Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Hồng Diệu cũng chỉ nhất thời tò mò về căn phòng kia, anh cũng không nghĩ đó lại là một phòng cất giữ quà fan tặng. Anh hoàn toàn cũng không nghĩ đến vì chuyện này mà mấy tiếng sau chương trình của bọn họ lại lên Hotsearch.
#Hoa viên bí mật của Vọng Tinh#
#Thú bông khỉ nhỏ chín năm trước#
#Hộp nhạc sáu năm trước#
#Nhật ký tân hôn#
Các tag này nhanh chóng chiếm đóng Hotsearch, kéo nhiệt độ của chương trình lên cao hơn. Bọn họ bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp này đã được bốn ngày, ngày nào vợ chồng Thẩm Vọng Tân cũng kéo bọn họ lên Hotsearch. Thật không hổ là thể chất hút nhiệt, uống một ngụm nước cũng có thể lên Hotsearch.
Tuy rằng cát xê của bọn họ thực sự rất cao nhưng mà rất xứng đáng, tiền này anh nguyện ý vì họ mà bỏ ra. Mời bọn họ đến quả thực là quyết định đúng đắn.
Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã ăn sáng xong cũng đã sắp 9 giờ sáng, chuyến bay vào lúc 10 giờ rưỡi thời gian vẫn còn kịp. Sau khi xác nhận các thiết bị điện trong nhà đều đã tắt bọn họ mới xách hành lý xuống lầu.
Hành trình lần này cũng không mang theo trợ lý cho nên xe đưa bọn họ đến sân bay là bên tổ chương trình sắp xếp. Bởi vì là chương trình phát sóng trực tiếp cho nên chuyến đi Hải Nam này của bọn họ có thể nói là công khai trong suốt cả hành trình. Bởi vì muốn phòng ngừa các sự cố không may sẽ xảy ra cho nên tổ chương trình cũng đã nói trước với các cặp vợ chồng bảo fan không cần đến tiễn bọn họ. Tổ chương trình còn cố ý tỏ ra rất nghiêm trọng nói vợ chồng Thẩm Vọng Tân cũng hãy chia sẽ lại thông báo này. Rốt cuộc thì fan của bọn họ quả thực là quá doạ người. Nếu như có thể phát Weibo thông báo có lẽ fan sẽ nghe lời một chút.
Vì thế Tô Tinh Dã đã chia sẽ lại thông báo của chương trình trên Weibo: Ngoan, không cần ra sân bay tiễn. Chú ý an toàn
Thẩm Vọng Tân lúc này lại chia sẽ lại bài đăng đó của Tô Tinh Dã: Đúng thế, ngoan ngoãn ở nhà nằm phòng điều hoà ăn dưa hấu xem phát sóng trực tiếp là tốt rồi.
Thật là, đến chia sẽ bài đăng trên Weibo cũng phát cơm chó.
Nhưng vì có bọn họ nhắc nhở nên rất hiệu quả. Hậu Viện Hội hai nhà cũng một trước một sau chia sẽ lại bài đăng kêu gọi fan hôm nay không cần đến sân bay đón bọn họ. Điều này đem lại rất nhiều phiều toái cho nhân viên sân bay cùng nhân viên của tổ chương trình. Ngoại trừ fan tư sinh* đại đa số các fan đều nghe theo. Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã thuận lợi đem hành lý kí gởi sau đó lên máy bay khởi hành đến Hải Nam.
*fan cuồng
Từ Bắc Kinh bay đến Hải Nam nếu không có tình huống nào đặc biệt xảy ra thì tầm ba tiếng đã đến nơi. Lúc hạ cánh ở Hải Nam đã là buổi chiều. Phát sóng trực tiếp lúc này cũng một lần nữa được kết nối, các fan rất nhanh đã vào. Thẩm Vọng Tân nắm tay Tô Tinh Dã cùng đi lấy hành lí kí gởi.
Tô Tinh Dã duỗi tay muốn giúp đỡ anh nhưng Thẩm Vọng Tân lại ngăn cản cô “Để anh cầm cho.”
Tô Tinh Dã cười ngọt ngào “Để em tìm xem nhân viên tổ chương trình ở đâu.”
