Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vũ Dạ Kỳ Đàm - Chương 07
Yêu Lang vương mất tích, và lệ quỷ phường sách cổ
Màn đêm buông xuống, Miêu Tiêu Bắc tựa trên sofa, nghe tiếng sói tru dồn dập bên tai, bất đắc dĩ thở dài — Tại sao không có ai kháng nghị a?
Lúc này, Phong Tiểu Vũ chạy đi WC, sau khi đi ra mắt buồn ngủ mông lung chạy về phòng, Miêu Tiêu Bắc hỏi nó, “Tiểu Vũ.”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ mơ mơ màng màng, quay đầu lại nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc anh còn chưa ngủ?”
“Ách...” Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, Phong Tiểu Vũ từ trước đến nay nhát gan, không lý nào nghe tiếng sói tru lại không sợ a.
“Em có nghe được âm thanh gì kỳ quái hay không?” Miêu Tiêu Bắc thử thăm dò.
“Âm thanh?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Ví dụ như... sói tru?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói ra miệng, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ “Má ơi” một tiếng, bổ nhào tới, “Bắc Bắc, sao anh dọa em?”
“... Em không nghe được sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng sói tru bên ngoài còn kéo dài không ngừng, hơi nhíu mày.
“Đâu có a, đâu có, có phải anh nằm mơ hay không?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu, “Anh ngủ chung với em đi, em ngủ không được, bị anh hù chết rồi.”
“Chắc là nghe lầm.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ nó, nói, “Em đi ngủ đi.”
“Thật a?” Phong Tiểu Vũ nhìn cậu, “Anh không gạt em chứ?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Có thể là anh ngủ nên mụ mị rồi.”
“A.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, ngáp một cái, lại chạy về phòng, trùm kín đầu, ôm Domi ngủ.
Miêu Tiêu Bắc thở dài lắc đầu, nghĩ tới thật ra chính mình cũng không bình thường, quyết định không quan tâm mấy tiếng sói tru này, tiếp tục ngủ.
Ngay lúc cậu vừa định ngủ... Đột nhiên, chuông điện thoại chợt vang lên.
Miêu Tiêu Bắc cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại kinh khủng như vậy, giật mình bật dậy, xoay mặt nhìn điện thoại trên bàn trà, cậu không biết nên nói gì, nghĩ chắc là đầu óc của mình có bệnh, nghi thần nghi quỷ, tiếng điện thoại vang cũng có thể bị dọa thành như vậy.
Điện thoại còn đang không ngừng vang, Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhấc máy, có chút tức giận, nếu là gọi lộn số sẽ hung hăng mắng đối phương một trận.
“Uy?” Miêu Tiêu Bắc nhấc điện thoại lên.
Đầu bên kia, trầm mặc không có tiếng động.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, lại uy uy hai tiếng, vẫn không ai phản ứng, cậu có chút tức giận, chờ nửa ngày, nếu không phải là kẻ nào đùa dai thì cũng là công ty điện thoại gọi kiểm tra. Nghĩ vậy, cậu gác điện thoại, nằm xuống chuẩn bị ngủ... Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, chuyện gì xảy ra? Lại đón điện thoại, đầu bên kia như trước không có thanh âm.
Miêu Tiêu Bắc gác ống nghe trở lại, có lẽ là ai đó đùa dai, tâm nói... Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, còn bị chọc phá. Cũng không phải lần đầu tiên cậu bị gọi điện quấy rầy, thường ngày cũng có một vài người ù ù cạc cạc gọi tới.
Sau khi cúp điện thoại, Miêu Tiêu Bắc còn đem dây nối rút ra, nhưng vừa nằm xuống... Chuông điện thoại lại vang lên.
...
Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, trong phòng khách vắng tanh, chuông điện thoại thì không ngừng reo ầm ĩ.
Dây nối đã rút ra, mà điện thoại lại reo... Đây là tình huống thường xảy ra trong một vài bộ phim kinh dị, Miêu Tiêu Bắc đi qua, nhấc ống nghe, đặt sang một bên.
Chuông điện thoại ngừng.
Cậu đi về sofa, còn chưa kịp ngồi xuống... Điện thoại lại vang lên.
Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, cậu tận lực thuyết phục mình, có lẽ là điện thoại bị hư.
Tiếng chuông điện thoại vang liên tục, thanh âm chậm rãi thay đổi, trở nên chói tai mà khàn khàn.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng chạy tới cửa phòng ngủ, cậu gõ gõ cửa, bên trong không ai phản ứng.
Lúc này, không chỉ chuông điện thoại, mà điện thoại bên dưới bàn trà cũng chậm rãi di động.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay mở cửa phòng Lam Minh, vừa mới quay đầu...
“A...” Cậu cả kinh kêu một tiếng, bởi vì Lam Minh không biết từ khi nào, đã đứng sau cửa phòng.
“Anh... Nhìn bên kia.” Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn nhìn hắn, giơ tay chỉ vào bàn trà phía sau nói, “Cái kia là chuyện gì xảy ra?”
Lam Minh không nói gì, mà chỉ đứng đó, cúi đầu quan sát Miêu Tiêu Bắc.
“Uy.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay, quơ quơ trước mặt Lam Minh... Vừa quơ một cái, cậu mới phát hiện một vấn đề, tròng mắt nguyên bản màu đen, thỉnh thoảng màu vàng, đương nhiên, đáng sợ nhất là màu đỏ... Đã biến thành màu lam.
Miêu Tiêu Bắc tự nhủ, màu mắt của người này làm sao có thể tùy tiện thay đổi?
Lam Minh dường như không tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, ánh mắt có chút mê ly. Nhìn một hồi, hắn nhấc tay, Miêu Tiêu Bắc chú ý tới phía trên móng tay nhọn nhọn của hắn, cùng mu bàn tay, là mạch máu màu đen.
Bàn tay của Lam Minh nhẹ nhàng chạm vào cổ Miêu Tiêu Bắc, nhếch môi nở nụ cười.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ý thức được người này hình như không phải Lam Minh, muốn giật lui, lại bị người nọ túm một cái kéo vào trong phòng.
