• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (3 Viewers)

  • chap-79

Chương 79: Chuyện to hay chuyện nhỏ đều phải bắt được hết




“Người bên Cục Giám sát Chất lượng Kỹ thuật đến rồi à? Sao hôm nay họ lại qua đây?”



Lã Tư Viễn hoàn toàn luống cuống, lúc đứng dậy vạt áo ông ta lật đổ cả ly trà trên bàn.



Sáng nay ông ta vừa mới nhậm chức, chỉ mới vừa ngồi vào phòng làm việc của Phó Viện trưởng này thôi.



Sao3người bên Cục Giám sát Chất lượng Kỹ thuật lại đến vào ngay lúc này chứ?



Lẽ nào bọn họ đều cầm tinh con chó hết hả?



Sao mũi lại thính thế chứ?



“Người của Cục đến điều tra cái gì?”



Tục ngữ nói, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng Lã Tư Viễn làm việc cũng chẳng ngay thẳng gì cho nên bây2giờ ông ta rất sợ, vô cùng hoảng sợ!



Trước lời vặn hỏi của Lã Tư Viễn, người thông báo liền lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ là người của Cục Giám sát Chất lượng Kỹ thuật vừa bước vào bệnh viện là tôi đã nhanh chóng lên đây báo cho ngài rồi!”



“Đi, đi xem xem!”



Lã Tư Viễn1phất tay rồi đi ngay ra ngoài.



Bây giờ ông ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho đây chỉ là một đợt thẩm tra theo thông lệ của Cục Giám sát, cầu cho việc ông ta tự nhập về một lô băng gạc không đạt chuẩn sẽ không bị người ta tra ra.



Lúc Lã Tư Viễn cùng với nhân1viên thông báo xuống đến lầu dưới thì phát hiện không khí ở đại sảnh vô cùng náo nhiệt.



Giám đốc bệnh viện Tế Nhân đang đón tiếp một nhóm đông phóng viên, nhà báo cùng nhân viên của Cục Giám sát đằng sau vẫn chưa rời đi, nói là muốn họ thuận tiện giúp bệnh viện viết bài rằng tất1cả thuốc và dụng cụ, máy móc chữa bệnh đều đảm bảo chất lượng, để người bệnh an tâm, để nhân dân thành phố Minh Châu an tâm.



Nhìn thấy Lã Tư Viễn, Giám đốc Trâu Văn Lâm nhiệt tình bước qua nói: “Viện trưởng Lã, nào, vừa hay ông đã đến đây rồi thì chi bằng cứ cùng chúng tôi đi một chuyến, đưa các bạn bè phóng viên nhà báo cùng đi thăm thú, chứng kiến sự trung thực trong chất lượng dịch vụ của bệnh viện Tế Nhân chúng ta.”



“Ha ha, được, được.”



Lã Tư Viễn miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, ông ta không thể không đồng ý, đành phải gật đầu.



Trâu Văn Lâm nghĩ, hiện nay Lã Tư Viễn đang là con cưng của đám truyền thông bên mảng y học, khoảng thời gian này vẫn luôn hoạt động mạnh trong các cuộc phỏng vấn y học và các hoạt động truyền thông hỗn tạp, nếu có Lã Tư Viễn đi cùng, nhân đó còn có thể mượn độ nổi tiếng của ông ta trong thời gian này để giúp cho sức ảnh hưởng của bản thân trong bệnh viện Tế Nhân tăng lên một bậc.



Lã Tư Viễn lại đang có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra. Lúc này ông ta không hề muốn lộ mặt trước đoàn người này chút nào, nhưng đã bị Giám đốc bệnh viện gọi lại rồi thì cũng không thể từ chối. Nếu không chẳng phải sẽ lộ ra là mình có tật giật mình?



“Nào nào.”



Dưới sự vây quanh của đám phóng viên nhà báo, Lã Tư Viên cùng với nhân viên của Cục Giám sát ở đằng sau, đi đến phòng bệnh trước để thăm hỏi kiểm tra về các thiết bị, dụng cụ chữa bệnh,… xem có đạt tiêu chuẩn, có được kiểm tra đúng hạn không.



Lã Tư Viễn và Trâu Văn Lâm theo sau, giới thiệu người phụ trách của từng bộ phận liên quan với nhân viên Cục Giám sát .



Trước mặt, mọi thứ đều được tiến hành rất thuận lợi, người của Cục Giám sát không hề phát hiện ra vấn đề gì bất thường, tất cả dường như đều được tiến hành kiểm tra trật tự theo thông lệ như thường.



Trái tim đang treo lơ lửng của Lã Tư Viễn cũng dần an ổn trở lại, ông ta bắt đầu trấn an bản thân, lần này người của Cục Giám sát đến, có thể chỉ là sắp xếp đặc biệt của Trâu Văn Lâm, chỉ là muốn mượn danh tiếng của buổi họp báo nhậm chức sáng nay của mình để thổi phồng danh tiếng cho bệnh viện mà thôi.



Trâu Văn Lâm đứng kế bên cười tươi rói, chỉ mong các phóng viên chụp nhiều hình hơn.



“Bộ phận này cũng khá ổn rồi.”



Sau khi đã kiểm tra xong, nhân viên của Cục Giám sát quay người đi đến trước mặt Trâu Văn Lâm và Lã Tư Viễn báo lại.



“Ha ha, được, vất vả rồi, các đồng chí chấp hành nhiệm vụ vất vả rồi.”



Trâu Văn Lâm đã mở được bệnh viện tư thì các đường dây móc nối quan hệ với người của Cục Giám sát cũng không thể ít được. Những chuyện như thế này cũng đã rất quen thuộc rồi, ông bước qua thân thiết bắt tay người phụ trách đợt thẩm tra lần này, cười nói: “Bây giờ đã quá giờ ăn trưa rồi. Thế này vậy, đợi lát nữa đến chiều, tôi làm chủ, mời mọi người uống trà chiều. Sau đó, buổi tối, chúng ta lại có sắp xếp khác, các vị thấy thế nào?”



“Giám đốc Trâu đừng khách sáo.”



Tuy nhiên, người phụ trách này lại không vội cười đáp ngay, sau khi bắt tay với Trâu Văn Lâm liền rút tay về, lạnh nhạt nói: “Có điều lúc đến đây hôm nay cấp trên đã bàn giao, việc thẩm tra sát hạch nhất định phải tỉ mỉ kỹ lưỡng, lớn nhỏ gì đều phải kiểm tra hết. Cho nên e rằng sau khi kiểm tra những chuyện lớn như thiết bị dụng cụ trị liệu rồi, chúng tôi vẫn phải kiểm tra những vật dụng nhỏ nhặt thường ngày.”



“Ấy…”



Trâu Văn Lâm thoáng sững lại, vẻ mặt hơi lúng túng nhưng đã lập tức tìm về nụ cười tươi rói: “Đây là chuyện nên làm, trong ngành y chúng ta chẳng có vấn đề gì là nhỏ cả. Vấn đề lớn như dụng cụ thiết bị công nghệ cao, vấn đề nhỏ đến cả thanh dao phẫu thuật hay mảnh gạc đều liên quan đến tính mạng bệnh nhân.”



“Gạc…”



Trong lòng Lã Tư Viễn bỗng vang lên tiếng lộp bộp, mặt mày biến sắc.



Tình cảnh này khiến trái tim vừa mới bình ổn của ông ta lại vọt lên cổ họng lần nữa!



Những nhân viên đến lần này hoàn toàn không giống với những kẻ bất tài chỉ đến kiểm tra theo hình thức rồi kiếm chác chút đỉnh. Xem ra bọn họ thật sự muốn chơi thật rồi.



“Giám đốc Trâu quả nhiên là người hiểu chuyện.”



Nhân viên phụ trách thoáng khựng lại rồi gật đầu nói: “Vậy chúng tôi bắt đầu đây.”



“Được, được.”



Trâu Văn Lâm bỗng có dự cảm không tốt, có vẻ những nhân viên đến kiểm tra hôm nay có mục đích bất thiện.



Nhưng ông ta cũng không hoảng loạn lắm, thường ngày Trâu Văn Lâm cũng xem như là ngay thẳng, tuy leo được đến vị trí này không thể chưa nhúng tay vào những chuyện đen tối, nhưng trên phương diện kinh doanh bệnh viện, ông ta vẫn luôn bắt buộc cấp dưới phải đảm bảo chất lượng.



Theo lời của chính Trâu Văn Lâm, kiếm tiền của người dân không làm ông ta cảm thấy trái với lương tâm, nhưng nếu đã kiếm tiền của người dân rồi mà lại không chịu trách nhiệm với tính mạng của họ thì tối sẽ ngủ không ngon.



Vì vậy ông ta không sợ bị kiểm tra!



Tuy ông ta không sợ, nhưng Lã Tư Viễn sợ!



Ngay vào lúc Trâu Văn Lâm đưa nhân viên kiểm tra đến nhà kho, Lã Tư Viễn lặng lẽ lùi về bên cạnh, kéo người phụ trách hậu cần của khoa Ngoại, cũng là thân tín đầu tiên bị ông ta mua chuộc khi vào bệnh viện Tế Nhân sang.



“Viện trưởng Lã, làm… làm sao bây giờ?”



Sắc mặt Đường Huy tái xám. Làm thân tín của Lã Tư Viễn, đương nhiên ông ta cũng biết chuyện nhập về số lượng lớn băng gạc y tế không đạt chuẩn.



Số lượng băng gạc được sử dụng trong bệnh viện rất lớn, tuy số lượng bọn họ nhập vào cũng rất nhiều, nhưng sử dụng chưa đến nửa tháng đã có thể dùng hết toàn bộ, hơn nữa chỉ cần không có người kiểm tra, không bác sĩ nào không cẩn thận để lại gạc trong bụng bệnh nhân sau khi phẫu thuật thì sẽ không có người phát hiện ra sơ hở của lượng gạc không đạt chuẩn này.



Cũng chính vì vậy, lại thêm lợi nhuận cực lớn, nên lúc đầu khi biết kế hoạch của Lã Tư Viễn, Đường Huy mới chọn bắt tay với ông ta.



Nhưng ông ta không thể nào ngờ rằng, buổi sáng Lã Tư Viễn vừa mới nhậm chức thì buổi chiều Cục Giám sát đã đến kiểm tra rồi!



Bây giờ những miếng băng gạc không đạt chuẩn này mới chỉ dùng có một phần nhỏ, số lượng còn lại nhiều như vậy đã đủ khiến họ gánh nhận không nổi rồi!



“Nghe đây, Đường Huy, nếu lát nữa chuyện này lộ ra, ông nhất định phải nhận mọi trách nhiệm một mình, chuyện này không liên quan đến tôi một chút nào, nghe rõ rồi chứ?”



Lã Tư Viễn kéo Đường Huy sang một góc không có người, hai mắt hiện đầy tơ máu, khàn giọng dặn dò.



“Sao có thể chứ?”



Đường Huy vừa nghe xong liền cuống cuồng, ông ta biết Lã Tư Viễn chuẩn bị vứt bỏ mình để bảo toàn bản thân.



“Ông nghe đây!”



Lã Tư Viễn kéo cổ áo ông ta lên, nghiến răng nói: “Ông quên là hai ngày trước tôi vừa sắp xếp cho vợ ông đưa con trai đi Anh du học sao? Nếu ông không phối hợp, tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là ông sẽ vĩnh viễn không được gặp lại hai mẹ con họ!”



“Ông!”



Đường Huy mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng ông ta lại không có cách nào phản kháng.



“Ông yên tâm, nếu ông nhận tội, nhiều nhất là bỏ công việc ở đây rồi ngồi tù vài năm, đợi ông ra tù tôi sẽ dùng quan hệ của tôi bên Anh sắp xếp cho ông một công việc, đến lúc đó một nhà ba người đều định cư ở một đất nước mới, chẳng phải cũng là một chuyện tốt?”



Sau khi uy hiếp, Lã Tư Viễn lại bắt đầu hứa hẹn cho ông ta những lợi ích lớn.



“Được, được rồi.”



Đường Huy tự đấu tranh chốc lát, lau mồ hôi trên trán rồi cắn răng gật đầu đồng ý.



“Đi đi.”



Lã Tư Viễn vỗ vai ông ta, khẽ thở dài nhẹ nhõm.



Có điều ông ta vẫn cảm thấy, chuyện hôm nay quả thực là quá trùng hợp rồi.



“Lẽ nào có người đang tính kế mình?”



Lã Tư Viễn trầm ngâm.



Không biết vì sao vừa nghĩ đến đây, trong đầu lại thoáng hiện ra hình ảnh một thiếu niên khiến ông ta không rét mà run.



Lý Hạo!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom