Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Tô Tinh Dã quay xong quảng cáo đã gần sáu giờ tối, đi ngang qua hành lang hậu trường, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, sau khi vào hậu trường chuyên viên trang điểm tháo trang sức cho cô, quay chụp cả ngày, thời điểm tháo trang sức cô không nhịn nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lại, điện thoại đặt trên bàn trang điểm bất ngờ rung lên, cô vô thức mở mắt nhìn sang.
Nhấp nháy trên màn hình là một chuỗi dãy số lạ, Tô Tinh Dã luôn không có thói quen nhận điện thoại lạ, vì vậy cô không chút do dự đưa tay từ chối, vừa từ chối xong chưa đến một phút, điện thoại lại truyền đến tiếng rung nhẹ của tin nhắn đến.
Vẫn là số điện thoại xa lạ vừa rồi: [Cô Tiểu Tô, xin chào, tôi là Thư Nguyệt, không biết hiện tại có thể cho tôi một chút thời gian để hai ta gặp nhau không?]
Đôi mày thanh tú của Tô Tinh Dã thoáng nhíu lại, chuyên viên trang điểm đang tháo lông mi cho cô, đương nhiên cũng chú ý đến động tác của cô: “Cô Tiểu Tô?”
Tô Tinh Dã ôn hòa nói: “Không có việc gì, anh cứ tiếp tục.”
“Được.” Nói xong, chuyên viên trang điểm tăng tốc độ tháo trang sức.
Tô Tinh Dã rũ mắt suy nghĩ, cô thật sự không ngờ số điện thoại xa lạ này là Thư Nguyệt, cô cũng không nghĩ đến Thư Nguyệt sẽ tìm mình, thật ra chuyện cô bị hắc trên hot search trước đó, Dương Vân cho rằng cô không biết điều gì, nhưng cũng không phải, có lần lúc cô ấy và cha của cô trò chuyện cô trong lúc vô tình cũng nghe một chút, tuy nói rằng không quá rõ ràng, đứt quãng, nhưng cô cũng không phải không rõ chuyện gì xảy ra.
Cô vô thức xoa xoa góc màn hình, sau một lúc lâu, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên màn hình.
Rất nhanh tin nhắn ở đầu kia trở về, Tô Tinh Dã nhìn địa chỉ được gửi tới, trả lời “Được.”
Sau khi tẩy trang xong, Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần: “Khoan về, đến quán cà phê Mặc Lan ở Tây Sơn Đạo đã.”
“Hả? Đi đến đó làm gì ạ?” Tiểu Thuần nghi hoặc hỏi.
“Chuyện riêng của chị, đi thôi.”
Tiểu Thuần thấy vậy, cũng không hỏi nhiều.
Trước khi xuống xe, Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần và A Uy ở trên xe: “Hai người ở đây chờ chị đi, chị sẽ ra ngay.”
A Uy và Tiểu Thuần liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu: “Được.”
......
Khách trong quán cà phê này không nhiều, độ riêng tư rất tốt, sau khi vào cửa ánh mắt của Tô Tinh Dã dừng lại trên người cô gái trẻ ngồi ở góc bên cạnh cửa sổ, mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng cô vẫn nhận ra cô ấy, Thư Nguyệt hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cô ấy nhìn cô vẫy tay, Tô Tinh Dã nhấc chân đi đến chỗ cô ấy.
Cô ngồi đối diện cô ấy, Thư Nguyệt hỏi: “Uống gì?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không cần, không tiện lắm.”
Thư Nguyệt nhìn khẩu trang trên mặt cô, gật đầu hiểu ý.
Tô Tinh Dã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay cô tìm tôi là muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
Thư Nguyệt nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc nhỏ: “Cô biết tôi là ai, đúng không?”
Tô Tinh Dã bình tĩnh nhìn cô ấy, gật đầu.
Thư Nguyệt cười hỏi: “Vậy cô biết quá khứ của tôi và Thẩm Vọng Tân không?”
Tô Tinh Dã: “Biết.”
“Làm sao cô biết?” Thư Nguyệt có chút không dám tin.
“Trước đây cô đến lớp học vùng núi của anh ấy, bị paparazzi chụp lại và gửi ảnh cho tôi.”
“Cho nên anh ấy giải thích với cô hả?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ, nói: “Xem như vậy đi.”
Thư Nguyệt rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự rất thích anh ấy.”
“Tôi biết.” Thư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.
“Ánh mắt cô nhìn anh ấy, tôi rất quen thuộc.”
Thư Nguyệt sửng sốt hai giây, sau đó mới phải ứng lại.
Từ lúc cô tiến vào đến bây giờ vẻ mặt thái đô đều vô cùng thản nhiên, làm cho cô ấy cảm thấy bất lực như đánh vào bông: “Thật ra, tôi hơi không thích cô.”
Đuôi mày của Tô Tinh Dã hơi nhướng lên, gật đầu: “Có thể hiểu được, cũng có không ít người thích anh ấy mà không thích tôi.”
Thư Nguyệt biết người cô chỉ là ai, cô ấy phản bác: “Thích của tôi không giống với các cô ấy.”
