Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21: TÔI MUỐN ÔNG PHẢI QUỲ XUỐNG.
Linh vị màu đen, chữ màu vàng làm mọi người chấn động.
Khương thị Tô Hàng, ba Tiêu An Vũ, mẹ Tô Văn Hạ, chi linh vị.
Ánh mắt mọi người rơi trên linh vị đó, cũng nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Chuyện này cũng quá mức bá đạo rồi.
Đây là Tiêu Phong đang dự định sống chết với nhà họ Ninh đó à.
Trong lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp, ở trước mặt của nhiều người có danh tiếng trong xã hội ở Tô Hàng, ở trước mặt của cậu cả nhà họ Tần, thế mà Tiêu Phong lại bày linh vị của ba mẹ mình ra.
Đây là đang đánh thẳng vào trong mặt của nhà họ Ninh.
“Chuyện này... sợ là lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp vào tối ngày hôm nay không có điểm tốt rồi.”
“Ý của là Tiêu Phong có ý gì vậy chứ? Chuyện này cũng quá cuồng vọng rồi đó, nhà họ Tiêu Tô Hàng dã bị hủy, hiện tại nhà họ Ninh chính là gia tộc đứng đầu ở Tô Hàng, cậu ta làm như vậy không phải là đang tìm cái chết hả.”
“Cái tên chó nhà có tang đã biến mất năm năm trời, chẳng lẽ là bây giờ muốn gây nên sóng gió ở Tô Hàng nữa hả?”
Đám người thấp giọng bàn tán, đa số đều là đang xem thường và khinh miệt Tiêu Phong, thậm chí còn mang theo oán hận.
Mà lúc này Tô Khải Minh đang ngồi ở chủ bàn cũng mang theo sắc mặt lạnh nhạt mà nhìn tất cả mọi chuyện, nhàn nhã hớp một ngụm trà.
Vài ngày trước ông ta đã biết thân phận thật sự của Tiêu Phong.
Không ngờ đến Bắc Lương vương thống lĩnh ba trăm nghìn quân Bắc Lương thế mà lại là cậu chủ của nhà họ Tiêu vào năm năm trước.
Ngày hôm đó lúc biết được thân phận của Tiêu Phong từ chỗ của thị trưởng Tô Khải Minh, ông ta cũng mang theo sắc mặt chấn kinh, thật lâu sao không thể bình tĩnh được.
Thảm án diệt cả gia đình của nhà họ Tiêu vào năm đó ông ta cũng biết đến, nhưng mà đó là chuyện thuộc về thế gia Tô Hàng, Tô Khải Minh không có tư cách tham gia vào.
Bây giờ Tiêu Phong như con chó nhà có tang vào năm năm trước đã thoát khỏi Tô Hàng, đã công thành danh toại, đứng ở một đỉnh cao mà tất cả mọi người không có cách nào mơ ước được. Người như thế này, mang theo hận thù ngập trời trở lại Tô Hàng, bước vào lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!
Lý Trường Thắng ở bên cạnh cũng mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, sau đó nhìn thoáng qua Tô Khải Minh, phát hiện vị Tô Thị này lại mang theo sắc mặt lạnh nhạt dường như là không quan tâm đến chuyện trước mắt.
Chuyện này làm cho Lý Trường Thắng dấy lên nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tô, sao trông anh có vẻ như không quan tâm vậy, chẳng lẽ là anh Tô nhận ra Tiêu Phong hả?”
Tô Khải Minh cười cười nói: “Chuyện của nhà họ Tiêu vào năm năm trước có ai mà không biết, chỉ có điều là lúc này Tiêu Phong đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, chỉ sợ là lần này nhà họ Ninh sẽ phải chịu thiệt.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Trường Thắng ngưng trọng hỏi: “Anh Tô, lời này của anh là có ý gì vậy?”
Tô Khải Minh nở một nụ cười thâm sâu: “Còn nhớ rõ mấy ngày trước có ba vị thần y đồng thời xuất hiện ở sân bay Tô Hàng không?”
Nói đến đây, Tô Khải Minh không nói tiếp nữa, đã đến điểm dừng rồi.
Nhưng mà Lý Trường Thắng cũng không phải là người bình thường, trong nháy mắt liền nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt thay đổi cực kỳ lớn, hai mắt mở to không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, ngài đang nói ba vị thần y này là bởi vì cậu ta mà đến đây?”
