Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Gần đây Bạch Tuyết và Nhiếp Phong cũng rất bận. Một người bận việc tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập của tập đoàn, một người lo chuyện quản lý về kinh tế. Thời gian họ gặp nhau quả thật rất ít.
Cũng chính vì như thế, Bạch Tuyết mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Tư Hoài Dương vẫn thường xuyên gọi điện thoại đến nhà để trò chuyện, đùa giỡn nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn. Mà nguyên nhân không cần nói ra ai cũng biết.
Mặc dù có chút thương hại cậu ấy nhưng Bạch Tuyết chỉ,biết thản nhiên đón nhận. Dù sao cô và Tư Hoài Dương thật sự trong sáng, nếu hai người bị hiểu lầm là tình nhân thì thật sự trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Gió êm sóng lặng, cuộc sống cứ thế trôi qua, Bạch Tuyết cũng từ từ buông lỏng mình. Cô làm việc cũng vui vẻ, lại có cảm giác làm việc cực tốt như khi làm việc ở Bắc Kinh lúc trước.
Vào ngày lễ kỷ niệm Tuyên Hòa, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng đến chúc mừng mà Nhiếp Phong là người cao nhất đứng ở giữa khán đài thể hiện vị trí lãnh đạo cấp cao.
Bạch Tuyết chỉ là nhân viên nên đứng ở dưới. Cô nhìn bóng dáng Nhiếp Phong cao lớn, mạnh mẽ lại đẹp trai hút hồn mà trong lòng cũng cảm thấy tự hào. Thật sự đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đứng nhìn anh từ xa như thế này.
Thời gian bốn năm, dường như anh chẳng thay đổi gì, vẫn là một người đàn ông nho nhã Trung Quốc mang đậm hơi thở quý tộc England, vẫn dáng người đẹp trai có thể quyến rũ không ít phụ nữ. Thậm chí anh chẳng cần làm gì cũng có thể cuốn hút ánh nhìn của người khác về phía mình.
Nhiếp Phong vốn đang nghe quản lý báo cáo, anh tựa như cảm thấy ánh mắt Bạch Tuyết đang nhìn mình. Vì vậy anh khẽ ngước đầu lên nhìn về hướng cô đang đứng.
Ầm! Lòng Bạch Tuyết bỗng cảm thấy nặng nề, cô bị giật mình đến nỗi cô không nhịn được đưa tay để lên ngực mình để giữ bình tĩnh.
Hai người, một người trên sân khấu, một người đứng ở dưới nhìn nhau. Dường như Bạch Tuyết có thể nghe được tiếng tim mình đập thật lớn.
Nhiếp Phong khẽ nâng khóe môi, mỉm cười với cô. Sau đó anh quay đầu trở lại tiếp tục trò chuyện với các lãnh đạo.
Ôi trời! Bạch Tuyết lấy tay che mặt, cô...... Mới vừa rồi cô giống như những phụ nữ hoa si rồi.
Tình cảm đối với người đàn ông này không hề giảm bớt mà ngược lại hình như càng ngày càng sâu đậm hơn rồi.
**
"Chúc mừng cô, buổi lễ chúc mừng Tuyên Hòa cũng không tệ lắm." Đái Kiều Nghiên đi đến chỗ ngồi gần Bạch Tuyết, hừ lạnh nói: "Nhưng lần này rõ ràng tổng giám đốc Nhiếp đã nâng đỡ cô, chứ nếu không, với năng lực của cô, tôi nghĩ......"
"Quản lý Đái, hiện giờ cô muốn đặt vấn đề với tổng giám đốc Nhiếp và mấy lãnh đạo cấp cao đang đứng trên kia hay với tôi đấy?" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên không chút hoang mang nói: "Cô nên cẩn thận lời nói của mình thì hơn."
Đái Kiều Nghiên giận đến cắn răng nhưng lại không tìm ra cách nào hả giận. Lần trước cô phát giận thì bị Nhiếp Phong bắt được khiển trách một trận.
