Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Bài thánh ca thiêng liêng và thánh thiện vang vọng khắp không gian quanh Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.
Lúc này Kỳ Hinh hết sức bình thản và dịu dàng, sóng nước trong mắt chẳng hề xao động.
- Sự kết hợp sai lầm? – Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng. Lúc nghe thấy câu nói, trong lòng anh cực kì không thoải mái – Đây là nguyên nhân mà cô đã dùng cách thức ngu xuẩn nhất để trốn tránh tôi?
Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh như băng.
- Thiếu Đường, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an tĩnh của riêng bản thân mình, nếu trước kia tôi đã làm anh tức giận thì hiện tại tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh! – Kỳ Hinh hơi chau mày lại.
- Xin lỗi? Cô muốn có cuộc sống an tĩnh, vậy cô muốn sống an tĩnh với ai? Tên bỏ đi Tuyên Tử Dương? – Lăng Thiếu Đường túm chặt lấy cánh tay Kỳ Hinh, không hề khách khí chất vấn.
- Lăng Thiếu Đường, đủ rồi đấy! Anh còn muốn thế nào nữa? Anh đã khiến Tử Dương mất hết thể diện, đừng chửi bới sau lưng anh ấy nữa! – Ánh mắt Kỳ Hinh dần bốc lên ngọn lửa giận.
Lăng Thiếu Đường vứt chiếc kính râm xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng, ánh mắt sắc lạnh đầy tính uy hiếp, anh túm chặt lấy người cô…
- Không! – Kỳ Hinh kinh hãi kêu lên, đôi mắt bình tĩnh lúc này dần bị sự hoảng loạn thay thế.
Nhưng tiếng kêu sợ hãi của cô chỉ đổi lại hành động chiếm đoạt đầy ngông cuồng và bá đạo, anh lạnh lùng xâm chiếm sự ngọt ngào mềm mại của cô!
Sự giãy giụa của cô đã khiến anh có thêm một bước hành động tiếp theo, dọa cô đến ngây người! Anh kéo vạt áo trước của cô ra, cúc áo rơi lả tả xuống sàn đá cẩm thạch làm lộ ra phần da trắng hồng!
- Anh… – Kỳ Hinh thở dốc vì kinh ngạc, cô không ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể làm ra hành động cuồng vọng như vậy khi đang ở trong nhà thờ thiêng liêng thế này!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười lạnh lẽo. Bàn tay anh như đang yêu chiều hoặc giả là đang quý trọng, nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô, đôi môi dán vào tai cô, nhỏ giọng lên tiếng:
- Nhớ kỹ lấy, cô là người phụ nữ của tôi, đừng để tôi bắt gặp cảnh cô tiếp cận với người đàn ông khác, bằng không…
Kỳ Hinh kinh sợ nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Giết không tha! – Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường như một chiếc roi da quật xuống. Ngữ điệu của anh rất nhẹ nhưng lại đầy tính uy hiếp khiến người khác sợ hãi.
Kỳ Hinh mở to mắt đầy vẻ kinh ngạc, trái tim như cánh bướm lung lay, rơi xuống đáy vực sâu.
Cô hoàn toàn vô lực!
Lăng Thiếu Đường cười, hôn lên cổ cô rồi hôn môi cô.
Anh là ma quỷ sao! Đúng vậy, anh chính là ma quỷ, nhất là bây giờ!
- Lăng Thiếu Đường, anh có từng nghĩ rằng sự chuyên chế của anh sẽ hại chết người khác không? Hai năm trước anh lấy Kỳ thị ra để uy hiếp tôi, hai năm sau anh lại giở trò tương tự với Tử Dương, anh thậm chí còn không từ thủ đoạn nào mà hại chết đứa con của mình, anh có còn là người không?
Kỳ Hinh nói bên tai Lăng Thiếu Đường, giọng nói thanh lạnh ẩn chứa rõ sự oán hận. Khi nhớ đến đứa con bị mất, trái tim cô như bị khoét sâu, đầy đau đớn.
Lăng Thiếu Đường chấn động toàn thân! Anh đứng thẳng người lên, tia chân tình vụt qua giây lát nhưng sự lạnh lẽo dần ngưng tụ trong đôi mắt: “Ý cô là, bây giờ cô rất hận tôi!”
- Đúng, Lăng Thiếu Đường, tôi hận anh, nhất là khi nhìn thấy anh ở đây. Anh không hề sám hối những việc mình đã sai, sự hận thù sẽ không bao giờ kết thúc! – Ánh mắt Kỳ Hinh cũng hết sức lạnh lẽo, không còn sự dịu dàng như ngày xưa.
- Được lắm! – Lăng Thiếu Đường cất tiếng cười to vang vọng khắp nhà thờ như xé rách bầu không khí thiêng liêng nơi đây.
- Tôi nói cho cô biết, cho tới giờ tôi chưa từng là tín đồ của thượng đế, cô cho là đứng ở đây thì cô đang ở rất gần thượng đế hay sao? Cô nhầm rồi, sau khi cô gặp tôi thì thượng đế của cô chỉ có một, đó chính là… Lăng Thiếu Đường tôi! Cô hận tôi, vậy thì cứ hận đi, tôi sẽ theo cô đến cùng!
Lúc này, Lăng Thiếu Đường như biến thành quỷ Satan, toàn thân anh toát ra sự tà ác và liều lĩnh, anh không hề ngần ngại khi đứng ngay ở thánh điện tuyên cáo sự chuyên chế và độc đoán chuyên quyền của mình.
Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, cô dường như có thể thấy dù chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.