Tô Khải Minh lắc đầu ra hiệu cho Lý Trường Thắng hãy nghiền ép những gì mà mình đoán được ở trong bụng, đồng thời còn nhắc nhở: “Chú Lý à, chú là người của Tô Hàng, chúng ta tiếp xúc với nhiều người, có một số việc bản thân mình biết là được rồi, tuyệt đối không nên lộ ra với người ngoài nếu không thì chuyện của nhà họ Kim sợ là sẽ tái diễn nữa..."
Vốn dĩ Lý Trường Thắng đã rất sốc, khi nghe Tô Khải Minh nhắc đến nhà họ Kim, ông ta lập tức nhớ đến vụ hủy diệt nhà họ Kim vào đêm qua!
Trong lúc nhất thời trong lòng của Lý Trường Thắng vô cùng chấn động, đồng thời đối với suy đoán thân phận của Tiêu Phong còn tăng thêm một cấp bậc.
Nhà họ Kim bị tiêu diệt là bởi vì anh!
Đáng sợ, vô cùng đáng sợ!
Lúc này Ninh Ngọc Diệp nhìn thấy linh vị đặt ở trên bàn, cả người như bị sét đánh, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Trong lòng của cô ta hận không thể bóp chết Tiêu Phong.
Đây là sỉ nhục! Là sỉ nhục và khiêu khích đối với Ninh Ngọc Diệp.
“Tiêu Phong, anh có ý gì hả? Tối nay là lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp tôi và Tần Hạo, anh cầm linh vị của người chết đến đây là có ý gì! Anh muốn khiêu khích nhà họ Ninh tôi à, hay là khiêu khích nhà họ Tần thành phố?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Ninh Ngọc Diệp giờ phút này lạnh lùng như băng, trong đôi mắt có mang theo hận thù nồng đậm, quát lên: “Một con chó nhà có tang nhà họ Tiêu của anh có tư cách gì để xuất hiện ở đây, nể tình tình cảm trước đây của chúng ta, bây giờ tôi ra lệnh cho anh quỳ xuống nói xin lỗi với Tần Hạo, cầm lấy linh vị của người chết cút khỏi nơi này!”
Toàn trường ghé mắt nhìn xem, nhìn hành động tiếp theo của Tiêu Phong.
Sắc mặt của Tiêu Phong lạnh nhạt, lông mày mang theo ý lạnh thấu xương, nói: “Ninh Ngọc Diệp, cô vẫn vô tình và kiên quyết trước sau như một, tình cảm giữa tôi và cô đã sớm bị cô xé bỏ không còn một mảnh trong hôn lễ vào năm năm trước, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ hình tượng ba mẹ tôi quỳ xuống đây cầu xin nhà họ Ninh cùng với bốn gia tộc lớn, nhưng mà khi đó cô chưa từng nghĩ tới tình cảm! Bọn họ đã bị cô và bốn gia tộc lớn ép chết sờ sờ!”
Nói đến đây, cảm xúc của Tiêu Phong trở nên kích động, hốc mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo, nắm đấm lại càng nắm chặt hơn nữa, trên người cũng dâng lên một cỗ sát ý ngập trời.
Cỗ sát ý này làm cho đám người ngồi trong đại sảnh run lẩy bẩy cả người.
“Nhà họ Ninh, còn có bốn gia tộc lớn đã sớm nằm trong danh sách tử của tôi! Tiêu Phong tôi sẽ đòi lại máu năm đó các người đã nợ, ngày hôm nay trước tiên tôi sẽ khai đao với nhà họ Ninh của cô.” Tiêu Phong nói, bước lên phía trước một bước, trực diện với Ninh Ngọc Diệp.
Lúc này Ninh Ngọc Diệp bị dọa lùi về phía sau vài bước, cô ta không thể tin được một tên phế vật nhà có tang vào năm đó, bây giờ tại sao lại có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Giống như là hiện tại cô ta đang đối mặt với thương sơn hồng câu.
Đáng sợ.
“Tiêu Phong, cậu làm càn! Tối nay lễ đính hôn của con gái tôi, cậu làm như vậy là đang đối địch với nhà họ Ninh.” Lúc này Ninh Hách cũng đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, lớn tiếng quát: “Con chó nhà có tang như cậu cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi, bây giờ trở lại Tô Hàng muốn đối nghịch với nhà họ Ninh của tôi, chỉ sợ là cậu đang tìm cái chết!”
