Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
60.
Ngụy Vô Tiện nâng tay, vỗ lên trán mình một cái, tạo ra một tiếng "bép" thật lớn, phá vỡ dư âm từ câu nói long trời lở đất đang còn phiêu tán trong không khí kia. Tuy rằng sớm đã biết Lam Trạm cái người này không dễ lên tiếng, nếu đã đại khai kim khẩu thì nhất định sẽ đánh đúng trọng điểm, nhưng mà cái kiểu không mở miệng nói được một câu kinh động lòng người thì chết không cam lòng* này, hắn sống qua hai đời vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
(*Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu: một câu thơ trong bài "Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật" của Đỗ Phủ, dịch thơ: "Lời chẳng kinh người, chết chẳng thôi".)
Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn là thiếu niên bị thúc phụ của y ảnh hưởng quá lớn, chính là một tên tiểu cổ bản không hơn không kém. Còn không thì cũng là một người trải qua năm rộng tháng dài rèn luyện cùng tu dưỡng, đối với mọi việc đều có thể duy trì sự thản nhiên ổn trọng. Cho nên lúc này, Ngụy Vô Tiện hắn mới chợt nhận ra, cho dù là Hàm Quang Quân bát phong bất động, cũng đã từng có một đoạn tuổi trẻ bồng bột kích động như vậy. Chỉ là chính hắn không có cơ hội tận mắt chứng kiến mà thôi.
Rồi xong, lần này thì chấm hết tại đây thật rồi!
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngụy Vô Tiện ôm lấy trán, len lén nhìn biểu cảm của Lam Khải Nhân qua mấy kẽ ngón tay, nghĩ xem phải hoa ngôn xảo ngữ thế nào mới có thể đem tai họa mà nam nhân nhà mình nhất thời xúc động gây ra cứu vãn lại... Từ trước đến nay đều là hắn gây chuyện còn Lam Vong Cơ đi giải quyết hậu quả, hiện giờ đổi lại đến lượt hắn phải vì đối phương mà xoay xở. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Ngụy Vô Tiện lại có chút kích động.
Nhưng mà, Lam Khải Nhân lại không phản ứng mãnh liệt giống như hắn tưởng tượng.
Không quăng chén, cũng không tức giận mắng mỏ, thậm chí đến nửa câu chất vấn hay chỉ trích cũng không nói ra, chỉ trợn trừng hai mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng:
"Vong Cơ, không phải con..."
Hai đầu vai Lam Vong Cơ run lên, hai mắt Ngụy Vô Tiện co rút lại, đứng phắt dậy, phốc một tiếng quỳ xuống bên cạnh Lam Vong Cơ. Hắn cũng không để tâm xem hành động này có hợp lý hay không, liều lĩnh mà ngắt lời Lam Khải Nhân, lên tiếng trước khi ông kịp hỏi gì đó:
"Lam tiên sinh, Lam Trạm y là nhất thời xúc động cho nên mới...!"
"..." Sự chú ý của Lam Khải Nhân đúng là chuyển từ Lam Vong Cơ sang hắn. Không hiểu vì sao, đối mặt với ánh mắt bỗng dưng già nua đi rất nhiều kia, trong ngực Ngụy Vô Tiện lại dâng lên một trận run rẩy, khiến những câu nói sắp sửa thốt ra từ miệng hắn đều một lần nữa được nuốt ngược xuống bụng. Im lặng một lúc, Lam Khải Nhân mới khoát tay áo, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Mạc công tử, mời cậu ra ngoài trước đi."
Ngụy Vô Tiện: "Vãn sinh..."
Hắn còn muốn nói thêm, nhưng thấy Lam Hi Thần ném cho hắn một ánh mắt ra hiệu, cổ họng bỗng dưng nghẹn lại. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ vẫn một mực cúi đầu bên cạnh, mím chặt môi, chống đầu gối đứng lên, bước theo Lam Hi Thần ra ngoài. Cánh cửa sau lưng hắn đóng lại, phát ra một tiếng vang nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Ngụy Vô Tiện đi thật chậm, giống như là hận không thể từ từ vòng quanh Nhã thất một vòng nữa rồi mới rời đi, cố gắng vểnh tai nghe ngóng, không muốn buông tha dù chỉ là một chút ít động tĩnh. Lam Hi Thần thấy thế liền hòa ái cười với hắn, nói:
"Mạc công tử, không cần lo lắng, thúc phụ cũng sẽ không làm khó Vong Cơ đâu."
