Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#14.04.2022
Dư Thính đi vào phòng tắm tắm rửa, tiếp đó sấy tóc cho nửa ướt nửa khô, toàn thân dùng sản phẩm chăm sóc da có mùi hương ngọt ngào. Cuối cùng mặc vào bộ đồ ngủ bằng vải lụa, đi chân trần ra ngoài.
Yến Từ ngồi trên bàn làm việc xử lý những phần công việc còn đang dang dở, tay áo xoắn lên đến khuỷu tay làm lộ ra đường nét rắn chắc của cánh tay, cơ bắp săn chắc. Chỗ nhô lên nơi cổ tay là vị trí quyến rũ nhất trên cơ thể anh.
Dư Thính bất giác nhìn anh chằm chằm, nhìn rất lâu.
Yến Từ giống như không cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của cô, lông mi dưới ánh đèn tạo thành cái bóng nhỏ che khuất đôi mắt anh, yên tĩnh trầm lặng.
Dư Thính lại cúi đầu bản thân mình.
Bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, chất liệu vải lụa dính sát đường cong trên cơ thể, chiều dài đến đùi, hai dây áo mỏng manh lỏng lẻo treo trên vai. Lúc chọn đồ Dư Thính không dám mua những bộ quá hở hang, nên đã chọn loại có vẻ bình thường này, nửa kín nửa hở, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, Yến Từ chắc chắn sẽ thích nó!
Dư Thính ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói, “Yến Từ, em quên mang dép mất rồi.”
Quả nhiên, động tác đánh máy của cậu dừng lại.
Cô gái đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn anh tươi cười, trong ánh mắt lấp lánh có thể thấy được một chút ngại ngùng khó che dấu. Mái tóc đen dài của cô đã dài hơn trước, xoã tung trước ngực.
Yến Từ dời tầm mắt xuống phía dưới.
Cũng không biết là do màu sắc của chiếc váy hay ánh hoàng hôn ngoài kia, mà làn da cô dường như trắng đến mức lạ thường, cứ như đang phát sáng.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, đầu ngón chân của cô e ngại cuộn tròn lại.
Yến Từ nhìn bầu trời chiều tối bên ngoài, lại quay sang nhìn Dư Thính, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói.
Dư Thính xấu hổ, căng da đầu nói, “Ngồi máy bay mấy tiếng rất mệt, em muốn đi ngủ sớm.”
“Được, vậy em ngủ trước đi, tối nay muốn ăn gì thì nói anh.” Nói xong, Yến Từ lại tiếp tục gõ phím.
Vẻ mặt thờ ơ của anh khiến Dư Thính hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó dùng sức đi đùng đùng lên lầu về phòng ngủ. Còn sớm như vậy, cô mẹ nó làm sao mà ngủ được! Dư Thính nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó kéo ngăn tủ lấy hộp áo mưa ra chơi đùa, rồi lại nhìn cửa phòng một hồi, xác định Yến Từ thật sự không đi lên dỗ cô thì phồng má, lúc này mới không nhịn được nữa ———
“Yến Từ ——!!”
Người đàn ông kia nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng.
“Anh dỗ em ngủ đi.” Dư Thính bá đạo ra lệnh.
Anh bỏ dép ra, tiến lên giường ôm cô vào trong lòng.
Cơ thể Dư Thính mềm mại như bông vậy, khung xương cũng nhỏ, chỉ một tay Yến Từ cũng đủ để khống chế cô nằm ngoan ngoãn rồi.
Cô mới tắm xong, mùi hương của sữa tắm còn chưa tan hết, mùi thơm dịu dàng triền miên của phong linh thảo không ngừng chui vào chóp mũi anh, trong nháy mắt anh thấy hơi mê mang, ánh mắt ngày càng sâu hơn, đầu ngón tay như có như không xoa nhẹ bả vai cô.
Dư Thính bị trêu chọc đến ngứa ngáy, cảm xúc khó miêu tả như sắp tràn ra khỏi cơ thể.
Anh tiến lại gần hơn, chóp mũi ghé vào đầu vai cô, hít nhẹ.
Dư Thính khẩn trương nhắm mắt lại, đến khi đôi môi lạnh lẽo kia dán lên cổ thì không nhịn được khẽ nức nở một tiếng.
“Thính Thính…” Yến Từ gọi tên cô, môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn tinh xảo của cô.
Yến Từ dịu dàng hôn nơi này, lại hôn nơi kia, thỉnh thoảng còn nỉ non gọi tên cô, chọc cho Dư Thính toàn thân khô nóng.
Hai người triền miên hồi lâu, đang lúc Dư Thính cho rằng sắp tiến vào trọng điểm rồi thì Yến Từ đột nhiên đình chỉ mọi động tác, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Dư Thính đờ người.
Sau khi xác định không còn gì nữa, cô lập tức xoay lưng lại đối mặt với cậu, “Chỉ, chỉ như thế thôi?”
Yến - vô tội - Từ: “Ừ?”
“Em nói chỉ có thể thôi à?”
“....??”
“Không làm?”
Cuối cùng Yến Từ cũng hiểu ra.
Nhìn gương mặt đỏ bừng có vài phần sắc tình của Dư Thính, Yến Từ cố nhịn cười, tỏ vẻ khó hiểu: “Làm cái gì?”
Dư Thính cực kỳ tức giận.
Người này rõ ràng là hiểu hết mà còn hỏi ngược lại cô, cố ý muốn trêu ghẹo cô đây mà.
Đồ xấu xa, đồ đáng ghét.
Dư Thính không nhịn được nhìn bản thân bị trêu chọc hết lần này đến lần khác, bật dậy xoay người ngồi lên người Yến Từ, dùng sức lôi kéo quần áo anh, tức giận nói: “Em mặc kệ, phải làm!”
Yến Từ tuỳ ý nằm im để cô làm bậy.
Nhưng mà hôm nay anh mặc áo hoodie chứ không phải áo sơ mi nên không dễ cởi ra, Dư Thính tổn nửa ngày mà không cởi được, ngược lại còn làm bản thân mệt đến mức thở hồng hộc, nằm dài trên người anh, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.
“Tại sao chứ?” Dư Thính không hiểu.
Rõ ràng cô xinh đẹp đáng yêu người gặp người yêu, mỗi giây mỗi phút Yến Từ đều yêu cô không hết, lúc trước nhẫn nhịn là vì cô còn đang học cấp ba, nhưng bây giờ cô đã lên đại học rồi, tại sao còn không chịu làm?!
Gương mặt cô phụng phịu dán lên ngực anh, Yến Từ cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, “Kết hôn xong mới được làm.”
Kết hôn?
Dư Thính bất ngờ trừng to mắt, “Vậy phải đợi lâu lắm.”
“Không lâu, rất nhanh thôi.”
“Không được không được, em không chờ nỗi đâu, anh xem, cái gì em cũng đã chuẩn bị hết trơn rồi còn đâu!” Dư Thính lấy hộp áo mưa ban nãy giấu dưới gối ra, bây giờ Yến Từ cũng hiểu tại sao ban nãy cô lại lén lút như thế.
“Làm đi ~” Dư Thính làm nũng cọ cọ gương mặt anh, “Làm đi mà ~”
Yến Từ nhìn “yêu nữ” trước mặt không chút lay động, ánh mắt kiên quyết, “Không được, phải đợi kết hôn.”
Dư Thính im lặng chừng một phút rồi ngẩng đầu lên, “Có phải anh sợ em sẽ không chịu trách nhiệm với anh không?”
Yến Từ: “...”
Dư Thính ngồi trên người anh thề thốt, “Bảo bối anh yên tâm, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, chăm sóc anh cả đời.”
Cô bỏ tay xuống, uỷ khuất nhìn anh, “Anh thấy hài lòng chưa?”
Yến Từ cong môi, kéo cô vào lòng hôn khắp gương mặt cô.
Dư Thính bị hôn thấy hơi ngứa ngáy, muốn tránh mà không được, bật cười thành tiếng.