“Anh là ai?” Miêu Tiêu Bắc tựa ở bên tường nhìn người trước mắt, cậu vô thức liếc nhìn giường chiếu, chỉ thấy Lam Minh không ở... Nói cách khác người trước mắt này là Lam Minh không sai... Không phải, nói chính xác, thân thể này là của Lam Minh, bên trong thì không biết là ai.
“Hô...” Lam Minh vốn đã bước một bước tới gần Miêu Tiêu Bắc.. Nhưng đột nhiên cúi đầu, lấy tay che trán, cau mày phát ra tiếng kêu trầm thấp cổ quái, sau đó, chậm rãi thở dốc.
“Uy? Anh... A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, bởi vì Lam Minh loạng choạng lao tới, nắm tay chống lên mặt tường bên tai cậu, ngước mặt cùng cậu đối diện.
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy đôi mắt của Lam Minh đang thay đổi, khi thì màu lam, khi thì màu vàng... Dường như là thay đổi liên tục.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới cái bóng đèn, nghĩ lúc này không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Nghe được tiếng cười của Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh lại đột nhiên an tĩnh lại, khi ngước mắt lên... Đôi con ngươi đã trở về màu vàng nguyên thủy.
Sau đó, Lam Minh hình như đã thả lỏng, mà đồng thời, tiếng chuông điện thoại bên ngoài cũng ngừng reo, tất cả khôi phục an tĩnh.
Miêu Tiêu Bắc theo dõi hắn, hỏi, “Anh không sao chứ?”
Lam Minh lắc lắc đầu, nhướng mi, “Vừa nãy ngươi thấy được gì rồi?”
“Ách... Màu mắt của anh.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Nga.” Lam Minh gật đầu, cười hỏi, “Thấy Lam sao? Hắn có làm chuyện gì kỳ quái với ngươi không?”
“Lam?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới Lam Minh trước đây từng nói qua, Minh là đao của hắn, mà Lam là một người khác... Chẳng lẽ là Lam Minh mắt màu lam vừa rồi?
“Vừa nãy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại...” Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới.
Lam Minh nhún nhún vai, nói, “Là Lam làm đó, lúc hắn ma hóa sẽ phóng xuất ra lực lượng làm cho vài thứ sản sinh dị biến mà thôi, yên tâm.”
“Anh ta sẽ không thường đi ra chứ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Anh ta hình như không thân thiện lắm.”
“A... Hắn chỉ là thừa cơ ta đang ngủ say mới đi ra thôi, yên tâm.” Lam Minh thản nhiên nói, “Hắn hẳn không hề có ý muốn tổn thương ngươi, tối đa chỉ là làm ra vài chuyện kỳ quái... Đương nhiên, nếu như hắn còn nhớ rõ ngươi.”
“Vừa nãy chỉ gặp một lần, hẳn là sẽ không nhớ rõ đâu.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay vỗ vỗ hắn, nói, “Anh đi ngủ sofa, tôi ngủ trên giường.”
Lam Minh nhướng mi nhìn cậu, hỏi, “Vì sao?”
Miêu Tiêu Bắc nói, “Ở đây tương đối an tĩnh.” Nói xong, muốn đi đến bên giường, Lam Minh mỉm cười, vươn tay bế bổng cậu lên, “Giường lớn mà, đừng nhỏ nhặt vậy chứ, ít nhất phải có đạo đãi khách, cùng nhau!”
Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy hai chân lơ lửng, vội đẩy Lam Minh, “Anh buông tay, đừng động tay động chân.”
Lam Minh cười, “Sao ngươi lại nhẹ như vậy? Mấy ký?”
“Cút.” Miêu Tiêu Bắc đá hắn, “Buông hay không?”
Lam Minh cười xấu xa, nói, “Cùng ngủ với ta tương đối an toàn, mấy ngày nay đàn sói hẳn là sẽ xao động, ngươi có thể nghe được chúng nó gọi, cẩn thận chúng nó tấn công ngươi.”
“Vì sao tôi có thể nghe được, còn Tiểu Vũ lại không nghe?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Huyết thống của ngươi và nhóc đó không giống.” Lam Minh trở mình, nằm xuống tiếp tục ngủ.
“Ai, vậy nếu như Lam kia nửa đêm lại chạy ra thì làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi.
“Đơn giản.” Lam Minh tiến tới bên tai Miêu Tiêu Bắc nói, “Ngươi chỉ cần trao cho hắn một nụ hôn môi, hắn sẽ nghe lời.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn, Lam Minh cười đểu, xoay người tiếp tục ngủ.
Miêu Tiêu Bắc nằm bên cạnh, nhìn bóng lưng của Lam Minh, chỉ thấy sau cổ của hắn, có một hình xăm màu đỏ cổ quái. Miêu Tiêu Bắc nhích tới nhìn kỹ, hình như là ký hiệu nào đó, có chút giống phù chú cổ đại, cũng có chút giống cái bớt. Miêu Tiêu Bắc hơi hiếu kỳ, liền giơ tay sờ sờ.
“Tê...” Miêu Tiêu Bắc thu tay lại, vừa rồi cảm thấy như bị hơi nóng lan tới.
Lam Minh thì lại cười cười.
Miêu Tiêu Bắc đắp chăn, tiếp tục ngủ. Dù sao cũng mệt mỏi cả ngày, hôm qua cũng ngủ không đủ, Miêu Tiêu Bắc rất nhanh liền nặng nề ngủ.
Đợi đến ba giờ sáng, Lam Minh chậm rãi mở mắt, thấy Miêu Tiêu Bắc đã ngủ rất say. Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một hồi, lặng lẽ rời giường, mở cửa phòng, sau đó lại chậm rãi đóng cửa.
Đi tới bên cửa sổ, mở ra, sau đó đi tới nhà bếp... Lam Minh đã biết nấu mì, từ trong tủ lấy ra cái tô bỏ mì vào, chế nước nóng lên, rồi bưng đi ra.