Thẩm Vọng Tân cười sủng nịnh “Được.”
Sau khi ra phía ngoài sân bay Tô Tinh Dã nhìn quanh cuối cùng cũng thấy nhân viên tổ chương trình. Cô vẫy tay với bọn họ, nói với Thẩm Vọng Tân bên cạnh “Ở phía bên này.”
Thẩm Vọng Tân theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, quả nhiên rất nhanh đã thấy được nhân viên chương trình nọ đang cầm bảng “Nhật ký tân hôn". Hai người bước nhanh sang bên đó. Lúc đi sang đến nơi mới thấy đứng bên cạnh nhân viên kia còn có một cặp nam nữ. Mới đầu chỉ nghĩ là người qua đường dừng chân, sau đó mới phát hiện bọn họ cũng là khách mời của chương trình.
Người nam chủ động đưa tay chào hỏi “Chào mọi người. Tôi là Đường Lập Dương, đây là vợ tôi Hạ Mẫn Mẫn.”
Đường Lập Dương chủ động giúp Thẩm Vọng Tân cầm một rương hành lý.
Thẩm Vọng Tân nói một tiếng cảm ơn rồi hỏi “Hành lý của hai người đâu?”
“Chúng tôi đến sớm hơn mọi người một chút, hành lý đã bỏ vào xe rồi.”
Hạ Mẫn Mẫn hỏi “Có còn chờ người nào nữa không?”
Lúc này nhân viên chương trình mới lấy điện thoại ra xem, cười trả lời “Thầy Tạ cùng cô Dương 10 phút nữa sẽ đáp. Nếu mọi người không ngại chúng ta ở đây chờ một lát.”
Đường Lập Dương nói với nhân viên chương trình “Không ngại, chúng tôi đương nhiên không ngại.”
Sau lại hỏi Thẩm Vọng Tân “Thầy Thẩm, mọi người thì thế nào?”
Thẩm Vọng Tân cười trả lời “Chúng tôi không ngại.”
Tô Tinh Dã cũng gật đầu đồng ý.
Tầm 10 phút sau cặp vợ chồng kia cũng đã xuất hiện. Nhìn thấy bọn họ phía bên này lền bước nhanh chân hơn thường lệ. Lúc đến gần còn nói lời xin lỗi bọn họ “Thật ngượng ngùng. Chúng tôi lấy hành lý ra trễ.”
“Không sao cả. Hiện tại chúng ta có thể đi được chưa?”
“Được rồi.”
***
Sắp xếp xong hành lý ba cặp vợ chồng cũng lên xe. Lúc vừa lên xe mọi người cũng mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Sân bay cách nơi mà chương trình sắp xếp ghi hình cũng một tiếng rưỡi chạy xe. Vài người ngồi cùng nhau trò chuyện thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Nơi tổ chương trình sắp xếp cho bọn họ là một biệt thự độc lập hướng biển. Vừa đến cửa biệt thự thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Ở bên trong là là một cô gái nhỏ, cô chào bọn họ một tiếng sau đó lại hướng bên trong gọi “Thầy Dương, cô Du, Tạ Nhất Phủ, các vị khách khác đã đến rồi.”
“À đúng rồi tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Tôi tên là Tạ … Tạ Tạ. À chính là người mà mọi người đang nghĩ đó Tạ Tạ.”
Khán giả lập tức cười điên.
Hạ Mẫn Mẫn cũng buồn cười nói “Tôi là Hạ Mẫn Mẫn.”
Tô Tinh Dã “Tôi là Tô Tinh Dã.”
“Hà Viện"
“Bên ngoài nóng như thế sao mọi người còn đứng ở cửa trò chuyện. Mọi người vào nhà trước đi.” Một giọng nói ôn hoà từ phòng khách truyền đến.
Bọn họ nhìn sang, đúng là Dương Vũ cùng vợ của anh Đỗ Tầm Nhã, cùng với chồng của Tạ Tạ.
Mọi người đều tiến vào phòng khách. Các cặp vợ chồng đều đã làm quen với nhau vừa nãy. Lúc này Hồng Diệu mới nói “Mọi người ngồi xuống trước đi.”
