Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
47.
"Này, cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện đem quyển Đông cung đồ đã đánh tráo được bọc thật kỹ đưa cho Lam Vong Cơ, đối phương liền nhận lấy. Được giáo dưỡng tốt từ bé, cho nên cuối cùng y cũng không ngay trên đường lớn mở thứ kia ra xem xét kỹ lưỡng, thay vào đó cẩn thận cất vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, vừa định hỏi xem y còn muốn mua gì khác không thì ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Lam Vong Cơ... Y đã đi trước rất xa rồi.
Hắn không biết phải nói gì, chỉ nhanh chân đuổi theo. Nói chung lúc này Lam Vong Cơ cũng không làm thêm hành động nào dư thừa nữa, hai người ngựa không dừng vó mà đi, rất nhanh đã trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vào đến Tĩnh thất, đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện đem Tị Trần đặt lên giá để kiếm, bất đắc dĩ nhìn Lam Vong Cơ tố khổ:
"Lam Trạm, chúng ta cũng về đến nhà rồi. Dọc đường ta đều phải cầm kiếm hộ ngươi, nặng muốn chết, không có công lao cũng có khổ lao. Coi như ngươi rủ lòng thương xót ta, nói cho ta biết ngươi muốn tìm cái gì được không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, hình như cảm thấy lời của hắn đúng là có lý, tiện miệng nói:
"Tìm, y phục."
"Y phục?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lượt, cũng không thể nào mà nghĩ ra có thứ quần áo gì quý giá đến mức Hàm Quang Quân phải khẩn trương như thế, đến tận khi say rượu mà vẫn nhớ mãi không quên. Hắn nói:
"Quần áo đều ở trong ngăn tủ."
Đối với phòng của chính mình, đương nhiên là Lam Vong Cơ hiểu rõ như lòng bàn tay. Không đợi Ngụy Vô Tiện nhắc lại lần hai, y trực tiếp chạy đến chỗ cần đi. Nhưng mà, chờ y tìm kiếm một trận, đem tất cả quần áo xới tung lộn xộn lên rồi mà mày kiếm vẫn nhíu chặt. Rõ ràng là vẫn không nhìn thấy. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên người y, hỏi:
"Kiện y phục kia rất quan trọng sao?"
Lam Vong Cơ uống say giống hệt như một hài tử vừa chịu ủy khuất, nói:
"Rất quan trọng."
Ngụy Vô Tiện hăng hái giúp y đưa ra chủ ý:
"Nếu là rất quan trọng, có phải sẽ không cất ở chỗ này không? Lam Trạm, bình thường ngươi đem những thứ quan trọng cất ở đâu?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y đứng phắt dậy, lại đi đến ngăn trên của tủ lục tìm một lát, sau đó thành công lôi ra một cái hộp gỗ lớn. Lam Vong Cơ lập tức chuẩn bị mở hộp ra, trước lúc đó còn đưa mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Nếu là bảo bối, Lam Trạm chắc là không muốn để người khác nhìn thấy đâu nhỉ?
Hắn biết điều lấy hai tay che kín mắt lại, ra vẻ mình tuyệt đối không có ý muốn nhìn. Lam Vong Cơ lúc này mới vừa lòng, yên tâm mà mở cái hộp kia ra.
Ngụy Vô Tiện lúc này cũng vô cùng yên tâm thoải mái mà nhìn trộm y qua khe hở giữa mấy ngón tay... "Người khác"? Ngụy Anh hắn cũng không phải là "người khác".
Chỉ thấy cái hòm kia rất lớn, nhưng bên trong lại không chứa quá nhiều thứ. Bút, thêm vài món đồ chơi nhỏ làm từ lá khô cỏ héo... Chỉ có một ít đồ, được đặt vụn vặt lẻ tẻ bên trong cái hộp gỗ đặc biệt lớn kia.
Ngày trước, trong lúc nhàm chán Ngụy Vô Tiện chỉ còn thiếu điều đem Tĩnh thất lật ngược lên, làm gì có thứ mà hắn không biết nữa đâu, vậy mà đối với mấy đồ vật này hắn lại không hề có chút ấn tượng nào. Có điều, hắn nhận ra nét chữ trên mấy tờ giấy lộ ra kia, bởi vì đó rõ ràng là chữ tự tay hắn viết. Tờ giấy đó chính là năm xưa hắn đến cầu học viết ra để quấy rối Lam Trạm!
