Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 10. CUỘC CHIẾN TRANH NÀY (P2)
Đùng, đùng, đùng.
Ba phát súng liên tục.
Lý Thời Nhiên, lão Thọ và lão Lâm đều kêu lên rồi ngã khụy xuống, tất cả chân trái của họ đều bị trúng đạn. Tất cả hoảng hốt, tôi đứng nhanh dậy, giựt lấy cây súng lục trên tay lão Lâm, Phi lao người tới dùng tay phải đấm mạnh vào má của Thời Nhiên và nhanh chóng giựt lấy cây súng trường trên tay nó.
Phi ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nhún vai.
“Mời ba nhân vật quan trọng mà đến trễ ngày hôm nay, đầu tiên, từ cửa chánh, nhân vật quyền uy với tuổi tác lão làng. Tèng teng, chú sáu Liêm.”
Chú Sáu Liêm tay cầm khẩu súng lục nghiêm nghị bước vào. Tôi quay mặt vào trong nhà tiếp lời,
“Và đây, hai nhân vật không kém phần quan trọng đã giúp cho vở kịch được thành công, xin mời hai anh chàng thông minh mà ít đẹp trai, Tiệp và Minh!”,
Tiệp và Minh từ phía sau nhà bước ra trong sự bỡ ngỡ của Phi và tất cả người trong nhà.
Tôi xoa tay một cách thích thú, nhìn lão Lâm, tôi nói.
- Ông biết dựng một vở kịch hay thì tôi không biết dựng vở kịch sao? Ông tính viết tuồng và chọn tôi làm diễn viên thì tôi cũng tương kế tựu kế đưa ông vào sàn diễn của tôi.
- Tại sao! Tại sao mày!
- Thứ nhất, từ đoạn ngã ba Trung Lương, khi biết ông theo dõi tôi, tôi nhanh chóng nhắn tin cho chú Sáu Liêm và hai người em của tôi. Họ nhanh chóng đuổi theo đuôi, nhưng xem chừng hơi trễ, phải không chú Sáu? Chú mà đến trễ chút nữa, là con và Phi năm sau có đám giỗ rồi. Tôi đi đến đâu, mỗi chặn đường đều nhắn tin cho ba người họ để họ biết cần đến đâu để gặp tôi. Nhưng việc ông tấn công một cách bất ngờ bằng súng thì điều đó nằm ngoài dự liệu của tôi.
- Nhưng làm sao mày thông báo được thời điểm cho ba người bọn nó vào đây? – Miệng lão rít lên đầy khó chịu.
- À há, cái này thì phải hỏi đứa con yêu dấu của ông dùng điện thoại có nhiều không? Khi thấy ông, tôi đã nhanh chóng ngã người xuống cây cột này, và khi ông còn bận hít hửi mùi tử khí trong căn nhà, tôi nhanh chóng lấy điện thoại để sau lưng, ngay dưới mông. Một kỹ thuật nhắn tin và không cần nhìn đến màn hình là một kỹ thuật mà đám sinh viên rành hơn ai hết. Chúng có thể mặt vừa nghe giảng tay vừa nhắn tin dưới hộc bàn. Đúng không Nhiên? Chắc em đã từng biết đến trò này. Thật may cho tôi, lần này tôi đã không dùng smart phone, mà dùng cái đập đá Nokia năm nào, nếu không, tôi chẳng thể nào nhắn tin mà không nhìn bàn phím. Khi biết chú Sáu gần đến, tôi cần kéo dài thời gian với ông, bằng đủ trò cần thiết. Tôi nhẩm tính thời gian khá chính xác, nên khi ông chuẩn bị đếm, thì điện thoại sau đít của tôi rung lên, không cần mở tin nhắn, tôi cũng biết nội dung nó thông báo ba người họ đã đến. Tiệp, em rất tệ, em cần giảm cân, với số cân nặng của em làm rung nền đất đó. Nhưng để ông không chú ý, tôi cần bày trò để cả ba người ông tập trung vào tôi, khi đó, giác quan nhạy bén của ông sẽ tạm thời biến mất, nhường cho cơ hội ba người này vào nhà, nã ba viên đạn. Bụp bụp bụp.
Lão gầm lên giận dữ, tôi cởi trói cho Lamech, việc đầu tiên Lamech làm là đến đấm thẳng mặt lão Lâm rồi lao ra ngoài hiên ôm lấy xác hai mẹ con Khoa mà khóc.
Tôi đủng đỉnh đến gần lão, đưa tay vào túi lão lấy mười một viên đá ra, nói nhỏ vào tai lão “Cảm ơn ông đã sưu tập dùm tôi, thanks you very much!”
***
Phi nói bảo tôi gọi xe cứu thương đưa ba người họ vào bệnh viện gần nhất, còn Tiệp và Minh thì cố gắng kéo Lamech ra khỏi hai cái xác. Phi nhìn tôi hỏi, “Sao Lamech biết Trần Mạnh Khoa là con ông ta?”,
Tôi nhún vai, “Có thể từ lão Trần, nhưng lát nữa mình có thể hỏi Lamech sau.”
Chú Sáu nói “Xem chừng phải chở họ lên bệnh viện Đa Khoa ở Vĩnh Long, chứ không thể chờ xe cứu thương tới được.”
Phi hỏi, “Chú Sáu đi xe gì? Lấy xe cháu cũng được, cháu sẽ đến Vĩnh Long chung với chú.”
Chú Sáu nói, “Không sao, Tiệp đã mượn xe của gia đình, đi xe nó cũng được, hai đứa mệt thì cứ về Saigon trước, chú đảm bảm sẽ áp giải ba người này về vào sáng ngày mai cho hai đứa.”
Phi nhìn tôi, hỏi “Anh nghĩ sao? Bọn họ đã vô hại, anh đã giúp tôi phá một vụ án phức tạp nhất từ trước đến giờ, tôi cần đền ơn anh.”
Phi đưa tay lên trán tôi, “Anh vẫn còn sốt, chúng ta về Sàigòn thôi, chú Sáu lo việc ba người đó dùm con, đây là số điện thoại công an tỉnh Vĩnh Long, khi vừa băng bó họ xong, hãy gọi điện cho số này. Bên công an sẽ chuyển họ về Saigon.”
Chú Sáu hỏi “Lamech đi cùng hai đứa hay sao?”
Phi lắc đầu, “Một nỗi đau quá lớn cho ông ta, hãy để ông ta ở lại đây vài ngày ôn lại kỷ niệm.”
Từ phía sau, Lamech lên tiếng “Không cần, tôi cần chạy trốn nó nhiều hơn là muốn ở lại, một mặt tôi cảm ơn hai anh đã thu hồi lại mười hai viên đá dùm tôi, mặt khác tôi cần rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.”
“Lamech này” Tôi mở lời “biết là hơi kỳ, tôi có thể mượn mười hai viên đá này cho đến khi về Saigon không? Tôi rất hứng thú với bí mật của nó”
“Cũng được, dẫu sao những người chúng tôi cũng đã mất hai mươi năm vẫn không giải mã được nó”, Lamech lắc đầu trong tuyệt vọng, “nhưng hiện giờ nó là một vật kỷ niệm để tôi chuộc lại lỗi lầm năm xưa của mình, tôi sẽ đưa nó về lại giáo hội Do Thái và xám hối tội lỗi của mình.”
Phi thúc giục tôi và Lamech nhanh ra xe, tôi và Phi ngồi băng trước, Lamech mệt mỏi thả người trong băng ghế sau. Tôi lấy từng viên đá ra săm soi, vẫn thấy nó không mang một dấu hiệu thông tin nào, xe bắt đầu chuyển bánh, tôi tập trung liên tục vào những viên đá tự hỏi nó mang ý nghĩa gì? Một bản đồ kho báu, hay một mật mã dẫn đến một mật mã?
Bất chợt, giật mình, tôi hỏi Phi “Phi, mấy giờ rồi?”
Phi nhìn đồng hồ đáp “Ba giờ ba mươi sáng rồi.”
Phía sau xe Lamech dừng như đã ngủ, tôi xoay người nói nhỏ với Phi “Anh mắc tiểu không?”
Phi buồn cười nhìn tôi đáp “Anh mắc tiểu à? Để tôi dừng đoạn xe phía trên cho anh tiểu.”
“Ôi, cảm ơn anh!”
Xe dừng, tôi thư thái vạch quần ra tiểu, vừa tiểu tôi vừa nhìn ngắm trời quang đãng hơn sau cơn dông, rồi những chiếc xe phía sau tôi vùn vụt qua mặt, tôi vẫn thư thả đứng tiểu khá lâu. Tiểu xong, ngó quanh mặt đất và nhặt vài viên đá nhỏ.
Phi trong xe thắc mắc “Anh làm gì vậy?”
“Đá ở đây đẹp như đá ở Phan Thiết, tôi nhặt về làm kỷ niệm.”
Lên xe, tôi nói với Phi.
- Anh còn nhớ chuyện Trọng Thủy Mỵ Châu không?
- Nhớ. Sao anh lại nhắc về chuyện đó?
- Tôi ấn tượng nhất với đoạn cuối của câu chuyện. Khi An Dương Vương bỏ chạy cùng Mỵ Châu, thần Kim Quy hiện lên nói…
- Giặc ở phía sau lưng nhà vua.
- Đúng vậy, giặc ở phía sau lưng nhà vua.
Phi mím môi lại, đôi mắt bắt đầu đăm chiêu.
Tôi chỉ anh chiếc xe chạy phía trước, “Về xe, đây không phải là lĩnh vực mà kiến thức tôi nhiều, anh nói thử xem giá trị của chiếc xe đó? Tôi nhìn thì biết đây không phải là mẫu xe thông dụng ở Việt Nam.”
Phi bật đèn pha, rọi về xe chạy phía trước, nhanh chóng anh trả lời, “Đây là siêu xe, mẫu mới nhất năm 2014, rất ít người đoán được đây là siêu xe vì kiểu dáng nó không thời trang mạnh mẽ và cá tính như Lamborghini, nó thuộc về Astron Martin, giá trị mỗi chiếc cũng vài trên hai trăm ngàn đô”.
Tôi nhăn mặt “Của Anh à? Nhưng biển kiểm soát là của…”
Phi nhanh chóng tiếp lời “339, biển số của Isarel, chúng ta gặp dân Do Thái thứ thiệt rồi. Anh phát hiện nó theo chúng ta từ lúc nào?”
Tôi thả người trên ghế, bắt đầu lục lại trí nhớ, “Chính xác là từ trạm biến áp Vũng Liêm, những kẻ này không có kinh nghiệm theo dõi, khi thấy ánh sáng trắng đặc trưng của những dòng xe siêu sang thì tôi đã giật mình, ở nơi Vũng Liêm nhỏ bé này sao đột ngột có chiếc xe sang trọng này? Tôi không biết nó thật sự sang trọng tới đâu và có thật sự nó theo dõi chúng ta hay không. Nên tôi nhờ anh dừng xe để tiểu tiện, đúng như tôi dự đoán, chiếc xe đó lúng túng khi xe anh dừng lại, và không còn cách nào khác là nó vờ chạy lên phía trước với vận tốc rất chậm. Tôi tiểu chừng hơn năm phút mà vẫn thấy cái bóng xe phía trước, cho thấy nó chậm đến mức nào. Nó chờ chúng ta.”
Phi gõ ngón tay lên vô-lăng, “Theo chúng ta vì ai?”
Tôi nhún vai, “Giặc phía sau chúng ta là vậy.”
“Anh tính đối phó thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ ra được cách nào. Nhưng mà thế này, tôi biết cách để chấm dứt mọi sự hoang tưởng của nhiều người. Anh nhìn xem, chiếc xe sang trọng kia, anh nhìn đoán được năm sản xuất của nó không?”
“Tôi đoán là mới đây thôi, năm 2014 hoặc 2013.”
“Rất tốt, như vậy ta biết được thời điểm chúng đến Việt Nam, và chắc chắn rằng, vì Lamech là phụ, mà vì mười hai viên đá này mới là chính. Tránh nguy hại cho Việt Nam bởi những trận chiến nhảm nhí tranh đoạt một thứ biểu tượng không thuộc về người Việt, xem ra, chúng ta cần làm lúc này là thích hợp nhất.”
Phi mím môi, hỏi “Bằng cách nào?”
“Từ đây đến cầu Mỹ Thuận còn bao xa?”
“Tôi đoán là hơn 20 phút.”
“Giờ thế này, anh phóng xe thật nhanh vượt mặt chiếc Astron kia, và thật nhanh lên đỉnh cầu Mỹ Thuận, được chứ? Và giờ tôi phải đánh thức kẻ gieo rắc công việc cho chúng ta.”
Không quá khó để lay Lamech dậy, tôi tóm tắt nhanh tình hình mà chúng tôi gặp phải, Lamech căng thẳng.
Tôi nói, “Đây là cách tốt nhất để ông trả ơn cho chúng tôi, đó là tôi sẽ bắt ông giao cho bọn chúng!”
Lamech nổi giận, quát tháo. Tôi kề tai ông ta nói nhỏ, một nụ cười trên khóe miệng Lamech.
Đúng như chúng tôi dự đoán, khi chúng tôi tăng tốc xe, thì chiếc Astron biết rằng họ bị lộ và điên cuồn lao theo. Phi ghì cua nhanh, có những đoạn anh chạy vòng một khoản lớn, rồi lách trái, lách phải, lén vào những con đường nội thị nhỏ của Vĩnh Long, chiếc iPad trên xe luôn được sử dụng Google map để tìm đường chạy. Cuộc chạy đua nhanh chóng lên đỉnh cầu Mỹ Thuận, bầu trời cuối tháng tư mặt trời mọc rất nhanh, khoản bốn giờ hơn, phía Đông đã ửng một màu tía, bầu trời sau cơn mưa đêm qua đã quang đãng mây.
Xe Phi dừng lại, ba chúng tôi bước xuống xe và đi sát vào hành lang bên cầu. Chẳng mấy chốc, chiếc Astron đuổi theo, và dừng lại, bốn người đàn ông bước xuống xe, họ xí xô xí xào một thứ ngôn ngữ tôi không hiểu. Lamech đáp trả, nhưng không có một biểu hiện gì sẽ có bạo lực, trông bốn người họ khá lịch sự.
Tôi thì thầm vào tai Phi “Tụi nó nói gì vậy?”
Phi trả lời “Chúng nó đòi Lamech trả lại tấm khiên cho giáo chủ, nhưng Lamech nói ông ta sẽ trở về Mỹ và giao nó lại cho giáo hội Do Thái giáo, nơi ông ta đã mang đi. Ông ta nhất quyết không giao lại cho người Isarel và giáo hội Do Thái của người Israel, và họ đang giằn co điều đó.”
Tôi cười, “Phi, anh làm phiên dịch cho tôi và khi tôi nói chạy thì anh chạy thật nhanh vào xe và phóng đi cho nhanh. Theo đúng kế hoạch”
Tôi bước đến gần bốn người họ, tay cầm mười hai viên đá đưa lên, hét to “Đây là thứ các anh cần?”.
Phi phiên dịch lại. Bọn chúng nhao nhao lên.
Tôi tiếp “Nhưng đây là thứ mang quá nhiều đau khổ cho đất nước tôi, tôi không muốn nó xảy ra nữa.”
Phi phiên dịch lại, vừa dứt câu, tôi ném nhanh nó xuống cầu, trong sự kinh hãi của Lamech và bốn người kia.
Tôi thét lên “Chạy!”
Tôi nắm tay Lamech lao vào trong xe và Phi phóng nhanh ra khỏi chỗ đó, khi bốn người kia đứng ngay thành cầu nhìn xuống dòng sông Tiền đang cuồn cuộn, bốn người chúng tranh cãi và la hét những điều không ai hiểu. Vừa xuống dốc cầu Mỹ Thuận, Phi phóng xe nhanh đến cầu Chéo cách đó không xa, theo kế hoạch rẽ nhanh sang phải, chạy vào phía xã Hòa Hưng, nhanh chóng anh tắt đèn và dừng xe ở một lùm cây nhỏ. Ba người chúng tôi xuống xe đi bộ đến gần phía cầu Chéo, chẳng bao lâu thấy chiếc Astron phóng qua cầu Chéo chạy về hướng thành phố.
Tôi nhìn Lamech nói, “Đây là cách tốt nhất để họ bỏ cuộc với ông, Lamech. Gánh nặng suốt hai mươi năm, đã lấy đi của ông một người vợ và hai đứa con thông minh, đến lúc phải dừng nó lại rồi, đúng không?”
Lamech điềm tĩnh hơn, thở dài “Vậy cũng là một điều tốt.”
Tôi vỗ vai Phi, “Chúng ta quá mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi, cứ để chiếc Astron chạy đi tìm chúng ta, đến Tiền Giang thì còn thì thú vị bằng ăn chơi, đúng không? Lamech, ông có ngại khi tôi mời ông tham quan đời sống người Nam bộ chúng tôi vào sáng nay không?”
Lamech tươi cười, “Hai mươi năm rồi tôi mới trở về đời sống lang thang khắp vùng Lục Tỉnh này.”
Tôi nhún vai, “Ai cũng từng là một Đông-ki sốt”
Phi là đứa con của Hà Nội với những đặc trưng của vùng kinh đô nhiều đời, nên cái thú phiêu lưu rong chơi sẽ không nhiều như tôi, người miền Nam và con của Saigon. Dễ nên, anh không rành những thú ăn uống dân dã như tôi, nhất là tại miền Nam, nơi mà sông ngòi chia cắt nhiều mảnh đất nên nó dễ khiến người ta di chuyển theo dòng nước, tính chất làng xã cũng kém miền ngoài; ở đây, cái thú vui con người là sự thảnh thơi với những tạo vật mà thiên nhiên ban tặng.
Thực tế, thiên nhiên đã bắt đầu tiết kiệm hầu bao với con người, và Tiền Giang cũng vậy, nó bắt đầu khó chịu với cách thức mà con người sử dụng thân thể nó. Nhưng dẫu sao, nói như người dân ở đây, là tơn tơn. Sống tơn tơn, ăn tơn tơn, ngủ tơn tơn; tơn tơn là một trạng thái thong dong với nếp nghĩ thoáng và không nhiều câu nệ, nó lãng tử. Có lẽ vì lãng tử, nên nó sinh ra được Trần Văn Khê; và tính chất mùi mẫn ngọt ngào của vùng đất sét, đất phù sa dễ cho cây trái quanh năm, đi vào giọng văn của Hồ Biểu Chánh, thấm vào tiếng hát Phùng Há, ăn vào tiếng nói Bảy Nam.
Dễ hiểu, chẳng gì thú vị ở mảnh đất này ngoại trừ việc: ăn. Cuối tháng tư, cũng là cuối mùa của vú sữa, chúng tôi cười đùa với nhau ở nông trang Lò Rèn ăn vú sữa. Lamech cứ xuýt xoa cái vị ngọt của dòng sữa đục, Phi thì thảnh thơi đu đưa chiếc võng nhắm nghiền mắt dưới những tàn lá xum xuê đang nỗ lực chống lại cái nắng nóng oi bức sau một đêm dông bão vốn tiêu diệt đi khá nhiều mây. Chúng tôi thấy Lamech gần gũi hơn bao giờ hết, ông hay cười và nói nhiều hơn, kể về ký ức, một triệu chứng cổ điển của tuổi già, nói nhiều.
Đúng như dự đoán ban đầu của tôi và Phi từ căn nhà của Lamech tại Waterfront, Lamech là người hiểu biết rộng, nhất là những địa hạt rất cổ điển của người Âu: tính thi ca trong giao tiếp, sự ám ảnh về những giá trị siêu hình. Đúng chuẩn của một tâm hồn nhiều mẫn cảm của người Anh trong văn học, người Pháp trong thơ và nỗi lòng yêu mến sự yên tĩnh, tính lãnh đạm, sự hờn dỗi đám đông như hơi thở Plato và Aristotle hơn Royce. Ở đó, lòng mẫn cảm khi được kích thích thì người ta sẽ tràn lấp nỗi lòng bằng những câu chuyện khó tả.
Lamech kể về tâm tình di dân từ nhiều thế hệ cha ông. Lamech người gốc Do Thái tại Y Pha Nho, giống như Spinoza, Lamech lớn lên trong nỗi niềm tín cẩn với đức tin Do Thái và sự chờ đợi đấng Messiah, và cũng rời bỏ nó với những giá trị hiện đại. Sinh trưởng tại vùng thôn dã ngoại ô thành phố Philadelphia bang New Jersey, học đại học tại một trong những trường danh tiếng nước Mỹ, Đại học Yale, và có một chân trong đảng Cộng Hòa, điều kiện lý tưởng trong con đường chính trị. Nếu không vì câu chuyện Do Thái, ông đã không buồn bã đến Việt Nam để khỏa lấp nỗi lòng và tìm hiểu về nơi mà người anh trai đã chết trong chiến tranh Việt Nam.
Ở đây, Lamech quen giáo sư Lâm. Vì là người trí thức bờ Đông nước Mỹ, dễ nên sẽ yêu mến một kẻ thông minh uyên bác như giáo sư Lâm. Họ thành đôi bạn lệch pha về tuổi tác. Cũng như lúc này khi nói chuyện với chúng tôi, năm xưa cách đây hai mươi năm, Lamech cũng say sưa nói về câu chuyện mình trải qua cho giáo sư Lâm. Nó làm kích thích một ý tưởng tội ác cho lão, và lão đưa Lamech đi chơi khắp miền Tây, chính Lamech đã thu xếp cho mẹ của Quỳnh gặp Lamech. Đây là điều bất ngờ nhất với tôi và Phi. Và tôi cũng được biết, tên họ mẹ của Quỳnh, chị tên Lê Ngọc Quỳnh Như, xem chừng, tên Quỳnh cũng được lấy từ Quỳnh Như của chị. Bỗng nhiên, tôi khựng lại hỏi Phi.
- Giáo sư Lâm kia tên họ là gì?
- Lê Quang Lâm.
- Cùng họ Lê à? Nó gợi cho tôi một suy nghĩ về tính chất họ hàng xa của chị Quỳnh Như và lão. Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng lúc này. Lamech, ông kể tiếp đi.
Lamech tiếp tục say sưa với câu chuyện tình của người thanh niên tuổi vừa ba mươi hơn với cô gái chỉ vừa đôi chín, dường như chính Lamech cũng cảm nhận được khí chất miền nhiệt đới trong tình yêu của Quỳnh Như. Họ yêu nhau như thể trời đất này không chia cắt được, ngày về, Lamech như bao thằng đàn ông khác ở tuổi vẫn còn sót lại mộng mơ tuổi trẻ là nhiều hứa hẹn, và cô gái tuổi còn son mang nhiều niềm tin vào nó. Lamech hứa rằng trong một hai năm sẽ quay lại đón Quỳnh Như sang Mỹ, nhưng tôi buộc lòng phải cắt dòng hồi ức của Lamech.
- Tôi xin lỗi, ông có hứa hẹn gì với giáo sư Lâm không? Đêm qua, nhìn ánh mắt lão, cho thấy lão căm thù ông đến tận xương tủy, và tôi tin rằng phải có một lý do cho lòng căm thù đó.
- Thú thật, tôi cũng không hiểu, - Lamech giãi bày – à, tôi nhớ có một lần Lamech muốn tôi tạo điều kiện visa cho ông ấy sang Mỹ. Nhưng việc đó là chủ chính phủ Mỹ, tôi không thể nào can thiệp được, ông ta liền gợi ý tôi làm giấy tờ giả, và ở đây, ông ta cũng sẽ làm giấy tờ giả để được sang Mỹ theo diện H.O. Tôi cũng không nhớ rằng khi đó mình đã nói gì với ông ta.
- Thật lạ, nếu muốn sang Mỹ, thì bây giờ ông ta có thể rủng rỉnh tiền túi sang Mỹ một năm vài lần.
Và Lamech tiếp tục câu chuyện trong sự thờ ơ của tôi, nhưng Phi vẫn lắng nghe chăm chú. Tôi bỏ dần mạch chuyện, đôi lúc chỉ loáng thoáng nghe những câu thơ mà ông ta viết tặng tình nhân, và nào là nỗi lòng xứ Mỹ. Rồi cuộc sống đã buộc ông phải lấy vợ bên Mỹ và ông cũng nhanh chóng nguôi ngoai mối tình bên kia bờ Thái Bình Dương. Đầu óc của tôi xa dần câu chuyện ấy, nó chỉ lảng vảng một hình ảnh giáo sư Lâm, tôi vẫn không lý giải nổi lòng căm thù của lão dành cho Lamech. Với trí thông minh của Lamech, làm gì mà không được? Bỗng tôi giật mình.
- Phi! Về Saigon ngay!
- Hả? -Phi ngạc nhiên nhìn tôi – Sao vậy anh?