Tô Tinh Dã hỏi lại: “Có gì không giống hả?”
Thư Nguyệt muốn mở miệng, nhưng môi vừa mở ra, lại nhất thời không biết giải thích sự khác biệt như thế nào: “Vậy còn cô? Thích của cô với các cô ấy giống nhau sao?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Giống.”
“Sao có thể?”
“Thích của chúng tôi đều giống nhau, khác nhau chính là anh ấy có thích hay không mà thôi?”
Về bản chất mà nói, thích của các cô ấy đều giống nhau, hy vọng được anh thích, hy vọng được anh chú ý, hy vọng anh sống tốt, hy vọng con đường sự nghiệp của anh bằng phẳng thuận buồm xuôi gió, chỉ là cô so với các cô ấy may mắn hơn, trong ngàn vạn người thích Thẩm Vọng Tân, anh lại thích mình.
Thư Nguyệt nhất thời bị những lời này làm cho nghẹn không nói được lời nào, cô ấy thích Thẩm Vọng Tân, thích anh hơn bất cứ ai khác, cô ấy thích anh nhiều năm như vậy, cho dù vài năm ở nước ngoài, cô vẫn như trước trong lòng chỉ nghĩ đến anh, nói thật, cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng không cảm thấy mình so với Tô Tinh Dã kém bao nhiêu, nhưng cô ấy không rõ vì sao Thẩm Vọng Tân thích cô, một người dường như không cho bất kì người phụ nữ nào cơ hội, anh thích Tô Tinh Dã, anh muốn bảo vệ cô.
Tay Thư Nguyệt cằm thìa hơi dùng sức, thật lâu sau, lúc này cô ấy mới nói: “Vì vậy cô rất may mắn.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Thư Nguyệt cau mày: “Cô thực sự là người đáng ghét, tôi thật sự không thích cô, nhưng chuyện trên hot search trước đó của cô, không phải tôi làm, nhưng cũng là tôi gián tiếp tạo ra, cho nên chuyện này, tôi thật sự có lỗi, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô.”
Tô Tinh Dã nhìn cô ấy một lúc lâu, mãi đến khi Thư Nguyệt mất tự nhiên, định mở miệng thì lúc này cô mới không nhanh không chậm nói: “Đây là mục đích hôm nay cô đến tìm tôi?”
Vẻ mặt của Thư Nguyệt càng thêm mất tự nhiên, môi cô mấp máy, không trả lời vấn đề này của cô, thản nhiên nói: “Cuối tuần sau tôi phải đi.”
“Đi đâu?”
“Quay về Mĩ.”
“Không trở về nữa?”
“Có lẽ sẽ không, tôi sẽ cùng mẹ qua đó.”
Điện thoại Tô Tinh Dã đặt trên bàn rung lên, cô liếc mắt nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, cô theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thư Nguyệt ở đối diện, Thư Nguyệt nhìn cô, làm động tác “mời” với cô, nói: “Hôm nay làm lãng phí thời gian của cô, cảm ơn cô đã gặp tôi.”
Tô Tinh Dã đứng dậy: “Tôi đi trước đây.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Thư Nguyệt nhìn cô gật đầu.
Thư Nguyệt nhìn cô xoay người rời đi, mãi đến khi cô đẩy cửa kính của quán cà phê, tiếng chuông của điện thoại vẫn kêu liên tục, trước khi đóng cửa, câu nói “Chị lập tức trở lại” của cô tựa như bị gió thổi vào, thổi đến bên tai của cô ấy, quanh quẩn một lúc lâu.
Cô ấy không cam lòng, bởi vì không cam lòng, cho nên mới tìm người điều tra Tô Tinh Dã, sau khi nick phụ của Tô Tinh Dã bị lộ ra, cô ấy đột nhiên cho dừng một loạt điều tra điên cuồng trước đó. Biết những chuyện cô đã làm cho Thẩm Vọng Tân, cô ấy đã rơi vào trầm mặc một khoảng thời gian dài.
Thật ra chuyện này của anh, cô ấy có thể làm được, cô rõ ràng cũng có thể làm, nhưng vì sao cô ấy không làm, đều thích như nhau, cô có thể vì anh trở thành người tốt hơn, nhưng còn cô ấy thì sao? Không những không thể trở thành người tốt hơn, ngược lại còn tạo nhiều phiền phức cho anh, trong nháy mắt, cô ấy ý thức được sự khác biệt của mình và Tô Tinh Dã ở chỗ nào.
Thư Nguyệt ngồi một mình thật lâu, cuối cùng lúc rời đi cô uống cạn tách cà phê đã hoàn toàn nguội lạnh cảm giác đắng nghét trong nháy mắt ngập cả khoang miệng. Cô ấy đột nhiên phát hiện, cái thích vài năm của cô ấy tựa như tách cà phê lạnh này, đắng nghét lạnh như băng làm cho người ta khóc thể nuốt nổi.
