Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Iciệt
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 18
- Nguồn
- Voz F145
- Lượt đọc
- 15,701
- Cập nhật
Đây là câu chuyện, viết theo 1 vụ án có thật xảy ra tại Sàigòn.
NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG 4
(đã hoàn thiện và xuất bản)
CHƯƠNG MỞ ĐẦU
Tôi đặt bút viết và hồi tưởng lại sự kiện đã xảy ra cách đây một tháng, nó như mới ngày hôm qua. Gần gũi. Đó là câu chuyện dài về cuộc đời của một con người với tất cả lòng trắc ẩn bị tiêu diệt, và tôi có thể viết gì về câu chuyện do chính mình trải qua? Lóe lên đầu tôi là hai thứ: tri thức và đạo đức.
Với tri thức, từ thuở bình minh của văn minh nhân loại, người Hi Lạp cổ đã khôn khéo kế thừa những thành quả văn minh mới bắt đầu từ nền văn minh Cận Đông, Ai Cập và tỏa sáng rực rỡ suốt vài trăm năm trước khi lịm dần theo vó ngựa của Alexander đại đế và tắt ngấm trước buổi bình minh Ki-tô giáo. Và nếu ta có thể tin tưởng sự hào phóng của trí tưởng tượng đôi khi hơi lố của Plato trong quyển Cộng Hòa, thì tri thức là một thứ ý niệm có được, và quan điểm về tri thức cứ thay đổi theo thời gian, với Descartes là lí trí, với Hume là kinh nghiệm, với Kant là cơ cấu nội tại khuôn đúc nên, với James là hành động và Jaggar là cảm xúc. Nếu chúng ta có dịp nhìn ngắm nữ triết gia hiếm hoi trong thời đại này, thì Jaggar có nụ cười tỏa sáng, thân thiện và đáng yêu.
Đàn bà vốn nhiều giàu tình cảm hơn đàn ông, vì họ phải luôn làm công việc rèn luyện nó suốt lịch sử loài người. Họ phải âu yếm đứa trẻ, nuôi nó lớn bằng tất cả tình yêu vĩ đại của người đàn bà trở thành mẹ, họ quán xuyến việc nhà với tình thương nhiều hơn là trách nhiệm, họ hi sinh tương lai và đôi khi là bản thân để mọi thứ trong gia đình có thể vận hành một cách điều hòa. Đàn bà là tượng trưng cho cảm xúc giàu có. Trái ngược với đàn ông là tập tính săn mồi, lí trí được đề cao nhằm phán đoán, tấn công, bỏ chạy, tự vệ trước thiên nhiên. Trong nền văn hóa đậm tính đàn ông của nhân loại, dễ hiểu lí trí được coi trong, nhưng đã qua rồi thời đại đó, nữ quyền là yếu tố của thời đại này, và Jaggar nhắc chúng ta: không chỉ có lí trí mới sản sinh ra tri thức, mà cảm xúc cũng sinh được tri thức. Nếu ta thấy hứng thú với tiểu luận Tình yêu và tri thức của Jaggar, thì ta đã bắt đầu nhận ra, ôi, cảm xúc con người thật đáng trân trọng.
Và câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn, là câu chuyện khiến tôi rung động nhiều nhất về con người, nó cho tôi những nhận thức mới về hành vi của cái ác.
Với đạo đức, nó có thể là bản tính con người như Khổng Tử và Plato, nó có thể là tôn giáo với Augustine, hay là trách nhiệm không thể chối từ của Kant, hoặc đi tìm lợi ích tốt nhất cho tập thể của Mill, hoặc thẳng thừng lật đổ giá trị với Nietzsche và vượt lên chính mình với Sartre. Nhưng, tất cả đó đều là đạo đức của đàn ông, đã đến lúc lắng nghe quan điểm đạo đức của đàn bà. Hãy nghe tiếp Baier, một nữ triết gia của thời đại chúng ta nhận thức về đạo đức, với Baier, đạo đức là một thứ niềm tin, và thật đúng cho câu chuyện mà tôi sắp kể, nó cho thấy, sự tin tưởng sẽ sinh ra đạo đức, và ta cần xem xét, phải tin tưởng ai, khi nào, với cái gì và vì lí do gì.
Và với tôi, do sự trải nghiệm chính tôi với câu chuyện được kể, tôi nhận ra, những mảng tối tăm trong đạo đức, như cách mà Gilligan nhấn mạnh: ganh đua, tự khẳng định mình là thứ đạo đức mà nam giới nhấn mạnh; quan hệ chăm sóc và cá nhân, được nữ giới nhấn mạnh. Từ đó, chúng ta sẽ phải đặt lại vấn đề nuôi dưỡng và giáo dục con người.
Lúc này đây, trên bàn tôi là tập hồ sơ về vụ án. Tôi thổn thức từng đêm khi nhớ về nó và buộc phải viết nó ra với thân phận mình là một chứng nhân. Và tôi phải kể cho bạn đọc thế nào để bạn dõi theo cùng tôi? Khi trí nhớ của tôi bắt đầu bị hao mòn vì tuổi tác, nó phản bội lại tôi, nên cho phép tôi thoát khỏi thực tại này mà phiêu lưu vào trí tưởng tượng, nơi mà ước mơ có thể thành hiện thực và tội ác là câu chuyện đùa. Chúng ta hãy giả sử, mọi thứ trong thực tại hằng ngày là giả dối, tôi không có thực và bạn không có thực. Việt Nam không có thực và nước Mỹ cũng không tồn tại, chúng ta ở một nơi khác với địa cầu và kể một câu chuyện về địa cầu.
Hãy tưởng tượng, trong trí óc bạn, một màn đêm, đúng rồi, và những đốm sáng nổi lên, bên kia là sông ngân hà, đó là những sao lùn, kia là thiên hà lớn. Đi xa hơn nữa đi, vũ trụ tuy kỳ diệu nhưng trí tưởng tượng cũng diệu kỳ không kém. Và bạn thấy hệ mặt trời chưa? Hãy đến hành tinh thứ tư tính từ mặt trời, màu xanh quen thuộc và bạn lao vào nó như cách mà điện ảnh bắt đầu một bộ phim. Khác với Hollywood, lần này bạn không lao xuống nước Mỹ, hay bất kỳ nơi nào quanh quanh nước Mỹ. Bạn lao vào một mảnh đất nhỏ nằm phía Đông Nam Châu Á. Việt Nam. Này, đừng nhầm với Việt Nam mà bạn đang sống, lầm to. Đây là Việt Nam trong trí tưởng tượng của bạn.
