Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 35: ĐƯA ĐẾN MỘT XE
Những lời nịnh nọt của đám người đột nhiên dừng lại!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Phong, người đang ôm Giai Giai ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
"Anh có ý gì? !" Ngô Khoan Nghiệp lập tức nổi giận, sắc mặt chìm đến đáy cốc!
Tiêu Phong này, chuyện lần trước đánh mình, mình vẫn chưa tìm anh ta để tính sổ đâu.
Thế mày bây giờ còn dám nhảy ra đoạt danh tiếng của mình.
Những người khác của nhà họ Khương cũng phản ứng lại, sau đó lập tức nổi giận nói.
"Tiêu Phong! Anh là cái thứ gì! Ở đây có phần cho anh nói chuyện sao?”
"Mau xin lỗi cậu Ngô! Anh ta là người của Bắc Lương Vương! Nếu anh ta thức giận, một câu thôi cũng khiến cả nhà họ Khương chúng ta không còn nữa!”
"Thật sự là một kẻ ngu si tứ chi phát triển!! Khương Uyển Đồng, đây chính là tên phế vật mà cô nhất định phải mang về sao?”
Khương Kiều Diễm thật vất vả bắt được cơ hội, cũng giận dữ theo và mắng mỏ quát mắng "Tiêu Phong! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không soi mặt vào vũng nước tiểu để nhìn mình xem, chính anh là thứ chó nhà có tang, tại sao ở đâu anh cũng chen chân vào vậy!”
Khương Văn Kỳ và Tiết Mai cũng mắng theo vài câu: “Kỷ, không phải anh cả đã nói với em, Uyển Đồng chọn người đàn ông này rất không đáng tin cậy! Nếu trở thành con rể của nhà họ Khương chúng ta, thì chuyện năm năm trước sẽ lặp lại! Nói không chừng, đến lúc đó nếu như bị người nhà họ Ninh biết, nhà họ Khương chúng ta coi như đen đủi...”
"Đúng vậy! Kỷ, chị dâu cũng là nghĩ cho em, em hãy nhanh chóng tìm cơ hội, dẹp bỏ dư nghiệt của nhà họ Tiêu này đi!”
Khương Kỷ dĩ nhiên là mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và xấu khổ, không ngừng cười làm lành gật đầu xác nhận nói: "Đúng đúng đúng, anh cả và chị dâu nói rất đúng, anh ta chính là kẻ miệng đầy mê sảng khốn kiếp!”
Vừa nói, Khương Kỷ vừa nhìn về phía Tiêu Phong, trong mắt đều là sự tức giận.
Con gái của mình dù sao cũng là tốt nhất Tô Hàng.
Tại sao hết lần này tới lần khác cứ bị tên phế vật này bôi nhọ, lại còn là một đứa con hoang.
Khương Uyển Đồng thấy tất cả mọi người đang bất mãn và tức giận, cũng lén kéo tay Tiêu Phong, lắc đầu nói: “Tiêu Phong, anh đừng nói nữa, đây dù sao cũng là nhà họ Khương, chúng ta cùng nhau ăn cơm thật tốt có được không?”
Tiêu Phong gật đầu nhìn Khương Uyển Đồng, không có ý định tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng Ngô Khoan Nghiệp lại tức giận, cả giận nói: “Chờ một chút! Câu nói vừa rồi của anh là có ý gì? Anh là Bắc Lương Vương?”
Tiêu Phong nhíu mày, mắt nhìn về phía Khương Uyển Đồng đang nháy mắt với mình, vậy nên không đáp lại.
"Hừ!" Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà lên bàn, nói: “Nếu anh là Bắc Lương Vương, tôi chính là Long Chủ! Phế vật! Cũng không nhìn xem mình là thứ gì, lại dám giả mạo Bắc Lương Vương! Nếu như bị người của Bắc Lương biết, anh sẽ rơi đầu xuống đất, biết chưa? Thậm chí tất cả nhà họ Khương cũng bị diệt!”
Shhh!
Nghe nói như thế, tất cả người nhà họ Khương đều run rẩy, trong lòng đều hận chết tên nhiều chuyện Tiêu Phong này!
"Ôi nha, cậu Ngô, chuyện này không có liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi, là tên Tiêu Phong đó ăn nói bậy bạ!”
"Đúng đúng đúng! Đều là tên chó nhà có tang kia, không liên quan gì đến chúng tôi!”
Đến ngay cả ông cụ Khương Chính Thuần cũng cười khan hai tiếng, nói: “Cậu Ngô, cậu cũng đừng tiếp xúc với tên phế vật không có tiền đồ kia, anh ta thì có thể hiểu biết gì chứ!”
Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy từ trong ngực ra năm lá thư mời, đập lên bàn, nói: “Đây là thiệp mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội Tô Hàng, nếu không phải tôi có quan hệ, mấy người ai có thể lấy được? Điều này vẫn chưa đủ để chứng minh tôi Bắc Lương Vương có chút liên quan sao?”
Nhà họ Ngô đã phải bỏ ra một cái giá lớn để có được sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, thuận tiện nhận được mấy lá thư mời.
Lúc đầu chỉ có hai tấm, vẫn là Ngô Khoan Nghiệp tự mình bỏ thêm chín tỷ để mua thêm ba tấm nữa!
Nhìn thấy năm lá thư mời này, trong mắt người nhà họ Khương nóng như lửa!
Đây chính là thư mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội Tô Hàng, người được mời đến dự đều là những người đứng đầu Tô Hàng, còn do thiếu tá Hàn chủ trì!
Những thứ này cũng đã đủ để vô số người điên cuồng và đổ xô đến.
Huống chi, đêm mai còn có một vị đại nhân vật siêu cấp, chủ soái Bắc Lương đích thân tới!
Bữa tiệc như vậy đã vượt qua tính chất của một bữa tiệc tối cá nhân!
Chắc chắn sẽ có vô số người chen chúc, nghĩ mọi cách để nhìn thấy phong thái của chủ soái Bắc Lương!
Dù sao, trước kia bọn họ đều nhìn thấy tin tức trên TV, hơn nữa còn là kiểu không lộ diện.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, chủ soái Bắc Lương mà bọn họ tâm tâm niệm niệm vô cùng, bản tôn giờ phút này đang an vị ngồi ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ sau lưng bọn họ!
Đó chính là Tiêu Phong!
"Cậu Ngô, thư mời này...” Mặc dù Khương Chính Thuần đã lớn tuổi, nhưng khi nhìn thấy mấy tấm thư mời này, trong mắt cũng lóe sáng, hận không thể trực tiếp chiếm làm của riêng!
Ngô Khoan Nghiệp lập tức cười hì hì nói: “Ông cụ, thư mời này đương nhiên là tôi cố ý đem đến tặng cho ngài!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp lấy một lá thư mời trong tay đưa cho Khương Chính Thuần.
Khương Chính Thuần đưa hai tay thành kính nhận thư mời, mặt mũi đỏ bừng hưng phấn nói: “Thật sao! Ôi, chuyện này... Thật sự quá tốt rồi! Cậu Ngô, lão già tôi đây thật cám ơn cậu!”
Ngô Khoan Nghiệp chẳng hề để ý cười cười, nói: “Ông cụ, ngài nói gì vậy, tôi là người nhà, đúng không?”
Nghe xong lời này, Khương Chính Thuần đầu tiên là sững sờ, tiếp theo mặt mũi cười đầy nếp nhăn nói: “Đúng đúng đúng, người một nhà, người một nhà! Tới tới tới, tiểu Ngô, ông nội mời cháu một chén!”
Ngô Khoan Nghiệp cũng nâng ly rượu lên, cạn một ly.
Người nhà họ Khương thấy ông cụ lấy được thư mời, còn thừa lại bốn tấm, từng người đều trợn tròn hai mắt.
"Cậu Ngô, thư mời này, có của em không?” Giờ phút này Khương Kiều Diễm đã sắp ngồi vào trong lòng Ngô Khoan Nghiệp, ngực cũng dán lên cánh tay Ngô Khoan Nghiệp, mềm mềm, khiến Ngô Khoan Nghiệp mở cờ trong bụng, trong lòng ngứa cực kỳ!
"Có có có, em là tiểu bảo bối của tôi nha!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp lại rút ra một tấm đưa cho Khương Kiều Diễm. Khương Kiều Diễm cầm đến tay, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc, vô cùng vui vẻ nhìn thư mời trong tay, còn cố ý hướng Khương Uyển Đồng khoe khoang một phen.
"Tiết Mai, chị đắc ý cái gì! Không phải chỉ là một bữa tiệc tối thôi sao, mời tôi tôi cũng không đi đâu!" Từ Phân tức giận không chịu được, lập tức chua ngoa đáp lời.
Tiếp theo, Từ Phân vô cùng tức giận nhìn về phía Tiêu Phong, quát: "Đều là cậu! Phế vật! Cậu nhìn cậu Ngô nhà người ta đi, có thể lấy được thư mời dự tiệc tối, nhìn lại mình đi, chỉ biết ăn! Ăn ăn ăn! Ăn chết các người!"
Tiêu Phong nhíu mày, nhìn biểu hiện khoe khoang của mấy ngươi đang cầm thư mời kia, thuận miệng nói: “Chỉ là mấy lá thư mời mà thôi, tôi muốn lấy bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu bà muốn, tôi có thể gọi điện thoại cho người đưa tới một xe!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Phong, người đang ôm Giai Giai ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
"Anh có ý gì? !" Ngô Khoan Nghiệp lập tức nổi giận, sắc mặt chìm đến đáy cốc!
Tiêu Phong này, chuyện lần trước đánh mình, mình vẫn chưa tìm anh ta để tính sổ đâu.
Thế mày bây giờ còn dám nhảy ra đoạt danh tiếng của mình.
Những người khác của nhà họ Khương cũng phản ứng lại, sau đó lập tức nổi giận nói.
"Tiêu Phong! Anh là cái thứ gì! Ở đây có phần cho anh nói chuyện sao?”
"Mau xin lỗi cậu Ngô! Anh ta là người của Bắc Lương Vương! Nếu anh ta thức giận, một câu thôi cũng khiến cả nhà họ Khương chúng ta không còn nữa!”
"Thật sự là một kẻ ngu si tứ chi phát triển!! Khương Uyển Đồng, đây chính là tên phế vật mà cô nhất định phải mang về sao?”
Khương Kiều Diễm thật vất vả bắt được cơ hội, cũng giận dữ theo và mắng mỏ quát mắng "Tiêu Phong! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không soi mặt vào vũng nước tiểu để nhìn mình xem, chính anh là thứ chó nhà có tang, tại sao ở đâu anh cũng chen chân vào vậy!”
Khương Văn Kỳ và Tiết Mai cũng mắng theo vài câu: “Kỷ, không phải anh cả đã nói với em, Uyển Đồng chọn người đàn ông này rất không đáng tin cậy! Nếu trở thành con rể của nhà họ Khương chúng ta, thì chuyện năm năm trước sẽ lặp lại! Nói không chừng, đến lúc đó nếu như bị người nhà họ Ninh biết, nhà họ Khương chúng ta coi như đen đủi...”
"Đúng vậy! Kỷ, chị dâu cũng là nghĩ cho em, em hãy nhanh chóng tìm cơ hội, dẹp bỏ dư nghiệt của nhà họ Tiêu này đi!”
Khương Kỷ dĩ nhiên là mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và xấu khổ, không ngừng cười làm lành gật đầu xác nhận nói: "Đúng đúng đúng, anh cả và chị dâu nói rất đúng, anh ta chính là kẻ miệng đầy mê sảng khốn kiếp!”
Vừa nói, Khương Kỷ vừa nhìn về phía Tiêu Phong, trong mắt đều là sự tức giận.
Con gái của mình dù sao cũng là tốt nhất Tô Hàng.
Tại sao hết lần này tới lần khác cứ bị tên phế vật này bôi nhọ, lại còn là một đứa con hoang.
Khương Uyển Đồng thấy tất cả mọi người đang bất mãn và tức giận, cũng lén kéo tay Tiêu Phong, lắc đầu nói: “Tiêu Phong, anh đừng nói nữa, đây dù sao cũng là nhà họ Khương, chúng ta cùng nhau ăn cơm thật tốt có được không?”
Tiêu Phong gật đầu nhìn Khương Uyển Đồng, không có ý định tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng Ngô Khoan Nghiệp lại tức giận, cả giận nói: “Chờ một chút! Câu nói vừa rồi của anh là có ý gì? Anh là Bắc Lương Vương?”
Tiêu Phong nhíu mày, mắt nhìn về phía Khương Uyển Đồng đang nháy mắt với mình, vậy nên không đáp lại.
"Hừ!" Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà lên bàn, nói: “Nếu anh là Bắc Lương Vương, tôi chính là Long Chủ! Phế vật! Cũng không nhìn xem mình là thứ gì, lại dám giả mạo Bắc Lương Vương! Nếu như bị người của Bắc Lương biết, anh sẽ rơi đầu xuống đất, biết chưa? Thậm chí tất cả nhà họ Khương cũng bị diệt!”
Shhh!
Nghe nói như thế, tất cả người nhà họ Khương đều run rẩy, trong lòng đều hận chết tên nhiều chuyện Tiêu Phong này!
"Ôi nha, cậu Ngô, chuyện này không có liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi, là tên Tiêu Phong đó ăn nói bậy bạ!”
"Đúng đúng đúng! Đều là tên chó nhà có tang kia, không liên quan gì đến chúng tôi!”
Đến ngay cả ông cụ Khương Chính Thuần cũng cười khan hai tiếng, nói: “Cậu Ngô, cậu cũng đừng tiếp xúc với tên phế vật không có tiền đồ kia, anh ta thì có thể hiểu biết gì chứ!”
Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy từ trong ngực ra năm lá thư mời, đập lên bàn, nói: “Đây là thiệp mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội Tô Hàng, nếu không phải tôi có quan hệ, mấy người ai có thể lấy được? Điều này vẫn chưa đủ để chứng minh tôi Bắc Lương Vương có chút liên quan sao?”