***
Tiểu Thuần thường ngày sẽ đưa Tô Tinh Dã đến tầng hầm gara của Tiểu khu, sau đó tự mình đưa cô lên lâu, nhưng hôm nay xe bảo mẫu vừa ngừng ở cửa tiểu khu, Thẩm Vọng Tân đã đứng chờ ở đó, Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần bọn họ tạm biết, xuống xe giống như con chim nhỏ thường ngày chạy nhanh bổ nhào vào Thẩm Vọng Tân.
Hai tay của Thẩm Vọng Tân đút trong túi áo khoác, thấy cô vội vã chạy về phía mình mỉm cười giang hai tay, Tô TinH Dã trực tiếp lao vào ngực anh, hai gò má gắt gao dán lên áo len bên trong mềm mại của anh, cánh tay luồn qua áo khoác anh ôm lấy vòng eo rắn chắn của anh, ôm chặt, ngửa đầu: “Sao anh lại ở bên ngoài chờ em, không lạnh sao?”
Thẩm Vọng Tân dùng áo khoác bao cả người cô, lui về phía sau: “Không lạnh, nhưng là em, lại mặc ít như vậy, có phải không mặc áo giữ ấm, nếu em không nghe lời, anh sẽ đánh em.”
Tô Tinh Dã nghe vậy, cười không nổi, kiễng mũi chân hôn cằm của anh: “Anh nỡ à?”
Thẩm Vọng Tân không trả lời cô.
Thấy vậy, Tô Tinh Dã lại tiếp tục hôn lên cằm anh vài cái, không hề có quy tắc, hôn lung tung, hôn đến nghiêm túc của Thẩm Vọng Tân hoàn toàn không giữ được, nâng cằm của cô lên, dùng sức hôn ên, Tô Tinh Dã mở to mắt, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ đèn đương mờ ảo, bốn phía thật sự không có người nào đi qua, vì vậy cô yên tâm hé môi chủ động hùa theo nụ hôn của anh.
“Shh----“ cô không thể tin được trừng anh.
Đôi môi mỏng ấm áp mềm mại rời khỏi.
“Anh cắn em?”
Dựa theo ngọn đèn đường màu ấm áp, anh nhìn thấy dấu răng mờ nhạt trên môi cô, lại nhìn đôi mắt ướt sũng bị bao nhiêu ủy khuất, cúi đầu không tức giận chạm lên trán của cô: “Em giả vờ à, anh cũng không dùng sức.” Anh dùng bao nhiều lực trong lòng anh biết rõ.
Tô Tinh Dã bị anh vạch trần không chút lưu tình ngẩng đầu nhìn anh cười.
Thẩm Vọn Tân ôm cô vào lòng, đem áo khoác che kín cô: “Đúng rồi, anh Khôn có chuyện muốn anh hỏi ý em.”
“Hả, có chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.
“Anh Khôn muốn em trở thành khách mời buổi biểu diễn của bọn anh, em đồng ý không?”
Đôi mắt của Tô Tinh Dã sáng rực, khách mời buổi biểu diễn? Trước kia cô có nghe nói qua, nếu một ca sĩ nào đó phải chuẩn bị mở một buổi biểu diễn nào, sẽ mời một hai người bạn thân làm khách mời để hát chẳng hạn, điều này giúp ca sĩ có thời gian tạm nghỉ, nhưng cô không nghĩ đến một ngày nào đó minh cũng có thể làm khách mời buổi biểu diễn.
Thẩm Vọng Tân thấy cô nửa ngày không nói gì, trêu chọc nói: “Làm sao vậy? Không muốn?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu: “Sao có thể?” Cô lại nhỏ giọng nói: “Chỉ là, em chưa từng làm khách mời buổi biểu diễn cho người khác, em lo lắng em sẽ không làm tốt.”
Thẩm Vọng Tân cưng chiều dùng cằm cọ đỉnh đầu của cô: “Không sao, em nhất định có thể làm tốt.”
“Anh tin tưởng em như vậy à?”
“Đương nhiên, vợ anh là giỏi nhất!”
Tô Tinh Dã nhất thời ngây dại, bởi vì câu vợ anh kia của anh, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, anh không phải nói nhà của tôi bạn nhỏ thì chính là bạn gái anh, anh chưa từng gọi cô như vậy, sau khí phản ứng lại cô không khỏi đỏ mặt, giọng nói nho nhỏ: “Ai, ai là vợ anh chứ?”
Thẩm Vọng Tân cười ôm chặt cô: “Là em, chính là em.”
“Không biết xấu hổ.”
Thẩm Vọng Tân thấy lỗ tai của cô đỏ bừng thẹn thùng, không khỏi hôn lên: “Sớm muốn gì cũng sẽ như vậy.”
Tô Tinh Dã bị anh hôn như vậy, nhất thời đôi chân mềm nhũn.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy, xoay người, hai tay xuyên qua phía sau chân của cô, vững vàng ôm cô lên, Tô Tinh Dã phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy bờ vai của anh, lại khẩn trương nhìn xung quanh:’Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì sao?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
Tô Tinh Dã hé môi.
“Anh ôm em như vậy trở về sao?”
