Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-82
Chương 82: Mình bị cưỡng hôn rồi?
Cuối cùng, thuộc hạ bên hắc đạo của Trâu Văn Lâm và băng cho vay nặng lãi vì muốn tranh giành Lã Hạ Hầu mà sống mái với nhau, hai bên gần trăm người, dùng vũ khí đánh nhau tàn bạo tạo nên tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Còn Lã Hạ Hầu, mục tiêu công kích của hai bên, trong tình cảnh khắp nơi đều là thù, cậu ta cố tìm kẽ hở trong lúc hai bên chém giết nhau đến đỏ mắt để kiếm đường sống, cuối cùng bị chém mấy nhát dao, một nhát chém đáng sợ xuyên qua bụng, vì mất máu quá nhiều không kịp cứu chữa nên cuối cùng đã vĩnh viễn nằm xuống trên sàn nhà lạnh băng của nhà3vệ sinh trong sân bay.
Lý Hạo vẫn luôn lạnh lùng bàng quan chứng kiến cả quá trình, cho đến khi Lã Hạ Hầu tắt thở, cậu cũng không chút mềm lòng.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.
Lúc nhỏ khi cậu vẫn là một tên ăn mày đầu đường xó chợ đã từng cứu một con mèo hoang lạnh cóng bên thùng rác, dùng nhiệt độ cơ thể yếu ớt của mình sưởi ấm cho nó. Vậy mà sau khi khỏe lại, nó lại dùng móng vuốt sắc nhọn cào lên cánh tay và ngực cậu, còn ngậm mất túi cá khô trong tay mà khó khăn lắm cậu mới lấy được.
Lúc đó Lý Hạo đã nhận ra, muốn sống sót thì trong2những lúc cần thiết, cậu cần một trái tim lạnh lùng còn hơn cả băng tuyết mùa đông.
Sau khi chứng kiến chuyện của Lã Hạ Hầu kết thúc, Lý Hạo lại chạy đến công ty nhà họ Vương.
Vì tổng giám đốc Vương Thiên Hào vào tù mà những bộ phận liên quan của xí nghiệp Vương thị đều bị điều tra triệt để từ trong ra ngoài, cuối cùng phát hiện ngoại trừ vấn đề băng gạc y tế bất hợp pháp lần này thì trước đó cũng có rất nhiều ghi chép dính dáng đến việc tiêu thụ sản phẩm y tế không đạt chuẩn, ngoài ra còn ghi chép về việc trốn thuế, lậu thuế số lượng lớn.
Sự việc băng gạc bất hợp pháp1lần này chẳng qua chỉ là mồi lửa mà thôi, những sự việc dính dấp sau đó mới là cú giáng thực sự.
Không tính đến chuyện khác, chỉ ước tính riêng tiền phạt và bồi thường khoản thuế gian lận đã đủ khiến xí nghiệp Vương thị phá sản rồi.
Mà với tư cách là đại diện pháp nhân của xí nghiệp Vương thị, với số tội danh này của Vương Thiên Hào thì thời gian ngồi tù của ông ta còn lâu hơn cả Lã Tư Viễn.
Lý Hạo đứng trên tòa nhà cao đối diện xí nghiệp Vương thị, nhìn qua cửa sổ thủy tinh cực lớn thấy bóng dáng thảm hại chán nản của Vương Doãn ngã ngồi trên sàn nhà trong phòng làm việc.
Trước1giờ gã vẫn luôn nghĩ bản thân có thể dựa vào gia đình chống lưng để ngồi mát ăn bát vàng, nhưng làm sao gã cũng không ngờ đến, xí nghiệp gia tộc vốn đang phát triển mạnh mẽ lại đổ ụp xuống chỉ trong một sớm một chiều ngắn ngủi như vậy.
Lý Hạo cười lạnh nhạt, rồi thu lại tầm mắt quay người rời đi, mặc cho gió đêm trên tòa cao ốc thổi bay góc áo.
Minh Châu đêm nay đã định trước là một đêm không yên tĩnh.