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng. Nhìn đi nhìn lại mấy thứ còn lại, cẩn thận hồi tưởng một lúc, liền nhớ rõ ràng. Những thứ kia, chính xác đều ít nhiều có chút liên hệ với hắn. Chẳng qua là, năm đó hắn viết nhiều tờ giấy như vậy, Lam Trạm cũng chỉ giữ lại một tờ mà thôi. Về phần những thứ cây cỏ hoa lá ấy, vốn là không thể để lâu, dù cho bảo quản cẩn thận đến mức nào thì không đến vài năm đều hóa thành vụn bụi hết. Ngụy Vô Tiện cũng hiểu ra, vì sao mười mấy năm sau hắn không nhìn thấy mấy thứ này ở Tĩnh thất.
Trong lòng hắn có chút kích động, đang không nhịn được muốn lên tiếng thì thấy Lam Vong Cơ lại lần mò một lúc, sau đó mở ra ngăn dưới của chiếc hộp. Ngụy Vô Tiện lấy lại bình tĩnh, nhìn trộm tiếp, phát hiện ra trong đó đúng là có một kiện y phục màu trắng.
Bộ quần áo kia quả thực vô cùng bình thường, nhưng cũng thật quen mắt... là Ngụy Vô Tiện lúc trước từng mặc qua.
"..."
Lam Vong Cơ tìm thấy bộ y phục, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày cũng giãn ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt vải. Y nắm lấy một bên tay áo, đặt ở bên môi, dịu dàng mà hôn lên một cái.
Trái tim Ngụy Vô Tiện giống như bị một cái kim nhỏ hung hăng đâm một nhát, không thể tiếp tục nhìn nữa, mạnh mẽ túm lấy bả vai Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm!"
Bộ y phục trong tay Lam Vong Cơ cũng rơi lại vào trong hộp, bị hắn quát một tiếng liền ngây ngẩn cả người, ngước mắt lên, ngơ ngác mà nhìn người trước mặt. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng nhìn y phục, nhìn ta đây này. Ta đang ở trước mắt ngươi đây! Còn nhìn y phục làm gì!"
"..." Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, như đang suy nghĩ một cách khó nhọc, sau đó mày kiếm lại từ từ nhướng cao lên, khóe môi giật giật, lên tiếng: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng rồi, ta đây." Hắn cố gắng nở một nụ cười thật tươi, dù không đúng lúc vẫn đùa một câu: "Lam Trạm, sao ngươi lại có thể như vậy, uống chén rượu vào liền quên mất ta rồi?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ta...!"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ôm lấy cổ y, nói:
"Đừng nói nữa, đều là lỗi của ta."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngoài miệng tuy vẫn nói là không có chuyện gì, nhưng nếu không phải tận sâu trong đáy lòng vẫn còn có nút thắt chưa được gỡ bỏ thì tại sao lại vừa uống một chén rượu liền lộ ra cảm xúc thật. Nến như thật sự tin rằng hắn đã trở về, làm sao có thể từ trong tiềm thức còn trân trọng một bộ y phục hơn cả một người "xa lạ" đang sống sờ sờ trước mắt?
Hắn cứ tưởng rằng mình cứ giấu kín mọi chuyện thì sẽ hóa giải được chấp niệm của Lam Vong Cơ. Nhưng đến lúc này hắn mới hiểu rõ, hắn càng muốn tốt cho y, càng muốn giấu giếm, thì lại càng không cách nào giải trừ.
"Ta xin lỗi, Lam Trạm, thật sự xin lỗi." Ngụy Vô Tiện ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng rộng, nói: "Ta không nên giấu ngươi."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện đáp: "Ơi."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh"
Ngụy Vô Tiện lại đáp: "Ơi."
"Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh..."
"Ừ, Lam Trạm."
Tiếng gọi ôn nhu lại xen lẫn vài tia run rẩy nhè nhẹ kia khiến trái tim Ngụy Vô Tiện như muốn tan ra... Đừng nói đến cái chân tướng chó má gì đó, lúc này kể cả vì Lam Trạm mà lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không chối từ.
Yên tĩnh ôm nhau một lúc, Lam Vong Cơ mới lên tiếng:
"Ngụy Anh, ngươi, biết Hiểu Tinh Trần."
Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, nói:
"Phải, ta biết y."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Ngươi không chỉ biết y, người còn hiểu y rất rõ. Nhưng mà rõ ràng, sau khi ngươi... y mới xuống núi."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ừ."