“Không thể sao?”
“Anh không mệt sao?”
“Chút cân nặng của em, anh ôm mấy lần đi về đều không có vấn đề.”
Tô Tinh Dã mỉm cười vô cùng vui vẻ, đầu gục lên bờ vai của anh: “Đúng rồi, khách mờ của buổi biểu diễn, em cần làm gì?”
“Nhảy vài bài là được.”
“Vũ đạo a, em không có vấn đề.” Là một vũ công, vũ đạo cô thành thạo nhất,.
......
Sau khi Tô Tinh Dã đồng ý làm khách mời của buổi biểu diễn, Đặng Khôn rất nhanh liền đem điều này công bố ra bên ngoài, sau khi tin tức được thả ra, có không ít nhóm Mãn Thiên Tinh gào khóc! Trên cơ bản người lấy được vé buổi biểu diễn của YLQSL là fan của năm người của họ và fan nhóm, ít nhất bộ phận fan Mãn Thiên Tinh và CP Vọng Tinh, không phải không giành, mà là không giành được, YLQSL fan only hay fan group đều vô cùng kinh khủng, dù sao cũng là buổi biểu diễn sau 4 năm trở lại!
Mãn Thiên Tinh và CP Vọng Tinh cướp được vé trước đo, sau khi biết tin này, thật là nửa đêm cũng có thể cười tỉnh! Mẹ kiếp! Thật là đáng giá! Thật tuyệt! Kỳ thật các cô ấy cũng có thể đoán được buổi biểu diễn này Tô Tinh Dã nhất định sẽ đi xem, nhưng cô sẽ trốn trong hội trường vạn người, muốn nhìn thấy cũng không thể?! Hiện tại cô trở thành khách mời buổi biểu diễn, vậy cũng tương đương với việc sẽ biểu diễn a! Này quả thật được lời quá đi mất! Các cô ấu có thể nhìn tiểu tình lữ hợp tác! Giống như hai người hợp tác nhảy giao thừa ở <Du Quang> trước đó! Thật sự quá tuyệt mĩ!
Bởi vì Tô Tinh Dã tạm thời gia nhất, vé của bọn họ hết lần này đến lần khác, không ít fan không cướp được vé phải bỏ nhiều tiền để mua vé bọn đầu cơ, trong lúc nhất thời, siêu thoại trên Weibo, nền tảng Xianyu, chỗ nào cũng có các loại vé.
Buổi biểu diễn của YLQSL lần này tổng cộng có mười lăm tiết mục, Vưu Nhất Thừa và Lục Kỷ Tiềm hiện tại đều trên con đường ca sĩ, cho nên họ có hai bài solo, tổng cộng bốn bài hát, tất cả đều là bài đơn.
Trên cơ bản những người khác lấy hát với nhảy là chính, bởi bì thêm Tô Tinh Dã là khách mời, tổng cộng có hai bài nhảy, một là bài nhảy của năm người họ, còn lại Đặng Không phụ sự hy vọng của mọi người sắp xếp cho Tiểu tình lữ bài nhảy hai người, không phải bài nhảy nào khác, chính là bài nhảy ở đêm giao thừa <Du Quang> trước đó, dù sao hai người đem giao thừa ở <Du Quang> nhảy đã làm kinh ngạc không ít người xem, nếu hai người có thể nhảy lại lần nữa, không biết sẽ có bao nhiêu fan điên cuồng!
Còn bài <Du Quang> mặc kệ là Tô Tinh Dã hay Thẩm Vọng Tân đều phải nói là vô cùng thuần thục, hai người họ nhảy cũng có thể tự mình ở nhà luyện tập, cho nên lúc ở cùng một chỗ với mọi người, hai người càng có xu hướng tập nhảy nhóm hơn!
Điệu nhảy mà Tô Tinh Dã theo họ nhảy là bài <98K) nổi tiếng cách đây không lâu, Tô Tinh Dã học nhảy cổ điển, ban đầu họ còn lo lắng cô sẽ không theo kịp với loại nhảy bùng nổ này. Nhưng lúc tập luyện, bọn họ hoàn toàn bị chinh phục, quần thể thao áo sơ mi rộng đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai, quả thật quá đẹp trai!
“Chị, chị đẹp trai quá đi! Lương Đẳng kích động mà nói thô tục.
Vừa mới nói, Tô Tinh Dã còn chưa kịp mở miệng, cậu đã bị Thẩm Vọng Tân đánh một cái: “Miệng nói tục với ai vậy?”
Lương Đẳng thô lỗ lau mồ hồi trên trán: “Còn không phải em kích động quá hay sao?”
Cậu lại nhìn về phía Tô Tinh Dã: “Chị, vừa rồi chị thật đẹp trai! Thật đó!”
Vưu Nhất Thừa cũng gật đầu: “Đẹp trai thật mà, trông rất mạnh mẽ.”
“Cảm ơn anh Thừa.”
Thẩm Vọng Tân từ bên cạnh lấy một chai nước quẳng về phía họ: “Đón nè.”