Bọn họ đặt hành lý sang một bên, ngồi xuống sô pha.
Hồng Diệu ho khan hai tiếng nói “Hiện tại mọi người đều đã đến đủ rồi. Mọi người cũng biết thời gian ghi hình còn sáu ngày nữa.Việc đầu tiên cần làm chính là chọn phòng ngủ, trên lầu có tổng cộng năm căn phòng, diện tích mỗi phòng cũng không khác nhau là bao. Mọi người trên đường đến đây đều đã mệt rồi cho nên chúng ta đơn giản rút thăm đi. Mọi người thấy thế nào?”
Bọn họ cũng không có ý kiến, rút thăm vừa bớt việc lại công bằng. Trên đường đến đây cũng mệt, hơn nữa còn là mùa hè. Lăn lộn từ máy bay sang xe ô tô sao có thể không mệt được.
Nhân viên chương trình cũng rất nhanh chuẩn bị các tờ giấy rút thăm, trên thăm ghi 12345 ứng với năm căn phòng. Nhân viên ở trước bọn họ trộn lẫn một lúc, sau đó mới bắt đầu rút.
Thẩm Vọng Tân nhướng mày nói với Tô Tinh Dã “Em rút đi.”
Tô Tinh Dã lại nhỏ giọng nói “Vận may của em luôn không tốt.”
Cuối cùng người bóc thăm là năm cô vợ. Ai cũng không biết sẽ rút được gì cho nên cũng tuỳ tiện mà rút thôi.
Tô Tinh Dã lấy tờ giấy đến bên cạnh Thẩm Vọng Tân, cô cẩn thận mở tờ giấy ra. Trên tờ giấy viết số ba.
Tô Tinh Dã nói “Tôi số ba.”
Hạ Mẫn Mẫn nói “Tôi số một.”
“Tôi số bốn.”
“Tôi số năm.”
“Của tôi là số hai.” Tạ Tạ mở tờ giấy ra xem, hét to,
Bầu không khí ngưng đọng khoảng hai giây, mọi người đều không nhịn được mà cười.
Tạ Tạ rất lâu sau mới phản ứng lại, gò mà đều đỏ cả lên. Tạ Nhất Phủ cười, duỗi tay xoa đầu cô nói “Em số hai anh cũng là số hai.”
- -- Vợ chồng này thật ngọt!!!
- -- Ngọt chết tôi!!!
Chọn phòng xong các cặp vợ chồng giúp nhau dọn hành lý lên lầu. Trên cửa phòng của năm căn phòng trên lầu đều có đánh số. Mọi người theo như số đã rút được mà xếp hành lý vào phòng.
Tô Tinh Dã nói bản thân vận may không tốt lắm, đúng thật là không tốt lắm. Căn phòng số ba mà cô rút được không gian so với các căn phòng khác nhỏ hơn rất nhiều. Chỉ là có điểm tốt hơn so với các căn phòng khác là căn phòng này có một cái ban công.
Thẩm Vọng Tân thấy cô cau mày, dáng vẻ áy náy. Anh cười xoa đầu cô nói “Anh rất thích.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu hỏi “Thật à?”
“Đương nhiên là thật. Em rút được căn phòng nào anh cũng đều thích.”
Nghe thế Tô Tinh Dã lúc này mới nở nụ cười.
Bình luận của cư dân mạng như bùng nổ.
- -- Cứu mạng, như thế nào lại ngọt quá vầy!
- -- “Em chọn được phòng nào thì anh ở phòng đấy" lời này cũng ngọt quá đi
- -- Không cần quá hâm mộ sự cưng chiều này
- -- Phòng nhỏ cũng khá tốt, còn có một cái ban công. Phòng khác không có đâu
Bữa tối hôm nay được tổ chương trình chuẩn bị bên ngoài biệt thự. Tất cả đều sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn ăn đều là các món ngon của Hải Nam.