- Anh còn nhớ một yếu tố đêm qua không? Giáo sư Lâm không đơn độc, mà lão chính là con sói già trong bầy sói. Nghĩa rằng, đó là một tổ chức, mà tổ chức thì thật sự đông người với nhiều cấp bậc. Một tổ chức tội ác chứ không phải là một nhóm người độc ác. Một nhóm người độc ác, cùng lắm chúng chỉ có thể giết chết vài người, một tổ chức độc ác chúng sẽ để lại một hệ thống mà cái ác được dung dưỡng, bao che, nuôi nấng. Nó sẽ hủy hoại cả một nền hòa bình với cái ác lẩn khuất bên dưới. Xóa sổ một con người thì dễ, nhưng phá hủy một hệ thống thì khó hơn nhiều.
- Ý anh là…
- Nếu lão không chỉ có: Mai Hoàng Thọ, Lê Tuấn Anh, Trần Mạnh Khoa, Lý Thời Nhiên thì lão còn một lực lượng đông đảo phía sau mà lão chưa sử dụng tới thì sao? Anh gọi ngay cho chú Sáu Liêm! Hỏi ngay chú Sáu về lão, đã đưa lão về Saigon chưa?
Phi nghiêm mặt bắt điện thoại gọi ngay, qua điện thoại, tôi biết chú Sáu, Tiệp và Minh đã về đến Saigon. Còn ba người kia thì chú Sáu theo lời của Phi giao lại cho công an Vĩnh Long, với lời nhắn của Phi. Tôi thở dài,
- Không xong rồi, nếu còn chú Sáu bên cạnh lão, chúng ta còn hi vọng không có gì quá tệ xảy ra. Anh thử liên lạc với bên công an Vĩnh Long xem.
Không ngoài dự đoán của tôi, Phi nhìn tôi, chiếc điện thoại vẫn trên tay áp vào má, anh run rẩy nói “Lý Thời Nhiên, anh chú Sáu đã chết, một vết cắt ngang cổ trong bệnh viện và giáo sư Lâm đã mất tích.”
- Chúng ta ngủ quên trên chiến thắng, về Saigon ngay khi còn kịp. Lamech, ông đang gặp nguy hiểm, hãy ở chung với chúng tôi trong vài ngày hôm nay. Đừng đi đâu.
Chúng tôi lên xe, phóng nhanh về Saigon. Ba người trên xe, mỗi người mang một tâm trạng.
***
Chúng tôi về Saigon thì trời vừa sập tối, ánh sáng đã cài then phía chân trời, trên con lộ thênh thang Nguyễn Văn Vinh nối vào khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Những dòng xe cộ bắt đầu tấp nập hơn thể hiện rõ nét một mạch máu đang chảy sôi động trên dòng huyết quản Saigon, những lúc chúng tôi phải dừng xe khá lâu để nhường cho những dòng xe máy chen chúc nhau vượt qua, mạch máu nào đôi lúc cũng có sự tắt nghẽn nhất thời. Tôi hỏi Phi,
- Theo anh, nếu anh là giáo sư Lâm thì anh sẽ chọn trung tâm đầu não của mình ở đâu?
- Tôi cũng không biết.
- Tôi thì có thể đoán được nếu tôi là lão.
- Theo anh là ở đâu?
- Dễ biết, thứ nhất đời sống lão xa cách đám đông, ít bạn bè như lời vợ của lão nói. Cho thấy, nơi bí mật nhất phải là nơi xa cách con người nhất, không nằm trong phạm vi nhìn ngắm của những đôi mắt tọc mạch. Thứ nhì, nó phải thật sự sang trọng, giàu có để tương xứng với con sói đầu đàn. Thứ ba, nó phải ở nơi lý tưởng nhất để tụ họp tất cả những thành phần tội ác quy về trong thời gian ngắn nhất. Và sau cùng, nó là đầu não tội ác thì nó phải nằm đâu đó ở đầu não Saigon.
- Những biệt thự trên đường Điện Biên Phủ, Sương Nguyệt Ánh, Tú Xương và Pasteur?
- Đúng vậy, một, nó thỏa mãn được tính chất xa cách đám đông, hai, sang trọng, ba, dễ tụ họp nhiều người. Chúng ta cần khoanh vùng lại. Biệt thự ở Điện Biên Phủ không khả dĩ lắm, vì đó là con đường huyết mạch nối bến xe miền Tây ra trục đường Hàng Xanh và xa lộ Hà Nội. Ngày nào cũng kẹt xe, thêm nữa, nó một chiều; nếu là tôi, nó không thuận tiện để huy động lực lượng nếu cần, nhất là vào giờ cao điểm. Biệt thự ở Pasteur cũng vậy, đường quá nhỏ và quá chật chội. Còn lại là những căn biệt thự ở đường Tú Xương và Sương Nguyệt Ánh. Đây mới chính là lí do mà tôi hỏi anh, điều gì khiến anh vào Saigon ở lại chọn căn biệt thự nhỏ trên đường Sương Nguyệt Ánh? Phải có lí do đúng không? Ngay lúc đó anh không hề có ý định chuyển về Phú Mỹ Hưng ở.
- Tôi chọn đường Sương Nguyệt Ánh vì… - anh cười với một vài nét xấu hổ - nó là khu đường có giá nhà đất rất cao.
- Chính xác, nó là một cách thể hiện quyền lực. Những kẻ có nhà xung quanh đều phải rất giàu có, trong tất cả sự giàu có đều chứa một tội ác. Còn gì thích hợp cho một đầu não tội ác nữa. Nếu là đường Sương Nguyệt Ánh thì chúng ta không quá khó để tìm, vì biệt thự ở đó không nhiều và chủ nhân của nó cũng không quá khó để biết. Tuy nhiên, đây chỉ là giả thuyết nhất thời, nó chỉ thực chứng khi ta đến đó. Lamech, nhà của Phi ở Waterfront xem ra không ổn, ông có thể tạm thời ở khách sạn chờ tin của tôi không? Tuyệt đối, không mở cửa ra ngoài nếu như không có chúng tôi. Ông đã biết cách thức làm việc của lão Lâm rồi. Ông có thể hiểu biết rộng, kiến thức uyên bác, nhưng đánh giặc thì cần một đầu óc thủ đoạn, độc ác và lạnh lùng. Ông chỉ có cái ác nửa vời đủ để mua gian bán lận tích lũy tiền bạc, nhưng không đủ cái ác để làm việc lớn như lão Lâm. Phi, anh rẽ vào đường Bùi Bằng Đoàn, tay phải đó, ở đó có nhiều khách sạn, rồi, chúng ta chọn White House Hotel, thật thích hợp cho kẻ đam mê quyền lực chính trị như ông. Nhớ, không ra ngoài. Cùng lắm thì xuống tầng trệt uống café, nghe nhạc thư giãn và quên đi tội ác.
Chúng tôi quay đầu xe khi Lamech đã vào khách sạn. Phi hỏi tôi nên làm gì tiếp theo, tôi chau mày, có lẽ không gì thích hợp cho chúng tôi lúc này là đến đường Sương Nguyệt Ánh. Phi hỏi tôi có muốn ăn gì không, và chúng tôi quyết định dừng ở một nơi để ăn, một nhà hàng nhỏ trên đường Lê Thị Riêng quận nhất.
- Trông anh nhiều ưu tư vậy Phi?
- Thật ra có điều tôi không hiểu, nếu được giải thoát, sao lão Lâm lại giết chết Mai Hoàng Thọ và Lý Thời Nhiên? Tôi nghĩ ông ấy cần họ hơn chứ?
- Bảo vệ, Phi à. Bảo vệ một sự thật đối với lão còn quan trọng hơn nhiều thứ khác, đó là sự thật về cuộc đời lão. Thân phận của Mai Hoàng Thọ và Lý Thời Nhiên đã lộ, chú Thọ và Nhiên sẽ là mục tiêu tìm kiếm. Tôi nghĩ lão đã lường trước việc tôi và anh sẽ tìm được hai người họ, vấn đề là thời gian. Từ họ, chúng ta sẽ biết nhiều hơn về lão. Hai con người này nào còn sống thì ngày đó còn là nỗi lo của lão, chỉ có cái chết mới giúp cho lão an tâm, người chết không nói được. Tôi thấy anh chau mày lo lắng, vâng, tôi cũng lo như anh, nhưng xem ra ván cờ sau này chúng ta bất lực, có thể lão đã giết người vợ chung chăn gối với mình rồi.
- Tôi không biết nữa anh Kiệt à. Tôi mong kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt, quá nhiều nỗi đau chồng chất lên tâm hồn tôi. Tôi xem ra mềm yếu hơn tôi tưởng, mỗi một cái chết là một câu chuyện, và câu chuyện nào cũng đau thương như nhau. Tôi nhớ về cuộc chiến 39 năm về trước, tôi nghĩ người lính nào cũng có một gia đình và mỗi một cái chết của họ là một câu chuyện buồn không thể tả.
- Anh xem cảm xúc của mình là sự mềm yếu, thì tôi lại thấy đó là sức mạnh của anh. Khi chúng ta còn biết rung động trước lương tri, là chúng ta còn khao khát với công lý và đòi hỏi nó phải được thực thi dù đó là ai. Nỗi khao khát đó lớn mạnh bằng hành động, nó không cho phép chúng ta bỏ cuộc và đấu tranh tới cùng để đảm bảo những cuộc đời sau đó không còn nhiều khổ đau. Cái ác luôn hiện diện khắp nơi, ta không thể tiêu diệt nó, đôi lúc cái ác nấp trong cái thiện và chờ cơ hội tiêu diệt cái thiện. Chúng ta có thể làm là đòi hỏi một xã hội mà cái ác không được tôn vinh và công lý phải được thực thi. Điều mà tôi và anh làm lúc này là cuộc chiến không phải với giáo sư Lâm, mà là cuộc chiến phá đi cấu trúc thượng tầng cái ác mà lão tạo nên. Lão ta có thể chết đi, nhưng cái ác mà lão tạo ra sẽ len lỏi vào đời sống, đục khoét tâm hồn, phá hủy lương tri, biến xã hội này thành một xã hội vô cảm. Vô cảm trước đồng loại, vô nghĩa trong hành động, vô tâm trong thái độ; khi đó, cuộc sống này là địa ngục trần gian. Đồng ý rằng, thế giới này không bao giờ là tốt lành, nhưng nếu chúng ta bỏ mặc nó thì sớm muộn gì nó cũng trở thành địa ngục mà thôi.
Phi trầm tư, đôi mắt anh lãnh đạm lại. Xem chừng trên đầu lưỡi anh không còn biết món ngon là gì nữa. Anh im lặng. Tôi im lặng. Tiếng dao nĩa khua lên lách cách trên đĩa, xung quanh tôi gần như im bặt, chỉ có những âm thanh vô hồn vang lên từ tiếng kim loại va chạm vào đồ sứ. Một không gian nặng nề bao trùm lên nhà hàng. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nước mắt của Phi, nó im lặng và nặng nề đi qua gò má anh và rớt xuống đĩa thức ăn. Phi ngước mặt lên trần nhà, nhắm nghiền đôi mắt lại để ngưng dòng cảm xúc.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh đẹp như lúc này. Phi nói thật chậm nhưng dứt khoát “Chúng ta phải đến nhà lão ở Hàng Xanh, trước.”
Niềm xúc cảm dâng trào trong câu nói của Phi có thể cảm nhận được, nó rung lên ở vòm cổ lan sang cuốn họng, một cảm giác còn nghẹn ngào trong sự uất ức.
Bữa ăn nhanh chóng qua đi, không để lại bất kì dư vị nào cho thực khách. Xe Phi lao nhanh đến Hàng Xanh, cánh cửa xe mở ra trong con mắt vài kẻ tò mò, một thói tật của người nhiều rãnh rỗi. Phi hầu như không quan tâm đến, sải bước chân rộng hơn bình thường để đi vào con hẻm. Dường như có một sự đồng cảm nhất định nào đó giữa Phi và người vợ giáo sư Lâm. Nhấn chuông cửa khá lâu, cánh cửa vẫn im lìm, bóng tối sau khung cửa sổ như muốn lan tỏa ra bầu trời đêm. Phi hành động rất ít khi thiếu suy nghĩ, nhưng lần này khác, anh rút trong túi một vật nhỏ như những con dao xếp, lách cách, anh nhanh chóng mở khóa. Bước thẳng vào trong nhà, mùi tử khí lảng vảng trong bóng đêm, nó có thể làm cho bất kỳ người nào đứng đó cảm thấy rợn người. Cách. Tiếng công tắc vang kèm theo ánh sáng. Người đàn bà xấu số đã treo đổ, miếng vải luồn qua khoản trống trên từng viên gạch cũ nối khu vực bếp và phòng khách, xác bà đung đưa với ngón tay, bàn chân duỗi thẳng giữa nơi bước vào khu bếp. Nắm tay Phi rung lên, anh dường như không còn kiểm soát được cơn xúc động, dường như một hình ảnh hay một trạng thái cảm xúc nào đó rất quen thuộc với anh trước đây. Phi nói ngắn gọn như mệnh lệnh dành cho tôi “Dùng tất cả khả năng của anh, cho tôi biết con quái vật này có tâm lý như thế nào!”
Lần đầu trong đời, tôi phải dùng tất cả khả năng của mình, óc quan sát nhạy bén hơn bình thường, sự kết nối những vấn đề văn hóa, thói tục đan xen vào nhau, nỗ lực của tôi là tìm ra quy luật logic nhất trong từng quan sát. Gom chúng lại, chỉ cho chúng những nơi mà chúng cần ở, rồi từ chúng, từng sợi dây ngược về nguyên nhân tạo nên chúng.
“Đó là người chủ gia đình với quyền lực tuyệt đối. Ít giao tiếp với vợ, sống cay nghiệt với hàng xóm. Lão chưa từng yêu vợ mình, ghét đời sống hôn nhân, căm thù sự nhàm chán. Căn nhà này là nhà tù mà lão dành cho vợ của mình, một con tin trong chuỗi kế hoạch của mình, nhằm thiết lập một cuộc đời giả tạo trong mắt người xung quanh. Chắc chắn sẽ không ai sẽ nghi ngờ đời sống thuần đơn của một giảng viên đại học.”
Khác với những lần trước, lần này Phi không cần đến sự lí giải của tôi, mà anh nhìn thấy công thức tạo nên kết quả. “Tất cả hình ảnh hai vợ chồng tuy ít nhưng người chồng chiếm vị trí trung tâm bức hình và người đàn bà không được phép bày tỏ quá nhiều tình cảm, cho thấy quyền lực tuyệt đối. Khoảng cách giữa hai vợ chồng trên hai bức tranh đủ lớn đến mức cho thấy người chồng bất cần người vợ và hiển nhiên là ít giao tiếp với vợ mình. Đó là hành vi kẻ không yêu vợ mình và chán ghét đời sống hôn nhân. Căn nhà giản dị quá mức, cho thấy kẻ ở chẳng buồn bận tâm tới nó, sự bỏ bê đó cho thấy thái độ chán chườn; sự chán chườn sẽ tạo năng lượng cho những hoạt động khác…”
Tôi tiếp lời Phi “Bằng cách ít ở nhà hơn, ra ngoài lúc 5 giờ sáng để tập thể dục mà xem chừng là giải thoát khỏi sự nhàm chán. Đi làm cả ngày, đôi khi không ở nhà, ngủ đêm thường xuyên bên ngoài cho thấy lão chán ghét căn nhà này đến dường nào.”
Phi nghiêng mình hỏi tôi, “Còn việc sống cay nghiệt với hàng xóm?”
“Một người vợ cô đơn đến nhàm chán trong căn nhà, khi nói chuyện với chúng ta, cho thấy bà ta chưa hề được nhiều cơ hội tiếp xúc. Trong con hẻm này không thiếu người rãnh rỗi, tại sao không có lấy một người tiếp xúc với bà ta để vơi đi tâm sự? Nếu như bà ta không bị người ta ghét, nhưng khi chúng ta tiếp xúc, bà chưa hề là một người đáng ghét. Vậy cái ghét phải thuộc về người chồng. Kẻ mà sống khiến láng giềng không ưa, đến ghét, thì kẻ đó phải có một đời sống cay nghiệt với người xung quanh.”
Phi nhắm mắt, thở dài “Đó là tâm lý một kẻ trả thù cuộc sống bằng sự khuyết tật tâm hồn mình.”
Tôi lắc đầu, “Không, nó xa hơn đó là sự độc ác tiềm tàng. Mọi đời sống cay nghiệt dù với người nhà hay người xung quanh đều là cái ác được chuẩn hóa bằng hành vi đạo đức. Chúng thích phê phán, mắng nhiếc kẻ khác vịn vào cớ đạo đức để giải tỏa lòng căm thù của mình. Chúng chì chiết kẻ yếu thế ngày này qua ngày nọ mà tự nhủ rằng đó là một điều tốt, mà không nhận ra một thực tế hành vi đó chưa bao giờ có một lòng trắc ẩn. Kẻ không có lấy trong người một tiếng nói lương tri, hay sự thôi thúc từ lòng trắc ẩn, kẻ đó chỉ còn lại cái ác bao trùm. Cái ác đó sẽ tiến đến hành vi tội ác khi có điều kiện. Tôi nhiều năm trong nghề mô phạm, nhìn thấy hành vi của bọn trẻ với nhau, đối chiếu nó với hành vi người lớn. Tôi thấy rằng, sống cay nghiệt là một tâm hồn quỷ dữ được nuôi dưỡng hằng ngày bởi mớ lý luận đạo đức thế tục. Nó nằm trên miệng kẻ đi chùa vào mùng một, ngày rằm nhưng đong đếm từng giọt nước, mảnh sân, đống rác với hàng xóm. Chúng rủa xả một cách tồi tệ kẻ khác nhằm thỏa mãn cái ác trong mình, một sự nuôi dưỡng tàn tệ. Sau đó, chúng thường tỏ ra mình thật thánh thiện và tâm hồn Bồ Tát. Không quá khó nhận ra đó là khía cạnh đời thường của lão giáo sư Lâm.”
Phi nghiêng mình, đôi mắt hướng về chiếc bình gốm trên bàn, “Lần trước, tôi thấy anh rất quan tâm chiếc bình này, lý do là gì?”
“Về phương diện thẩm mỹ, anh cho tôi biết nó thế nào?”
“Xấu quá mức tưởng tượng.”
“Đúng, nhưng người vợ không tiếc lòng khen nó, cho thấy sự mù quán của người đàn bà ít biết về cuộc sống. Tôi thì nhìn thấy xa hơn, kẻ tạo tác chiếc bình này đầy lòng căm thù, tôi nhận ra những động tác thô bạo trên chiếc bình từ sự thô thiển của nó. Nó được tao ra bởi lòng căm thù, và nó trở thành món quà cho vợ của mình. Chẳng có lý do gì khác ngoài: một thông điệp dành cho vợ mà biết chắc vợ mình sẽ không giải mã nổi.”
Phi đi lại trong phòng, chiếc mũi cao của anh rung động bên hai cánh mũi, cho thấy cảm xúc anh vẫn chưa về được trạng thái bình thường, “Điều gì khiến lão căm thù người vợ mà lại sống chung với bà cả chục năm? Tôi dường như hiểu được sự thắc mắc của anh ở Tiền Giang, con người giáo sư Lâm này quá phức tạp, một tâm lý không thể lý giải bằng những hệ quy chiếu thông thường.”
“Vâng, đó là điều tôi không hiểu được một con người nhiều lòng căm thù với người xung quanh, từ bạn bè là Lamech cho đến vợ. Sẵn sàng giết cả thuộc cấp của mình. Một cái ác nuôi dưỡng bằng lòng căm thù không đủ lớn để biến con người trở thành như vậy, trừ khi…”
“Trừ khi điều gì anh?”
“Trừ khi nó là một trạng thái tiêu cực của tình yêu. Tôi không biết anh từng trải qua bao nhiêu cuộc tình, nhưng về khoản này tôi nhiều kinh nghiệm. Tình yêu bao giờ cũng chuyển từ thái cực này sang thái cực còn lại, nghĩa rằng, đã không yêu được thì nó trở thành nỗi căm thù khôn tả. Rất ít khi nào tình yêu trở thành sự lãnh cảm. Và thật ra, tình yêu càng sâu đậm thì lòng căm thù càng mạnh mẽ, nó là một trạng thái của tình yêu chứ không phải tình yêu đã chết.”
“Tôi hiểu, tình yêu khi chết nó sẽ biến thành sự lãnh cảm.”
Tôi và Phi nhìn nhau vẫn không hiểu tình yêu trong giáo sư Lâm là gì. Phi thúc tôi, “Chúng ta sang căn nhà ở Cư xá Đô Thành, tôi sẽ gọi điện cho công an về cái xác người vợ. Chúng ta đi thôi, càng nhiều thông tin về con quái vật này chúng ta càng nhiều cách để đối phó nó.”
Phi và tôi bước nhanh ra xe, bóng xe nhanh chóng chuyển động ngược về quận ba. Cư xá Đô Thành.
***
Xe dừng ở trường học Bàn Cờ, một trường cấp hai nằm trên đường số 3, Phi và tôi bước ra ngoài xe nhìn thấy căn nhà ba tầng màu trắng.
- Phi này, anh muốn uống nước không?
- Tôi không hiểu? Nhưng chắc anh có lí do, anh cười gì tôi đấy?
- Anh có biết ở căn nhà Bình Thạnh, trông anh đáng yêu thế nào không? Tôi hơi xấu tính, anh có thể cho tôi tò mò về cảm xúc của anh khi đó không? Vì tôi nghĩ nó có liên quan đến một cảm xúc thời niên thiếu của anh.
- Vợ giáo sư Lâm làm tôi nhớ đến mẹ của tôi. Bố tôi làm cho chính phủ, ông đi suốt ngày và cũng ít khi gần gũi bà. Nên nhìn thấy sự cô độc, hiu quạnh của vợ giáo sư Lâm làm tôi nhớ đến mẹ của mình. Và thật ra, mẹ tôi cũng rất dễ mến như người phụ nữ kia.
- Sang quán nước bên kia đường đi, anh có thói quen uống trà sữa không?
- Không. Nhưng hôm nay sao cũng được, anh thích uống trà sữa à?
- Tôi cũng không, từ khi tôi dạy một nhóm học trò cứ tan ca là chúng kéo tôi vào quán trà sữa.
Một quán trà sữa nửa mùa, mở ra, và để bán cho học sinh. Chủ quán nhiệt tình và xởi lởi vì còn trẻ. Tôi bông lơn với chủ quán “Em có học mỹ thuật không mà trang trí quán dễ thương vậy?”
“Hỏng có anh ơi, em làm bậy làm bạ thôi.”
“Anh có một đứa em cũng sắp thi vào mỹ thuật năm sau, chắc cho nó sang em học nghề quá.”
“Anh dẻo miệng quá, muốn học vẽ thì sang nhà bên kia kìa, có ông thầy dạy vẽ luyện thi đại học đó?”
Tôi vờ bước ra cửa nhìn và hỏi “Là căn nhà nào em?”
Cậu thanh niên bước ra quán chỉ vào ngôi nhà của giáo sư Lâm “Căn đó đó anh, nhà thầy Hải.”
Tôi nhìn Phi cười đắc ý, rồi hỏi “Thầy Hải?”
“Dạ, thầy Nguyễn Ý Hải.”
Bước vào trong quán, tôi vẫn huyên thuyên hỏi về năng lực của ông thầy “Thầy Hải dạy tốt không em? Em học thầy hả? Chắc anh sẽ xin cho em của anh học ôn thi ở đây.”
“Em không biết nữa anh ơi, em chưa học, nhưng thấy học trò đến cũng nhiều, đủ mọi lứa tuổi.”
“Vậy anh tới học cũng được hả?”
“Già hơn anh còn có nữa kìa!”
“Em có biết thầy dạy trường nào không? Hay dạy tại nhà thôi? Thầy chắc ít khi ra đường lắm phải không?”
“Em không biết, nhưng đúng là thầy ít khi ra ngoài lắm, em cũng không để ý.”
Tính tiền nước xong, bước ra ngoài, tôi và Phi tản bộ quanh khu vực, Phi thắc mắc “Tôi nhớ lúc trước anh nói rằng giáo sư Lâm làm nghề dạy vẽ luyện thi, sao anh biết?”
“Khi tôi thấy tay và gấu quần dính màu sơn, tôi biết ông ấy biết vẽ và vẽ khá đẹp nếu dựa vào ba bức tranh ở nhà trọ Trần Mạnh Khoa. Khi Tiệp Minh Vân đến nhà lão, mà nói ở khu cư xá Đô Thành thì tôi nghĩ ngay đến căn nhà này, ngày trước tôi ở Điện Biên Phủ, gần đây, nên thường đi chơi với lũ bạn ở chỗ này, căn nhà của lão làm tôi chú ý ngay từ ban đầu.”
Phi xoay người nhìn lại căn nhà lão, “Anh nói đúng, nó đúng là đặc biệt.”
Tôi cười, “Anh đã phát hiện điều tôi phát hiện nhiều năm trước.”
“Nó giống như…” Phi cố gắng tìm một từ để diễn đạt suy nghĩ của mình một cách mạch lạc.
“Như tâm điểm của một bức tranh.”
“Đúng, đúng, như tâm điểm bức tranh lớn”. Phi vỗ tay một cái thật mạnh.
Tôi đưa hai tay vào túi quần, đu đưa người say sưa nói “Khi tôi đến đây chơi, nhìn thấy toàn thể căn nhà trong khu vực đầy đủ màu sắc, chủ yếu là màu sáng rất đặc trưng của màu sắc nhà đô thị, thì căn nhà này toàn bộ một màu trắng, trắng tuyệt đối, ngay cả lan can cũng sơn trắng, nó không hề giống căn nhà của một người có khiếu thẩm mỹ. Nhưng tôi chợt nhìn ra, nó là điểm nhấn của toàn bộ khu nhà, nó nổi bật lên trên tất cả, khi nhìn quanh khu phố, người ta sẽ thấy nó đầu tiên. Một điểm nhấn trên bức tranh khổng lồ.”
Phi nghiêng vai sang tôi, chạm nhẹ, “Tôi hiểu ý anh, nó là một ký hiệu để người ta nhận ra nhau.”
“Chính xác, nó là căn nhà tuy thô thiển và bình thường, nhưng ai đi trên đường này cũng tập trung một cách vô thức vào nó. Điều này khiến tôi nhớ ngay đến lão Lâm và tôi vẫn chưa quên cái biển “Dạy luyện thi đại học Kiến Trúc” treo trước nhà. Nhưng anh xem, không hề để tên người dạy, điều này gợi cho tôi suy nghĩ, lão Lâm có sử thể sử dụng một cái tên khác và có thể là nhiều tên, và đúng vậy, ở đây, lão tên Nguyễn Ý Hải. Lão mang một thân phận khác, đời sống khác. Việc nhiều người học, đủ thành phần, cho thấy đây là nơi lão gặp gỡ một số người trong bí mật. Thật chẳng ai nghi ngờ, một nơi dạy học và cũng là nơi những thành phần tội ác tụ vào. Hơn hết, tôi nghi ngờ là ở chỗ, một người sống mà nhà ba tầng, nó có quá rộng rãi đến đáng ngờ không?”
Phi cười, “Muốn biết thì vào trong, sợ gì.”
“Tôi thì không sợ, nhưng giờ này còn đông người, chúng ta đi xe qua đường Sương Nguyệt Ánh dò thử đại bảng doanh của lão, còn cái căn cứ này cứ để đó, tối nay chúng ta sẽ nhập nha sau.”
Phi khoác tay lên vai tôi, hai chúng tôi vừa đi vừa cười nói như thời học sinh với nhau.
***
Phi chạy thật chậm trên con đường nhỏ Sương Nguyệt Ánh, vòng tới vòng lui hai lần vẫn không thấy căn nhà nào có dấu hiệu khả nghi. Tôi vỗ vai Phi “Tôi biết nhà lão ở đâu rồi.”
“Tôi chưa phát hiện ra sự bất thường ở căn nhà nào. Sao anh biết?”
“Anh không biết vì anh áp dụng nguyên lý nổi bật ở căn nhà trong Cư xá Đô Thành, còn ở đây, kẻ ở là những kẻ có tiền và quyền thế. Chúng luôn mắc chứng khoe mẽ đầy kệch cỡm, chẳng hạn, nhà nổi bật nhất con đường này chính là nhà anh ba Ngọc Sơn. Do đó, để tìm căn nhà cần tìm thì ta phải đảo ngược lại, chúng ta tìm căn nhà có dáng vẻ khiêm nhường nhất nhưng uy nghi nhất, nhưng cũng biến mất giữa xung quanh. Ở đó, tội ác được lên kế hoạch giữa đám giàu có thích khoe mẽ, theo anh, căn nhà nào trên con đường này mờ nhạt nhất, lặng lẽ nhất mà uy nghi nhất?”
Phi vỗ tay lên đùi “Căn biệt thự cổ trong con hẻm đằng kia, nó nằm khuất phía sau mặt đường chừng 10 mét, cổ kính, lặng lẽ và tăm tối. Như thể nó không tham gia vào sự hào nhoáng bên ngoài con đường, nó có những hàng cây to với bóng cây phủ đầy che lấp đi tất cả.”
“Và che lấp cả tội ác. Anh chạy đến phía trước nhà, thật chậm, để tôi quan sát. Phía mặt tiền nhỏ, gợi cho người ta suy nghĩ căn biệt thự này khá nhỏ, nhưng nhìn những hàng cây phía sau nhà tôi biết nó nở hậu phía sau. Nhà có ánh đèn phía trái nhà, anh đấy không? Ánh đèn vàng mờ nhạt, ôi nó còn hơi lập lòe nếu mắt tôi vẫn còn đủ tốt sau cặp kính. Lão sử dụng ngọn đèn cổ kính, đèn dầu hoặc đèn măng-xông. Lạ nhỉ? Chúng ta đi về căn nhà ở Cư xá Đô Thành. Giờ này nhập nha được rồi.”
***
Không quá khó để mở khóa căn nhà, tôi lưu ý Phi “Căn nhà nãy đã khá lâu chưa có người mở, anh xem tay nắm đóng lớp bụi dầy, chắc cũng cả tuần hơn lão không về đây.”
Lách cách, nhanh chóng cửa nhà mở, chúng tôi bước vào với sự trống trải của phòng khách cho đến phòng bếp.
Tôi chỉ cho Phi “Căn nhà chỉ một người sử dụng, đúng vậy, anh xem, không có kệ để giày dép; bếp núc vắng lặng và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng, vách tường còn không có nổi vết dầu loang, một căn nhà không dùng để ở mà dùng để làm việc khác. Lên lầu, anh có chuẩn bị sẵn vũ khí không? Tốt, cẩn thận vẫn hơn.”
Căn phòng tầng một trống trơn trong sự ngạc nhiên của tôi và Phi, tôi lao người xuống sàn nhà xem xét cẩn thận, từng vác tường cũng được xem xét.
“Đây là xưởng vẽ của lão, tất cả đều đã chuyển đi ngày hôm nay, anh xem ở góc tường này, có nhiều nếp màu thẳng nằm ngang, cho thấy nó là nơi để tranh chờ cho khô, màu từ cạnh tranh đã bám vào tường. Chỉ mới dọn đi trong ngay hôm nay, thật kỹ lưỡng, ở sàn nhà không dính sơn, lạ thật, để xem nào, nó được lát sàn gỗ, nếu ta nhìn thấy chân tường có những dấu vết của nẹp gỗ được tháo ra. Sao lão lại tháo sàn gỗ ra? Chắc muốn che dấu điều gì đó. Đó là điều gì nhỉ? Theo anh ở xưởng vẽ, trên sàn sẽ có gì ngoài sơn?”
“Tôi và anh đều là dân vẽ tranh nhiều, nếu không phải là sơn thì chỉ có thể là mẫu vật hoặc người mẫu.”
“Vật mẩu thì có gì để che dấu, phải là người mẫu, người nào mà lão lại muốn che dấu nhỉ? Lạ, lạ thật.”
Tôi vừa dứt lời, thì có một âm thanh réo rắt gắt gỏng, như tiếng chì chiết, oán than, hờn dỗi trỗi lên. Nó len lỏi qua từng không gian căn phòng, nó vút lên cao rồi đột ngột gãy xuống. Phi lập tức lên cò cho súng và đăm mắt nhìn tôi, thì thầm “lầu hai, nhưng đây là âm thanh gì vậy?”
“Anh ít theo dõi nhạc cụ rồi, đàn Theremin, một loại nhạc cụ dễ chơi mà khó điều khiển nhất, nó tạo nên từ sóng radio.”
Bước lên lầu hai, ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng lung linh, một thanh niên khá trẻ nước da trắng lõa thể đứng phía sau cây đàn với hai tay đung đưa trên hai ăn-ten đàn Theremin, dù cách khá xa, chúng tôi đều nhận ra người thanh niên đó khá đẹp trai với mái tóc dài, đôi mắt nhắm nghiền đu đưa theo âm thanh tạo từ Theremin. Âm thanh dừng bặt, người thanh niên mở mắt ra miệng mỉm một nụ cười kỳ quái, anh ta nhìn tôi rồi nhìn sang Phi, ỡm ờ
“Anh trai đeo kính này là người đồng tính, anh thật dễ thương khi nhìn em. Đôi mắt của gay khi nhìn nhau không giấu đi được sự đam mê. Anh thích em không? Thân thể này, hơi thở này, nụ cười này nó có làm cho anh xao xuyến không? Còn anh bên đây, anh thật đẹp trai, hãy xem chiếc mũi cao và đôi mắt gợi cảm của anh kìa. Thân thể anh thật rắn chắc, anh có thể bỏ súng xuống, trên thân thể này của em có gì để chống đỡ anh? Đôi mắt anh đầy lúng túng, anh chưa nhìn thấy một người con trai lõa thể thế này đúng không? Còn anh bên đây thì không, anh nhìn rất điềm tĩnh, nó đã khai báo giới tính của hai anh.”
Tôi cười, “Em chờ hai tôi lâu không?”
Người con trai đưa tay lên miệng cười khúc khích, vuốt nhẹ mái tóc ra sau mang tai, “Từ lúc hai anh dừng xe trước nhà, và đi loanh hoanh nhìn ngắm nhà. Em cứ tưởng sẽ gặp hai anh ngay, nhưng hai anh lại bỏ đi và vòng lại với em. Em nghe nói anh là người có đôi mắt tinh tường, hãy nhìn trên thân thể này của em, nó gợi cho anh những gì. Nói đi anh, anh có một giọng nói thật trầm ấm và quyến rũ.”
“Em thông minh lắm, những dấu vết cần thiết đã được xóa ra khỏi bộ quần áo. Nhưng không phải tất cả, em bị giam lỏng bao lâu rồi?”
Người thanh niên giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Anh đúng là thông minh, điều gì đã cho thấy điều đó?”
“Em trắng toàn thân, ngay cả những nơi tiếp xúc với nắng là dưới cổ và sau gáy cũng không có một chút sạm màu. Cho thấy đã lâu rồi em chưa ra bên ngoài. Và ngắn gọn, thông điệp giáo sư Lâm dành cho bọn anh là gì?”
“Anh thực tế, nhanh gọn.” Người thanh niên bước đến gần tôi, cậu ta bước sát vào người tôi, thỏ thẻ “Muốn hai anh là tình nhân của em đêm nay.”
Phi cau mày đẩy mạnh người thanh niên đó ra, đến mức cậu ta ngã xuống đất. Cậu thanh niên cười khanh khách, rồi cười to hơn, đôi mắt long lanh của cậu ngấn nước. Cậu ta khóc. Phi lúng túng nhìn tôi vì chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này. Tôi bước đến gần cậu ta, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu, xuống bả vai, cánh tay rồi bàn tay. Cậu ta yếu mềm như một cô gái.
Cậu nhìn tôi nói nhỏ nhẹ “Sao anh lại chau mày? Em không thể làm con tim anh xao động ư?”
“Em bị hành hạ trong tình dục, em mắc chứng khổ dâm, masochism, những dấu vết dây trói còn nằm ở cổ tay. Má em hồng, nhưng không khó nhìn ra những cái tát mạnh bạo lên đó, kẻ tát thuận tay trái trên gò má phải em có một chút thương tật. Em yếu đuối trong tình cảm nếu qua đôi mắt này, chưa ai yêu em, chúng giam lỏng và hành hạ em. Không, em đang yêu một ai đó, tim em đang đập mạnh hơn vì nó nói đúng tâm sự của em. Em khóc, hắn không yêu em và em biết điều đó. Em đang trong cơn đau khổ tột cùng, nó là gì nếu mất đi người yêu? Tại sao lại mất? Chết! Phi, trúng kế! Chúng ta quay lại Sương Nguyệt Ánh! Anh cảm ơn em, nhưng con người em chân thật hơn em tưởng, em không thể kéo dài thời gian của bọn anh.”
Cậu ta kéo đầu tôi xuống và đặt môi lên miệng tôi, nhanh đến mức tôi không kịp phản kháng trong cái nhìn kỳ khôi của Phi. Bất ngờ trong vài giây, tôi đứng dậy trong lúng túng. Cậu thanh niên lao vào phía góc tường chụp lấy cây dao nhỏ kề lên cổ,
“Hai anh bước ra khỏi cửa nửa bước, em sẽ chết, cái chết của em sẽ đeo bám hai anh suốt đời, hai anh là những người giàu tình cảm. Em có thể thấy điều đó, đôi mắt hai anh chân thành, và tha thiết. Em chưa từng gặp ai như vậy. Phải chi được biết về các anh sớm hơn. Nhưng, em sẽ không sống nổi qua đêm nay.”
“Dừng lại”, tôi nói thật chậm, “Em tên gì?”
Tiếng nói nhỏ nhẹ của em vang lên “Tuấn, Hoàng Minh Tuấn.”
“Quê em ở nơi nào của miền Bắc? Anh không nghe tốt giọng Bắc, không thể phân biệt được chính xác.”
“Em người Hà Nội.”
“Em muốn chết đúng không?”
“Nếu hai anh bước ra khỏi cửa.”
“Hãy cho anh biết về mẹ em, đôi mắt em lại giàu cảm xúc, bà còn ngoài Hà Nội chứ? Em không còn nhớ gì về gia đình mình ư? Không, tuổi thơ em tràn đầy nỗi khổ. Nó không ngăn được dòng nước mắt của em. Hãy cho anh biết về tuổi thơ của em.”
Cậu thanh niên òa khóc, tiếng nói trong tiếng sụt sùi của nước mắt, “Em không còn gia đình nữa, họ mất hết, mất tất cả, họ rời bỏ em, không ai thương em cả.”
Thật nhanh tay, cây dao trên tay của cậu đâm mạnh về phía tôi, lường trước tình huống, tôi né sang một bên rồi đập mạnh tay mình xuống cổ tay của cậu. Phi lao người tới bẻ trái tay anh chàng lại, bên góc phòng có mảnh khăn nhỏ nhanh chóng nhét nó vào miệng cậu ta.
“Phù, phải nói tôi dễ yếu đuối trước thanh niên đẹp trai, cứ thế này để cậu ta không cắn lưỡi mình như nhiều người khác. Anh giữ chặt người cậu ta, tôi đi tìm cái gì đó có thể trói cậu ấy lại, nhiệm vụ của anh chàng này là kéo dài thời gian chúng ta ở đây. À há, có băng keo, dùng băng keo vậy.”
Nhanh chóng người thanh niên bị trói nằm lăn lóc trên sàn, tôi thỏ thẻ vào tai cậu, “Anh biết những điều em nói là thật, nhưng tình yêu làm em mù quáng, ai là người yêu em vậy? Ồ, em không nói ư? Anh quên mất em không thể nói lúc này, cảm ơn em, Hoàng Minh Tuấn, cảm ơn vì nụ hôn ban nãy.”
Tôi xoay người với Phi, “Nhanh, kẻo không kịp, có kẻ muốn trốn khỏi Việt Nam. Sương Nguyệt Ánh, nhanh.”
Tôi nhìn về chàng trai “Hoàng Minh Tuấn, anh sẽ ghi sổ tay về em. Em có giọng nói thật gợi cảm.”
***
Phi lao nhanh xe trên đường, trời đã gần về khuya nhưng đường phố đô thị này vẫn còn đông người chưa ngủ. Từ ngày ánh sáng đèn điện thay cho những ánh sáng khí đốt, than đá, vốn lập lòe, thì con người đã xem ánh sáng đó là mặt trời. Họ sinh hoạt như ban ngày, ăn, làm việc, nghỉ ngơi, vui chơi; đô thị là vậy. Thời gian chất chồng lên nhau không còn biết đâu là ngày và đêm nữa. Chiếc xe dừng trước địa điểm, tôi bước xuống xe nhìn con hẻm nhỏ dẫn vào căn biệt thự, hai bên những ánh sáng đèn đường bắt đầu phủ nắng như giữa trưa, sự im lặng giữa khuya và giữa trưa không khác gì nhau, trừ màu sắc. Tôi cảm nhận những hơi thở dần chậm lại, mọi thứ chậm dần, trái tim lịm lại, những mạch máu đông cứng đã thông suốt, cơ thể giãn ra, mọi thứ chìm vào giấc ngủ.
Trước con hẻm, tôi im lặng ngồi xuống, bước chầm chậm quanh đầu con hẻm. Rồi thẫn thờ, tôi biết chúng tôi đã đến trễ, quá trễ. Lão nhanh hơn hơn tôi tưởng. Một cảm giác bất lực trỗi lên làm tôi thẫn thờ. “Phi, anh có đèn pin không tôi mượn, và thước dây nữa, nếu không có thước dây thì bất kỳ thước đo nào mà anh có cũng được.”
Phi mở cốp xe đưa tôi đèn pin và thước cuộn. Tôi soi đèn lên bánh xe của anh, rồi nhẩm tính, tôi lấy thước đo lên mặt đường hẻm, lấy bút ghi chép và nhẩm tính.
Tôi u ám nhìn anh, thở dài “Chấm dứt rồi, chúng ta đã trễ. Lão đã đi.”
“Điều gì cho anh thấy việc đó?”
Cánh tay tôi nặng nề chỉ xuống mặt con hẻm, “Chiều nay, ở đây có trận mưa nhẹ, nếu anh còn cảm giác chút hơi ẩm lởn vởn xung quanh. Mưa Saigon, nó rất thoáng chốc. Có bốn dấu xe từ bên trong chạy ra, nếu dựa vào kích cỡ bánh xe, thì có một xe hơi loại bốn chỗ hoặc sáu chỗ; bánh xe của nó có chiều rộng chừng 20,5cm, anh đừng ngạc nhiên, thông số đó tôi biết được nhờ vỏ bánh xe của anh P205, nghĩa là chiều rộng vỏ khi tiếp xúc mặt đường là 205mm. Có hơn ba loại vỏ khác nữa nếu anh nhìn được về đường gân vỏ in trên mặt hẻm, chiều rộng tôi đo được lớn hơn 20,5 cm, nghĩa rằng những kiểu xe đó lớn hơn có thể là xe chở hàng. Người ta vận chuyển đồ đạc trong nhà mà cần đến 3 xe chở hàng thì có nghĩa rằng dọn nhà rồi. Anh xem, vết xe còn rất mới, vừa chuyển đi không lâu. Anh đừng hi vọng đuổi kịp, dù anh có biết rằng lão đang ra sân bay, vì lão sẽ tính tới những gì chúng ta đã tính. Nhưng dù sao, trận chiến này chúng ta chưa thua.”
“Chúng ta có thể làm được gì lúc này?”
“Chờ đợi tin vui và vào nhà tham quan, tôi tin chắc lão già kia đã sắp xếp cậu bé Hoàng Minh Tuấn gặp chúng ta thì chắc chắn sẽ có sự sắp xếp ở căn nhà này. Anh cho tôi mượn điện thoại, tôi cần gọi cho một vài người để hi vọng mình thắng trận cuối. À, anh có áo khoác không? Ôi, tuyệt vời, anh luôn chuẩn bị sẵn, anh có phiền nếu tôi khoét túi áo khoác này không? Cảm ơn anh, dù tôi biết nó khá đắt tiền.”
Cánh cổng không khóa, đẩy nhẹ thì bước vào, khoản sân được bày trí nặng tính sân vườn Nhật Bản, tôi vẫn cảm nhận được tiếng ễnh ương kêu la đâu đó. Cánh cổng chính mở sẵn chờ chúng tôi, căn phòng khách tuyệt đẹp theo hình thức cổ điển Châu Âu với họa tiết và phù điêu nặng tính trang trí, những góc nhà là hơi thở thời Baroque, nơi những kẻ giàu có Châu Âu thích khoe mẽ; sàn chính lát đá cẩm thạch sang trọng. Tôi nhìn quanh phòng khách, nơi để những bộ sa-lông sang trọng đã chuyển đi giờ chỉ còn vết tích trên mặt sàn. Nhưng tranh treo tường thì vẫn nguyên, đơn giản, chúng là tranh chép với giá trị không cao. Đủ tất cả danh họa, nhiều nhất vẫn là tranh Monet.
Tôi nghiêng vai chỉ cho Phi bức tranh Monet phía gần cửa sổ, “Anh thấy gì không?”
“Tranh Monet.”
“Vậy thì anh lầm to rồi, anh không thấy sự thô thiển quanh bước tranh đó sao?”
“Ý anh là dụng cụ phòng cháy chữa cháy để bên cạnh?”
"Đúng, anh có thấy nó rất mới và không một ai có mắt thẩm mỹ lại để như vậy cả.”
Tôi lững thững bước lên lầu rồi quẹo phải, căn phòng làm việc của giáo sư Lâm. Đồ đạc vẫn nguyên, cho thấy cuộc di chuyển của lão diễn ra rất nhanh chóng, lão chỉ mang những thứ cần thiết ra đi.
Phi tò mò, “Anh trông có vẻ thông thuộc căn nhà này?”
Tôi lắc đầu, “Không, lão đã hướng dẫn tôi đến nơi này từ phòng khác, đường đến căn phòng của lão có những bước tượng mô phỏng những vị thần La Mã và trang hoàng trên tường những bức tranh Ấn Độ, không quá khó thấy những vị thần quyền năng. Con đường toàn thần linh thì phải dẫn đến nơi của thần linh cai trị.”
Tôi ngó quanh căn phòng, phía trái căn phòng có treo một tivi LCD cỡ lớn, chừng khoản 50 inch, công tắc còn đỏ và bên cạnh là một đầu đĩa ẩn bên trong góc tường, bức tường bên phải là một khoảng trống trơ trọi, nếu nhìn vào độ bám bụi, không quá khó thấy nơi đó từng treo một tấm bảng to lấp cả bức tường,
“Thông điệp dành cho chúng ta kìa, anh mở đầu đĩa và tivi lên. Tôi biết ngay, remote còn để thẳng trên bàn làm việc. Và tôi không quên nhắc anh, ở phía này từng có một tấm bảng.”
“Nhưng nó có quan trọng không?”
“Tôi không biết, nhưng mang đi thì hẳn là quan trọng với lão, thôi, anh bấm remote đi.”
Lão giáo sư hiện lên trên màn hình, trông lão già nua hơn vì nhăn nhó, xem ra vết thương tối qua đã làm lão kiệt quệ.
“Tôi biết các anh đang đến tìm tôi, trong cuộc đời tôi, đây là lần đầu thua trí hai đứa trẻ như các anh. Nhất là anh, anh Kiệt, tôi biết anh là kẻ một khi thấy dòng sông thì phải tìm ra thượng nguồn, thấy biển cả thì sẽ chinh phục, thấy núi cao thì muốn phóng tầm nhìn ra bốn cõi. Một kẻ như anh kết hợp với trí thông minh được mài dũa sắc sảo bởi người làm sư phạm và nghiên cứu triết học, thì sớm muộn anh cũng tìm ra tổ chức của tôi. Suốt nhiều năm nay, chưa bao giờ tôi cảm giác lo lắng cho tổ chức của mình, anh rất giỏi, đã làm tôi sợ. Toàn bộ trù dự kế hoạch của tôi đã bị anh phá hỏng. Nhưng anh chỉ phá hỏng được một kế hoạch của tôi, nó rất nhỏ. Nhưng tôi lại lo lắng những kế hoạch lớn của tôi, và tôi phải rất khó khăn để đóng lại sự vị kỷ bản thân, chấp nhận thua nước cờ này để bảo tồn nước cờ khác, lớn hơn.
Tôi nghĩ các anh đã bắt đầu nhận diện ra tổ chức của tôi, và hẳn sẽ theo đuổi nó cho đến hơi thở sau cùng. Tôi mất nhiều năm để hoàn thành trật tự này, tôi không dễ để các anh phá nó. Nó không chỉ là một hệ thống ngầm, mà nó còn len sâu vào từng hành động và tư duy con người. Và rồi đây, các anh sẽ thấy tôi trong từng hành động của người Việt. Tôi là Chúa Trời với sự chi phối tuyệt đối vào tư duy con người.
Tôi còn phải hoàn thành những bước sau chót, để toàn bộ cỗ máy đi vào hoạt động. Nên tôi nhượng bộ hai anh, tôi để hai anh thắng trong ván bài nhỏ này là vậy.
Điều đó không có nghĩa tôi để hai anh thoải mái nhìn tôi lúc này, từ lúc cánh cửa anh bước vào, nó đã khóa trái. Khi tôi kết thúc câu chuyện, một chất lỏng sẽ được kích hoạt thành chất khí, chắc anh đã từng nghe đến Sarin? Khí độc Sarin, nó độc thế nào, chắc các anh biết rõ. Nó sẽ len lỏi vào thần kinh các anh, phá hủy từng nơ-ron, các anh xoáy cuồng trong ảo giác vài phút. Các anh thấy tất cả những ký ức hiện về, niềm vui bị chôn lấp bởi nỗi đau, các anh sẽ thở hơi càng dốc, tay các anh sẽ ôm lấy đầu mình và quằn quại trên sàn nhà. Nhưng lòng từ tâm của tôi cũng cao cả khi biết rằng cuộc đời tôi tìm được đối thủ xứng tầm, anh sẽ tìm ra một lối thoát, bắt đầu từ lúc này. Khí độc sẽ được thả ra sau 10 phút nữa. Chúc các anh tìm được đường sống.”
Phi hoảng hốt, nắm tay tôi lao ra khỏi cửa nhằm chạy xuống đại sảnh, tôi ra hiệu cho Phi bình tĩnh, “Anh không cần hoảng hốt, khi tôi vào tôi đã biết đường ra ở đâu. Súng anh còn bắn tốt chứ? Trong đêm anh bắn chính xác không?”
“Cự li 200 mét, tôi nghĩ tôi bắn trúng mục tiêu.”
“Không cần quá xa như vậy, tôi cần anh trong khoản 50 mét. Anh hiểu chứ, một trò cũ không nên dùng hai lần, nhưng với kẻ lạ thì dùng vẫn tốt. Anh giả vờ đau khổ, và ôm nhẹ tôi, đầu anh gục xuống vai tôi, tay anh cẩn thận đưa vào trong túi quần, đúng rồi, lấy súng ra, đưa vào giữa bụng tôi và len khẩu súng qua bên trong áo khoác tôi, anh còn nhớ tôi đã cắt túi áo không? Lòn nòng súng qua túi áo rách. Từ từ, anh ngước mặt lên, anh thấy cửa sổ phía sau phòng lão Lâm không? Anh thấy đốm đỏ trên cái cây không? Bắn nhanh! Nhanh Phi!”
Đùng, đùng, đùng. Ba tiếng súng vang lên. Không quá khó để nghe một tiếng rơi xuống mặt đất.
Tôi đủng đỉnh đi xuống nhà, đúng là cửa chính đã khóa trái. Tôi nhìn quanh căn phòng, cười khẩy, “Anh biết không, lão coi thường trí thông minh của tôi và anh. Ở đây chỉ có một cánh cửa sổ mở được để thoát ra ngoài. Theo anh là cửa nào?”
Phi lúng túng, “Tôi không biết, nó không có gì để cho biết.”
Tôi cười, “Đúng vậy, vì lão nghĩ tôi và anh giống như lão, thích đi bằng con đường phức tạp, đâu cần tư duy ghê gớm gì. Nếu anh thấy cây búa thoát hiểm bên cạnh hộp chữa cháy, lấy nó ra, đập vỡ bất kỳ cánh cửa nào.”
Phi phá lên cười rõ to, “Làm sao anh nghĩ ra trò này của lão?”
Tôi nhún vai, “Hộp chữa cháy chẳng ai để ở phòng khách, và để ngay một nơi giàu tính nghệ thuật, bên cạnh bức tranh sao chép của Monet. Nó thô thiển và xấu xí đến mức ai cũng có thể nhận ra là nó mới được đính trên tường. Công việc sức mạnh là của anh, tôi chờ được ra ngoài hỏi thăm kẻ muốn đầu độc chúng ta tối nay.”
Ra bên hông nhà, kẻ theo dõi chúng tôi trên ngọn cây từ phòng lão giáo sư Lâm đang quằn quại ôm những vết đạn trên người. Thật may cho hắn, không viên đạn nào bắn trúng tử huyệt. Đèn pin soi lên mặt hắn, hắn đẹp trai và có nụ cười man rợ nhìn chúng tôi.
Phi đỡ hắn dậy và lấy một chiếc máy nhỏ trên tay hắn, tôi cầm lấy, “Phi, anh biết không, khi những bức tượng đưa tôi đến phòng của lão thì tôi đã nghi ngờ vì sao lão làm màu như vậy khi không để thông điệp ở phòng khách? Tôi biết rằng căn phòng của lão có vấn đề và phòng khách đang chuẩn bị làm một âm mưu nào đó. Nên từ phòng khách tôi nhìn rất kỹ, các cửa sổ đều đóng kín và lớp cửa sổ dày, tôi ngờ vực chúng đã bị khóa chặt bằng keo dán sắt hoặc đinh ốc nào đó. Tôi chợt nhìn thấy dụng cụ chữa cháy bên cạnh bức tranh Monet thì tôi đã biết nó dùng để làm gì. Khi lên phòng lão, chỉ có một cửa sổ, cũng được đóng lại, thông qua lớp kính, tôi đã thấy ngay bên ngoài có kẻ dòm ngó chúng ta. Hắn thô thiển và rãnh rỗi đến mức ngồi mở điện thoại chơi, dù ánh sáng nhỏ nhặt cách mấy, tôi vẫn nhận ra được. Ánh sáng màu đỏ mà anh thấy chính là từ chiếc máy này, khi anh ấn nút, khí độc Sarin sẽ lan tỏa khắp căn nhà. Thật may cho tôi và anh, hắn trúng đạn và quá đau đớn để biết rằng cần ấn nút ngay. Nếu không tôi và anh đã chết. Sai lầm của lão Lâm là giao công việc này cho một người quá trẻ, vì còn trẻ nên dù làm việc quan trọng cậu trai trẻ này vẫn không dấu được tính ham muốn trẻ con, giết thời gian bằng điện thoại.”
Tôi cúi người xuống gần cậu thanh niên, anh chàng thơm mùi nước hoa, “Phi, anh là người có năng khiếu trong việc lựa chọn nước hoa, anh có thể ngửi được bao nhiêu loại tinh dầu từ mùi hương này?”
Phi hít nhẹ rồi trả lời “Mũi gỗ, tuyết tùng, đinh hương, xạ hương và… một cái gì đó lạ, rất lạ, tôi chưa thấy cái này ở nước hoa.”
Tôi cười, “Anh chưa biết là phải, vì nó là pheromone, nếu anh là thạc sĩ Công nghệ sinh học như tôi, thì sẽ biết hoạt chất này có nhiều đến mức nào ở những loài vật trong mùa giao phối. Nó là hoạt chất kích thích thần kinh, lôi cuốn tính dục. Chàng trai này có sở thích tình dục mạnh mẽ, và trước khi chúng ta đến cậu ta vừa làm tình với ai đó xong. Một khuôn mặt đẹp trai thế này thì không quá khó để tìm được bạn tình, ôi nào, em là người đồng tính, đúng không? Anh thấy ngạc nhiên không Phi? Vụ của lão Lâm này chúng ta gặp rất nhiều người đồng tính, cứ như chạm vào cái ổ đồng tính. Em ngạc nhiên về kết luận đó ưa? Nếu em đừng nhìn anh bạn của anh với đôi mắt thèm khát trong cơn đau đớn thể xác như vậy. Anh đã biết ai là người yêu của Hoàng Minh Tuấn rồi. Là em. Em là người ưa thích tình dục, thích chứng bạo dâm. Không biết bằng cách nào mà em giam lỏng được Hoàng Minh Tuấn trong căn nhà đó và phục vụ tình dục cho em. Xem ra tôi dự đoán sai, căn nhà kia của lão Lâm là nơi ở chính của tôi tình nhân dâm dục này, thảo nào nó lại có ba tầng.”
Hắn gào lên, “Các anh sẽ bắt tôi vì tội gì?”
Tôi nhún vai, “Tội chứa hóa chất cấm, Sarin. Em độc ác lắm, giờ tôi hiểu tại sao Hoàng Minh Tuấn nói rằng em ấy không sống qua ngày hôm nay. Có nghĩa rằng, lầu ba, Phi, anh còn nhớ lầu ba chúng ta chưa lên không? Tôi tin rằng đó là nơi bào chế độc dược và những chất hóa học. Này em, có phải chính em là người cung cấp nọc rắn Taipan cho người bạn Trần Mạnh Khoa của em đúng không? Ôi, lại đôi mắt căm hờn này nó thú nhận nhiều sự thật.”
Phi dìu hắn ra ngoài và anh gọi xe cứu thương tới. Xem ra, người thanh niên này sẽ trả giá thời gian dài trong tù. Trong lúc xe tới, tôi nghiêng vai hỏi nhỏ,
“Em đẹp trai, em tên gì vậy? Coi như cho anh một niềm vui cuối ngày đi, cả ngày hôm nay cũng mệt lắm rồi.”
Hắn trả lời cộc lốc, “Bùi Viễn Đông!”
Tôi ngã người lên vai Phi cười ha hả.
Xe nhanh chóng đến chở hắn đi, Phi cũng gọi điện thông báo cho công an lo việc Bùi Viễn Đông.
Xong, anh nhìn tôi, “Chúng ta làm gì?”
“Chờ tin.”
“Chờ tin gì?”
“À há, tin đến rồi này.”
Tôi đưa điện thoại mà tôi mượn của Phi, cho anh xem, tin nhắn ngắn gọn của chú Sáu Liêm, “Đã lấy được xe hàng.”
Tôi vỗ vai Phi, “Một thằng già ngu trong cơn đau ốm, tôi biết lão sẽ đi bằng đường máy bay để đến một nơi nào đó mà lão vẫn còn quyền lực. Tôi đoán là Thái Lan, vì tính chính trị đang bất ổn bên đó, rất phù hợp để quyền lực đen tối phát triển. Mà ba xe hàng của lão thì không thể vận chuyển hàng hóa bằng đường hàng không hết được, nên chắc chắn sẽ có những xe hàng vận chuyển bằng đường bộ. Nếu bằng đường bộ, thì sẽ là cửa khẩu Mộc Bài Tây Ninh. Nếu là tôi, tôi sẽ chuyển giấy tờ quan trọng bằng đường hàng không bên cạnh mình, những tác phẩm nghệ thuật; vậy cái gì sẽ chuyển bằng đường bộ? Ban đầu tôi nghĩ là những bộ nội thất ở căn biệt thự, nhưng không phải, lão quá giàu để mua sắm nó lại. Nên tôi đoán lão đã cho ai đó, một kẻ dưới tay lão, còn cái mà lão chuyển đi, anh nhớ không. Khi vào căn phòng làm việc của lão, tôi đã chú ý anh trên bức tường có treo một tấm bảng khá lớn, nó đã bị chuyển đi. Tại sao nó chuyển đi? Vì nó chứa một bí mật quan trọng. Giờ đây, tôi hi vọng được nhìn thấy tấm bảng đó lúc này. Về nhà thôi, chờ tấm bảng đó chuyển về và giải quyết luôn vụ Lamech.”
“Vụ Lamech?”
Tôi lấy tay thò vào trong túi và đưa ra mười hai viên thạch bảo trong sự hoảng hốt của Phi. Anh nói trong ấp úng “Làm… làm cách nào… mà anh còn giữ lại được?”
Tôi nhướn chân mày và nhún vai, “Đó là khi tôi tiểu đêm ở Vĩnh Long, anh còn nhớ tôi đi nhặt mấy viên đá sỏi chứ? Một thủ thuật ảo thuật nhỏ. Tôi cầm những viên đá bằng tay phải, nhưng lúc anh đôi co, tôi cố tình đưa tay trái lên và gây sự chú ý, tôi đã ném bằng tay trái, nơi chứa những viên sỏi, và tay phải tôi nhanh chóng nhét vào túi quần. Một thủ thuật nhỏ học từ những tay ảo thuật. Hay chứ?”
Phi ôm mạnh lấy tôi, lần đầu tiên trong đời anh thể hiện một thái độ tình cảm mãnh liệt với tôi như vậy.
Khi lên xe, tôi vẫn không quên nhắc nhở Phi thông báo cho công an đến căn nhà ở Cư xá Đô Thành giải thoát cho Hoàng Minh Tuấn, tôi hi vọng rằng cậu ấy cần sự trợ giúp về sức khỏe lúc này.
***
Chúng tôi đón Lamech ở khách sạn, rồi cùng về nhà. Chẳng bao lâu sau, chú Sáu đưa một chiếc xe tải đến nhà cùng với Tiệp và Minh. Thật may, như tôi dự đoán, tấm bảng nằm trong xe. Chiếc xe tải nhỏ không quá nhiều đồ, chủ yếu là những bức tượng được điêu khắc, là những tác phẩm mỹ thuật ở trình độ cao. Không quá khó để thấy bút danh của một số nhà nghệ thuật đương thời ký tên lên tượng, xem ra lão Lâm quen biết khá nhiều trong giới nghệ thuật. Tôi thắc mắc với chú Sáu Liêm,
“Sao mà chú dừng xe tụi nó được vậy?”
Chú Sáu cười hể hả, “Ôi dào, ta nói xe này chứa đồ ăn cắp tẩu tán ra biên giới. Bọn lái xe hoảng vía, còn một thằng thuộc người của lão trên xe thì thấy có biến, nó chuồng ngay, tiếc là không tóm được nó.”
Không khó nhọc để chuyển tấm bảng và một thùng đồ lớn vào, tấm bảng dựng ở phòng khách, trên hai ghế bàn ăn. Nó đính lên trên một bản đồ khu vực Đông Nam Á mà Việt Nam là trung tâm. Tấm bản đồ khá lớn, những chiếc gim nhỏ màu đỏ, dưới mỗi gim có một tờ giấy nhỏ ghi ngày tháng năm, chúng chi chít ở Saigon, Hà Nội, Đà Nẵng, Hội An, Huế v.v. nhiều nhất vẫn là Saigon. Trên đó, có những gim xanh xen kẽ, những gim xanh thì ít hơn. Nối những gim đỏ là những sợi chỉ đỏ, gim xanh là sợi chỉ xanh. Trên bản đồ, vô số những sợi chỉ căn ngang dọc khắp nơi, như một mạng nhện với vô vàn sợi tơi buông thả ra khắp phía.
Cả bọn nhìn vào tấm bản đồ rồi nhìn nhau, riêng chỉ có Phi và tôi hiểu nó.
Phi chỉ vào cái gim màu đỏ tại Tam Kỳ, Quảng Ngãi, “Ngày 22 tháng 1 năm 2014, ở đây có một vụ mất tích. Tôi còn nhớ và không theo được vụ án đó.”
Tôi thì chỉ vào bốn cái gim màu đỏ trên Đà Lạt, “Phi, anh còn nhớ vụ án Xác chết trong nhà cổ, Dưới thác Đăm-ri, Hai người sinh đôi và Tiếng thét giữa đêm mà tôi và anh theo ở Đà Lạt không? Ngày tháng năm của nó nằm hết ở đây.”
Tiệp thắc mắc, “Là sao anh?”
Tôi trả lời, “Khi anh quen biết Phi, không ít lần Phi đã nhờ anh giải quyết một số vụ rắc rối, nó đều nằm hết ở đây. Nó chính là bản đồ tội ác mà lão đã dày công thực hiện, những sợi chỉ đỏ liên kết một số gim đỏ với nhau cho thấy mức độ liên quan giữa những vụ án. Nghĩa rằng, nó không phải những vụ án đơn lẻ như chúng ta tưởng mà nó là một hệ thống vụ án phức tạp được lên kế hoạch bởi cái đầu thông minh nhất xứ.”
Tiệp hỏi tiếp, “Còn những cái đinh màu xanh?”
Tôi gọi Lamech tới, “Ông còn nhớ nơi ông và Quỳnh Như gặp nhau không? Phải cái gim màu xanh để năm 1990 này không? Đúng chứ gì? Và ở đó có hai cái gim, sau đó một cái nối về Rạch Giá rồi nói ngược lại Vĩnh Long, ở đây sinh tiếp một cái gim màu xanh. Nó không mang một ý nghĩa nào sao?”
Tiệp vỗ mạnh vai của Minh rồi la lên, “Những đứa con của lão! Những đứa con mà lão đào luyện chúng!”
Tôi u ám nói, “Đúng vậy, chúng được lên kế hoạch ngay từ khi còn nhỏ. Lão có cách nhìn người và biết ngay ai là nhân tài, lão đã dụ dỗ và xóa đi cảm xúc của chúng, luyện chúng thành những kỹ năng thành thục một lĩnh vực nào đó, nhằm phục vụ cho lão.”
Phi tiếp lời, “Để có được tình cảm những đứa trẻ đó, lão đã tìm mọi cách tiêu diệt những tình cảm của những đứa trẻ thường hướng về. Gia đình.”
Tôi tiếp, “Nên dễ hiểu, Trần Mạnh Khoa đã trở nên lạnh lùng khi giết chết em gái của mình mà nó nghĩ là người yêu, sau đó về giết luôn cha mẹ nuôi của mình. Sau đó là mẹ ruột, nếu không chừng là cả ông nữa, Lamech.”
Minh thắc mắc, “Nhưng làm sao có thể dễ dàng chia rẽ tình cảm vốn rất thiêng liêng trong từng con người?”
Tôi trả lời, “Bất kỳ đứa trẻ nào lớn lên đều có tình cảm hai chiều với bố mẹ nó. Bằng cách nhìn thấy tâm tư con người, lão đã khai thác đời tư của chúng, nhấn sâu vào nỗi đau của chúng và khiến chúng nghĩ rằng bi kịch cuộc đời của chúng chính là người thân chúng. Chỉ cần tiêu diệt đi người thân, chúng sẽ có sức mạnh của thần linh, và vì thần linh không có nhiều tình cảm tầm thường như con người. Tiêu diệt tình cảm chính mình, chỉ sống với lí trí lạnh lùng, đó chính là thứ mà lão đã tạo ra cho những đứa bé. Trò này không lạ gì ở bọn khủng bố Trung Đông, chúng bắt cóc trẻ em, nuôi dạy chúng tin vào giáo lý một cách mù quáng, trung thành mù quáng, với sự hứa hẹn về bên kia thế giới. Nên những đứa trẻ đó lớn lên đã sẵn sang dùng bom cảm tử để phục vụ đức tin.”
Tất cả những người trong căn phòng đều thốt lên, “Khốn nạn!”
Thùng đồ duy nhất trong xe được mở ra, chúng tôi ngạc nhiên khi biết đó chính là tư liệu về Trần Mạnh Khoa, có cả nhật ký của Trần Mạnh Khoa và những tài liệu hắn viết. Xem ra, Trần Mạnh Khoa chính là đứa con ưu ái nhất của lão, cũng đúng, Trần Mạnh Khoa có đủ năng lực như lão, một năng lực nhìn và phán xét tâm lý con người.
Tôi nhìn Lamech, mỉm cười, “Lamech, đến lúc giải tỏa thắc mắc nhiều năm nay của ông rồi.”
Lamech tròn mắt, “Điều gì?”
“Ông không muốn biết bí mật trong mười hai viên đá đó sao?”
Tôi lấy trong túi ra mười hai viên đá trong sự ngạc nhiên của mọi người, trừ Phi. Tôi nghiêng người trước Lamech, “Xin mời ông hãy cởi tấm khiên ra và đưa những viên đá này về nơi chúng cần về.”
Lamech lấy trong áo ra, tấm khiên bằng vải may cầu kỳ với màu sắc sặc sỡ, nhiều họa tiết và hoa văn của nền văn hóa Israel. Tôi cầm lấy,
“Đây là một trong những câu chuyện huyền thoại và lâu đời về một dân tộc đáng kính. Họ đã bị đuổi ra khỏi mảnh đất tổ tiên và lang bạt khắp xứ suốt 18 thế kỷ, rồi trở về xây dựng lại nhà nước. Mọi dân tộc đều có một câu chuyện để kể cho nhau nghe, để gắn kết với nhau, để tự hào và để đam mê. Tiếng Do Thái là một trong những tiếng lâu đời với những âm rung tại yết hầu, nó là thứ ngôn ngữ hùng tráng nhất trong những ngôn ngữ cổ sơ. Xin mời Lamech, ông hãy ngân lên thứ ngôn ngữ thiêng liêng đã chảy trong huyết quản của ông suốt hai mươi thế kỷ nào.”
Vô thức, Lamech đứng dậy một cách tự hào, ông ngân nga những câu thơ của vua Solomon, âm thanh hùng tráng mà không kém phần du dương. Đọc xong, ông ngưng đọng vài giây cho cảm xúc qua đi rồi ngồi xuống, tôi tiếp lời,
“Và ở đó, vô vàn bí mật được kể và truyền tụng. Đây là một trong những bí mật cận đại mà giáo hội Do Thái giáo giữ gìn, chúng ta biết, mười hai viên thạch bảo này mang tên của mười hai dòng tộc của Abraham. Nếu ta theo thứ tự tên gọi mà xếp nó lên tấm vải này. Và tôi hỏi ông điều này, Lamech. Mọi tôn giáo đều phải chứa phần nào triết lý, ông là người ưa thích sự sâu sắc, hẳn biết rằng triết học Do Thái giáo bắt đầu chuyển biến mạnh mẽ từ khi nào. Đúng không?”
“Từ thời đại ánh sáng!”
“Đúng vậy, với những tên tuổi những triết gia đã làm phong phú cho người Do Thái như Eliyahu Eliezer Dessler, Joseph B. Soloveitchik, Yitzchok Hutner Martin Buber, Franz Rosenzweig, Mordecai Kaplan, Abraham Joshua Heschel và Emmanuel Lévinas. Và thời đại ánh sáng đó, nên chúng ta cần ánh sáng, tắt hết đèn nào, kéo cả rèm cửa.”
Tấm khiên được căng trên hai sợi chỉ, từ phía sau, tôi rọi đèn lên, mười hai viên thạch bảo lóe sáng một biểu tượng thiêng liêng của người Do Thái, ngôi sao David. Và đèn mở sáng, mọi người ngạc nhiên bởi bí mật xem ra chẳng có gì ghê gớm.
Tôi cười, “Mọi bí mật khi được biết đều không có gì là ghê gớm. Nhưng tôi hiểu những người tạo ra viên thạch bảo này trong thời đại Đức Quốc Xã thì rõ ràng họ lo lắng cho vận mệnh người Do Thái, họ khéo léo tại ra những viên ngọc này và bằng một kỹ thuật cổ xưa, khắc lên nó biểu tượng của dân tộc. Và lưu truyền qua nhiều thế hệ, khiến người ta huyền hoặc nó bằng những điều phù phiếm. Mục đích của tấm khiên này, chỉ có một, là đoàn kết người Do Thái lại với nhau, bằng một biểu tượng thiêng liêng với họ. Đời sau không muốn chấp nhận điều đó, đau buồn thay, họ đã chém giết nhau để hi vọng tìm thấy của cải trong bí mật này. Thật ra, của cải cao quý nhất cho người Do Thái chính là lòng đoàn kết của họ. Nếu không có sự đoàn kết và kiên trì, thì họ đã không thể nào giữ được mình sau mười tám thế kỷ lưu vong dài đăng đẳng. Trong những lời kinh từ sách Trời của họ, ta luôn loáng thoáng nghe thấy những tiếng ai oán của một dân tộc bị đọa đày, họ sống trong thống khổ mà một mực vững tin. Nó giống như người Việt suốt mười thế kỷ nô lệ trước người Hán, mà lồng ngực vẫn âm vang hơi thở trống đồng, những hoa văn trống đồng xuất hiện bên dưới những vật dụng gia đình như bình, thau, chậu; cho thấy người Việt giữa đêm trường nhục nhằn đó vẫn len lén mở những lễ hội trống đồng, cất lên tiếng hát vút lên trời cao như bầy chim Lạc tìm về tổ. Chúng ta và người Do Thái không khác lắm về điều này, những biểu tượng thiêng liêng vẫn còn trong truyện kể của chúng ta, nó đoàn kết chúng ta lại với nhau. Suốt mười thế kỷ, chúng ta không bị đồng hóa, giữ được tiếng nói và tập quán của mình, đó không phải là từ tiếng gọi của những biểu tượng bên trong tâm khảm người Việt hay sao?”
Những tiếng vỗ tay giòn giã. Tôi cúi đầu chào như một diễn giả thành công.
“Và giờ đây, tôi trao lại cho ông bí mật của dân tộc ông. Nó mang cho ông niềm vui, nhưng tôi lại trao tiếp cho ông một bí mật làm ông buồn lòng. Đó là về những đứa con của ông.”
Tôi lấy ra hai quyển sổ ghi chép, một quyển từ thùng hồ sơ của lão giáo sư Lâm, quyển nhật ký của Trần Mạnh Khoa, quyển thứ hai tôi đã đến căn hộ của Lamech gần đó, không quá khó để thấy quyển nhật ký của Lan.
Từ đó, một cỗ máy thời gian đưa chúng tôi về quá khứ câu chuyện đời.
[còn nữa]
Đùng, đùng, đùng.
Ba phát súng liên tục.
Lý Thời Nhiên, lão Thọ và lão Lâm đều kêu lên rồi ngã khụy xuống, tất cả chân trái của họ đều bị trúng đạn. Tất cả hoảng hốt, tôi đứng nhanh dậy, giựt lấy cây súng lục trên tay lão Lâm, Phi lao người tới dùng tay phải đấm mạnh vào má của Thời Nhiên và nhanh chóng giựt lấy cây súng trường trên tay nó.
Phi ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nhún vai.
“Mời ba nhân vật quan trọng mà đến trễ ngày hôm nay, đầu tiên, từ cửa chánh, nhân vật quyền uy với tuổi tác lão làng. Tèng teng, chú sáu Liêm.”
Chú Sáu Liêm tay cầm khẩu súng lục nghiêm nghị bước vào. Tôi quay mặt vào trong nhà tiếp lời,
“Và đây, hai nhân vật không kém phần quan trọng đã giúp cho vở kịch được thành công, xin mời hai anh chàng thông minh mà ít đẹp trai, Tiệp và Minh!”,
Tiệp và Minh từ phía sau nhà bước ra trong sự bỡ ngỡ của Phi và tất cả người trong nhà.
Tôi xoa tay một cách thích thú, nhìn lão Lâm, tôi nói.
- Ông biết dựng một vở kịch hay thì tôi không biết dựng vở kịch sao? Ông tính viết tuồng và chọn tôi làm diễn viên thì tôi cũng tương kế tựu kế đưa ông vào sàn diễn của tôi.
- Tại sao! Tại sao mày!
- Thứ nhất, từ đoạn ngã ba Trung Lương, khi biết ông theo dõi tôi, tôi nhanh chóng nhắn tin cho chú Sáu Liêm và hai người em của tôi. Họ nhanh chóng đuổi theo đuôi, nhưng xem chừng hơi trễ, phải không chú Sáu? Chú mà đến trễ chút nữa, là con và Phi năm sau có đám giỗ rồi. Tôi đi đến đâu, mỗi chặn đường đều nhắn tin cho ba người họ để họ biết cần đến đâu để gặp tôi. Nhưng việc ông tấn công một cách bất ngờ bằng súng thì điều đó nằm ngoài dự liệu của tôi.
- Nhưng làm sao mày thông báo được thời điểm cho ba người bọn nó vào đây? – Miệng lão rít lên đầy khó chịu.
- À há, cái này thì phải hỏi đứa con yêu dấu của ông dùng điện thoại có nhiều không? Khi thấy ông, tôi đã nhanh chóng ngã người xuống cây cột này, và khi ông còn bận hít hửi mùi tử khí trong căn nhà, tôi nhanh chóng lấy điện thoại để sau lưng, ngay dưới mông. Một kỹ thuật nhắn tin và không cần nhìn đến màn hình là một kỹ thuật mà đám sinh viên rành hơn ai hết. Chúng có thể mặt vừa nghe giảng tay vừa nhắn tin dưới hộc bàn. Đúng không Nhiên? Chắc em đã từng biết đến trò này. Thật may cho tôi, lần này tôi đã không dùng smart phone, mà dùng cái đập đá Nokia năm nào, nếu không, tôi chẳng thể nào nhắn tin mà không nhìn bàn phím. Khi biết chú Sáu gần đến, tôi cần kéo dài thời gian với ông, bằng đủ trò cần thiết. Tôi nhẩm tính thời gian khá chính xác, nên khi ông chuẩn bị đếm, thì điện thoại sau đít của tôi rung lên, không cần mở tin nhắn, tôi cũng biết nội dung nó thông báo ba người họ đã đến. Tiệp, em rất tệ, em cần giảm cân, với số cân nặng của em làm rung nền đất đó. Nhưng để ông không chú ý, tôi cần bày trò để cả ba người ông tập trung vào tôi, khi đó, giác quan nhạy bén của ông sẽ tạm thời biến mất, nhường cho cơ hội ba người này vào nhà, nã ba viên đạn. Bụp bụp bụp.
Lão gầm lên giận dữ, tôi cởi trói cho Lamech, việc đầu tiên Lamech làm là đến đấm thẳng mặt lão Lâm rồi lao ra ngoài hiên ôm lấy xác hai mẹ con Khoa mà khóc.
Tôi đủng đỉnh đến gần lão, đưa tay vào túi lão lấy mười một viên đá ra, nói nhỏ vào tai lão “Cảm ơn ông đã sưu tập dùm tôi, thanks you very much!”
***
Phi nói bảo tôi gọi xe cứu thương đưa ba người họ vào bệnh viện gần nhất, còn Tiệp và Minh thì cố gắng kéo Lamech ra khỏi hai cái xác. Phi nhìn tôi hỏi, “Sao Lamech biết Trần Mạnh Khoa là con ông ta?”,
Tôi nhún vai, “Có thể từ lão Trần, nhưng lát nữa mình có thể hỏi Lamech sau.”
Chú Sáu nói “Xem chừng phải chở họ lên bệnh viện Đa Khoa ở Vĩnh Long, chứ không thể chờ xe cứu thương tới được.”
Phi hỏi, “Chú Sáu đi xe gì? Lấy xe cháu cũng được, cháu sẽ đến Vĩnh Long chung với chú.”
Chú Sáu nói, “Không sao, Tiệp đã mượn xe của gia đình, đi xe nó cũng được, hai đứa mệt thì cứ về Saigon trước, chú đảm bảm sẽ áp giải ba người này về vào sáng ngày mai cho hai đứa.”
Phi nhìn tôi, hỏi “Anh nghĩ sao? Bọn họ đã vô hại, anh đã giúp tôi phá một vụ án phức tạp nhất từ trước đến giờ, tôi cần đền ơn anh.”
Phi đưa tay lên trán tôi, “Anh vẫn còn sốt, chúng ta về Sàigòn thôi, chú Sáu lo việc ba người đó dùm con, đây là số điện thoại công an tỉnh Vĩnh Long, khi vừa băng bó họ xong, hãy gọi điện cho số này. Bên công an sẽ chuyển họ về Saigon.”
Chú Sáu hỏi “Lamech đi cùng hai đứa hay sao?”
Phi lắc đầu, “Một nỗi đau quá lớn cho ông ta, hãy để ông ta ở lại đây vài ngày ôn lại kỷ niệm.”
Từ phía sau, Lamech lên tiếng “Không cần, tôi cần chạy trốn nó nhiều hơn là muốn ở lại, một mặt tôi cảm ơn hai anh đã thu hồi lại mười hai viên đá dùm tôi, mặt khác tôi cần rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.”
“Lamech này” Tôi mở lời “biết là hơi kỳ, tôi có thể mượn mười hai viên đá này cho đến khi về Saigon không? Tôi rất hứng thú với bí mật của nó”
“Cũng được, dẫu sao những người chúng tôi cũng đã mất hai mươi năm vẫn không giải mã được nó”, Lamech lắc đầu trong tuyệt vọng, “nhưng hiện giờ nó là một vật kỷ niệm để tôi chuộc lại lỗi lầm năm xưa của mình, tôi sẽ đưa nó về lại giáo hội Do Thái và xám hối tội lỗi của mình.”
Phi thúc giục tôi và Lamech nhanh ra xe, tôi và Phi ngồi băng trước, Lamech mệt mỏi thả người trong băng ghế sau. Tôi lấy từng viên đá ra săm soi, vẫn thấy nó không mang một dấu hiệu thông tin nào, xe bắt đầu chuyển bánh, tôi tập trung liên tục vào những viên đá tự hỏi nó mang ý nghĩa gì? Một bản đồ kho báu, hay một mật mã dẫn đến một mật mã?
Bất chợt, giật mình, tôi hỏi Phi “Phi, mấy giờ rồi?”
Phi nhìn đồng hồ đáp “Ba giờ ba mươi sáng rồi.”
Phía sau xe Lamech dừng như đã ngủ, tôi xoay người nói nhỏ với Phi “Anh mắc tiểu không?”
Phi buồn cười nhìn tôi đáp “Anh mắc tiểu à? Để tôi dừng đoạn xe phía trên cho anh tiểu.”
“Ôi, cảm ơn anh!”
Xe dừng, tôi thư thái vạch quần ra tiểu, vừa tiểu tôi vừa nhìn ngắm trời quang đãng hơn sau cơn dông, rồi những chiếc xe phía sau tôi vùn vụt qua mặt, tôi vẫn thư thả đứng tiểu khá lâu. Tiểu xong, ngó quanh mặt đất và nhặt vài viên đá nhỏ.
Phi trong xe thắc mắc “Anh làm gì vậy?”
“Đá ở đây đẹp như đá ở Phan Thiết, tôi nhặt về làm kỷ niệm.”
Lên xe, tôi nói với Phi.
- Anh còn nhớ chuyện Trọng Thủy Mỵ Châu không?
- Nhớ. Sao anh lại nhắc về chuyện đó?
- Tôi ấn tượng nhất với đoạn cuối của câu chuyện. Khi An Dương Vương bỏ chạy cùng Mỵ Châu, thần Kim Quy hiện lên nói…
- Giặc ở phía sau lưng nhà vua.
- Đúng vậy, giặc ở phía sau lưng nhà vua.
Phi mím môi lại, đôi mắt bắt đầu đăm chiêu.
Tôi chỉ anh chiếc xe chạy phía trước, “Về xe, đây không phải là lĩnh vực mà kiến thức tôi nhiều, anh nói thử xem giá trị của chiếc xe đó? Tôi nhìn thì biết đây không phải là mẫu xe thông dụng ở Việt Nam.”
Phi bật đèn pha, rọi về xe chạy phía trước, nhanh chóng anh trả lời, “Đây là siêu xe, mẫu mới nhất năm 2014, rất ít người đoán được đây là siêu xe vì kiểu dáng nó không thời trang mạnh mẽ và cá tính như Lamborghini, nó thuộc về Astron Martin, giá trị mỗi chiếc cũng vài trên hai trăm ngàn đô”.
Tôi nhăn mặt “Của Anh à? Nhưng biển kiểm soát là của…”
Phi nhanh chóng tiếp lời “339, biển số của Isarel, chúng ta gặp dân Do Thái thứ thiệt rồi. Anh phát hiện nó theo chúng ta từ lúc nào?”
Tôi thả người trên ghế, bắt đầu lục lại trí nhớ, “Chính xác là từ trạm biến áp Vũng Liêm, những kẻ này không có kinh nghiệm theo dõi, khi thấy ánh sáng trắng đặc trưng của những dòng xe siêu sang thì tôi đã giật mình, ở nơi Vũng Liêm nhỏ bé này sao đột ngột có chiếc xe sang trọng này? Tôi không biết nó thật sự sang trọng tới đâu và có thật sự nó theo dõi chúng ta hay không. Nên tôi nhờ anh dừng xe để tiểu tiện, đúng như tôi dự đoán, chiếc xe đó lúng túng khi xe anh dừng lại, và không còn cách nào khác là nó vờ chạy lên phía trước với vận tốc rất chậm. Tôi tiểu chừng hơn năm phút mà vẫn thấy cái bóng xe phía trước, cho thấy nó chậm đến mức nào. Nó chờ chúng ta.”
Phi gõ ngón tay lên vô-lăng, “Theo chúng ta vì ai?”
Tôi nhún vai, “Giặc phía sau chúng ta là vậy.”
“Anh tính đối phó thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ ra được cách nào. Nhưng mà thế này, tôi biết cách để chấm dứt mọi sự hoang tưởng của nhiều người. Anh nhìn xem, chiếc xe sang trọng kia, anh nhìn đoán được năm sản xuất của nó không?”
“Tôi đoán là mới đây thôi, năm 2014 hoặc 2013.”
“Rất tốt, như vậy ta biết được thời điểm chúng đến Việt Nam, và chắc chắn rằng, vì Lamech là phụ, mà vì mười hai viên đá này mới là chính. Tránh nguy hại cho Việt Nam bởi những trận chiến nhảm nhí tranh đoạt một thứ biểu tượng không thuộc về người Việt, xem ra, chúng ta cần làm lúc này là thích hợp nhất.”
Phi mím môi, hỏi “Bằng cách nào?”
“Từ đây đến cầu Mỹ Thuận còn bao xa?”
“Tôi đoán là hơn 20 phút.”
“Giờ thế này, anh phóng xe thật nhanh vượt mặt chiếc Astron kia, và thật nhanh lên đỉnh cầu Mỹ Thuận, được chứ? Và giờ tôi phải đánh thức kẻ gieo rắc công việc cho chúng ta.”
Không quá khó để lay Lamech dậy, tôi tóm tắt nhanh tình hình mà chúng tôi gặp phải, Lamech căng thẳng.
Tôi nói, “Đây là cách tốt nhất để ông trả ơn cho chúng tôi, đó là tôi sẽ bắt ông giao cho bọn chúng!”
Lamech nổi giận, quát tháo. Tôi kề tai ông ta nói nhỏ, một nụ cười trên khóe miệng Lamech.
Đúng như chúng tôi dự đoán, khi chúng tôi tăng tốc xe, thì chiếc Astron biết rằng họ bị lộ và điên cuồn lao theo. Phi ghì cua nhanh, có những đoạn anh chạy vòng một khoản lớn, rồi lách trái, lách phải, lén vào những con đường nội thị nhỏ của Vĩnh Long, chiếc iPad trên xe luôn được sử dụng Google map để tìm đường chạy. Cuộc chạy đua nhanh chóng lên đỉnh cầu Mỹ Thuận, bầu trời cuối tháng tư mặt trời mọc rất nhanh, khoản bốn giờ hơn, phía Đông đã ửng một màu tía, bầu trời sau cơn mưa đêm qua đã quang đãng mây.
Xe Phi dừng lại, ba chúng tôi bước xuống xe và đi sát vào hành lang bên cầu. Chẳng mấy chốc, chiếc Astron đuổi theo, và dừng lại, bốn người đàn ông bước xuống xe, họ xí xô xí xào một thứ ngôn ngữ tôi không hiểu. Lamech đáp trả, nhưng không có một biểu hiện gì sẽ có bạo lực, trông bốn người họ khá lịch sự.
Tôi thì thầm vào tai Phi “Tụi nó nói gì vậy?”
Phi trả lời “Chúng nó đòi Lamech trả lại tấm khiên cho giáo chủ, nhưng Lamech nói ông ta sẽ trở về Mỹ và giao nó lại cho giáo hội Do Thái giáo, nơi ông ta đã mang đi. Ông ta nhất quyết không giao lại cho người Isarel và giáo hội Do Thái của người Israel, và họ đang giằn co điều đó.”
Tôi cười, “Phi, anh làm phiên dịch cho tôi và khi tôi nói chạy thì anh chạy thật nhanh vào xe và phóng đi cho nhanh. Theo đúng kế hoạch”
Tôi bước đến gần bốn người họ, tay cầm mười hai viên đá đưa lên, hét to “Đây là thứ các anh cần?”.
Phi phiên dịch lại. Bọn chúng nhao nhao lên.
Tôi tiếp “Nhưng đây là thứ mang quá nhiều đau khổ cho đất nước tôi, tôi không muốn nó xảy ra nữa.”
Phi phiên dịch lại, vừa dứt câu, tôi ném nhanh nó xuống cầu, trong sự kinh hãi của Lamech và bốn người kia.
Tôi thét lên “Chạy!”
Tôi nắm tay Lamech lao vào trong xe và Phi phóng nhanh ra khỏi chỗ đó, khi bốn người kia đứng ngay thành cầu nhìn xuống dòng sông Tiền đang cuồn cuộn, bốn người chúng tranh cãi và la hét những điều không ai hiểu. Vừa xuống dốc cầu Mỹ Thuận, Phi phóng xe nhanh đến cầu Chéo cách đó không xa, theo kế hoạch rẽ nhanh sang phải, chạy vào phía xã Hòa Hưng, nhanh chóng anh tắt đèn và dừng xe ở một lùm cây nhỏ. Ba người chúng tôi xuống xe đi bộ đến gần phía cầu Chéo, chẳng bao lâu thấy chiếc Astron phóng qua cầu Chéo chạy về hướng thành phố.
Tôi nhìn Lamech nói, “Đây là cách tốt nhất để họ bỏ cuộc với ông, Lamech. Gánh nặng suốt hai mươi năm, đã lấy đi của ông một người vợ và hai đứa con thông minh, đến lúc phải dừng nó lại rồi, đúng không?”
Lamech điềm tĩnh hơn, thở dài “Vậy cũng là một điều tốt.”
Tôi vỗ vai Phi, “Chúng ta quá mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi, cứ để chiếc Astron chạy đi tìm chúng ta, đến Tiền Giang thì còn thì thú vị bằng ăn chơi, đúng không? Lamech, ông có ngại khi tôi mời ông tham quan đời sống người Nam bộ chúng tôi vào sáng nay không?”
Lamech tươi cười, “Hai mươi năm rồi tôi mới trở về đời sống lang thang khắp vùng Lục Tỉnh này.”
Tôi nhún vai, “Ai cũng từng là một Đông-ki sốt”
Phi là đứa con của Hà Nội với những đặc trưng của vùng kinh đô nhiều đời, nên cái thú phiêu lưu rong chơi sẽ không nhiều như tôi, người miền Nam và con của Saigon. Dễ nên, anh không rành những thú ăn uống dân dã như tôi, nhất là tại miền Nam, nơi mà sông ngòi chia cắt nhiều mảnh đất nên nó dễ khiến người ta di chuyển theo dòng nước, tính chất làng xã cũng kém miền ngoài; ở đây, cái thú vui con người là sự thảnh thơi với những tạo vật mà thiên nhiên ban tặng.
Thực tế, thiên nhiên đã bắt đầu tiết kiệm hầu bao với con người, và Tiền Giang cũng vậy, nó bắt đầu khó chịu với cách thức mà con người sử dụng thân thể nó. Nhưng dẫu sao, nói như người dân ở đây, là tơn tơn. Sống tơn tơn, ăn tơn tơn, ngủ tơn tơn; tơn tơn là một trạng thái thong dong với nếp nghĩ thoáng và không nhiều câu nệ, nó lãng tử. Có lẽ vì lãng tử, nên nó sinh ra được Trần Văn Khê; và tính chất mùi mẫn ngọt ngào của vùng đất sét, đất phù sa dễ cho cây trái quanh năm, đi vào giọng văn của Hồ Biểu Chánh, thấm vào tiếng hát Phùng Há, ăn vào tiếng nói Bảy Nam.
Dễ hiểu, chẳng gì thú vị ở mảnh đất này ngoại trừ việc: ăn. Cuối tháng tư, cũng là cuối mùa của vú sữa, chúng tôi cười đùa với nhau ở nông trang Lò Rèn ăn vú sữa. Lamech cứ xuýt xoa cái vị ngọt của dòng sữa đục, Phi thì thảnh thơi đu đưa chiếc võng nhắm nghiền mắt dưới những tàn lá xum xuê đang nỗ lực chống lại cái nắng nóng oi bức sau một đêm dông bão vốn tiêu diệt đi khá nhiều mây. Chúng tôi thấy Lamech gần gũi hơn bao giờ hết, ông hay cười và nói nhiều hơn, kể về ký ức, một triệu chứng cổ điển của tuổi già, nói nhiều.
Đúng như dự đoán ban đầu của tôi và Phi từ căn nhà của Lamech tại Waterfront, Lamech là người hiểu biết rộng, nhất là những địa hạt rất cổ điển của người Âu: tính thi ca trong giao tiếp, sự ám ảnh về những giá trị siêu hình. Đúng chuẩn của một tâm hồn nhiều mẫn cảm của người Anh trong văn học, người Pháp trong thơ và nỗi lòng yêu mến sự yên tĩnh, tính lãnh đạm, sự hờn dỗi đám đông như hơi thở Plato và Aristotle hơn Royce. Ở đó, lòng mẫn cảm khi được kích thích thì người ta sẽ tràn lấp nỗi lòng bằng những câu chuyện khó tả.
Lamech kể về tâm tình di dân từ nhiều thế hệ cha ông. Lamech người gốc Do Thái tại Y Pha Nho, giống như Spinoza, Lamech lớn lên trong nỗi niềm tín cẩn với đức tin Do Thái và sự chờ đợi đấng Messiah, và cũng rời bỏ nó với những giá trị hiện đại. Sinh trưởng tại vùng thôn dã ngoại ô thành phố Philadelphia bang New Jersey, học đại học tại một trong những trường danh tiếng nước Mỹ, Đại học Yale, và có một chân trong đảng Cộng Hòa, điều kiện lý tưởng trong con đường chính trị. Nếu không vì câu chuyện Do Thái, ông đã không buồn bã đến Việt Nam để khỏa lấp nỗi lòng và tìm hiểu về nơi mà người anh trai đã chết trong chiến tranh Việt Nam.
Ở đây, Lamech quen giáo sư Lâm. Vì là người trí thức bờ Đông nước Mỹ, dễ nên sẽ yêu mến một kẻ thông minh uyên bác như giáo sư Lâm. Họ thành đôi bạn lệch pha về tuổi tác. Cũng như lúc này khi nói chuyện với chúng tôi, năm xưa cách đây hai mươi năm, Lamech cũng say sưa nói về câu chuyện mình trải qua cho giáo sư Lâm. Nó làm kích thích một ý tưởng tội ác cho lão, và lão đưa Lamech đi chơi khắp miền Tây, chính Lamech đã thu xếp cho mẹ của Quỳnh gặp Lamech. Đây là điều bất ngờ nhất với tôi và Phi. Và tôi cũng được biết, tên họ mẹ của Quỳnh, chị tên Lê Ngọc Quỳnh Như, xem chừng, tên Quỳnh cũng được lấy từ Quỳnh Như của chị. Bỗng nhiên, tôi khựng lại hỏi Phi.
- Giáo sư Lâm kia tên họ là gì?
- Lê Quang Lâm.
- Cùng họ Lê à? Nó gợi cho tôi một suy nghĩ về tính chất họ hàng xa của chị Quỳnh Như và lão. Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng lúc này. Lamech, ông kể tiếp đi.
Lamech tiếp tục say sưa với câu chuyện tình của người thanh niên tuổi vừa ba mươi hơn với cô gái chỉ vừa đôi chín, dường như chính Lamech cũng cảm nhận được khí chất miền nhiệt đới trong tình yêu của Quỳnh Như. Họ yêu nhau như thể trời đất này không chia cắt được, ngày về, Lamech như bao thằng đàn ông khác ở tuổi vẫn còn sót lại mộng mơ tuổi trẻ là nhiều hứa hẹn, và cô gái tuổi còn son mang nhiều niềm tin vào nó. Lamech hứa rằng trong một hai năm sẽ quay lại đón Quỳnh Như sang Mỹ, nhưng tôi buộc lòng phải cắt dòng hồi ức của Lamech.
- Tôi xin lỗi, ông có hứa hẹn gì với giáo sư Lâm không? Đêm qua, nhìn ánh mắt lão, cho thấy lão căm thù ông đến tận xương tủy, và tôi tin rằng phải có một lý do cho lòng căm thù đó.
- Thú thật, tôi cũng không hiểu, - Lamech giãi bày – à, tôi nhớ có một lần Lamech muốn tôi tạo điều kiện visa cho ông ấy sang Mỹ. Nhưng việc đó là chủ chính phủ Mỹ, tôi không thể nào can thiệp được, ông ta liền gợi ý tôi làm giấy tờ giả, và ở đây, ông ta cũng sẽ làm giấy tờ giả để được sang Mỹ theo diện H.O. Tôi cũng không nhớ rằng khi đó mình đã nói gì với ông ta.
- Thật lạ, nếu muốn sang Mỹ, thì bây giờ ông ta có thể rủng rỉnh tiền túi sang Mỹ một năm vài lần.
Và Lamech tiếp tục câu chuyện trong sự thờ ơ của tôi, nhưng Phi vẫn lắng nghe chăm chú. Tôi bỏ dần mạch chuyện, đôi lúc chỉ loáng thoáng nghe những câu thơ mà ông ta viết tặng tình nhân, và nào là nỗi lòng xứ Mỹ. Rồi cuộc sống đã buộc ông phải lấy vợ bên Mỹ và ông cũng nhanh chóng nguôi ngoai mối tình bên kia bờ Thái Bình Dương. Đầu óc của tôi xa dần câu chuyện ấy, nó chỉ lảng vảng một hình ảnh giáo sư Lâm, tôi vẫn không lý giải nổi lòng căm thù của lão dành cho Lamech. Với trí thông minh của Lamech, làm gì mà không được? Bỗng tôi giật mình.
- Phi! Về Saigon ngay!
- Hả? -Phi ngạc nhiên nhìn tôi – Sao vậy anh?
- Anh còn nhớ một yếu tố đêm qua không? Giáo sư Lâm không đơn độc, mà lão chính là con sói già trong bầy sói. Nghĩa rằng, đó là một tổ chức, mà tổ chức thì thật sự đông người với nhiều cấp bậc. Một tổ chức tội ác chứ không phải là một nhóm người độc ác. Một nhóm người độc ác, cùng lắm chúng chỉ có thể giết chết vài người, một tổ chức độc ác chúng sẽ để lại một hệ thống mà cái ác được dung dưỡng, bao che, nuôi nấng. Nó sẽ hủy hoại cả một nền hòa bình với cái ác lẩn khuất bên dưới. Xóa sổ một con người thì dễ, nhưng phá hủy một hệ thống thì khó hơn nhiều.
- Ý anh là…
- Nếu lão không chỉ có: Mai Hoàng Thọ, Lê Tuấn Anh, Trần Mạnh Khoa, Lý Thời Nhiên thì lão còn một lực lượng đông đảo phía sau mà lão chưa sử dụng tới thì sao? Anh gọi ngay cho chú Sáu Liêm! Hỏi ngay chú Sáu về lão, đã đưa lão về Saigon chưa?
Phi nghiêm mặt bắt điện thoại gọi ngay, qua điện thoại, tôi biết chú Sáu, Tiệp và Minh đã về đến Saigon. Còn ba người kia thì chú Sáu theo lời của Phi giao lại cho công an Vĩnh Long, với lời nhắn của Phi. Tôi thở dài,
- Không xong rồi, nếu còn chú Sáu bên cạnh lão, chúng ta còn hi vọng không có gì quá tệ xảy ra. Anh thử liên lạc với bên công an Vĩnh Long xem.
Không ngoài dự đoán của tôi, Phi nhìn tôi, chiếc điện thoại vẫn trên tay áp vào má, anh run rẩy nói “Lý Thời Nhiên, anh chú Sáu đã chết, một vết cắt ngang cổ trong bệnh viện và giáo sư Lâm đã mất tích.”
- Chúng ta ngủ quên trên chiến thắng, về Saigon ngay khi còn kịp. Lamech, ông đang gặp nguy hiểm, hãy ở chung với chúng tôi trong vài ngày hôm nay. Đừng đi đâu.
Chúng tôi lên xe, phóng nhanh về Saigon. Ba người trên xe, mỗi người mang một tâm trạng.
***
Chúng tôi về Saigon thì trời vừa sập tối, ánh sáng đã cài then phía chân trời, trên con lộ thênh thang Nguyễn Văn Vinh nối vào khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Những dòng xe cộ bắt đầu tấp nập hơn thể hiện rõ nét một mạch máu đang chảy sôi động trên dòng huyết quản Saigon, những lúc chúng tôi phải dừng xe khá lâu để nhường cho những dòng xe máy chen chúc nhau vượt qua, mạch máu nào đôi lúc cũng có sự tắt nghẽn nhất thời. Tôi hỏi Phi,
- Theo anh, nếu anh là giáo sư Lâm thì anh sẽ chọn trung tâm đầu não của mình ở đâu?
- Tôi cũng không biết.
- Tôi thì có thể đoán được nếu tôi là lão.
- Theo anh là ở đâu?
- Dễ biết, thứ nhất đời sống lão xa cách đám đông, ít bạn bè như lời vợ của lão nói. Cho thấy, nơi bí mật nhất phải là nơi xa cách con người nhất, không nằm trong phạm vi nhìn ngắm của những đôi mắt tọc mạch. Thứ nhì, nó phải thật sự sang trọng, giàu có để tương xứng với con sói đầu đàn. Thứ ba, nó phải ở nơi lý tưởng nhất để tụ họp tất cả những thành phần tội ác quy về trong thời gian ngắn nhất. Và sau cùng, nó là đầu não tội ác thì nó phải nằm đâu đó ở đầu não Saigon.
- Những biệt thự trên đường Điện Biên Phủ, Sương Nguyệt Ánh, Tú Xương và Pasteur?
- Đúng vậy, một, nó thỏa mãn được tính chất xa cách đám đông, hai, sang trọng, ba, dễ tụ họp nhiều người. Chúng ta cần khoanh vùng lại. Biệt thự ở Điện Biên Phủ không khả dĩ lắm, vì đó là con đường huyết mạch nối bến xe miền Tây ra trục đường Hàng Xanh và xa lộ Hà Nội. Ngày nào cũng kẹt xe, thêm nữa, nó một chiều; nếu là tôi, nó không thuận tiện để huy động lực lượng nếu cần, nhất là vào giờ cao điểm. Biệt thự ở Pasteur cũng vậy, đường quá nhỏ và quá chật chội. Còn lại là những căn biệt thự ở đường Tú Xương và Sương Nguyệt Ánh. Đây mới chính là lí do mà tôi hỏi anh, điều gì khiến anh vào Saigon ở lại chọn căn biệt thự nhỏ trên đường Sương Nguyệt Ánh? Phải có lí do đúng không? Ngay lúc đó anh không hề có ý định chuyển về Phú Mỹ Hưng ở.
- Tôi chọn đường Sương Nguyệt Ánh vì… - anh cười với một vài nét xấu hổ - nó là khu đường có giá nhà đất rất cao.
- Chính xác, nó là một cách thể hiện quyền lực. Những kẻ có nhà xung quanh đều phải rất giàu có, trong tất cả sự giàu có đều chứa một tội ác. Còn gì thích hợp cho một đầu não tội ác nữa. Nếu là đường Sương Nguyệt Ánh thì chúng ta không quá khó để tìm, vì biệt thự ở đó không nhiều và chủ nhân của nó cũng không quá khó để biết. Tuy nhiên, đây chỉ là giả thuyết nhất thời, nó chỉ thực chứng khi ta đến đó. Lamech, nhà của Phi ở Waterfront xem ra không ổn, ông có thể tạm thời ở khách sạn chờ tin của tôi không? Tuyệt đối, không mở cửa ra ngoài nếu như không có chúng tôi. Ông đã biết cách thức làm việc của lão Lâm rồi. Ông có thể hiểu biết rộng, kiến thức uyên bác, nhưng đánh giặc thì cần một đầu óc thủ đoạn, độc ác và lạnh lùng. Ông chỉ có cái ác nửa vời đủ để mua gian bán lận tích lũy tiền bạc, nhưng không đủ cái ác để làm việc lớn như lão Lâm. Phi, anh rẽ vào đường Bùi Bằng Đoàn, tay phải đó, ở đó có nhiều khách sạn, rồi, chúng ta chọn White House Hotel, thật thích hợp cho kẻ đam mê quyền lực chính trị như ông. Nhớ, không ra ngoài. Cùng lắm thì xuống tầng trệt uống café, nghe nhạc thư giãn và quên đi tội ác.
Chúng tôi quay đầu xe khi Lamech đã vào khách sạn. Phi hỏi tôi nên làm gì tiếp theo, tôi chau mày, có lẽ không gì thích hợp cho chúng tôi lúc này là đến đường Sương Nguyệt Ánh. Phi hỏi tôi có muốn ăn gì không, và chúng tôi quyết định dừng ở một nơi để ăn, một nhà hàng nhỏ trên đường Lê Thị Riêng quận nhất.
- Trông anh nhiều ưu tư vậy Phi?
- Thật ra có điều tôi không hiểu, nếu được giải thoát, sao lão Lâm lại giết chết Mai Hoàng Thọ và Lý Thời Nhiên? Tôi nghĩ ông ấy cần họ hơn chứ?
- Bảo vệ, Phi à. Bảo vệ một sự thật đối với lão còn quan trọng hơn nhiều thứ khác, đó là sự thật về cuộc đời lão. Thân phận của Mai Hoàng Thọ và Lý Thời Nhiên đã lộ, chú Thọ và Nhiên sẽ là mục tiêu tìm kiếm. Tôi nghĩ lão đã lường trước việc tôi và anh sẽ tìm được hai người họ, vấn đề là thời gian. Từ họ, chúng ta sẽ biết nhiều hơn về lão. Hai con người này nào còn sống thì ngày đó còn là nỗi lo của lão, chỉ có cái chết mới giúp cho lão an tâm, người chết không nói được. Tôi thấy anh chau mày lo lắng, vâng, tôi cũng lo như anh, nhưng xem ra ván cờ sau này chúng ta bất lực, có thể lão đã giết người vợ chung chăn gối với mình rồi.
- Tôi không biết nữa anh Kiệt à. Tôi mong kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt, quá nhiều nỗi đau chồng chất lên tâm hồn tôi. Tôi xem ra mềm yếu hơn tôi tưởng, mỗi một cái chết là một câu chuyện, và câu chuyện nào cũng đau thương như nhau. Tôi nhớ về cuộc chiến 39 năm về trước, tôi nghĩ người lính nào cũng có một gia đình và mỗi một cái chết của họ là một câu chuyện buồn không thể tả.
- Anh xem cảm xúc của mình là sự mềm yếu, thì tôi lại thấy đó là sức mạnh của anh. Khi chúng ta còn biết rung động trước lương tri, là chúng ta còn khao khát với công lý và đòi hỏi nó phải được thực thi dù đó là ai. Nỗi khao khát đó lớn mạnh bằng hành động, nó không cho phép chúng ta bỏ cuộc và đấu tranh tới cùng để đảm bảo những cuộc đời sau đó không còn nhiều khổ đau. Cái ác luôn hiện diện khắp nơi, ta không thể tiêu diệt nó, đôi lúc cái ác nấp trong cái thiện và chờ cơ hội tiêu diệt cái thiện. Chúng ta có thể làm là đòi hỏi một xã hội mà cái ác không được tôn vinh và công lý phải được thực thi. Điều mà tôi và anh làm lúc này là cuộc chiến không phải với giáo sư Lâm, mà là cuộc chiến phá đi cấu trúc thượng tầng cái ác mà lão tạo nên. Lão ta có thể chết đi, nhưng cái ác mà lão tạo ra sẽ len lỏi vào đời sống, đục khoét tâm hồn, phá hủy lương tri, biến xã hội này thành một xã hội vô cảm. Vô cảm trước đồng loại, vô nghĩa trong hành động, vô tâm trong thái độ; khi đó, cuộc sống này là địa ngục trần gian. Đồng ý rằng, thế giới này không bao giờ là tốt lành, nhưng nếu chúng ta bỏ mặc nó thì sớm muộn gì nó cũng trở thành địa ngục mà thôi.
Phi trầm tư, đôi mắt anh lãnh đạm lại. Xem chừng trên đầu lưỡi anh không còn biết món ngon là gì nữa. Anh im lặng. Tôi im lặng. Tiếng dao nĩa khua lên lách cách trên đĩa, xung quanh tôi gần như im bặt, chỉ có những âm thanh vô hồn vang lên từ tiếng kim loại va chạm vào đồ sứ. Một không gian nặng nề bao trùm lên nhà hàng. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nước mắt của Phi, nó im lặng và nặng nề đi qua gò má anh và rớt xuống đĩa thức ăn. Phi ngước mặt lên trần nhà, nhắm nghiền đôi mắt lại để ngưng dòng cảm xúc.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh đẹp như lúc này. Phi nói thật chậm nhưng dứt khoát “Chúng ta phải đến nhà lão ở Hàng Xanh, trước.”
Niềm xúc cảm dâng trào trong câu nói của Phi có thể cảm nhận được, nó rung lên ở vòm cổ lan sang cuốn họng, một cảm giác còn nghẹn ngào trong sự uất ức.
Bữa ăn nhanh chóng qua đi, không để lại bất kì dư vị nào cho thực khách. Xe Phi lao nhanh đến Hàng Xanh, cánh cửa xe mở ra trong con mắt vài kẻ tò mò, một thói tật của người nhiều rãnh rỗi. Phi hầu như không quan tâm đến, sải bước chân rộng hơn bình thường để đi vào con hẻm. Dường như có một sự đồng cảm nhất định nào đó giữa Phi và người vợ giáo sư Lâm. Nhấn chuông cửa khá lâu, cánh cửa vẫn im lìm, bóng tối sau khung cửa sổ như muốn lan tỏa ra bầu trời đêm. Phi hành động rất ít khi thiếu suy nghĩ, nhưng lần này khác, anh rút trong túi một vật nhỏ như những con dao xếp, lách cách, anh nhanh chóng mở khóa. Bước thẳng vào trong nhà, mùi tử khí lảng vảng trong bóng đêm, nó có thể làm cho bất kỳ người nào đứng đó cảm thấy rợn người. Cách. Tiếng công tắc vang kèm theo ánh sáng. Người đàn bà xấu số đã treo đổ, miếng vải luồn qua khoản trống trên từng viên gạch cũ nối khu vực bếp và phòng khách, xác bà đung đưa với ngón tay, bàn chân duỗi thẳng giữa nơi bước vào khu bếp. Nắm tay Phi rung lên, anh dường như không còn kiểm soát được cơn xúc động, dường như một hình ảnh hay một trạng thái cảm xúc nào đó rất quen thuộc với anh trước đây. Phi nói ngắn gọn như mệnh lệnh dành cho tôi “Dùng tất cả khả năng của anh, cho tôi biết con quái vật này có tâm lý như thế nào!”
Lần đầu trong đời, tôi phải dùng tất cả khả năng của mình, óc quan sát nhạy bén hơn bình thường, sự kết nối những vấn đề văn hóa, thói tục đan xen vào nhau, nỗ lực của tôi là tìm ra quy luật logic nhất trong từng quan sát. Gom chúng lại, chỉ cho chúng những nơi mà chúng cần ở, rồi từ chúng, từng sợi dây ngược về nguyên nhân tạo nên chúng.
“Đó là người chủ gia đình với quyền lực tuyệt đối. Ít giao tiếp với vợ, sống cay nghiệt với hàng xóm. Lão chưa từng yêu vợ mình, ghét đời sống hôn nhân, căm thù sự nhàm chán. Căn nhà này là nhà tù mà lão dành cho vợ của mình, một con tin trong chuỗi kế hoạch của mình, nhằm thiết lập một cuộc đời giả tạo trong mắt người xung quanh. Chắc chắn sẽ không ai sẽ nghi ngờ đời sống thuần đơn của một giảng viên đại học.”
Khác với những lần trước, lần này Phi không cần đến sự lí giải của tôi, mà anh nhìn thấy công thức tạo nên kết quả. “Tất cả hình ảnh hai vợ chồng tuy ít nhưng người chồng chiếm vị trí trung tâm bức hình và người đàn bà không được phép bày tỏ quá nhiều tình cảm, cho thấy quyền lực tuyệt đối. Khoảng cách giữa hai vợ chồng trên hai bức tranh đủ lớn đến mức cho thấy người chồng bất cần người vợ và hiển nhiên là ít giao tiếp với vợ mình. Đó là hành vi kẻ không yêu vợ mình và chán ghét đời sống hôn nhân. Căn nhà giản dị quá mức, cho thấy kẻ ở chẳng buồn bận tâm tới nó, sự bỏ bê đó cho thấy thái độ chán chườn; sự chán chườn sẽ tạo năng lượng cho những hoạt động khác…”
Tôi tiếp lời Phi “Bằng cách ít ở nhà hơn, ra ngoài lúc 5 giờ sáng để tập thể dục mà xem chừng là giải thoát khỏi sự nhàm chán. Đi làm cả ngày, đôi khi không ở nhà, ngủ đêm thường xuyên bên ngoài cho thấy lão chán ghét căn nhà này đến dường nào.”
Phi nghiêng mình hỏi tôi, “Còn việc sống cay nghiệt với hàng xóm?”
“Một người vợ cô đơn đến nhàm chán trong căn nhà, khi nói chuyện với chúng ta, cho thấy bà ta chưa hề được nhiều cơ hội tiếp xúc. Trong con hẻm này không thiếu người rãnh rỗi, tại sao không có lấy một người tiếp xúc với bà ta để vơi đi tâm sự? Nếu như bà ta không bị người ta ghét, nhưng khi chúng ta tiếp xúc, bà chưa hề là một người đáng ghét. Vậy cái ghét phải thuộc về người chồng. Kẻ mà sống khiến láng giềng không ưa, đến ghét, thì kẻ đó phải có một đời sống cay nghiệt với người xung quanh.”
Phi nhắm mắt, thở dài “Đó là tâm lý một kẻ trả thù cuộc sống bằng sự khuyết tật tâm hồn mình.”
Tôi lắc đầu, “Không, nó xa hơn đó là sự độc ác tiềm tàng. Mọi đời sống cay nghiệt dù với người nhà hay người xung quanh đều là cái ác được chuẩn hóa bằng hành vi đạo đức. Chúng thích phê phán, mắng nhiếc kẻ khác vịn vào cớ đạo đức để giải tỏa lòng căm thù của mình. Chúng chì chiết kẻ yếu thế ngày này qua ngày nọ mà tự nhủ rằng đó là một điều tốt, mà không nhận ra một thực tế hành vi đó chưa bao giờ có một lòng trắc ẩn. Kẻ không có lấy trong người một tiếng nói lương tri, hay sự thôi thúc từ lòng trắc ẩn, kẻ đó chỉ còn lại cái ác bao trùm. Cái ác đó sẽ tiến đến hành vi tội ác khi có điều kiện. Tôi nhiều năm trong nghề mô phạm, nhìn thấy hành vi của bọn trẻ với nhau, đối chiếu nó với hành vi người lớn. Tôi thấy rằng, sống cay nghiệt là một tâm hồn quỷ dữ được nuôi dưỡng hằng ngày bởi mớ lý luận đạo đức thế tục. Nó nằm trên miệng kẻ đi chùa vào mùng một, ngày rằm nhưng đong đếm từng giọt nước, mảnh sân, đống rác với hàng xóm. Chúng rủa xả một cách tồi tệ kẻ khác nhằm thỏa mãn cái ác trong mình, một sự nuôi dưỡng tàn tệ. Sau đó, chúng thường tỏ ra mình thật thánh thiện và tâm hồn Bồ Tát. Không quá khó nhận ra đó là khía cạnh đời thường của lão giáo sư Lâm.”
Phi nghiêng mình, đôi mắt hướng về chiếc bình gốm trên bàn, “Lần trước, tôi thấy anh rất quan tâm chiếc bình này, lý do là gì?”
“Về phương diện thẩm mỹ, anh cho tôi biết nó thế nào?”
“Xấu quá mức tưởng tượng.”
“Đúng, nhưng người vợ không tiếc lòng khen nó, cho thấy sự mù quán của người đàn bà ít biết về cuộc sống. Tôi thì nhìn thấy xa hơn, kẻ tạo tác chiếc bình này đầy lòng căm thù, tôi nhận ra những động tác thô bạo trên chiếc bình từ sự thô thiển của nó. Nó được tao ra bởi lòng căm thù, và nó trở thành món quà cho vợ của mình. Chẳng có lý do gì khác ngoài: một thông điệp dành cho vợ mà biết chắc vợ mình sẽ không giải mã nổi.”
Phi đi lại trong phòng, chiếc mũi cao của anh rung động bên hai cánh mũi, cho thấy cảm xúc anh vẫn chưa về được trạng thái bình thường, “Điều gì khiến lão căm thù người vợ mà lại sống chung với bà cả chục năm? Tôi dường như hiểu được sự thắc mắc của anh ở Tiền Giang, con người giáo sư Lâm này quá phức tạp, một tâm lý không thể lý giải bằng những hệ quy chiếu thông thường.”
“Vâng, đó là điều tôi không hiểu được một con người nhiều lòng căm thù với người xung quanh, từ bạn bè là Lamech cho đến vợ. Sẵn sàng giết cả thuộc cấp của mình. Một cái ác nuôi dưỡng bằng lòng căm thù không đủ lớn để biến con người trở thành như vậy, trừ khi…”
“Trừ khi điều gì anh?”
“Trừ khi nó là một trạng thái tiêu cực của tình yêu. Tôi không biết anh từng trải qua bao nhiêu cuộc tình, nhưng về khoản này tôi nhiều kinh nghiệm. Tình yêu bao giờ cũng chuyển từ thái cực này sang thái cực còn lại, nghĩa rằng, đã không yêu được thì nó trở thành nỗi căm thù khôn tả. Rất ít khi nào tình yêu trở thành sự lãnh cảm. Và thật ra, tình yêu càng sâu đậm thì lòng căm thù càng mạnh mẽ, nó là một trạng thái của tình yêu chứ không phải tình yêu đã chết.”
“Tôi hiểu, tình yêu khi chết nó sẽ biến thành sự lãnh cảm.”
Tôi và Phi nhìn nhau vẫn không hiểu tình yêu trong giáo sư Lâm là gì. Phi thúc tôi, “Chúng ta sang căn nhà ở Cư xá Đô Thành, tôi sẽ gọi điện cho công an về cái xác người vợ. Chúng ta đi thôi, càng nhiều thông tin về con quái vật này chúng ta càng nhiều cách để đối phó nó.”
Phi và tôi bước nhanh ra xe, bóng xe nhanh chóng chuyển động ngược về quận ba. Cư xá Đô Thành.
***
Xe dừng ở trường học Bàn Cờ, một trường cấp hai nằm trên đường số 3, Phi và tôi bước ra ngoài xe nhìn thấy căn nhà ba tầng màu trắng.
- Phi này, anh muốn uống nước không?
- Tôi không hiểu? Nhưng chắc anh có lí do, anh cười gì tôi đấy?
- Anh có biết ở căn nhà Bình Thạnh, trông anh đáng yêu thế nào không? Tôi hơi xấu tính, anh có thể cho tôi tò mò về cảm xúc của anh khi đó không? Vì tôi nghĩ nó có liên quan đến một cảm xúc thời niên thiếu của anh.
- Vợ giáo sư Lâm làm tôi nhớ đến mẹ của tôi. Bố tôi làm cho chính phủ, ông đi suốt ngày và cũng ít khi gần gũi bà. Nên nhìn thấy sự cô độc, hiu quạnh của vợ giáo sư Lâm làm tôi nhớ đến mẹ của mình. Và thật ra, mẹ tôi cũng rất dễ mến như người phụ nữ kia.
- Sang quán nước bên kia đường đi, anh có thói quen uống trà sữa không?
- Không. Nhưng hôm nay sao cũng được, anh thích uống trà sữa à?
- Tôi cũng không, từ khi tôi dạy một nhóm học trò cứ tan ca là chúng kéo tôi vào quán trà sữa.
Một quán trà sữa nửa mùa, mở ra, và để bán cho học sinh. Chủ quán nhiệt tình và xởi lởi vì còn trẻ. Tôi bông lơn với chủ quán “Em có học mỹ thuật không mà trang trí quán dễ thương vậy?”
“Hỏng có anh ơi, em làm bậy làm bạ thôi.”
“Anh có một đứa em cũng sắp thi vào mỹ thuật năm sau, chắc cho nó sang em học nghề quá.”
“Anh dẻo miệng quá, muốn học vẽ thì sang nhà bên kia kìa, có ông thầy dạy vẽ luyện thi đại học đó?”
Tôi vờ bước ra cửa nhìn và hỏi “Là căn nhà nào em?”
Cậu thanh niên bước ra quán chỉ vào ngôi nhà của giáo sư Lâm “Căn đó đó anh, nhà thầy Hải.”
Tôi nhìn Phi cười đắc ý, rồi hỏi “Thầy Hải?”
“Dạ, thầy Nguyễn Ý Hải.”
Bước vào trong quán, tôi vẫn huyên thuyên hỏi về năng lực của ông thầy “Thầy Hải dạy tốt không em? Em học thầy hả? Chắc anh sẽ xin cho em của anh học ôn thi ở đây.”
“Em không biết nữa anh ơi, em chưa học, nhưng thấy học trò đến cũng nhiều, đủ mọi lứa tuổi.”
“Vậy anh tới học cũng được hả?”
“Già hơn anh còn có nữa kìa!”
“Em có biết thầy dạy trường nào không? Hay dạy tại nhà thôi? Thầy chắc ít khi ra đường lắm phải không?”
“Em không biết, nhưng đúng là thầy ít khi ra ngoài lắm, em cũng không để ý.”
Tính tiền nước xong, bước ra ngoài, tôi và Phi tản bộ quanh khu vực, Phi thắc mắc “Tôi nhớ lúc trước anh nói rằng giáo sư Lâm làm nghề dạy vẽ luyện thi, sao anh biết?”
“Khi tôi thấy tay và gấu quần dính màu sơn, tôi biết ông ấy biết vẽ và vẽ khá đẹp nếu dựa vào ba bức tranh ở nhà trọ Trần Mạnh Khoa. Khi Tiệp Minh Vân đến nhà lão, mà nói ở khu cư xá Đô Thành thì tôi nghĩ ngay đến căn nhà này, ngày trước tôi ở Điện Biên Phủ, gần đây, nên thường đi chơi với lũ bạn ở chỗ này, căn nhà của lão làm tôi chú ý ngay từ ban đầu.”
Phi xoay người nhìn lại căn nhà lão, “Anh nói đúng, nó đúng là đặc biệt.”
Tôi cười, “Anh đã phát hiện điều tôi phát hiện nhiều năm trước.”
“Nó giống như…” Phi cố gắng tìm một từ để diễn đạt suy nghĩ của mình một cách mạch lạc.
“Như tâm điểm của một bức tranh.”
“Đúng, đúng, như tâm điểm bức tranh lớn”. Phi vỗ tay một cái thật mạnh.
Tôi đưa hai tay vào túi quần, đu đưa người say sưa nói “Khi tôi đến đây chơi, nhìn thấy toàn thể căn nhà trong khu vực đầy đủ màu sắc, chủ yếu là màu sáng rất đặc trưng của màu sắc nhà đô thị, thì căn nhà này toàn bộ một màu trắng, trắng tuyệt đối, ngay cả lan can cũng sơn trắng, nó không hề giống căn nhà của một người có khiếu thẩm mỹ. Nhưng tôi chợt nhìn ra, nó là điểm nhấn của toàn bộ khu nhà, nó nổi bật lên trên tất cả, khi nhìn quanh khu phố, người ta sẽ thấy nó đầu tiên. Một điểm nhấn trên bức tranh khổng lồ.”
Phi nghiêng vai sang tôi, chạm nhẹ, “Tôi hiểu ý anh, nó là một ký hiệu để người ta nhận ra nhau.”
“Chính xác, nó là căn nhà tuy thô thiển và bình thường, nhưng ai đi trên đường này cũng tập trung một cách vô thức vào nó. Điều này khiến tôi nhớ ngay đến lão Lâm và tôi vẫn chưa quên cái biển “Dạy luyện thi đại học Kiến Trúc” treo trước nhà. Nhưng anh xem, không hề để tên người dạy, điều này gợi cho tôi suy nghĩ, lão Lâm có sử thể sử dụng một cái tên khác và có thể là nhiều tên, và đúng vậy, ở đây, lão tên Nguyễn Ý Hải. Lão mang một thân phận khác, đời sống khác. Việc nhiều người học, đủ thành phần, cho thấy đây là nơi lão gặp gỡ một số người trong bí mật. Thật chẳng ai nghi ngờ, một nơi dạy học và cũng là nơi những thành phần tội ác tụ vào. Hơn hết, tôi nghi ngờ là ở chỗ, một người sống mà nhà ba tầng, nó có quá rộng rãi đến đáng ngờ không?”
Phi cười, “Muốn biết thì vào trong, sợ gì.”
“Tôi thì không sợ, nhưng giờ này còn đông người, chúng ta đi xe qua đường Sương Nguyệt Ánh dò thử đại bảng doanh của lão, còn cái căn cứ này cứ để đó, tối nay chúng ta sẽ nhập nha sau.”
Phi khoác tay lên vai tôi, hai chúng tôi vừa đi vừa cười nói như thời học sinh với nhau.
***
Phi chạy thật chậm trên con đường nhỏ Sương Nguyệt Ánh, vòng tới vòng lui hai lần vẫn không thấy căn nhà nào có dấu hiệu khả nghi. Tôi vỗ vai Phi “Tôi biết nhà lão ở đâu rồi.”
“Tôi chưa phát hiện ra sự bất thường ở căn nhà nào. Sao anh biết?”
“Anh không biết vì anh áp dụng nguyên lý nổi bật ở căn nhà trong Cư xá Đô Thành, còn ở đây, kẻ ở là những kẻ có tiền và quyền thế. Chúng luôn mắc chứng khoe mẽ đầy kệch cỡm, chẳng hạn, nhà nổi bật nhất con đường này chính là nhà anh ba Ngọc Sơn. Do đó, để tìm căn nhà cần tìm thì ta phải đảo ngược lại, chúng ta tìm căn nhà có dáng vẻ khiêm nhường nhất nhưng uy nghi nhất, nhưng cũng biến mất giữa xung quanh. Ở đó, tội ác được lên kế hoạch giữa đám giàu có thích khoe mẽ, theo anh, căn nhà nào trên con đường này mờ nhạt nhất, lặng lẽ nhất mà uy nghi nhất?”
Phi vỗ tay lên đùi “Căn biệt thự cổ trong con hẻm đằng kia, nó nằm khuất phía sau mặt đường chừng 10 mét, cổ kính, lặng lẽ và tăm tối. Như thể nó không tham gia vào sự hào nhoáng bên ngoài con đường, nó có những hàng cây to với bóng cây phủ đầy che lấp đi tất cả.”
“Và che lấp cả tội ác. Anh chạy đến phía trước nhà, thật chậm, để tôi quan sát. Phía mặt tiền nhỏ, gợi cho người ta suy nghĩ căn biệt thự này khá nhỏ, nhưng nhìn những hàng cây phía sau nhà tôi biết nó nở hậu phía sau. Nhà có ánh đèn phía trái nhà, anh đấy không? Ánh đèn vàng mờ nhạt, ôi nó còn hơi lập lòe nếu mắt tôi vẫn còn đủ tốt sau cặp kính. Lão sử dụng ngọn đèn cổ kính, đèn dầu hoặc đèn măng-xông. Lạ nhỉ? Chúng ta đi về căn nhà ở Cư xá Đô Thành. Giờ này nhập nha được rồi.”
***
Không quá khó để mở khóa căn nhà, tôi lưu ý Phi “Căn nhà nãy đã khá lâu chưa có người mở, anh xem tay nắm đóng lớp bụi dầy, chắc cũng cả tuần hơn lão không về đây.”
Lách cách, nhanh chóng cửa nhà mở, chúng tôi bước vào với sự trống trải của phòng khách cho đến phòng bếp.
Tôi chỉ cho Phi “Căn nhà chỉ một người sử dụng, đúng vậy, anh xem, không có kệ để giày dép; bếp núc vắng lặng và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng, vách tường còn không có nổi vết dầu loang, một căn nhà không dùng để ở mà dùng để làm việc khác. Lên lầu, anh có chuẩn bị sẵn vũ khí không? Tốt, cẩn thận vẫn hơn.”
Căn phòng tầng một trống trơn trong sự ngạc nhiên của tôi và Phi, tôi lao người xuống sàn nhà xem xét cẩn thận, từng vác tường cũng được xem xét.
“Đây là xưởng vẽ của lão, tất cả đều đã chuyển đi ngày hôm nay, anh xem ở góc tường này, có nhiều nếp màu thẳng nằm ngang, cho thấy nó là nơi để tranh chờ cho khô, màu từ cạnh tranh đã bám vào tường. Chỉ mới dọn đi trong ngay hôm nay, thật kỹ lưỡng, ở sàn nhà không dính sơn, lạ thật, để xem nào, nó được lát sàn gỗ, nếu ta nhìn thấy chân tường có những dấu vết của nẹp gỗ được tháo ra. Sao lão lại tháo sàn gỗ ra? Chắc muốn che dấu điều gì đó. Đó là điều gì nhỉ? Theo anh ở xưởng vẽ, trên sàn sẽ có gì ngoài sơn?”
“Tôi và anh đều là dân vẽ tranh nhiều, nếu không phải là sơn thì chỉ có thể là mẫu vật hoặc người mẫu.”
“Vật mẩu thì có gì để che dấu, phải là người mẫu, người nào mà lão lại muốn che dấu nhỉ? Lạ, lạ thật.”
Tôi vừa dứt lời, thì có một âm thanh réo rắt gắt gỏng, như tiếng chì chiết, oán than, hờn dỗi trỗi lên. Nó len lỏi qua từng không gian căn phòng, nó vút lên cao rồi đột ngột gãy xuống. Phi lập tức lên cò cho súng và đăm mắt nhìn tôi, thì thầm “lầu hai, nhưng đây là âm thanh gì vậy?”
“Anh ít theo dõi nhạc cụ rồi, đàn Theremin, một loại nhạc cụ dễ chơi mà khó điều khiển nhất, nó tạo nên từ sóng radio.”
Bước lên lầu hai, ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng lung linh, một thanh niên khá trẻ nước da trắng lõa thể đứng phía sau cây đàn với hai tay đung đưa trên hai ăn-ten đàn Theremin, dù cách khá xa, chúng tôi đều nhận ra người thanh niên đó khá đẹp trai với mái tóc dài, đôi mắt nhắm nghiền đu đưa theo âm thanh tạo từ Theremin. Âm thanh dừng bặt, người thanh niên mở mắt ra miệng mỉm một nụ cười kỳ quái, anh ta nhìn tôi rồi nhìn sang Phi, ỡm ờ
“Anh trai đeo kính này là người đồng tính, anh thật dễ thương khi nhìn em. Đôi mắt của gay khi nhìn nhau không giấu đi được sự đam mê. Anh thích em không? Thân thể này, hơi thở này, nụ cười này nó có làm cho anh xao xuyến không? Còn anh bên đây, anh thật đẹp trai, hãy xem chiếc mũi cao và đôi mắt gợi cảm của anh kìa. Thân thể anh thật rắn chắc, anh có thể bỏ súng xuống, trên thân thể này của em có gì để chống đỡ anh? Đôi mắt anh đầy lúng túng, anh chưa nhìn thấy một người con trai lõa thể thế này đúng không? Còn anh bên đây thì không, anh nhìn rất điềm tĩnh, nó đã khai báo giới tính của hai anh.”
Tôi cười, “Em chờ hai tôi lâu không?”
Người con trai đưa tay lên miệng cười khúc khích, vuốt nhẹ mái tóc ra sau mang tai, “Từ lúc hai anh dừng xe trước nhà, và đi loanh hoanh nhìn ngắm nhà. Em cứ tưởng sẽ gặp hai anh ngay, nhưng hai anh lại bỏ đi và vòng lại với em. Em nghe nói anh là người có đôi mắt tinh tường, hãy nhìn trên thân thể này của em, nó gợi cho anh những gì. Nói đi anh, anh có một giọng nói thật trầm ấm và quyến rũ.”
“Em thông minh lắm, những dấu vết cần thiết đã được xóa ra khỏi bộ quần áo. Nhưng không phải tất cả, em bị giam lỏng bao lâu rồi?”
Người thanh niên giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Anh đúng là thông minh, điều gì đã cho thấy điều đó?”
“Em trắng toàn thân, ngay cả những nơi tiếp xúc với nắng là dưới cổ và sau gáy cũng không có một chút sạm màu. Cho thấy đã lâu rồi em chưa ra bên ngoài. Và ngắn gọn, thông điệp giáo sư Lâm dành cho bọn anh là gì?”
“Anh thực tế, nhanh gọn.” Người thanh niên bước đến gần tôi, cậu ta bước sát vào người tôi, thỏ thẻ “Muốn hai anh là tình nhân của em đêm nay.”
Phi cau mày đẩy mạnh người thanh niên đó ra, đến mức cậu ta ngã xuống đất. Cậu thanh niên cười khanh khách, rồi cười to hơn, đôi mắt long lanh của cậu ngấn nước. Cậu ta khóc. Phi lúng túng nhìn tôi vì chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này. Tôi bước đến gần cậu ta, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu, xuống bả vai, cánh tay rồi bàn tay. Cậu ta yếu mềm như một cô gái.
Cậu nhìn tôi nói nhỏ nhẹ “Sao anh lại chau mày? Em không thể làm con tim anh xao động ư?”
“Em bị hành hạ trong tình dục, em mắc chứng khổ dâm, masochism, những dấu vết dây trói còn nằm ở cổ tay. Má em hồng, nhưng không khó nhìn ra những cái tát mạnh bạo lên đó, kẻ tát thuận tay trái trên gò má phải em có một chút thương tật. Em yếu đuối trong tình cảm nếu qua đôi mắt này, chưa ai yêu em, chúng giam lỏng và hành hạ em. Không, em đang yêu một ai đó, tim em đang đập mạnh hơn vì nó nói đúng tâm sự của em. Em khóc, hắn không yêu em và em biết điều đó. Em đang trong cơn đau khổ tột cùng, nó là gì nếu mất đi người yêu? Tại sao lại mất? Chết! Phi, trúng kế! Chúng ta quay lại Sương Nguyệt Ánh! Anh cảm ơn em, nhưng con người em chân thật hơn em tưởng, em không thể kéo dài thời gian của bọn anh.”
Cậu ta kéo đầu tôi xuống và đặt môi lên miệng tôi, nhanh đến mức tôi không kịp phản kháng trong cái nhìn kỳ khôi của Phi. Bất ngờ trong vài giây, tôi đứng dậy trong lúng túng. Cậu thanh niên lao vào phía góc tường chụp lấy cây dao nhỏ kề lên cổ,
“Hai anh bước ra khỏi cửa nửa bước, em sẽ chết, cái chết của em sẽ đeo bám hai anh suốt đời, hai anh là những người giàu tình cảm. Em có thể thấy điều đó, đôi mắt hai anh chân thành, và tha thiết. Em chưa từng gặp ai như vậy. Phải chi được biết về các anh sớm hơn. Nhưng, em sẽ không sống nổi qua đêm nay.”
“Dừng lại”, tôi nói thật chậm, “Em tên gì?”
Tiếng nói nhỏ nhẹ của em vang lên “Tuấn, Hoàng Minh Tuấn.”
“Quê em ở nơi nào của miền Bắc? Anh không nghe tốt giọng Bắc, không thể phân biệt được chính xác.”
“Em người Hà Nội.”
“Em muốn chết đúng không?”
“Nếu hai anh bước ra khỏi cửa.”
“Hãy cho anh biết về mẹ em, đôi mắt em lại giàu cảm xúc, bà còn ngoài Hà Nội chứ? Em không còn nhớ gì về gia đình mình ư? Không, tuổi thơ em tràn đầy nỗi khổ. Nó không ngăn được dòng nước mắt của em. Hãy cho anh biết về tuổi thơ của em.”
Cậu thanh niên òa khóc, tiếng nói trong tiếng sụt sùi của nước mắt, “Em không còn gia đình nữa, họ mất hết, mất tất cả, họ rời bỏ em, không ai thương em cả.”
Thật nhanh tay, cây dao trên tay của cậu đâm mạnh về phía tôi, lường trước tình huống, tôi né sang một bên rồi đập mạnh tay mình xuống cổ tay của cậu. Phi lao người tới bẻ trái tay anh chàng lại, bên góc phòng có mảnh khăn nhỏ nhanh chóng nhét nó vào miệng cậu ta.
“Phù, phải nói tôi dễ yếu đuối trước thanh niên đẹp trai, cứ thế này để cậu ta không cắn lưỡi mình như nhiều người khác. Anh giữ chặt người cậu ta, tôi đi tìm cái gì đó có thể trói cậu ấy lại, nhiệm vụ của anh chàng này là kéo dài thời gian chúng ta ở đây. À há, có băng keo, dùng băng keo vậy.”
Nhanh chóng người thanh niên bị trói nằm lăn lóc trên sàn, tôi thỏ thẻ vào tai cậu, “Anh biết những điều em nói là thật, nhưng tình yêu làm em mù quáng, ai là người yêu em vậy? Ồ, em không nói ư? Anh quên mất em không thể nói lúc này, cảm ơn em, Hoàng Minh Tuấn, cảm ơn vì nụ hôn ban nãy.”
Tôi xoay người với Phi, “Nhanh, kẻo không kịp, có kẻ muốn trốn khỏi Việt Nam. Sương Nguyệt Ánh, nhanh.”
Tôi nhìn về chàng trai “Hoàng Minh Tuấn, anh sẽ ghi sổ tay về em. Em có giọng nói thật gợi cảm.”
***
Phi lao nhanh xe trên đường, trời đã gần về khuya nhưng đường phố đô thị này vẫn còn đông người chưa ngủ. Từ ngày ánh sáng đèn điện thay cho những ánh sáng khí đốt, than đá, vốn lập lòe, thì con người đã xem ánh sáng đó là mặt trời. Họ sinh hoạt như ban ngày, ăn, làm việc, nghỉ ngơi, vui chơi; đô thị là vậy. Thời gian chất chồng lên nhau không còn biết đâu là ngày và đêm nữa. Chiếc xe dừng trước địa điểm, tôi bước xuống xe nhìn con hẻm nhỏ dẫn vào căn biệt thự, hai bên những ánh sáng đèn đường bắt đầu phủ nắng như giữa trưa, sự im lặng giữa khuya và giữa trưa không khác gì nhau, trừ màu sắc. Tôi cảm nhận những hơi thở dần chậm lại, mọi thứ chậm dần, trái tim lịm lại, những mạch máu đông cứng đã thông suốt, cơ thể giãn ra, mọi thứ chìm vào giấc ngủ.
Trước con hẻm, tôi im lặng ngồi xuống, bước chầm chậm quanh đầu con hẻm. Rồi thẫn thờ, tôi biết chúng tôi đã đến trễ, quá trễ. Lão nhanh hơn hơn tôi tưởng. Một cảm giác bất lực trỗi lên làm tôi thẫn thờ. “Phi, anh có đèn pin không tôi mượn, và thước dây nữa, nếu không có thước dây thì bất kỳ thước đo nào mà anh có cũng được.”
Phi mở cốp xe đưa tôi đèn pin và thước cuộn. Tôi soi đèn lên bánh xe của anh, rồi nhẩm tính, tôi lấy thước đo lên mặt đường hẻm, lấy bút ghi chép và nhẩm tính.
Tôi u ám nhìn anh, thở dài “Chấm dứt rồi, chúng ta đã trễ. Lão đã đi.”
“Điều gì cho anh thấy việc đó?”
Cánh tay tôi nặng nề chỉ xuống mặt con hẻm, “Chiều nay, ở đây có trận mưa nhẹ, nếu anh còn cảm giác chút hơi ẩm lởn vởn xung quanh. Mưa Saigon, nó rất thoáng chốc. Có bốn dấu xe từ bên trong chạy ra, nếu dựa vào kích cỡ bánh xe, thì có một xe hơi loại bốn chỗ hoặc sáu chỗ; bánh xe của nó có chiều rộng chừng 20,5cm, anh đừng ngạc nhiên, thông số đó tôi biết được nhờ vỏ bánh xe của anh P205, nghĩa là chiều rộng vỏ khi tiếp xúc mặt đường là 205mm. Có hơn ba loại vỏ khác nữa nếu anh nhìn được về đường gân vỏ in trên mặt hẻm, chiều rộng tôi đo được lớn hơn 20,5 cm, nghĩa rằng những kiểu xe đó lớn hơn có thể là xe chở hàng. Người ta vận chuyển đồ đạc trong nhà mà cần đến 3 xe chở hàng thì có nghĩa rằng dọn nhà rồi. Anh xem, vết xe còn rất mới, vừa chuyển đi không lâu. Anh đừng hi vọng đuổi kịp, dù anh có biết rằng lão đang ra sân bay, vì lão sẽ tính tới những gì chúng ta đã tính. Nhưng dù sao, trận chiến này chúng ta chưa thua.”
“Chúng ta có thể làm được gì lúc này?”
“Chờ đợi tin vui và vào nhà tham quan, tôi tin chắc lão già kia đã sắp xếp cậu bé Hoàng Minh Tuấn gặp chúng ta thì chắc chắn sẽ có sự sắp xếp ở căn nhà này. Anh cho tôi mượn điện thoại, tôi cần gọi cho một vài người để hi vọng mình thắng trận cuối. À, anh có áo khoác không? Ôi, tuyệt vời, anh luôn chuẩn bị sẵn, anh có phiền nếu tôi khoét túi áo khoác này không? Cảm ơn anh, dù tôi biết nó khá đắt tiền.”
Cánh cổng không khóa, đẩy nhẹ thì bước vào, khoản sân được bày trí nặng tính sân vườn Nhật Bản, tôi vẫn cảm nhận được tiếng ễnh ương kêu la đâu đó. Cánh cổng chính mở sẵn chờ chúng tôi, căn phòng khách tuyệt đẹp theo hình thức cổ điển Châu Âu với họa tiết và phù điêu nặng tính trang trí, những góc nhà là hơi thở thời Baroque, nơi những kẻ giàu có Châu Âu thích khoe mẽ; sàn chính lát đá cẩm thạch sang trọng. Tôi nhìn quanh phòng khách, nơi để những bộ sa-lông sang trọng đã chuyển đi giờ chỉ còn vết tích trên mặt sàn. Nhưng tranh treo tường thì vẫn nguyên, đơn giản, chúng là tranh chép với giá trị không cao. Đủ tất cả danh họa, nhiều nhất vẫn là tranh Monet.
Tôi nghiêng vai chỉ cho Phi bức tranh Monet phía gần cửa sổ, “Anh thấy gì không?”
“Tranh Monet.”
“Vậy thì anh lầm to rồi, anh không thấy sự thô thiển quanh bước tranh đó sao?”
“Ý anh là dụng cụ phòng cháy chữa cháy để bên cạnh?”
"Đúng, anh có thấy nó rất mới và không một ai có mắt thẩm mỹ lại để như vậy cả.”
Tôi lững thững bước lên lầu rồi quẹo phải, căn phòng làm việc của giáo sư Lâm. Đồ đạc vẫn nguyên, cho thấy cuộc di chuyển của lão diễn ra rất nhanh chóng, lão chỉ mang những thứ cần thiết ra đi.
Phi tò mò, “Anh trông có vẻ thông thuộc căn nhà này?”
Tôi lắc đầu, “Không, lão đã hướng dẫn tôi đến nơi này từ phòng khác, đường đến căn phòng của lão có những bước tượng mô phỏng những vị thần La Mã và trang hoàng trên tường những bức tranh Ấn Độ, không quá khó thấy những vị thần quyền năng. Con đường toàn thần linh thì phải dẫn đến nơi của thần linh cai trị.”
Tôi ngó quanh căn phòng, phía trái căn phòng có treo một tivi LCD cỡ lớn, chừng khoản 50 inch, công tắc còn đỏ và bên cạnh là một đầu đĩa ẩn bên trong góc tường, bức tường bên phải là một khoảng trống trơ trọi, nếu nhìn vào độ bám bụi, không quá khó thấy nơi đó từng treo một tấm bảng to lấp cả bức tường,
“Thông điệp dành cho chúng ta kìa, anh mở đầu đĩa và tivi lên. Tôi biết ngay, remote còn để thẳng trên bàn làm việc. Và tôi không quên nhắc anh, ở phía này từng có một tấm bảng.”
“Nhưng nó có quan trọng không?”
“Tôi không biết, nhưng mang đi thì hẳn là quan trọng với lão, thôi, anh bấm remote đi.”
Lão giáo sư hiện lên trên màn hình, trông lão già nua hơn vì nhăn nhó, xem ra vết thương tối qua đã làm lão kiệt quệ.
“Tôi biết các anh đang đến tìm tôi, trong cuộc đời tôi, đây là lần đầu thua trí hai đứa trẻ như các anh. Nhất là anh, anh Kiệt, tôi biết anh là kẻ một khi thấy dòng sông thì phải tìm ra thượng nguồn, thấy biển cả thì sẽ chinh phục, thấy núi cao thì muốn phóng tầm nhìn ra bốn cõi. Một kẻ như anh kết hợp với trí thông minh được mài dũa sắc sảo bởi người làm sư phạm và nghiên cứu triết học, thì sớm muộn anh cũng tìm ra tổ chức của tôi. Suốt nhiều năm nay, chưa bao giờ tôi cảm giác lo lắng cho tổ chức của mình, anh rất giỏi, đã làm tôi sợ. Toàn bộ trù dự kế hoạch của tôi đã bị anh phá hỏng. Nhưng anh chỉ phá hỏng được một kế hoạch của tôi, nó rất nhỏ. Nhưng tôi lại lo lắng những kế hoạch lớn của tôi, và tôi phải rất khó khăn để đóng lại sự vị kỷ bản thân, chấp nhận thua nước cờ này để bảo tồn nước cờ khác, lớn hơn.
Tôi nghĩ các anh đã bắt đầu nhận diện ra tổ chức của tôi, và hẳn sẽ theo đuổi nó cho đến hơi thở sau cùng. Tôi mất nhiều năm để hoàn thành trật tự này, tôi không dễ để các anh phá nó. Nó không chỉ là một hệ thống ngầm, mà nó còn len sâu vào từng hành động và tư duy con người. Và rồi đây, các anh sẽ thấy tôi trong từng hành động của người Việt. Tôi là Chúa Trời với sự chi phối tuyệt đối vào tư duy con người.
Tôi còn phải hoàn thành những bước sau chót, để toàn bộ cỗ máy đi vào hoạt động. Nên tôi nhượng bộ hai anh, tôi để hai anh thắng trong ván bài nhỏ này là vậy.
