Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
91.
"..."
Huyết dịch đang chảy trong mạch máu của hắn như đều đổ dồn xuống dưới chân, toàn thân Ngụy Vô Tiện giống như là rơi vào hầm băng vậy.
Tiếng rít gầm gào rú của đám hung thi đang cắn xé lẫn nhau xung quanh hắn dường như hoàn toàn biến mất. Ngụy Vô Tiện kìm lòng không được mà lui về phía sau từng bước, một tiếng động thanh thúy vang lên dưới chân. Hắn kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, là một mảnh của khối ngọc lệnh thông hành, trên mặt còn mơ hồ nhìn thấy tên của người giữ nó.
"..."
Động tác của hắn cực kỳ chậm chạp, vô cùng khó khăn mà lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không chấp nhận được, lùi về phía sau từng bước, đầu óc trống rỗng.
Những môn sinh Lam gia này chết rồi sao. Chết hết?
Không phải là bị ai giết hại, mà là chết dưới sự tập kích của hung thi trên Loạn Táng Cương.
Không phải hắn làm, nhưng trên mỗi hung thi này đều có dấu vết đã từng bị hắn điều khiển qua. Nếu như hắn còn là Ngụy Vô Tiện của trước kia thì có thể ngẩng cao đầu hất cằm, khinh thường mà nói một câu: "Việc này không phải ta làm, chẳng liên quan gì đến ta hết". Nhưng Ngụy Vô Tiện hắn của bây giờ làm sao dám như vậy?
Trong đầu Ngụy Vô Tiện vẫn còn sót lại một tia lý trí. Lý trí nói cho hắn biết Lam Vong Cơ sắp chạy đến, để Lam Vong Cơ nhìn qua trước, mọi chuyện có lẽ vẫn còn cứu vãn được, tìm ra một con đường sống. Bình tĩnh mà xem xét, cho dù những người này thật sự đã chết, bọn họ vẫn có thể tìm được nguyên nhân tra ra hung thủ. Nhưng một tia lý trí mỏng manh này không đủ để khống chế cơ thể hắn hiện tại. Mặc dù biết rõ lúc này rời đi, Lam Trạm mà chạy đến thì hai người sẽ để lỡ mất nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn lựa chọn quay lưng, cắm đầu chạy như điên về phía cánh rừng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn vẫn nghe được tiếng Lam Vong Cơ ngự kiếm như xé gió đuổi theo sau, giữa không trung mà lo lắng kêu tên hắn. Nhưng hắn cũng không dừng lại, hai chân giống như đã không còn chịu sự khống chế của hắn nữa rồi, chỉ biết không ngừng tăng tốc chạy về phía trước.
Sao lại như vậy chứ?
Hắn muốn đối tốt với Lam Trạm, muốn dựa vào năng lực của bản thân để bảo vệ y, nhưng lại trơ mắt phạm phải sai lầm lớn như vậy. Những mạng người này nếu có thể chỉ để mình hắn gánh lấy thì tốt rồi, phải làm sao mới không liên lụy đến Lam Trạm phải vì hắn mà chịu tội đây?
Những người kia không phải do hắn quản lý, nhưng mà vẫn phải một mực nghe theo lời Hàm Quang Quân... Tại sao hắn lại không tự mình phụ trách chứ? Lam Trạm y mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn chưa trải đời được bao lâu...
Ngụy Vô Tiện không biết phải làm sao bây giờ. Hắn quay về phía gian phòng cũ, liêu xa liêu xiêu mà chạy đến góc phòng, cầm cái lư hương lên. Vật kia vẫn nằm đó, tỏa ra từng làn khói mờ mịt nhẹ nhàng uốn lượn.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn dùng sức siết chặt tay, cứ như muốn cái lư hương kia không chịu nổi mà phát ra tiếng động. Nhưng mà giằng co một lát, mấy đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch dần dần buông lỏng ra. Hắn cầm cái lư hương lên, toàn thân vô lực mà ngồi thụp xuống đất, lẩm bẩm:
"Vì sao chứ? Vì cái gì mà bây giờ còn chưa tỉnh lại?"
Tâm ma của hắn, chấp niệm của hắn, đến cùng là phải làm thế nào mới hóa giải được?!
Hắn còn muốn gì nữa? Rốt cuộc là còn muốn làm chuyện gì thì mới có thể tỉnh?
Hay là dứt khoát, dứt khoát mang theo Lam Trạm bỏ trốn đi. Chỉ cần chạy thoát, có lẽ sẽ ngay lập tức tỉnh mộng. Chỉ cần tỉnh lại, mọi chuyện sẽ đều được giải quyết...
"Ngụy Anh!!!"
Lam Vong Cơ lớn tiếng gọi, lập tức đem hắn kéo về thực tế. Ngụy Vô Tiện ngẩn ngơ mà quay đầu lại.
Mái tóc đen dài của Lam Vong Cơ cũng chưa kịp buộc chặt, đuổi theo hắn chạy qua chạy lại một lúc, y cũng không nghĩ đến tuy Ngụy Vô Tiện không thể ngự kiếm nhưng tốc độ lại nhanh như vậy. Một thân bạch y lúc này cũng có chút chật vật.
"..."
Ngụy Vô Tiện ném cái lư hương xuống, khóe miệng giật giật như lại không nói được gì, theo bản năng vươn tay về phía Lam Vong Cơ, muốn thay y vuốt thẳng lại mấy nếp nhăn trên tà áo. Lam Vong Cơ nhảy xuống khỏi kiếm, bước lại gần, dùng một tay siết chặt hắn vào lòng.
"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đem đầu hắn nhấn vào ngực mình, cánh tay đang vòng qua cái eo nhỏ lại càng chặt thêm. Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa rồi. Khóe mắt hắn đã có chút ẩm ướt, nhưng vì đang vùi sâu trong lồng ngực Lam Vong Cơ nên hắn cũng không nhận ra, chỉ hơi hé miệng, run run nói:
"Lam Trạm, tại sao rốt cuộc ta không làm được cái gì ra hồn hết vậy?"
Ngươi có thể che chở ta thật toàn vẹn, tại sao ta lại không thể?
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ngụy Anh, ngươi bình tĩnh, nghe ta nói trước đã."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ừm..."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngụy Anh, bọn họ không chết."
"..." Đáy mắt không còn chút ánh sáng nào của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lóe lên một cái. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, hỏi lại: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ nhìn chăm chăm vào khóe mắt đã đỏ bừng của hắn, kiên định nhắc lại lần nữa:
"Bọn họ còn sống."
"..."
Ngụy Vô Tiện vài lần muốn lên tiếng, khóe miệng cũng đã cong lên, nhưng lại không thể phát thành lời. Hắn liều mạng muốn đem những chữ đang nghẹn ở cổ họng phun ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng không đem thanh âm đẩy ra, ngược lại là cảm xúc đang đè nặng lên đáy lòng hắn lại ào ào tuôn chảy. Hắn cầm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, siết chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc, cả người run rẩy đến kịch liệt. Lam Vong Cơ lại thấp giọng gọi:
"Ngụy Anh."
Y chưa từng an ủi bất kỳ ai, cũng không biết phải dỗ dành như thế nào, chỉ có thể cứ như vậy mà ôm lấy hắn. Y suy nghĩ một chút, cuối cùng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cảm giác mệt mỏi vô cùng lập tức nuốt chửng lấy hắn. Không chỉ là từ khi bắt đầu tiến vào mộng cảnh quỷ quái này, mà còn là từ những chuyện đã xảy ra trước đó, những ký ức mà hắn luôn chôn chặt nơi đáy lòng đồng loạt dâng lên. Hắn co rút người lại, giống như một hài tử yếu đuối không thể chịu nổi đả kích mà nép vào lồng ngực Lam Vong Cơ, khóe mắt nóng bỏng, những tiếng khàn khàn nức nở không ngừng tuôn ra từ cổ họng.
Bàn tay của Lam Vong Cơ đang đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng mà vỗ về từng chút từng chút một, ôn nhu nói:
"Ngụy Anh, ngươi đã làm tốt lắm rồi."
_____///____
"..."