- -- Quá ác đi. Người nào không biết còn tưởng đây là chương trình ẩm thực đó
- -- Thật đói bụng, thật đói bụng, thật đói bụng! chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Đồ ăn ngon có thể làm cho bạn cảm thấy vui vẻ hơn. Đây là lần đầu tiên các cặp vợ chồng gặp mặt, một bên là gió biển một bên là bàn tiệc lớn. Khoảng cách giữa mọi người cũng kéo gần lại rất nhiều. Ăn xong bữa tối mọi người đều tụ tập ở phòng khách nói chuyện. Sau một lúc mới trở về phòng của mình. Dù sao thì hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, đi đường rất mệt.
….
Sau khi trở về phòng, Tô Tinh dã lập tức chạy đến ban công nhỏ ở phòng bọn họ. Đôi tay chống lên lan can, thoả mãn mà hít một ngụm khí biển. Lúc này đã gần 9 giờ, nước biển không xanh thẩm như ban ngày nữa mà là mang một màu xanh lam, Xa xa truyền đến là tiếng sóng biển đang đánh vào bờ.
Thẩm Vọng Tân tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô. Tầm mắt anh hướng đến bên bờ cát xa kia “Đang làm gì thế em?”
“Đang cảm nhận hương vị của biển cả.”
Thẩm Vọng Tân đặt cằm trên đinh đầu cô “Thích nơi này à em" Một câu như hỏi nhưng cũng như đã khẳng định.
Tô Tinh Dã xoay người ôm ấy eo anh “Rất thích, cảm giác rất thư giản.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh. Thẩm Vọng Tân cười nói “Nếu thích như vậy thì về sau chúng mình có thể thường xuyên đến đây chơi.”
“Có thể sao?”
“Có thể, sau này em muốn đi đâu anh cũng đều sẽ đi cùng em.”
“Anh không đi làm nữa à?” Tô Tinh Dã cười hỏi.
Thẩm Vọng Tân duỗi tay vén mái tóc đang bị gió biển thổi loạn của Tô Tinh Dã, anh ngoéo tai cô nói “Công việc sao có thể quan trọng bằng vợ được.”
Tô Tinh Dã cười ngọt ngào “Anh tiêu đời rồi. Sau này sẽ không có nhãn hàng nào tìm đến anh đâu.”
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân dừng ở trên đôi môi hồng của cô. Hôm nay anh vẫn chưa hôn cô.
Nghĩ như thế, anh không khỏi mà dựa càng gần, cúi đầu xuống gần cô. Phần bình luận trực tiếp lúc này đều lặng im. Từ khi phát sóng trực tiếp đến bây giờ, Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã thân mật nhất chỉ có nắm tay, ôm một chút, hôn lên trán. Hôm nay có phải hay không sẽ hôn môi???
“Chào, hàng xóm.” Một giọng nữ thanh thuý từ bên cạnh truyền đến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh liền tách ra nhìn sang bên kia. Bọn họ liền thấy Tạ Tạ bên kia, Tạ Tạ ở phòng bên cạnh phòng bọn họ. Thực ra Tạ Tạ cũng không biết được bọn họ đang làm gì, cô mở cửa sổ ra thấy bọn họ đang đứng bên ban công liền muốn chào một tiếng. Chào xong lại nhìn thấy bọn họ nhanh chóng đứng tách ra, một lát liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- -- Ai? Là ai?
- -- A a a a vẫn chưa hôn, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!
- -- Là ai đã quấy rầy Vọng Tinh nhà chúng ta ngọt ngào! Kéo ra ngoài, phạt đánh một trượng!
- -- Cảm ơn chị gái này, thật cảm ơn chị
- -- Thật xấu hố, là con gái nhà tôi. Tôi kéo nó về sẽ tét mông nó.
Tạ Tạ lúc này cũng rất xấu hổ, cô không hề cố ý chút nào. Tạ Nhất Phủ cũng biết vợ mình đã làm chuyện xấu liền chạy nhanh đến “Người anh em, thật xin lỗi. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi kéo nó về liền đây.”
“Cái kia … tôi không cố ý… mọi người cứ tiếp tục.”
Tạ Tạ vẫn còn chưa nói xong đã bị một bàn tay che miệng cô lại, kéo cô về phòng. Qua vài giây một bàn tay thon dài lộ ra, yên lận đóng cửa sổ lại, thuận tiện cũng kéo màn lại.