Sau khi dỗ cô cười vui vẻ Yến Từ mới dừng lại.
Anh thân mật vuốt ve hai bên má Dư Thính, ánh mắt chuyên chú, “Thính Thính.”
Dư Thính nhịn cười, nghiêm túc nghe anh nói.
“Anh muốn em, rất muốn.” Anh nói, “Không phải là ham muốn nhất thời, mà là muốn em cả đời.”
Cả ngày lẫn đêm anh đều tưởng tượng đến một tương lai nào đó, Dư Thính sẽ trở thành vợ anh, ở bên anh cả đời, anh muốn làm chồng cô, là người duy nhất của đời cô.
Yến Từ kéo tay cô, đặt lên miệng hôn hôn, giọng nói dịu dàng, “Vậy nên, em ngoan ngoãn một chút đi, có được không?”
Dư Thính mê mang gật đầu một cái.
Cho đến khi đối phương rời khỏi phòng, Dư Thính mới hung hăng đập đầu vào gối, tức giận lăn lóc mấy vòng.
—— Ass chết tiệt, cô lại bị lừa!!!
Hơn nửa ngày trời Dư Thính không online, nhóm bạn thân cũng ngửi được mùi kỳ quái, lập tức nháo nhào lên.
‘Cố Song Song: Có khi ngày mai ai kia không xuống giường được đó nha.’
‘Địch Nguyệt: Tớ cũng nghĩ vậy.’
‘Hạ Thất Tịch: Vậy ngày mai chúng ta có cần đến nhà Thính Thính không?’
‘Cố Song Song: Cậu mở to con mắt ra mà nhìn đi, người ta bận hưởng thụ dịch vụ chăm sóc đặc biệt của người đàn ông kia rồi.’
Đúng lúc Dư Thính vừa mở điện thoại lên liền nhìn thấy tin nhắn này, lập tức đen mặt: ‘Cút.’
‘Cố Song Song: …..?????’
‘Cố Song Song: Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Yến Từ nhanh như vậy à?!’
Cái gì mà ‘nhanh như vậy à’!?
Hai người họ cái gì cũng chưa làm có được chưa?
Dư Thính bực bội giải thích: ‘Không được.’
‘Địch Nguyệt: Ai không được? Yến Từ không được?’
‘Dư Thính: Cút, cậu mới không được.’
‘Hạ Thất Tịch: Ồ, vậy là Thính Thính không được.’
‘Thông báo: Hạ Thất Tịch đã bị mời ra khỏi nhóm chat.’
Địch Nguyệt lại kéo Hạ Thất Tịch vào nhóm, thẳng thắn nói: ‘Thẹn quá hóa giận.’
Dư Thính lại đem người đá ra, giải thích: ‘Người kia nói phải đợi kết hôn thì mới được làm, tớ phải chờ tới bao giờ đây trời.’
‘Địch Nguyệt: … Cho nên hai người có phải đều không được hết không?’
‘Dư Thính: ….’
Fuck, cuộc trò chuyện này đi vào bế tắc rồi.
Dư Thính tức giận tắt wechat, nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời này, cuối cùng tự hỏi một vấn đề: Yến Từ có được hay không?
Cô lăn trái nghiêng phải, không cách nào đưa ra câu trả lời.
Cuối cùng vẫn là nhịn không được, quyết định đi tìm Yến Từ tìm hiểu một chút.
Dưới lầu không có ai, nhưng tài liệu của anh vẫn còn đó.
Dư Thính đi khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Yến Từ đâu, bỗng nhiên chú ý tới có một cánh cửa đang đóng, là cửa phòng tắm. Cô rón rén tiến lại gần, cách một cánh cửa, cô nghe thấy tiếng nước chảy xiết cùng với tiếng thở dốc nặng nề hoà vào cùng dòng nước.
Mặt Dư Thính đỏ lên, lại rón rén chạy về phòng ngủ chui vào trong chăn.
Cô nói rồi mà, Yến Từ chắc chắn được!!