"..." Ngụy Vô Tiện không dám gật bừa, nói: "Chất tử nhà mình nói thích nam nhân, có thể không tức giận sao?"
Lam Hi Thần có một vẻ hòa ái thân thiết bẩm sinh, lại là huynh trưởng, khiến cho Ngụy Vô Tiện trong lúc nói chuyện với y vô thức quay về dáng vẻ tùy ý, sự đoan chính cố ý duy trì lúc vừa nãy cũng không sót lại gì. Lam Hi Thần cũng không nói toạc ra, cười cười rồi nói tiếp:
"Nếu là trước kia, có lẽ người sẽ thực sự tức giận. Nhưng mà bây giờ thì chắc là không đâu."
Bước chân của Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà khựng lại một nhịp. Thân là người trong cuộc, hắn đương nhiên rõ, "sóng to gió lớn" lúc trước mà Lam Khải Nhân trải qua đến cùng là chuyện gì. Nếu vậy thì xem ra, khi nãy Lam Vong Cơ dám thẳng thắn nói với ông như vậy, tuy rằng vẫn thật tùy hứng, nhưng so với việc hắn làm trước đó thì đúng là cao tay hơn rất nhiều*.
(*Câu gốc "Tiểu vu kiến đại vu": Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy. Câu này có ý nói những gã đồng cốt tay mơ gặp phải thầy phù thủy cao tay ấn thứ thiệt, tàI năng của hai bên khác nhau một trời một vực.)
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ có lỗi với vị tiền bối này. Hắn thầm nghĩ, sau này quay về, nhất định phải hiếu thuận với ông thêm một chút, làm những chuyện khiến ông vui vẻ nhiều hơn, không bao giờ... chọc giận ông nữa.
"Mạc công tử?" Giọng nói của Lam Hi Thần kéo hắn trở về. Vị huynh trưởng mặt mày ôn hòa này có lẽ thật sự không biết là vừa rồi đã phát sinh một chuyện thật lớn, bây giờ liền không chút dấu vết mà nói sang chuyện khác, hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ta nghe nói, đệ cùng Vong Cơ mấy hôm trước trong lúc đang đi về phía đông nam săn đêm, gặp phải chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, đáp:
"Đúng rồi Lam tông chủ. Ngài không biết đâu, lần này chúng ta còn gặp phải một cái đại gia hỏa."
Có lẽ Lam Vong Cơ còn chưa kịp báo lại, Ngụy Vô Tiện liền đem chuyện bọn họ một đường xuôi nam liên tục thấy thiên tai lũ lụt cùng với chuyện gặp được một mảnh vảy của Ứng Long hóa thân gây họa một năm một mười nói rõ cho Lam Hi Thần nghe. Hắn nói đến mức vô cùng hào hứng, khiến cho người nghe cũng như đang đắm chìm trong tình cảnh lúc đó. Lam Hi Thần vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu, nói:
"Quả thật là một phen hung hiểm. Lần này các đệ vất vả rồi."
Ngụy Vô Tiện có chút đắc ý, nói:
"Thật ra có Lam Trạm ở đó, cũng chả có gì ghê gớm lắm!"
Lam Hi Thần nắm tay để trên môi, cười khẽ hai tiếng. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu cùng y nói đủ chuyện trời nam đất bắc. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, con đường mà Lam Hi Thần đang đưa hắn đi chính là đường về Tĩnh thất. Trong tiềm thức của hắn đã sớm tạo thành thói quen đi qua con đường này, đương nhiên không thấy khác thường. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó cực kỳ không đúng.
Lam Hi Thần dừng lại ở đầu lối rẽ, nói:
"Ta còn có chút việc, cho nên chỉ đưa đệ đến đây thôi, tiếp theo đệ tự đi nhé."