Phương tiện truyền thông đại chúng một phút trước còn đang thổi phồng sự kiện chuyên gia y học Lã Tư Viễn vinh quy bái tổ đều bỗng bắt đầu công kích ông ta.
Lã Tư Viễn chịu1cảnh lao tù, tai tiếng dùng băng gạc y tế không đạt chuẩn của bệnh viện Tế Nhân phút chốc đã được đăng lên tất cả các trang mạng và diễn đàn lớn, nằm trên tin đầu đề trong tin tức trên ti vi và ở trang bìa của điểm tin chính trong các bài báo!
Ngoài ra, tại sân bay Hồng Kiều còn phát sinh một trận ẩu đả đổ máu có dùng vũ khí, tuy hiện đã được cảnh sát trấn áp, song kết quả lại có một người chết, 23 người bị thương. Trong đó người chết đã được xác minh thân phận, chính là con trai của chuyên gia y học vinh quy bái tổ vừa mới vào tù không lâu, Lã Tư Viễn.
Còn có xí nghiệp Vương thị hàng đầu trong thành cả đêm bị nhân viên chấp pháp thanh tra và tịch biên tài sản, thu thập được số lượng lớn chứng cứ phạm tội, hiện đã thu lấy toàn bộ chứng cứ và lưu giữ để sử dụng trên tòa án.
Đêm nay của cả thành phố Minh Châu dường như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo mà không để lại dấu vết, trời long đất lở.
“Ông nội, Lã Tư Viễn vào tù rồi, ông ta đúng là bị báo ứng mà!”
Buổi trưa hai ngày sau, hai ông cháu Thần Hi và Thần Dục xem tin tức buổi trưa trên ti vi. Sau khi biết được tin, nét mặt cô lộ rõ vẻ sảng khoái hả giận.
Thật ra từ đầu sau khi bộ phận tổ chức tuyên bố đội Tây y thắng cuộc trong phần thi thực nghiệm thì Thần Hi vẫn luôn có tâm trạng không tốt, còn ông cụ Thần Dục tuy ngoài mặt không nói nhưng thật ra cũng buồn bực như cô.
Nhưng bây giờ, khi biết tin tức này thì những rối rắm trong lòng cũng đã được tháo gỡ hết.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hai ông cháu, Lý Hạo bên cạnh cũng khẽ mỉm cười.
“Ha ha, không phải là không gặp báo ứng mà là thời điểm chưa chín muồi!”
Bà nội Thần Hi cũng cười sảng khoái lên tiếng.
“Ai chà, cái thằng Tư Viễn này, nói đến cùng cũng thật đáng tiếc…”
Sau khi vui vẻ một hồi, trên gương mặt già nua của ông cụ Thần Dục lại hiện vẻ đìu hiu.
Nói cho cùng, Lã Tư Viễn cũng từng là học trò mà ông cụ coi trọng nhất, đắc ý nhất, giờ đây nó lầm đường lạc lối, hơn nữa còn càng lún càng sâu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy, sao ông cụ có thể không chua xót cho được?
“Nói đến thì lúc xưa ta cũng chỉ cố dạy cho nó kiến thức nghề y, mà lại không xây dựng cho nó quan niệm tư tưởng đúng đắn.”
Ông cụ Thần Dục khoát tay tự trách: “Giáo dục không nghiêm chính là lỗi của thầy, nó rơi vào kết cục như hôm nay cũng có một phần lỗi lầm của người làm thầy như ta.”
“Thầy, con đường của mỗi người là do bản thân họ tự chọn, thầy không cần phải quá tự trách mình.”
Lý Hạo dâng cho ông cụ một tách trà, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Sau khi ăn trưa, hai ông bà có thói quen ngủ trưa nghỉ ngơi, còn Lý Hạo và Thần Hi thì lên phòng sách lầu hai đọc sách cổ về Trung y.
“Lý Hạo, cậu nói xem, tất cả những chuyện này có phải do một tay cậu tạo ra không?”
Trong phòng sách, Thần Hi đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc nhìn Lý Hạo và hỏi.
