Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Tô Tinh Dã thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, có lẽ do hệ thống sưởi trong xe đã bật hoặc có thể là do quá mệt mỏi hoặc ỷ lại vào người ở bên cạnh và tín nhiệm người đó nên cô ngủ say lúc nào không hay.
Khi gặp đèn giao thông phía trước, Thẩm Vọng Tân dừng xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế phụ, anh giơ tay vén mái tóc bị rũ xuống giúp cô.
Mãi đến khi xe tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhẹ nhàng đánh thức Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, dậy đi em.”
Tô Tinh Dã khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra, cô nhìn xung quanh mới phát hiện đây là bãi đỗ xe của tiểu khu Thẩm Vọng Tân. Cô ngồi thẳng người dậy, giọng nói vẫn mang vẻ ngái ngủ: “Đây không phải là tiểu khu của anh sao?”
Thẩm Vọng Tân giúp cô tháo dây an toàn ra, tiện thể hôn cô một cái: “Ừm, đúng rồi.”
Tô Tinh Dã khó hiểu: “Không phải chúng ta đi ăn cơm sao?”
“Về nhà anh làm cho em ăn.”
Ánh mắt của Tô Tinh Dã hơi trợn to: “Anh, anh làm ư?”
“Ừ, đi, xuống xe nào.”
Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng lại đã được Thẩm Vọng Tân đội mũ và đeo khẩu trang vào, sau đó bị anh kéo vào thang máy lên lầu. Sau khi vào cửa, cô nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay anh, giống như vừa mới phản ứng lại bình thường, cô kinh ngạc hỏi: “Anh mua nguyên liệu lúc nào vậy?”
Thẩm Vọng Tân ho khan: “À, anh mang từ nhà đến.”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó bật cười.
Thẩm Vọng Tân nhìn gương mặt nhỏ nhắn có vẻ mệt mỏi của cô, dịu dàng nói: “Anh đi nấu cơm cho em, em lên lầu tắm nước ấm đi.”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, nơi này của anh có đồ dùng của cô, còn có một ít quần áo trước đó cô để ở chỗ này nữa.
Sau khi Tô Tinh Dã lên đầu, Thẩm Vọng Tân lập tức mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, rửa sạch, cắt khúc, bậtbếp rồi đặt nồi lên bếp, từng động tác sạch sẽ lưu loát lại thành thạo. Lúc đang hầm canh xương, điện thoại đặt trong phòng khách vang lên, anh rửa tay rồi đi ra ngoài, nhìn tên người gọi trên màn hình.
Giọng nói của Thẩm Vọng Trinh ở đầu kia truyền đến: “Em không ở trong phòng à? Em đi đâu vậy?”
“Em đang ở bên ngoài.” Anh suy nghĩ rồi lại bỏ thêm một câu: “Tối nay em không về.”
“Chà, em ngứa da rồi phải không”? Sau đó trợn tròn mắt, nói: “Hừ, không phải là ở chung với cô gái nhỏ kia chứ?”
Thẩm Vọng Tân nhìn canh xương đang hầm trong phòng bếp: “Được rồi, không nghe anh nói nữa, em cúp máy đây.”
Thẩm Vọng Trinh nghe đầu kia truyền đến tiếng “tút tút---”, anh ấy như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi giương lên.
Mẹ Thẩm vừa đi ra liền thấy con trai cả đứng trước cửa phòng con trai út cười khúc khích: “Con đang làm cái gì đấy?”
Thẩm Vọng Trinh khôi phục lại tinh thần, anh ấy bỏ điện thoại vào túi: “Không có gì đâu mẹ, mẹ, mẹ sang đây làm gì vậy?”
Mẹ Thẩm nhìn anh ấy: “Còn có thể làm gì nữa, mang sủi cảo cho hai anh em con.”
Ông cụ ngủ sớm, ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng không có thói quen ăn khuya, cho nên hàng năm cũng chỉ có hai anh em họ ăn, mà mẹ Thẩm cũng sẽ vui vẻ nấu cho họ.
Thẩm Vọng Tinh lập tức nói: “Không cần, không cần đâu mẹ, không ăn nữa.”
“Con không ăn à, Vọng Tân đâu?”
“Thẩm Vọng Trinh cười nói: “Em ấy à, em ấy cũng không ăn đâu.”
“Hả?” Mẹ Thẩm cảm thấy hơi kỳ quái.
