám nước, một mình chủ soái chém giết chiến thần tám nước, một trận chiến phong thần!
Ánh mắt Tiêu Phong nhíu lại, sát ý trong lòng tuôn trào ra vô hạn, vừa định lên tiếng thì đột nhiên bên ngoài cửa sơn trang chợt truyền đến thanh âm ồn ào.
Lúc này, bên ngoài sơn trang, mười mấy chiếc xe vũ trang chống đạn màu đen đã vây kín cả xung quanh sơn trang!
Từng đội viên đặc chiến của những tiểu đội tác chiến Mãnh Thú lúc này trang bị vũ trang, đội mũ Beret, mặc trang phục tác chiến màu đen, chặn hết toàn bộ cửa ra vào của sơn trang!
Trên bầu trời, tiếng động của máy bay ầm ầm, còn có hai chiếc máy bay trực thăng đang bay lượn xung quanh, giám sát toàn bộ nhất cử nhất động ở bên trong sơn trang một cách kín kẽ!
Tiếng động cực lớn, truyền khắp cả sơn trang!
“Người ở bên trong nghe đây! Tôi là Triệu Minh của phân cục tuần bộ chấp pháp khu vực Tiêu Sơn, Tô Hàng! Bây giờ, tôi phát lệnh truy bắt các người với tội danh cố ý đả thương người khác! Người ở bên trong, bỏ vũ khí xuống, đi ra khỏi sơn trang! Theo tôi về tiếp nhận điều tra! Nếu không thì người của tôi sẽ xông vào!!!”
Bên ngoài sơn trang, Triệu Minh mặc một thân áo jacket da, cầm lấy ống nói gào lên.
Đám người Long Lục, lúc này đã trở về trong sơn trang, đứng ở hai bên, ánh mắt kiên định mà nhìn Tiêu Phong, nói: “Chủ soái, có cần bọn tôi ra ngoài giết không?!”
Gần một trăm đội đặc chiến Mãnh Thú lập tức giơ súng, nhắm chuẩn vào đám người Tiêu Phong! Điều này khiến cho Long Nhất đến Long Bát đều phát ra một sát ý băng lãnh!
Nhưng, một tiếng thắng xe gấp gáp đột nhiên từ xa truyền tới, sau đó ầm một tiếng, Tổng cục chấp pháp của Tô Hàng là Tống Hậu Lương đá cửa xe ra, nhanh chóng xông xuống xe, điên cuồn chạy vào đám người, xé tâm xé phổi mà gào lên: “Ngừng tay hết cho tôi!”
Sau đó, ông ta quay đầu tức giận gào lên với Triệu Minh bằng khuôn mặt đen sầm: “Cút!!! Ai bảo các người tới! Không nghe lệnh của ông đây sao? Chỗ này, bất kỳ ai cũng không được tiến gần nửa bước cho tôi! Bảo người của cậu giải tán đi hết cho tôi! Toàn bộ! Ngay lập tức!!!”
Vương Truyền Minh lúc này nói ra sự lo lắng của mình.
Sắc mặt Từ Kiêu Long chợt trầm xuống, thần sắc nghiêm túc, nói: “Lập tức thông báo Long Các, hồi báo tình hình này cho bốn vị các lão! Ngoài ra, cậu đích thân đi Tô Hàng một chuyến! Phải nhanh lên!!!”
Sau đó, Từ Kiêu Long nhìn những chấm tròn đỏ của ba trăm ngàn đại quân Bắc Lương trong màn hình điện tử phía sau mình, chìm vào trong sự khủng hoảng sâu sắc!
“Lập tức thông báo điện tín cho Tô Hàng! Yêu cầu thị trưởng, sở chấp pháp, chiến bộ đóng quân, mỗi nửa tiếng đồng hồ phải báo cáo tình hình Tô Hàng! Còn nữa, bảo Hàn Lợi Dân xử lý ổn thoả chuyện này cho tôi! Nếu như có bất kỳ sơ xuất gì, có bất kỳ hậu quả gì, thì kêu hắn lôi đầu ra gặp ông đây!”