Hắn thầm nghĩ, Lam Trạm hẳn là đã tỉnh rượu rồi đi.
Lam Vong Cơ chỉ dừng lại một chút, thanh âm rầu rĩ lại tiếp tục vang lên:
"Ngươi, cũng thật sự hiểu rõ ta. Cứ như là thường xuyên cùng ta đi săn đêm, còn sinh sống cùng ta nữa. Nhưng ta và ngươi..."
Y cùng Ngụy Anh, thực ra chưa hề có chuyện gì quá phận liên quan đến nhau.
Ngụy Vô Tiện lại càng siết chặt vòng tay đang ôm y hơn, nói:
"Ừ..."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt mà nói ra tất cả những điểm không hợp lý, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua. Tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, mỗi một hành động nhỏ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đều đem hết thảy đặt ở trong mắt, nhớ thật rõ ràng. Giống như là khi y đọc một cuốn cổ tịch vậy, tuy rằng không đến mức chỉ cần liếc qua là không quên được, nhưng nhìn ở trong mắt liền đặt vào trong lòng, xem như trân bảo.
Ngụy Anh không chỉ hiểu rõ từng thói quen của y, còn vô cùng quen thuộc với Vân Thâm Bất Tri Xứ, ví dụ như biết được bí dược mà nhà họ không truyền ra ngoài. Lam Vong Cơ không biết phải nói sao cho rõ loại cảm giác này, giống như là Ngụy Anh trong lúc nào đó mà y không rõ, đã trải qua một quãng thời gian dài hơn y rất nhiều. Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, nếu như muốn so dài hay ngắn, rõ ràng là thời gian mà y "sống" trên đời dài hơn hắn nhiều.
Lam Vong Cơ chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng cũng vòng tay đáp lại cái ôm của Ngụy Vô Tiện, từng chút từng chút một siết chặt lấy hắn vào lòng, nói:
"Ngụy Anh, cho dù là chuyện gì, đừng dối ta lần nữa."
"..." Ngụy Vô Tiện đáp: "Được."
Hắn từ trong lồng ngực của Lam Vong Cơ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói:
"Lam Trạm, thật ra lúc này ta với ngươi đều đang ở trong mơ."
"Này, cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện đem quyển Đông cung đồ đã đánh tráo được bọc thật kỹ đưa cho Lam Vong Cơ, đối phương liền nhận lấy. Được giáo dưỡng tốt từ bé, cho nên cuối cùng y cũng không ngay trên đường lớn mở thứ kia ra xem xét kỹ lưỡng, thay vào đó cẩn thận cất vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, vừa định hỏi xem y còn muốn mua gì khác không thì ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Lam Vong Cơ... Y đã đi trước rất xa rồi.
Hắn không biết phải nói gì, chỉ nhanh chân đuổi theo. Nói chung lúc này Lam Vong Cơ cũng không làm thêm hành động nào dư thừa nữa, hai người ngựa không dừng vó mà đi, rất nhanh đã trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vào đến Tĩnh thất, đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện đem Tị Trần đặt lên giá để kiếm, bất đắc dĩ nhìn Lam Vong Cơ tố khổ:
"Lam Trạm, chúng ta cũng về đến nhà rồi. Dọc đường ta đều phải cầm kiếm hộ ngươi, nặng muốn chết, không có công lao cũng có khổ lao. Coi như ngươi rủ lòng thương xót ta, nói cho ta biết ngươi muốn tìm cái gì được không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, hình như cảm thấy lời của hắn đúng là có lý, tiện miệng nói:
"Tìm, y phục."
"Y phục?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một lượt, cũng không thể nào mà nghĩ ra có thứ quần áo gì quý giá đến mức Hàm Quang Quân phải khẩn trương như thế, đến tận khi say rượu mà vẫn nhớ mãi không quên. Hắn nói:
"Quần áo đều ở trong ngăn tủ."
Đối với phòng của chính mình, đương nhiên là Lam Vong Cơ hiểu rõ như lòng bàn tay. Không đợi Ngụy Vô Tiện nhắc lại lần hai, y trực tiếp chạy đến chỗ cần đi. Nhưng mà, chờ y tìm kiếm một trận, đem tất cả quần áo xới tung lộn xộn lên rồi mà mày kiếm vẫn nhíu chặt. Rõ ràng là vẫn không nhìn thấy. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên người y, hỏi:
"Kiện y phục kia rất quan trọng sao?"