Trực tiếp quẳng chai nước cho anh em, còn nước cho bạn gái thì mở nắp rồi dâng tậng miệng: “Nào, uống nước đi em.”
...
Nhấp nháy trên màn hình là một chuỗi dãy số lạ, Tô Tinh Dã luôn không có thói quen nhận điện thoại lạ, vì vậy cô không chút do dự đưa tay từ chối, vừa từ chối xong chưa đến một phút, điện thoại lại truyền đến tiếng rung nhẹ của tin nhắn đến.
Vẫn là số điện thoại xa lạ vừa rồi: [Cô Tiểu Tô, xin chào, tôi là Thư Nguyệt, không biết hiện tại có thể cho tôi một chút thời gian để hai ta gặp nhau không?]
Đôi mày thanh tú của Tô Tinh Dã thoáng nhíu lại, chuyên viên trang điểm đang tháo lông mi cho cô, đương nhiên cũng chú ý đến động tác của cô: “Cô Tiểu Tô?”
Tô Tinh Dã ôn hòa nói: “Không có việc gì, anh cứ tiếp tục.”
“Được.” Nói xong, chuyên viên trang điểm tăng tốc độ tháo trang sức.
Tô Tinh Dã rũ mắt suy nghĩ, cô thật sự không ngờ số điện thoại xa lạ này là Thư Nguyệt, cô cũng không nghĩ đến Thư Nguyệt sẽ tìm mình, thật ra chuyện cô bị hắc trên hot search trước đó, Dương Vân cho rằng cô không biết điều gì, nhưng cũng không phải, có lần lúc cô ấy và cha của cô trò chuyện cô trong lúc vô tình cũng nghe một chút, tuy nói rằng không quá rõ ràng, đứt quãng, nhưng cô cũng không phải không rõ chuyện gì xảy ra.
Cô vô thức xoa xoa góc màn hình, sau một lúc lâu, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên màn hình.
Rất nhanh tin nhắn ở đầu kia trở về, Tô Tinh Dã nhìn địa chỉ được gửi tới, trả lời “Được.”
Sau khi tẩy trang xong, Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần: “Khoan về, đến quán cà phê Mặc Lan ở Tây Sơn Đạo đã.”
“Hả? Đi đến đó làm gì ạ?” Tiểu Thuần nghi hoặc hỏi.
“Chuyện riêng của chị, đi thôi.”
Tiểu Thuần thấy vậy, cũng không hỏi nhiều.
Trước khi xuống xe, Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần và A Uy ở trên xe: “Hai người ở đây chờ chị đi, chị sẽ ra ngay.”
A Uy và Tiểu Thuần liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu: “Được.”
......
Khách trong quán cà phê này không nhiều, độ riêng tư rất tốt, sau khi vào cửa ánh mắt của Tô Tinh Dã dừng lại trên người cô gái trẻ ngồi ở góc bên cạnh cửa sổ, mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng cô vẫn nhận ra cô ấy, Thư Nguyệt hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cô ấy nhìn cô vẫy tay, Tô Tinh Dã nhấc chân đi đến chỗ cô ấy.
Cô ngồi đối diện cô ấy, Thư Nguyệt hỏi: “Uống gì?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Không cần, không tiện lắm.”
Thư Nguyệt nhìn khẩu trang trên mặt cô, gật đầu hiểu ý.
Tô Tinh Dã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay cô tìm tôi là muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
Thư Nguyệt nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc nhỏ: “Cô biết tôi là ai, đúng không?”
Tô Tinh Dã bình tĩnh nhìn cô ấy, gật đầu.
Thư Nguyệt cười hỏi: “Vậy cô biết quá khứ của tôi và Thẩm Vọng Tân không?”
Tô Tinh Dã: “Biết.”
“Làm sao cô biết?” Thư Nguyệt có chút không dám tin.
“Trước đây cô đến lớp học vùng núi của anh ấy, bị paparazzi chụp lại và gửi ảnh cho tôi.”
“Cho nên anh ấy giải thích với cô hả?”
Tô Tinh Dã suy nghĩ, nói: “Xem như vậy đi.”
Thư Nguyệt rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự rất thích anh ấy.”
“Tôi biết.” Thư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.
“Ánh mắt cô nhìn anh ấy, tôi rất quen thuộc.”
Thư Nguyệt sửng sốt hai giây, sau đó mới phải ứng lại.
Từ lúc cô tiến vào đến bây giờ vẻ mặt thái đô đều vô cùng thản nhiên, làm cho cô ấy cảm thấy bất lực như đánh vào bông: “Thật ra, tôi hơi không thích cô.”
Đuôi mày của Tô Tinh Dã hơi nhướng lên, gật đầu: “Có thể hiểu được, cũng có không ít người thích anh ấy mà không thích tôi.”
Thư Nguyệt biết người cô chỉ là ai, cô ấy phản bác: “Thích của tôi không giống với các cô ấy.”
Tô Tinh Dã hỏi lại: “Có gì không giống hả?”
