Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Sở Nam hôn mê.
Đám người trên đài bàn luận nhổ trọng kiếm lên, thế nhưng trọng kiếm vẫn không nhúc nhích, trọng kiếm đâm sâu vào trong đài luận bàn, vẫn bất động như cũ.
Chúng đệ tử đều nghĩ đến một vấn đề:
- Trọng kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?
Không ai biết rõ đáp án, cuối cùng, vẫn là Tử Mộng Nhân gọi đến một sư huynh có tu vi cao cấp Võ Tướng vừa vặn đi ngang qua tầng thứ ba, hao hết một phen khí lực mới rút trọng kiếm ra được.
Vị sư huynh nhìn Sở Nam là chủ nhân của trọng kiếm này thật sâu, trong lòng thầm nói một câu “quái thai”, sau đó mới cáo từ Tử Mộng Nhân.
Tiếp đó, tám người đỡ lấy trọng kiếm, hai người dìu Sở Nam, Tử Mộng Nhân đi trước dẫn đường, đưa Sở Nam về căn phòng nhỏ ở dưới vách đá.
Mọi người rời đi, trên đường đi, bọn hắn lại thảo luận, một người nói:
- Kiếm này ít nhất phải 1500 cân.
- Có lẽ nặng hơn một chút.
- Không nghĩ rằng Lâm Vân này lại lợi hại như vậy, ngay cả Lăng Tiêu sư huynh cũng bị đánh bại.
- Chuyện này có gì lợi hại chứ? Theo ta thấy, Lâm Vân lợi hại nhất là có thể đem Đại tiểu thư của chúng ta, cũng là vị hôn thê của Lăng Tiêu sư huynh cướp đi.
Một người nghi vấn:
- Không thể có chuyện như vậy được.
Lập tức liền có người phản bác:
- Tại sao không? Ngươi không thấy là Đại tiểu thư gọi Lâm Vân khác với chúng ta sao? Đồ ngốc đồ ngốc, quả thật không đơn giản.
- Hình như là vậy….
- Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa, muốn Đại tiểu thư trừng phát đám người các ngươi sao?
Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại tiếp tục thảo luận vấn đề Lâm Vân từ đâu xuất hiện, như thế nào lại được Tam trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.
Tử Mộng Nhân đứng bên cạnh Sở Nam, nhìn thấy cơ mặt Sở Nam co quắp đầy thống khổ, biết rõ hắn đang chịu sự thống khổ cực lớn, trong lòng nàng dường như cũng có chút đau đớn, còn có một loại tình cảm khó hiểu, đây chính là cảm giác mà Tử Mộng Nhân chưa từng trải qua.
Nghĩ đến cảnh Sở Nam dùng thân thể húc vào vách núi, lại nghĩ đến thân ảnh đứng thẳng tắp của Sở Nam, nghĩ đến tinh thần bất khuất khi Sở Nam đối mặt với Đại trưởng lão cường đại như thế vẫn muốn dùng danh nghĩa nam nhân để chiến đấu, Tử Mộng Nhân móc ra một cái khăn tay, lau vết máu tươi bên khóe miệng của Sở Nam.
o0o
Mà ở nơi khác, Đại trưởng lão đang hỏi Lăng Tiêu:
- Ngươi dùng Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín, tại sao lại bị hắn đánh bại?
- Gia gia, ta cũng không biết.
- Lúc đó ngươi có cảm giác gì?
Lăng Tiêu nhắm mắt suy nghĩ một lát, chợt nói:
- Ta cảm thấy Kim nguyên lực của hắn dường như so với Kim nguyên lực của ta còn sắc bén hơn, trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của ta….
Thoáng dừng lại một chút, Lăng Tiêu mở to mắt nói:
- Đúng rồi, gia gia, ta còn cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ, ta cũng bị cỗ lực lượng này áp đảo, Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng bị nghiền nát, chắc chắn có liên quan đến cỗ lực lượng khổng lồ này.
- Lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ là Thổ nguyên lực?
Đại trưởng lão trầm tư nói:
- Có Kim nguyên lực, lại có Thổ nguyên lực, chẳng lẽ tiểu tử kia là song thuộc tính sao? Không thể trách được lão Tam lại muốn thu hắn làm quan môn đệ tử.
Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, bởi vì chuyện này có chút phiền toái rồi, Đại trưởng lão nhìn chằm chằm tôn nhi nói:
- Trong vòng nửa năm, ngươi có thể khiến cho bản thân tấn thăng đến cảnh giới Võ Tướng không?
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, thật thà nói:
- Gia gia, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, ta tin rằng trong vòng nửa năm có thể đột phá, trở thành Võ Tướng, nhưng bây giờ trong lòng ta có chút loạn, còn có Mộng Nhân….
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ đến trận tỷ thí nửa năm sau, ngươi phải rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, phải đem hắn trảm dưới kiếm, như vậy là đủ rồi. Về phần Tử Mộng Nhân thì ngươi không cần phải xen vào, cho dù nàng không muốn thì nàng cũng chỉ có thể trở thành thê tử của ngươi, hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đánh bại hắn, có thể lấy mạng hắn, Mộng Nhân chắc chắn sẽ trở về bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, không gì là không làm được, thiên hạ này chính là thiên hạ của cường giả.
Đại trưởng lão cường thế nói, lại bồi thêm một câu:
- Nếu thật sự không được thì chỗ ta vẫn còn một viên Võ Tướng Đan, có thể giúp ngươi đột phá.
Nghe thấy ba chữ “Võ Tướng Đan”, Lăng Tiêu hưng phấn đến run rẩy, trên mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Gia gia, ta sẽ không để người phải thất vọng, chỉ cần có Võ Tướng Đan, ta nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, nhất định sẽ đem tên Lâm Vân đó chém dưới Thanh Minh kiếm.
Đại trưởng lão lại không lạc quan như vậy, hắn chậm rãi nói:
- Tiêu Nhi, ngươi phải biết rằng phục dược có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng không thể cường đại bằng chính mình tự tu luyện đột phá.
Ánh mắt Lăng Tiêu có chút buồn bả, sau đó lại kiên định nói:
- Gia gia, ngay lúc này đây, chỉ cần giết hắn, ta sẽ tự dựa vào thực lực của mình để đề thăng tu vi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến về sau.
Đại trưởng lão suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, Lăng Tiêu còn nói thêm:
- Gia gia, người hãy giúp ta luyện chế một thanh bảo kiếm, phẩm chất phải cao, nhất định phải vượt qua kiếm của tên tiểu tử đó.
- Kiếm của hắn rất cổ quái!
Đại trưởng lão thầm nói một câu, trên tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm màu xanh, trịnh trọng trao cho Lăng Tiêu, nghiêm túc nói:
- Thanh Kiếm này tên là Thanh Minh, là hạ phẩm Linh Khí, trong Thanh Minh kiếm vốn có Kiếm Linh, nhưng bây giờ lại ngủ say, bằng không thì Thanh Minh kiếm tuyệt đối có thể xem là một thanh thượng phẩm Linh Khí.
- Đã có Thanh Minh kiếm, Lâm Vân, ngươi muốn không chết cũng khó.
Lăng Tiêu tràn đầy tự tin nói, Đại trưởng lão lại nói:
- Tiêu Nhi, Thanh Minh kiếm theo ta hơn nửa đời người, ngươi phải làm cho tốt, đừng khiến Thanh Minh kiếm hổ thẹn!
- Gia gia, người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Thanh Minh kiếm này uy danh đại chấn.
Đại trưởng lão gật đầu cười, lại nói:
- Tiêu Nhi, nhanh tu luyện đi, phương diện luyện khí ngươi tạm thời gác qua một bên, một lòng tu luyện là được rồi!
- Vâng, gia gia.
