Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
75.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lam Vong Cơ giống như được phủ một tầng sương tuyết lạnh buốt, mấy đầu ngón tay giấu dưới ống tay áo khẽ động, suýt chút nữa thì đã triệu Tị Trần đến. Nhưng ngay sau khi y nhìn kỹ lại, thấy rõ hình dáng cây sáo trên tay Ngụy Vô Tiện thì liền ngẩn người, lãnh ý dày đặc nơi đáy mắt cũng tản đi không ít. Ngụy Vô Tiện làm như không có chuyện gì, dáng vẻ bình tĩnh mà cầm cây sáo tung qua tung lại, sau đó giữ trong lòng bàn tay, cười hỏi Kim Quang Dao:
"Ý Kim tông chủ là hỏi cái này? Vậy thì ngươi tự mình xem đi!"
Vừa dứt lời, hắn liền đem cây sáo ném về phía Kim Quang Dao!
Kim Quang Dao ung dung tiếp được, vừa cúi đầu xuống nhìn thì khuôn mặt liền không kìm được mà biến sắc. Hắn lẩm bẩm:
"Đây là..."
Đó là một cây sáo, một cây sáo ngọc màu đen. Ngụy Vô Tiện thản nhiên ôm tay trước ngực, tiếp lời nói:
"Đây là cây sáo, là cây sáo Hàm Quang Quân tặng ta. Có chỗ nào không ổn à?"
Vốn dĩ hắn muốn nói thêm bốn chữ "tín vật đính ước", nhưng lo ngại Lam Khải Nhân vẫn còn trong cuộc nên đành nhịn xuống, không gây thêm phiền toái. Kim Quang Dao cầm cây sáo trong tay, quan sát một lúc, không thể không nói:
"Cũng không có chỗ nào không ổn..."
Đúng thật là một thanh sáo ngọc rất bình thường, ngay cả thủ công cũng không tính là thượng thừa, cùng lắm chỉ được liệt vào hàng tinh xảo. Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, sóng vai cùng hắn mà đứng, đón lấy ánh mắt của Lam Khải Nhân, nói:
"Cái này, là tự tay Vong Cơ làm, tặng cho hắn."
Y kiên định nói tiếp:
"Thúc phụ, Vong Cơ có thể dùng tính mạng đảm bảo, hắn chưa bị đoạt xá."
"..."
Lam Khải Nhân nhìn môn sinh đắc ý của chính mình, có chút đăm chiêu mà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm khắc như trước, không hề nhu hòa đi nửa phần. Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói tiếp:
"Nếu như Kim tông chủ vẫn nghi ngờ lời của Hàm Quang Quân thì có cần tự mình thử một lần không? Xem ta đã bị đoạt xá hay chưa. Thử xong thì cũng có thể an tâm mà buông lỏng phòng bị xuống."
"..." Kim Quang Dao cười khổ, lắc đầu nói: "Không cần. Xem ra là do ta quan tâm quá nên loạn."
Hắn hướng tất cả mọi người ở đây hành lễ, trong giọng điệu tràn ngập vẻ áy náy:
"Kim mỗ sơ xuất, để Lam tông chủ cùng Lam tiên sinh chê cười rồi. Vong Cơ, thật có lỗi, nghi ngờ bằng hữu của đệ. Huyền Vũ, cũng mong ngươi đừng để trong lòng."
Lam Hi Thần thấy hắn áy náy như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ phức tạp, nói:
"Tam đệ..."
Lam Khải Nhân hừ lạnh một tiếng, không nói câu gì, giống như là ông chỉ thực sự trùng hợp đi ngang qua, xem xong một vở kịch khôi hài rồi thì vung tay áo, xoay người rời đi.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Xong rồi, hình tượng ta vất vả lắm mới xây dựng được trong lòng Lam lão đầu bị hủy toàn bộ rồi.
Nhưng cẩn thận suy xét lại, hình tượng mà hắn mới xây dựng này dường như cũng không được tốt lắm. Tóm lại so với việc thân phận bại lộ thì đã tốt hơn nhiều rồi. Kim Quang Dao đột nhiên đến đây, nếu là hắn ruột để ngoài da như ngày trước thì trăm phần trăm bị trúng kế. Hắn vốn dĩ không phải là người tâm tư sâu nặng, bình tĩnh quyết tâm mà cẩn thận suy nghĩ, dù sao cũng vẫn có thể binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn. Người khác đừng hòng mơ tưởng chiếm được một phần lợi thế từ trên người hắn.
Lam Khải Nhân đi rồi, Kim Quang Dao lại thành khẩn mà tạ tội với Lam Hi Thần, nói:
"Là đệ không tốt, làm Nhị ca cùng Vong Cơ mất hứng." Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Yến hội tối nay, đệ vẫn là không nên tham gia thì tốt hơn."
Nghe thấy vậy, tròng mắt của Ngụy Vô Tiện đảo một vòng, chủ động nói:
"Kim tông chủ không cần phải vậy. Ngươi nghi ngờ ta cũng là có lý do chính đáng, ta hiểu mà, cũng đâu oán trách gì ngươi. Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, ngươi lại từ xa đến đây, vì chút khúc mắc nhỏ mà bỏ về thì đúng là đáng tiếc."
Lam Vong Cơ cau mày nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện thì lại nháy nháy mắt, ý bảo y yên tâm. Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, dường như cũng mơ hồ đoán được ý đồ của hắn, cũng không ngăn cản, yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Vừa nãy Kim Quang Dao có nói, Loạn Táng Cương xảy ra hiện tượng kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ khác thường ở chỗ nào. Nếu cứ để Kim Quang Dao rời đi như vậy, Ngụy Vô Tiện đúng là sẽ bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để thám thính tình hình. Chẳng bằng chính tai nghe trực tiếp Kim Quang Dao nói rõ không phải hơn sao.
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy, hắn làm như vậy, giống như là khiến Hàm Quang Quân xưa nay không nhiễm bụi trần cũng bị vấy bẩn lây. Trong lòng hắn luôn hi vọng Lam Trạm vĩnh viễn không dính dáng đến những thứ mưu mô nham hiểm này. Nhưng mà hiện tại, người duy nhất vô tri vô giác ở đây lại là Lam Hi Thần.
Y biết thân phận của Ngụy Vô Tiện, cũng biết Kim Quang Dao nghi ngờ như vậy cũng không phải vô lý, nhưng lúc này lại không thể nói gì. Y chỉ có thể yên lặng nhìn hắn bị Lam Khải Nhân ném cho một cái liếc mắt, trong lòng cực kỳ áy náy. Bởi vậy y cũng chân thành khuyên nhủ:
"Tam đệ, đệ đừng nói vậy. Đệ cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, thúc phụ sẽ không trách đệ. Đệ vẫn nên ở lại đi, coi như là cùng Nhị ca nói chuyện, có được không?"
Đến Lam Hi Thần cũng tận lực yêu cầu như vậy, Kim Quang Dao đúng là không cách nào chối từ. Một trận náo loạn không lớn cũng chẳng nhỏ cứ như vậy mà trôi qua, yến hội buổi tối vẫn tiến hành như bình thường.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lam Vong Cơ giống như được phủ một tầng sương tuyết lạnh buốt, mấy đầu ngón tay giấu dưới ống tay áo khẽ động, suýt chút nữa thì đã triệu Tị Trần đến. Nhưng ngay sau khi y nhìn kỹ lại, thấy rõ hình dáng cây sáo trên tay Ngụy Vô Tiện thì liền ngẩn người, lãnh ý dày đặc nơi đáy mắt cũng tản đi không ít. Ngụy Vô Tiện làm như không có chuyện gì, dáng vẻ bình tĩnh mà cầm cây sáo tung qua tung lại, sau đó giữ trong lòng bàn tay, cười hỏi Kim Quang Dao:
"Ý Kim tông chủ là hỏi cái này? Vậy thì ngươi tự mình xem đi!"
Vừa dứt lời, hắn liền đem cây sáo ném về phía Kim Quang Dao!
Kim Quang Dao ung dung tiếp được, vừa cúi đầu xuống nhìn thì khuôn mặt liền không kìm được mà biến sắc. Hắn lẩm bẩm:
"Đây là..."
Đó là một cây sáo, một cây sáo ngọc màu đen. Ngụy Vô Tiện thản nhiên ôm tay trước ngực, tiếp lời nói:
"Đây là cây sáo, là cây sáo Hàm Quang Quân tặng ta. Có chỗ nào không ổn à?"
Vốn dĩ hắn muốn nói thêm bốn chữ "tín vật đính ước", nhưng lo ngại Lam Khải Nhân vẫn còn trong cuộc nên đành nhịn xuống, không gây thêm phiền toái. Kim Quang Dao cầm cây sáo trong tay, quan sát một lúc, không thể không nói:
"Cũng không có chỗ nào không ổn..."
Đúng thật là một thanh sáo ngọc rất bình thường, ngay cả thủ công cũng không tính là thượng thừa, cùng lắm chỉ được liệt vào hàng tinh xảo. Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, sóng vai cùng hắn mà đứng, đón lấy ánh mắt của Lam Khải Nhân, nói:
"Cái này, là tự tay Vong Cơ làm, tặng cho hắn."
Y kiên định nói tiếp:
"Thúc phụ, Vong Cơ có thể dùng tính mạng đảm bảo, hắn chưa bị đoạt xá."
"..."
Lam Khải Nhân nhìn môn sinh đắc ý của chính mình, có chút đăm chiêu mà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm khắc như trước, không hề nhu hòa đi nửa phần. Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói tiếp:
"Nếu như Kim tông chủ vẫn nghi ngờ lời của Hàm Quang Quân thì có cần tự mình thử một lần không? Xem ta đã bị đoạt xá hay chưa. Thử xong thì cũng có thể an tâm mà buông lỏng phòng bị xuống."
"..." Kim Quang Dao cười khổ, lắc đầu nói: "Không cần. Xem ra là do ta quan tâm quá nên loạn."
Hắn hướng tất cả mọi người ở đây hành lễ, trong giọng điệu tràn ngập vẻ áy náy:
"Kim mỗ sơ xuất, để Lam tông chủ cùng Lam tiên sinh chê cười rồi. Vong Cơ, thật có lỗi, nghi ngờ bằng hữu của đệ. Huyền Vũ, cũng mong ngươi đừng để trong lòng."
Lam Hi Thần thấy hắn áy náy như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ phức tạp, nói:
"Tam đệ..."
Lam Khải Nhân hừ lạnh một tiếng, không nói câu gì, giống như là ông chỉ thực sự trùng hợp đi ngang qua, xem xong một vở kịch khôi hài rồi thì vung tay áo, xoay người rời đi.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Xong rồi, hình tượng ta vất vả lắm mới xây dựng được trong lòng Lam lão đầu bị hủy toàn bộ rồi.
Nhưng cẩn thận suy xét lại, hình tượng mà hắn mới xây dựng này dường như cũng không được tốt lắm. Tóm lại so với việc thân phận bại lộ thì đã tốt hơn nhiều rồi. Kim Quang Dao đột nhiên đến đây, nếu là hắn ruột để ngoài da như ngày trước thì trăm phần trăm bị trúng kế. Hắn vốn dĩ không phải là người tâm tư sâu nặng, bình tĩnh quyết tâm mà cẩn thận suy nghĩ, dù sao cũng vẫn có thể binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn. Người khác đừng hòng mơ tưởng chiếm được một phần lợi thế từ trên người hắn.
Lam Khải Nhân đi rồi, Kim Quang Dao lại thành khẩn mà tạ tội với Lam Hi Thần, nói:
"Là đệ không tốt, làm Nhị ca cùng Vong Cơ mất hứng." Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Yến hội tối nay, đệ vẫn là không nên tham gia thì tốt hơn."
Nghe thấy vậy, tròng mắt của Ngụy Vô Tiện đảo một vòng, chủ động nói:
"Kim tông chủ không cần phải vậy. Ngươi nghi ngờ ta cũng là có lý do chính đáng, ta hiểu mà, cũng đâu oán trách gì ngươi. Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, ngươi lại từ xa đến đây, vì chút khúc mắc nhỏ mà bỏ về thì đúng là đáng tiếc."
Lam Vong Cơ cau mày nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện thì lại nháy nháy mắt, ý bảo y yên tâm. Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, dường như cũng mơ hồ đoán được ý đồ của hắn, cũng không ngăn cản, yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Vừa nãy Kim Quang Dao có nói, Loạn Táng Cương xảy ra hiện tượng kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ khác thường ở chỗ nào. Nếu cứ để Kim Quang Dao rời đi như vậy, Ngụy Vô Tiện đúng là sẽ bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để thám thính tình hình. Chẳng bằng chính tai nghe trực tiếp Kim Quang Dao nói rõ không phải hơn sao.
Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy, hắn làm như vậy, giống như là khiến Hàm Quang Quân xưa nay không nhiễm bụi trần cũng bị vấy bẩn lây. Trong lòng hắn luôn hi vọng Lam Trạm vĩnh viễn không dính dáng đến những thứ mưu mô nham hiểm này. Nhưng mà hiện tại, người duy nhất vô tri vô giác ở đây lại là Lam Hi Thần.
Y biết thân phận của Ngụy Vô Tiện, cũng biết Kim Quang Dao nghi ngờ như vậy cũng không phải vô lý, nhưng lúc này lại không thể nói gì. Y chỉ có thể yên lặng nhìn hắn bị Lam Khải Nhân ném cho một cái liếc mắt, trong lòng cực kỳ áy náy. Bởi vậy y cũng chân thành khuyên nhủ:
"Tam đệ, đệ đừng nói vậy. Đệ cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, thúc phụ sẽ không trách đệ. Đệ vẫn nên ở lại đi, coi như là cùng Nhị ca nói chuyện, có được không?"
Đến Lam Hi Thần cũng tận lực yêu cầu như vậy, Kim Quang Dao đúng là không cách nào chối từ. Một trận náo loạn không lớn cũng chẳng nhỏ cứ như vậy mà trôi qua, yến hội buổi tối vẫn tiến hành như bình thường.