Quả nhiên, y vừa dứt lời, liền mỉm cười, đổi chủ đề:
"Mạc công tử, thúc phụ không phải là người không nói đạo lý, Cô Tô Lam thị cũng không phải là gia tộc không hiểu tình thâm. Nếu đệ cùng Vong Cơ thực sự lưỡng tình tương duyệt, Lam gia cũng không ở giữa làm khó."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, đang muốn hành lễ nói lời cảm tạ, Lam Hi Thần lại khẽ giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói:
"Nếu Mạc công tử, đệ thực sự là "Mạc công tử" trong lời đệ nói..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện nâng tay, vỗ lên trán mình một cái, tạo ra một tiếng "bép" thật lớn, phá vỡ dư âm từ câu nói long trời lở đất đang còn phiêu tán trong không khí kia. Tuy rằng sớm đã biết Lam Trạm cái người này không dễ lên tiếng, nếu đã đại khai kim khẩu thì nhất định sẽ đánh đúng trọng điểm, nhưng mà cái kiểu không mở miệng nói được một câu kinh động lòng người thì chết không cam lòng* này, hắn sống qua hai đời vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
(*Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu: một câu thơ trong bài "Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật" của Đỗ Phủ, dịch thơ: "Lời chẳng kinh người, chết chẳng thôi".)
Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn là thiếu niên bị thúc phụ của y ảnh hưởng quá lớn, chính là một tên tiểu cổ bản không hơn không kém. Còn không thì cũng là một người trải qua năm rộng tháng dài rèn luyện cùng tu dưỡng, đối với mọi việc đều có thể duy trì sự thản nhiên ổn trọng. Cho nên lúc này, Ngụy Vô Tiện hắn mới chợt nhận ra, cho dù là Hàm Quang Quân bát phong bất động, cũng đã từng có một đoạn tuổi trẻ bồng bột kích động như vậy. Chỉ là chính hắn không có cơ hội tận mắt chứng kiến mà thôi.
Rồi xong, lần này thì chấm hết tại đây thật rồi!
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngụy Vô Tiện ôm lấy trán, len lén nhìn biểu cảm của Lam Khải Nhân qua mấy kẽ ngón tay, nghĩ xem phải hoa ngôn xảo ngữ thế nào mới có thể đem tai họa mà nam nhân nhà mình nhất thời xúc động gây ra cứu vãn lại... Từ trước đến nay đều là hắn gây chuyện còn Lam Vong Cơ đi giải quyết hậu quả, hiện giờ đổi lại đến lượt hắn phải vì đối phương mà xoay xở. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Ngụy Vô Tiện lại có chút kích động.
Nhưng mà, Lam Khải Nhân lại không phản ứng mãnh liệt giống như hắn tưởng tượng.
Không quăng chén, cũng không tức giận mắng mỏ, thậm chí đến nửa câu chất vấn hay chỉ trích cũng không nói ra, chỉ trợn trừng hai mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng:
"Vong Cơ, không phải con..."
Hai đầu vai Lam Vong Cơ run lên, hai mắt Ngụy Vô Tiện co rút lại, đứng phắt dậy, phốc một tiếng quỳ xuống bên cạnh Lam Vong Cơ. Hắn cũng không để tâm xem hành động này có hợp lý hay không, liều lĩnh mà ngắt lời Lam Khải Nhân, lên tiếng trước khi ông kịp hỏi gì đó:
"Lam tiên sinh, Lam Trạm y là nhất thời xúc động cho nên mới...!"
"..." Sự chú ý của Lam Khải Nhân đúng là chuyển từ Lam Vong Cơ sang hắn. Không hiểu vì sao, đối mặt với ánh mắt bỗng dưng già nua đi rất nhiều kia, trong ngực Ngụy Vô Tiện lại dâng lên một trận run rẩy, khiến những câu nói sắp sửa thốt ra từ miệng hắn đều một lần nữa được nuốt ngược xuống bụng. Im lặng một lúc, Lam Khải Nhân mới khoát tay áo, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Mạc công tử, mời cậu ra ngoài trước đi."
Ngụy Vô Tiện: "Vãn sinh..."
Hắn còn muốn nói thêm, nhưng thấy Lam Hi Thần ném cho hắn một ánh mắt ra hiệu, cổ họng bỗng dưng nghẹn lại. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ vẫn một mực cúi đầu bên cạnh, mím chặt môi, chống đầu gối đứng lên, bước theo Lam Hi Thần ra ngoài. Cánh cửa sau lưng hắn đóng lại, phát ra một tiếng vang nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Ngụy Vô Tiện đi thật chậm, giống như là hận không thể từ từ vòng quanh Nhã thất một vòng nữa rồi mới rời đi, cố gắng vểnh tai nghe ngóng, không muốn buông tha dù chỉ là một chút ít động tĩnh. Lam Hi Thần thấy thế liền hòa ái cười với hắn, nói:
"Mạc công tử, không cần lo lắng, thúc phụ cũng sẽ không làm khó Vong Cơ đâu."