“Ấy…”
Lý Hạo nhớ rất rõ, người ta nói rằng làm chuyện tốt không cần người khác biết đến, cho nên cậu sờ mũi đáp: “Làm sao có chuyện đó được. Tớ làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Nhưng lúc nãy ở lầu dưới khi thấy tin tức, tại sao cậu không có chút phấn khích hay kinh ngạc gì, giống như đã biết trước mọi chuyện rồi vậy?”
Đôi mắt to của Thần Hi đảo tròn, tiếp tục chất vấn.
“Ha ha, thật à?”
Lý Hạo gãi đầu chống chế: “Tớ nhớ rõ ràng là đã rất kinh ngạc mà.”
“Nhưng tớ nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chỉ có cậu có thể có động cơ gây ra chuyện này.”
Thần Hi ra vẻ nghiêm túc tiếp tục khẳng định: “Hơn nữa trực giác nói cho tớ biết, cậu chắc chắn có liên quan đến những chuyện này.”
Trực giác của phụ nữ…
Đôi khi lại thật sự chính xác đến đáng sợ.
Nhìn Thần Hi trước mặt, Lý Hạo không biết nên vui hay buồn, dường như cô đã bắt đầu học được cách suy tính sắp đặt lập mưu kế rồi, không còn ngây thơ không biết gì như trước nữa, không còn thuần khiết, trong sáng và ngọt ngào như trước nữa, lại càng không đơn giản nữa rồi.
Đang suy nghĩ thì bỗng một mùi hương ập tới, một đôi môi đỏ mọng mềm mại tiến gần trước mặt cậu, nhẹ nhàng lướt trên môi cậu rồi lập tức rời đi.
Thần Hi ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Cám ơn cậu, cái đó là thưởng cho cậu đấy.”
“Aaaaaa! Mình bị cưỡng hôn rồi?”
Tiếng gào thét quái lạ vang lên trong lòng, trong đầu lại trống rỗng, ngây ngô sờ lên môi mình, cảm giác mềm mại mới nãy dường như vẫn chưa biến mất.
“Cô nàng này, muốn chiếm lợi từ tôi thì cứ nói thẳng đi, còn viện cớ này nọ làm gì, thật là, tôi cũng đâu có phản kháng…”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


Còn Lã Hạ Hầu, mục tiêu công kích của hai bên, trong tình cảnh khắp nơi đều là thù, cậu ta cố tìm kẽ hở trong lúc hai bên chém giết nhau đến đỏ mắt để kiếm đường sống, cuối cùng bị chém mấy nhát dao, một nhát chém đáng sợ xuyên qua bụng, vì mất máu quá nhiều không kịp cứu chữa nên cuối cùng đã vĩnh viễn nằm xuống trên sàn nhà lạnh băng của nhà3vệ sinh trong sân bay.
Lý Hạo vẫn luôn lạnh lùng bàng quan chứng kiến cả quá trình, cho đến khi Lã Hạ Hầu tắt thở, cậu cũng không chút mềm lòng.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.
Lúc nhỏ khi cậu vẫn là một tên ăn mày đầu đường xó chợ đã từng cứu một con mèo hoang lạnh cóng bên thùng rác, dùng nhiệt độ cơ thể yếu ớt của mình sưởi ấm cho nó. Vậy mà sau khi khỏe lại, nó lại dùng móng vuốt sắc nhọn cào lên cánh tay và ngực cậu, còn ngậm mất túi cá khô trong tay mà khó khăn lắm cậu mới lấy được.
Lúc đó Lý Hạo đã nhận ra, muốn sống sót thì trong2những lúc cần thiết, cậu cần một trái tim lạnh lùng còn hơn cả băng tuyết mùa đông.
Sau khi chứng kiến chuyện của Lã Hạ Hầu kết thúc, Lý Hạo lại chạy đến công ty nhà họ Vương.
