• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • chap-80

Chương 80: Cá lớn cắn câu!




79968.png

79968_2.png
Nhưng hiện tại ông lại cảm thấy dường như mình đã quá ngây thơ rồi.



Cuộc giao dịch của ông ta và nhà họ Vương, chuyện nhập vào số lượng lớn băng gạc không đạt chuẩn này cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Lúc đấy ông ta còn chưa chính thức ngồi vào vị trí cao cấp này.



Lúc đó, người của Cục Giám sát không đến, mà cứ phải nhằm trúng ngày đầu tiên nhậm chức hôm nay để bất thình lình đánh úp như vậy, nếu nói không có ai lập mưu tính kế, đến chính Lã Tư Viễn cũng không tin.



Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi vừa mới lau đi đã túa đầy trên trán.



“Alo, Hạ Hầu đấy à?”



Lã Tư Viễn vội vã lấy chiếc điện thoại từ túi ra gọi cho3con trai, muốn bảo cậu TA nhanh chóng đặt hai vé máy bay trở về nước Anh.



Nhưng điện thoại vừa mới kết nối, bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau Lã Tư Viễn.



“Viện trưởng Lã, sao ông lại ở đây, mọi người đều đang đi tìm ông đấy!”



Lã Tư Viễn nhăn nhó quay đầu lại thì thấy người phụ trách ban nãy của Cục Giám sát đứng đằng sau mình, vẻ mặt không cảm xúc, hai mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào ông không chớp mắt.



“Ha ha, giờ tôi qua liền đây.”



Trước mặt cậu ta, lời Lã Tư Viễn định nói trong điện thoại cũng không thể thốt ra được, chỉ đành bất đắc dĩ cúp điện thoại, mặc kệ tiếng “Alo” của Lã Hạ Hầu vang lên ở đầu bên2kia.



“Ông Lã, ông đi đâu vậy?”



Lúc đến kho hàng, Trâu Văn Lâm nhìn Lã Tư Viễn vội vã chạy đến liền thắc mắc hỏi.



“Tôi có chút việc, không sao đâu.”



Lã Tư Viễn mất tự nhiên phất tay cười trừ.



Trâu Văn Lâm cũng không nghĩ gì nhiều, lại quay người lại tiếp tục hỗ trợ nhân viên Cục Giám sát kiểm tra lấy mẫu.



Lã Tư Viễn biết, nếu cứ tiếp tục kiểm tra thế này thì sẽ lộ ra chuyện xấu của ông ta nên quay sang nháy mắt với Đường Huy vẫn cúi gằm mặt nãy giờ.



Bản thân ông tuyệt đối không thể bị bắt được, nhất định phải để Đường Huy gánh tội thay mình!



“Sếp Ngô, anh qua đây xem này.”



Quả nhiên, chẳng lâu sau, cậu nhân viên rút mấy mẫu băng gạc y1tế ra kiểm tra liền gọi người phụ trách qua, nói nhỏ mấy câu bên tai anh ta.



“Sao rồi?”



Trâu Văn Lâm hơi nheo mắt, dường như đã nhận ra điều gì liền bước đến hỏi.



“Túi gạc y tế mới chưa mở ra này không đạt chuẩn kiểm tra chất lượng.”



Người phụ trách họ Ngô nghiêm mặt nhìn Trâu Văn Lâm, nói: “Theo quy định, gạc dùng trong y tế nhất định phải rọi được ra bóng dưới ánh sáng của máy, mà túi gạc này lại không có bóng được.”



“Việc này…”



Chân mày Trâu Văn Lâm cau chặt lại, như bỗng nghĩ ra điều gì, ông ta nhìn sang Đường Huy đang cúi đầu im lặng, trầm trọng nói: “Có thể nào chỉ là một sơ suất nhỏ hay trùng hợp không?”



“Cũng không phải không có1khả năng này.”



Người phụ trách gật đầu nói: “Độ trung thực của bệnh viên Tế Nhân trước giờ luôn rất cao, chúng tôi cũng không muốn tùy tiện kết luận, tránh cho việc trách nhầm người tốt. Thế này đi, chúng tôi tiếp tục chọn ngẫu nhiên mấy túi gạc để kiểm tra lần nữa, được chứ?”



“Cám ơn, cám ơn.”



Trâu Văn Lâm liên tục gật đầu, tự mình chọn ra mấy túi băng gạc rồi mở ra, đưa cho nhân viên kiểm tra.



“Vẫn không đạt chuẩn.”



Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt của người phụ trách hoàn toàn trầm xuống, nhìn Trâu Văn Lâm hỏi: “Giám đốc Trâu, có phải ông nên giải thích một chút không?”



“Tôi…”



Sắc mặt Trâu Văn Lâm cũng bắt đầu khó coi, ông ta quay đầu lại tức giận hỏi: “Ai1là người phụ trách nhập dụng cụ của khoa Ngoại?”