“Ngươi thích ứng cũng không chậm lắm.”
Không biết từ lúc nào, trên bệ cửa sổ có một người đang ngồi, hắn mặc một chiếc áo da màu đen, có một mái tóc đen dài, tùy ý buộc lại sau đầu, làn da tái nhợt, kỳ lạ nhất chính là, trong mỗi con mắt của hắn, đều có một đôi đồng tử... Không sai, là một đôi, hai đồng tử hỗ tương, thoạt nhìn có chút yêu dị.
Lam Minh sùm sụp ăn mì, nhìn hắn, hỏi, “Lang tộc đang ầm ĩ cái gì?”
“Yêu Lang Vương không thấy đâu.” Người nọ thản nhiên nói, “Chúng nó đang tìm Lang Vương của mình.”
Lam Minh nhai mì, hỏi, “Lang Vương là mới hay cũ?”
“Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi sao?” Người nọ cười hỏi hắn, “Tuổi thọ của Lang tộc tối đa hai ba trăm năm, làm sao có thể sống quá một nghìn năm? Trừ phi ma hóa, Lang tộc ma hóa phải giết một nghìn Huyết tộc đó, trên đời này có bao nhiêu Huyết tộc tồn tại chứ?”
Lam Minh nhún nhún vai, “Nói cũng phải... Là một người mới a?”
“Lang Vương tân nhậm vô cùng trẻ tuổi, gọi là Khế Liêu, hắn rất tài giỏi cũng tương đối cẩn thận.” Người nọ thấp giọng nói, “Có điều gần đây có rất nhiều Lang tộc đã bị tập kích vô cớ mất tích, cho nên chúng nó khá là khẩn trương.”
“Ta vừa đụng phải một con, hình như là đang chạy trối chết.” Lam Minh nhíu mày nói, “Lang tộc là loài hung hãn, thứ gì có thể làm bọn họ sợ?”
“Chuyện này rất khó nói.” Người nọ nhún nhún vai, nói, “Ngươi và lão Lang Vương cũng coi như có chút giao tình, vừa nãy vài con sói đã nói với ta, muốn mời ngươi hỗ trợ, bọn họ đồng ý ra giá cao.”
Lam Minh ăn hết mì trong tô, sau đó nói, “Ừm, có thể.”
“Vậy ta đi trước, đàm phán xong sẽ đi tìm ngươi.” Người nọ chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại hỏi hắn, “Đúng rồi, vì sao ngươi lại ở cùng một chỗ với vu sư này?”
Lam Minh cười cười, nói, “Hắn chỉ là hậu nhân của vu sư mà thôi.”
“Ngươi muốn thế nào?” Người nọ khẽ nhíu mày, “Đừng quên vu sư đã được thần linh ban phúc, ngươi xằng bậy cẩn thận bị trời phạt.”
Lam Minh cười gượng một tiếng, nhướng mi, “Ngươi tưởng ta muốn hả?” Vừa nói, vừa duỗi tay ra cho người nọ nhìn, “Là vu sư ngốc ngếch kia tự mình làm đó.”
Người nọ cúi đầu vừa nhìn, phát hiện dấu khế ước trên cánh tay của Lam Minh, mở to hai mắt nhìn hắn, “Vu sư cùng ngươi định ra hôn ước?”
“Suỵt.” Lam Minh dựng thẳng ngón tay trước môi, “Ta chỉ nói cho hắn là Thủ Hộ ước.”
“A.” Người nọ cũng cảm thấy buồn cười, hỏi, “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Lam Minh nhún vai, “Còn làm gì nữa, chờ hắn tìm cách cởi bỏ, nếu không đành chịu buộc cùng một chỗ cả đời thôi.”
Người nọ đỡ trán, nói, “Ngươi nói xem ngươi cùng vu sư này có phải có cừu oán truyền kiếp không? Trước đây hắn truy đuổi ngươi chạy khắp nơi, bây giờ ngươi lại bị trói cùng một chỗ với hắn, mà lại là hôn ước.”
Lam Minh ngẩn người, nói, “Chuyện lâu lắm rồi, không nhớ rõ... Ngươi dạo này đang làm cái gì?”
Người nọ nghĩ nghĩ, nói, “Nói chung... nói chung là làm trong ngành tài chính, nhưng mà Long tộc cũng gần như chết sạch rồi, chỉ còn lại ta và vài ấu thú, ta còn phải nuôi dưỡng bọn nó, áp lực rất lớn nha.”
“Ít vờ vĩnh.” Lam Minh khinh bỉ liếc hắn, “Ai dám động vào ngươi?”
Người nọ cười cười, hỏi, “Lam đâu?”
“Trong cơ thể ta chứ đâu, vừa tỉnh lại.” Lam Minh nói, “Nhưng không an phận.”
“Ta sẽ giúp ngươi lưu ý đầu mối để cởi chú văn ra.” Người nọ vươn tay, vỗ vỗ Lam Minh, “Ngươi có thể tỉnh lại, ta thật cao hứng.”
Lam Minh cười cười, hỏi, “Lũ yêu ma này có phải đều đang khẩn trương?”
“Thành phố S hơn phân nửa yêu ma vừa nghe được ngươi sống lại, đã cuốn gói đào tẩu.” Người nọ cười hỏi, “Chúng ta vẫn hợp tác như trước đây chứ?”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, cười, “Đương nhiên.”
“Ta đây có chuyện làm ăn sẽ liên hệ với ngươi.” Người nọ vọt ra không trung... Hai đôi cánh dang rộng, vỗ hai cái, cùng Lam Minh tạm biệt.