Cô không cam lòng nhìn Bạch Tuyết đứng ở đây đắc ý, Đái Kiều Nghiên bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Cô cũng đừng vui vẻ quá sớm, tôi nghe chị tôi nói chuyện của cô rồi. Nếu cô không chịu nghe lời khuyên của chị tôi mà vẫn cố chấp muốn gả cho anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận."
Bạch Tuyết chán ghét ngẩng đầu, nói:"Hôn nhân là chuyện của chính tôi. Tôi có cầu xin quản lý giúp đỡ sao? Cám ơn cô và người chị có lòng dạ khó đoán của cô đã cho lời khuyên."
"Bạch Tuyết, cô thật ngốc." Đái Kiều Nghiên không khách khí buông lại những lời này và xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Thật đáng ghét! Bạch Tuyết giận đến nỗi ném cây bút đang cầm trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Đái Kiều Nghiên.
Là quản lý thì ngon lắm sao? Có thể mắng chửi người khác sao?
Đột nhiên, Bạch Tuyết nghĩ đến việc Đái Kiều Nghiên là vợ cũ của Nhiếp Phong vẫn còn là một bí mật, thậm chí trong công ty chẳng ai biết việc đó. Vì sao chứ? Nếu cô gả cho Nhiếp Phong thì cô có giống như vậy không đây?
Nghĩ đến điểm này, chân mày Bạch Tuyết cau lại.
Ngược lại cô rất mong mình sẽ được giống như thế. Cô không muốn người khác gọi mình là “phu nhân”. Chẳng phải lúc đầu Nhiếp Phong nói cô sẽ chăm sóc mẹ anh và Học Văn đó sao? Cô thật sự không biết mình nên làm gì trong căn nhà đó.
Điện thoại trên bàn vang lên, Bạch Tuyết cầm lên, nói: "Chào cô, Bạch Tuyết."
"Bạch Tuyết, vì cảm ơn cô đã giúp Học Văn trốn thoát, tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện cũ." Đái Kiều Nhu nở nụ cười, tiếp tục nói: "Nếu như cô muốn nghe thì đến quán cà phê ở lầu ba. Còn nếu không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng cô sẽ hối hận đấy."
Cũng chính vì như thế, Bạch Tuyết mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Tư Hoài Dương vẫn thường xuyên gọi điện thoại đến nhà để trò chuyện, đùa giỡn nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn. Mà nguyên nhân không cần nói ra ai cũng biết.
Mặc dù có chút thương hại cậu ấy nhưng Bạch Tuyết chỉ,biết thản nhiên đón nhận. Dù sao cô và Tư Hoài Dương thật sự trong sáng, nếu hai người bị hiểu lầm là tình nhân thì thật sự trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Gió êm sóng lặng, cuộc sống cứ thế trôi qua, Bạch Tuyết cũng từ từ buông lỏng mình. Cô làm việc cũng vui vẻ, lại có cảm giác làm việc cực tốt như khi làm việc ở Bắc Kinh lúc trước.
Vào ngày lễ kỷ niệm Tuyên Hòa, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cũng đến chúc mừng mà Nhiếp Phong là người cao nhất đứng ở giữa khán đài thể hiện vị trí lãnh đạo cấp cao.
Bạch Tuyết chỉ là nhân viên nên đứng ở dưới. Cô nhìn bóng dáng Nhiếp Phong cao lớn, mạnh mẽ lại đẹp trai hút hồn mà trong lòng cũng cảm thấy tự hào. Thật sự đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đứng nhìn anh từ xa như thế này.
Thời gian bốn năm, dường như anh chẳng thay đổi gì, vẫn là một người đàn ông nho nhã Trung Quốc mang đậm hơi thở quý tộc England, vẫn dáng người đẹp trai có thể quyến rũ không ít phụ nữ. Thậm chí anh chẳng cần làm gì cũng có thể cuốn hút ánh nhìn của người khác về phía mình.
Nhiếp Phong vốn đang nghe quản lý báo cáo, anh tựa như cảm thấy ánh mắt Bạch Tuyết đang nhìn mình. Vì vậy anh khẽ ngước đầu lên nhìn về hướng cô đang đứng.