Vì tổng giám đốc Vương Thiên Hào vào tù mà những bộ phận liên quan của xí nghiệp Vương thị đều bị điều tra triệt để từ trong ra ngoài, cuối cùng phát hiện ngoại trừ vấn đề băng gạc y tế bất hợp pháp lần này thì trước đó cũng có rất nhiều ghi chép dính dáng đến việc tiêu thụ sản phẩm y tế không đạt chuẩn, ngoài ra còn ghi chép về việc trốn thuế, lậu thuế số lượng lớn.
Sự việc băng gạc bất hợp pháp1lần này chẳng qua chỉ là mồi lửa mà thôi, những sự việc dính dấp sau đó mới là cú giáng thực sự.
Không tính đến chuyện khác, chỉ ước tính riêng tiền phạt và bồi thường khoản thuế gian lận đã đủ khiến xí nghiệp Vương thị phá sản rồi.
Mà với tư cách là đại diện pháp nhân của xí nghiệp Vương thị, với số tội danh này của Vương Thiên Hào thì thời gian ngồi tù của ông ta còn lâu hơn cả Lã Tư Viễn.
Lý Hạo đứng trên tòa nhà cao đối diện xí nghiệp Vương thị, nhìn qua cửa sổ thủy tinh cực lớn thấy bóng dáng thảm hại chán nản của Vương Doãn ngã ngồi trên sàn nhà trong phòng làm việc.
Trước1giờ gã vẫn luôn nghĩ bản thân có thể dựa vào gia đình chống lưng để ngồi mát ăn bát vàng, nhưng làm sao gã cũng không ngờ đến, xí nghiệp gia tộc vốn đang phát triển mạnh mẽ lại đổ ụp xuống chỉ trong một sớm một chiều ngắn ngủi như vậy.
Lý Hạo cười lạnh nhạt, rồi thu lại tầm mắt quay người rời đi, mặc cho gió đêm trên tòa cao ốc thổi bay góc áo.
Minh Châu đêm nay đã định trước là một đêm không yên tĩnh.
Phương tiện truyền thông đại chúng một phút trước còn đang thổi phồng sự kiện chuyên gia y học Lã Tư Viễn vinh quy bái tổ đều bỗng bắt đầu công kích ông ta.
Lã Tư Viễn chịu1cảnh lao tù, tai tiếng dùng băng gạc y tế không đạt chuẩn của bệnh viện Tế Nhân phút chốc đã được đăng lên tất cả các trang mạng và diễn đàn lớn, nằm trên tin đầu đề trong tin tức trên ti vi và ở trang bìa của điểm tin chính trong các bài báo!
Ngoài ra, tại sân bay Hồng Kiều còn phát sinh một trận ẩu đả đổ máu có dùng vũ khí, tuy hiện đã được cảnh sát trấn áp, song kết quả lại có một người chết, 23 người bị thương. Trong đó người chết đã được xác minh thân phận, chính là con trai của chuyên gia y học vinh quy bái tổ vừa mới vào tù không lâu, Lã Tư Viễn.
Còn có xí nghiệp Vương thị hàng đầu trong thành cả đêm bị nhân viên chấp pháp thanh tra và tịch biên tài sản, thu thập được số lượng lớn chứng cứ phạm tội, hiện đã thu lấy toàn bộ chứng cứ và lưu giữ để sử dụng trên tòa án.
Đêm nay của cả thành phố Minh Châu dường như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo mà không để lại dấu vết, trời long đất lở.
“Ông nội, Lã Tư Viễn vào tù rồi, ông ta đúng là bị báo ứng mà!”
Buổi trưa hai ngày sau, hai ông cháu Thần Hi và Thần Dục xem tin tức buổi trưa trên ti vi. Sau khi biết được tin, nét mặt cô lộ rõ vẻ sảng khoái hả giận.
Thật ra từ đầu sau khi bộ phận tổ chức tuyên bố đội Tây y thắng cuộc trong phần thi thực nghiệm thì Thần Hi vẫn luôn có tâm trạng không tốt, còn ông cụ Thần Dục tuy ngoài mặt không nói nhưng thật ra cũng buồn bực như cô.
Nhưng bây giờ, khi biết tin tức này thì những rối rắm trong lòng cũng đã được tháo gỡ hết.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hai ông cháu, Lý Hạo bên cạnh cũng khẽ mỉm cười.