Lăng Tiêu đi tu luyện, Đại trưởng lão vẫn còn đang suy nghĩ:
- Lúc trước ta đã dùng uy áp cảnh giới Võ Vương với hắn, không biết có thể phá được võ đạo chi tâm của hắn hay không, chỉ cần trong lòng hắn còn sợ hãi thì bất kể là thể chất song thuộc tính hay không cũng không cần phải lo lắng nữa….
o0o
Trong gian phòng bằng đá, nhìn vết thương lớn trên người Sở Nam, Tử Mộng Nhân vốn lớn mật, bản tính điêu ngoa cũng kinh hãi hoảng sợ, luống cuống đem tất cả Linh Dược trong nhẫn trữ vật lấy ra, đổ lên miệng vết thương trên người Sở Nam, nàng còn không ngừng lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, đồ ngốc, ta bảo ngươi đánh hắn, nhưng cũng không bảo ngươi chịu tổn thương nặng như vậy, đúng là đồ ngốc mà….
Tử Mộng Nhân cứ như vậy trông coi Sở Nam, trong khoảng thời gian đó lại có người đến gọi nàng trở về, nàng lại bộc phát tính tình Đại tiểu thư nóng nảy, còn đem Tam gia gia ra làm bia đỡ đạn, nói Tam gia gia bảo nàng chiếu cố hắn.
Trọn vẹn ba ngày ba đêm sau, thống khổ trên mặt Sở Nam mới dần biến mất, phảng phất như toàn bộ thống khổ đã bị Sở Nam cắn nuốt sạch, hóa thành lực lượng, hóa thành sinh cơ, sau đó…. Hắn liền mở mắt, tỉnh lại….
- Đồ ngốc, ngươi tỉnh rồi sao?
Tử Mộng Nhân cười nói.
Sở Nam cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nghĩ đến những chuyện loáng thoáng trong lúc hôn mê, dường như xuất hiện một hình ảnh nào đó, liền nhẹ giọng nói:
- Mộng Nhân cô nương, lúc ta hôn mê không nói mê gì chứ?
Đôi mắt Tử Mộng Nhân khẽ đảo, cười giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
- Ngươi có nói….
- Ta nói cái gì?
Tử Mộng Nhân giả bộ thẹn thùng nói:
- Ngươi…. Ngươi… Không ngừng…. Gọi…. Mộng Nhân…. Mộng Nhân, kêu rất nhiều lần….
- Ách?
Sở Nam ngạc nhiên, hỏi lại:
- Thật sao?
Đám người trên đài bàn luận nhổ trọng kiếm lên, thế nhưng trọng kiếm vẫn không nhúc nhích, trọng kiếm đâm sâu vào trong đài luận bàn, vẫn bất động như cũ.
Chúng đệ tử đều nghĩ đến một vấn đề:
- Trọng kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?
Không ai biết rõ đáp án, cuối cùng, vẫn là Tử Mộng Nhân gọi đến một sư huynh có tu vi cao cấp Võ Tướng vừa vặn đi ngang qua tầng thứ ba, hao hết một phen khí lực mới rút trọng kiếm ra được.
Vị sư huynh nhìn Sở Nam là chủ nhân của trọng kiếm này thật sâu, trong lòng thầm nói một câu “quái thai”, sau đó mới cáo từ Tử Mộng Nhân.
Tiếp đó, tám người đỡ lấy trọng kiếm, hai người dìu Sở Nam, Tử Mộng Nhân đi trước dẫn đường, đưa Sở Nam về căn phòng nhỏ ở dưới vách đá.
Mọi người rời đi, trên đường đi, bọn hắn lại thảo luận, một người nói:
- Kiếm này ít nhất phải 1500 cân.
- Có lẽ nặng hơn một chút.
- Không nghĩ rằng Lâm Vân này lại lợi hại như vậy, ngay cả Lăng Tiêu sư huynh cũng bị đánh bại.
- Chuyện này có gì lợi hại chứ? Theo ta thấy, Lâm Vân lợi hại nhất là có thể đem Đại tiểu thư của chúng ta, cũng là vị hôn thê của Lăng Tiêu sư huynh cướp đi.
Một người nghi vấn:
- Không thể có chuyện như vậy được.
Lập tức liền có người phản bác:
- Tại sao không? Ngươi không thấy là Đại tiểu thư gọi Lâm Vân khác với chúng ta sao? Đồ ngốc đồ ngốc, quả thật không đơn giản.
- Hình như là vậy….
- Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa, muốn Đại tiểu thư trừng phát đám người các ngươi sao?
Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều im lặng, ngược lại tiếp tục thảo luận vấn đề Lâm Vân từ đâu xuất hiện, như thế nào lại được Tam trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.
Tử Mộng Nhân đứng bên cạnh Sở Nam, nhìn thấy cơ mặt Sở Nam co quắp đầy thống khổ, biết rõ hắn đang chịu sự thống khổ cực lớn, trong lòng nàng dường như cũng có chút đau đớn, còn có một loại tình cảm khó hiểu, đây chính là cảm giác mà Tử Mộng Nhân chưa từng trải qua.
Nghĩ đến cảnh Sở Nam dùng thân thể húc vào vách núi, lại nghĩ đến thân ảnh đứng thẳng tắp của Sở Nam, nghĩ đến tinh thần bất khuất khi Sở Nam đối mặt với Đại trưởng lão cường đại như thế vẫn muốn dùng danh nghĩa nam nhân để chiến đấu, Tử Mộng Nhân móc ra một cái khăn tay, lau vết máu tươi bên khóe miệng của Sở Nam.
o0o
Mà ở nơi khác, Đại trưởng lão đang hỏi Lăng Tiêu:
- Ngươi dùng Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín, tại sao lại bị hắn đánh bại?
- Gia gia, ta cũng không biết.
- Lúc đó ngươi có cảm giác gì?
Lăng Tiêu nhắm mắt suy nghĩ một lát, chợt nói:
- Ta cảm thấy Kim nguyên lực của hắn dường như so với Kim nguyên lực của ta còn sắc bén hơn, trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của ta….
Thoáng dừng lại một chút, Lăng Tiêu mở to mắt nói:
- Đúng rồi, gia gia, ta còn cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ, ta cũng bị cỗ lực lượng này áp đảo, Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng bị nghiền nát, chắc chắn có liên quan đến cỗ lực lượng khổng lồ này.
- Lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ là Thổ nguyên lực?
Đại trưởng lão trầm tư nói:
- Có Kim nguyên lực, lại có Thổ nguyên lực, chẳng lẽ tiểu tử kia là song thuộc tính sao? Không thể trách được lão Tam lại muốn thu hắn làm quan môn đệ tử.
Đại trưởng lão sắc mặt khẽ biến, bởi vì chuyện này có chút phiền toái rồi, Đại trưởng lão nhìn chằm chằm tôn nhi nói:
- Trong vòng nửa năm, ngươi có thể khiến cho bản thân tấn thăng đến cảnh giới Võ Tướng không?
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, thật thà nói:
- Gia gia, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, ta tin rằng trong vòng nửa năm có thể đột phá, trở thành Võ Tướng, nhưng bây giờ trong lòng ta có chút loạn, còn có Mộng Nhân….
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nghĩ đến trận tỷ thí nửa năm sau, ngươi phải rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, phải đem hắn trảm dưới kiếm, như vậy là đủ rồi. Về phần Tử Mộng Nhân thì ngươi không cần phải xen vào, cho dù nàng không muốn thì nàng cũng chỉ có thể trở thành thê tử của ngươi, hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đánh bại hắn, có thể lấy mạng hắn, Mộng Nhân chắc chắn sẽ trở về bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, không gì là không làm được, thiên hạ này chính là thiên hạ của cường giả.
Đại trưởng lão cường thế nói, lại bồi thêm một câu:
- Nếu thật sự không được thì chỗ ta vẫn còn một viên Võ Tướng Đan, có thể giúp ngươi đột phá.
Nghe thấy ba chữ “Võ Tướng Đan”, Lăng Tiêu hưng phấn đến run rẩy, trên mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Gia gia, ta sẽ không để người phải thất vọng, chỉ cần có Võ Tướng Đan, ta nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, nhất định sẽ đem tên Lâm Vân đó chém dưới Thanh Minh kiếm.
Đại trưởng lão lại không lạc quan như vậy, hắn chậm rãi nói:
- Tiêu Nhi, ngươi phải biết rằng phục dược có thể tăng lên tu vi, nhưng cũng không thể cường đại bằng chính mình tự tu luyện đột phá.