Đất nước này đang có nhiều bóng tối hơn ban ngày, cứ tưởng tượng vậy đi, vì đây là Việt Nam trong phép tưởng tượng của bạn. Và bạn gặp bạn tôi, anh tên Phi, làm nghề rất đặc biệt, tư vấn cho chính phủ và giải quyết những vấn đề mà chính phủ chưa muốn công bố cho người dân. Mọi chính phủ đều có một bí mật, bạn biết là như vậy mà. Nhìn thẳng vào anh, với vóc người cao ráo, anh đẹp trai với độ tuổi hai mươi tám, mái tóc dầy chải ngược ra phía sau, làn da rám nắng với chiếc mũi cao, mắt sâu, trông anh nhiều nét Ấn Độ hơn Việt Nam. Điều đó có làm sao, biết đâu anh mang trong người dòng máu của dòng tộc Arya thì sao? Ai biết được.
Anh tốt nghiệp đại học Harvard với bằng loại ưu, đừng hỏi tôi ngành gì vì tôi cũng mù tịt. Nhưng tôi biết anh từng học hai năm thần học tại Đức và kiến thức về triết học lẫn tôn giáo rất sâu sắc. Giống nhiều trí thức phương Tây, anh như một pho từ điển sống về nhiều vấn đề. Có lẽ vì vậy, mà anh được chính phủ trọng dụng cho những vấn đề mà tốt nhất cơ quan cảnh lực không nên nhún tay vào và báo chí tốt nhất không nên biết. Đơn giản, như nói ở trên, chính phủ nào cũng có một bí mật. Và dân chúng lúc nào cũng nên biết những phần nên biết, như vậy có vẻ tốt cho họ hơn. Và, nhắc lại, đây mà một Việt Nam trong trí tưởng tượng của bạn.
Và tôi quen anh từ lúc nào? Thật khó cho tôi, tôi đành lục lại trí nhớ xem anh được cất ở hộc tủ nào, mở nó ra, à, nó đây.
Đó là những ngày đầu tiên của tháng giêng năm 2009, khi không khí lạnh vẫn còn làm mát đường đêm Saigon. Tôi hành nghề gia sư, một nghề đủ lương thiện để có miếng ăn vừa đủ và nuôi mộng làm những điều khác. Tôi ở chung với một bạn cùng phòng và thật ra anh là chủ nhà cho tôi ở ké, anh vừa là học trò tôi vừa là người chủ hộ dễ tính. Có lẽ vì tôi từng giúp anh đậu Đại học, khi anh chân ướt chân ráo từ Nha Trang vào Saigon, nên anh quý tôi, một thứ tình bạn cao thượng, cao thượng đến mức, anh lấy tiền nhà của tôi bằng một con số rất tượng trưng để tôi không mặc cảm ăn nhờ ở đậu. Nếu không có anh, với kinh tế eo hẹp của kẻ đi làm gia sư như tôi khó lòng mà ở khu chung cư Him Lam nằm gần góc đường Dương Bá Trạc với con lộ Nguyễn Văn Linh.
Nhưng rồi tôi dừng bút và nghĩ, không cần thiết giới thiệu về anh bạn của mình. Hãy để hành động của anh nói lên tiếng nói của anh, hãy để đến bạn đọc bằng con đường trung thực nhất có thể, là đi thẳng. Không cần thiết phải kể hay nói quá nhiều, thế nên sẽ có những con người xuất hiện bất chợt, vừa lạ vừa quen. Không cần thiết phải giải thích về họ. Cũng như cuộc sống này, có quá nhiều người xuất hiện quanh ta, ta nào cần biết đến sự tồn tại của họ. Nên tôi sẽ chấm dứt cái chương lảm nhảm về những người sẽ xuất hiện trong câu chuyện này, nó không cần thiết. Tự nó sẽ nói về chính nó.
Chương 1. GÓC NHÌN TÂM LÝ TỘI PHẠM (P1)
- Thành thật xin lỗi anh, biết anh cần thời gian để nghỉ ngơi, nhưng thật sự vụ này tôi bế tắc hoàn toàn - Thoáng chốc thở dài - Tôi cần xin ý kiến của anh. Hai giờ ba mươi xe đến chung cư đón anh.
- Được, trí óc tôi bị tù đọng quá lâu, cần thời gian giải tỏa.
***
- Anh nghĩ gì về khu Waterfront này?
- Nó là khuông viên kín cổng cao tường, các mặt còn lại giáp sông, những căn hộ liền kề mặt tiền Nguyễn Lương Bằng không một ai ở. Ngay ban đầu, tôi đã dự đoán đây không phải là nơi để cư dân lương thiện sinh sống.
- Anh đoán đúng, tội ác đã xảy ra.
- Tôi chưa hề nghĩ có điều gì làm khó anh.
- Vậy mà có, thưa anh, để không mất thời gian, tôi tóm tắt tội ác trong lúc chúng ta đi bộ đến đó. Khu cuối Waterfront là khu biệt thự dành cho những người có chức, đương quyền, hoặc vây cánh của họ. Như bao kẻ có danh vọng và địa vị, chúng cần sự riêng tư và tự do hơn lớp người bình dân cần sự bình đẳng, thế nên, chúng thường tạo nên những dự án căn hộ khép kín để tránh mọi ánh mắt tò mò. Và biệt thự phía chái Tây là của một nhân viên sứ quán Mỹ...
- Tôi tưởng nhân viên sứ quán sẽ phải ở trong khuông viên sứ quán?
- Trong trường hợp khuông viên đó có đàn bà.
- À há.
- Căn hộ này được lão mua cho cô bồ mà tuổi trẻ còn nhiều bồng bột.
- Anh có cách nói chuyện giống tôi từ khi nào vậy?
- Hệ quả đọc facebook anh nhiều. Và, khuya hôm qua, cô bồ ấy chết, một cái chết mà tôi nghĩ anh chỉ thấy ở phim kinh dị. Lệnh từ bộ, vụ án này không thuộc về quần chúng, vì tôi nhận ra vụ án này có nhiều điểm về chính trị. Và anh nghĩ thử xem, nếu vụ án này có mặt trên báo chí, thì dân chúng sẽ tha hồ thêu dệt nên những bí mật phía sau hậu trường. Có đôi lúc, im lặng là khôn ngoan và tôi là sự lựa chọn khôn ngoan của họ, và anh là sự lựa chọn khôn ngoan của tôi. Ở đây, sàn diễn chỉ có hai chúng ta và chúng ta được sử dụng bất kỳ phương pháp phi chính thống nào. Miễn, lôi tất cả ra ánh sáng. Đến rồi, tôi giữa nguyên hiện trường, nên có lẽ anh cần khẩu trang và một ít chất khử mùi.
- Không cần, dầu xanh con Ó anh vừa tặng hôm qua.
***
Cô gái quỳ gối trước giường, đầu hướng về phía khung cửa sổ nhìn ra bao lơn lầu 1. Hai vú nàng bị xẻ ngọt và móc vào hai bên nách thật cân xứng. Cô bị khoét mắt bằng con dao sắt gọn hiếm có. Hai tay cô có vết trói, nhưng đã được cởi ra.
Tôi nhìn sang Phi.
- Tôi cần biết về quan điểm của anh trước.
- Hung thủ là một tay bác sĩ giải phẩu, ít nhất cũng từng học trường Y và khoa ngoại. Hắn có đạo Catholic, và xem chừng là đàn ông.
- Rất hay, với những nhát cắt cẩn thận hai bầu vú chỉ có thể là tay giải phẩu, lực siết mạnh ở dây trói cô gái cho thấy hắn khỏe mạnh và là đàn ông. Tính chất nghi lễ và hình thức trong xác chết dễ nghĩ đến tôn giáo. Nhưng tôi báo tin buồn cho anh, anh đã nhầm ở khía cạnh tôn giáo.
- Vậy tôi đành nhờ anh.
- Chúng ta chia ra làm việc như mọi khi, anh lo vòng ngoài, tôi lo vòng trong.
***
Tôi im lặng đứng vào từng góc phòng hướng về cái xác. Rồi đột ngột dừng ở góc phòng nhìn được phía nghiêng cái xác. Tôi săn soi trên giường, thử độ mềm mại của nó, tôi vào nhà vệ sinh chú ý từng bàn chải, kem đánh răng và thử độ ướt của nó. Tôi chú ý vào số nước hoa mà cô gái có, tôi đếm số trang phục dạ hội của cô và chú ý đến cả những đôi giày cao gót đã mòn.
Phi bước vào, chúng tôi bắt đầu thảo luận.
- Anh thu nhặt được gì ở ngoài?
- Không nhiều, còn anh?
- Nhiều ngoài sức tưởng tượng. Tôi không chắc hỗ trợ được anh vụ này và khoa học di truyền lẫn khoa học pháp chứng cũng không giúp ích được nhiều.
- Quả đúng, tôi đã gửi mẩu máu, mẩu tóc, mẩu đất v.v. đi xét nghiệm nhưng không có gì đặc biệt.
- Đơn giản đây là người thông minh không kém anh, và vượt xa tôi, hiểu biết của hắn không chừng tôi và anh cũng sẽ e dè. Thật may, vì hắn quá thông minh như vậy, nên chẳng khó tìm ra hắn nếu ngày nào hắn vẫn còn thông minh. Và chúng ta cần đến lý thuyết tâm lý học tội phạm nhiều hơn với những kẻ giàu óc sáng tạo thế này.
- Tôi cần nghe ý kiến anh.
- Hung thủ có hai người, một trai một gái. Người con trai là sinh viên đại học Y, hắn cao tầm 1m76, hắn thông minh hiếm có, hắn thích đọc sách tâm lý, hắn thích phân tích suy nghĩ người khác, hơn hết, hắn thường đoán trúng người khác nghĩ gì. Hắn đến đây bằng lối cửa sổ, hắn đứng ngoài bao lơn và chờ đợi, sự kiên nhẫn của hắn thật hiếm có. Đến khi cô gái mở cửa phòng đóng tiếp một cô gái hoặc một người đàn bà, ả đàn bà này xem ra do dự rất nhiều và đứng đợi rất lâu ở cửa chính, và chính ả đàn bà này đã lén mở cửa sổ bao lơn cho hắn lẻ vào. Một cú đánh mạnh bằng vật cứng mà hắn mang theo, cô gái chẳng kịp kêu nửa lời, choáng và ngã xuống sàn. Tại đây, hắn đã bày cho người đàn bà kia kế hoạc xóa dấu vết. Hắn trói tay cô gái, và con mụ kia ngồi ở góc phòng kia chiêm ngưỡng cảnh hắn rạch vú cô gái khi cô này vẫn sống, móc trọn đôi mắt cô ra và mang chúng đi.
- Tại sao anh biết hai người?
- Có hai dấu vết, một ngoài bao lơn, hai, trước thảm bước vào nhà. Mụ đàn bà đi giày cao gót, nên dấu giày hằn sâu lên thảm chùi chân. Đây, anh nhìn xem, giày gót nhọn cô gái không một cái này phù hợp với vết lõm của thảm. Và từ độ sâu vết lõm cũng đủ đoán được thời gian mà chủ nhân nó đứng.
- Rất hay. Vậy còn chiều cao của hắn.
- Hắn đã đứng tựa vào vách, cơm mưa ngày hôm qua đã có ích khi giữ lại độ sẫm màu của bờ vai dựa vào lấy đi một ít lớp sơn. Tôi cao 1m8, dấu vết bờ vai này thấp hơn tôi khoảng 3-4 phân.
- Còn chuyện người đàn bà ngồi ở góc phòng?
- À, cái này thì tôi dự đoán. Khi tên thanh niên tra tấn cô gái, thì con mụ đàn bà kia sẽ làm gì? Chiêm ngưỡng. Đúng. Khi chiêm ngưỡng, ả sẽ lựa vị trí tốt nhất để nhìn và thấy hết nỗi sợ hãi của cô gái. Tôi dạo quanh từ vị trí trong phòng, nhận ra góc tay phải từ xác cô gái là thích hợp nhất, nó không quá xa và không quá gần, không có nhiều đèn. Như thể rạp chiếu phim cần bóng tối, con mụ đó đã ngồi nơi đó. Nếu khéo léo, hẳn anh vẫn còn thấy dấu vết của chiếc ghế bốn chân đằng kia.
- Tuổi trẻ thì sao?
- Đây là điều khó nhất với tôi, không có bằng chứng nào cho thấy người đàn ông là thanh niên, à há, trừ một việc. Anh xem đây. Khi hắn may đầu vú trái cô gái này vào mạn sườn, hắn khâu bốn mũi; còn đầu vú phải, ngạc nhiên chưa, chỉ một mũi, chắc và khỏe đến bất ngờ. Thói tự phụ của tuổi trẻ vẫn còn trong hắn, hắn muốn để lại chữ ký trên tác phẩm của mình. Một kẻ còn trẻ như vậy hẳn phải còn học Y, vì thời gian đến sáu năm và chưa tính thời gian thực tập. Hắn không theo đạo Phi à, mà hắn đọc sách nhiều, những quyển sách trinh thám, những bộ phim kinh dị ám ảnh hắn; nhìn xem, không một tì vết nào cho thấy hắn từng lưu dấu ở đây, hắn kĩ lưỡng đến mức trải lại ra giường, hút bụi sạch sẽ căn phòng, sắp xếp ngăn nắp nhà vệ sinh và chà rửa lại bằng thuốc tẩy trùng, anh đừng hi vọng tìm được vệt máu ở đó. Chỉ có một đầu óc thông minh, mẫn cán và khốn nạn mới có thể chi tiết và kĩ lưỡng như vậy. Tin tôi đi, khi anh bắt hắn, anh sẽ ngạc nhiên khi sách nhà hắn được xếp lên kệ một cách logic hiếm có và sạch sẽ hiễm thấy.
- Sau cùng, sao anh biết hắn thông minh hơn chúng ta?
- Hắn bày ra bữa tiệc, mà hai chúng ta vẫn dọn chưa xong. Tôi vẫn còn nhiều điều thắc mắc, để suy nghĩ thêm.
- Hay vì trí thông minh của tôi và anh không dùng cho tội ác.
- Tôi cho rằng, thông minh nằm ở cách giải quyết vấn đề chứ không phải dùng cho mục đích gì.
- Anh thật mẫn cảm với tội ác.
- Tôi có lẽ cần xem xét đây có phải lời khen tặng không.
***
Đúng hẹn, bảy giờ tối ngày hôm đó tôi có mặt tại Waterfront. Phi chào đón với nụ cười quen thuộc. Tôi hỏi,
- Anh lấy được chưa?
- Cũng không quá mất thời gian, nhưng cũng cần thừa nhận là lão cũng gian như cáo, tôi vẫn lấy được tóc của lão. Tôi đã gửi xét nghiệm DNA như anh yêu cầu.
- Tôi đoán trước kết quả rồi. Cô gái kia là con lão.
- Tôi chỉ lờ mờ đoán được dựa vào một vài đặc điểm rất Tây của cô gái, nhưng anh cần thừa nhận với tôi, chúng ta rất khó phân biệt người Mỹ với nhau.
- Đúng vậy. Anh vào đây, điều đầu tiên tôi ngạc nhiên khi mở tủ áo cô gái này. Anh thấy gì không?
- Tôi hiểu ý anh rồi, rất ít trang phục dạ tiệc, xem nào, chỉ vỏn vẹn bốn cái.
- Hẳn anh đã đọc chuyên khảo của tôi về loại trang phục, sách vở và giày dép trong nhà một người. Tôi có thể biết được những nơi mà họ thường đến, gia đình bao nhiêu người, có hay không mâu thuẫn sâu sắc trong gia đình. Một người đàn ông đứng tuổi bỏ tiền tỉ mua biệt thự cho cô gái trẻ mà tằn tiện đến mức không mua trang phục dạ tiệc cho cô ấy rõ là bất thường và cả cô gái cũng không mua nó. Nghĩa rằng, những nơi chốn quý tộc, quyền lực cô không hề xuất hiện. Phép lịch sự trong dạ tiệc là khi đi phải hai người, một người đàn ông mang theo một cô gái trẻ là điều bình thường tại sao ông ta không mang cô gái ấy đi? Hẳn, ông ta muốn che dấu sự tồn tại của cô gái với người xung quanh? Vì sao? Sợ người vợ bên kia Thái Bình Dương ư? Không hẳn, vì chưa chắc bà ta có thể biết, mà biết cũng không thể ghen vì ông nhà làm về ngoại giao việc giao tiếp đi cùng với những cô gái trẻ là điều bình thường. Khi một cô gái được giữ kín và chăm sóc cẩn thận, không phải là người yêu thì chỉ có tình yêu của cha dành cho con.
- Rất hợp lý. Và nhân tiện, tôi rất thích chuyên khảo về trang phục của anh, nó giúp tôi rất nhiều.
- Đôi lúc chúng ta cần ứng xử một cách khôn khéo với kinh nghiệm, đúng không anh?
- Kinh nghiệm là thứ kém chính xác nhất, cảm tính nhất, sai lệch nhất. Chúng lệ thuộc hoàn toàn vào thời điểm và hoàn cảnh. Thời điểm thì luôn thay đổi, hoàn cảnh thì biến đổi vô cùng, kinh nghiệm trở thành lá chủ bài cho những kẻ dốt nát. Anh là số ít người có thể tra khảo kinh nghiệm để sinh ra tri thức.
- Tra khảo kinh nghiệm cách hay nhất vẫn là câu hỏi, thường, câu hỏi của tôi xuất phát về khía cạnh tâm lý. Dù anh dư giả tiền bạc, anh có bao giờ mua một bộ quần áo mà không biết mình sẽ mặc nó vào lúc nào không? Không. Chắc chắn. Nó phải có mục đích. Từ đó, dựa vào trang phục trong tủ, tôi viết ra dự đoán mục đích của kẻ mua đồ, nơi mà chúng đến, độ cũ và mới cho tôi biết về kinh tế của chúng, qua nhiều đồ cũ và lẻ loi vài bộ đồ mới thì hẳn kinh tế kẻ này rất bấp bênh. Mà thôi, bỏ qua điều đó. Tôi muốn đến đây vào buổi tối để biết cách mà hai con người kia đến đây mà thoat được hàng rào bảo vệ, mắt thần. Đây là điều khiến tôi ưu tư nhất.
- Tôi thì biết được cách mà người thanh niên đến, hắn đi bằng đường sông. Trèo qua bờ lau kia, băng nhanh qua công viên và nhanh như khỉ hắn nhảy lên bao lơn.
- Tôi đồng ý như anh, nếu không bằng đường sông thì chẳng còn đường khác. Nhưng ả đàn bà thì khác. Ả rõ ràng ăn vận sang trọng, nếu không thì hẳn đã không dùng giầy cao gót. Một mụ đàn bà xem trọng ăn mặc như vậy sao có thể chấp nhận đến đây bằng con đường bẩn thỉu kia? Và đồng thuyền với kẻ tháp tùng?
- Rồi thật ngạc nhiên, xem ra mụ đã ra về với tay thanh niên bằng chiếc xuồng ba lá mà đã đưa hắn đến đây.
- Tại sao anh biết?
- Một dấu chân đi lên và hai dấu chân đi xuống. Và lạch nước ở đây khá cạn vào đêm qua, chỉ có xuồng ba lá mới đủ nhẹ mà đưa họ vào trong đây.
[còn nữa]
NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG 4
(đã hoàn thiện và xuất bản)
CHƯƠNG MỞ ĐẦU
Tôi đặt bút viết và hồi tưởng lại sự kiện đã xảy ra cách đây một tháng, nó như mới ngày hôm qua. Gần gũi. Đó là câu chuyện dài về cuộc đời của một con người với tất cả lòng trắc ẩn bị tiêu diệt, và tôi có thể viết gì về câu chuyện do chính mình trải qua? Lóe lên đầu tôi là hai thứ: tri thức và đạo đức.
Với tri thức, từ thuở bình minh của văn minh nhân loại, người Hi Lạp cổ đã khôn khéo kế thừa những thành quả văn minh mới bắt đầu từ nền văn minh Cận Đông, Ai Cập và tỏa sáng rực rỡ suốt vài trăm năm trước khi lịm dần theo vó ngựa của Alexander đại đế và tắt ngấm trước buổi bình minh Ki-tô giáo. Và nếu ta có thể tin tưởng sự hào phóng của trí tưởng tượng đôi khi hơi lố của Plato trong quyển Cộng Hòa, thì tri thức là một thứ ý niệm có được, và quan điểm về tri thức cứ thay đổi theo thời gian, với Descartes là lí trí, với Hume là kinh nghiệm, với Kant là cơ cấu nội tại khuôn đúc nên, với James là hành động và Jaggar là cảm xúc. Nếu chúng ta có dịp nhìn ngắm nữ triết gia hiếm hoi trong thời đại này, thì Jaggar có nụ cười tỏa sáng, thân thiện và đáng yêu.
Đàn bà vốn nhiều giàu tình cảm hơn đàn ông, vì họ phải luôn làm công việc rèn luyện nó suốt lịch sử loài người. Họ phải âu yếm đứa trẻ, nuôi nó lớn bằng tất cả tình yêu vĩ đại của người đàn bà trở thành mẹ, họ quán xuyến việc nhà với tình thương nhiều hơn là trách nhiệm, họ hi sinh tương lai và đôi khi là bản thân để mọi thứ trong gia đình có thể vận hành một cách điều hòa. Đàn bà là tượng trưng cho cảm xúc giàu có. Trái ngược với đàn ông là tập tính săn mồi, lí trí được đề cao nhằm phán đoán, tấn công, bỏ chạy, tự vệ trước thiên nhiên. Trong nền văn hóa đậm tính đàn ông của nhân loại, dễ hiểu lí trí được coi trong, nhưng đã qua rồi thời đại đó, nữ quyền là yếu tố của thời đại này, và Jaggar nhắc chúng ta: không chỉ có lí trí mới sản sinh ra tri thức, mà cảm xúc cũng sinh được tri thức. Nếu ta thấy hứng thú với tiểu luận Tình yêu và tri thức của Jaggar, thì ta đã bắt đầu nhận ra, ôi, cảm xúc con người thật đáng trân trọng.
Và câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn, là câu chuyện khiến tôi rung động nhiều nhất về con người, nó cho tôi những nhận thức mới về hành vi của cái ác.
Với đạo đức, nó có thể là bản tính con người như Khổng Tử và Plato, nó có thể là tôn giáo với Augustine, hay là trách nhiệm không thể chối từ của Kant, hoặc đi tìm lợi ích tốt nhất cho tập thể của Mill, hoặc thẳng thừng lật đổ giá trị với Nietzsche và vượt lên chính mình với Sartre. Nhưng, tất cả đó đều là đạo đức của đàn ông, đã đến lúc lắng nghe quan điểm đạo đức của đàn bà. Hãy nghe tiếp Baier, một nữ triết gia của thời đại chúng ta nhận thức về đạo đức, với Baier, đạo đức là một thứ niềm tin, và thật đúng cho câu chuyện mà tôi sắp kể, nó cho thấy, sự tin tưởng sẽ sinh ra đạo đức, và ta cần xem xét, phải tin tưởng ai, khi nào, với cái gì và vì lí do gì.
Và với tôi, do sự trải nghiệm chính tôi với câu chuyện được kể, tôi nhận ra, những mảng tối tăm trong đạo đức, như cách mà Gilligan nhấn mạnh: ganh đua, tự khẳng định mình là thứ đạo đức mà nam giới nhấn mạnh; quan hệ chăm sóc và cá nhân, được nữ giới nhấn mạnh. Từ đó, chúng ta sẽ phải đặt lại vấn đề nuôi dưỡng và giáo dục con người.
Lúc này đây, trên bàn tôi là tập hồ sơ về vụ án. Tôi thổn thức từng đêm khi nhớ về nó và buộc phải viết nó ra với thân phận mình là một chứng nhân. Và tôi phải kể cho bạn đọc thế nào để bạn dõi theo cùng tôi? Khi trí nhớ của tôi bắt đầu bị hao mòn vì tuổi tác, nó phản bội lại tôi, nên cho phép tôi thoát khỏi thực tại này mà phiêu lưu vào trí tưởng tượng, nơi mà ước mơ có thể thành hiện thực và tội ác là câu chuyện đùa. Chúng ta hãy giả sử, mọi thứ trong thực tại hằng ngày là giả dối, tôi không có thực và bạn không có thực. Việt Nam không có thực và nước Mỹ cũng không tồn tại, chúng ta ở một nơi khác với địa cầu và kể một câu chuyện về địa cầu.
Hãy tưởng tượng, trong trí óc bạn, một màn đêm, đúng rồi, và những đốm sáng nổi lên, bên kia là sông ngân hà, đó là những sao lùn, kia là thiên hà lớn. Đi xa hơn nữa đi, vũ trụ tuy kỳ diệu nhưng trí tưởng tượng cũng diệu kỳ không kém. Và bạn thấy hệ mặt trời chưa? Hãy đến hành tinh thứ tư tính từ mặt trời, màu xanh quen thuộc và bạn lao vào nó như cách mà điện ảnh bắt đầu một bộ phim. Khác với Hollywood, lần này bạn không lao xuống nước Mỹ, hay bất kỳ nơi nào quanh quanh nước Mỹ. Bạn lao vào một mảnh đất nhỏ nằm phía Đông Nam Châu Á. Việt Nam. Này, đừng nhầm với Việt Nam mà bạn đang sống, lầm to. Đây là Việt Nam trong trí tưởng tượng của bạn.
Đất nước này đang có nhiều bóng tối hơn ban ngày, cứ tưởng tượng vậy đi, vì đây là Việt Nam trong phép tưởng tượng của bạn. Và bạn gặp bạn tôi, anh tên Phi, làm nghề rất đặc biệt, tư vấn cho chính phủ và giải quyết những vấn đề mà chính phủ chưa muốn công bố cho người dân. Mọi chính phủ đều có một bí mật, bạn biết là như vậy mà. Nhìn thẳng vào anh, với vóc người cao ráo, anh đẹp trai với độ tuổi hai mươi tám, mái tóc dầy chải ngược ra phía sau, làn da rám nắng với chiếc mũi cao, mắt sâu, trông anh nhiều nét Ấn Độ hơn Việt Nam. Điều đó có làm sao, biết đâu anh mang trong người dòng máu của dòng tộc Arya thì sao? Ai biết được.
Anh tốt nghiệp đại học Harvard với bằng loại ưu, đừng hỏi tôi ngành gì vì tôi cũng mù tịt. Nhưng tôi biết anh từng học hai năm thần học tại Đức và kiến thức về triết học lẫn tôn giáo rất sâu sắc. Giống nhiều trí thức phương Tây, anh như một pho từ điển sống về nhiều vấn đề. Có lẽ vì vậy, mà anh được chính phủ trọng dụng cho những vấn đề mà tốt nhất cơ quan cảnh lực không nên nhún tay vào và báo chí tốt nhất không nên biết. Đơn giản, như nói ở trên, chính phủ nào cũng có một bí mật. Và dân chúng lúc nào cũng nên biết những phần nên biết, như vậy có vẻ tốt cho họ hơn. Và, nhắc lại, đây mà một Việt Nam trong trí tưởng tượng của bạn.
Và tôi quen anh từ lúc nào? Thật khó cho tôi, tôi đành lục lại trí nhớ xem anh được cất ở hộc tủ nào, mở nó ra, à, nó đây.
Đó là những ngày đầu tiên của tháng giêng năm 2009, khi không khí lạnh vẫn còn làm mát đường đêm Saigon. Tôi hành nghề gia sư, một nghề đủ lương thiện để có miếng ăn vừa đủ và nuôi mộng làm những điều khác. Tôi ở chung với một bạn cùng phòng và thật ra anh là chủ nhà cho tôi ở ké, anh vừa là học trò tôi vừa là người chủ hộ dễ tính. Có lẽ vì tôi từng giúp anh đậu Đại học, khi anh chân ướt chân ráo từ Nha Trang vào Saigon, nên anh quý tôi, một thứ tình bạn cao thượng, cao thượng đến mức, anh lấy tiền nhà của tôi bằng một con số rất tượng trưng để tôi không mặc cảm ăn nhờ ở đậu. Nếu không có anh, với kinh tế eo hẹp của kẻ đi làm gia sư như tôi khó lòng mà ở khu chung cư Him Lam nằm gần góc đường Dương Bá Trạc với con lộ Nguyễn Văn Linh.
Nhưng rồi tôi dừng bút và nghĩ, không cần thiết giới thiệu về anh bạn của mình. Hãy để hành động của anh nói lên tiếng nói của anh, hãy để đến bạn đọc bằng con đường trung thực nhất có thể, là đi thẳng. Không cần thiết phải kể hay nói quá nhiều, thế nên sẽ có những con người xuất hiện bất chợt, vừa lạ vừa quen. Không cần thiết phải giải thích về họ. Cũng như cuộc sống này, có quá nhiều người xuất hiện quanh ta, ta nào cần biết đến sự tồn tại của họ. Nên tôi sẽ chấm dứt cái chương lảm nhảm về những người sẽ xuất hiện trong câu chuyện này, nó không cần thiết. Tự nó sẽ nói về chính nó.
Chương 1. GÓC NHÌN TÂM LÝ TỘI PHẠM (P1)
- Thành thật xin lỗi anh, biết anh cần thời gian để nghỉ ngơi, nhưng thật sự vụ này tôi bế tắc hoàn toàn - Thoáng chốc thở dài - Tôi cần xin ý kiến của anh. Hai giờ ba mươi xe đến chung cư đón anh.
- Được, trí óc tôi bị tù đọng quá lâu, cần thời gian giải tỏa.
***
- Anh nghĩ gì về khu Waterfront này?
- Nó là khuông viên kín cổng cao tường, các mặt còn lại giáp sông, những căn hộ liền kề mặt tiền Nguyễn Lương Bằng không một ai ở. Ngay ban đầu, tôi đã dự đoán đây không phải là nơi để cư dân lương thiện sinh sống.
- Anh đoán đúng, tội ác đã xảy ra.
- Tôi chưa hề nghĩ có điều gì làm khó anh.
- Vậy mà có, thưa anh, để không mất thời gian, tôi tóm tắt tội ác trong lúc chúng ta đi bộ đến đó. Khu cuối Waterfront là khu biệt thự dành cho những người có chức, đương quyền, hoặc vây cánh của họ. Như bao kẻ có danh vọng và địa vị, chúng cần sự riêng tư và tự do hơn lớp người bình dân cần sự bình đẳng, thế nên, chúng thường tạo nên những dự án căn hộ khép kín để tránh mọi ánh mắt tò mò. Và biệt thự phía chái Tây là của một nhân viên sứ quán Mỹ...
- Tôi tưởng nhân viên sứ quán sẽ phải ở trong khuông viên sứ quán?
- Trong trường hợp khuông viên đó có đàn bà.
- À há.
- Căn hộ này được lão mua cho cô bồ mà tuổi trẻ còn nhiều bồng bột.
- Anh có cách nói chuyện giống tôi từ khi nào vậy?
- Hệ quả đọc facebook anh nhiều. Và, khuya hôm qua, cô bồ ấy chết, một cái chết mà tôi nghĩ anh chỉ thấy ở phim kinh dị. Lệnh từ bộ, vụ án này không thuộc về quần chúng, vì tôi nhận ra vụ án này có nhiều điểm về chính trị. Và anh nghĩ thử xem, nếu vụ án này có mặt trên báo chí, thì dân chúng sẽ tha hồ thêu dệt nên những bí mật phía sau hậu trường. Có đôi lúc, im lặng là khôn ngoan và tôi là sự lựa chọn khôn ngoan của họ, và anh là sự lựa chọn khôn ngoan của tôi. Ở đây, sàn diễn chỉ có hai chúng ta và chúng ta được sử dụng bất kỳ phương pháp phi chính thống nào. Miễn, lôi tất cả ra ánh sáng. Đến rồi, tôi giữa nguyên hiện trường, nên có lẽ anh cần khẩu trang và một ít chất khử mùi.