Huyết dịch đang chảy trong mạch máu của hắn như đều đổ dồn xuống dưới chân, toàn thân Ngụy Vô Tiện giống như là rơi vào hầm băng vậy.
Tiếng rít gầm gào rú của đám hung thi đang cắn xé lẫn nhau xung quanh hắn dường như hoàn toàn biến mất. Ngụy Vô Tiện kìm lòng không được mà lui về phía sau từng bước, một tiếng động thanh thúy vang lên dưới chân. Hắn kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, là một mảnh của khối ngọc lệnh thông hành, trên mặt còn mơ hồ nhìn thấy tên của người giữ nó.
"..."
Động tác của hắn cực kỳ chậm chạp, vô cùng khó khăn mà lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không chấp nhận được, lùi về phía sau từng bước, đầu óc trống rỗng.
Những môn sinh Lam gia này chết rồi sao. Chết hết?
Không phải là bị ai giết hại, mà là chết dưới sự tập kích của hung thi trên Loạn Táng Cương.
Không phải hắn làm, nhưng trên mỗi hung thi này đều có dấu vết đã từng bị hắn điều khiển qua. Nếu như hắn còn là Ngụy Vô Tiện của trước kia thì có thể ngẩng cao đầu hất cằm, khinh thường mà nói một câu: "Việc này không phải ta làm, chẳng liên quan gì đến ta hết". Nhưng Ngụy Vô Tiện hắn của bây giờ làm sao dám như vậy?
Trong đầu Ngụy Vô Tiện vẫn còn sót lại một tia lý trí. Lý trí nói cho hắn biết Lam Vong Cơ sắp chạy đến, để Lam Vong Cơ nhìn qua trước, mọi chuyện có lẽ vẫn còn cứu vãn được, tìm ra một con đường sống. Bình tĩnh mà xem xét, cho dù những người này thật sự đã chết, bọn họ vẫn có thể tìm được nguyên nhân tra ra hung thủ. Nhưng một tia lý trí mỏng manh này không đủ để khống chế cơ thể hắn hiện tại. Mặc dù biết rõ lúc này rời đi, Lam Trạm mà chạy đến thì hai người sẽ để lỡ mất nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn lựa chọn quay lưng, cắm đầu chạy như điên về phía cánh rừng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn vẫn nghe được tiếng Lam Vong Cơ ngự kiếm như xé gió đuổi theo sau, giữa không trung mà lo lắng kêu tên hắn. Nhưng hắn cũng không dừng lại, hai chân giống như đã không còn chịu sự khống chế của hắn nữa rồi, chỉ biết không ngừng tăng tốc chạy về phía trước.
Sao lại như vậy chứ?
Hắn muốn đối tốt với Lam Trạm, muốn dựa vào năng lực của bản thân để bảo vệ y, nhưng lại trơ mắt phạm phải sai lầm lớn như vậy. Những mạng người này nếu có thể chỉ để mình hắn gánh lấy thì tốt rồi, phải làm sao mới không liên lụy đến Lam Trạm phải vì hắn mà chịu tội đây?
Những người kia không phải do hắn quản lý, nhưng mà vẫn phải một mực nghe theo lời Hàm Quang Quân... Tại sao hắn lại không tự mình phụ trách chứ? Lam Trạm y mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn chưa trải đời được bao lâu...
Ngụy Vô Tiện không biết phải làm sao bây giờ. Hắn quay về phía gian phòng cũ, liêu xa liêu xiêu mà chạy đến góc phòng, cầm cái lư hương lên. Vật kia vẫn nằm đó, tỏa ra từng làn khói mờ mịt nhẹ nhàng uốn lượn.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn dùng sức siết chặt tay, cứ như muốn cái lư hương kia không chịu nổi mà phát ra tiếng động. Nhưng mà giằng co một lát, mấy đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch dần dần buông lỏng ra. Hắn cầm cái lư hương lên, toàn thân vô lực mà ngồi thụp xuống đất, lẩm bẩm:
"Vì sao chứ? Vì cái gì mà bây giờ còn chưa tỉnh lại?"
Tâm ma của hắn, chấp niệm của hắn, đến cùng là phải làm thế nào mới hóa giải được?!
Hắn còn muốn gì nữa? Rốt cuộc là còn muốn làm chuyện gì thì mới có thể tỉnh?
Hay là dứt khoát, dứt khoát mang theo Lam Trạm bỏ trốn đi. Chỉ cần chạy thoát, có lẽ sẽ ngay lập tức tỉnh mộng. Chỉ cần tỉnh lại, mọi chuyện sẽ đều được giải quyết...
"Ngụy Anh!!!"
Lam Vong Cơ lớn tiếng gọi, lập tức đem hắn kéo về thực tế. Ngụy Vô Tiện ngẩn ngơ mà quay đầu lại.
Mái tóc đen dài của Lam Vong Cơ cũng chưa kịp buộc chặt, đuổi theo hắn chạy qua chạy lại một lúc, y cũng không nghĩ đến tuy Ngụy Vô Tiện không thể ngự kiếm nhưng tốc độ lại nhanh như vậy. Một thân bạch y lúc này cũng có chút chật vật.
"..."
Ngụy Vô Tiện ném cái lư hương xuống, khóe miệng giật giật như lại không nói được gì, theo bản năng vươn tay về phía Lam Vong Cơ, muốn thay y vuốt thẳng lại mấy nếp nhăn trên tà áo. Lam Vong Cơ nhảy xuống khỏi kiếm, bước lại gần, dùng một tay siết chặt hắn vào lòng.
"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đem đầu hắn nhấn vào ngực mình, cánh tay đang vòng qua cái eo nhỏ lại càng chặt thêm. Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa rồi. Khóe mắt hắn đã có chút ẩm ướt, nhưng vì đang vùi sâu trong lồng ngực Lam Vong Cơ nên hắn cũng không nhận ra, chỉ hơi hé miệng, run run nói:
"Lam Trạm, tại sao rốt cuộc ta không làm được cái gì ra hồn hết vậy?"
Ngươi có thể che chở ta thật toàn vẹn, tại sao ta lại không thể?
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ngụy Anh, ngươi bình tĩnh, nghe ta nói trước đã."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ừm..."
Lam Vong Cơ nói tiếp:
"Ngụy Anh, bọn họ không chết."
"..." Đáy mắt không còn chút ánh sáng nào của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lóe lên một cái. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, hỏi lại: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ nhìn chăm chăm vào khóe mắt đã đỏ bừng của hắn, kiên định nhắc lại lần nữa:
"Bọn họ còn sống."
"..."
Ngụy Vô Tiện vài lần muốn lên tiếng, khóe miệng cũng đã cong lên, nhưng lại không thể phát thành lời. Hắn liều mạng muốn đem những chữ đang nghẹn ở cổ họng phun ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng không đem thanh âm đẩy ra, ngược lại là cảm xúc đang đè nặng lên đáy lòng hắn lại ào ào tuôn chảy. Hắn cầm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, siết chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc, cả người run rẩy đến kịch liệt. Lam Vong Cơ lại thấp giọng gọi:
"Ngụy Anh."
Y chưa từng an ủi bất kỳ ai, cũng không biết phải dỗ dành như thế nào, chỉ có thể cứ như vậy mà ôm lấy hắn. Y suy nghĩ một chút, cuối cùng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Cảm giác mệt mỏi vô cùng lập tức nuốt chửng lấy hắn. Không chỉ là từ khi bắt đầu tiến vào mộng cảnh quỷ quái này, mà còn là từ những chuyện đã xảy ra trước đó, những ký ức mà hắn luôn chôn chặt nơi đáy lòng đồng loạt dâng lên. Hắn co rút người lại, giống như một hài tử yếu đuối không thể chịu nổi đả kích mà nép vào lồng ngực Lam Vong Cơ, khóe mắt nóng bỏng, những tiếng khàn khàn nức nở không ngừng tuôn ra từ cổ họng.
Bàn tay của Lam Vong Cơ đang đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng mà vỗ về từng chút từng chút một, ôn nhu nói:
"Ngụy Anh, ngươi đã làm tốt lắm rồi."
_____///____