Thư Nguyệt muốn mở miệng, nhưng môi vừa mở ra, lại nhất thời không biết giải thích sự khác biệt như thế nào: “Vậy còn cô? Thích của cô với các cô ấy giống nhau sao?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Giống.”
“Sao có thể?”
“Thích của chúng tôi đều giống nhau, khác nhau chính là anh ấy có thích hay không mà thôi?”
Về bản chất mà nói, thích của các cô ấy đều giống nhau, hy vọng được anh thích, hy vọng được anh chú ý, hy vọng anh sống tốt, hy vọng con đường sự nghiệp của anh bằng phẳng thuận buồm xuôi gió, chỉ là cô so với các cô ấy may mắn hơn, trong ngàn vạn người thích Thẩm Vọng Tân, anh lại thích mình.
Thư Nguyệt nhất thời bị những lời này làm cho nghẹn không nói được lời nào, cô ấy thích Thẩm Vọng Tân, thích anh hơn bất cứ ai khác, cô ấy thích anh nhiều năm như vậy, cho dù vài năm ở nước ngoài, cô vẫn như trước trong lòng chỉ nghĩ đến anh, nói thật, cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng không cảm thấy mình so với Tô Tinh Dã kém bao nhiêu, nhưng cô ấy không rõ vì sao Thẩm Vọng Tân thích cô, một người dường như không cho bất kì người phụ nữ nào cơ hội, anh thích Tô Tinh Dã, anh muốn bảo vệ cô.
Tay Thư Nguyệt cằm thìa hơi dùng sức, thật lâu sau, lúc này cô ấy mới nói: “Vì vậy cô rất may mắn.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Thư Nguyệt cau mày: “Cô thực sự là người đáng ghét, tôi thật sự không thích cô, nhưng chuyện trên hot search trước đó của cô, không phải tôi làm, nhưng cũng là tôi gián tiếp tạo ra, cho nên chuyện này, tôi thật sự có lỗi, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô.”
Tô Tinh Dã nhìn cô ấy một lúc lâu, mãi đến khi Thư Nguyệt mất tự nhiên, định mở miệng thì lúc này cô mới không nhanh không chậm nói: “Đây là mục đích hôm nay cô đến tìm tôi?”
Vẻ mặt của Thư Nguyệt càng thêm mất tự nhiên, môi cô mấp máy, không trả lời vấn đề này của cô, thản nhiên nói: “Cuối tuần sau tôi phải đi.”
“Đi đâu?”
“Quay về Mĩ.”
“Không trở về nữa?”
“Có lẽ sẽ không, tôi sẽ cùng mẹ qua đó.”
Điện thoại Tô Tinh Dã đặt trên bàn rung lên, cô liếc mắt nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, cô theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thư Nguyệt ở đối diện, Thư Nguyệt nhìn cô, làm động tác “mời” với cô, nói: “Hôm nay làm lãng phí thời gian của cô, cảm ơn cô đã gặp tôi.”
Tô Tinh Dã đứng dậy: “Tôi đi trước đây.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Thư Nguyệt nhìn cô gật đầu.
Thư Nguyệt nhìn cô xoay người rời đi, mãi đến khi cô đẩy cửa kính của quán cà phê, tiếng chuông của điện thoại vẫn kêu liên tục, trước khi đóng cửa, câu nói “Chị lập tức trở lại” của cô tựa như bị gió thổi vào, thổi đến bên tai của cô ấy, quanh quẩn một lúc lâu.
Cô ấy không cam lòng, bởi vì không cam lòng, cho nên mới tìm người điều tra Tô Tinh Dã, sau khi nick phụ của Tô Tinh Dã bị lộ ra, cô ấy đột nhiên cho dừng một loạt điều tra điên cuồng trước đó. Biết những chuyện cô đã làm cho Thẩm Vọng Tân, cô ấy đã rơi vào trầm mặc một khoảng thời gian dài.
Thật ra chuyện này của anh, cô ấy có thể làm được, cô rõ ràng cũng có thể làm, nhưng vì sao cô ấy không làm, đều thích như nhau, cô có thể vì anh trở thành người tốt hơn, nhưng còn cô ấy thì sao? Không những không thể trở thành người tốt hơn, ngược lại còn tạo nhiều phiền phức cho anh, trong nháy mắt, cô ấy ý thức được sự khác biệt của mình và Tô Tinh Dã ở chỗ nào.
Thư Nguyệt ngồi một mình thật lâu, cuối cùng lúc rời đi cô uống cạn tách cà phê đã hoàn toàn nguội lạnh cảm giác đắng nghét trong nháy mắt ngập cả khoang miệng. Cô ấy đột nhiên phát hiện, cái thích vài năm của cô ấy tựa như tách cà phê lạnh này, đắng nghét lạnh như băng làm cho người ta khóc thể nuốt nổi.
***
Tiểu Thuần thường ngày sẽ đưa Tô Tinh Dã đến tầng hầm gara của Tiểu khu, sau đó tự mình đưa cô lên lâu, nhưng hôm nay xe bảo mẫu vừa ngừng ở cửa tiểu khu, Thẩm Vọng Tân đã đứng chờ ở đó, Tô Tinh Dã và Tiểu Thuần bọn họ tạm biết, xuống xe giống như con chim nhỏ thường ngày chạy nhanh bổ nhào vào Thẩm Vọng Tân.