Ánh mắt Lăng Tiêu có chút buồn bả, sau đó lại kiên định nói:
- Gia gia, ngay lúc này đây, chỉ cần giết hắn, ta sẽ tự dựa vào thực lực của mình để đề thăng tu vi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến về sau.
Đại trưởng lão suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, Lăng Tiêu còn nói thêm:
- Gia gia, người hãy giúp ta luyện chế một thanh bảo kiếm, phẩm chất phải cao, nhất định phải vượt qua kiếm của tên tiểu tử đó.
- Kiếm của hắn rất cổ quái!
Đại trưởng lão thầm nói một câu, trên tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm màu xanh, trịnh trọng trao cho Lăng Tiêu, nghiêm túc nói:
- Thanh Kiếm này tên là Thanh Minh, là hạ phẩm Linh Khí, trong Thanh Minh kiếm vốn có Kiếm Linh, nhưng bây giờ lại ngủ say, bằng không thì Thanh Minh kiếm tuyệt đối có thể xem là một thanh thượng phẩm Linh Khí.
- Đã có Thanh Minh kiếm, Lâm Vân, ngươi muốn không chết cũng khó.
Lăng Tiêu tràn đầy tự tin nói, Đại trưởng lão lại nói:
- Tiêu Nhi, Thanh Minh kiếm theo ta hơn nửa đời người, ngươi phải làm cho tốt, đừng khiến Thanh Minh kiếm hổ thẹn!
- Gia gia, người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Thanh Minh kiếm này uy danh đại chấn.
Đại trưởng lão gật đầu cười, lại nói:
- Tiêu Nhi, nhanh tu luyện đi, phương diện luyện khí ngươi tạm thời gác qua một bên, một lòng tu luyện là được rồi!
- Vâng, gia gia.
Lăng Tiêu đi tu luyện, Đại trưởng lão vẫn còn đang suy nghĩ:
- Lúc trước ta đã dùng uy áp cảnh giới Võ Vương với hắn, không biết có thể phá được võ đạo chi tâm của hắn hay không, chỉ cần trong lòng hắn còn sợ hãi thì bất kể là thể chất song thuộc tính hay không cũng không cần phải lo lắng nữa….
o0o
Trong gian phòng bằng đá, nhìn vết thương lớn trên người Sở Nam, Tử Mộng Nhân vốn lớn mật, bản tính điêu ngoa cũng kinh hãi hoảng sợ, luống cuống đem tất cả Linh Dược trong nhẫn trữ vật lấy ra, đổ lên miệng vết thương trên người Sở Nam, nàng còn không ngừng lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, đồ ngốc, ta bảo ngươi đánh hắn, nhưng cũng không bảo ngươi chịu tổn thương nặng như vậy, đúng là đồ ngốc mà….
Tử Mộng Nhân cứ như vậy trông coi Sở Nam, trong khoảng thời gian đó lại có người đến gọi nàng trở về, nàng lại bộc phát tính tình Đại tiểu thư nóng nảy, còn đem Tam gia gia ra làm bia đỡ đạn, nói Tam gia gia bảo nàng chiếu cố hắn.
Trọn vẹn ba ngày ba đêm sau, thống khổ trên mặt Sở Nam mới dần biến mất, phảng phất như toàn bộ thống khổ đã bị Sở Nam cắn nuốt sạch, hóa thành lực lượng, hóa thành sinh cơ, sau đó…. Hắn liền mở mắt, tỉnh lại….
- Đồ ngốc, ngươi tỉnh rồi sao?
Tử Mộng Nhân cười nói.
Sở Nam cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nghĩ đến những chuyện loáng thoáng trong lúc hôn mê, dường như xuất hiện một hình ảnh nào đó, liền nhẹ giọng nói:
- Mộng Nhân cô nương, lúc ta hôn mê không nói mê gì chứ?
Đôi mắt Tử Mộng Nhân khẽ đảo, cười giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
- Ngươi có nói….
- Ta nói cái gì?
Tử Mộng Nhân giả bộ thẹn thùng nói:
- Ngươi…. Ngươi… Không ngừng…. Gọi…. Mộng Nhân…. Mộng Nhân, kêu rất nhiều lần….
- Ách?
Sở Nam ngạc nhiên, hỏi lại:
- Thật sao?