________
: ತ_ತ
#14.04.2022
Dư Thính đi vào phòng tắm tắm rửa, tiếp đó sấy tóc cho nửa ướt nửa khô, toàn thân dùng sản phẩm chăm sóc da có mùi hương ngọt ngào. Cuối cùng mặc vào bộ đồ ngủ bằng vải lụa, đi chân trần ra ngoài.
Yến Từ ngồi trên bàn làm việc xử lý những phần công việc còn đang dang dở, tay áo xoắn lên đến khuỷu tay làm lộ ra đường nét rắn chắc của cánh tay, cơ bắp săn chắc. Chỗ nhô lên nơi cổ tay là vị trí quyến rũ nhất trên cơ thể anh.
Dư Thính bất giác nhìn anh chằm chằm, nhìn rất lâu.
Yến Từ giống như không cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của cô, lông mi dưới ánh đèn tạo thành cái bóng nhỏ che khuất đôi mắt anh, yên tĩnh trầm lặng.
Dư Thính lại cúi đầu bản thân mình.
Bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, chất liệu vải lụa dính sát đường cong trên cơ thể, chiều dài đến đùi, hai dây áo mỏng manh lỏng lẻo treo trên vai. Lúc chọn đồ Dư Thính không dám mua những bộ quá hở hang, nên đã chọn loại có vẻ bình thường này, nửa kín nửa hở, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, Yến Từ chắc chắn sẽ thích nó!
Dư Thính ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói, “Yến Từ, em quên mang dép mất rồi.”
Quả nhiên, động tác đánh máy của cậu dừng lại.
Cô gái đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn anh tươi cười, trong ánh mắt lấp lánh có thể thấy được một chút ngại ngùng khó che dấu. Mái tóc đen dài của cô đã dài hơn trước, xoã tung trước ngực.
Yến Từ dời tầm mắt xuống phía dưới.
Cũng không biết là do màu sắc của chiếc váy hay ánh hoàng hôn ngoài kia, mà làn da cô dường như trắng đến mức lạ thường, cứ như đang phát sáng.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, đầu ngón chân của cô e ngại cuộn tròn lại.
Yến Từ nhìn bầu trời chiều tối bên ngoài, lại quay sang nhìn Dư Thính, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói.
Dư Thính xấu hổ, căng da đầu nói, “Ngồi máy bay mấy tiếng rất mệt, em muốn đi ngủ sớm.”
“Được, vậy em ngủ trước đi, tối nay muốn ăn gì thì nói anh.” Nói xong, Yến Từ lại tiếp tục gõ phím.
Vẻ mặt thờ ơ của anh khiến Dư Thính hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó dùng sức đi đùng đùng lên lầu về phòng ngủ. Còn sớm như vậy, cô mẹ nó làm sao mà ngủ được! Dư Thính nằm trên giường lăn qua lăn lại, sau đó kéo ngăn tủ lấy hộp áo mưa ra chơi đùa, rồi lại nhìn cửa phòng một hồi, xác định Yến Từ thật sự không đi lên dỗ cô thì phồng má, lúc này mới không nhịn được nữa ———
“Yến Từ ——!!”
Người đàn ông kia nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng.
“Anh dỗ em ngủ đi.” Dư Thính bá đạo ra lệnh.
Anh bỏ dép ra, tiến lên giường ôm cô vào trong lòng.
Cơ thể Dư Thính mềm mại như bông vậy, khung xương cũng nhỏ, chỉ một tay Yến Từ cũng đủ để khống chế cô nằm ngoan ngoãn rồi.
Cô mới tắm xong, mùi hương của sữa tắm còn chưa tan hết, mùi thơm dịu dàng triền miên của phong linh thảo không ngừng chui vào chóp mũi anh, trong nháy mắt anh thấy hơi mê mang, ánh mắt ngày càng sâu hơn, đầu ngón tay như có như không xoa nhẹ bả vai cô.
Dư Thính bị trêu chọc đến ngứa ngáy, cảm xúc khó miêu tả như sắp tràn ra khỏi cơ thể.