- -- ha ha ha ha thực là trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện
- -- Song Tạ thật cảm ơn hai người ha ha ha ha
- -- Thầy Tạ kéo về rồi ha ha ha ha
#Hoa viên bí mật của Vọng Tinh#
#Thú bông khỉ nhỏ chín năm trước#
#Hộp nhạc sáu năm trước#
#Nhật ký tân hôn#
Các tag này nhanh chóng chiếm đóng Hotsearch, kéo nhiệt độ của chương trình lên cao hơn. Bọn họ bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp này đã được bốn ngày, ngày nào vợ chồng Thẩm Vọng Tân cũng kéo bọn họ lên Hotsearch. Thật không hổ là thể chất hút nhiệt, uống một ngụm nước cũng có thể lên Hotsearch.
Tuy rằng cát xê của bọn họ thực sự rất cao nhưng mà rất xứng đáng, tiền này anh nguyện ý vì họ mà bỏ ra. Mời bọn họ đến quả thực là quyết định đúng đắn.
Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã ăn sáng xong cũng đã sắp 9 giờ sáng, chuyến bay vào lúc 10 giờ rưỡi thời gian vẫn còn kịp. Sau khi xác nhận các thiết bị điện trong nhà đều đã tắt bọn họ mới xách hành lý xuống lầu.
Hành trình lần này cũng không mang theo trợ lý cho nên xe đưa bọn họ đến sân bay là bên tổ chương trình sắp xếp. Bởi vì là chương trình phát sóng trực tiếp cho nên chuyến đi Hải Nam này của bọn họ có thể nói là công khai trong suốt cả hành trình. Bởi vì muốn phòng ngừa các sự cố không may sẽ xảy ra cho nên tổ chương trình cũng đã nói trước với các cặp vợ chồng bảo fan không cần đến tiễn bọn họ. Tổ chương trình còn cố ý tỏ ra rất nghiêm trọng nói vợ chồng Thẩm Vọng Tân cũng hãy chia sẽ lại thông báo này. Rốt cuộc thì fan của bọn họ quả thực là quá doạ người. Nếu như có thể phát Weibo thông báo có lẽ fan sẽ nghe lời một chút.
Vì thế Tô Tinh Dã đã chia sẽ lại thông báo của chương trình trên Weibo: Ngoan, không cần ra sân bay tiễn. Chú ý an toàn
Thẩm Vọng Tân lúc này lại chia sẽ lại bài đăng đó của Tô Tinh Dã: Đúng thế, ngoan ngoãn ở nhà nằm phòng điều hoà ăn dưa hấu xem phát sóng trực tiếp là tốt rồi.
Thật là, đến chia sẽ bài đăng trên Weibo cũng phát cơm chó.
Nhưng vì có bọn họ nhắc nhở nên rất hiệu quả. Hậu Viện Hội hai nhà cũng một trước một sau chia sẽ lại bài đăng kêu gọi fan hôm nay không cần đến sân bay đón bọn họ. Điều này đem lại rất nhiều phiều toái cho nhân viên sân bay cùng nhân viên của tổ chương trình. Ngoại trừ fan tư sinh* đại đa số các fan đều nghe theo. Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã thuận lợi đem hành lý kí gởi sau đó lên máy bay khởi hành đến Hải Nam.
*fan cuồng
Từ Bắc Kinh bay đến Hải Nam nếu không có tình huống nào đặc biệt xảy ra thì tầm ba tiếng đã đến nơi. Lúc hạ cánh ở Hải Nam đã là buổi chiều. Phát sóng trực tiếp lúc này cũng một lần nữa được kết nối, các fan rất nhanh đã vào. Thẩm Vọng Tân nắm tay Tô Tinh Dã cùng đi lấy hành lí kí gởi.
Tô Tinh Dã duỗi tay muốn giúp đỡ anh nhưng Thẩm Vọng Tân lại ngăn cản cô “Để anh cầm cho.”
Tô Tinh Dã cười ngọt ngào “Để em tìm xem nhân viên tổ chương trình ở đâu.”
Thẩm Vọng Tân cười sủng nịnh “Được.”