Tiêu Phong liếc nhìn qua, lạnh giọng nói: “Ninh Hách, ngày hôm đó ông đã ép buộc ba mẹ của tôi quỳ xuống, ngày hôm nay linh vị của ba mẹ tôi ở đây, tôi muốn ông phải quỳ xuống dập đầu nhận tội với bọn họ.”
Nghe vậy, lúc này Ninh Hách cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào linh vị rồi trào phúng: “Quỳ xuống với bọn họ hả? Bọn họ có xứng không? Nhà họ Tiêu đã không còn nữa rồi, Tiêu Phong cậu cũng chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, lại dám mạnh miệng kêu tôi phải quỳ xuống với hai người đã chết rồi, tôi sợ là cậu đã điên rồi đó
Nhưng mà vừa mới nói xong, Ninh Hách chợt nhìn thấy trong đôi mắt của Tiêu Phong phản chiếu sát khí và hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt đó làm Ninh Hách không thở nổi, giống như bị một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm, một giây sau sẽ bỏ mạng ở nơi này.
“Thật ngại quá, tôi hi vọng là ông sẽ quỳ.”
Mặt nạ của Tiêu Phong thả lỏng, khóe mắt hiện lên sự lạnh lẽo, bước lên một bước nhẹ tay đập lên mặt bàn, gần như là trong nháy mắt anh quơ lấy một đôi đũa vàng trên mặt bàn.
“Phốc!”
Âm thanh xé không khí.
Bọn họ căn bản không nghĩ đến Tiêu Phong là một tên phế vật mà lại dám ra tay tàn nhẫn như thế ở trước mặt của tất cả mọi người.
“A a a! Chân của tôi! Tôi muốn giết cậu, giết cậu!” Ninh Hách kêu lên thảm thiết, vang vọng cả toàn bộ đại sảnh.
Đồng thời vệ sĩ của nhà họ Ninh cũng nhanh chóng vọt vào bao vây Tiêu Phong và Long Nhất lại.
Khương thị Tô Hàng, ba Tiêu An Vũ, mẹ Tô Văn Hạ, chi linh vị.
Ánh mắt mọi người rơi trên linh vị đó, cũng nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Chuyện này cũng quá mức bá đạo rồi.
Đây là Tiêu Phong đang dự định sống chết với nhà họ Ninh đó à.
Trong lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp, ở trước mặt của nhiều người có danh tiếng trong xã hội ở Tô Hàng, ở trước mặt của cậu cả nhà họ Tần, thế mà Tiêu Phong lại bày linh vị của ba mẹ mình ra.
Đây là đang đánh thẳng vào trong mặt của nhà họ Ninh.
“Chuyện này... sợ là lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp vào tối ngày hôm nay không có điểm tốt rồi.”
“Ý của là Tiêu Phong có ý gì vậy chứ? Chuyện này cũng quá cuồng vọng rồi đó, nhà họ Tiêu Tô Hàng dã bị hủy, hiện tại nhà họ Ninh chính là gia tộc đứng đầu ở Tô Hàng, cậu ta làm như vậy không phải là đang tìm cái chết hả.”
“Cái tên chó nhà có tang đã biến mất năm năm trời, chẳng lẽ là bây giờ muốn gây nên sóng gió ở Tô Hàng nữa hả?”
Đám người thấp giọng bàn tán, đa số đều là đang xem thường và khinh miệt Tiêu Phong, thậm chí còn mang theo oán hận.
Mà lúc này Tô Khải Minh đang ngồi ở chủ bàn cũng mang theo sắc mặt lạnh nhạt mà nhìn tất cả mọi chuyện, nhàn nhã hớp một ngụm trà.
Vài ngày trước ông ta đã biết thân phận thật sự của Tiêu Phong.
Không ngờ đến Bắc Lương vương thống lĩnh ba trăm nghìn quân Bắc Lương thế mà lại là cậu chủ của nhà họ Tiêu vào năm năm trước.
Ngày hôm đó lúc biết được thân phận của Tiêu Phong từ chỗ của thị trưởng Tô Khải Minh, ông ta cũng mang theo sắc mặt chấn kinh, thật lâu sao không thể bình tĩnh được.