Ầm! Lòng Bạch Tuyết bỗng cảm thấy nặng nề, cô bị giật mình đến nỗi cô không nhịn được đưa tay để lên ngực mình để giữ bình tĩnh.
Hai người, một người trên sân khấu, một người đứng ở dưới nhìn nhau. Dường như Bạch Tuyết có thể nghe được tiếng tim mình đập thật lớn.
Nhiếp Phong khẽ nâng khóe môi, mỉm cười với cô. Sau đó anh quay đầu trở lại tiếp tục trò chuyện với các lãnh đạo.
Ôi trời! Bạch Tuyết lấy tay che mặt, cô...... Mới vừa rồi cô giống như những phụ nữ hoa si rồi.
Tình cảm đối với người đàn ông này không hề giảm bớt mà ngược lại hình như càng ngày càng sâu đậm hơn rồi.
**
"Chúc mừng cô, buổi lễ chúc mừng Tuyên Hòa cũng không tệ lắm." Đái Kiều Nghiên đi đến chỗ ngồi gần Bạch Tuyết, hừ lạnh nói: "Nhưng lần này rõ ràng tổng giám đốc Nhiếp đã nâng đỡ cô, chứ nếu không, với năng lực của cô, tôi nghĩ......"
"Quản lý Đái, hiện giờ cô muốn đặt vấn đề với tổng giám đốc Nhiếp và mấy lãnh đạo cấp cao đang đứng trên kia hay với tôi đấy?" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên không chút hoang mang nói: "Cô nên cẩn thận lời nói của mình thì hơn."
Đái Kiều Nghiên giận đến cắn răng nhưng lại không tìm ra cách nào hả giận. Lần trước cô phát giận thì bị Nhiếp Phong bắt được khiển trách một trận.
Cô không cam lòng nhìn Bạch Tuyết đứng ở đây đắc ý, Đái Kiều Nghiên bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Cô cũng đừng vui vẻ quá sớm, tôi nghe chị tôi nói chuyện của cô rồi. Nếu cô không chịu nghe lời khuyên của chị tôi mà vẫn cố chấp muốn gả cho anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận."
Bạch Tuyết chán ghét ngẩng đầu, nói:"Hôn nhân là chuyện của chính tôi. Tôi có cầu xin quản lý giúp đỡ sao? Cám ơn cô và người chị có lòng dạ khó đoán của cô đã cho lời khuyên."
"Bạch Tuyết, cô thật ngốc." Đái Kiều Nghiên không khách khí buông lại những lời này và xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Thật đáng ghét! Bạch Tuyết giận đến nỗi ném cây bút đang cầm trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Đái Kiều Nghiên.
Là quản lý thì ngon lắm sao? Có thể mắng chửi người khác sao?
Đột nhiên, Bạch Tuyết nghĩ đến việc Đái Kiều Nghiên là vợ cũ của Nhiếp Phong vẫn còn là một bí mật, thậm chí trong công ty chẳng ai biết việc đó. Vì sao chứ? Nếu cô gả cho Nhiếp Phong thì cô có giống như vậy không đây?
Nghĩ đến điểm này, chân mày Bạch Tuyết cau lại.
Ngược lại cô rất mong mình sẽ được giống như thế. Cô không muốn người khác gọi mình là “phu nhân”. Chẳng phải lúc đầu Nhiếp Phong nói cô sẽ chăm sóc mẹ anh và Học Văn đó sao? Cô thật sự không biết mình nên làm gì trong căn nhà đó.
Điện thoại trên bàn vang lên, Bạch Tuyết cầm lên, nói: "Chào cô, Bạch Tuyết."
"Bạch Tuyết, vì cảm ơn cô đã giúp Học Văn trốn thoát, tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện cũ." Đái Kiều Nhu nở nụ cười, tiếp tục nói: "Nếu như cô muốn nghe thì đến quán cà phê ở lầu ba. Còn nếu không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng cô sẽ hối hận đấy."