Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
73.
Trước khi rời đi Lam Vong Cơ còn chốt cửa Tĩnh thất lại. Cũng không phải là muốn dùng cái này để giam lỏng hắn, mà là để lại cho người bên trong một lời nhắc nhở: bên ngoài có thể xảy ra bất trắc, y thực sự không muốn hắn đi ra.
Ngụy Vô Tiện nghe rõ tiếng chốt cửa vang lên. Lam Vong Cơ đi rồi, hắn vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc lâu rồi mới bắt đầu lâm vào suy nghĩ. Hắn chậm rãi đi tới đi lui trong Tĩnh thất vài vòng, cuối cùng mới miễn cưỡng trở lại trên giường, lăn qua lăn lại mấy lượt. Rốt cuộc hắn có nên đi theo hay không?
Nếu đổi lại là hắn trước kia, nhất định sẽ không chút do dự mà chuồn theo. Nhưng bây giờ hắn đã rèn luyện thêm vài phần bình tĩnh thận trọng, suy nghĩ nhiều thì đắn đo cũng nhiều hơn. Thật là phiền mà...
Nếu như thật sự Kim Quang Dao là vì hắn mà tới, hắn trốn tránh không xuất hiện chính là biện pháp tốt nhất. Lam Vong Cơ không bao giờ bán đứng hắn, Kim tông chủ cũng không thể nào ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà bắt Hàm Quang Quân phải làm thế nọ làm thế kia.
Nhưng mà, lòng dạ cùng tâm kế của Kim Quang Dao, hắn từng tận mắt chứng kiến. Lam Vong Cơ từ trước đến giờ vẫn là người thẳng thắn, hắn thật sự không yên lòng, không thể nào mà không lo lắng Lam Vong Cơ sơ ý bị đối phương lợi dụng.
Ngụy Vô Tiện trên giường lăn mấy vòng, khiến chăn đệm khi nãy Lam Vong Cơ đã gấp gọn gàng quấy đến loạn tùng phèo, cuối cùng hạ quyết tâm: Hắn phải đi theo Lam Trạm. Cho dù hắn không ra mặt, nhưng nhất định không thể để Lam Trạm vô tri vô giác mà rơi vào ám kế của Kim Quang Dao. Hắn vội vàng sửa sang lại y quan vì lăn lộn mà có chút xộc xệch, cầm cây sáo mà Lam Vong Cơ thay hắn giữ đặt trên bàn nhét vào ngực, đẩy cửa Tĩnh thất đi ra ngoài.
Bên trong Nhã thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, vài chiếc bàn vuông, mấy chén trà nhạt, màn trúc lay động, có ba người đang ngồi trên chiếu, uống trà tán gẫu, nói chuyện thật vui vẻ. Đương nhiên, trò chuyện rôm rả với nhau chủ yếu là hai người Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, còn Lam Vong Cơ im lặng ngồi một bên lắng nghe. Trừ khi nhắc đến y, bằng không liền không nói một chữ.
Ngụy Vô Tiện cực kỳ quen thuộc Vân Thâm Bất Tri Xứ, dễ dàng tránh đi ánh mắt của môn sinh xung quanh, từ cửa bên lẻn vào trong Nhã thất, lại lặng im không một tiếng động mà lật mình bò qua một khung cửa sổ khuất tầm nhìn của bọn họ, cong lưng mà trốn phía sau một tấm bình phong. Không ai nhận ra sự có mặt của hắn. Ngụy Vô Tiện chắp hai tay trước ngực, nghĩ thầm: Nghe lén là không tốt, tình huống đặc biệt, thứ lỗi, thứ lỗi.
Hắn vểnh tai lắng nghe, phát hiện ra lúc này Kim Quang Dao đang cùng Lam Hi Thần nói đến chuyện lần trước hắn và Lam Vong Cơ đi săn đêm. Hình như là Lam Hi Thần đưa vật gì đó cho Kim Quang Dao, nói:
"Tam đệ, đây chỉ là mảnh vảy rồng mà Vong Cơ mang về."