Thẩm Vọng Trinh “haiz” một tiếng, anh giơ tay ôm vai bà, đưa bà về phòng: “Mẹ, tụi con không ăn đâu, thời gian cũng không còn sớm, mẹ về phòng ngủ sớm đi.”
***Tô Tinh Dã tắm xong liền đi xuống. Dưới lầu tràn ngập mùi bữa cơm gia đình quen thuộc, cô gọi Thẩm Vọng Tân đang đứng ở trong phòng bếp, Thẩm Vọng Tân quay người lại: “Em tắm xong rồi sao?”
“Dạ.” Cô gật đầu, sau đó bước nhanh uống lầu: “Anh làm món gì vậy, thơm quá.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô bước một lần hai bước xuống cầu thang thì khẩn trương nói: “Đi chậm một chút.”
Tô Tinh Dã vào phòng bếp, cô thấy trên bàn ăn đang bày các món ăn, có cá, tôm, còn có canh gà, cô kinh ngạc hỏi: “Bữa tối phong phú như vậy sao?”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười: “Bữa cơm tất niên không nên phong phú sao?”
Tô Tinh Dã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cơm, cơm tất niên ư?”
“Ừ, anh làm cho em bữa cơm tất niên.”
Tô Tinh Dã hiểu ra, một cảm giác cay cay nhanh chóng xông lên não cô, cô nhanh chóng cắn môi.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy, vừa định nói chuyện, người trước mặt đột nhiên đi đến chỗ mình, giơ tay ôm anh, anh nở nụ cười: “Sao vậy?”
Cánh tay mảnh khảnh của Tô Tinh Dã vòng qua eo anh, cô ôm rất chặt, lắc đầu, cất giọng rầu rĩ: “Không sao, chỉ là, chỉ là em cảm thấy anh đối với em thật tốt.”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Anh chỉ có một cô bạn gái, không đối tốt với em, ngộ nhỡ một ngày nào đó em không cần anh nữa......”
“Sẽ không đâu.” Tô Tinh Dã ngắt lời anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không thể không cần anh.”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc của cô: “Ừ, anh cũng vậy, không thể không cần em.”
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, Tô Tinh Dã đột nhiên nhớ ra trước đó Dương Vân có dặn cô hôm nay nhớ phải cập nhật Weibo, vì vậy cô lấy điện thoại chụp vài tấm hình, sau đó đăng lên Weibo.
Tô Tinh Dã S: Ăn cơm thôi! Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!Tinh của tôi hôm nay thật xinh đẹp: Tinh Tinh, năm mới vui vẻ! Mỗi năm đều phải vui vẻ nha!
Tinh Tinh lấy tôi: Muộn thế này mới ăn cơm sao? Tinh Tinh vất vả rồi! Phải ăn nhiều một chút nha!
Làm cẩu liếm tỷ tỷ: Tỷ tỷ hôm nay thật sự rất đẹp đó nha! Đẹp đến nghẹt thở! Em phải làm cẩu liếm tỷ tỷ cả đời!
Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: A a a a a a, Weibo của Tinh Tinh hôm nay mềm mại dễ thương quá đi, dường như Weibo của Tinh Tinh chưa bao giờ mềm mại như vậy đúng không??
Cả bầu trời đều là những vì sao nhỏ: “Hả, cái gì thế này, ảnh chụp hôm nay của Tinh Tinh còn Photoshop nữa chứ, ảnh selfie không Photoshop mà lại photoshop cho bức ảnh cơm tất niên! Trời ơi! Đáng yêu quá vậy!
Thẩm Vọng Tân ở nhà đã ăn cơm tất niên rồi nên anh không ăn nhiều lắm, sau khi uống vài ngụm canh liền buông đũa xuống, ngược lại anh rất hứng thú nhìn Tô Tinh Dã ăn cơm ở đối diện. Hai má của cô phồng lên, giống như một con chuột đồng nhỏ, làm anh cảm thấy cho dù nhìn cô ăn cũng là một loại thỏa mãn, anh cười hỏi: “Ngon không em?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Dạ, rất ngon, ngon vô cùng.”
Tô Tinh Dã thật sự rất đói, cô ăn nhiều hơn một chén cơm so với bình thường.