Lam Minh gật đầu, người nọ vỗ cánh bay xa, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Lam Minh nắm tay nâng cằm, tựa trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng đêm trước mặt mà đờ ra.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Lam Minh lần thứ hai từ giường ngủ ngồi dậy, đã không thấy Miêu Tiêu Bắc, rời giường ra khỏi phòng, thấy Phong Tiểu Vũ như trước ôm Domi xem tin tức, cầm trên tay một cái bánh bao, vừa gặm vừa nói, “Ai nha nha, hôm qua xảy ra thật nhiều vụ tại nạn xe cộ liên hoàn nga, đều nói đụng phải vật đen thui gì đó... Giống như chúng ta hôm qua a.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, đi rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Miêu Tiêu Bắc ngồi trong phòng khách, tóc còn hơi ẩm, như là vừa luyện tập xong.
Lam Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, tiếp nhận điểm tâm Phong Tiểu Vũ đưa qua, hỏi nó, “Ngươi cũng là người khiêu vũ? Vì sao chưa bao giờ thấy ngươi luyện tập?”
Phong Tiểu Vũ nheo mắt nhìn Lam Minh, ôm Domi nói, “Đáng ghét, anh nói em béo.”
Lam Minh nhíu mày, hắn có nhắc tới từ béo sao?
Miêu Tiêu Bắc cắn một miếng bánh bao, hỏi Lam Minh, “Đúng rồi, tôi muốn đi phố sách, anh có theo hay không?”
Lam Minh nhìn cậu, hỏi, “Đi tìm tư liệu?”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc đi tắm, thay xong quần áo sạch sẽ đi ra, nói, “Lần trước dì La nói ở đó có một hiệu sách cổ, bên trong có rất nhiều sách cổ.”
...
Nửa giờ sau, xe hơi của Miêu Tiêu Bắc đã tới trước đường dành riêng cho người đi bộ gần hiệu sách cổ, Lam Minh từ ghế phó lái bước xuống, ngước mắt nhìn xung quanh, quả thật là một con đường mang đậm phong cách cổ xưa.
Phong Tiểu Vũ cũng dắt theo Domi đến giúp vui.
Miêu Tiêu Bắc dẫn mọi người, dựa theo địa chỉ mà dì La nói, tìm được hiệu sách cổ.
Kết cấu xây dựng của cửa hiệu này khá kỳ lạ, phân nửa lộ trên mặt đất, phân nửa giấu dưới đất.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, “Cái này là tự nhiên tạo thành, hay là nơi ẩn nấp khi có nguy hiểm?”
“Nga.” Lam Minh nhìn nhìn cấu tạo của ngôi nhà, cười nói, “Đó là một Dẫn Quỷ trận a, xem ra là nhà của một Quỷ Sư.”
“Quỷ Sư là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
Lam Minh cười mà không nói, chỉ chớp chớp mắt với cậu.
Miêu Tiêu Bắc cũng không hỏi nhiều, dù sao có hỏi cũng ấm ức thêm, cậu mở cửa hiệu sách, đi xuống phía dưới.
Trong phòng cũng không có người, chỉ có sách cổ bày đầy ra đó, lầu trên lầu dưới có vài tầng.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, vừa định hỏi một chút xem có người hay không, đột nhiên, chỉ thấy một bóng trắng chợt lóe, phía sau xuất hiện một người.
Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại... Không có ai... Đang khó hiểu, chợt nghe trước người có ai đó cười hỏi, “Thứ vu sư ta ghét nhất đến nơi này làm gì?”
Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặc áo trắng trông cực có ý vị của phương đông đang đứng trước mắt mình.
Người nọ rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn hai mươi, tướng mạo cổ điển, tóc đen mắt phượng, mũi cao môi mỏng, thoạt nhìn có chút u sầu cũng có chút văn nhược, cầm trên tay một quải trượng hình rồng làm bằng đồng dùng để làm trang sức, mỉm cười nhìn Miêu Tiêu Bắc, ánh mắt có chút âm lãnh, “Nga... Chính là một vu sư xinh đẹp a.”
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên không biết người trước mắt đang nói cái gì, cậu chỉ cảm khái... Từ khi gặp Lam Minh, thì những người bình thường trước đây đều biến thành bệnh tâm thần.
“Ta đã nói ở đây có một mùi vị cổ quái.” Lúc này, Lam Minh cũng đi xuống, nói với chàng trai áo trắng nọ, “Thì ra có một lệ quỷ ngàn năm ở.”
Bạch y nam tử ngước mắt, khi thấy được Lam Minh, sửng sốt, một lát mới mở miệng nói, “Ngươi...”
Lam Minh nhướng mi một cái.
Người áo trắng trầm mặc một hồi, đột nhiên quơ tay túm chặt Miêu Tiêu Bắc.
“Cậu... Muốn gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy người trước mắt có chút hung hãn, đã muốn né tránh, nhưng người nọ cầm lấy áo cậu hung hăng lắc lắc, trong miệng mắng, “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Tự nhiên lại đem hắn thả ra, thảo nào gần đây lũ tiểu quỷ đều chạy hết, ngươi trả vốn làm ăn cho ta a!”
Miêu Tiêu Bắc bị hắn lắc đến hồ đồ, nhưng tránh không thoát, người này sức lực thật mạnh.
Lúc này, Lam Minh khẽ cười một tiếng, tiến lên, vươn tay bảo vệ Miêu Tiêu Bắc, nói khẽ với người áo trắng đó, “Ngươi muốn làm gì chủ nhân ta?”
Người áo trắng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Cẩn thận nói chuyện, tính tình của ta không được tốt.”
Người áo trắng lui lại một bước, đồng thời, Phong Tiểu Vũ dắt theo Domi cũng xuống tới, nói, “Woa, thật nhiều sách nga.”
“Gâu gâu.” Lúc này, chỉ thấy Domi hướng người áo trắng nọ sủa hai tiếng.
Người áo trắng nhìn nhìn Domi rồi đột nhiên thét chói tai, bỏ chạy lên lầu trốn sau lan can la ầm lên, “Chó a, chó trắng a! Cứu mạng a!”
Phong Tiểu Vũ sợ hãi vội ôm Domi, nói, “Domi sẽ không cắn người đâu.”
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người này... Hình như không được bình thường.”
Lam Minh cười cười, nói, “Thì đó... Lệ quỷ sợ nhất, chính là loài chó trắng.”
_______
Màn đêm buông xuống, Miêu Tiêu Bắc tựa trên sofa, nghe tiếng sói tru dồn dập bên tai, bất đắc dĩ thở dài — Tại sao không có ai kháng nghị a?
Lúc này, Phong Tiểu Vũ chạy đi WC, sau khi đi ra mắt buồn ngủ mông lung chạy về phòng, Miêu Tiêu Bắc hỏi nó, “Tiểu Vũ.”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ mơ mơ màng màng, quay đầu lại nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc anh còn chưa ngủ?”
“Ách...” Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, Phong Tiểu Vũ từ trước đến nay nhát gan, không lý nào nghe tiếng sói tru lại không sợ a.
“Em có nghe được âm thanh gì kỳ quái hay không?” Miêu Tiêu Bắc thử thăm dò.
“Âm thanh?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Ví dụ như... sói tru?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói ra miệng, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ “Má ơi” một tiếng, bổ nhào tới, “Bắc Bắc, sao anh dọa em?”
“... Em không nghe được sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng sói tru bên ngoài còn kéo dài không ngừng, hơi nhíu mày.
“Đâu có a, đâu có, có phải anh nằm mơ hay không?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu, “Anh ngủ chung với em đi, em ngủ không được, bị anh hù chết rồi.”
“Chắc là nghe lầm.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ nó, nói, “Em đi ngủ đi.”
“Thật a?” Phong Tiểu Vũ nhìn cậu, “Anh không gạt em chứ?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Có thể là anh ngủ nên mụ mị rồi.”
“A.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, ngáp một cái, lại chạy về phòng, trùm kín đầu, ôm Domi ngủ.
Miêu Tiêu Bắc thở dài lắc đầu, nghĩ tới thật ra chính mình cũng không bình thường, quyết định không quan tâm mấy tiếng sói tru này, tiếp tục ngủ.
Ngay lúc cậu vừa định ngủ... Đột nhiên, chuông điện thoại chợt vang lên.
Miêu Tiêu Bắc cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại kinh khủng như vậy, giật mình bật dậy, xoay mặt nhìn điện thoại trên bàn trà, cậu không biết nên nói gì, nghĩ chắc là đầu óc của mình có bệnh, nghi thần nghi quỷ, tiếng điện thoại vang cũng có thể bị dọa thành như vậy.
Điện thoại còn đang không ngừng vang, Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhấc máy, có chút tức giận, nếu là gọi lộn số sẽ hung hăng mắng đối phương một trận.
“Uy?” Miêu Tiêu Bắc nhấc điện thoại lên.
Đầu bên kia, trầm mặc không có tiếng động.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, lại uy uy hai tiếng, vẫn không ai phản ứng, cậu có chút tức giận, chờ nửa ngày, nếu không phải là kẻ nào đùa dai thì cũng là công ty điện thoại gọi kiểm tra. Nghĩ vậy, cậu gác điện thoại, nằm xuống chuẩn bị ngủ... Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, chuyện gì xảy ra? Lại đón điện thoại, đầu bên kia như trước không có thanh âm.
Miêu Tiêu Bắc gác ống nghe trở lại, có lẽ là ai đó đùa dai, tâm nói... Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, còn bị chọc phá. Cũng không phải lần đầu tiên cậu bị gọi điện quấy rầy, thường ngày cũng có một vài người ù ù cạc cạc gọi tới.
Sau khi cúp điện thoại, Miêu Tiêu Bắc còn đem dây nối rút ra, nhưng vừa nằm xuống... Chuông điện thoại lại vang lên.
...
Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, trong phòng khách vắng tanh, chuông điện thoại thì không ngừng reo ầm ĩ.
Dây nối đã rút ra, mà điện thoại lại reo... Đây là tình huống thường xảy ra trong một vài bộ phim kinh dị, Miêu Tiêu Bắc đi qua, nhấc ống nghe, đặt sang một bên.
Chuông điện thoại ngừng.
Cậu đi về sofa, còn chưa kịp ngồi xuống... Điện thoại lại vang lên.
Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, cậu tận lực thuyết phục mình, có lẽ là điện thoại bị hư.
Tiếng chuông điện thoại vang liên tục, thanh âm chậm rãi thay đổi, trở nên chói tai mà khàn khàn.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng chạy tới cửa phòng ngủ, cậu gõ gõ cửa, bên trong không ai phản ứng.
Lúc này, không chỉ chuông điện thoại, mà điện thoại bên dưới bàn trà cũng chậm rãi di động.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay mở cửa phòng Lam Minh, vừa mới quay đầu...
“A...” Cậu cả kinh kêu một tiếng, bởi vì Lam Minh không biết từ khi nào, đã đứng sau cửa phòng.
“Anh... Nhìn bên kia.” Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn nhìn hắn, giơ tay chỉ vào bàn trà phía sau nói, “Cái kia là chuyện gì xảy ra?”
Lam Minh không nói gì, mà chỉ đứng đó, cúi đầu quan sát Miêu Tiêu Bắc.
“Uy.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay, quơ quơ trước mặt Lam Minh... Vừa quơ một cái, cậu mới phát hiện một vấn đề, tròng mắt nguyên bản màu đen, thỉnh thoảng màu vàng, đương nhiên, đáng sợ nhất là màu đỏ... Đã biến thành màu lam.
Miêu Tiêu Bắc tự nhủ, màu mắt của người này làm sao có thể tùy tiện thay đổi?
Lam Minh dường như không tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, ánh mắt có chút mê ly. Nhìn một hồi, hắn nhấc tay, Miêu Tiêu Bắc chú ý tới phía trên móng tay nhọn nhọn của hắn, cùng mu bàn tay, là mạch máu màu đen.
Bàn tay của Lam Minh nhẹ nhàng chạm vào cổ Miêu Tiêu Bắc, nhếch môi nở nụ cười.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ý thức được người này hình như không phải Lam Minh, muốn giật lui, lại bị người nọ túm một cái kéo vào trong phòng.
