Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-77
Chương 77: Trừng cái gì mà trừng? mau xin lỗi đi!
Rất nhiều nam nữ ăn mặc sành điệu thỏa sức lắc lư phiêu theo điệu nhạc. Ánh đèn lờ mờ bao trùm mọi xó xỉnh. Một cảnh tượng quẩy hết mình bày ra trước mắt.
Rượu cồn, từ trước đến nay luôn là bài thuốc hay có một không hai khiến con người ta thả hồn theo dục vọng. Hơn nữa lại có bóng tối mờ ảo kia che chở, có phát sinh chuyện gì xấu hổ cũng chẳng có gì là lạ.
Mặc dù Lý Hạo và Trác Yến Vũ không phải là khách quen của hộp đêm, nhưng nam thanh nữ tú đi đến đâu thì là tâm điểm chỗ đó.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi từ lúc bọn họ vào cửa đến khi đi tới cầu thang tầng hai cũng đã đếm3không biết bao nhiêu người thì thầm to nhỏ về họ.
“Người yêu cũ của em làm gì?”
Bởi vì âm nhạc ồn quá, nên Trác Yến Vũ không nghe được câu hỏi của Lý Hạo lúc đó. Cô liền hơi nghiêng đầu một chút, vừa hay đôi môi Lý Hạo chạm phải một bên tai bóng loáng của cô.
“Anh ta là một thằng dở hơi, nhà buôn bán nhỏ, cả ngày làm bộ làm tịch, chả được cái nết gì!”
Nhắc tới người này, mặt mày Trác Yến Vũ lộ vẻ chán chường. Có thể tưởng tượng, ban đầu lúc hai người chia tay, chắc chắn ra đi trong bất đồng.
Đi tới bàn rượu trên tầng hai, Trác Yến Vũ với Lý Hạo vừa mới tới gần thì một cô gái đứng dậy đón tiếp,2cười duyên nói: “Trác đại tiểu thư, cậu bảo đi ra ngoài một lát mà đi lâu thế. Cậu không biết rồi, Trần thiếu vừa gọi cho bọn tôi một chai rượu ngon. Cậu mà quay về muộn chút nữa là bọn tôi uống sạch rồi!”
“À, tôi còn tưởng rằng cậu không đợi tiếp nữa nên tìm lý do chuồn mất tiêu!”
Một tên trẻ tuổi ngồi trên ghế, ôm một cô gái trong tay, nói giọng quái gở.
“Đi ra ngoài đón bạn trai tôi. Anh ấy không đến những nơi như thế này, cho nên tìm đường tốn chút thời gian.”
Trác Yến Vũ chẳng thèm nhìn anh ta, mà mỉm cười vui vẻ với Lý Hạo, đồng thời kéo Lý Hạo ra giới thiệu với mọi người.
Lời vừa nói ra, đám người trên1bàn đều như bất động trong giây lát. Mọi người đều ngừng việc riêng lại, rối rít ngẩng đầu quan sát Lý Hạo.
Theo lời Trác Yến Vũ, đám người ở đây hôm nay đều là công tử tiểu thư nhà giàu hạng hai, hạng ba ở Minh Châu, dù thân phận không thể so sánh được với Tả Phi Phi hay mấy cô em lolita của cô. Chẳng qua hôm nay tổ chức buổi tụ họp này là để gặp lại những bạn học thân thiết thời trung học của cô, cho nên cô mới ghé qua mà thôi.
Lý Hạo vừa đến cũng đã nhận ra, đúng như những lời Tiểu Yến Tử nói, những người này mặc dù gia đình cũng thuộc dạng giàu có, nhưng độ thượng lưu không thể sánh1bằng Tả Phi Phi hay Hoa Phi Tạc.
Điểm này nhìn từ quần áo mặc bên ngoài cũng có thể nhận ra được.
Chị em Tả Phi Phi toàn mặc hàng hiệu, chơi toàn đồ xa xỉ. Những thứ trên người bọn họ đều dựa vào khí chất của bản thân mà phối đồ cho phù hợp.
Nói thẳng ra, những thứ xa xỉ kia được bọn họ mặc lên người chính là vinh dự của chúng. Thứ mà người khác chú ý tới đầu tiên khi gặp họ chính là bản thân họ, còn mấy đồ xa xỉ kia chẳng qua là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Mà mấy người ở đây, tuy trên người cũng chỉ mặc những đồ mà người bình thường không mua nổi, nhưng lại không tính là nhãn hiệu cao1cấp nổi tiếng. Thế nhưng cảm giác mà mấy đồ hiệu ấy đem lại chỉ là sự khoe khoang quá lố, đồ hiệu xa xỉ lấn át chính bản thân người mặc. Ngược lại biến người mặc thành nô lệ của nhãn hiệu, đảo ngược đầu đuôi.
Ví dụ như cậu con trai ban nãy nói những lời chua chát với Trác Yến Vũ chính là ví dụ tiêu biểu.
“Ồ ồ ồ ồ, thì ra là bạn trai Trác đại tiểu thư!”
Sau khi trải qua phút giây ban đầu đầy ngạc nhiên, cô gái ban nãy ra đón bọn họ để ý Lý Hạo mấy lần, cười duyên nói: “Con mắt nhìn người của Yến Vũ thật khác biệt. Mà anh đẹp trai đây tên gì vậy?”
“Lý Hạo.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười. Trước sự chú ý của tất cả mọi người cậu vẫn ung dung, không hề vội vã.
Đùa! Trở thành tâm điểm chú ý trước mười ngàn người trong đại hội giao lưu cậu cũng từng trải qua rồi. Bây giờ chỉ có mấy người nhìn chằm chằm một chút thì nhằm nhò gì?
Chỉ là một vai diễn đơn giản, thích thì cậu cho nhìn chán luôn. Cho dù có nhìn nhiều cỡ nào thì bọn họ cũng không biến thành người đẹp trai như cậu được!
“Nào, nào, nào, nếu đã là bạn trai của Yến Vũ thì cũng là bạn của chúng ta. Mau ngồi xuống đi!”
Cô bé kia cười tươi, nhiệt tình kéo Lý Hạo cùng Trác Yến Vũ vào ngồi.
Bây giờ chẳng cần Trác Yến Vũ giới thiệu, Lý Hạo cũng biết, người trẻ tuổi họ Trần ban nãy nhất định là bạn trai cũ của cô.
Bởi vì từ lúc cậu ta được Trác Yến Vũ giới thiệu, người này không hề dời mắt khỏi Lý Hạo.
Chẳng qua Lý Hạo vờ như không thấy, vẫn ôm Trác Yến Vũ như cũ, thân mật trò chuyện với cô.
Nhìn đi!
Cảm thấy bản thân bỏ Trác Yến Vũ như vậy, hối hận rồi chứ?
Tức chứ?
Cho mày tức chết!
“Nào, Lý Hạo đúng không? Em mời anh một ly!”
Một lát sau, tên họ Trần này bỗng nhiên buông cô gái đang ôm trong lòng ra, nâng ly đứng lên nói.
Tới rồi!
Lý Hạo và Trác Yến Vũ nhìn nhau một cái, biết ngay tên người yêu cũ này không nhịn được nên làm khó dễ.
Lý Hạo chậm rãi lịch thiệp đứng dậy, cũng cầm ly rượu lên, như thể không biết cậu ta là người yêu cũ của Trác Yến Vũ vậy.
“Người anh em này trông lạ quá. Lẽ nào Trác Yến Vũ lại ôm một tên mặt trắng à?”
Tên họ Trần cũng chẳng cụng ly với Lý Hạo, cười lạnh nói: “Nhắc mới nhớ, anh còn phải gọi tôi là tiền bối đấy. Dẫu sao tôi cũng là tình đầu của Trác Yến Vũ. Ha ha ha...”
Quả nhiên, tên này vừa mở miệng đã khiến Lý Hạo thấy chối tai. Đầu tiên là nói cậu bám váy Trác Yến Vũ, sau đó lại nói bóng gió về mối quan hệ với Trác Yến Vũ lúc trước. Chẳng qua Lý Hạo không thèm chấp hắn thôi.
Nếu là người bình thường, chắc chắn đã sớm tức điên!
Lý Hạo lẽ nào là người bình thường sao?
Đương nhiên không rồi.
“Ha ha, vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười nói: “Trần thiếu thật có mắt nhìn. Vừa nhìn đã nhận ra tôi trắng và đẹp trai hơn cậu. Thật là tự mình biết mình, bội phục, bội phục.”
Chỉ một câu nói mà chặt chém được Trần thiếu.
Cái mẹ gì?
Chẳng lẽ chữ mặt trắng này lại mang nghĩa tốt à?
Tao nói mày là tên mặt trắng, ý là nói mày trắng và đẹp trai hơn tao hả?
Sau đó, còn không cho tên họ Trần kia kịp phản ứng, Lý Hạo nói tiếp: “Ban đầu Trần thiếu cũng theo đuổi Tiểu Yến Tử à? Ha ha, cậu cũng coi như có mắt nhìn người đó. Nhưng mà Tiểu Yến Tử còn thông minh hơn cậu một bậc. May mà cô ấy đá cậu kịp, nếu không lúc cậu gặp tôi, sao có thể đứng chung một chỗ với tôi được chứ?”
“Anh!”
Trần thiếu không uống mấy, nhưng giờ cũng đã mặt đỏ tía tai.
Quá đáng!
Thật sự quá đáng lắm luôn!
Cái gì mà may mà đá cậu ta ra kịp!
Lại có người bắt nạt người khác như vậy sao?!
“Lý Hạo, anh cứ cố gắng mà thưởng thức đi. Đây là rượu vang được sản xuất ở vùng Bordeaux nổi tiếng của Pháp đấy!”
Vừa nãy nói móc không thành, Trần thiếu lại đổi cách khác giễu cợt Lý Hạo, huơ huơ ly rượu trong tay nói: “Có thể anh không biết, chứ giá một chai có thể tới mấy ngàn tệ đấy!”
Tên kia vừa dứt lời, còn đầy mấy giây sau, một dòng rượu đỏ vụt đến trước mặt. Lý Hạo hắt trực tiếp cả cốc rượu làm ướt lạnh cả mặt cậu ta.
“Cái loại rượu rác rưởi như vậy cũng muốn tôi uống?”
Lý Hạo bĩu môi khinh rẻ hắt hết cốc rượu, nhưng dường như thứ bị coi thường lại không phải cốc rượu kia mà chính là Trần thiếu, nói tiếp: “Cậu quả thực vũ nhục tôi quá.”
“Mày!”
Trần thiếu hoàn toàn nói không ra lời, từng giọt rượu lạnh chảy dọc xuống cằm cậu ta. Cậu trừng mắt nhìn Lý Hạo, cảm giác như hai mắt sắp rơi hẳn ra ngoài.
“Trừng cái gì mà trừng?”
Nhìn vẻ mặt tức giận ra mặt của Trần Thiếu, Lý Hạo ngang ngược hất cằm, chỉ vào mặt hắn.
“Mau xin lỗi đi!” Hôm nay tôi không phải lấy le hay gì, vì tôi biết chỉ cần qua một mùa lễ tình nhân là các cậu lại nghèo như tôi ngay.
Nhưng! Đến con gái vừa có học thức vừa kiếm được tiền nó còn biết điều. Không sai, tôi đang nói cậu đấy! Nhìn người khác làm gì, đang nói cậu đó!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com


Rượu cồn, từ trước đến nay luôn là bài thuốc hay có một không hai khiến con người ta thả hồn theo dục vọng. Hơn nữa lại có bóng tối mờ ảo kia che chở, có phát sinh chuyện gì xấu hổ cũng chẳng có gì là lạ.
Mặc dù Lý Hạo và Trác Yến Vũ không phải là khách quen của hộp đêm, nhưng nam thanh nữ tú đi đến đâu thì là tâm điểm chỗ đó.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi từ lúc bọn họ vào cửa đến khi đi tới cầu thang tầng hai cũng đã đếm3không biết bao nhiêu người thì thầm to nhỏ về họ.
“Người yêu cũ của em làm gì?”
Bởi vì âm nhạc ồn quá, nên Trác Yến Vũ không nghe được câu hỏi của Lý Hạo lúc đó. Cô liền hơi nghiêng đầu một chút, vừa hay đôi môi Lý Hạo chạm phải một bên tai bóng loáng của cô.
“Anh ta là một thằng dở hơi, nhà buôn bán nhỏ, cả ngày làm bộ làm tịch, chả được cái nết gì!”
Nhắc tới người này, mặt mày Trác Yến Vũ lộ vẻ chán chường. Có thể tưởng tượng, ban đầu lúc hai người chia tay, chắc chắn ra đi trong bất đồng.
Đi tới bàn rượu trên tầng hai, Trác Yến Vũ với Lý Hạo vừa mới tới gần thì một cô gái đứng dậy đón tiếp,2cười duyên nói: “Trác đại tiểu thư, cậu bảo đi ra ngoài một lát mà đi lâu thế. Cậu không biết rồi, Trần thiếu vừa gọi cho bọn tôi một chai rượu ngon. Cậu mà quay về muộn chút nữa là bọn tôi uống sạch rồi!”
“À, tôi còn tưởng rằng cậu không đợi tiếp nữa nên tìm lý do chuồn mất tiêu!”
Một tên trẻ tuổi ngồi trên ghế, ôm một cô gái trong tay, nói giọng quái gở.
“Đi ra ngoài đón bạn trai tôi. Anh ấy không đến những nơi như thế này, cho nên tìm đường tốn chút thời gian.”
Trác Yến Vũ chẳng thèm nhìn anh ta, mà mỉm cười vui vẻ với Lý Hạo, đồng thời kéo Lý Hạo ra giới thiệu với mọi người.
Lời vừa nói ra, đám người trên1bàn đều như bất động trong giây lát. Mọi người đều ngừng việc riêng lại, rối rít ngẩng đầu quan sát Lý Hạo.
Theo lời Trác Yến Vũ, đám người ở đây hôm nay đều là công tử tiểu thư nhà giàu hạng hai, hạng ba ở Minh Châu, dù thân phận không thể so sánh được với Tả Phi Phi hay mấy cô em lolita của cô. Chẳng qua hôm nay tổ chức buổi tụ họp này là để gặp lại những bạn học thân thiết thời trung học của cô, cho nên cô mới ghé qua mà thôi.
Lý Hạo vừa đến cũng đã nhận ra, đúng như những lời Tiểu Yến Tử nói, những người này mặc dù gia đình cũng thuộc dạng giàu có, nhưng độ thượng lưu không thể sánh1bằng Tả Phi Phi hay Hoa Phi Tạc.
Điểm này nhìn từ quần áo mặc bên ngoài cũng có thể nhận ra được.
Chị em Tả Phi Phi toàn mặc hàng hiệu, chơi toàn đồ xa xỉ. Những thứ trên người bọn họ đều dựa vào khí chất của bản thân mà phối đồ cho phù hợp.
Nói thẳng ra, những thứ xa xỉ kia được bọn họ mặc lên người chính là vinh dự của chúng. Thứ mà người khác chú ý tới đầu tiên khi gặp họ chính là bản thân họ, còn mấy đồ xa xỉ kia chẳng qua là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Mà mấy người ở đây, tuy trên người cũng chỉ mặc những đồ mà người bình thường không mua nổi, nhưng lại không tính là nhãn hiệu cao1cấp nổi tiếng. Thế nhưng cảm giác mà mấy đồ hiệu ấy đem lại chỉ là sự khoe khoang quá lố, đồ hiệu xa xỉ lấn át chính bản thân người mặc. Ngược lại biến người mặc thành nô lệ của nhãn hiệu, đảo ngược đầu đuôi.
Ví dụ như cậu con trai ban nãy nói những lời chua chát với Trác Yến Vũ chính là ví dụ tiêu biểu.
“Ồ ồ ồ ồ, thì ra là bạn trai Trác đại tiểu thư!”
Sau khi trải qua phút giây ban đầu đầy ngạc nhiên, cô gái ban nãy ra đón bọn họ để ý Lý Hạo mấy lần, cười duyên nói: “Con mắt nhìn người của Yến Vũ thật khác biệt. Mà anh đẹp trai đây tên gì vậy?”
“Lý Hạo.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười. Trước sự chú ý của tất cả mọi người cậu vẫn ung dung, không hề vội vã.
Đùa! Trở thành tâm điểm chú ý trước mười ngàn người trong đại hội giao lưu cậu cũng từng trải qua rồi. Bây giờ chỉ có mấy người nhìn chằm chằm một chút thì nhằm nhò gì?
Chỉ là một vai diễn đơn giản, thích thì cậu cho nhìn chán luôn. Cho dù có nhìn nhiều cỡ nào thì bọn họ cũng không biến thành người đẹp trai như cậu được!
“Nào, nào, nào, nếu đã là bạn trai của Yến Vũ thì cũng là bạn của chúng ta. Mau ngồi xuống đi!”
Cô bé kia cười tươi, nhiệt tình kéo Lý Hạo cùng Trác Yến Vũ vào ngồi.
Bây giờ chẳng cần Trác Yến Vũ giới thiệu, Lý Hạo cũng biết, người trẻ tuổi họ Trần ban nãy nhất định là bạn trai cũ của cô.
Bởi vì từ lúc cậu ta được Trác Yến Vũ giới thiệu, người này không hề dời mắt khỏi Lý Hạo.
Chẳng qua Lý Hạo vờ như không thấy, vẫn ôm Trác Yến Vũ như cũ, thân mật trò chuyện với cô.
Nhìn đi!
Cảm thấy bản thân bỏ Trác Yến Vũ như vậy, hối hận rồi chứ?
Tức chứ?
Cho mày tức chết!
“Nào, Lý Hạo đúng không? Em mời anh một ly!”
Một lát sau, tên họ Trần này bỗng nhiên buông cô gái đang ôm trong lòng ra, nâng ly đứng lên nói.
Tới rồi!
Lý Hạo và Trác Yến Vũ nhìn nhau một cái, biết ngay tên người yêu cũ này không nhịn được nên làm khó dễ.
Lý Hạo chậm rãi lịch thiệp đứng dậy, cũng cầm ly rượu lên, như thể không biết cậu ta là người yêu cũ của Trác Yến Vũ vậy.
“Người anh em này trông lạ quá. Lẽ nào Trác Yến Vũ lại ôm một tên mặt trắng à?”
Tên họ Trần cũng chẳng cụng ly với Lý Hạo, cười lạnh nói: “Nhắc mới nhớ, anh còn phải gọi tôi là tiền bối đấy. Dẫu sao tôi cũng là tình đầu của Trác Yến Vũ. Ha ha ha...”
Quả nhiên, tên này vừa mở miệng đã khiến Lý Hạo thấy chối tai. Đầu tiên là nói cậu bám váy Trác Yến Vũ, sau đó lại nói bóng gió về mối quan hệ với Trác Yến Vũ lúc trước. Chẳng qua Lý Hạo không thèm chấp hắn thôi.
Nếu là người bình thường, chắc chắn đã sớm tức điên!
Lý Hạo lẽ nào là người bình thường sao?
Đương nhiên không rồi.
“Ha ha, vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi.”
Lý Hạo khẽ mỉm cười nói: “Trần thiếu thật có mắt nhìn. Vừa nhìn đã nhận ra tôi trắng và đẹp trai hơn cậu. Thật là tự mình biết mình, bội phục, bội phục.”
Chỉ một câu nói mà chặt chém được Trần thiếu.
Cái mẹ gì?
Chẳng lẽ chữ mặt trắng này lại mang nghĩa tốt à?
Tao nói mày là tên mặt trắng, ý là nói mày trắng và đẹp trai hơn tao hả?
Sau đó, còn không cho tên họ Trần kia kịp phản ứng, Lý Hạo nói tiếp: “Ban đầu Trần thiếu cũng theo đuổi Tiểu Yến Tử à? Ha ha, cậu cũng coi như có mắt nhìn người đó. Nhưng mà Tiểu Yến Tử còn thông minh hơn cậu một bậc. May mà cô ấy đá cậu kịp, nếu không lúc cậu gặp tôi, sao có thể đứng chung một chỗ với tôi được chứ?”
“Anh!”
Trần thiếu không uống mấy, nhưng giờ cũng đã mặt đỏ tía tai.
Quá đáng!
Thật sự quá đáng lắm luôn!
Cái gì mà may mà đá cậu ta ra kịp!
Lại có người bắt nạt người khác như vậy sao?!
“Lý Hạo, anh cứ cố gắng mà thưởng thức đi. Đây là rượu vang được sản xuất ở vùng Bordeaux nổi tiếng của Pháp đấy!”
Vừa nãy nói móc không thành, Trần thiếu lại đổi cách khác giễu cợt Lý Hạo, huơ huơ ly rượu trong tay nói: “Có thể anh không biết, chứ giá một chai có thể tới mấy ngàn tệ đấy!”
Tên kia vừa dứt lời, còn đầy mấy giây sau, một dòng rượu đỏ vụt đến trước mặt. Lý Hạo hắt trực tiếp cả cốc rượu làm ướt lạnh cả mặt cậu ta.
“Cái loại rượu rác rưởi như vậy cũng muốn tôi uống?”
Lý Hạo bĩu môi khinh rẻ hắt hết cốc rượu, nhưng dường như thứ bị coi thường lại không phải cốc rượu kia mà chính là Trần thiếu, nói tiếp: “Cậu quả thực vũ nhục tôi quá.”
“Mày!”
Trần thiếu hoàn toàn nói không ra lời, từng giọt rượu lạnh chảy dọc xuống cằm cậu ta. Cậu trừng mắt nhìn Lý Hạo, cảm giác như hai mắt sắp rơi hẳn ra ngoài.
“Trừng cái gì mà trừng?”
Nhìn vẻ mặt tức giận ra mặt của Trần Thiếu, Lý Hạo ngang ngược hất cằm, chỉ vào mặt hắn.
“Mau xin lỗi đi!” Hôm nay tôi không phải lấy le hay gì, vì tôi biết chỉ cần qua một mùa lễ tình nhân là các cậu lại nghèo như tôi ngay.
Nhưng! Đến con gái vừa có học thức vừa kiếm được tiền nó còn biết điều. Không sai, tôi đang nói cậu đấy! Nhìn người khác làm gì, đang nói cậu đó!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook