Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Lại một lần nữa hưởng thụ sự trùng kích của thác nước, Sở Nam tựa như quay trở lại thời gian lúc còn ở trấn Tự Do, mặc dù cảm thấy rất buồn tẻ, nhưng đó là nơi rất quan trọng với hắn, nếu như không có trấn Tự Do, không có năm vị sư phụ thì có lẽ đã không có hắn rồi.
- A A A A…..
Sở Nam rống lớn một tiếng, lao nhanh xuống thác nước bao la hùng vĩ, đan xen vào với nhau.
- Phụ thân, mẫu thân, con của các người không phải kẻ yếu, chờ đến khi ta lại lần nữa xuất hiện trước mặt các người, ta nhất định sẽ khiến các người phải kinh hỉ, mẫu thân, chờ hài nhi, hài nhi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
- Sư phụ, ta sẽ hoàn thành tâm nguyên của người!
Tử Mộng Nhân ngồi ở phía trên, nhìn thấy Sở Nam trực tiếp bơi vào trong thác nước, cũng là nơi có lực va đập mạnh nhất, khẽ giật mình nói:
- Đồ ngốc này quả thật mang đến cho người ta nhiều kinh ngạc, trước thì dùng thân thể húc vào vách đá, lưng vác một thanh trọng kiếm nặng 1600 cân, bây giờ lại trực tiếp để thác nước trùng kích, bộ dáng còn có vẻ hưởng thụ như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn là do tu luyện như vậy sao?
Tử Mộng Nhân thật sự đã đoán đúng, Sở Nam nghĩ đến phụ mẫu, lại nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến đám người Tư Đồ Dật Tiêu, liền chìm vào sâu trong đáy nước, bắt đầu tu luyện Thủy nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, nước không tranh giành với vạn vật, thủy nhu lại có thể khắc cương….
o0o
Lúc Sở Nam ở dưới thác nước tu luyện, Tư Đồ Dật Tiêu dẫn theo Trầm Mạch Hân và Đại Vũ bái nhập một tông phái nhỏ tên là Bích Vân Tông, vốn Bích Vân Tông không muốn thu Đại Vũ, nhưng nhìn thấy Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân có tư chất rất tốt nên mới thu Đại Vũ. Tư Đồ Dật Tiêu còn trở thành đồ đệ của Tông chủ Bích Vân Tông, bởi vì lúc trải qua khảo thí, Tư Đồ Dật Tiêu chính là thể chất Hỏa Thổ Kim ba thuộc tính, chỉ có điều, chưởng môn nhân của Bích Vân Tông đã đem tin tức này phong tỏa, nếu không, một khi truyền ra ngoài thì những môn phái khác nhất định sẽ đến tranh đoạt Tư Đồ Dật Tiêu, nếu như bọn hắn không thể chống lại thì sẽ nghĩ đến biện pháp hủy đi Tư Đồ Dật Tiêu.
Chưởng môn Bích Vân Tông cho Tư Đồ Dật Tiêu hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, cung ứng số lượng nguyên thạch lớn nhất, thậm chí ngay cả võ quyết Huyền cấp thượng phẩm của Bích Vân Tông là trấn tông võ quyết Bích Vân Lạc cũng cho Tư Đồ Dật Tiêu, mà Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc tu luyện võ quyết Bích Vân Lạc thì lại chủ yếu tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển.
Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu đang nghĩ:
- Đại ca, Càn Khôn Cửu Chuyển vòng thứ nhất ta đã luyện thành, đại ca, bây giờ ngươi thế nào?
o0o
Vân La Môn, Trần Hiểu Phong đang khắc khổ tu luyện, thầm nghĩ:
- Mặc dù ta tư chất bình thường, nhưng vẫn có thể bổ khuyết, Lâm Vân huynh đệ có thể làm được thì ta cũng làm được. Hơn nữa ân nghĩa một bữa cơm đó ta còn chưa báo được!
Đan Ngôn ở bên cạnh cười nhạo nói:
- Gà rừng thì vẫn là gà rừng, chẳng lẽ muốn trở thành Phượng Hoàng sao?
Mà lúc này, Vu Đại Hải từ xa lập tức đi tới, nhìn chằm chằm Đan Ngôn, lạnh lùng nói:
- Ta nhớ ngươi đã không còn là họ Đan nữa rồi.
Đan Ngôn nghe vậy thì lập tức rụt người lại, Vu Đại Hải quay qua nói với Trần Hiểu Phong:
- Cố lên!
o0o
Cùng lúc đó, Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân đang nhìn một cánh hoa chấn động rơi lả tả đầy đất, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cây Long Nha xấu xí, đào một hố nhỏ, đem những cánh hoa chôn, không biết nàng đang chôn những cánh hoa hay là đang chôn thứ gì, thân ảnh kia ngày càng khắc sâu trong lòng nàng hơn…. Sau đó, Nam Cung Linh Vân lấy ra một cây cổ cầm, tấu một khúc “Táng Hoa Lệ”
o0o
Mà lúc này ở ngoài ngàn dặm, Sở Thiên Phong đang an ủi Lâm Tuyết:
- Tuyết Nhi, con trai không có chuyện gì đâu.
- Như thế nào lại không có chuyện gì? Long Giác Sơn ngày đó giáng xuống Thiên Lôi, Nam Nhi….
- Nó nếu như có thể sống nhiều năm như vậy thì cho dù Thiên Lôi đánh xuống cũng không làm gì được nó đâu!
Sở Thiên Phong vẫn tin rằng nhi tử không có chuyện gì.
- Thiên Phong, ta muốn quay về Bạch gia thôn.
- Lão tổ tông sẽ không để chúng ta đi, hơn nữa, chúng ta sống ở đây còn có thể mượn lực lượng của Sở gia để tìm nhi tử.
- Thật sao?
- Ừ, ta chuẩn bị theo lệnh của gia chủ, đến quân đội.
Sở Thiên Phong nắm lấy tay Lâm Tuyết nói:
- Tuyết Nhi, một nhà chúng ta sẽ đoàn viên.
Lâm Tuyết nghe vậy khẽ gật đầu.
o0o
Bạch gia thôn, tiểu Nhược Tuyết đứng ở cửa thôn nói:
- Sở Nam ca ca, ngươi đi đâu rồi? Nhược Tuyết không tìm thấy ngươi đâu cả, ta không cần ngươi đi bắt mãng xà nữa đâu, ngươi trở về là được rồi.
Đang nghĩ thì phía trước đột nhiên tràn ngập bụi mù, một thôn dân trong Bạch gia thôn nhìn thấy tiểu Nhược Tuyết thì lập tức hô lớn:
- Nhược Tuyết, mau trở về trong thôn đi, mau trở về thôn, báo với mọi người, đạo phỉ đến rồi….
o0o
Tất cả những chuyện này Sở Nam đều không biết, hắn vẫn đang chìm trong tu luyện.
Tử Mộng Nhân ở trên bờ thấy vô vị nói:
- Đã nửa canh giờ rồi, tên ngốc ở dưới nước không có chuyện gì chứ? Nếu để ta xuống dưới thác nước thì chắc chắn đã sớm bị đập đến hôn mê rồi.
- Đồ ngốc, ngươi không sao chứ?
Tử Mộng Nhân lớn tiếng gọi, nhưng tiếng ầm ầm của thác nước lập tức át đi tiếng gọi của nàng, căn bản là không thể truyền đến tận đáy nước.
- Đồ ngốc, ngươi trả lời ta đi…
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh ầm ầm của thác nước.
Lại mười phút sau, Tử Mộng Nhân có chút luống cuống nói:
- Tên ngốc này chẳng lẽ có Quy Tức quyết sao? Làm sao có thể ở dưới nước một thời gian dài như vậy, hơn nữa còn là thác nước nữa…. Thế nhưng hắn là Kim Thổ song thuộc tính, không thể tu luyện Quy Tức quyết của Thủy thuộc tính được….
- Đồ ngốc, ngươi ra đi, nếu không ra thì ta sẽ giận đó!
- Đồ ngốc, mau ra đây, bằng không thì ta sẽ không luyện kiếm cho ngươi nữa….
- Đồ ngốc, ngươi khi dễ ta….
Tử Mộng Nhân càng hét thì càng hoảng, thầm nghĩ:
- Nếu tên ngốc xảy ra chuyện gì, Tam gia gia hỏi thì ta phải trả lời thế nào bây giờ? Không được, ta phải xuống dưới xem một chút, nhưng đây là thác nước, ta cũng không phải tên ngốc, làm sao chịu được lực va đập lớn như vậy chứ?
Suy nghĩ một phen, Tử Mộng Nhân liền hạ quyết tâm:
- Không được, ta phải đi một phen, ta phải có trách nhiệm đối với tên ngốc kia.
Tử Mộng Nhân cắn răng một cái, sau đó nhảy vào trong nước.
Đúng lúc này, Sở Nam cảm thấy hắn không thể kiên trì nổi nữa, gần như hôn mê liền chuẩn bị ra hít thở không khí, hắn ở dưới nước bơi về phía trước, sau đó nhô đầu lên, vừa nhô đầu lên, Sở Nam liền trông thấy một thân ảnh bay về phía hắn.
Không đợi Sở Nam kịp phản ứng thì Tử Mộng Nhân đã rơi xuống trước mặt hắn, bởi vì nóng vội cho nên Tử Mộng Nhân lập tức nuốt mấy ngụm nước, Tử Mộng Nhân bị thác nước trùng kích cho đến khi chìm sâu xuống dưới, Sở Nam thấy vậy vội vươn tay ra nắm lấy.
Tử Mộng Nhân lau mặt, nhìn thấy Sở Nam liền cao hứng nói:
- Đồ ngốc, ngươi không chết sao? Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ!
Vừa nói xong, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Đồ ngốc, vừa rồi ta gọi ngươi, ngươi tại sao không đáp lời ta? Làm ta lo lắng lắm biết không? Đồ ngốc, ngươi không phải là cố ý chứ? Trung thực trả lời đi….
Sở Nam đang muốn giải thích thì Tử Mộng Nhân vội cả kinh thét lên:
- Đồ ngốc, buông ta ra, ngươi ôm ta làm gì, đồ ngốc, ngươi dám chiếm tiệnh nghi của bổn Đại tiểu thư!
- A….
Sở Nam nghe vậy vội buông, Tử Mộng Nhân lập tức bị cuốn đi, Sở Nam lại lần nữa chụp lấy nàng, lần nầy lại vừa vặn chộp trúng bộ vị co dãn mềm mại kia, trong lòng Sở Nam dâng lên một cảm giác kỳ quái, còn khuôn mặt Tử Mộng Nhân thì lại càng đỏ rực hơn, hét lớn:
- Còn không mau đưa ta lên bờ!
- À….
Tại trên đỉnh núi phía xa, nhìn thấy tình cảnh dưới thác nước, khuôn mặt một người trở nên dữ tợn, dữ tợn đến đáng sợ, hắn gằn giọng nói:
- Lâm Vân, đoạt nữ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi, nhất định phải giết ngươi, Tử Mộng Nhân, ta sẽ không để ngươi yên ổn đâu, ngươi chờ xem!
- A A A A…..
Sở Nam rống lớn một tiếng, lao nhanh xuống thác nước bao la hùng vĩ, đan xen vào với nhau.
- Phụ thân, mẫu thân, con của các người không phải kẻ yếu, chờ đến khi ta lại lần nữa xuất hiện trước mặt các người, ta nhất định sẽ khiến các người phải kinh hỉ, mẫu thân, chờ hài nhi, hài nhi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
- Sư phụ, ta sẽ hoàn thành tâm nguyên của người!
Tử Mộng Nhân ngồi ở phía trên, nhìn thấy Sở Nam trực tiếp bơi vào trong thác nước, cũng là nơi có lực va đập mạnh nhất, khẽ giật mình nói:
- Đồ ngốc này quả thật mang đến cho người ta nhiều kinh ngạc, trước thì dùng thân thể húc vào vách đá, lưng vác một thanh trọng kiếm nặng 1600 cân, bây giờ lại trực tiếp để thác nước trùng kích, bộ dáng còn có vẻ hưởng thụ như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn là do tu luyện như vậy sao?
Tử Mộng Nhân thật sự đã đoán đúng, Sở Nam nghĩ đến phụ mẫu, lại nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến đám người Tư Đồ Dật Tiêu, liền chìm vào sâu trong đáy nước, bắt đầu tu luyện Thủy nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, nước không tranh giành với vạn vật, thủy nhu lại có thể khắc cương….
o0o
Lúc Sở Nam ở dưới thác nước tu luyện, Tư Đồ Dật Tiêu dẫn theo Trầm Mạch Hân và Đại Vũ bái nhập một tông phái nhỏ tên là Bích Vân Tông, vốn Bích Vân Tông không muốn thu Đại Vũ, nhưng nhìn thấy Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân có tư chất rất tốt nên mới thu Đại Vũ. Tư Đồ Dật Tiêu còn trở thành đồ đệ của Tông chủ Bích Vân Tông, bởi vì lúc trải qua khảo thí, Tư Đồ Dật Tiêu chính là thể chất Hỏa Thổ Kim ba thuộc tính, chỉ có điều, chưởng môn nhân của Bích Vân Tông đã đem tin tức này phong tỏa, nếu không, một khi truyền ra ngoài thì những môn phái khác nhất định sẽ đến tranh đoạt Tư Đồ Dật Tiêu, nếu như bọn hắn không thể chống lại thì sẽ nghĩ đến biện pháp hủy đi Tư Đồ Dật Tiêu.
Chưởng môn Bích Vân Tông cho Tư Đồ Dật Tiêu hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, cung ứng số lượng nguyên thạch lớn nhất, thậm chí ngay cả võ quyết Huyền cấp thượng phẩm của Bích Vân Tông là trấn tông võ quyết Bích Vân Lạc cũng cho Tư Đồ Dật Tiêu, mà Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc tu luyện võ quyết Bích Vân Lạc thì lại chủ yếu tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển.
Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu đang nghĩ:
- Đại ca, Càn Khôn Cửu Chuyển vòng thứ nhất ta đã luyện thành, đại ca, bây giờ ngươi thế nào?
o0o
Vân La Môn, Trần Hiểu Phong đang khắc khổ tu luyện, thầm nghĩ:
- Mặc dù ta tư chất bình thường, nhưng vẫn có thể bổ khuyết, Lâm Vân huynh đệ có thể làm được thì ta cũng làm được. Hơn nữa ân nghĩa một bữa cơm đó ta còn chưa báo được!
Đan Ngôn ở bên cạnh cười nhạo nói:
- Gà rừng thì vẫn là gà rừng, chẳng lẽ muốn trở thành Phượng Hoàng sao?
Mà lúc này, Vu Đại Hải từ xa lập tức đi tới, nhìn chằm chằm Đan Ngôn, lạnh lùng nói:
- Ta nhớ ngươi đã không còn là họ Đan nữa rồi.
Đan Ngôn nghe vậy thì lập tức rụt người lại, Vu Đại Hải quay qua nói với Trần Hiểu Phong:
- Cố lên!
o0o
Cùng lúc đó, Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân đang nhìn một cánh hoa chấn động rơi lả tả đầy đất, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cây Long Nha xấu xí, đào một hố nhỏ, đem những cánh hoa chôn, không biết nàng đang chôn những cánh hoa hay là đang chôn thứ gì, thân ảnh kia ngày càng khắc sâu trong lòng nàng hơn…. Sau đó, Nam Cung Linh Vân lấy ra một cây cổ cầm, tấu một khúc “Táng Hoa Lệ”
o0o
Mà lúc này ở ngoài ngàn dặm, Sở Thiên Phong đang an ủi Lâm Tuyết:
- Tuyết Nhi, con trai không có chuyện gì đâu.
- Như thế nào lại không có chuyện gì? Long Giác Sơn ngày đó giáng xuống Thiên Lôi, Nam Nhi….
- Nó nếu như có thể sống nhiều năm như vậy thì cho dù Thiên Lôi đánh xuống cũng không làm gì được nó đâu!
Sở Thiên Phong vẫn tin rằng nhi tử không có chuyện gì.
- Thiên Phong, ta muốn quay về Bạch gia thôn.
- Lão tổ tông sẽ không để chúng ta đi, hơn nữa, chúng ta sống ở đây còn có thể mượn lực lượng của Sở gia để tìm nhi tử.
- Thật sao?
- Ừ, ta chuẩn bị theo lệnh của gia chủ, đến quân đội.
Sở Thiên Phong nắm lấy tay Lâm Tuyết nói:
- Tuyết Nhi, một nhà chúng ta sẽ đoàn viên.
Lâm Tuyết nghe vậy khẽ gật đầu.
o0o
Bạch gia thôn, tiểu Nhược Tuyết đứng ở cửa thôn nói:
- Sở Nam ca ca, ngươi đi đâu rồi? Nhược Tuyết không tìm thấy ngươi đâu cả, ta không cần ngươi đi bắt mãng xà nữa đâu, ngươi trở về là được rồi.
Đang nghĩ thì phía trước đột nhiên tràn ngập bụi mù, một thôn dân trong Bạch gia thôn nhìn thấy tiểu Nhược Tuyết thì lập tức hô lớn:
- Nhược Tuyết, mau trở về trong thôn đi, mau trở về thôn, báo với mọi người, đạo phỉ đến rồi….
o0o
Tất cả những chuyện này Sở Nam đều không biết, hắn vẫn đang chìm trong tu luyện.