“Anh là ai?” Miêu Tiêu Bắc tựa ở bên tường nhìn người trước mắt, cậu vô thức liếc nhìn giường chiếu, chỉ thấy Lam Minh không ở... Nói cách khác người trước mắt này là Lam Minh không sai... Không phải, nói chính xác, thân thể này là của Lam Minh, bên trong thì không biết là ai.
“Hô...” Lam Minh vốn đã bước một bước tới gần Miêu Tiêu Bắc.. Nhưng đột nhiên cúi đầu, lấy tay che trán, cau mày phát ra tiếng kêu trầm thấp cổ quái, sau đó, chậm rãi thở dốc.
“Uy? Anh... A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, bởi vì Lam Minh loạng choạng lao tới, nắm tay chống lên mặt tường bên tai cậu, ngước mặt cùng cậu đối diện.
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy đôi mắt của Lam Minh đang thay đổi, khi thì màu lam, khi thì màu vàng... Dường như là thay đổi liên tục.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới cái bóng đèn, nghĩ lúc này không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Nghe được tiếng cười của Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh lại đột nhiên an tĩnh lại, khi ngước mắt lên... Đôi con ngươi đã trở về màu vàng nguyên thủy.
Sau đó, Lam Minh hình như đã thả lỏng, mà đồng thời, tiếng chuông điện thoại bên ngoài cũng ngừng reo, tất cả khôi phục an tĩnh.
Miêu Tiêu Bắc theo dõi hắn, hỏi, “Anh không sao chứ?”
Lam Minh lắc lắc đầu, nhướng mi, “Vừa nãy ngươi thấy được gì rồi?”
“Ách... Màu mắt của anh.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Nga.” Lam Minh gật đầu, cười hỏi, “Thấy Lam sao? Hắn có làm chuyện gì kỳ quái với ngươi không?”
“Lam?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới Lam Minh trước đây từng nói qua, Minh là đao của hắn, mà Lam là một người khác... Chẳng lẽ là Lam Minh mắt màu lam vừa rồi?
“Vừa nãy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại...” Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới.
Lam Minh nhún nhún vai, nói, “Là Lam làm đó, lúc hắn ma hóa sẽ phóng xuất ra lực lượng làm cho vài thứ sản sinh dị biến mà thôi, yên tâm.”
“Anh ta sẽ không thường đi ra chứ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Anh ta hình như không thân thiện lắm.”
“A... Hắn chỉ là thừa cơ ta đang ngủ say mới đi ra thôi, yên tâm.” Lam Minh thản nhiên nói, “Hắn hẳn không hề có ý muốn tổn thương ngươi, tối đa chỉ là làm ra vài chuyện kỳ quái... Đương nhiên, nếu như hắn còn nhớ rõ ngươi.”
“Vừa nãy chỉ gặp một lần, hẳn là sẽ không nhớ rõ đâu.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay vỗ vỗ hắn, nói, “Anh đi ngủ sofa, tôi ngủ trên giường.”
Lam Minh nhướng mi nhìn cậu, hỏi, “Vì sao?”
Miêu Tiêu Bắc nói, “Ở đây tương đối an tĩnh.” Nói xong, muốn đi đến bên giường, Lam Minh mỉm cười, vươn tay bế bổng cậu lên, “Giường lớn mà, đừng nhỏ nhặt vậy chứ, ít nhất phải có đạo đãi khách, cùng nhau!”
Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy hai chân lơ lửng, vội đẩy Lam Minh, “Anh buông tay, đừng động tay động chân.”
Lam Minh cười, “Sao ngươi lại nhẹ như vậy? Mấy ký?”
“Cút.” Miêu Tiêu Bắc đá hắn, “Buông hay không?”
Lam Minh cười xấu xa, nói, “Cùng ngủ với ta tương đối an toàn, mấy ngày nay đàn sói hẳn là sẽ xao động, ngươi có thể nghe được chúng nó gọi, cẩn thận chúng nó tấn công ngươi.”
“Vì sao tôi có thể nghe được, còn Tiểu Vũ lại không nghe?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Huyết thống của ngươi và nhóc đó không giống.” Lam Minh trở mình, nằm xuống tiếp tục ngủ.
“Ai, vậy nếu như Lam kia nửa đêm lại chạy ra thì làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi.
“Đơn giản.” Lam Minh tiến tới bên tai Miêu Tiêu Bắc nói, “Ngươi chỉ cần trao cho hắn một nụ hôn môi, hắn sẽ nghe lời.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn, Lam Minh cười đểu, xoay người tiếp tục ngủ.
Miêu Tiêu Bắc nằm bên cạnh, nhìn bóng lưng của Lam Minh, chỉ thấy sau cổ của hắn, có một hình xăm màu đỏ cổ quái. Miêu Tiêu Bắc nhích tới nhìn kỹ, hình như là ký hiệu nào đó, có chút giống phù chú cổ đại, cũng có chút giống cái bớt. Miêu Tiêu Bắc hơi hiếu kỳ, liền giơ tay sờ sờ.
“Tê...” Miêu Tiêu Bắc thu tay lại, vừa rồi cảm thấy như bị hơi nóng lan tới.
Lam Minh thì lại cười cười.
Miêu Tiêu Bắc đắp chăn, tiếp tục ngủ. Dù sao cũng mệt mỏi cả ngày, hôm qua cũng ngủ không đủ, Miêu Tiêu Bắc rất nhanh liền nặng nề ngủ.
Đợi đến ba giờ sáng, Lam Minh chậm rãi mở mắt, thấy Miêu Tiêu Bắc đã ngủ rất say. Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một hồi, lặng lẽ rời giường, mở cửa phòng, sau đó lại chậm rãi đóng cửa.
Đi tới bên cửa sổ, mở ra, sau đó đi tới nhà bếp... Lam Minh đã biết nấu mì, từ trong tủ lấy ra cái tô bỏ mì vào, chế nước nóng lên, rồi bưng đi ra.
“Ngươi thích ứng cũng không chậm lắm.”
Không biết từ lúc nào, trên bệ cửa sổ có một người đang ngồi, hắn mặc một chiếc áo da màu đen, có một mái tóc đen dài, tùy ý buộc lại sau đầu, làn da tái nhợt, kỳ lạ nhất chính là, trong mỗi con mắt của hắn, đều có một đôi đồng tử... Không sai, là một đôi, hai đồng tử hỗ tương, thoạt nhìn có chút yêu dị.
Lam Minh sùm sụp ăn mì, nhìn hắn, hỏi, “Lang tộc đang ầm ĩ cái gì?”
“Yêu Lang Vương không thấy đâu.” Người nọ thản nhiên nói, “Chúng nó đang tìm Lang Vương của mình.”
Lam Minh nhai mì, hỏi, “Lang Vương là mới hay cũ?”
“Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi sao?” Người nọ cười hỏi hắn, “Tuổi thọ của Lang tộc tối đa hai ba trăm năm, làm sao có thể sống quá một nghìn năm? Trừ phi ma hóa, Lang tộc ma hóa phải giết một nghìn Huyết tộc đó, trên đời này có bao nhiêu Huyết tộc tồn tại chứ?”
Lam Minh nhún nhún vai, “Nói cũng phải... Là một người mới a?”
“Lang Vương tân nhậm vô cùng trẻ tuổi, gọi là Khế Liêu, hắn rất tài giỏi cũng tương đối cẩn thận.” Người nọ thấp giọng nói, “Có điều gần đây có rất nhiều Lang tộc đã bị tập kích vô cớ mất tích, cho nên chúng nó khá là khẩn trương.”
“Ta vừa đụng phải một con, hình như là đang chạy trối chết.” Lam Minh nhíu mày nói, “Lang tộc là loài hung hãn, thứ gì có thể làm bọn họ sợ?”
“Chuyện này rất khó nói.” Người nọ nhún nhún vai, nói, “Ngươi và lão Lang Vương cũng coi như có chút giao tình, vừa nãy vài con sói đã nói với ta, muốn mời ngươi hỗ trợ, bọn họ đồng ý ra giá cao.”
Lam Minh ăn hết mì trong tô, sau đó nói, “Ừm, có thể.”
“Vậy ta đi trước, đàm phán xong sẽ đi tìm ngươi.” Người nọ chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại hỏi hắn, “Đúng rồi, vì sao ngươi lại ở cùng một chỗ với vu sư này?”
Lam Minh cười cười, nói, “Hắn chỉ là hậu nhân của vu sư mà thôi.”
“Ngươi muốn thế nào?” Người nọ khẽ nhíu mày, “Đừng quên vu sư đã được thần linh ban phúc, ngươi xằng bậy cẩn thận bị trời phạt.”
Lam Minh cười gượng một tiếng, nhướng mi, “Ngươi tưởng ta muốn hả?” Vừa nói, vừa duỗi tay ra cho người nọ nhìn, “Là vu sư ngốc ngếch kia tự mình làm đó.”
Người nọ cúi đầu vừa nhìn, phát hiện dấu khế ước trên cánh tay của Lam Minh, mở to hai mắt nhìn hắn, “Vu sư cùng ngươi định ra hôn ước?”
“Suỵt.” Lam Minh dựng thẳng ngón tay trước môi, “Ta chỉ nói cho hắn là Thủ Hộ ước.”
“A.” Người nọ cũng cảm thấy buồn cười, hỏi, “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Lam Minh nhún vai, “Còn làm gì nữa, chờ hắn tìm cách cởi bỏ, nếu không đành chịu buộc cùng một chỗ cả đời thôi.”
Người nọ đỡ trán, nói, “Ngươi nói xem ngươi cùng vu sư này có phải có cừu oán truyền kiếp không? Trước đây hắn truy đuổi ngươi chạy khắp nơi, bây giờ ngươi lại bị trói cùng một chỗ với hắn, mà lại là hôn ước.”
Lam Minh ngẩn người, nói, “Chuyện lâu lắm rồi, không nhớ rõ... Ngươi dạo này đang làm cái gì?”
Người nọ nghĩ nghĩ, nói, “Nói chung... nói chung là làm trong ngành tài chính, nhưng mà Long tộc cũng gần như chết sạch rồi, chỉ còn lại ta và vài ấu thú, ta còn phải nuôi dưỡng bọn nó, áp lực rất lớn nha.”
“Ít vờ vĩnh.” Lam Minh khinh bỉ liếc hắn, “Ai dám động vào ngươi?”
Người nọ cười cười, hỏi, “Lam đâu?”
“Trong cơ thể ta chứ đâu, vừa tỉnh lại.” Lam Minh nói, “Nhưng không an phận.”
“Ta sẽ giúp ngươi lưu ý đầu mối để cởi chú văn ra.” Người nọ vươn tay, vỗ vỗ Lam Minh, “Ngươi có thể tỉnh lại, ta thật cao hứng.”
Lam Minh cười cười, hỏi, “Lũ yêu ma này có phải đều đang khẩn trương?”
“Thành phố S hơn phân nửa yêu ma vừa nghe được ngươi sống lại, đã cuốn gói đào tẩu.” Người nọ cười hỏi, “Chúng ta vẫn hợp tác như trước đây chứ?”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, cười, “Đương nhiên.”
“Ta đây có chuyện làm ăn sẽ liên hệ với ngươi.” Người nọ vọt ra không trung... Hai đôi cánh dang rộng, vỗ hai cái, cùng Lam Minh tạm biệt.
Lam Minh gật đầu, người nọ vỗ cánh bay xa, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Lam Minh nắm tay nâng cằm, tựa trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng đêm trước mặt mà đờ ra.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Lam Minh lần thứ hai từ giường ngủ ngồi dậy, đã không thấy Miêu Tiêu Bắc, rời giường ra khỏi phòng, thấy Phong Tiểu Vũ như trước ôm Domi xem tin tức, cầm trên tay một cái bánh bao, vừa gặm vừa nói, “Ai nha nha, hôm qua xảy ra thật nhiều vụ tại nạn xe cộ liên hoàn nga, đều nói đụng phải vật đen thui gì đó... Giống như chúng ta hôm qua a.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, đi rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Miêu Tiêu Bắc ngồi trong phòng khách, tóc còn hơi ẩm, như là vừa luyện tập xong.