Sau khi ra phía ngoài sân bay Tô Tinh Dã nhìn quanh cuối cùng cũng thấy nhân viên tổ chương trình. Cô vẫy tay với bọn họ, nói với Thẩm Vọng Tân bên cạnh “Ở phía bên này.”
Thẩm Vọng Tân theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, quả nhiên rất nhanh đã thấy được nhân viên chương trình nọ đang cầm bảng “Nhật ký tân hôn". Hai người bước nhanh sang bên đó. Lúc đi sang đến nơi mới thấy đứng bên cạnh nhân viên kia còn có một cặp nam nữ. Mới đầu chỉ nghĩ là người qua đường dừng chân, sau đó mới phát hiện bọn họ cũng là khách mời của chương trình.
Người nam chủ động đưa tay chào hỏi “Chào mọi người. Tôi là Đường Lập Dương, đây là vợ tôi Hạ Mẫn Mẫn.”
Đường Lập Dương chủ động giúp Thẩm Vọng Tân cầm một rương hành lý.
Thẩm Vọng Tân nói một tiếng cảm ơn rồi hỏi “Hành lý của hai người đâu?”
“Chúng tôi đến sớm hơn mọi người một chút, hành lý đã bỏ vào xe rồi.”
Hạ Mẫn Mẫn hỏi “Có còn chờ người nào nữa không?”
Lúc này nhân viên chương trình mới lấy điện thoại ra xem, cười trả lời “Thầy Tạ cùng cô Dương 10 phút nữa sẽ đáp. Nếu mọi người không ngại chúng ta ở đây chờ một lát.”
Đường Lập Dương nói với nhân viên chương trình “Không ngại, chúng tôi đương nhiên không ngại.”
Sau lại hỏi Thẩm Vọng Tân “Thầy Thẩm, mọi người thì thế nào?”
Thẩm Vọng Tân cười trả lời “Chúng tôi không ngại.”
Tô Tinh Dã cũng gật đầu đồng ý.
Tầm 10 phút sau cặp vợ chồng kia cũng đã xuất hiện. Nhìn thấy bọn họ phía bên này lền bước nhanh chân hơn thường lệ. Lúc đến gần còn nói lời xin lỗi bọn họ “Thật ngượng ngùng. Chúng tôi lấy hành lý ra trễ.”
“Không sao cả. Hiện tại chúng ta có thể đi được chưa?”
“Được rồi.”
***
Sắp xếp xong hành lý ba cặp vợ chồng cũng lên xe. Lúc vừa lên xe mọi người cũng mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Sân bay cách nơi mà chương trình sắp xếp ghi hình cũng một tiếng rưỡi chạy xe. Vài người ngồi cùng nhau trò chuyện thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Nơi tổ chương trình sắp xếp cho bọn họ là một biệt thự độc lập hướng biển. Vừa đến cửa biệt thự thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Ở bên trong là là một cô gái nhỏ, cô chào bọn họ một tiếng sau đó lại hướng bên trong gọi “Thầy Dương, cô Du, Tạ Nhất Phủ, các vị khách khác đã đến rồi.”
“À đúng rồi tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Tôi tên là Tạ … Tạ Tạ. À chính là người mà mọi người đang nghĩ đó Tạ Tạ.”
Khán giả lập tức cười điên.
Hạ Mẫn Mẫn cũng buồn cười nói “Tôi là Hạ Mẫn Mẫn.”
Tô Tinh Dã “Tôi là Tô Tinh Dã.”
“Hà Viện"
“Bên ngoài nóng như thế sao mọi người còn đứng ở cửa trò chuyện. Mọi người vào nhà trước đi.” Một giọng nói ôn hoà từ phòng khách truyền đến.
Bọn họ nhìn sang, đúng là Dương Vũ cùng vợ của anh Đỗ Tầm Nhã, cùng với chồng của Tạ Tạ.
Mọi người đều tiến vào phòng khách. Các cặp vợ chồng đều đã làm quen với nhau vừa nãy. Lúc này Hồng Diệu mới nói “Mọi người ngồi xuống trước đi.”
Bọn họ đặt hành lý sang một bên, ngồi xuống sô pha.
Hồng Diệu ho khan hai tiếng nói “Hiện tại mọi người đều đã đến đủ rồi. Mọi người cũng biết thời gian ghi hình còn sáu ngày nữa.Việc đầu tiên cần làm chính là chọn phòng ngủ, trên lầu có tổng cộng năm căn phòng, diện tích mỗi phòng cũng không khác nhau là bao. Mọi người trên đường đến đây đều đã mệt rồi cho nên chúng ta đơn giản rút thăm đi. Mọi người thấy thế nào?”
Bọn họ cũng không có ý kiến, rút thăm vừa bớt việc lại công bằng. Trên đường đến đây cũng mệt, hơn nữa còn là mùa hè. Lăn lộn từ máy bay sang xe ô tô sao có thể không mệt được.
Nhân viên chương trình cũng rất nhanh chuẩn bị các tờ giấy rút thăm, trên thăm ghi 12345 ứng với năm căn phòng. Nhân viên ở trước bọn họ trộn lẫn một lúc, sau đó mới bắt đầu rút.
Thẩm Vọng Tân nhướng mày nói với Tô Tinh Dã “Em rút đi.”
Tô Tinh Dã lại nhỏ giọng nói “Vận may của em luôn không tốt.”
Cuối cùng người bóc thăm là năm cô vợ. Ai cũng không biết sẽ rút được gì cho nên cũng tuỳ tiện mà rút thôi.
Tô Tinh Dã lấy tờ giấy đến bên cạnh Thẩm Vọng Tân, cô cẩn thận mở tờ giấy ra. Trên tờ giấy viết số ba.
Tô Tinh Dã nói “Tôi số ba.”
Hạ Mẫn Mẫn nói “Tôi số một.”
“Tôi số bốn.”
“Tôi số năm.”
“Của tôi là số hai.” Tạ Tạ mở tờ giấy ra xem, hét to,
Bầu không khí ngưng đọng khoảng hai giây, mọi người đều không nhịn được mà cười.
Tạ Tạ rất lâu sau mới phản ứng lại, gò mà đều đỏ cả lên. Tạ Nhất Phủ cười, duỗi tay xoa đầu cô nói “Em số hai anh cũng là số hai.”
- -- Vợ chồng này thật ngọt!!!
- -- Ngọt chết tôi!!!
Chọn phòng xong các cặp vợ chồng giúp nhau dọn hành lý lên lầu. Trên cửa phòng của năm căn phòng trên lầu đều có đánh số. Mọi người theo như số đã rút được mà xếp hành lý vào phòng.
Tô Tinh Dã nói bản thân vận may không tốt lắm, đúng thật là không tốt lắm. Căn phòng số ba mà cô rút được không gian so với các căn phòng khác nhỏ hơn rất nhiều. Chỉ là có điểm tốt hơn so với các căn phòng khác là căn phòng này có một cái ban công.
Thẩm Vọng Tân thấy cô cau mày, dáng vẻ áy náy. Anh cười xoa đầu cô nói “Anh rất thích.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu hỏi “Thật à?”
“Đương nhiên là thật. Em rút được căn phòng nào anh cũng đều thích.”
Nghe thế Tô Tinh Dã lúc này mới nở nụ cười.
Bình luận của cư dân mạng như bùng nổ.
- -- Cứu mạng, như thế nào lại ngọt quá vầy!
- -- “Em chọn được phòng nào thì anh ở phòng đấy" lời này cũng ngọt quá đi
- -- Không cần quá hâm mộ sự cưng chiều này
- -- Phòng nhỏ cũng khá tốt, còn có một cái ban công. Phòng khác không có đâu
Bữa tối hôm nay được tổ chương trình chuẩn bị bên ngoài biệt thự. Tất cả đều sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn ăn đều là các món ngon của Hải Nam.
- -- Quá ác đi. Người nào không biết còn tưởng đây là chương trình ẩm thực đó
- -- Thật đói bụng, thật đói bụng, thật đói bụng! chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Đồ ăn ngon có thể làm cho bạn cảm thấy vui vẻ hơn. Đây là lần đầu tiên các cặp vợ chồng gặp mặt, một bên là gió biển một bên là bàn tiệc lớn. Khoảng cách giữa mọi người cũng kéo gần lại rất nhiều. Ăn xong bữa tối mọi người đều tụ tập ở phòng khách nói chuyện. Sau một lúc mới trở về phòng của mình. Dù sao thì hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, đi đường rất mệt.
….
Sau khi trở về phòng, Tô Tinh dã lập tức chạy đến ban công nhỏ ở phòng bọn họ. Đôi tay chống lên lan can, thoả mãn mà hít một ngụm khí biển. Lúc này đã gần 9 giờ, nước biển không xanh thẩm như ban ngày nữa mà là mang một màu xanh lam, Xa xa truyền đến là tiếng sóng biển đang đánh vào bờ.
Thẩm Vọng Tân tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô. Tầm mắt anh hướng đến bên bờ cát xa kia “Đang làm gì thế em?”
“Đang cảm nhận hương vị của biển cả.”
Thẩm Vọng Tân đặt cằm trên đinh đầu cô “Thích nơi này à em" Một câu như hỏi nhưng cũng như đã khẳng định.
Tô Tinh Dã xoay người ôm ấy eo anh “Rất thích, cảm giác rất thư giản.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh. Thẩm Vọng Tân cười nói “Nếu thích như vậy thì về sau chúng mình có thể thường xuyên đến đây chơi.”
“Có thể sao?”
“Có thể, sau này em muốn đi đâu anh cũng đều sẽ đi cùng em.”
“Anh không đi làm nữa à?” Tô Tinh Dã cười hỏi.
Thẩm Vọng Tân duỗi tay vén mái tóc đang bị gió biển thổi loạn của Tô Tinh Dã, anh ngoéo tai cô nói “Công việc sao có thể quan trọng bằng vợ được.”
Tô Tinh Dã cười ngọt ngào “Anh tiêu đời rồi. Sau này sẽ không có nhãn hàng nào tìm đến anh đâu.”
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân dừng ở trên đôi môi hồng của cô. Hôm nay anh vẫn chưa hôn cô.
Nghĩ như thế, anh không khỏi mà dựa càng gần, cúi đầu xuống gần cô. Phần bình luận trực tiếp lúc này đều lặng im. Từ khi phát sóng trực tiếp đến bây giờ, Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã thân mật nhất chỉ có nắm tay, ôm một chút, hôn lên trán. Hôm nay có phải hay không sẽ hôn môi???
“Chào, hàng xóm.” Một giọng nữ thanh thuý từ bên cạnh truyền đến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh liền tách ra nhìn sang bên kia. Bọn họ liền thấy Tạ Tạ bên kia, Tạ Tạ ở phòng bên cạnh phòng bọn họ. Thực ra Tạ Tạ cũng không biết được bọn họ đang làm gì, cô mở cửa sổ ra thấy bọn họ đang đứng bên ban công liền muốn chào một tiếng. Chào xong lại nhìn thấy bọn họ nhanh chóng đứng tách ra, một lát liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- -- Ai? Là ai?
- -- A a a a vẫn chưa hôn, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!
- -- Là ai đã quấy rầy Vọng Tinh nhà chúng ta ngọt ngào! Kéo ra ngoài, phạt đánh một trượng!
- -- Cảm ơn chị gái này, thật cảm ơn chị
- -- Thật xấu hố, là con gái nhà tôi. Tôi kéo nó về sẽ tét mông nó.
Tạ Tạ lúc này cũng rất xấu hổ, cô không hề cố ý chút nào. Tạ Nhất Phủ cũng biết vợ mình đã làm chuyện xấu liền chạy nhanh đến “Người anh em, thật xin lỗi. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi kéo nó về liền đây.”
“Cái kia … tôi không cố ý… mọi người cứ tiếp tục.”
Tạ Tạ vẫn còn chưa nói xong đã bị một bàn tay che miệng cô lại, kéo cô về phòng. Qua vài giây một bàn tay thon dài lộ ra, yên lận đóng cửa sổ lại, thuận tiện cũng kéo màn lại.
- -- ha ha ha ha thực là trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện
- -- Song Tạ thật cảm ơn hai người ha ha ha ha
- -- Thầy Tạ kéo về rồi ha ha ha ha