Tử Mộng Nhân ở trên bờ thấy vô vị nói:
- Đã nửa canh giờ rồi, tên ngốc ở dưới nước không có chuyện gì chứ? Nếu để ta xuống dưới thác nước thì chắc chắn đã sớm bị đập đến hôn mê rồi.
- Đồ ngốc, ngươi không sao chứ?
Tử Mộng Nhân lớn tiếng gọi, nhưng tiếng ầm ầm của thác nước lập tức át đi tiếng gọi của nàng, căn bản là không thể truyền đến tận đáy nước.
- Đồ ngốc, ngươi trả lời ta đi…
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh ầm ầm của thác nước.
Lại mười phút sau, Tử Mộng Nhân có chút luống cuống nói:
- Tên ngốc này chẳng lẽ có Quy Tức quyết sao? Làm sao có thể ở dưới nước một thời gian dài như vậy, hơn nữa còn là thác nước nữa…. Thế nhưng hắn là Kim Thổ song thuộc tính, không thể tu luyện Quy Tức quyết của Thủy thuộc tính được….
- Đồ ngốc, ngươi ra đi, nếu không ra thì ta sẽ giận đó!
- Đồ ngốc, mau ra đây, bằng không thì ta sẽ không luyện kiếm cho ngươi nữa….
- Đồ ngốc, ngươi khi dễ ta….
Tử Mộng Nhân càng hét thì càng hoảng, thầm nghĩ:
- Nếu tên ngốc xảy ra chuyện gì, Tam gia gia hỏi thì ta phải trả lời thế nào bây giờ? Không được, ta phải xuống dưới xem một chút, nhưng đây là thác nước, ta cũng không phải tên ngốc, làm sao chịu được lực va đập lớn như vậy chứ?
Suy nghĩ một phen, Tử Mộng Nhân liền hạ quyết tâm:
- Không được, ta phải đi một phen, ta phải có trách nhiệm đối với tên ngốc kia.
Tử Mộng Nhân cắn răng một cái, sau đó nhảy vào trong nước.
Đúng lúc này, Sở Nam cảm thấy hắn không thể kiên trì nổi nữa, gần như hôn mê liền chuẩn bị ra hít thở không khí, hắn ở dưới nước bơi về phía trước, sau đó nhô đầu lên, vừa nhô đầu lên, Sở Nam liền trông thấy một thân ảnh bay về phía hắn.
Không đợi Sở Nam kịp phản ứng thì Tử Mộng Nhân đã rơi xuống trước mặt hắn, bởi vì nóng vội cho nên Tử Mộng Nhân lập tức nuốt mấy ngụm nước, Tử Mộng Nhân bị thác nước trùng kích cho đến khi chìm sâu xuống dưới, Sở Nam thấy vậy vội vươn tay ra nắm lấy.
Tử Mộng Nhân lau mặt, nhìn thấy Sở Nam liền cao hứng nói:
- Đồ ngốc, ngươi không chết sao? Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ!
Vừa nói xong, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Đồ ngốc, vừa rồi ta gọi ngươi, ngươi tại sao không đáp lời ta? Làm ta lo lắng lắm biết không? Đồ ngốc, ngươi không phải là cố ý chứ? Trung thực trả lời đi….
Sở Nam đang muốn giải thích thì Tử Mộng Nhân vội cả kinh thét lên:
- Đồ ngốc, buông ta ra, ngươi ôm ta làm gì, đồ ngốc, ngươi dám chiếm tiệnh nghi của bổn Đại tiểu thư!
- A….
Sở Nam nghe vậy vội buông, Tử Mộng Nhân lập tức bị cuốn đi, Sở Nam lại lần nữa chụp lấy nàng, lần nầy lại vừa vặn chộp trúng bộ vị co dãn mềm mại kia, trong lòng Sở Nam dâng lên một cảm giác kỳ quái, còn khuôn mặt Tử Mộng Nhân thì lại càng đỏ rực hơn, hét lớn:
- Còn không mau đưa ta lên bờ!
- À….
Tại trên đỉnh núi phía xa, nhìn thấy tình cảnh dưới thác nước, khuôn mặt một người trở nên dữ tợn, dữ tợn đến đáng sợ, hắn gằn giọng nói:
- Lâm Vân, đoạt nữ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi, nhất định phải giết ngươi, Tử Mộng Nhân, ta sẽ không để ngươi yên ổn đâu, ngươi chờ xem!