Lam Vong Cơ uống say giống hệt như một hài tử vừa chịu ủy khuất, nói:
"Rất quan trọng."
Ngụy Vô Tiện hăng hái giúp y đưa ra chủ ý:
"Nếu là rất quan trọng, có phải sẽ không cất ở chỗ này không? Lam Trạm, bình thường ngươi đem những thứ quan trọng cất ở đâu?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y đứng phắt dậy, lại đi đến ngăn trên của tủ lục tìm một lát, sau đó thành công lôi ra một cái hộp gỗ lớn. Lam Vong Cơ lập tức chuẩn bị mở hộp ra, trước lúc đó còn đưa mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Nếu là bảo bối, Lam Trạm chắc là không muốn để người khác nhìn thấy đâu nhỉ?
Hắn biết điều lấy hai tay che kín mắt lại, ra vẻ mình tuyệt đối không có ý muốn nhìn. Lam Vong Cơ lúc này mới vừa lòng, yên tâm mà mở cái hộp kia ra.
Ngụy Vô Tiện lúc này cũng vô cùng yên tâm thoải mái mà nhìn trộm y qua khe hở giữa mấy ngón tay... "Người khác"? Ngụy Anh hắn cũng không phải là "người khác".
Chỉ thấy cái hòm kia rất lớn, nhưng bên trong lại không chứa quá nhiều thứ. Bút, thêm vài món đồ chơi nhỏ làm từ lá khô cỏ héo... Chỉ có một ít đồ, được đặt vụn vặt lẻ tẻ bên trong cái hộp gỗ đặc biệt lớn kia.
Ngày trước, trong lúc nhàm chán Ngụy Vô Tiện chỉ còn thiếu điều đem Tĩnh thất lật ngược lên, làm gì có thứ mà hắn không biết nữa đâu, vậy mà đối với mấy đồ vật này hắn lại không hề có chút ấn tượng nào. Có điều, hắn nhận ra nét chữ trên mấy tờ giấy lộ ra kia, bởi vì đó rõ ràng là chữ tự tay hắn viết. Tờ giấy đó chính là năm xưa hắn đến cầu học viết ra để quấy rối Lam Trạm!
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng. Nhìn đi nhìn lại mấy thứ còn lại, cẩn thận hồi tưởng một lúc, liền nhớ rõ ràng. Những thứ kia, chính xác đều ít nhiều có chút liên hệ với hắn. Chẳng qua là, năm đó hắn viết nhiều tờ giấy như vậy, Lam Trạm cũng chỉ giữ lại một tờ mà thôi. Về phần những thứ cây cỏ hoa lá ấy, vốn là không thể để lâu, dù cho bảo quản cẩn thận đến mức nào thì không đến vài năm đều hóa thành vụn bụi hết. Ngụy Vô Tiện cũng hiểu ra, vì sao mười mấy năm sau hắn không nhìn thấy mấy thứ này ở Tĩnh thất.
Trong lòng hắn có chút kích động, đang không nhịn được muốn lên tiếng thì thấy Lam Vong Cơ lại lần mò một lúc, sau đó mở ra ngăn dưới của chiếc hộp. Ngụy Vô Tiện lấy lại bình tĩnh, nhìn trộm tiếp, phát hiện ra trong đó đúng là có một kiện y phục màu trắng.
Bộ quần áo kia quả thực vô cùng bình thường, nhưng cũng thật quen mắt... là Ngụy Vô Tiện lúc trước từng mặc qua.
"..."
Lam Vong Cơ tìm thấy bộ y phục, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày cũng giãn ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt vải. Y nắm lấy một bên tay áo, đặt ở bên môi, dịu dàng mà hôn lên một cái.
Trái tim Ngụy Vô Tiện giống như bị một cái kim nhỏ hung hăng đâm một nhát, không thể tiếp tục nhìn nữa, mạnh mẽ túm lấy bả vai Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm!"
Bộ y phục trong tay Lam Vong Cơ cũng rơi lại vào trong hộp, bị hắn quát một tiếng liền ngây ngẩn cả người, ngước mắt lên, ngơ ngác mà nhìn người trước mặt. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng nhìn y phục, nhìn ta đây này. Ta đang ở trước mắt ngươi đây! Còn nhìn y phục làm gì!"
"..." Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, như đang suy nghĩ một cách khó nhọc, sau đó mày kiếm lại từ từ nhướng cao lên, khóe môi giật giật, lên tiếng: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng rồi, ta đây." Hắn cố gắng nở một nụ cười thật tươi, dù không đúng lúc vẫn đùa một câu: "Lam Trạm, sao ngươi lại có thể như vậy, uống chén rượu vào liền quên mất ta rồi?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ta...!"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ôm lấy cổ y, nói:
"Đừng nói nữa, đều là lỗi của ta."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngoài miệng tuy vẫn nói là không có chuyện gì, nhưng nếu không phải tận sâu trong đáy lòng vẫn còn có nút thắt chưa được gỡ bỏ thì tại sao lại vừa uống một chén rượu liền lộ ra cảm xúc thật. Nến như thật sự tin rằng hắn đã trở về, làm sao có thể từ trong tiềm thức còn trân trọng một bộ y phục hơn cả một người "xa lạ" đang sống sờ sờ trước mắt?
Hắn cứ tưởng rằng mình cứ giấu kín mọi chuyện thì sẽ hóa giải được chấp niệm của Lam Vong Cơ. Nhưng đến lúc này hắn mới hiểu rõ, hắn càng muốn tốt cho y, càng muốn giấu giếm, thì lại càng không cách nào giải trừ.
"Ta xin lỗi, Lam Trạm, thật sự xin lỗi." Ngụy Vô Tiện ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng rộng, nói: "Ta không nên giấu ngươi."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện đáp: "Ơi."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh"
Ngụy Vô Tiện lại đáp: "Ơi."
"Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh, Ngụy Anh..."
"Ừ, Lam Trạm."
Tiếng gọi ôn nhu lại xen lẫn vài tia run rẩy nhè nhẹ kia khiến trái tim Ngụy Vô Tiện như muốn tan ra... Đừng nói đến cái chân tướng chó má gì đó, lúc này kể cả vì Lam Trạm mà lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không chối từ.
Yên tĩnh ôm nhau một lúc, Lam Vong Cơ mới lên tiếng:
"Ngụy Anh, ngươi, biết Hiểu Tinh Trần."
Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, nói:
"Phải, ta biết y."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Ngươi không chỉ biết y, người còn hiểu y rất rõ. Nhưng mà rõ ràng, sau khi ngươi... y mới xuống núi."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ừ."
Hắn thầm nghĩ, Lam Trạm hẳn là đã tỉnh rượu rồi đi.
Lam Vong Cơ chỉ dừng lại một chút, thanh âm rầu rĩ lại tiếp tục vang lên:
"Ngươi, cũng thật sự hiểu rõ ta. Cứ như là thường xuyên cùng ta đi săn đêm, còn sinh sống cùng ta nữa. Nhưng ta và ngươi..."
Y cùng Ngụy Anh, thực ra chưa hề có chuyện gì quá phận liên quan đến nhau.
Ngụy Vô Tiện lại càng siết chặt vòng tay đang ôm y hơn, nói:
"Ừ..."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt mà nói ra tất cả những điểm không hợp lý, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua. Tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, mỗi một hành động nhỏ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đều đem hết thảy đặt ở trong mắt, nhớ thật rõ ràng. Giống như là khi y đọc một cuốn cổ tịch vậy, tuy rằng không đến mức chỉ cần liếc qua là không quên được, nhưng nhìn ở trong mắt liền đặt vào trong lòng, xem như trân bảo.
Ngụy Anh không chỉ hiểu rõ từng thói quen của y, còn vô cùng quen thuộc với Vân Thâm Bất Tri Xứ, ví dụ như biết được bí dược mà nhà họ không truyền ra ngoài. Lam Vong Cơ không biết phải nói sao cho rõ loại cảm giác này, giống như là Ngụy Anh trong lúc nào đó mà y không rõ, đã trải qua một quãng thời gian dài hơn y rất nhiều. Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, nếu như muốn so dài hay ngắn, rõ ràng là thời gian mà y "sống" trên đời dài hơn hắn nhiều.
Lam Vong Cơ chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng cũng vòng tay đáp lại cái ôm của Ngụy Vô Tiện, từng chút từng chút một siết chặt lấy hắn vào lòng, nói:
"Ngụy Anh, cho dù là chuyện gì, đừng dối ta lần nữa."
"..." Ngụy Vô Tiện đáp: "Được."
Hắn từ trong lồng ngực của Lam Vong Cơ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói:
"Lam Trạm, thật ra lúc này ta với ngươi đều đang ở trong mơ."