Thảm án diệt cả gia đình của nhà họ Tiêu vào năm đó ông ta cũng biết đến, nhưng mà đó là chuyện thuộc về thế gia Tô Hàng, Tô Khải Minh không có tư cách tham gia vào.
Bây giờ Tiêu Phong như con chó nhà có tang vào năm năm trước đã thoát khỏi Tô Hàng, đã công thành danh toại, đứng ở một đỉnh cao mà tất cả mọi người không có cách nào mơ ước được. Người như thế này, mang theo hận thù ngập trời trở lại Tô Hàng, bước vào lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!
Lý Trường Thắng ở bên cạnh cũng mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, sau đó nhìn thoáng qua Tô Khải Minh, phát hiện vị Tô Thị này lại mang theo sắc mặt lạnh nhạt dường như là không quan tâm đến chuyện trước mắt.
Chuyện này làm cho Lý Trường Thắng dấy lên nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tô, sao trông anh có vẻ như không quan tâm vậy, chẳng lẽ là anh Tô nhận ra Tiêu Phong hả?”
Tô Khải Minh cười cười nói: “Chuyện của nhà họ Tiêu vào năm năm trước có ai mà không biết, chỉ có điều là lúc này Tiêu Phong đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, chỉ sợ là lần này nhà họ Ninh sẽ phải chịu thiệt.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Trường Thắng ngưng trọng hỏi: “Anh Tô, lời này của anh là có ý gì vậy?”
Tô Khải Minh nở một nụ cười thâm sâu: “Còn nhớ rõ mấy ngày trước có ba vị thần y đồng thời xuất hiện ở sân bay Tô Hàng không?”
Nói đến đây, Tô Khải Minh không nói tiếp nữa, đã đến điểm dừng rồi.
Nhưng mà Lý Trường Thắng cũng không phải là người bình thường, trong nháy mắt liền nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt thay đổi cực kỳ lớn, hai mắt mở to không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, ngài đang nói ba vị thần y này là bởi vì cậu ta mà đến đây?”
Tô Khải Minh lắc đầu ra hiệu cho Lý Trường Thắng hãy nghiền ép những gì mà mình đoán được ở trong bụng, đồng thời còn nhắc nhở: “Chú Lý à, chú là người của Tô Hàng, chúng ta tiếp xúc với nhiều người, có một số việc bản thân mình biết là được rồi, tuyệt đối không nên lộ ra với người ngoài nếu không thì chuyện của nhà họ Kim sợ là sẽ tái diễn nữa..."
Vốn dĩ Lý Trường Thắng đã rất sốc, khi nghe Tô Khải Minh nhắc đến nhà họ Kim, ông ta lập tức nhớ đến vụ hủy diệt nhà họ Kim vào đêm qua!
Trong lúc nhất thời trong lòng của Lý Trường Thắng vô cùng chấn động, đồng thời đối với suy đoán thân phận của Tiêu Phong còn tăng thêm một cấp bậc.
Nhà họ Kim bị tiêu diệt là bởi vì anh!
Đáng sợ, vô cùng đáng sợ!
Lúc này Ninh Ngọc Diệp nhìn thấy linh vị đặt ở trên bàn, cả người như bị sét đánh, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Trong lòng của cô ta hận không thể bóp chết Tiêu Phong.
Đây là sỉ nhục! Là sỉ nhục và khiêu khích đối với Ninh Ngọc Diệp.
“Tiêu Phong, anh có ý gì hả? Tối nay là lễ đính hôn của Ninh Ngọc Diệp tôi và Tần Hạo, anh cầm linh vị của người chết đến đây là có ý gì! Anh muốn khiêu khích nhà họ Ninh tôi à, hay là khiêu khích nhà họ Tần thành phố?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Ninh Ngọc Diệp giờ phút này lạnh lùng như băng, trong đôi mắt có mang theo hận thù nồng đậm, quát lên: “Một con chó nhà có tang nhà họ Tiêu của anh có tư cách gì để xuất hiện ở đây, nể tình tình cảm trước đây của chúng ta, bây giờ tôi ra lệnh cho anh quỳ xuống nói xin lỗi với Tần Hạo, cầm lấy linh vị của người chết cút khỏi nơi này!”