Lam Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, tiếp nhận điểm tâm Phong Tiểu Vũ đưa qua, hỏi nó, “Ngươi cũng là người khiêu vũ? Vì sao chưa bao giờ thấy ngươi luyện tập?”
Phong Tiểu Vũ nheo mắt nhìn Lam Minh, ôm Domi nói, “Đáng ghét, anh nói em béo.”
Lam Minh nhíu mày, hắn có nhắc tới từ béo sao?
Miêu Tiêu Bắc cắn một miếng bánh bao, hỏi Lam Minh, “Đúng rồi, tôi muốn đi phố sách, anh có theo hay không?”
Lam Minh nhìn cậu, hỏi, “Đi tìm tư liệu?”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc đi tắm, thay xong quần áo sạch sẽ đi ra, nói, “Lần trước dì La nói ở đó có một hiệu sách cổ, bên trong có rất nhiều sách cổ.”
...
Nửa giờ sau, xe hơi của Miêu Tiêu Bắc đã tới trước đường dành riêng cho người đi bộ gần hiệu sách cổ, Lam Minh từ ghế phó lái bước xuống, ngước mắt nhìn xung quanh, quả thật là một con đường mang đậm phong cách cổ xưa.
Phong Tiểu Vũ cũng dắt theo Domi đến giúp vui.
Miêu Tiêu Bắc dẫn mọi người, dựa theo địa chỉ mà dì La nói, tìm được hiệu sách cổ.
Kết cấu xây dựng của cửa hiệu này khá kỳ lạ, phân nửa lộ trên mặt đất, phân nửa giấu dưới đất.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, tâm nói, “Cái này là tự nhiên tạo thành, hay là nơi ẩn nấp khi có nguy hiểm?”
“Nga.” Lam Minh nhìn nhìn cấu tạo của ngôi nhà, cười nói, “Đó là một Dẫn Quỷ trận a, xem ra là nhà của một Quỷ Sư.”
“Quỷ Sư là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
Lam Minh cười mà không nói, chỉ chớp chớp mắt với cậu.
Miêu Tiêu Bắc cũng không hỏi nhiều, dù sao có hỏi cũng ấm ức thêm, cậu mở cửa hiệu sách, đi xuống phía dưới.
Trong phòng cũng không có người, chỉ có sách cổ bày đầy ra đó, lầu trên lầu dưới có vài tầng.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, vừa định hỏi một chút xem có người hay không, đột nhiên, chỉ thấy một bóng trắng chợt lóe, phía sau xuất hiện một người.
Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại... Không có ai... Đang khó hiểu, chợt nghe trước người có ai đó cười hỏi, “Thứ vu sư ta ghét nhất đến nơi này làm gì?”
Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặc áo trắng trông cực có ý vị của phương đông đang đứng trước mắt mình.
Người nọ rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn hai mươi, tướng mạo cổ điển, tóc đen mắt phượng, mũi cao môi mỏng, thoạt nhìn có chút u sầu cũng có chút văn nhược, cầm trên tay một quải trượng hình rồng làm bằng đồng dùng để làm trang sức, mỉm cười nhìn Miêu Tiêu Bắc, ánh mắt có chút âm lãnh, “Nga... Chính là một vu sư xinh đẹp a.”
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên không biết người trước mắt đang nói cái gì, cậu chỉ cảm khái... Từ khi gặp Lam Minh, thì những người bình thường trước đây đều biến thành bệnh tâm thần.
“Ta đã nói ở đây có một mùi vị cổ quái.” Lúc này, Lam Minh cũng đi xuống, nói với chàng trai áo trắng nọ, “Thì ra có một lệ quỷ ngàn năm ở.”
Bạch y nam tử ngước mắt, khi thấy được Lam Minh, sửng sốt, một lát mới mở miệng nói, “Ngươi...”
Lam Minh nhướng mi một cái.
Người áo trắng trầm mặc một hồi, đột nhiên quơ tay túm chặt Miêu Tiêu Bắc.
“Cậu... Muốn gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy người trước mắt có chút hung hãn, đã muốn né tránh, nhưng người nọ cầm lấy áo cậu hung hăng lắc lắc, trong miệng mắng, “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Tự nhiên lại đem hắn thả ra, thảo nào gần đây lũ tiểu quỷ đều chạy hết, ngươi trả vốn làm ăn cho ta a!”
Miêu Tiêu Bắc bị hắn lắc đến hồ đồ, nhưng tránh không thoát, người này sức lực thật mạnh.
Lúc này, Lam Minh khẽ cười một tiếng, tiến lên, vươn tay bảo vệ Miêu Tiêu Bắc, nói khẽ với người áo trắng đó, “Ngươi muốn làm gì chủ nhân ta?”
Người áo trắng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Cẩn thận nói chuyện, tính tình của ta không được tốt.”
Người áo trắng lui lại một bước, đồng thời, Phong Tiểu Vũ dắt theo Domi cũng xuống tới, nói, “Woa, thật nhiều sách nga.”
“Gâu gâu.” Lúc này, chỉ thấy Domi hướng người áo trắng nọ sủa hai tiếng.
Người áo trắng nhìn nhìn Domi rồi đột nhiên thét chói tai, bỏ chạy lên lầu trốn sau lan can la ầm lên, “Chó a, chó trắng a! Cứu mạng a!”
Phong Tiểu Vũ sợ hãi vội ôm Domi, nói, “Domi sẽ không cắn người đâu.”
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người này... Hình như không được bình thường.”
Lam Minh cười cười, nói, “Thì đó... Lệ quỷ sợ nhất, chính là loài chó trắng.”
_______