Tiếp theo hình như là Kim Quang Dao nhận lấy, xem xét một lúc rồi mới nói:
"Không nghĩ đến Vong Cơ lại đụng phải chuyện này. Đệ nghe nói Ứng Long vốn là thần long hô mưa gọi gió, cho dù chỉ là hóa thể từ một mảnh vảy rồng cũng rất khó đối phó. Vong Cơ lại có thể giết được nó, không hổ là tấm gương cho thiếu niên đồng lứa. Ôi, đám tiểu bối Kim gia đệ, nếu có thể có được một nửa khí phách của Hàm Quang Quân, đệ đúng là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh đấy."
Kim Quang Dao không hổ là Kim Quang Dao, ngữ khí thành khẩn, khen người khác khen đến chân tình thực cảm, lại vô cùng thành tâm. Ngụy Vô Tiện nghe thôi cũng không kiềm chế được mà vui vẻ thay Lam Vong Cơ, khóe miệng cong lên. Nhưng Lam Vong Cơ lại vẫn trầm ổn mà đáp:
"Kim tông chủ quá khen."
Ngụy Vô Tiện không dám sơ suất, ngừng thở, lén lút từ sau bình phong thò ra nửa cái đầu, nhìn về phía cái bàn vuông mà Kim Quang Dao đang ngồi. Chỉ thấy trên mặt bàn đúng là có miếng vảy rồng mà hắn cùng Lam Vong Cơ mang về. Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn một vòng, tạm thời không thấy gì khả nghi mà có thể chỉ ra được thân phận thật của hắn. Kim Quang Dao đưa lưng về phía hắn, cùng Lam Hi Thần nói chuyện. Ngụy Vô Tiện cũng không ngay lập tức rụt đầu về mà là nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ ngồi phía đối diện.
Hắn thề là hắn thật sự chỉ muốn liếc y một cái mà thôi, giống như thói quen vậy. Nhưng mà không nghĩ đến, vốn dĩ Lam Vong Cơ đang lẳng lặng cúi đầu uống trà, vậy mà ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vừa rơi xuống trên người y, y lập tức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đối diện với Ngụy Vô Tiện. Bàn tay đang bưng chén trà không nhịn được mà run lên một cái, ánh mắt thay đổi: Ngụy Anh!
Bị y phát hiện, rõ ràng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn trốn nữa, đưa ngón trỏ chắn ngang môi: Suỵt!
"..."
Lam Vong Cơ đưa mắt ra hiệu cho hắn: Mau quay về!
Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười, thè lưỡi với y: Đừng lo mà.
Lúc này, Lam Hi Thần quay đầu sang, hỏi Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ, có chuyện gì sao?"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Không ạ."
Dư quang nơi khóe mắt y liếc về phía tấm bình phong kia, đúng là đã không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện đâu nữa. Sau khi trao đổi ánh mắt hai lần với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại vô thanh vô tức mà lùi về phía sau bình phong, sau đó thành thành thật thật mà không nhúc nhích nữa, chú tâm nghe xem trong hồ lô của Kim Quang Dao rốt cuộc là bán thuốc gì. Nhưng hắn nghe một hồi, từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy cái gì khác thường. Đầu tiên bọn họ hàn huyên về mấy cuộc săn đêm gần đây, rồi tình huống của các gia tộc lớn nhỏ. Kim Quang Dao dí dỏm, còn có thể nói chút chuyện bát quái với Lam Hi Thần, nhìn thế nào cũng thấy giống như là mấy bằng hữu thân thiết bình thường đang nói chuyện phiếm. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, suy nghĩ: chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều thật rồi sao?
Thực sự do hắn nghĩ nhiều là tốt nhất. Chỉ sợ là Kim Quang Dao muốn tìm cơ hội một mình cùng Lam Hi Thần nói cái gì đó. Chẳng qua là cho dù như vậy cũng không vấn đề gì, Kim Quang Dao dù có thông minh đến đâu thì sợ là cũng không đoán được, thật ra hắn đã sớm nói hết mọi chuyện với Lam Hi Thần. Nghe thêm một chút nữa, bọn họ đã nói đến yến tiệc buổi tối, vừa nói chuyện vừa đứng lên, hình như chuẩn bị rời đi. Ngụy Vô Tiện nhàm chán mà ngáp một cái, duỗi chân nọ gác lên chân kia, nghĩ đến lúc trên yến hội chạm mặt Kim Quang Dao, hắn dùng thân phận "Mạc Huyền Vũ" thì nên nói thế nào cho phải. Người nọ đa nghi, tùy tiện nói một hai câu liền nhận ra hắn có điểm khác thường, vẫn là nên tránh tiếp xúc thì tốt hơn.