Hai tay của Thẩm Vọng Tân đút trong túi áo khoác, thấy cô vội vã chạy về phía mình mỉm cười giang hai tay, Tô TinH Dã trực tiếp lao vào ngực anh, hai gò má gắt gao dán lên áo len bên trong mềm mại của anh, cánh tay luồn qua áo khoác anh ôm lấy vòng eo rắn chắn của anh, ôm chặt, ngửa đầu: “Sao anh lại ở bên ngoài chờ em, không lạnh sao?”
Thẩm Vọng Tân dùng áo khoác bao cả người cô, lui về phía sau: “Không lạnh, nhưng là em, lại mặc ít như vậy, có phải không mặc áo giữ ấm, nếu em không nghe lời, anh sẽ đánh em.”
Tô Tinh Dã nghe vậy, cười không nổi, kiễng mũi chân hôn cằm của anh: “Anh nỡ à?”
Thẩm Vọng Tân không trả lời cô.
Thấy vậy, Tô Tinh Dã lại tiếp tục hôn lên cằm anh vài cái, không hề có quy tắc, hôn lung tung, hôn đến nghiêm túc của Thẩm Vọng Tân hoàn toàn không giữ được, nâng cằm của cô lên, dùng sức hôn ên, Tô Tinh Dã mở to mắt, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ đèn đương mờ ảo, bốn phía thật sự không có người nào đi qua, vì vậy cô yên tâm hé môi chủ động hùa theo nụ hôn của anh.
“Shh----“ cô không thể tin được trừng anh.
Đôi môi mỏng ấm áp mềm mại rời khỏi.
“Anh cắn em?”
Dựa theo ngọn đèn đường màu ấm áp, anh nhìn thấy dấu răng mờ nhạt trên môi cô, lại nhìn đôi mắt ướt sũng bị bao nhiêu ủy khuất, cúi đầu không tức giận chạm lên trán của cô: “Em giả vờ à, anh cũng không dùng sức.” Anh dùng bao nhiều lực trong lòng anh biết rõ.
Tô Tinh Dã bị anh vạch trần không chút lưu tình ngẩng đầu nhìn anh cười.
Thẩm Vọn Tân ôm cô vào lòng, đem áo khoác che kín cô: “Đúng rồi, anh Khôn có chuyện muốn anh hỏi ý em.”
“Hả, có chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.
“Anh Khôn muốn em trở thành khách mời buổi biểu diễn của bọn anh, em đồng ý không?”
Đôi mắt của Tô Tinh Dã sáng rực, khách mời buổi biểu diễn? Trước kia cô có nghe nói qua, nếu một ca sĩ nào đó phải chuẩn bị mở một buổi biểu diễn nào, sẽ mời một hai người bạn thân làm khách mời để hát chẳng hạn, điều này giúp ca sĩ có thời gian tạm nghỉ, nhưng cô không nghĩ đến một ngày nào đó minh cũng có thể làm khách mời buổi biểu diễn.
Thẩm Vọng Tân thấy cô nửa ngày không nói gì, trêu chọc nói: “Làm sao vậy? Không muốn?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu: “Sao có thể?” Cô lại nhỏ giọng nói: “Chỉ là, em chưa từng làm khách mời buổi biểu diễn cho người khác, em lo lắng em sẽ không làm tốt.”
Thẩm Vọng Tân cưng chiều dùng cằm cọ đỉnh đầu của cô: “Không sao, em nhất định có thể làm tốt.”
“Anh tin tưởng em như vậy à?”
“Đương nhiên, vợ anh là giỏi nhất!”
Tô Tinh Dã nhất thời ngây dại, bởi vì câu vợ anh kia của anh, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, anh không phải nói nhà của tôi bạn nhỏ thì chính là bạn gái anh, anh chưa từng gọi cô như vậy, sau khí phản ứng lại cô không khỏi đỏ mặt, giọng nói nho nhỏ: “Ai, ai là vợ anh chứ?”
Thẩm Vọng Tân cười ôm chặt cô: “Là em, chính là em.”
“Không biết xấu hổ.”
Thẩm Vọng Tân thấy lỗ tai của cô đỏ bừng thẹn thùng, không khỏi hôn lên: “Sớm muốn gì cũng sẽ như vậy.”
Tô Tinh Dã bị anh hôn như vậy, nhất thời đôi chân mềm nhũn.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy, xoay người, hai tay xuyên qua phía sau chân của cô, vững vàng ôm cô lên, Tô Tinh Dã phản xạ có điều kiện đưa tay ôm lấy bờ vai của anh, lại khẩn trương nhìn xung quanh:’Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì sao?” Thẩm Vọng Tân hỏi.
Tô Tinh Dã hé môi.
“Anh ôm em như vậy trở về sao?”
“Không thể sao?”
“Anh không mệt sao?”
“Chút cân nặng của em, anh ôm mấy lần đi về đều không có vấn đề.”
Tô Tinh Dã mỉm cười vô cùng vui vẻ, đầu gục lên bờ vai của anh: “Đúng rồi, khách mờ của buổi biểu diễn, em cần làm gì?”
“Nhảy vài bài là được.”
“Vũ đạo a, em không có vấn đề.” Là một vũ công, vũ đạo cô thành thạo nhất,.
......
Sau khi Tô Tinh Dã đồng ý làm khách mời của buổi biểu diễn, Đặng Khôn rất nhanh liền đem điều này công bố ra bên ngoài, sau khi tin tức được thả ra, có không ít nhóm Mãn Thiên Tinh gào khóc! Trên cơ bản người lấy được vé buổi biểu diễn của YLQSL là fan của năm người của họ và fan nhóm, ít nhất bộ phận fan Mãn Thiên Tinh và CP Vọng Tinh, không phải không giành, mà là không giành được, YLQSL fan only hay fan group đều vô cùng kinh khủng, dù sao cũng là buổi biểu diễn sau 4 năm trở lại!
Mãn Thiên Tinh và CP Vọng Tinh cướp được vé trước đo, sau khi biết tin này, thật là nửa đêm cũng có thể cười tỉnh! Mẹ kiếp! Thật là đáng giá! Thật tuyệt! Kỳ thật các cô ấy cũng có thể đoán được buổi biểu diễn này Tô Tinh Dã nhất định sẽ đi xem, nhưng cô sẽ trốn trong hội trường vạn người, muốn nhìn thấy cũng không thể?! Hiện tại cô trở thành khách mời buổi biểu diễn, vậy cũng tương đương với việc sẽ biểu diễn a! Này quả thật được lời quá đi mất! Các cô ấu có thể nhìn tiểu tình lữ hợp tác! Giống như hai người hợp tác nhảy giao thừa ở <Du Quang> trước đó! Thật sự quá tuyệt mĩ!
Bởi vì Tô Tinh Dã tạm thời gia nhất, vé của bọn họ hết lần này đến lần khác, không ít fan không cướp được vé phải bỏ nhiều tiền để mua vé bọn đầu cơ, trong lúc nhất thời, siêu thoại trên Weibo, nền tảng Xianyu, chỗ nào cũng có các loại vé.
Buổi biểu diễn của YLQSL lần này tổng cộng có mười lăm tiết mục, Vưu Nhất Thừa và Lục Kỷ Tiềm hiện tại đều trên con đường ca sĩ, cho nên họ có hai bài solo, tổng cộng bốn bài hát, tất cả đều là bài đơn.
Trên cơ bản những người khác lấy hát với nhảy là chính, bởi bì thêm Tô Tinh Dã là khách mời, tổng cộng có hai bài nhảy, một là bài nhảy của năm người họ, còn lại Đặng Không phụ sự hy vọng của mọi người sắp xếp cho Tiểu tình lữ bài nhảy hai người, không phải bài nhảy nào khác, chính là bài nhảy ở đêm giao thừa <Du Quang> trước đó, dù sao hai người đem giao thừa ở <Du Quang> nhảy đã làm kinh ngạc không ít người xem, nếu hai người có thể nhảy lại lần nữa, không biết sẽ có bao nhiêu fan điên cuồng!
Còn bài <Du Quang> mặc kệ là Tô Tinh Dã hay Thẩm Vọng Tân đều phải nói là vô cùng thuần thục, hai người họ nhảy cũng có thể tự mình ở nhà luyện tập, cho nên lúc ở cùng một chỗ với mọi người, hai người càng có xu hướng tập nhảy nhóm hơn!
Điệu nhảy mà Tô Tinh Dã theo họ nhảy là bài <98K) nổi tiếng cách đây không lâu, Tô Tinh Dã học nhảy cổ điển, ban đầu họ còn lo lắng cô sẽ không theo kịp với loại nhảy bùng nổ này. Nhưng lúc tập luyện, bọn họ hoàn toàn bị chinh phục, quần thể thao áo sơ mi rộng đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai, quả thật quá đẹp trai!
“Chị, chị đẹp trai quá đi! Lương Đẳng kích động mà nói thô tục.
Vừa mới nói, Tô Tinh Dã còn chưa kịp mở miệng, cậu đã bị Thẩm Vọng Tân đánh một cái: “Miệng nói tục với ai vậy?”
Lương Đẳng thô lỗ lau mồ hồi trên trán: “Còn không phải em kích động quá hay sao?”
Cậu lại nhìn về phía Tô Tinh Dã: “Chị, vừa rồi chị thật đẹp trai! Thật đó!”
Vưu Nhất Thừa cũng gật đầu: “Đẹp trai thật mà, trông rất mạnh mẽ.”
“Cảm ơn anh Thừa.”
Thẩm Vọng Tân từ bên cạnh lấy một chai nước quẳng về phía họ: “Đón nè.”
Trực tiếp quẳng chai nước cho anh em, còn nước cho bạn gái thì mở nắp rồi dâng tậng miệng: “Nào, uống nước đi em.”
...