Anh tiến lại gần hơn, chóp mũi ghé vào đầu vai cô, hít nhẹ.
Dư Thính khẩn trương nhắm mắt lại, đến khi đôi môi lạnh lẽo kia dán lên cổ thì không nhịn được khẽ nức nở một tiếng.
“Thính Thính…” Yến Từ gọi tên cô, môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn tinh xảo của cô.
Yến Từ dịu dàng hôn nơi này, lại hôn nơi kia, thỉnh thoảng còn nỉ non gọi tên cô, chọc cho Dư Thính toàn thân khô nóng.
Hai người triền miên hồi lâu, đang lúc Dư Thính cho rằng sắp tiến vào trọng điểm rồi thì Yến Từ đột nhiên đình chỉ mọi động tác, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Dư Thính đờ người.
Sau khi xác định không còn gì nữa, cô lập tức xoay lưng lại đối mặt với cậu, “Chỉ, chỉ như thế thôi?”
Yến - vô tội - Từ: “Ừ?”
“Em nói chỉ có thể thôi à?”
“....??”
“Không làm?”
Cuối cùng Yến Từ cũng hiểu ra.
Nhìn gương mặt đỏ bừng có vài phần sắc tình của Dư Thính, Yến Từ cố nhịn cười, tỏ vẻ khó hiểu: “Làm cái gì?”
Dư Thính cực kỳ tức giận.
Người này rõ ràng là hiểu hết mà còn hỏi ngược lại cô, cố ý muốn trêu ghẹo cô đây mà.
Đồ xấu xa, đồ đáng ghét.
Dư Thính không nhịn được nhìn bản thân bị trêu chọc hết lần này đến lần khác, bật dậy xoay người ngồi lên người Yến Từ, dùng sức lôi kéo quần áo anh, tức giận nói: “Em mặc kệ, phải làm!”
Yến Từ tuỳ ý nằm im để cô làm bậy.
Nhưng mà hôm nay anh mặc áo hoodie chứ không phải áo sơ mi nên không dễ cởi ra, Dư Thính tổn nửa ngày mà không cởi được, ngược lại còn làm bản thân mệt đến mức thở hồng hộc, nằm dài trên người anh, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.
“Tại sao chứ?” Dư Thính không hiểu.
Rõ ràng cô xinh đẹp đáng yêu người gặp người yêu, mỗi giây mỗi phút Yến Từ đều yêu cô không hết, lúc trước nhẫn nhịn là vì cô còn đang học cấp ba, nhưng bây giờ cô đã lên đại học rồi, tại sao còn không chịu làm?!
Gương mặt cô phụng phịu dán lên ngực anh, Yến Từ cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, “Kết hôn xong mới được làm.”
Kết hôn?
Dư Thính bất ngờ trừng to mắt, “Vậy phải đợi lâu lắm.”
“Không lâu, rất nhanh thôi.”
“Không được không được, em không chờ nỗi đâu, anh xem, cái gì em cũng đã chuẩn bị hết trơn rồi còn đâu!” Dư Thính lấy hộp áo mưa ban nãy giấu dưới gối ra, bây giờ Yến Từ cũng hiểu tại sao ban nãy cô lại lén lút như thế.
“Làm đi ~” Dư Thính làm nũng cọ cọ gương mặt anh, “Làm đi mà ~”
Yến Từ nhìn “yêu nữ” trước mặt không chút lay động, ánh mắt kiên quyết, “Không được, phải đợi kết hôn.”
Dư Thính im lặng chừng một phút rồi ngẩng đầu lên, “Có phải anh sợ em sẽ không chịu trách nhiệm với anh không?”
Yến Từ: “...”
Dư Thính ngồi trên người anh thề thốt, “Bảo bối anh yên tâm, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, chăm sóc anh cả đời.”
Cô bỏ tay xuống, uỷ khuất nhìn anh, “Anh thấy hài lòng chưa?”
Yến Từ cong môi, kéo cô vào lòng hôn khắp gương mặt cô.
Dư Thính bị hôn thấy hơi ngứa ngáy, muốn tránh mà không được, bật cười thành tiếng.
Sau khi dỗ cô cười vui vẻ Yến Từ mới dừng lại.
Anh thân mật vuốt ve hai bên má Dư Thính, ánh mắt chuyên chú, “Thính Thính.”
Dư Thính nhịn cười, nghiêm túc nghe anh nói.
“Anh muốn em, rất muốn.” Anh nói, “Không phải là ham muốn nhất thời, mà là muốn em cả đời.”
Cả ngày lẫn đêm anh đều tưởng tượng đến một tương lai nào đó, Dư Thính sẽ trở thành vợ anh, ở bên anh cả đời, anh muốn làm chồng cô, là người duy nhất của đời cô.
Yến Từ kéo tay cô, đặt lên miệng hôn hôn, giọng nói dịu dàng, “Vậy nên, em ngoan ngoãn một chút đi, có được không?”
Dư Thính mê mang gật đầu một cái.
Cho đến khi đối phương rời khỏi phòng, Dư Thính mới hung hăng đập đầu vào gối, tức giận lăn lóc mấy vòng.
—— Ass chết tiệt, cô lại bị lừa!!!
Hơn nửa ngày trời Dư Thính không online, nhóm bạn thân cũng ngửi được mùi kỳ quái, lập tức nháo nhào lên.
‘Cố Song Song: Có khi ngày mai ai kia không xuống giường được đó nha.’
‘Địch Nguyệt: Tớ cũng nghĩ vậy.’
‘Hạ Thất Tịch: Vậy ngày mai chúng ta có cần đến nhà Thính Thính không?’
‘Cố Song Song: Cậu mở to con mắt ra mà nhìn đi, người ta bận hưởng thụ dịch vụ chăm sóc đặc biệt của người đàn ông kia rồi.’
Đúng lúc Dư Thính vừa mở điện thoại lên liền nhìn thấy tin nhắn này, lập tức đen mặt: ‘Cút.’
‘Cố Song Song: …..?????’
‘Cố Song Song: Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Yến Từ nhanh như vậy à?!’
Cái gì mà ‘nhanh như vậy à’!?
Hai người họ cái gì cũng chưa làm có được chưa?
Dư Thính bực bội giải thích: ‘Không được.’
‘Địch Nguyệt: Ai không được? Yến Từ không được?’
‘Dư Thính: Cút, cậu mới không được.’
‘Hạ Thất Tịch: Ồ, vậy là Thính Thính không được.’
‘Thông báo: Hạ Thất Tịch đã bị mời ra khỏi nhóm chat.’
Địch Nguyệt lại kéo Hạ Thất Tịch vào nhóm, thẳng thắn nói: ‘Thẹn quá hóa giận.’
Dư Thính lại đem người đá ra, giải thích: ‘Người kia nói phải đợi kết hôn thì mới được làm, tớ phải chờ tới bao giờ đây trời.’
‘Địch Nguyệt: … Cho nên hai người có phải đều không được hết không?’
‘Dư Thính: ….’
Fuck, cuộc trò chuyện này đi vào bế tắc rồi.
Dư Thính tức giận tắt wechat, nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời này, cuối cùng tự hỏi một vấn đề: Yến Từ có được hay không?
Cô lăn trái nghiêng phải, không cách nào đưa ra câu trả lời.
Cuối cùng vẫn là nhịn không được, quyết định đi tìm Yến Từ tìm hiểu một chút.
Dưới lầu không có ai, nhưng tài liệu của anh vẫn còn đó.
Dư Thính đi khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Yến Từ đâu, bỗng nhiên chú ý tới có một cánh cửa đang đóng, là cửa phòng tắm. Cô rón rén tiến lại gần, cách một cánh cửa, cô nghe thấy tiếng nước chảy xiết cùng với tiếng thở dốc nặng nề hoà vào cùng dòng nước.
Mặt Dư Thính đỏ lên, lại rón rén chạy về phòng ngủ chui vào trong chăn.
Cô nói rồi mà, Yến Từ chắc chắn được!!
________
: ತ_ತ