"..." Ngụy Vô Tiện không dám gật bừa, nói: "Chất tử nhà mình nói thích nam nhân, có thể không tức giận sao?"
Lam Hi Thần có một vẻ hòa ái thân thiết bẩm sinh, lại là huynh trưởng, khiến cho Ngụy Vô Tiện trong lúc nói chuyện với y vô thức quay về dáng vẻ tùy ý, sự đoan chính cố ý duy trì lúc vừa nãy cũng không sót lại gì. Lam Hi Thần cũng không nói toạc ra, cười cười rồi nói tiếp:
"Nếu là trước kia, có lẽ người sẽ thực sự tức giận. Nhưng mà bây giờ thì chắc là không đâu."
Bước chân của Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà khựng lại một nhịp. Thân là người trong cuộc, hắn đương nhiên rõ, "sóng to gió lớn" lúc trước mà Lam Khải Nhân trải qua đến cùng là chuyện gì. Nếu vậy thì xem ra, khi nãy Lam Vong Cơ dám thẳng thắn nói với ông như vậy, tuy rằng vẫn thật tùy hứng, nhưng so với việc hắn làm trước đó thì đúng là cao tay hơn rất nhiều*.
(*Câu gốc "Tiểu vu kiến đại vu": Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy. Câu này có ý nói những gã đồng cốt tay mơ gặp phải thầy phù thủy cao tay ấn thứ thiệt, tàI năng của hai bên khác nhau một trời một vực.)
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ có lỗi với vị tiền bối này. Hắn thầm nghĩ, sau này quay về, nhất định phải hiếu thuận với ông thêm một chút, làm những chuyện khiến ông vui vẻ nhiều hơn, không bao giờ... chọc giận ông nữa.
"Mạc công tử?" Giọng nói của Lam Hi Thần kéo hắn trở về. Vị huynh trưởng mặt mày ôn hòa này có lẽ thật sự không biết là vừa rồi đã phát sinh một chuyện thật lớn, bây giờ liền không chút dấu vết mà nói sang chuyện khác, hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ta nghe nói, đệ cùng Vong Cơ mấy hôm trước trong lúc đang đi về phía đông nam săn đêm, gặp phải chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, đáp:
"Đúng rồi Lam tông chủ. Ngài không biết đâu, lần này chúng ta còn gặp phải một cái đại gia hỏa."
Có lẽ Lam Vong Cơ còn chưa kịp báo lại, Ngụy Vô Tiện liền đem chuyện bọn họ một đường xuôi nam liên tục thấy thiên tai lũ lụt cùng với chuyện gặp được một mảnh vảy của Ứng Long hóa thân gây họa một năm một mười nói rõ cho Lam Hi Thần nghe. Hắn nói đến mức vô cùng hào hứng, khiến cho người nghe cũng như đang đắm chìm trong tình cảnh lúc đó. Lam Hi Thần vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu, nói:
"Quả thật là một phen hung hiểm. Lần này các đệ vất vả rồi."
Ngụy Vô Tiện có chút đắc ý, nói:
"Thật ra có Lam Trạm ở đó, cũng chả có gì ghê gớm lắm!"
Lam Hi Thần nắm tay để trên môi, cười khẽ hai tiếng. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu cùng y nói đủ chuyện trời nam đất bắc. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, con đường mà Lam Hi Thần đang đưa hắn đi chính là đường về Tĩnh thất. Trong tiềm thức của hắn đã sớm tạo thành thói quen đi qua con đường này, đương nhiên không thấy khác thường. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó cực kỳ không đúng.
Lam Hi Thần dừng lại ở đầu lối rẽ, nói:
"Ta còn có chút việc, cho nên chỉ đưa đệ đến đây thôi, tiếp theo đệ tự đi nhé."
Quả nhiên, y vừa dứt lời, liền mỉm cười, đổi chủ đề:
"Mạc công tử, thúc phụ không phải là người không nói đạo lý, Cô Tô Lam thị cũng không phải là gia tộc không hiểu tình thâm. Nếu đệ cùng Vong Cơ thực sự lưỡng tình tương duyệt, Lam gia cũng không ở giữa làm khó."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, đang muốn hành lễ nói lời cảm tạ, Lam Hi Thần lại khẽ giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói:
"Nếu Mạc công tử, đệ thực sự là "Mạc công tử" trong lời đệ nói..."
Ngụy Vô Tiện: "..."