Thẩm Vọng Tân từ phòng bếp đi ra thì thấy Tô Tinh Dã đến áo khoác cũng không mặc mà đang đứng ở bên ngoài ban công, anh bèn cầm lấy áo khoác trên sofa rồi đi đến.
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, vừa chỉ tay ra xa vừa cười nói: “Ở đằng kia đang bắn pháo hoa kìa anh.”
Thẩm Vọng Tân nhìn theo tầm mắt của cô, mặc áo khoác cho cô: “Xem pháo hoa cũng phải mặc áo khoác vào, em không lạnh sao?”
Tô Tinh Dã cười dựa lưng mình vào ngực anh: “Cũng tàm tạm ạ.”
“Cũng tàm tạm? Bị cảm dễ chịu lắm đúng không?” Thẩm Vọng Tân ôm cô vào lòng, cầm đặt trên đỉnh đầu cô.
“Không phải em có anh rồi sao?”
“Thật sự không có cách nào với em mà.” Nói xong, Thẩm Vọng Tân đút tay vào túi áo: “Đưa tay cho anh.”
“Hả?” Tô Tinh Dã ngoan ngoãn mở lòng bàn tay ra.Nắm tay của Thẩm Vọng Tân dừng trên lòng bàn tay cô. Cô khó hiểu, vừa chuẩn bị hỏi anh thì đột nhiên cảm nhận được một vật kim loại nào đó rơi vào lòng bàn tay, theo bản năng cô cúi đầu nhìn xem thì thấy một chiếc chìa khó đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của cô, đây là chìa khóa nhà của anh.
Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ khiếp sợ.
Thẩm Vọng Tân bị dáng vẻ của cô làm cho bật cười, anh khép bàn tay đang mở của cô lại, đồng thời cũng giữ lại chìa khóa ở bên trong: “Tuy rằng em đã biết mật khẩu, nhưng chìa khóa này chỉ có một chiếc, hiện tại anh trịnh trọng giao nó cho em, em phải bảo quản nó cho tốt đó.”
Tô Tinh Dã nắm chặt bàn tay, cô bỏ chìa khóa vào trong túi áo của mình ở trước mặt anh: “Anh yên tâm, em sẽ bảo quản nó thật tốt.”
Sau khi nói xong, một lần nữa cô dựa vào ngực của anh, đúng lúc xa xa lại bắt đầu bắn pháo hoa, pháo hoa bay lên bầu trời đêm trong nháy mắt nổ bùm bùm, những hạt bụi vàng kéo dài thành vệt như sao băng, bắn hết lần này tới lần khác, rực sáng sau đó lại biến mất, cô nhẹ giọng nói: “Đẹp quá.”
Thẩm Vọng Tân dùng cằm cọ đỉnh đầu của cô: “Ừ, rất đẹp.”
Hai người cứ như thế đứng xem hết màn bắn pháo hoa năm mới. Tô Tinh Dã đột nhiên nói với người phía sau: “Thẩm Vọng Tân, cảm ơn anh.”
Thẩm Vọng Tân “Hửm” một tiếng, âm cuối hơi cao mang ý thăm dò.
“Cảm ơn anh đã cho em một năm mới đáng nhớ như vậy.”
Thẩm Vọng Tân đặt bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô vào trong bàn tay của anh, nhẹ nhàng xoa: “Sau này mỗi năm anh đều ở bên em.”
Hốc mắt của Tô Tinh Dã đỏ lên, nhưng khóe môi của cô vẫn cong lên: “Vậy được, anh không được gạt em đâu đó.”
“Ừ, anh tuyệt đối không gạt em.”
“Anh kể chuyện về nhà anh đi, em rất muốn biết.”
Thẩm Vọng Tân ngẫm nghĩ: “..... Ừm, anh có ông ngoại, có ba mẹ, còn có một anh trai, ba mẹ anh chắc là cặp phụ huynh khá cởi mở, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốtcủa họ thì bình thường họ không có yêu cầu gì với bọn anh. Còn ông ngoại anh, ừm... ông là một người nghiêm túc và rất có nguyên tắc, ông có yêu cầu khá cao đối với anh và anh trai của anh, có thể nói người dẫn dắt bọn anh chính là ông ngoại. Ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí của anh là tiếng ve kêu vào mùa hạ, trong phòng đọc sách tràn ngập mùi mực, anh cầm cây bút thấm mực và cây thước nhỏ của ông ngoại......”
Tô Tinh Dã im lặng nghe anh nói, trong lòng vừa hâm mộ vừa thấy ấm áp. Cha mẹ anh vừa dịu dàng vừa cởi mở, anh lại còn có anh trai lớn lên cùng mình, có một ông ngoại nghiêm túc lại nguyên tắc. Những đứa trẻ trưởng thành trong một gia đình ấm áp nhất định sẽ giống như anh, cả tam quan, lễ nghĩa và giáo dục đều sẽ khắc sâu vào xương cốt. Có biết bao nhiêu người muốn được sinh ra trong một gia đình như thể cũng chưa hẳn đã được như ý.
“Vậy anh trai của anh chắc hẳn cũng ưu tú giống như anh hả?”
“Không, anh ấy còn ưu tú hơn anh.”
Tô Tinh Dã rũ mắt xuống mỉm cười, sau đó cô xoay người lại, kiễng mũi chân lên vòng qua cổ anh: “Em thật sự vô cùng may mắn, sao em có thể gặp được một người bạn trai ưu tú như vậy chứ?”
Thẩm Vọng Tân ôm lấy eo cô, lúc này Tô Tinh Dã cảm thấy đôi mắt dịu dàng của anh tựa như một đại dương sâu thẩm, giống như có thể chôn vùi cả cô, khiến cô lún sâu vào. Sau đó cô nhìn thấy môi mỏng của anh từ từ mở ra, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng.
“Không, người may mắn chính là anh. Cảm ơn em rất nhiều, cảm ơn em đã thích anh, cảm ơn em đã để anh gặp được em.”
Trong nháy mắt, Tô Tinh Dã ngẩn người. Cô nhìn anh, cả buổi vẫn không phản ứng lại, chờ đến lúc cô phản ứng lại, đôi môi ấm áp của Thẩm Vọng Tân đã từ chân mày dần dần di chuyển xuống đôi mắt, cuối cùng là đôi môi run rẩy của cô, dịu dàng chạm vào rồi dừng lại.
Sau khi Tô Tinh Dã hoàn hồn lập tức giơ tay ôm lấy anh lần nữa, hai đôi môi mới vừa tách ra lại thân mật tiếp xúc một cách vội vã và không có chút kỹ thuật nào.
Đây là lần thứ hai Thẩm Vọng Tân nếm được vị mặn của nước mắt cô.
Khi gặp đèn giao thông phía trước, Thẩm Vọng Tân dừng xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế phụ, anh giơ tay vén mái tóc bị rũ xuống giúp cô.
Mãi đến khi xe tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu, lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhẹ nhàng đánh thức Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, dậy đi em.”
Tô Tinh Dã khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra, cô nhìn xung quanh mới phát hiện đây là bãi đỗ xe của tiểu khu Thẩm Vọng Tân. Cô ngồi thẳng người dậy, giọng nói vẫn mang vẻ ngái ngủ: “Đây không phải là tiểu khu của anh sao?”
Thẩm Vọng Tân giúp cô tháo dây an toàn ra, tiện thể hôn cô một cái: “Ừm, đúng rồi.”
Tô Tinh Dã khó hiểu: “Không phải chúng ta đi ăn cơm sao?”
“Về nhà anh làm cho em ăn.”
Ánh mắt của Tô Tinh Dã hơi trợn to: “Anh, anh làm ư?”
“Ừ, đi, xuống xe nào.”
Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng lại đã được Thẩm Vọng Tân đội mũ và đeo khẩu trang vào, sau đó bị anh kéo vào thang máy lên lầu. Sau khi vào cửa, cô nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay anh, giống như vừa mới phản ứng lại bình thường, cô kinh ngạc hỏi: “Anh mua nguyên liệu lúc nào vậy?”
Thẩm Vọng Tân ho khan: “À, anh mang từ nhà đến.”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó bật cười.
Thẩm Vọng Tân nhìn gương mặt nhỏ nhắn có vẻ mệt mỏi của cô, dịu dàng nói: “Anh đi nấu cơm cho em, em lên lầu tắm nước ấm đi.”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, nơi này của anh có đồ dùng của cô, còn có một ít quần áo trước đó cô để ở chỗ này nữa.
Sau khi Tô Tinh Dã lên đầu, Thẩm Vọng Tân lập tức mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, rửa sạch, cắt khúc, bậtbếp rồi đặt nồi lên bếp, từng động tác sạch sẽ lưu loát lại thành thạo. Lúc đang hầm canh xương, điện thoại đặt trong phòng khách vang lên, anh rửa tay rồi đi ra ngoài, nhìn tên người gọi trên màn hình.
Giọng nói của Thẩm Vọng Trinh ở đầu kia truyền đến: “Em không ở trong phòng à? Em đi đâu vậy?”
“Em đang ở bên ngoài.” Anh suy nghĩ rồi lại bỏ thêm một câu: “Tối nay em không về.”
“Chà, em ngứa da rồi phải không”? Sau đó trợn tròn mắt, nói: “Hừ, không phải là ở chung với cô gái nhỏ kia chứ?”
Thẩm Vọng Tân nhìn canh xương đang hầm trong phòng bếp: “Được rồi, không nghe anh nói nữa, em cúp máy đây.”
Thẩm Vọng Trinh nghe đầu kia truyền đến tiếng “tút tút---”, anh ấy như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi giương lên.
Mẹ Thẩm vừa đi ra liền thấy con trai cả đứng trước cửa phòng con trai út cười khúc khích: “Con đang làm cái gì đấy?”
Thẩm Vọng Trinh khôi phục lại tinh thần, anh ấy bỏ điện thoại vào túi: “Không có gì đâu mẹ, mẹ, mẹ sang đây làm gì vậy?”
Mẹ Thẩm nhìn anh ấy: “Còn có thể làm gì nữa, mang sủi cảo cho hai anh em con.”
Ông cụ ngủ sớm, ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng không có thói quen ăn khuya, cho nên hàng năm cũng chỉ có hai anh em họ ăn, mà mẹ Thẩm cũng sẽ vui vẻ nấu cho họ.
Thẩm Vọng Tinh lập tức nói: “Không cần, không cần đâu mẹ, không ăn nữa.”
“Con không ăn à, Vọng Tân đâu?”
“Thẩm Vọng Trinh cười nói: “Em ấy à, em ấy cũng không ăn đâu.”
“Hả?” Mẹ Thẩm cảm thấy hơi kỳ quái.
Thẩm Vọng Trinh “haiz” một tiếng, anh giơ tay ôm vai bà, đưa bà về phòng: “Mẹ, tụi con không ăn đâu, thời gian cũng không còn sớm, mẹ về phòng ngủ sớm đi.”
***Tô Tinh Dã tắm xong liền đi xuống. Dưới lầu tràn ngập mùi bữa cơm gia đình quen thuộc, cô gọi Thẩm Vọng Tân đang đứng ở trong phòng bếp, Thẩm Vọng Tân quay người lại: “Em tắm xong rồi sao?”
“Dạ.” Cô gật đầu, sau đó bước nhanh uống lầu: “Anh làm món gì vậy, thơm quá.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô bước một lần hai bước xuống cầu thang thì khẩn trương nói: “Đi chậm một chút.”
Tô Tinh Dã vào phòng bếp, cô thấy trên bàn ăn đang bày các món ăn, có cá, tôm, còn có canh gà, cô kinh ngạc hỏi: “Bữa tối phong phú như vậy sao?”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười: “Bữa cơm tất niên không nên phong phú sao?”
Tô Tinh Dã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cơm, cơm tất niên ư?”
“Ừ, anh làm cho em bữa cơm tất niên.”
Tô Tinh Dã hiểu ra, một cảm giác cay cay nhanh chóng xông lên não cô, cô nhanh chóng cắn môi.
Thẩm Vọng Tân thấy vậy, vừa định nói chuyện, người trước mặt đột nhiên đi đến chỗ mình, giơ tay ôm anh, anh nở nụ cười: “Sao vậy?”
Cánh tay mảnh khảnh của Tô Tinh Dã vòng qua eo anh, cô ôm rất chặt, lắc đầu, cất giọng rầu rĩ: “Không sao, chỉ là, chỉ là em cảm thấy anh đối với em thật tốt.”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Anh chỉ có một cô bạn gái, không đối tốt với em, ngộ nhỡ một ngày nào đó em không cần anh nữa......”
“Sẽ không đâu.” Tô Tinh Dã ngắt lời anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không thể không cần anh.”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc của cô: “Ừ, anh cũng vậy, không thể không cần em.”
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, Tô Tinh Dã đột nhiên nhớ ra trước đó Dương Vân có dặn cô hôm nay nhớ phải cập nhật Weibo, vì vậy cô lấy điện thoại chụp vài tấm hình, sau đó đăng lên Weibo.
Tô Tinh Dã S: Ăn cơm thôi! Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!Tinh của tôi hôm nay thật xinh đẹp: Tinh Tinh, năm mới vui vẻ! Mỗi năm đều phải vui vẻ nha!
Tinh Tinh lấy tôi: Muộn thế này mới ăn cơm sao? Tinh Tinh vất vả rồi! Phải ăn nhiều một chút nha!
Làm cẩu liếm tỷ tỷ: Tỷ tỷ hôm nay thật sự rất đẹp đó nha! Đẹp đến nghẹt thở! Em phải làm cẩu liếm tỷ tỷ cả đời!
Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: A a a a a a, Weibo của Tinh Tinh hôm nay mềm mại dễ thương quá đi, dường như Weibo của Tinh Tinh chưa bao giờ mềm mại như vậy đúng không??
Cả bầu trời đều là những vì sao nhỏ: “Hả, cái gì thế này, ảnh chụp hôm nay của Tinh Tinh còn Photoshop nữa chứ, ảnh selfie không Photoshop mà lại photoshop cho bức ảnh cơm tất niên! Trời ơi! Đáng yêu quá vậy!
Thẩm Vọng Tân ở nhà đã ăn cơm tất niên rồi nên anh không ăn nhiều lắm, sau khi uống vài ngụm canh liền buông đũa xuống, ngược lại anh rất hứng thú nhìn Tô Tinh Dã ăn cơm ở đối diện. Hai má của cô phồng lên, giống như một con chuột đồng nhỏ, làm anh cảm thấy cho dù nhìn cô ăn cũng là một loại thỏa mãn, anh cười hỏi: “Ngon không em?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Dạ, rất ngon, ngon vô cùng.”
Tô Tinh Dã thật sự rất đói, cô ăn nhiều hơn một chén cơm so với bình thường.
Thẩm Vọng Tân từ phòng bếp đi ra thì thấy Tô Tinh Dã đến áo khoác cũng không mặc mà đang đứng ở bên ngoài ban công, anh bèn cầm lấy áo khoác trên sofa rồi đi đến.
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, vừa chỉ tay ra xa vừa cười nói: “Ở đằng kia đang bắn pháo hoa kìa anh.”
Thẩm Vọng Tân nhìn theo tầm mắt của cô, mặc áo khoác cho cô: “Xem pháo hoa cũng phải mặc áo khoác vào, em không lạnh sao?”
Tô Tinh Dã cười dựa lưng mình vào ngực anh: “Cũng tàm tạm ạ.”
“Cũng tàm tạm? Bị cảm dễ chịu lắm đúng không?” Thẩm Vọng Tân ôm cô vào lòng, cầm đặt trên đỉnh đầu cô.
“Không phải em có anh rồi sao?”
“Thật sự không có cách nào với em mà.” Nói xong, Thẩm Vọng Tân đút tay vào túi áo: “Đưa tay cho anh.”
“Hả?” Tô Tinh Dã ngoan ngoãn mở lòng bàn tay ra.Nắm tay của Thẩm Vọng Tân dừng trên lòng bàn tay cô. Cô khó hiểu, vừa chuẩn bị hỏi anh thì đột nhiên cảm nhận được một vật kim loại nào đó rơi vào lòng bàn tay, theo bản năng cô cúi đầu nhìn xem thì thấy một chiếc chìa khó đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của cô, đây là chìa khóa nhà của anh.
Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ khiếp sợ.
Thẩm Vọng Tân bị dáng vẻ của cô làm cho bật cười, anh khép bàn tay đang mở của cô lại, đồng thời cũng giữ lại chìa khóa ở bên trong: “Tuy rằng em đã biết mật khẩu, nhưng chìa khóa này chỉ có một chiếc, hiện tại anh trịnh trọng giao nó cho em, em phải bảo quản nó cho tốt đó.”
Tô Tinh Dã nắm chặt bàn tay, cô bỏ chìa khóa vào trong túi áo của mình ở trước mặt anh: “Anh yên tâm, em sẽ bảo quản nó thật tốt.”
Sau khi nói xong, một lần nữa cô dựa vào ngực của anh, đúng lúc xa xa lại bắt đầu bắn pháo hoa, pháo hoa bay lên bầu trời đêm trong nháy mắt nổ bùm bùm, những hạt bụi vàng kéo dài thành vệt như sao băng, bắn hết lần này tới lần khác, rực sáng sau đó lại biến mất, cô nhẹ giọng nói: “Đẹp quá.”
Thẩm Vọng Tân dùng cằm cọ đỉnh đầu của cô: “Ừ, rất đẹp.”
Hai người cứ như thế đứng xem hết màn bắn pháo hoa năm mới. Tô Tinh Dã đột nhiên nói với người phía sau: “Thẩm Vọng Tân, cảm ơn anh.”
Thẩm Vọng Tân “Hửm” một tiếng, âm cuối hơi cao mang ý thăm dò.
“Cảm ơn anh đã cho em một năm mới đáng nhớ như vậy.”
Thẩm Vọng Tân đặt bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô vào trong bàn tay của anh, nhẹ nhàng xoa: “Sau này mỗi năm anh đều ở bên em.”
Hốc mắt của Tô Tinh Dã đỏ lên, nhưng khóe môi của cô vẫn cong lên: “Vậy được, anh không được gạt em đâu đó.”
“Ừ, anh tuyệt đối không gạt em.”
“Anh kể chuyện về nhà anh đi, em rất muốn biết.”
Thẩm Vọng Tân ngẫm nghĩ: “..... Ừm, anh có ông ngoại, có ba mẹ, còn có một anh trai, ba mẹ anh chắc là cặp phụ huynh khá cởi mở, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốtcủa họ thì bình thường họ không có yêu cầu gì với bọn anh. Còn ông ngoại anh, ừm... ông là một người nghiêm túc và rất có nguyên tắc, ông có yêu cầu khá cao đối với anh và anh trai của anh, có thể nói người dẫn dắt bọn anh chính là ông ngoại. Ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí của anh là tiếng ve kêu vào mùa hạ, trong phòng đọc sách tràn ngập mùi mực, anh cầm cây bút thấm mực và cây thước nhỏ của ông ngoại......”
Tô Tinh Dã im lặng nghe anh nói, trong lòng vừa hâm mộ vừa thấy ấm áp. Cha mẹ anh vừa dịu dàng vừa cởi mở, anh lại còn có anh trai lớn lên cùng mình, có một ông ngoại nghiêm túc lại nguyên tắc. Những đứa trẻ trưởng thành trong một gia đình ấm áp nhất định sẽ giống như anh, cả tam quan, lễ nghĩa và giáo dục đều sẽ khắc sâu vào xương cốt. Có biết bao nhiêu người muốn được sinh ra trong một gia đình như thể cũng chưa hẳn đã được như ý.
“Vậy anh trai của anh chắc hẳn cũng ưu tú giống như anh hả?”
“Không, anh ấy còn ưu tú hơn anh.”
Tô Tinh Dã rũ mắt xuống mỉm cười, sau đó cô xoay người lại, kiễng mũi chân lên vòng qua cổ anh: “Em thật sự vô cùng may mắn, sao em có thể gặp được một người bạn trai ưu tú như vậy chứ?”
Thẩm Vọng Tân ôm lấy eo cô, lúc này Tô Tinh Dã cảm thấy đôi mắt dịu dàng của anh tựa như một đại dương sâu thẩm, giống như có thể chôn vùi cả cô, khiến cô lún sâu vào. Sau đó cô nhìn thấy môi mỏng của anh từ từ mở ra, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng.
“Không, người may mắn chính là anh. Cảm ơn em rất nhiều, cảm ơn em đã thích anh, cảm ơn em đã để anh gặp được em.”
Trong nháy mắt, Tô Tinh Dã ngẩn người. Cô nhìn anh, cả buổi vẫn không phản ứng lại, chờ đến lúc cô phản ứng lại, đôi môi ấm áp của Thẩm Vọng Tân đã từ chân mày dần dần di chuyển xuống đôi mắt, cuối cùng là đôi môi run rẩy của cô, dịu dàng chạm vào rồi dừng lại.
Sau khi Tô Tinh Dã hoàn hồn lập tức giơ tay ôm lấy anh lần nữa, hai đôi môi mới vừa tách ra lại thân mật tiếp xúc một cách vội vã và không có chút kỹ thuật nào.
Đây là lần thứ hai Thẩm Vọng Tân nếm được vị mặn của nước mắt cô.