“Là, là tôi.”



Sắc mặt Đường Huy biến đổi liên tục, cuối cùng dưới ánh mắt áp bức của Lã Tư Viễn, ông nhắm mắt làm liều mà bước ra.



“Tách! Tách!”



Đường Huy vừa bước ra, các phóng viên nhà báo bên cạnh lập tức đưa ống kính ngắm chính xác vào ông ta, không gian khá tối trong kho chứa đồ bỗng lập lòe ánh đèn flash chớp lên liên tục, cánh nhà báo nhạy cảm đã đánh hơi được mùi tin tức động trời, tất cả đều bắt đầu mong đợi diễn biến tiếp theo, thậm chí ai nấy đã soạn sẵn bài viết trong đầu.



“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”



Trâu Văn Lâm tức giận trừng mắt nhìn Đường Huy, cố nén lại lửa giận trong lòng, hầm hầm lên tiếng hỏi.



“Tôi, do tôi tham tiền lỡ dại, Giám đốc, tôi xin lỗi, tôi…”



Đường Huy run rẩy cả người, bỗng “phịch” một tiếng ngã quỵ xuống đất.



“Mẹ kiếp!”



Trâu Văn Lâm gầm lên, chợt lấy miếng gạc trong tay đập vào mặt Đường Huy, sau đó xông tới đạp ông ta lăn xuống đất.



Trước đây Trâu Văn Lâm lập nghiệp trong giới hắc đạo, sau này chuyển hướng sang bạch đạo, lúc nổi nóng, trên người vẫn tự có một luồng sát khí, vì vậy mà cấp dưới đều rất sợ ông ta. Song vì rất có nghĩa khí giang hồ, đối xử với nhân viên không bạc nên đồng thời cũng được mọi người khâm phục.



Bây giờ chỉ vừa nổi cơn mà đã khiến Đường Huy vốn sẵn nhu nhược sợ đến mức ngây người.



“Giám đốc Trâu, ông đừng kích động, Cục Giám sát chúng tôi phải bắt người này về, còn những vật dụng này cũng phải mang cả về làm vật chứng.”



Vị phụ trách họ Ngô lại gần, lạnh nhạt nói: “Số lượng băng gạc y tế kém chất lượng lớn như thế này cũng không phải chuyện nhỏ, cũng may bây giờ còn chưa đưa vào sử dụng hay tạo thành sự cố trị liệu gì, nếu không thì e là cái bệnh viện này của ông cũng không mở cửa được nữa.”



“Kiểm tra! Các đồng chí, mọi người nhất định phải kiểm tra rõ ràng cho tôi!”



Trâu Văn Lâm thở dài một hơi, ổn định lại tâm trạng rồi gật đầu nói: “Cũng may nhờ các anh đến kịp thời, nếu không vì vấn đề này mà gây ra chuyện thì không chỉ bệnh viện Tế Nhân chúng tôi bị bôi nhọ mà còn gây nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân, nếu vậy thì lỗi lầm của tôi thật sự quá lớn rồi!”



“Chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, xin ông yên tâm.”



Vị phụ trách họ Ngô gật đầu, sau đó ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại Lã Tư Viễn, lên tiếng: “Chỉ cần có dính líu đến chuyện này thì không tên nào thoát được.”



“Các anh vất vả rồi.”



Lã Tư Viễn mất tự nhiên cười gật đầu.



“Giám đốc Trâu, số băng gạc không đạt chuẩn lớn như vậy đã đủ tạo nên tội danh có thể lập án, chúng tôi sẽ phải hợp tác với các đồng chí bên Cục Cảnh sát nữa.”



Vị phụ trách họ Ngô nói tiếp: “Mong tất cả những lãnh đạo có liên quan đến chuyện nhập băng gạc y tế của bệnh viện đừng rời khỏi Minh Châu trong thời gian này, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể mời mọi người đến hợp tác điều tra, bao gồm cả ông, giám đốc Trâu.”



“Được, xin các cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.”



Trâu Văn Lâm bừng bừng tức giận gật đầu, bây giờ ông ta cũng chỉ mong mau chóng kéo tên đã gây nên chuyện này ra, sau đó lột da kéo gân băm vầm hắn.



Đường Huy bị đưa đi, tất cả các lãnh đạo cấp cao bên bệnh viện Tế Nhân, cùng với Giám đốc và các cổ đông lớn đều phải chịu sự giám sát của cảnh sát, không thể rời khỏi Minh Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi đi thẩm vấn.



Hai ngày sau, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, Đường Huy nhu nhược vẫn không chịu đựng nổi.



Cùng lúc đó, lệnh bắt giam cũng được phát ra từ Cục Cảnh sát thành phố Minh Châu.



Lập tức bắt giữ Lã Tư Viên, Vương Thiên Hào!



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom