Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Hỏa Nha hóa thành luồng sáng từ tầng trời thấp lướt đi, Cơ Hạo đứng ở đỉnh đầu Hỏa Nha, cúi đầu quan sát phía dưới.
Kêu ‘Quạ quạ’ một tiếng chói tai, Hỏa Nha thu hồi cánh, từ khe hở rộng mười mấy trượng giữa hai ngọn núi dốc thẳng đứng lướt qua, phía trước chợt trống trải, trong ngọn núi vờn quanh, một thung lũng dài hơn trăm dặm, chỗ rộng nhất ba mươi mấy dặm chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Ngọn núi cao nhất trong mây ở bên chính là Kim Ô lĩnh, thánh địa của Hỏa Nha bộ. Hỏa Nha xây tổ trên cây dâu xanh khổng lồ của Kim Ô lĩnh, trong truyền thuyết giống với tộc nhân Hỏa Nha bộ, có được huyết mạch thượng cổ thần thánh Tam Túc Kim Ô, là chiến thú cường đại nhất của Hỏa Nha bộ.
Cuối thung lũng gieo trồng một mảng rừng cây dâu rộng mười mấy dặm, giữa chạc cây xây vô số tổ chim, từng đám đông Hỏa Nha thân dài khoảng hai thước xoay quanh bay múa trên không rừng cây, nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm.
Lúc Cơ Hạo cưỡi cự nha bay đến rừng cây dâu, toàn bộ Hỏa Nha lượn vòng ở không trung đều đáp trên cây, không phát ra một tiếng nhìn chằm chằm Cơ Hạo với cự nha. Chúng nó chậm rãi giang cánh, giống như quỳ mọp sát đất đem ngực ghé sát cành cây, dùng phương thức độc đáo của mình hướng cự nha chào.
Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cự nha, Cơ Hạo huýt sáo một tiếng, cự nha vỗ hai cánh, hóa thành một ánh lửa lao thẳng lên trời cao, sau khi cách mặt đất mười mấy dặm lượn vòng một cái, liền hướng phía đỉnh núi Kim Ô lĩnh bay qua.
Đôi mắt đỏ rực của vô số Hỏa Nha nhỏ đều ngưng tụ ở trên người Cơ Hạo, trong rừng cây dâu tràn ngập một hơi thở cực kỳ quỷ dị, nghiêm túc.
Hướng vô số tiểu Hỏa Nha chung quanh phất tay chào hỏi, Cơ Hạo theo một đường hẹp quanh co rộng chỉ ba thước trong rừng cây dây bước đi về phía trước.
Gió nhẹ thổi tới, cành lá của rừng cây dâu lay động, phát ra tiếng vang ‘Lao xao’. Nhìn từ xa xa rừng cây dâu chỉ có phạm vi mười mấy dặm đột nhiên trở nên đặc biệt sâu thẳm rộng lớn, Cơ Hạo theo đường nhỏ sải bước chạy như điên về phía trước non nửa khắc đồng hồ, thân thể kéo theo mảng lớn tàn ảnh, hầu như chạy ra năm mươi dặm, phía trước xuất hiện hai cây dâu xanh khổng lồ cao ngất trong mây, thân cây to gần trăm người mới ôm hết, nhưng ở ngoài rừng rậm căn bản không thể nhìn thấy.
Hai cây dâu xanh khổng lồ cách nhau bảy tám trượng, mấy chục cái cành thật lớn uốn lượn đặt cùng một chỗ, hợp thành một cái cổng vòm tản mát ra ánh lửa nhàn nhạt. Cơ Hạo từ trong cổng vòm đi vào, bốn phía sóng nhiệt quay cuồng, một mảng rừng rậm nhìn qua không thấy giới hạn xuất hiện ở trước mắt.
Chỗ ven rừng rậm, gỗ thô to mấy người ôm dựng lên một nhà gỗ vòm thật lớn, đỉnh chóp nhà gỗ một cây cọc gỗ to hơn ba trượng dựng thẳng lên cao mấy chục trượng, bên trên dựng một cái đài gỗ kích cỡ trăm trượng, một bộ hài cốt Hỏa Nha màu vàng cánh giang rộng khoảng trăm đang ngạo nghễ sừng sững ở trên đài gỗ.
Tuy chỉ để lại một bộ hài cốt, bộ di cốt Hỏa Nha này lại tản mát ra khí tức hồng hoang cường đại vô cùng, mênh mông, vô cùng vô tận, tựa như đại dương bao phủ toàn bộ rừng rậm. Thoạt nhìn, bộ hài cốt này giống như một quầng mặt trời nóng cháy lơ lửng không trung cách mặt đất mấy chục trượng.
Làm người ta kinh ngạc là, bộ hài cốt Hỏa Nha này có ba cái xương chân, đây là di thể một con cự nha ba chân.
Cơ Hạo xuất thần ngắm nhìn bộ hài cốt cự nha này vẫn tản mát ra kiêu ngạo vô cùng, chiến ý vô cùng, sau khi chết vẫn không chịu sụp đổ, hướng nó lạy ba cái thật sâu, trầm giọng khấn thầm vài câu.
Thả chậm bước chân, Cơ Hạo nhẹ nhàng đi tới trước căn nhà gỗ thật lớn, chân tay nhẹ nhàng tiến đến trước cửa gỗ cao hơn sáu trượng, từ trong khe cửa hướng vào phía trong nhìn quét.
Không gian trong nhà gỗ cực kỳ rộng lớn, đủ để cất chứa hơn một ngàn người ở bên trong tụ hội.
Mặt đất nhà gỗ là dùng phiến đá dày nặng trải thành, chính giữa để một cái lò sưởi dài rộng hai trượng, đống lửa trại to lớn hừng hực thiêu đốt, nướng một con thú khổng lồ làm sạch sẽ. Thịt thú đã nướng khô vàng chảy mỡ, lượng lớn mỡ nhỏ ở trong lửa trại, trong nhà gỗ tràn đầy mùi thịt.
Mấy chục vò rượu chôn dưới đất thật lớn bày hình chữ Nhất bên lò sưởi để người ta tùy ý lấy dùng, thỉnh thoảng có lão nhân gầy khô quắt hoặc là đại hán cao lớn hùng tráng cầm lên vò rượu, rót đầy rượu mạnh vào trong bát rượu đá điêu khắc thành.
Vờn quanh đống lửa, mấy chục lão nhân hình thể gầy yếu và đại hán khôi ngô số lượng đại khái tương đương ngồi. Mọi người đều mồm to ăn thịt, bát lớn uống rượu, trừ tiếng dùng dao đá cắt thịt, động tĩnh rượu ngon rót đầy bát đá, trong toàn bộ nhà gỗ cũng chỉ có lửa trại thiêu đốt phát ra tiếng vang ‘Vù vù’.
Lúc Cơ Hạo đến, cự thú nướng trên lửa trại đã bị ăn hơn phân nửa, chờ Cơ Hạo nhìn xung quanh không đến một khắc đồng hồ, cự thú ngay cả xương cốt cũng bị chém vỡ, toàn bộ cốt tủy đều moi ra, bị những đại hán kia ăn từng miếng từng miếng. Toàn bộ rượu trong vò rượu đều bị uống sạch sẽ, ngay cả một giọt rượu cũng không đổ ra được.
Một đại hán cao hơn ba thước, tóc dài ở sau đầu tết thành một cái bím tóc lớn to như cánh tay, đôi mắt dài nhỏ giống như mắt rắn, cả người lộ ra một sát khí bức người đột nhiên nắm lên một cái bình rượu bên người, vỗ một cái ở trên đất, đem vò rượu và đá lót phía dưới đồng thời đập nấu bét.
Tiếng vang lớn đánh vỡ sự cứng ngắc yên tĩnh giống như chết trong căn nhà gỗ.
“Ăn no rồi, uống no rồi, nói chuyện đứng đắn đi!” Đại hán chậm rãi đứng dậy, một cỗ sóng nhiệt trên thân hình hùng tráng khuếch tán ra, thân thể hắn giống như tràn ngập toàn bộ nhà gỗ, không gian căn phòng tựa như cũng trở nên nhỏ đi nhiều.
“Cơ Hạ, ngươi đã không phải mười năm trước, chiến sĩ cường đại nhất chúng ta một thế hệ này! Xem xem bộ dáng ngươi da bọc xương, từ mười năm trước sau khi vu huyệt ngươi bị phá, ngươi đã không là đại vu nữa, ngươi chỉ là một tộc nhân bình thường!”
Đại hán chỉ vào một đại hán ngồi ở bên lửa trại, gương mặt đang hướng tới cửa chính hét lớn: “Ngươi còn có tư cách gì làm thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ? Ngươi còn có tư cách gì quản hạt chiến sĩ thủ hộ Hỏa Nha bộ? Ngươi còn có tư cách gì tọa trấn thánh địa tộc ta?”
Đại hán bị chỉ tên chất vấn chậm rãi đứng dậy, khung xương hắn cực kỳ cường tráng, thậm chí so với đại hán khiêu khích còn cao hơn một cái đầu. Nhưng trên thân hình khôi vĩ của hắn không thấy được cơ thịt gì, làn da dán chặt trên xương cốt, cả người giống như một cái khung xương khô, gió thổi cũng có thể đổ.
Cơ Hạ, phụ thân sinh ra Cơ Hạo, từng là chiến sĩ cường đại nhất Hỏa Nha bộ!
Nhưng lúc Cơ Hạo sinh ra, ở thánh địa Kim Ô lĩnh tổ mị gặp đánh lén, Cơ Hạ vì bảo hộ Cơ Hạo cùng thê tử của mình huyết chiến không lùi, bị bộ đội tập sát của đối thủ một mất một còn Hắc Thủy Huyền Xà bộ làm bị thương nặng. Những năm gần đây thân thể Cơ Hạ từng ngày khô quắt, rất nhiều người đều nhận định hắn đã mất đi lực lượng năm đó.
Cơ Hạo siết chặt nắm tay nhìn Cơ Hạ, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh ngày đó Cơ Hạ vì bảo vệ mình chiến đấu đẫm máu. Cơ Hạ thân hình hùng tráng, mạnh mẽ chặn kẻ địch đánh lén vô sỉ và công kích cuồng dã, ương ngạnh bảo vệ cái mạng nhỏ non nớt của mình.
Cơ Hạo còn nhớ rõ, máu Cơ Hạ bắn trên người mình là nóng bỏng như vậy.
Nheo mắt, Cơ Hạo nhìn chằm chằm tráng hán khôi vĩ đứng dậy chủ động khiêu khích.
Đứng vững vàng ở nơi đó, Cơ Hạ ôn hoà hiền hậu cười: “Như vậy Cơ Hồng huynh đệ, ngươi cảm thấy nên thế nào?”
Trong đám người, một thiếu niên vóc người so với tráng hán bên cạnh thấp hơn một mảng lớn, gương mặt còn mang theo vài phần ngây ngô đột nhiên chạy ra, chỉ vào cái mũi Cơ Hạ chửi ầm lên: “Lão phế vật! Còn cần nói sao? Tự mình ngoan ngoãn mang theo ngươi con đàn – bà Thanh Di bộ gây tai hoạ kia cùng tiểu tạp – chủng kia cút đi, để cha ta trở thành chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ, tọa trấn thánh địa tộc ta!”
Thiếu niên kiêu ngạo ngẩng đầu kêu to: “Còn vài ngày nữa chính là tế tổ đại điển, thủ lĩnh toàn bộ bộ lạc Hỏa Nha bộ đều sẽ đến thánh địa tế tổ. Trước mặt nhiều tộc nhân như vậy, ngươi tự mình ngoan ngoãn cút đi!”
‘Lão phế vật’? Con – đàn bà gây tai hoạ?
Cơ Hạ cười lớn ‘Ha ha’, lửa giận xông thẳng lên đầu, bất chấp căn nhà gỗ này là nơi nghiêm túc Hỏa Nha bộ thương nghị đại sự của bộ tộc, nhảy lên một cước đem cửa chính dày nặng đá văng.
Hai cánh cửa chính nặng nề va vào trên vách tường, trong tiếng nổ ầm ầm, Cơ Hạo cất bước một cái lao vào nhà gỗ.
“Tiểu tạp – chủng, ngươi mắng ai?” Cơ Hạo chửi lên, hai tay kết ấn hướng phía trước phun ra, một quầng lửa trong lửa trại phun ra đem thiếu niên kia bao vây vào.
Lửa nóng hừng hực, tóc, lông mày thiếu niên đồng thời ‘Hô’ một cái hóa thành nhất làn khói mỏng.
Kêu ‘Quạ quạ’ một tiếng chói tai, Hỏa Nha thu hồi cánh, từ khe hở rộng mười mấy trượng giữa hai ngọn núi dốc thẳng đứng lướt qua, phía trước chợt trống trải, trong ngọn núi vờn quanh, một thung lũng dài hơn trăm dặm, chỗ rộng nhất ba mươi mấy dặm chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Ngọn núi cao nhất trong mây ở bên chính là Kim Ô lĩnh, thánh địa của Hỏa Nha bộ. Hỏa Nha xây tổ trên cây dâu xanh khổng lồ của Kim Ô lĩnh, trong truyền thuyết giống với tộc nhân Hỏa Nha bộ, có được huyết mạch thượng cổ thần thánh Tam Túc Kim Ô, là chiến thú cường đại nhất của Hỏa Nha bộ.
Cuối thung lũng gieo trồng một mảng rừng cây dâu rộng mười mấy dặm, giữa chạc cây xây vô số tổ chim, từng đám đông Hỏa Nha thân dài khoảng hai thước xoay quanh bay múa trên không rừng cây, nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm.
Lúc Cơ Hạo cưỡi cự nha bay đến rừng cây dâu, toàn bộ Hỏa Nha lượn vòng ở không trung đều đáp trên cây, không phát ra một tiếng nhìn chằm chằm Cơ Hạo với cự nha. Chúng nó chậm rãi giang cánh, giống như quỳ mọp sát đất đem ngực ghé sát cành cây, dùng phương thức độc đáo của mình hướng cự nha chào.
Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cự nha, Cơ Hạo huýt sáo một tiếng, cự nha vỗ hai cánh, hóa thành một ánh lửa lao thẳng lên trời cao, sau khi cách mặt đất mười mấy dặm lượn vòng một cái, liền hướng phía đỉnh núi Kim Ô lĩnh bay qua.
Đôi mắt đỏ rực của vô số Hỏa Nha nhỏ đều ngưng tụ ở trên người Cơ Hạo, trong rừng cây dâu tràn ngập một hơi thở cực kỳ quỷ dị, nghiêm túc.
Hướng vô số tiểu Hỏa Nha chung quanh phất tay chào hỏi, Cơ Hạo theo một đường hẹp quanh co rộng chỉ ba thước trong rừng cây dây bước đi về phía trước.
Gió nhẹ thổi tới, cành lá của rừng cây dâu lay động, phát ra tiếng vang ‘Lao xao’. Nhìn từ xa xa rừng cây dâu chỉ có phạm vi mười mấy dặm đột nhiên trở nên đặc biệt sâu thẳm rộng lớn, Cơ Hạo theo đường nhỏ sải bước chạy như điên về phía trước non nửa khắc đồng hồ, thân thể kéo theo mảng lớn tàn ảnh, hầu như chạy ra năm mươi dặm, phía trước xuất hiện hai cây dâu xanh khổng lồ cao ngất trong mây, thân cây to gần trăm người mới ôm hết, nhưng ở ngoài rừng rậm căn bản không thể nhìn thấy.
Hai cây dâu xanh khổng lồ cách nhau bảy tám trượng, mấy chục cái cành thật lớn uốn lượn đặt cùng một chỗ, hợp thành một cái cổng vòm tản mát ra ánh lửa nhàn nhạt. Cơ Hạo từ trong cổng vòm đi vào, bốn phía sóng nhiệt quay cuồng, một mảng rừng rậm nhìn qua không thấy giới hạn xuất hiện ở trước mắt.
Chỗ ven rừng rậm, gỗ thô to mấy người ôm dựng lên một nhà gỗ vòm thật lớn, đỉnh chóp nhà gỗ một cây cọc gỗ to hơn ba trượng dựng thẳng lên cao mấy chục trượng, bên trên dựng một cái đài gỗ kích cỡ trăm trượng, một bộ hài cốt Hỏa Nha màu vàng cánh giang rộng khoảng trăm đang ngạo nghễ sừng sững ở trên đài gỗ.
Tuy chỉ để lại một bộ hài cốt, bộ di cốt Hỏa Nha này lại tản mát ra khí tức hồng hoang cường đại vô cùng, mênh mông, vô cùng vô tận, tựa như đại dương bao phủ toàn bộ rừng rậm. Thoạt nhìn, bộ hài cốt này giống như một quầng mặt trời nóng cháy lơ lửng không trung cách mặt đất mấy chục trượng.
Làm người ta kinh ngạc là, bộ hài cốt Hỏa Nha này có ba cái xương chân, đây là di thể một con cự nha ba chân.
Cơ Hạo xuất thần ngắm nhìn bộ hài cốt cự nha này vẫn tản mát ra kiêu ngạo vô cùng, chiến ý vô cùng, sau khi chết vẫn không chịu sụp đổ, hướng nó lạy ba cái thật sâu, trầm giọng khấn thầm vài câu.
Thả chậm bước chân, Cơ Hạo nhẹ nhàng đi tới trước căn nhà gỗ thật lớn, chân tay nhẹ nhàng tiến đến trước cửa gỗ cao hơn sáu trượng, từ trong khe cửa hướng vào phía trong nhìn quét.
Không gian trong nhà gỗ cực kỳ rộng lớn, đủ để cất chứa hơn một ngàn người ở bên trong tụ hội.
Mặt đất nhà gỗ là dùng phiến đá dày nặng trải thành, chính giữa để một cái lò sưởi dài rộng hai trượng, đống lửa trại to lớn hừng hực thiêu đốt, nướng một con thú khổng lồ làm sạch sẽ. Thịt thú đã nướng khô vàng chảy mỡ, lượng lớn mỡ nhỏ ở trong lửa trại, trong nhà gỗ tràn đầy mùi thịt.
Mấy chục vò rượu chôn dưới đất thật lớn bày hình chữ Nhất bên lò sưởi để người ta tùy ý lấy dùng, thỉnh thoảng có lão nhân gầy khô quắt hoặc là đại hán cao lớn hùng tráng cầm lên vò rượu, rót đầy rượu mạnh vào trong bát rượu đá điêu khắc thành.
Vờn quanh đống lửa, mấy chục lão nhân hình thể gầy yếu và đại hán khôi ngô số lượng đại khái tương đương ngồi. Mọi người đều mồm to ăn thịt, bát lớn uống rượu, trừ tiếng dùng dao đá cắt thịt, động tĩnh rượu ngon rót đầy bát đá, trong toàn bộ nhà gỗ cũng chỉ có lửa trại thiêu đốt phát ra tiếng vang ‘Vù vù’.
Lúc Cơ Hạo đến, cự thú nướng trên lửa trại đã bị ăn hơn phân nửa, chờ Cơ Hạo nhìn xung quanh không đến một khắc đồng hồ, cự thú ngay cả xương cốt cũng bị chém vỡ, toàn bộ cốt tủy đều moi ra, bị những đại hán kia ăn từng miếng từng miếng. Toàn bộ rượu trong vò rượu đều bị uống sạch sẽ, ngay cả một giọt rượu cũng không đổ ra được.
Một đại hán cao hơn ba thước, tóc dài ở sau đầu tết thành một cái bím tóc lớn to như cánh tay, đôi mắt dài nhỏ giống như mắt rắn, cả người lộ ra một sát khí bức người đột nhiên nắm lên một cái bình rượu bên người, vỗ một cái ở trên đất, đem vò rượu và đá lót phía dưới đồng thời đập nấu bét.
Tiếng vang lớn đánh vỡ sự cứng ngắc yên tĩnh giống như chết trong căn nhà gỗ.
“Ăn no rồi, uống no rồi, nói chuyện đứng đắn đi!” Đại hán chậm rãi đứng dậy, một cỗ sóng nhiệt trên thân hình hùng tráng khuếch tán ra, thân thể hắn giống như tràn ngập toàn bộ nhà gỗ, không gian căn phòng tựa như cũng trở nên nhỏ đi nhiều.
“Cơ Hạ, ngươi đã không phải mười năm trước, chiến sĩ cường đại nhất chúng ta một thế hệ này! Xem xem bộ dáng ngươi da bọc xương, từ mười năm trước sau khi vu huyệt ngươi bị phá, ngươi đã không là đại vu nữa, ngươi chỉ là một tộc nhân bình thường!”
Đại hán chỉ vào một đại hán ngồi ở bên lửa trại, gương mặt đang hướng tới cửa chính hét lớn: “Ngươi còn có tư cách gì làm thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ? Ngươi còn có tư cách gì quản hạt chiến sĩ thủ hộ Hỏa Nha bộ? Ngươi còn có tư cách gì tọa trấn thánh địa tộc ta?”
Đại hán bị chỉ tên chất vấn chậm rãi đứng dậy, khung xương hắn cực kỳ cường tráng, thậm chí so với đại hán khiêu khích còn cao hơn một cái đầu. Nhưng trên thân hình khôi vĩ của hắn không thấy được cơ thịt gì, làn da dán chặt trên xương cốt, cả người giống như một cái khung xương khô, gió thổi cũng có thể đổ.
Cơ Hạ, phụ thân sinh ra Cơ Hạo, từng là chiến sĩ cường đại nhất Hỏa Nha bộ!
Nhưng lúc Cơ Hạo sinh ra, ở thánh địa Kim Ô lĩnh tổ mị gặp đánh lén, Cơ Hạ vì bảo hộ Cơ Hạo cùng thê tử của mình huyết chiến không lùi, bị bộ đội tập sát của đối thủ một mất một còn Hắc Thủy Huyền Xà bộ làm bị thương nặng. Những năm gần đây thân thể Cơ Hạ từng ngày khô quắt, rất nhiều người đều nhận định hắn đã mất đi lực lượng năm đó.
Cơ Hạo siết chặt nắm tay nhìn Cơ Hạ, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh ngày đó Cơ Hạ vì bảo vệ mình chiến đấu đẫm máu. Cơ Hạ thân hình hùng tráng, mạnh mẽ chặn kẻ địch đánh lén vô sỉ và công kích cuồng dã, ương ngạnh bảo vệ cái mạng nhỏ non nớt của mình.
Cơ Hạo còn nhớ rõ, máu Cơ Hạ bắn trên người mình là nóng bỏng như vậy.
Nheo mắt, Cơ Hạo nhìn chằm chằm tráng hán khôi vĩ đứng dậy chủ động khiêu khích.
Đứng vững vàng ở nơi đó, Cơ Hạ ôn hoà hiền hậu cười: “Như vậy Cơ Hồng huynh đệ, ngươi cảm thấy nên thế nào?”
Trong đám người, một thiếu niên vóc người so với tráng hán bên cạnh thấp hơn một mảng lớn, gương mặt còn mang theo vài phần ngây ngô đột nhiên chạy ra, chỉ vào cái mũi Cơ Hạ chửi ầm lên: “Lão phế vật! Còn cần nói sao? Tự mình ngoan ngoãn mang theo ngươi con đàn – bà Thanh Di bộ gây tai hoạ kia cùng tiểu tạp – chủng kia cút đi, để cha ta trở thành chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ, tọa trấn thánh địa tộc ta!”
Thiếu niên kiêu ngạo ngẩng đầu kêu to: “Còn vài ngày nữa chính là tế tổ đại điển, thủ lĩnh toàn bộ bộ lạc Hỏa Nha bộ đều sẽ đến thánh địa tế tổ. Trước mặt nhiều tộc nhân như vậy, ngươi tự mình ngoan ngoãn cút đi!”
‘Lão phế vật’? Con – đàn bà gây tai hoạ?
Cơ Hạ cười lớn ‘Ha ha’, lửa giận xông thẳng lên đầu, bất chấp căn nhà gỗ này là nơi nghiêm túc Hỏa Nha bộ thương nghị đại sự của bộ tộc, nhảy lên một cước đem cửa chính dày nặng đá văng.
Hai cánh cửa chính nặng nề va vào trên vách tường, trong tiếng nổ ầm ầm, Cơ Hạo cất bước một cái lao vào nhà gỗ.
“Tiểu tạp – chủng, ngươi mắng ai?” Cơ Hạo chửi lên, hai tay kết ấn hướng phía trước phun ra, một quầng lửa trong lửa trại phun ra đem thiếu niên kia bao vây vào.
Lửa nóng hừng hực, tóc, lông mày thiếu niên đồng thời ‘Hô’ một cái hóa thành nhất làn khói mỏng.