Ba người thẳng hướng đại môn của Nhã thất đi ra, liền có môn sinh của Lam gia tiến vào thu thập dụng cụ pha trà. Ngụy Vô Tiện cũng chuẩn bị lẻn ra ngoài, không nghĩ đến đột nhiên nghe rầm một tiếng, sau đó là tiếng chén đĩa vỡ tan tành. Tiếp đến, một vài mảnh vỡ văng đến phía sau bình phong, hắn có chút sửng sốt, bước chân cũng dừng lại. Chỉ nghe thấy giọng nói của Kim Quang Dao lập tức vang lên:
"Sao ngươi lại không cẩn thận vậy chứ? Có bị thương không?"
Tiếp đến là thanh âm lễ độ của môn sinh Lam gia:
"Không sao đâu ạ, không có việc gì, đa tạ Kim tông chủ."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Trực giác nói cho hắn biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết đến cùng đó là chuyện gì, cũng không dám tùy tiện thò đầu ra thăm dò. Đúng lúc này lại nghe thấy Lam Hi Thần nói:
"Tam đệ, đệ không cần..."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác nguy cơ cận kề mạnh mẽ quét dọc cơ thể hắn. Trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân sôi lên, cơ thể theo bản năng cũng có phản ứng.
Chỉ là, tất cả đã không kịp nữa rồi...
Một bàn tay duỗi tới đằng sau bình phong, muốn nhặt mảnh chén bị vỡ văng trên mặt đất. Gần như cùng lúc đó, khuôn mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu của Kim Quang Dao cũng xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Kim Quang Dao tuy là lại đây nhặt mảnh vỡ, nhưng mà ánh mắt một chút cũng không đặt trên mặt đất, mà nhìn thẳng về phía Ngụy Vô Tiện.
Khoảnh khắc đó, da đầu của Ngụy Vô Tiện gần như muốn nổ tung. Kim Quang Dao vừa thấy hắn, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ không thể nào ngờ tới cùng chút ngoài ý muốn, giây lát sau liền kinh ngạc nói:
"Huyền Vũ...?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Trước khi rời đi Lam Vong Cơ còn chốt cửa Tĩnh thất lại. Cũng không phải là muốn dùng cái này để giam lỏng hắn, mà là để lại cho người bên trong một lời nhắc nhở: bên ngoài có thể xảy ra bất trắc, y thực sự không muốn hắn đi ra.
Ngụy Vô Tiện nghe rõ tiếng chốt cửa vang lên. Lam Vong Cơ đi rồi, hắn vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc lâu rồi mới bắt đầu lâm vào suy nghĩ. Hắn chậm rãi đi tới đi lui trong Tĩnh thất vài vòng, cuối cùng mới miễn cưỡng trở lại trên giường, lăn qua lăn lại mấy lượt. Rốt cuộc hắn có nên đi theo hay không?
Nếu đổi lại là hắn trước kia, nhất định sẽ không chút do dự mà chuồn theo. Nhưng bây giờ hắn đã rèn luyện thêm vài phần bình tĩnh thận trọng, suy nghĩ nhiều thì đắn đo cũng nhiều hơn. Thật là phiền mà...
Nếu như thật sự Kim Quang Dao là vì hắn mà tới, hắn trốn tránh không xuất hiện chính là biện pháp tốt nhất. Lam Vong Cơ không bao giờ bán đứng hắn, Kim tông chủ cũng không thể nào ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà bắt Hàm Quang Quân phải làm thế nọ làm thế kia.
Nhưng mà, lòng dạ cùng tâm kế của Kim Quang Dao, hắn từng tận mắt chứng kiến. Lam Vong Cơ từ trước đến giờ vẫn là người thẳng thắn, hắn thật sự không yên lòng, không thể nào mà không lo lắng Lam Vong Cơ sơ ý bị đối phương lợi dụng.
Ngụy Vô Tiện trên giường lăn mấy vòng, khiến chăn đệm khi nãy Lam Vong Cơ đã gấp gọn gàng quấy đến loạn tùng phèo, cuối cùng hạ quyết tâm: Hắn phải đi theo Lam Trạm. Cho dù hắn không ra mặt, nhưng nhất định không thể để Lam Trạm vô tri vô giác mà rơi vào ám kế của Kim Quang Dao. Hắn vội vàng sửa sang lại y quan vì lăn lộn mà có chút xộc xệch, cầm cây sáo mà Lam Vong Cơ thay hắn giữ đặt trên bàn nhét vào ngực, đẩy cửa Tĩnh thất đi ra ngoài.
Bên trong Nhã thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, vài chiếc bàn vuông, mấy chén trà nhạt, màn trúc lay động, có ba người đang ngồi trên chiếu, uống trà tán gẫu, nói chuyện thật vui vẻ. Đương nhiên, trò chuyện rôm rả với nhau chủ yếu là hai người Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, còn Lam Vong Cơ im lặng ngồi một bên lắng nghe. Trừ khi nhắc đến y, bằng không liền không nói một chữ.
Ngụy Vô Tiện cực kỳ quen thuộc Vân Thâm Bất Tri Xứ, dễ dàng tránh đi ánh mắt của môn sinh xung quanh, từ cửa bên lẻn vào trong Nhã thất, lại lặng im không một tiếng động mà lật mình bò qua một khung cửa sổ khuất tầm nhìn của bọn họ, cong lưng mà trốn phía sau một tấm bình phong. Không ai nhận ra sự có mặt của hắn. Ngụy Vô Tiện chắp hai tay trước ngực, nghĩ thầm: Nghe lén là không tốt, tình huống đặc biệt, thứ lỗi, thứ lỗi.
Hắn vểnh tai lắng nghe, phát hiện ra lúc này Kim Quang Dao đang cùng Lam Hi Thần nói đến chuyện lần trước hắn và Lam Vong Cơ đi săn đêm. Hình như là Lam Hi Thần đưa vật gì đó cho Kim Quang Dao, nói:
"Tam đệ, đây chỉ là mảnh vảy rồng mà Vong Cơ mang về."
Tiếp theo hình như là Kim Quang Dao nhận lấy, xem xét một lúc rồi mới nói:
"Không nghĩ đến Vong Cơ lại đụng phải chuyện này. Đệ nghe nói Ứng Long vốn là thần long hô mưa gọi gió, cho dù chỉ là hóa thể từ một mảnh vảy rồng cũng rất khó đối phó. Vong Cơ lại có thể giết được nó, không hổ là tấm gương cho thiếu niên đồng lứa. Ôi, đám tiểu bối Kim gia đệ, nếu có thể có được một nửa khí phách của Hàm Quang Quân, đệ đúng là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh đấy."
Kim Quang Dao không hổ là Kim Quang Dao, ngữ khí thành khẩn, khen người khác khen đến chân tình thực cảm, lại vô cùng thành tâm. Ngụy Vô Tiện nghe thôi cũng không kiềm chế được mà vui vẻ thay Lam Vong Cơ, khóe miệng cong lên. Nhưng Lam Vong Cơ lại vẫn trầm ổn mà đáp:
"Kim tông chủ quá khen."
Ngụy Vô Tiện không dám sơ suất, ngừng thở, lén lút từ sau bình phong thò ra nửa cái đầu, nhìn về phía cái bàn vuông mà Kim Quang Dao đang ngồi. Chỉ thấy trên mặt bàn đúng là có miếng vảy rồng mà hắn cùng Lam Vong Cơ mang về. Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn một vòng, tạm thời không thấy gì khả nghi mà có thể chỉ ra được thân phận thật của hắn. Kim Quang Dao đưa lưng về phía hắn, cùng Lam Hi Thần nói chuyện. Ngụy Vô Tiện cũng không ngay lập tức rụt đầu về mà là nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ ngồi phía đối diện.
Hắn thề là hắn thật sự chỉ muốn liếc y một cái mà thôi, giống như thói quen vậy. Nhưng mà không nghĩ đến, vốn dĩ Lam Vong Cơ đang lẳng lặng cúi đầu uống trà, vậy mà ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vừa rơi xuống trên người y, y lập tức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đối diện với Ngụy Vô Tiện. Bàn tay đang bưng chén trà không nhịn được mà run lên một cái, ánh mắt thay đổi: Ngụy Anh!
Bị y phát hiện, rõ ràng Ngụy Vô Tiện cũng không muốn trốn nữa, đưa ngón trỏ chắn ngang môi: Suỵt!
"..."
Lam Vong Cơ đưa mắt ra hiệu cho hắn: Mau quay về!
Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười, thè lưỡi với y: Đừng lo mà.
Lúc này, Lam Hi Thần quay đầu sang, hỏi Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ, có chuyện gì sao?"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Không ạ."
Dư quang nơi khóe mắt y liếc về phía tấm bình phong kia, đúng là đã không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện đâu nữa. Sau khi trao đổi ánh mắt hai lần với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại vô thanh vô tức mà lùi về phía sau bình phong, sau đó thành thành thật thật mà không nhúc nhích nữa, chú tâm nghe xem trong hồ lô của Kim Quang Dao rốt cuộc là bán thuốc gì. Nhưng hắn nghe một hồi, từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy cái gì khác thường. Đầu tiên bọn họ hàn huyên về mấy cuộc săn đêm gần đây, rồi tình huống của các gia tộc lớn nhỏ. Kim Quang Dao dí dỏm, còn có thể nói chút chuyện bát quái với Lam Hi Thần, nhìn thế nào cũng thấy giống như là mấy bằng hữu thân thiết bình thường đang nói chuyện phiếm. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm, suy nghĩ: chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều thật rồi sao?
Thực sự do hắn nghĩ nhiều là tốt nhất. Chỉ sợ là Kim Quang Dao muốn tìm cơ hội một mình cùng Lam Hi Thần nói cái gì đó. Chẳng qua là cho dù như vậy cũng không vấn đề gì, Kim Quang Dao dù có thông minh đến đâu thì sợ là cũng không đoán được, thật ra hắn đã sớm nói hết mọi chuyện với Lam Hi Thần. Nghe thêm một chút nữa, bọn họ đã nói đến yến tiệc buổi tối, vừa nói chuyện vừa đứng lên, hình như chuẩn bị rời đi. Ngụy Vô Tiện nhàm chán mà ngáp một cái, duỗi chân nọ gác lên chân kia, nghĩ đến lúc trên yến hội chạm mặt Kim Quang Dao, hắn dùng thân phận "Mạc Huyền Vũ" thì nên nói thế nào cho phải. Người nọ đa nghi, tùy tiện nói một hai câu liền nhận ra hắn có điểm khác thường, vẫn là nên tránh tiếp xúc thì tốt hơn.
Ba người thẳng hướng đại môn của Nhã thất đi ra, liền có môn sinh của Lam gia tiến vào thu thập dụng cụ pha trà. Ngụy Vô Tiện cũng chuẩn bị lẻn ra ngoài, không nghĩ đến đột nhiên nghe rầm một tiếng, sau đó là tiếng chén đĩa vỡ tan tành. Tiếp đến, một vài mảnh vỡ văng đến phía sau bình phong, hắn có chút sửng sốt, bước chân cũng dừng lại. Chỉ nghe thấy giọng nói của Kim Quang Dao lập tức vang lên:
"Sao ngươi lại không cẩn thận vậy chứ? Có bị thương không?"
Tiếp đến là thanh âm lễ độ của môn sinh Lam gia:
"Không sao đâu ạ, không có việc gì, đa tạ Kim tông chủ."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Trực giác nói cho hắn biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết đến cùng đó là chuyện gì, cũng không dám tùy tiện thò đầu ra thăm dò. Đúng lúc này lại nghe thấy Lam Hi Thần nói:
"Tam đệ, đệ không cần..."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác nguy cơ cận kề mạnh mẽ quét dọc cơ thể hắn. Trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân sôi lên, cơ thể theo bản năng cũng có phản ứng.
Chỉ là, tất cả đã không kịp nữa rồi...
Một bàn tay duỗi tới đằng sau bình phong, muốn nhặt mảnh chén bị vỡ văng trên mặt đất. Gần như cùng lúc đó, khuôn mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu của Kim Quang Dao cũng xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Kim Quang Dao tuy là lại đây nhặt mảnh vỡ, nhưng mà ánh mắt một chút cũng không đặt trên mặt đất, mà nhìn thẳng về phía Ngụy Vô Tiện.
Khoảnh khắc đó, da đầu của Ngụy Vô Tiện gần như muốn nổ tung. Kim Quang Dao vừa thấy hắn, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ không thể nào ngờ tới cùng chút ngoài ý muốn, giây lát sau liền kinh ngạc nói:
"Huyền Vũ...?"
Ngụy Vô Tiện: "..."