Nhà họ Ngô đã phải bỏ ra một cái giá lớn để có được sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, thuận tiện nhận được mấy lá thư mời.
Lúc đầu chỉ có hai tấm, vẫn là Ngô Khoan Nghiệp tự mình bỏ thêm chín tỷ để mua thêm ba tấm nữa!
Nhìn thấy năm lá thư mời này, trong mắt người nhà họ Khương nóng như lửa!
Đây chính là thư mời dự tiệc tối của tổng bộ quân đội Tô Hàng, người được mời đến dự đều là những người đứng đầu Tô Hàng, còn do thiếu tá Hàn chủ trì!
Những thứ này cũng đã đủ để vô số người điên cuồng và đổ xô đến.
Huống chi, đêm mai còn có một vị đại nhân vật siêu cấp, chủ soái Bắc Lương đích thân tới!
Bữa tiệc như vậy đã vượt qua tính chất của một bữa tiệc tối cá nhân!
Chắc chắn sẽ có vô số người chen chúc, nghĩ mọi cách để nhìn thấy phong thái của chủ soái Bắc Lương!
Dù sao, trước kia bọn họ đều nhìn thấy tin tức trên TV, hơn nữa còn là kiểu không lộ diện.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, chủ soái Bắc Lương mà bọn họ tâm tâm niệm niệm vô cùng, bản tôn giờ phút này đang an vị ngồi ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ sau lưng bọn họ!
Đó chính là Tiêu Phong!
"Cậu Ngô, thư mời này...” Mặc dù Khương Chính Thuần đã lớn tuổi, nhưng khi nhìn thấy mấy tấm thư mời này, trong mắt cũng lóe sáng, hận không thể trực tiếp chiếm làm của riêng!
Ngô Khoan Nghiệp lập tức cười hì hì nói: “Ông cụ, thư mời này đương nhiên là tôi cố ý đem đến tặng cho ngài!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp lấy một lá thư mời trong tay đưa cho Khương Chính Thuần.
Khương Chính Thuần đưa hai tay thành kính nhận thư mời, mặt mũi đỏ bừng hưng phấn nói: “Thật sao! Ôi, chuyện này... Thật sự quá tốt rồi! Cậu Ngô, lão già tôi đây thật cám ơn cậu!”
Ngô Khoan Nghiệp chẳng hề để ý cười cười, nói: “Ông cụ, ngài nói gì vậy, tôi là người nhà, đúng không?”
Nghe xong lời này, Khương Chính Thuần đầu tiên là sững sờ, tiếp theo mặt mũi cười đầy nếp nhăn nói: “Đúng đúng đúng, người một nhà, người một nhà! Tới tới tới, tiểu Ngô, ông nội mời cháu một chén!”
Ngô Khoan Nghiệp cũng nâng ly rượu lên, cạn một ly.
Người nhà họ Khương thấy ông cụ lấy được thư mời, còn thừa lại bốn tấm, từng người đều trợn tròn hai mắt.
"Cậu Ngô, thư mời này, có của em không?” Giờ phút này Khương Kiều Diễm đã sắp ngồi vào trong lòng Ngô Khoan Nghiệp, ngực cũng dán lên cánh tay Ngô Khoan Nghiệp, mềm mềm, khiến Ngô Khoan Nghiệp mở cờ trong bụng, trong lòng ngứa cực kỳ!
"Có có có, em là tiểu bảo bối của tôi nha!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp lại rút ra một tấm đưa cho Khương Kiều Diễm. Khương Kiều Diễm cầm đến tay, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc, vô cùng vui vẻ nhìn thư mời trong tay, còn cố ý hướng Khương Uyển Đồng khoe khoang một phen.
"Tiết Mai, chị đắc ý cái gì! Không phải chỉ là một bữa tiệc tối thôi sao, mời tôi tôi cũng không đi đâu!" Từ Phân tức giận không chịu được, lập tức chua ngoa đáp lời.
Tiếp theo, Từ Phân vô cùng tức giận nhìn về phía Tiêu Phong, quát: "Đều là cậu! Phế vật! Cậu nhìn cậu Ngô nhà người ta đi, có thể lấy được thư mời dự tiệc tối, nhìn lại mình đi, chỉ biết ăn! Ăn ăn ăn! Ăn chết các người!"
Tiêu Phong nhíu mày, nhìn biểu hiện khoe khoang của mấy ngươi đang cầm thư mời kia, thuận miệng nói: “Chỉ là mấy lá thư mời mà thôi, tôi muốn lấy bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu bà muốn, tôi có thể gọi điện thoại cho người đưa tới một xe!”