- Không cần, dầu xanh con Ó anh vừa tặng hôm qua.
***
Cô gái quỳ gối trước giường, đầu hướng về phía khung cửa sổ nhìn ra bao lơn lầu 1. Hai vú nàng bị xẻ ngọt và móc vào hai bên nách thật cân xứng. Cô bị khoét mắt bằng con dao sắt gọn hiếm có. Hai tay cô có vết trói, nhưng đã được cởi ra.
Tôi nhìn sang Phi.
- Tôi cần biết về quan điểm của anh trước.
- Hung thủ là một tay bác sĩ giải phẩu, ít nhất cũng từng học trường Y và khoa ngoại. Hắn có đạo Catholic, và xem chừng là đàn ông.
- Rất hay, với những nhát cắt cẩn thận hai bầu vú chỉ có thể là tay giải phẩu, lực siết mạnh ở dây trói cô gái cho thấy hắn khỏe mạnh và là đàn ông. Tính chất nghi lễ và hình thức trong xác chết dễ nghĩ đến tôn giáo. Nhưng tôi báo tin buồn cho anh, anh đã nhầm ở khía cạnh tôn giáo.
- Vậy tôi đành nhờ anh.
- Chúng ta chia ra làm việc như mọi khi, anh lo vòng ngoài, tôi lo vòng trong.
***
Tôi im lặng đứng vào từng góc phòng hướng về cái xác. Rồi đột ngột dừng ở góc phòng nhìn được phía nghiêng cái xác. Tôi săn soi trên giường, thử độ mềm mại của nó, tôi vào nhà vệ sinh chú ý từng bàn chải, kem đánh răng và thử độ ướt của nó. Tôi chú ý vào số nước hoa mà cô gái có, tôi đếm số trang phục dạ hội của cô và chú ý đến cả những đôi giày cao gót đã mòn.
Phi bước vào, chúng tôi bắt đầu thảo luận.
- Anh thu nhặt được gì ở ngoài?
- Không nhiều, còn anh?
- Nhiều ngoài sức tưởng tượng. Tôi không chắc hỗ trợ được anh vụ này và khoa học di truyền lẫn khoa học pháp chứng cũng không giúp ích được nhiều.
- Quả đúng, tôi đã gửi mẩu máu, mẩu tóc, mẩu đất v.v. đi xét nghiệm nhưng không có gì đặc biệt.
- Đơn giản đây là người thông minh không kém anh, và vượt xa tôi, hiểu biết của hắn không chừng tôi và anh cũng sẽ e dè. Thật may, vì hắn quá thông minh như vậy, nên chẳng khó tìm ra hắn nếu ngày nào hắn vẫn còn thông minh. Và chúng ta cần đến lý thuyết tâm lý học tội phạm nhiều hơn với những kẻ giàu óc sáng tạo thế này.
- Tôi cần nghe ý kiến anh.
- Hung thủ có hai người, một trai một gái. Người con trai là sinh viên đại học Y, hắn cao tầm 1m76, hắn thông minh hiếm có, hắn thích đọc sách tâm lý, hắn thích phân tích suy nghĩ người khác, hơn hết, hắn thường đoán trúng người khác nghĩ gì. Hắn đến đây bằng lối cửa sổ, hắn đứng ngoài bao lơn và chờ đợi, sự kiên nhẫn của hắn thật hiếm có. Đến khi cô gái mở cửa phòng đóng tiếp một cô gái hoặc một người đàn bà, ả đàn bà này xem ra do dự rất nhiều và đứng đợi rất lâu ở cửa chính, và chính ả đàn bà này đã lén mở cửa sổ bao lơn cho hắn lẻ vào. Một cú đánh mạnh bằng vật cứng mà hắn mang theo, cô gái chẳng kịp kêu nửa lời, choáng và ngã xuống sàn. Tại đây, hắn đã bày cho người đàn bà kia kế hoạc xóa dấu vết. Hắn trói tay cô gái, và con mụ kia ngồi ở góc phòng kia chiêm ngưỡng cảnh hắn rạch vú cô gái khi cô này vẫn sống, móc trọn đôi mắt cô ra và mang chúng đi.
- Tại sao anh biết hai người?
- Có hai dấu vết, một ngoài bao lơn, hai, trước thảm bước vào nhà. Mụ đàn bà đi giày cao gót, nên dấu giày hằn sâu lên thảm chùi chân. Đây, anh nhìn xem, giày gót nhọn cô gái không một cái này phù hợp với vết lõm của thảm. Và từ độ sâu vết lõm cũng đủ đoán được thời gian mà chủ nhân nó đứng.
- Rất hay. Vậy còn chiều cao của hắn.
- Hắn đã đứng tựa vào vách, cơm mưa ngày hôm qua đã có ích khi giữ lại độ sẫm màu của bờ vai dựa vào lấy đi một ít lớp sơn. Tôi cao 1m8, dấu vết bờ vai này thấp hơn tôi khoảng 3-4 phân.
- Còn chuyện người đàn bà ngồi ở góc phòng?
- À, cái này thì tôi dự đoán. Khi tên thanh niên tra tấn cô gái, thì con mụ đàn bà kia sẽ làm gì? Chiêm ngưỡng. Đúng. Khi chiêm ngưỡng, ả sẽ lựa vị trí tốt nhất để nhìn và thấy hết nỗi sợ hãi của cô gái. Tôi dạo quanh từ vị trí trong phòng, nhận ra góc tay phải từ xác cô gái là thích hợp nhất, nó không quá xa và không quá gần, không có nhiều đèn. Như thể rạp chiếu phim cần bóng tối, con mụ đó đã ngồi nơi đó. Nếu khéo léo, hẳn anh vẫn còn thấy dấu vết của chiếc ghế bốn chân đằng kia.
- Tuổi trẻ thì sao?
- Đây là điều khó nhất với tôi, không có bằng chứng nào cho thấy người đàn ông là thanh niên, à há, trừ một việc. Anh xem đây. Khi hắn may đầu vú trái cô gái này vào mạn sườn, hắn khâu bốn mũi; còn đầu vú phải, ngạc nhiên chưa, chỉ một mũi, chắc và khỏe đến bất ngờ. Thói tự phụ của tuổi trẻ vẫn còn trong hắn, hắn muốn để lại chữ ký trên tác phẩm của mình. Một kẻ còn trẻ như vậy hẳn phải còn học Y, vì thời gian đến sáu năm và chưa tính thời gian thực tập. Hắn không theo đạo Phi à, mà hắn đọc sách nhiều, những quyển sách trinh thám, những bộ phim kinh dị ám ảnh hắn; nhìn xem, không một tì vết nào cho thấy hắn từng lưu dấu ở đây, hắn kĩ lưỡng đến mức trải lại ra giường, hút bụi sạch sẽ căn phòng, sắp xếp ngăn nắp nhà vệ sinh và chà rửa lại bằng thuốc tẩy trùng, anh đừng hi vọng tìm được vệt máu ở đó. Chỉ có một đầu óc thông minh, mẫn cán và khốn nạn mới có thể chi tiết và kĩ lưỡng như vậy. Tin tôi đi, khi anh bắt hắn, anh sẽ ngạc nhiên khi sách nhà hắn được xếp lên kệ một cách logic hiếm có và sạch sẽ hiễm thấy.
- Sau cùng, sao anh biết hắn thông minh hơn chúng ta?
- Hắn bày ra bữa tiệc, mà hai chúng ta vẫn dọn chưa xong. Tôi vẫn còn nhiều điều thắc mắc, để suy nghĩ thêm.
- Hay vì trí thông minh của tôi và anh không dùng cho tội ác.
- Tôi cho rằng, thông minh nằm ở cách giải quyết vấn đề chứ không phải dùng cho mục đích gì.
- Anh thật mẫn cảm với tội ác.
- Tôi có lẽ cần xem xét đây có phải lời khen tặng không.
***
Đúng hẹn, bảy giờ tối ngày hôm đó tôi có mặt tại Waterfront. Phi chào đón với nụ cười quen thuộc. Tôi hỏi,
- Anh lấy được chưa?
- Cũng không quá mất thời gian, nhưng cũng cần thừa nhận là lão cũng gian như cáo, tôi vẫn lấy được tóc của lão. Tôi đã gửi xét nghiệm DNA như anh yêu cầu.
- Tôi đoán trước kết quả rồi. Cô gái kia là con lão.
- Tôi chỉ lờ mờ đoán được dựa vào một vài đặc điểm rất Tây của cô gái, nhưng anh cần thừa nhận với tôi, chúng ta rất khó phân biệt người Mỹ với nhau.
- Đúng vậy. Anh vào đây, điều đầu tiên tôi ngạc nhiên khi mở tủ áo cô gái này. Anh thấy gì không?
- Tôi hiểu ý anh rồi, rất ít trang phục dạ tiệc, xem nào, chỉ vỏn vẹn bốn cái.
- Hẳn anh đã đọc chuyên khảo của tôi về loại trang phục, sách vở và giày dép trong nhà một người. Tôi có thể biết được những nơi mà họ thường đến, gia đình bao nhiêu người, có hay không mâu thuẫn sâu sắc trong gia đình. Một người đàn ông đứng tuổi bỏ tiền tỉ mua biệt thự cho cô gái trẻ mà tằn tiện đến mức không mua trang phục dạ tiệc cho cô ấy rõ là bất thường và cả cô gái cũng không mua nó. Nghĩa rằng, những nơi chốn quý tộc, quyền lực cô không hề xuất hiện. Phép lịch sự trong dạ tiệc là khi đi phải hai người, một người đàn ông mang theo một cô gái trẻ là điều bình thường tại sao ông ta không mang cô gái ấy đi? Hẳn, ông ta muốn che dấu sự tồn tại của cô gái với người xung quanh? Vì sao? Sợ người vợ bên kia Thái Bình Dương ư? Không hẳn, vì chưa chắc bà ta có thể biết, mà biết cũng không thể ghen vì ông nhà làm về ngoại giao việc giao tiếp đi cùng với những cô gái trẻ là điều bình thường. Khi một cô gái được giữ kín và chăm sóc cẩn thận, không phải là người yêu thì chỉ có tình yêu của cha dành cho con.
- Rất hợp lý. Và nhân tiện, tôi rất thích chuyên khảo về trang phục của anh, nó giúp tôi rất nhiều.
- Đôi lúc chúng ta cần ứng xử một cách khôn khéo với kinh nghiệm, đúng không anh?
- Kinh nghiệm là thứ kém chính xác nhất, cảm tính nhất, sai lệch nhất. Chúng lệ thuộc hoàn toàn vào thời điểm và hoàn cảnh. Thời điểm thì luôn thay đổi, hoàn cảnh thì biến đổi vô cùng, kinh nghiệm trở thành lá chủ bài cho những kẻ dốt nát. Anh là số ít người có thể tra khảo kinh nghiệm để sinh ra tri thức.
- Tra khảo kinh nghiệm cách hay nhất vẫn là câu hỏi, thường, câu hỏi của tôi xuất phát về khía cạnh tâm lý. Dù anh dư giả tiền bạc, anh có bao giờ mua một bộ quần áo mà không biết mình sẽ mặc nó vào lúc nào không? Không. Chắc chắn. Nó phải có mục đích. Từ đó, dựa vào trang phục trong tủ, tôi viết ra dự đoán mục đích của kẻ mua đồ, nơi mà chúng đến, độ cũ và mới cho tôi biết về kinh tế của chúng, qua nhiều đồ cũ và lẻ loi vài bộ đồ mới thì hẳn kinh tế kẻ này rất bấp bênh. Mà thôi, bỏ qua điều đó. Tôi muốn đến đây vào buổi tối để biết cách mà hai con người kia đến đây mà thoat được hàng rào bảo vệ, mắt thần. Đây là điều khiến tôi ưu tư nhất.
- Tôi thì biết được cách mà người thanh niên đến, hắn đi bằng đường sông. Trèo qua bờ lau kia, băng nhanh qua công viên và nhanh như khỉ hắn nhảy lên bao lơn.
- Tôi đồng ý như anh, nếu không bằng đường sông thì chẳng còn đường khác. Nhưng ả đàn bà thì khác. Ả rõ ràng ăn vận sang trọng, nếu không thì hẳn đã không dùng giầy cao gót. Một mụ đàn bà xem trọng ăn mặc như vậy sao có thể chấp nhận đến đây bằng con đường bẩn thỉu kia? Và đồng thuyền với kẻ tháp tùng?
- Rồi thật ngạc nhiên, xem ra mụ đã ra về với tay thanh niên bằng chiếc xuồng ba lá mà đã đưa hắn đến đây.
- Tại sao anh biết?
- Một dấu chân đi lên và hai dấu chân đi xuống. Và lạch nước ở đây khá cạn vào đêm qua, chỉ có xuồng ba lá mới đủ nhẹ mà đưa họ vào trong đây.
[còn nữa]
Last edited:
Bình luận facebook