Từ Kiêu Long giận dữ gào lên, thanh âm điên cuồng, một quyền trực tiếp đấm lên bàn khiến nó tan thành bốn năm mảnh!
Cùng lúc đó, ba ngàn cao thủ Hộ Long thuộc Thần Long Điện ở các khu ngoại chiến lớn ở Viễn Đông, Bắc Phi, Bắc Mỹ, toàn bộ đã đến sân bay, ngồi chuyên cơ nhanh nhất quay về Long Quốc!
Toàn thế giới chấn động, cả Long Quốc, cũng chấn động cực kỳ!
Tin tức ba trăm ngàn Phá Long quân, toàn bộ trang bị vũ trang rời khỏi Bắc Lương, tiến quân năm tỉnh Đông Nguyên đã được truyền rộng khắp!
Mà ở khu vực trung tâm của cơn bão, Tô Hàng, lúc này lại bình yên trước cơn bão.
Bên trong một sơn trang ở ngoại ô Tô Hàng, Tiêu Phong lúc này đã tỉnh lại, cơ thể tuy có bệnh ẩn, bởi vì cảm xúc kích động mà bị bạo phát, nhưng lúc này đã được một trong ba đại thần y, truyền nhân của Dược Vương nhà họ Tôn tạm thời chữa khỏi.
“Chủ soái, vết thương trong cơ thể ngài đã tích áp quá lâu rồi, không thể tức giận như vậy nữa, nếu như còn có lần sau thì ngay cả ông trời cũng không có cách nữa rồi.”
Tôn Tư Niên tuổi sáu mươi, đầu tóc bạc phơ, chậm rãi thu kim châm của mình lại, đứng thẳng ở bên cạnh Tiêu Phong.
“Tôn lão, làm phiền rồi.”
Tiêu Phong khẽ khom người, sau đó sốt sắng mà hỏi: “Vết thương của con gái tôi?”
“Chủ soái yên tâm, có hai lão già đó rồi, thiếu chủ không sao.” Tôn Tư Niên híp mắt mỉm cười.
Nghe vậy, lòng Tiêu Phong như lửa đốt, không chờ đợi được mà xông đến phòng ngủ của con gái, nhưng đến cửa, nhìn thấy Giai Giai nằm trên giường, bước chân vừa mới sải vào bên trong của Tiêu Phong, liền nhẹ nhàng hạ xuống.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi tới đầu giường, nhìn con gái Giai Giai đang ngủ say, liền hỏi thăm hai vị thần y: “Con gái tôi thế nào rồi?”
Hoa thần y tuổi đã qua thất tuần, bộ dạng đắc đạo cao nhân, vuốt vuốt bộ râu trắng của mình, lắc đầu nói: “Chủ soái, không giấu gì ngài, vết thương thiếu chủ quá nặng, hai chúng tôi chỉ là tạm thời áp chế vết thương trong người thiếu chủ lại, tiếp theo đây, chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật, lấy ra bốn đoạn xương gãy bên trong cơ thể thiếu chủ, thời gian này sẽ rất dài. Ngoài ra, đầu của thiếu chủ bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù thiếu chủ có tỉnh lại, nhưng có hậu di chứng gì hay không thì tạm thời vẫn chưa biết, vẫn hy vọng chủ soái chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Phong đỏ bừng, sát ý nồng đậm trong mắt trực tiếp xông lên chín tầng mây, con gái của mình, vậy mà lại bị thương nặng như vậy!
Sau đó, Tiêu Phong chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như búp bê sứ của Giai Giai ở trên giường, thật đáng yêu và xinh xắn biết bao nhiêu, đôi mắt này, giống với Khương Uyển Đồng như vậy, cho dù lúc này đã ngủ, nhưng khoé miệng Giai Giai vẫn mang theo ý cười ngọt ngào, có lẽ là cuối cùng cũng được gặp người cha đã 5 năm chưa từng gặp theo như ý nguyện.
Đây chính là con gái của mình sao?