Điều đó không có nghĩa tôi để hai anh thoải mái nhìn tôi lúc này, từ lúc cánh cửa anh bước vào, nó đã khóa trái. Khi tôi kết thúc câu chuyện, một chất lỏng sẽ được kích hoạt thành chất khí, chắc anh đã từng nghe đến Sarin? Khí độc Sarin, nó độc thế nào, chắc các anh biết rõ. Nó sẽ len lỏi vào thần kinh các anh, phá hủy từng nơ-ron, các anh xoáy cuồng trong ảo giác vài phút. Các anh thấy tất cả những ký ức hiện về, niềm vui bị chôn lấp bởi nỗi đau, các anh sẽ thở hơi càng dốc, tay các anh sẽ ôm lấy đầu mình và quằn quại trên sàn nhà. Nhưng lòng từ tâm của tôi cũng cao cả khi biết rằng cuộc đời tôi tìm được đối thủ xứng tầm, anh sẽ tìm ra một lối thoát, bắt đầu từ lúc này. Khí độc sẽ được thả ra sau 10 phút nữa. Chúc các anh tìm được đường sống.”
Phi hoảng hốt, nắm tay tôi lao ra khỏi cửa nhằm chạy xuống đại sảnh, tôi ra hiệu cho Phi bình tĩnh, “Anh không cần hoảng hốt, khi tôi vào tôi đã biết đường ra ở đâu. Súng anh còn bắn tốt chứ? Trong đêm anh bắn chính xác không?”
“Cự li 200 mét, tôi nghĩ tôi bắn trúng mục tiêu.”
“Không cần quá xa như vậy, tôi cần anh trong khoản 50 mét. Anh hiểu chứ, một trò cũ không nên dùng hai lần, nhưng với kẻ lạ thì dùng vẫn tốt. Anh giả vờ đau khổ, và ôm nhẹ tôi, đầu anh gục xuống vai tôi, tay anh cẩn thận đưa vào trong túi quần, đúng rồi, lấy súng ra, đưa vào giữa bụng tôi và len khẩu súng qua bên trong áo khoác tôi, anh còn nhớ tôi đã cắt túi áo không? Lòn nòng súng qua túi áo rách. Từ từ, anh ngước mặt lên, anh thấy cửa sổ phía sau phòng lão Lâm không? Anh thấy đốm đỏ trên cái cây không? Bắn nhanh! Nhanh Phi!”
Đùng, đùng, đùng. Ba tiếng súng vang lên. Không quá khó để nghe một tiếng rơi xuống mặt đất.
Tôi đủng đỉnh đi xuống nhà, đúng là cửa chính đã khóa trái. Tôi nhìn quanh căn phòng, cười khẩy, “Anh biết không, lão coi thường trí thông minh của tôi và anh. Ở đây chỉ có một cánh cửa sổ mở được để thoát ra ngoài. Theo anh là cửa nào?”
Phi lúng túng, “Tôi không biết, nó không có gì để cho biết.”
Tôi cười, “Đúng vậy, vì lão nghĩ tôi và anh giống như lão, thích đi bằng con đường phức tạp, đâu cần tư duy ghê gớm gì. Nếu anh thấy cây búa thoát hiểm bên cạnh hộp chữa cháy, lấy nó ra, đập vỡ bất kỳ cánh cửa nào.”
Phi phá lên cười rõ to, “Làm sao anh nghĩ ra trò này của lão?”
Tôi nhún vai, “Hộp chữa cháy chẳng ai để ở phòng khách, và để ngay một nơi giàu tính nghệ thuật, bên cạnh bức tranh sao chép của Monet. Nó thô thiển và xấu xí đến mức ai cũng có thể nhận ra là nó mới được đính trên tường. Công việc sức mạnh là của anh, tôi chờ được ra ngoài hỏi thăm kẻ muốn đầu độc chúng ta tối nay.”
Ra bên hông nhà, kẻ theo dõi chúng tôi trên ngọn cây từ phòng lão giáo sư Lâm đang quằn quại ôm những vết đạn trên người. Thật may cho hắn, không viên đạn nào bắn trúng tử huyệt. Đèn pin soi lên mặt hắn, hắn đẹp trai và có nụ cười man rợ nhìn chúng tôi.
Phi đỡ hắn dậy và lấy một chiếc máy nhỏ trên tay hắn, tôi cầm lấy, “Phi, anh biết không, khi những bức tượng đưa tôi đến phòng của lão thì tôi đã nghi ngờ vì sao lão làm màu như vậy khi không để thông điệp ở phòng khách? Tôi biết rằng căn phòng của lão có vấn đề và phòng khách đang chuẩn bị làm một âm mưu nào đó. Nên từ phòng khách tôi nhìn rất kỹ, các cửa sổ đều đóng kín và lớp cửa sổ dày, tôi ngờ vực chúng đã bị khóa chặt bằng keo dán sắt hoặc đinh ốc nào đó. Tôi chợt nhìn thấy dụng cụ chữa cháy bên cạnh bức tranh Monet thì tôi đã biết nó dùng để làm gì. Khi lên phòng lão, chỉ có một cửa sổ, cũng được đóng lại, thông qua lớp kính, tôi đã thấy ngay bên ngoài có kẻ dòm ngó chúng ta. Hắn thô thiển và rãnh rỗi đến mức ngồi mở điện thoại chơi, dù ánh sáng nhỏ nhặt cách mấy, tôi vẫn nhận ra được. Ánh sáng màu đỏ mà anh thấy chính là từ chiếc máy này, khi anh ấn nút, khí độc Sarin sẽ lan tỏa khắp căn nhà. Thật may cho tôi và anh, hắn trúng đạn và quá đau đớn để biết rằng cần ấn nút ngay. Nếu không tôi và anh đã chết. Sai lầm của lão Lâm là giao công việc này cho một người quá trẻ, vì còn trẻ nên dù làm việc quan trọng cậu trai trẻ này vẫn không dấu được tính ham muốn trẻ con, giết thời gian bằng điện thoại.”
Tôi cúi người xuống gần cậu thanh niên, anh chàng thơm mùi nước hoa, “Phi, anh là người có năng khiếu trong việc lựa chọn nước hoa, anh có thể ngửi được bao nhiêu loại tinh dầu từ mùi hương này?”
Phi hít nhẹ rồi trả lời “Mũi gỗ, tuyết tùng, đinh hương, xạ hương và… một cái gì đó lạ, rất lạ, tôi chưa thấy cái này ở nước hoa.”
Tôi cười, “Anh chưa biết là phải, vì nó là pheromone, nếu anh là thạc sĩ Công nghệ sinh học như tôi, thì sẽ biết hoạt chất này có nhiều đến mức nào ở những loài vật trong mùa giao phối. Nó là hoạt chất kích thích thần kinh, lôi cuốn tính dục. Chàng trai này có sở thích tình dục mạnh mẽ, và trước khi chúng ta đến cậu ta vừa làm tình với ai đó xong. Một khuôn mặt đẹp trai thế này thì không quá khó để tìm được bạn tình, ôi nào, em là người đồng tính, đúng không? Anh thấy ngạc nhiên không Phi? Vụ của lão Lâm này chúng ta gặp rất nhiều người đồng tính, cứ như chạm vào cái ổ đồng tính. Em ngạc nhiên về kết luận đó ưa? Nếu em đừng nhìn anh bạn của anh với đôi mắt thèm khát trong cơn đau đớn thể xác như vậy. Anh đã biết ai là người yêu của Hoàng Minh Tuấn rồi. Là em. Em là người ưa thích tình dục, thích chứng bạo dâm. Không biết bằng cách nào mà em giam lỏng được Hoàng Minh Tuấn trong căn nhà đó và phục vụ tình dục cho em. Xem ra tôi dự đoán sai, căn nhà kia của lão Lâm là nơi ở chính của tôi tình nhân dâm dục này, thảo nào nó lại có ba tầng.”
Hắn gào lên, “Các anh sẽ bắt tôi vì tội gì?”
Tôi nhún vai, “Tội chứa hóa chất cấm, Sarin. Em độc ác lắm, giờ tôi hiểu tại sao Hoàng Minh Tuấn nói rằng em ấy không sống qua ngày hôm nay. Có nghĩa rằng, lầu ba, Phi, anh còn nhớ lầu ba chúng ta chưa lên không? Tôi tin rằng đó là nơi bào chế độc dược và những chất hóa học. Này em, có phải chính em là người cung cấp nọc rắn Taipan cho người bạn Trần Mạnh Khoa của em đúng không? Ôi, lại đôi mắt căm hờn này nó thú nhận nhiều sự thật.”
Phi dìu hắn ra ngoài và anh gọi xe cứu thương tới. Xem ra, người thanh niên này sẽ trả giá thời gian dài trong tù. Trong lúc xe tới, tôi nghiêng vai hỏi nhỏ,
“Em đẹp trai, em tên gì vậy? Coi như cho anh một niềm vui cuối ngày đi, cả ngày hôm nay cũng mệt lắm rồi.”
Hắn trả lời cộc lốc, “Bùi Viễn Đông!”
Tôi ngã người lên vai Phi cười ha hả.
Xe nhanh chóng đến chở hắn đi, Phi cũng gọi điện thông báo cho công an lo việc Bùi Viễn Đông.
Xong, anh nhìn tôi, “Chúng ta làm gì?”
“Chờ tin.”
“Chờ tin gì?”
“À há, tin đến rồi này.”
Tôi đưa điện thoại mà tôi mượn của Phi, cho anh xem, tin nhắn ngắn gọn của chú Sáu Liêm, “Đã lấy được xe hàng.”
Tôi vỗ vai Phi, “Một thằng già ngu trong cơn đau ốm, tôi biết lão sẽ đi bằng đường máy bay để đến một nơi nào đó mà lão vẫn còn quyền lực. Tôi đoán là Thái Lan, vì tính chính trị đang bất ổn bên đó, rất phù hợp để quyền lực đen tối phát triển. Mà ba xe hàng của lão thì không thể vận chuyển hàng hóa bằng đường hàng không hết được, nên chắc chắn sẽ có những xe hàng vận chuyển bằng đường bộ. Nếu bằng đường bộ, thì sẽ là cửa khẩu Mộc Bài Tây Ninh. Nếu là tôi, tôi sẽ chuyển giấy tờ quan trọng bằng đường hàng không bên cạnh mình, những tác phẩm nghệ thuật; vậy cái gì sẽ chuyển bằng đường bộ? Ban đầu tôi nghĩ là những bộ nội thất ở căn biệt thự, nhưng không phải, lão quá giàu để mua sắm nó lại. Nên tôi đoán lão đã cho ai đó, một kẻ dưới tay lão, còn cái mà lão chuyển đi, anh nhớ không. Khi vào căn phòng làm việc của lão, tôi đã chú ý anh trên bức tường có treo một tấm bảng khá lớn, nó đã bị chuyển đi. Tại sao nó chuyển đi? Vì nó chứa một bí mật quan trọng. Giờ đây, tôi hi vọng được nhìn thấy tấm bảng đó lúc này. Về nhà thôi, chờ tấm bảng đó chuyển về và giải quyết luôn vụ Lamech.”
“Vụ Lamech?”
Tôi lấy tay thò vào trong túi và đưa ra mười hai viên thạch bảo trong sự hoảng hốt của Phi. Anh nói trong ấp úng “Làm… làm cách nào… mà anh còn giữ lại được?”
Tôi nhướn chân mày và nhún vai, “Đó là khi tôi tiểu đêm ở Vĩnh Long, anh còn nhớ tôi đi nhặt mấy viên đá sỏi chứ? Một thủ thuật ảo thuật nhỏ. Tôi cầm những viên đá bằng tay phải, nhưng lúc anh đôi co, tôi cố tình đưa tay trái lên và gây sự chú ý, tôi đã ném bằng tay trái, nơi chứa những viên sỏi, và tay phải tôi nhanh chóng nhét vào túi quần. Một thủ thuật nhỏ học từ những tay ảo thuật. Hay chứ?”
Phi ôm mạnh lấy tôi, lần đầu tiên trong đời anh thể hiện một thái độ tình cảm mãnh liệt với tôi như vậy.
Khi lên xe, tôi vẫn không quên nhắc nhở Phi thông báo cho công an đến căn nhà ở Cư xá Đô Thành giải thoát cho Hoàng Minh Tuấn, tôi hi vọng rằng cậu ấy cần sự trợ giúp về sức khỏe lúc này.
***
Chúng tôi đón Lamech ở khách sạn, rồi cùng về nhà. Chẳng bao lâu sau, chú Sáu đưa một chiếc xe tải đến nhà cùng với Tiệp và Minh. Thật may, như tôi dự đoán, tấm bảng nằm trong xe. Chiếc xe tải nhỏ không quá nhiều đồ, chủ yếu là những bức tượng được điêu khắc, là những tác phẩm mỹ thuật ở trình độ cao. Không quá khó để thấy bút danh của một số nhà nghệ thuật đương thời ký tên lên tượng, xem ra lão Lâm quen biết khá nhiều trong giới nghệ thuật. Tôi thắc mắc với chú Sáu Liêm,
“Sao mà chú dừng xe tụi nó được vậy?”
Chú Sáu cười hể hả, “Ôi dào, ta nói xe này chứa đồ ăn cắp tẩu tán ra biên giới. Bọn lái xe hoảng vía, còn một thằng thuộc người của lão trên xe thì thấy có biến, nó chuồng ngay, tiếc là không tóm được nó.”
Không khó nhọc để chuyển tấm bảng và một thùng đồ lớn vào, tấm bảng dựng ở phòng khách, trên hai ghế bàn ăn. Nó đính lên trên một bản đồ khu vực Đông Nam Á mà Việt Nam là trung tâm. Tấm bản đồ khá lớn, những chiếc gim nhỏ màu đỏ, dưới mỗi gim có một tờ giấy nhỏ ghi ngày tháng năm, chúng chi chít ở Saigon, Hà Nội, Đà Nẵng, Hội An, Huế v.v. nhiều nhất vẫn là Saigon. Trên đó, có những gim xanh xen kẽ, những gim xanh thì ít hơn. Nối những gim đỏ là những sợi chỉ đỏ, gim xanh là sợi chỉ xanh. Trên bản đồ, vô số những sợi chỉ căn ngang dọc khắp nơi, như một mạng nhện với vô vàn sợi tơi buông thả ra khắp phía.
Cả bọn nhìn vào tấm bản đồ rồi nhìn nhau, riêng chỉ có Phi và tôi hiểu nó.
Phi chỉ vào cái gim màu đỏ tại Tam Kỳ, Quảng Ngãi, “Ngày 22 tháng 1 năm 2014, ở đây có một vụ mất tích. Tôi còn nhớ và không theo được vụ án đó.”
Tôi thì chỉ vào bốn cái gim màu đỏ trên Đà Lạt, “Phi, anh còn nhớ vụ án Xác chết trong nhà cổ, Dưới thác Đăm-ri, Hai người sinh đôi và Tiếng thét giữa đêm mà tôi và anh theo ở Đà Lạt không? Ngày tháng năm của nó nằm hết ở đây.”
Tiệp thắc mắc, “Là sao anh?”
Tôi trả lời, “Khi anh quen biết Phi, không ít lần Phi đã nhờ anh giải quyết một số vụ rắc rối, nó đều nằm hết ở đây. Nó chính là bản đồ tội ác mà lão đã dày công thực hiện, những sợi chỉ đỏ liên kết một số gim đỏ với nhau cho thấy mức độ liên quan giữa những vụ án. Nghĩa rằng, nó không phải những vụ án đơn lẻ như chúng ta tưởng mà nó là một hệ thống vụ án phức tạp được lên kế hoạch bởi cái đầu thông minh nhất xứ.”
Tiệp hỏi tiếp, “Còn những cái đinh màu xanh?”
Tôi gọi Lamech tới, “Ông còn nhớ nơi ông và Quỳnh Như gặp nhau không? Phải cái gim màu xanh để năm 1990 này không? Đúng chứ gì? Và ở đó có hai cái gim, sau đó một cái nối về Rạch Giá rồi nói ngược lại Vĩnh Long, ở đây sinh tiếp một cái gim màu xanh. Nó không mang một ý nghĩa nào sao?”
Tiệp vỗ mạnh vai của Minh rồi la lên, “Những đứa con của lão! Những đứa con mà lão đào luyện chúng!”
Tôi u ám nói, “Đúng vậy, chúng được lên kế hoạch ngay từ khi còn nhỏ. Lão có cách nhìn người và biết ngay ai là nhân tài, lão đã dụ dỗ và xóa đi cảm xúc của chúng, luyện chúng thành những kỹ năng thành thục một lĩnh vực nào đó, nhằm phục vụ cho lão.”
Phi tiếp lời, “Để có được tình cảm những đứa trẻ đó, lão đã tìm mọi cách tiêu diệt những tình cảm của những đứa trẻ thường hướng về. Gia đình.”
Tôi tiếp, “Nên dễ hiểu, Trần Mạnh Khoa đã trở nên lạnh lùng khi giết chết em gái của mình mà nó nghĩ là người yêu, sau đó về giết luôn cha mẹ nuôi của mình. Sau đó là mẹ ruột, nếu không chừng là cả ông nữa, Lamech.”
Minh thắc mắc, “Nhưng làm sao có thể dễ dàng chia rẽ tình cảm vốn rất thiêng liêng trong từng con người?”
Tôi trả lời, “Bất kỳ đứa trẻ nào lớn lên đều có tình cảm hai chiều với bố mẹ nó. Bằng cách nhìn thấy tâm tư con người, lão đã khai thác đời tư của chúng, nhấn sâu vào nỗi đau của chúng và khiến chúng nghĩ rằng bi kịch cuộc đời của chúng chính là người thân chúng. Chỉ cần tiêu diệt đi người thân, chúng sẽ có sức mạnh của thần linh, và vì thần linh không có nhiều tình cảm tầm thường như con người. Tiêu diệt tình cảm chính mình, chỉ sống với lí trí lạnh lùng, đó chính là thứ mà lão đã tạo ra cho những đứa bé. Trò này không lạ gì ở bọn khủng bố Trung Đông, chúng bắt cóc trẻ em, nuôi dạy chúng tin vào giáo lý một cách mù quáng, trung thành mù quáng, với sự hứa hẹn về bên kia thế giới. Nên những đứa trẻ đó lớn lên đã sẵn sang dùng bom cảm tử để phục vụ đức tin.”
Tất cả những người trong căn phòng đều thốt lên, “Khốn nạn!”
Thùng đồ duy nhất trong xe được mở ra, chúng tôi ngạc nhiên khi biết đó chính là tư liệu về Trần Mạnh Khoa, có cả nhật ký của Trần Mạnh Khoa và những tài liệu hắn viết. Xem ra, Trần Mạnh Khoa chính là đứa con ưu ái nhất của lão, cũng đúng, Trần Mạnh Khoa có đủ năng lực như lão, một năng lực nhìn và phán xét tâm lý con người.
Tôi nhìn Lamech, mỉm cười, “Lamech, đến lúc giải tỏa thắc mắc nhiều năm nay của ông rồi.”
Lamech tròn mắt, “Điều gì?”
“Ông không muốn biết bí mật trong mười hai viên đá đó sao?”
Tôi lấy trong túi ra mười hai viên đá trong sự ngạc nhiên của mọi người, trừ Phi. Tôi nghiêng người trước Lamech, “Xin mời ông hãy cởi tấm khiên ra và đưa những viên đá này về nơi chúng cần về.”
Lamech lấy trong áo ra, tấm khiên bằng vải may cầu kỳ với màu sắc sặc sỡ, nhiều họa tiết và hoa văn của nền văn hóa Israel. Tôi cầm lấy,
“Đây là một trong những câu chuyện huyền thoại và lâu đời về một dân tộc đáng kính. Họ đã bị đuổi ra khỏi mảnh đất tổ tiên và lang bạt khắp xứ suốt 18 thế kỷ, rồi trở về xây dựng lại nhà nước. Mọi dân tộc đều có một câu chuyện để kể cho nhau nghe, để gắn kết với nhau, để tự hào và để đam mê. Tiếng Do Thái là một trong những tiếng lâu đời với những âm rung tại yết hầu, nó là thứ ngôn ngữ hùng tráng nhất trong những ngôn ngữ cổ sơ. Xin mời Lamech, ông hãy ngân lên thứ ngôn ngữ thiêng liêng đã chảy trong huyết quản của ông suốt hai mươi thế kỷ nào.”
Vô thức, Lamech đứng dậy một cách tự hào, ông ngân nga những câu thơ của vua Solomon, âm thanh hùng tráng mà không kém phần du dương. Đọc xong, ông ngưng đọng vài giây cho cảm xúc qua đi rồi ngồi xuống, tôi tiếp lời,
“Và ở đó, vô vàn bí mật được kể và truyền tụng. Đây là một trong những bí mật cận đại mà giáo hội Do Thái giáo giữ gìn, chúng ta biết, mười hai viên thạch bảo này mang tên của mười hai dòng tộc của Abraham. Nếu ta theo thứ tự tên gọi mà xếp nó lên tấm vải này. Và tôi hỏi ông điều này, Lamech. Mọi tôn giáo đều phải chứa phần nào triết lý, ông là người ưa thích sự sâu sắc, hẳn biết rằng triết học Do Thái giáo bắt đầu chuyển biến mạnh mẽ từ khi nào. Đúng không?”
“Từ thời đại ánh sáng!”
“Đúng vậy, với những tên tuổi những triết gia đã làm phong phú cho người Do Thái như Eliyahu Eliezer Dessler, Joseph B. Soloveitchik, Yitzchok Hutner Martin Buber, Franz Rosenzweig, Mordecai Kaplan, Abraham Joshua Heschel và Emmanuel Lévinas. Và thời đại ánh sáng đó, nên chúng ta cần ánh sáng, tắt hết đèn nào, kéo cả rèm cửa.”
Tấm khiên được căng trên hai sợi chỉ, từ phía sau, tôi rọi đèn lên, mười hai viên thạch bảo lóe sáng một biểu tượng thiêng liêng của người Do Thái, ngôi sao David. Và đèn mở sáng, mọi người ngạc nhiên bởi bí mật xem ra chẳng có gì ghê gớm.
Tôi cười, “Mọi bí mật khi được biết đều không có gì là ghê gớm. Nhưng tôi hiểu những người tạo ra viên thạch bảo này trong thời đại Đức Quốc Xã thì rõ ràng họ lo lắng cho vận mệnh người Do Thái, họ khéo léo tại ra những viên ngọc này và bằng một kỹ thuật cổ xưa, khắc lên nó biểu tượng của dân tộc. Và lưu truyền qua nhiều thế hệ, khiến người ta huyền hoặc nó bằng những điều phù phiếm. Mục đích của tấm khiên này, chỉ có một, là đoàn kết người Do Thái lại với nhau, bằng một biểu tượng thiêng liêng với họ. Đời sau không muốn chấp nhận điều đó, đau buồn thay, họ đã chém giết nhau để hi vọng tìm thấy của cải trong bí mật này. Thật ra, của cải cao quý nhất cho người Do Thái chính là lòng đoàn kết của họ. Nếu không có sự đoàn kết và kiên trì, thì họ đã không thể nào giữ được mình sau mười tám thế kỷ lưu vong dài đăng đẳng. Trong những lời kinh từ sách Trời của họ, ta luôn loáng thoáng nghe thấy những tiếng ai oán của một dân tộc bị đọa đày, họ sống trong thống khổ mà một mực vững tin. Nó giống như người Việt suốt mười thế kỷ nô lệ trước người Hán, mà lồng ngực vẫn âm vang hơi thở trống đồng, những hoa văn trống đồng xuất hiện bên dưới những vật dụng gia đình như bình, thau, chậu; cho thấy người Việt giữa đêm trường nhục nhằn đó vẫn len lén mở những lễ hội trống đồng, cất lên tiếng hát vút lên trời cao như bầy chim Lạc tìm về tổ. Chúng ta và người Do Thái không khác lắm về điều này, những biểu tượng thiêng liêng vẫn còn trong truyện kể của chúng ta, nó đoàn kết chúng ta lại với nhau. Suốt mười thế kỷ, chúng ta không bị đồng hóa, giữ được tiếng nói và tập quán của mình, đó không phải là từ tiếng gọi của những biểu tượng bên trong tâm khảm người Việt hay sao?”
Những tiếng vỗ tay giòn giã. Tôi cúi đầu chào như một diễn giả thành công.
“Và giờ đây, tôi trao lại cho ông bí mật của dân tộc ông. Nó mang cho ông niềm vui, nhưng tôi lại trao tiếp cho ông một bí mật làm ông buồn lòng. Đó là về những đứa con của ông.”
Tôi lấy ra hai quyển sổ ghi chép, một quyển từ thùng hồ sơ của lão giáo sư Lâm, quyển nhật ký của Trần Mạnh Khoa, quyển thứ hai tôi đã đến căn hộ của Lamech gần đó, không quá khó để thấy quyển nhật ký của Lan.
Từ đó, một cỗ máy thời gian đưa chúng tôi về quá khứ câu chuyện đời.
[còn nữa]