Toàn trường ghé mắt nhìn xem, nhìn hành động tiếp theo của Tiêu Phong.
Sắc mặt của Tiêu Phong lạnh nhạt, lông mày mang theo ý lạnh thấu xương, nói: “Ninh Ngọc Diệp, cô vẫn vô tình và kiên quyết trước sau như một, tình cảm giữa tôi và cô đã sớm bị cô xé bỏ không còn một mảnh trong hôn lễ vào năm năm trước, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ hình tượng ba mẹ tôi quỳ xuống đây cầu xin nhà họ Ninh cùng với bốn gia tộc lớn, nhưng mà khi đó cô chưa từng nghĩ tới tình cảm! Bọn họ đã bị cô và bốn gia tộc lớn ép chết sờ sờ!”
Nói đến đây, cảm xúc của Tiêu Phong trở nên kích động, hốc mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo, nắm đấm lại càng nắm chặt hơn nữa, trên người cũng dâng lên một cỗ sát ý ngập trời.
Cỗ sát ý này làm cho đám người ngồi trong đại sảnh run lẩy bẩy cả người.
“Nhà họ Ninh, còn có bốn gia tộc lớn đã sớm nằm trong danh sách tử của tôi! Tiêu Phong tôi sẽ đòi lại máu năm đó các người đã nợ, ngày hôm nay trước tiên tôi sẽ khai đao với nhà họ Ninh của cô.” Tiêu Phong nói, bước lên phía trước một bước, trực diện với Ninh Ngọc Diệp.
Lúc này Ninh Ngọc Diệp bị dọa lùi về phía sau vài bước, cô ta không thể tin được một tên phế vật nhà có tang vào năm đó, bây giờ tại sao lại có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Giống như là hiện tại cô ta đang đối mặt với thương sơn hồng câu.
Đáng sợ.
“Tiêu Phong, cậu làm càn! Tối nay lễ đính hôn của con gái tôi, cậu làm như vậy là đang đối địch với nhà họ Ninh.” Lúc này Ninh Hách cũng đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, lớn tiếng quát: “Con chó nhà có tang như cậu cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi, bây giờ trở lại Tô Hàng muốn đối nghịch với nhà họ Ninh của tôi, chỉ sợ là cậu đang tìm cái chết!”
Tiêu Phong liếc nhìn qua, lạnh giọng nói: “Ninh Hách, ngày hôm đó ông đã ép buộc ba mẹ của tôi quỳ xuống, ngày hôm nay linh vị của ba mẹ tôi ở đây, tôi muốn ông phải quỳ xuống dập đầu nhận tội với bọn họ.”
Nghe vậy, lúc này Ninh Hách cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào linh vị rồi trào phúng: “Quỳ xuống với bọn họ hả? Bọn họ có xứng không? Nhà họ Tiêu đã không còn nữa rồi, Tiêu Phong cậu cũng chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, lại dám mạnh miệng kêu tôi phải quỳ xuống với hai người đã chết rồi, tôi sợ là cậu đã điên rồi đó
Nhưng mà vừa mới nói xong, Ninh Hách chợt nhìn thấy trong đôi mắt của Tiêu Phong phản chiếu sát khí và hàn ý lạnh thấu xương.
Ánh mắt đó làm Ninh Hách không thở nổi, giống như bị một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm, một giây sau sẽ bỏ mạng ở nơi này.
“Thật ngại quá, tôi hi vọng là ông sẽ quỳ.”
Mặt nạ của Tiêu Phong thả lỏng, khóe mắt hiện lên sự lạnh lẽo, bước lên một bước nhẹ tay đập lên mặt bàn, gần như là trong nháy mắt anh quơ lấy một đôi đũa vàng trên mặt bàn.
“Phốc!”
Âm thanh xé không khí.
Bọn họ căn bản không nghĩ đến Tiêu Phong là một tên phế vật mà lại dám ra tay tàn nhẫn như thế ở trước mặt của tất cả mọi người.
“A a a! Chân của tôi! Tôi muốn giết cậu, giết cậu!” Ninh Hách kêu lên thảm thiết, vang vọng cả toàn bộ đại sảnh.
Đồng thời vệ sĩ của nhà họ Ninh cũng nhanh chóng vọt vào bao vây Tiêu Phong và Long Nhất lại.