Đáy lòng Tiêu Phong tràn ngập những sự ấm ám và tình yêu, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Giai Giai một cái, lẩm bẩm nói: “Giai Giai, tiểu công chúa của ba, bất luận muốn ba làm gì, ba đều sẽ khiến con tỉnh lại. Sau này, trên thế giới này, không ai có thể ức hiếp con và mẹ nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, đợi con tỉnh lại là có thể nhìn thấy ba rồi.”
Như là nghe thấy giọng nói của Tiêu Phong, bàn tay nhỏ bé non nớt của Giai Giai đột nhiên nắm lấy bàn tay lớn ấm áp của Tiêu Phong, nói mơ: “Ba ơi, Giai Giai nhớ ba lắm, nhớ ba lắm lắm…..Khi nào ba mới về thăm Giai Giai….mẹ nói, ba là siêu nhân đi giải cứu thế giới rồi, nhưng Giai Giai thật hy vọng ba chỉ làm siêu nhân của một mình Giai Giai thôi…..”
Nghe thấy câu nói này, nữ người làm bên trong phòng ngủ, còn có hai vị thần y, toàn bộ đều run rẩy tâm can, len lén lau nước mắt.
Cô bé thật đáng thương, cho dù đã ngủ rồi, nhưng vẫn nhớ tới ba. Cô bé đã khát vọng ba của mình có thể về ở bên cô bé đến thế nào chứ, khao khát có được tình yêu từ cha đến thế nào chứ.
Khoé mắt Tiêu Phong ướt nhoà, sự áy náy trong năm năm lúc này phun trào ra, anh nhẹ nhàng nhét bàn tay nhỏ của Giai Giai vào trong chăn, sau đó, nói: “Hai vị thần y, bất kể kết quả thế nào, cũng xin hai vị cố gắng cứu chữa, bất kỳ chi phí gì đều để một mình tôi chịu!”
Hai vị thần ý lập tức lắc đầu nói: “Chủ soái nói quá rồi, tôi sẽ dốc toàn lực chữa trị. Nếu như không phải chủ soái năm đó ra tay, thì gia thất của hai bọn tôi đã xuống sông Hoàng tuyền trong âm mưu năm đó rồi, cho dù có liều mạng của hai bọn tôi, cũng sẽ chữa trị khỏi cho Thiếu chủ!”
Hoa thần y và Cơ thần y nói, sau đó nhanh chóng sắp xếp người, biến căn phòng ngủ này thành phòng phẫu thuật.
Tiêu Phong lui ra khỏi phòng ngủ, đi một bước quay đầu ba cái, đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phòng đang bị hai nữ người làm từ từ đóng lại, thông qua khe hở của cánh cửa, anh nhìn thấy hai vị thần y bắt đầu tến hành phẫu thuật với Giai Giai.
Vào giây phút đó, nước mắt của Tiêu Phong cuộn trào nơi khoé mắt, anh siết chặt nắm đấm của mình, quay người, toàn thân dấy lên một ý lạnh có thể khuấy đảo phong vân, nói: “Long Nhất! Tra ra chưa?! Là ai tông con gái tôi bị thương!!!”
Đám người Long Nhất lúc này đã thay thường phục, vì để tránh những rắc rối không cần thiết: “Chủ soái, tra ra rồi! Là gia tộc nhà họ Kim mới nổi ở Tô Hàng đã cố ý sắp xếp một tai nạn, ý đồ mưu sát!”
“Mưu sát?! Hay! Hay lắm!!! Nhà họ Kim, tôi muốn các người phải trả cái giá đau đớn nhất!!!”
Tiêu Phong lạnh giọng nói, sát ý như rồng gầm, khiến cả sơn trang đều trở nên xơ xác tiêu điều.
“.….Khương Uyển Đồng bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Phong bình tĩnh lại cảm xúc, miệng nói ra cái tên này, nghĩ đến cô, nghĩ đến cô gái đáng yêu lương thiện đầy ánh nắng đó, nội tâm Tiêu Phong liền ngập tràn áy náy.
Năm năm rồi, một cô gái yếu ớt như cô, làm sao mà gắng gượng được.
Thiếu nữ hệt như ánh mặt trời năm đó, bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?
Cô có hận mình không?
“Chủ soái, phu nhân bị cậu chủ cả nhà họ Kim là Kim Cửu đưa đến Bạch Kim Hán Cung. Theo như tình báo tra được, năm năm trước, sau khi phu nhân sinh ra thiếu chủ thì đã bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi gia tộc, xoá ra khỏi gia phả. Năm năm nay, phu nhân mang theo thiếu chủ sống một mình, cuộc sống rất túng quẫn và vất vả. Ba tháng trước, cậu chủ Kim nhìn trúng phu nhân, sau khi bị từ chối thì liền sắp xếp người cố ý tông thiếu chủ, muốn lấy cái này để uy hiếp phu nhân. Thiếu chủ đáng thương, cứ như vậy mà…..”
Long Nhất nói tới đây, nước mắt lăn dài nơi khoé mắt, ngừng một hồi, nhìn thần sắc của Tiêu Phong một cái, phát hiện thần sắc của anh đã trở nên đáng sợ cực kỳ!
Thần sắc này, Long Nhất chỉ thấy qua một lần, đó là lần đại chiến với tám nước, một mình chủ soái chém giết chiến thần tám nước, một trận chiến phong thần!
Ánh mắt Tiêu Phong nhíu lại, sát ý trong lòng tuôn trào ra vô hạn, vừa định lên tiếng thì đột nhiên bên ngoài cửa sơn trang chợt truyền đến thanh âm ồn ào.
Lúc này, bên ngoài sơn trang, mười mấy chiếc xe vũ trang chống đạn màu đen đã vây kín cả xung quanh sơn trang!
Từng đội viên đặc chiến của những tiểu đội tác chiến Mãnh Thú lúc này trang bị vũ trang, đội mũ Beret, mặc trang phục tác chiến màu đen, chặn hết toàn bộ cửa ra vào của sơn trang!
Trên bầu trời, tiếng động của máy bay ầm ầm, còn có hai chiếc máy bay trực thăng đang bay lượn xung quanh, giám sát toàn bộ nhất cử nhất động ở bên trong sơn trang một cách kín kẽ!
Tiếng động cực lớn, truyền khắp cả sơn trang!
“Người ở bên trong nghe đây! Tôi là Triệu Minh của phân cục tuần bộ chấp pháp khu vực Tiêu Sơn, Tô Hàng! Bây giờ, tôi phát lệnh truy bắt các người với tội danh cố ý đả thương người khác! Người ở bên trong, bỏ vũ khí xuống, đi ra khỏi sơn trang! Theo tôi về tiếp nhận điều tra! Nếu không thì người của tôi sẽ xông vào!!!”
Bên ngoài sơn trang, Triệu Minh mặc một thân áo jacket da, cầm lấy ống nói gào lên.
Đám người Long Lục, lúc này đã trở về trong sơn trang, đứng ở hai bên, ánh mắt kiên định mà nhìn Tiêu Phong, nói: “Chủ soái, có cần bọn tôi ra ngoài giết không?!”
Gần một trăm đội đặc chiến Mãnh Thú lập tức giơ súng, nhắm chuẩn vào đám người Tiêu Phong! Điều này khiến cho Long Nhất đến Long Bát đều phát ra một sát ý băng lãnh!
Nhưng, một tiếng thắng xe gấp gáp đột nhiên từ xa truyền tới, sau đó ầm một tiếng, Tổng cục chấp pháp của Tô Hàng là Tống Hậu Lương đá cửa xe ra, nhanh chóng xông xuống xe, điên cuồn chạy vào đám người, xé tâm xé phổi mà gào lên: “Ngừng tay hết cho tôi!”
Sau đó, ông ta quay đầu tức giận gào lên với Triệu Minh bằng khuôn mặt đen sầm: “Cút!!! Ai bảo các người tới! Không nghe lệnh của ông đây sao? Chỗ này, bất kỳ ai cũng không được tiến gần nửa bước cho tôi! Bảo người của cậu giải tán đi hết cho tôi! Toàn bộ! Ngay lập tức!!!”