“Ha ha, không phải là không gặp báo ứng mà là thời điểm chưa chín muồi!”
Bà nội Thần Hi cũng cười sảng khoái lên tiếng.
“Ai chà, cái thằng Tư Viễn này, nói đến cùng cũng thật đáng tiếc…”
Sau khi vui vẻ một hồi, trên gương mặt già nua của ông cụ Thần Dục lại hiện vẻ đìu hiu.
Nói cho cùng, Lã Tư Viễn cũng từng là học trò mà ông cụ coi trọng nhất, đắc ý nhất, giờ đây nó lầm đường lạc lối, hơn nữa còn càng lún càng sâu, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy, sao ông cụ có thể không chua xót cho được?
“Nói đến thì lúc xưa ta cũng chỉ cố dạy cho nó kiến thức nghề y, mà lại không xây dựng cho nó quan niệm tư tưởng đúng đắn.”
Ông cụ Thần Dục khoát tay tự trách: “Giáo dục không nghiêm chính là lỗi của thầy, nó rơi vào kết cục như hôm nay cũng có một phần lỗi lầm của người làm thầy như ta.”
“Thầy, con đường của mỗi người là do bản thân họ tự chọn, thầy không cần phải quá tự trách mình.”
Lý Hạo dâng cho ông cụ một tách trà, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Sau khi ăn trưa, hai ông bà có thói quen ngủ trưa nghỉ ngơi, còn Lý Hạo và Thần Hi thì lên phòng sách lầu hai đọc sách cổ về Trung y.
“Lý Hạo, cậu nói xem, tất cả những chuyện này có phải do một tay cậu tạo ra không?”
Trong phòng sách, Thần Hi đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc nhìn Lý Hạo và hỏi.
“Ấy…”
Lý Hạo nhớ rất rõ, người ta nói rằng làm chuyện tốt không cần người khác biết đến, cho nên cậu sờ mũi đáp: “Làm sao có chuyện đó được. Tớ làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Nhưng lúc nãy ở lầu dưới khi thấy tin tức, tại sao cậu không có chút phấn khích hay kinh ngạc gì, giống như đã biết trước mọi chuyện rồi vậy?”
Đôi mắt to của Thần Hi đảo tròn, tiếp tục chất vấn.
“Ha ha, thật à?”
Lý Hạo gãi đầu chống chế: “Tớ nhớ rõ ràng là đã rất kinh ngạc mà.”
“Nhưng tớ nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chỉ có cậu có thể có động cơ gây ra chuyện này.”
Thần Hi ra vẻ nghiêm túc tiếp tục khẳng định: “Hơn nữa trực giác nói cho tớ biết, cậu chắc chắn có liên quan đến những chuyện này.”
Trực giác của phụ nữ…
Đôi khi lại thật sự chính xác đến đáng sợ.
Nhìn Thần Hi trước mặt, Lý Hạo không biết nên vui hay buồn, dường như cô đã bắt đầu học được cách suy tính sắp đặt lập mưu kế rồi, không còn ngây thơ không biết gì như trước nữa, không còn thuần khiết, trong sáng và ngọt ngào như trước nữa, lại càng không đơn giản nữa rồi.
Đang suy nghĩ thì bỗng một mùi hương ập tới, một đôi môi đỏ mọng mềm mại tiến gần trước mặt cậu, nhẹ nhàng lướt trên môi cậu rồi lập tức rời đi.
Thần Hi ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Cám ơn cậu, cái đó là thưởng cho cậu đấy.”
“Aaaaaa! Mình bị cưỡng hôn rồi?”
Tiếng gào thét quái lạ vang lên trong lòng, trong đầu lại trống rỗng, ngây ngô sờ lên môi mình, cảm giác mềm mại mới nãy dường như vẫn chưa biến mất.
“Cô nàng này, muốn chiếm lợi từ tôi thì cứ nói thẳng đi, còn viện cớ này nọ làm gì, thật là, tôi cũng đâu có phản kháng…”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook