Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7 - Mùi Vị Cấm Dục.
Mẹ kiếp... Hoắc Diễn Huy nhịn không được thầm mắng chửi trong lòng: "Tôi chỉ muốn quan sát vết thương của cô ấy!"
Tô Chỉ Hề không nhìn nổi nữa, cô vén tóc lên, tự giác nâng cằm lên cho Hoắc Diễn Huy nhìn rõ: "Hai bên má đều bị đánh, nhưng mà không bị rách da cũng không bị chảy máu, cho nên tôi thấy không có vấn đề gì lớn, bây giờ cũng không còn đau nữa rồi."
Hoắc Diễn Huy quan sát, khẳng định phán đoán của Tô Chỉ Hề: "Ừ, không cần lo lắng, tôi đưa cho cô thuốc bôi, hai ngày nữa là khỏi rồi, chú ý hai ngày này không nên đụng nước."
"Thật sự sẽ không để lại sẹo sao?" Thiếu gia Hách có hơi nhíu mày, "Có phải cậu chỉ xem qua loa cho xong chuyện thôi không?"
"Không tin tôi thì cậu gọi tôi đến đây làm gì?" Hoắc Diễn Huy tức giận, lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, "Bôi hai lần một ngày, khẳng định đến ngày mai sẽ không còn dấu vết nào nữa."
Tô Chỉ Hề đang muốn nhận lấy, lại bị Thiếu gia Hách nhanh tay giành lấy: "Đưa tôi."
Cô chỉ có thể thu tay về.
Bác sĩ Hoắc hoàn thành xong công việc của mình, thu tay lại, cảm thấy thú vị khi nhìn biểu hiện của Thiếu gia Hách. Anh ta và Hách Kính Nghiêu có thể nói là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bản thân hiểu rất rõ bệnh của Hách Kinh Nghiêu. Không nghĩ tới việc khi còn sống có thể nhìn thấy Hách Kính Nghiêu bôi thuốc cho một người phụ nữ, thật sự rất mới lạ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Kính Nghiêu đầy sự nghiêm túc, giống như đây là một công việc đặc biệt quan trọng. Tô Chỉ Hề cảm giác gò má mát lạnh, tâm tình cũng dần bình phục hơn.
Mặc kệ người đàn ông này có mục đích gì, ít nhất, nhìn thái độ của anh, cũng không làm hại đến mình... Tô Chỉ Hề nghĩ.
"Này này, đủ rồi." Nhìn Hách Kính Nghiêu bôi một lớp rồi lại thêm một lớp, bây giờ Hoắc Diễn Huy không nhìn nổi nữa, "Cậu định sử dụng hết tuýp thuốc này trong một lần sao?"
Hách Kính Nghiêu không để ý tới anh, mà là hỏi Tô Chỉ Hề: "Đủ chưa?"
Tô Chỉ Hề vội vàng gật đầu.
Lúc này Thiếu gia Hách mới thu tay lại: "Em đói bụng không? Tôi bảo bọn họ làm cho em ít đồ ăn."
Tô Chỉ Hề đánh bạo yêu cầu: "Tôi... Trước tiên tôi có thể tắm rửa không?"
Buổi sáng sau khi bị chạy ra khỏi căn phòng của anh, cô vẫn không tìm được cơ hội sửa sang lại bản thân cho tốt, hiện tại cả người có cảm giác hơi khó chịu.
Ánh mắt Hách Kính Nghiêu bỗng thâm sâu, anh nhếch khóe môi: "Đương nhiên là có thể."
Nói xong, cúi người muốn ôm cô.
"Không... Không cần, tự tôi đi!" Tô Chỉ Hề bị dọa sợ muốn chết, "Tôi có thể... Tôi sẽ không đụng đến vết thương ở trên mặt."
Mặt Hoắc Diễn Huy đầy vẻ cười nhạo: "Tôi nói này Thiếu gia Hách, tôi có thể lý giải vì sao cậu kích động như vậy, nhưng cũng đừng gấp gáp như vậy được không. Cậu xem cậu làm con gái nhà người ta sợ rồi kìa!"
"Câm miệng!" Hách Kính Nghiêu thấy anh ta phiền chết, ôm Tô Chỉ Hề đứng lên rồi nhìn Hoắc Diễn Huy nói, "Cậu có thể cút ra khỏi nhà tôi!"
Hách Kính Nghiêu trực tiếp đưa Tô Chỉ Hề lên phòng tắm ở tầng hai.
Tô Chỉ Hề sợ anh giúp cô tắm rửa, đáng thương cầu khẩn: "Thiếu gia Hách, tôi có thể tự làm được."
Yết hầu của Hách Kính Nghiêu bỗng di chuyển lên xuống một cái, lửa nóng từ ánh mắt di chuyển từ lồng ngực đến hai chân thon dài của cô... Thôi, từ giờ trở đi còn rất nhiều cơ hội.
"Vậy được rồi, có việc gì thì gọi anh, anh ngồi ở bên ngoài." Anh mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Lúc này Tô Chỉ Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vặn nước đầy một bồn tắm lớn, đi vào trong, lập tức sự đau nhức của cơ thể được giảm bớt... Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn đêm hôm qua cùng với thiếu gia nhà họ Hách, cô có cảm giác không chân thực.
Ngay từ đầu Tô Liên Hề đã có sự sắp đặt, có thể khẳng định rằng cô ta sẽ không tìm một đối tượng tốt đến như vậy, không biết đã xảy ra sai sót gì, cho nên cô mới nằm trên giường của Hách Kính Nghiêu.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì người đàn ông đó là Thiếu gia Hách chứ không phải người khác không?
Tô Chỉ Hề cười khổ một cái.
Tắm rửa xong, Tô Chỉ Hề phát hiện anh đã chuẩn bị cho cô một bộ váy, là một bộ váy có kiểu dáng kín đáo thanh nhã. Thay xong chiếc váy, cô đi ra nhìn thấy Hách Kính Nghiêu đang đứng ở bên ngoài, rõ ràng là đang đợi cô.
Anh dựa vào lan can tầng hai, tư thế tùy ý, áo sơ mi màu đem được cài cẩn thận lên đến tận nút đầu, chiếc áo được cắt may tỉ mỉ làm nổi bật lên đường cong hoàn hảo của anh, nổi bật đến mức không xót một cái gì.
Có một mùi vị cấm dục.
Mẹ kiếp... Hoắc Diễn Huy nhịn không được thầm mắng chửi trong lòng: "Tôi chỉ muốn quan sát vết thương của cô ấy!"
Tô Chỉ Hề không nhìn nổi nữa, cô vén tóc lên, tự giác nâng cằm lên cho Hoắc Diễn Huy nhìn rõ: "Hai bên má đều bị đánh, nhưng mà không bị rách da cũng không bị chảy máu, cho nên tôi thấy không có vấn đề gì lớn, bây giờ cũng không còn đau nữa rồi."
Hoắc Diễn Huy quan sát, khẳng định phán đoán của Tô Chỉ Hề: "Ừ, không cần lo lắng, tôi đưa cho cô thuốc bôi, hai ngày nữa là khỏi rồi, chú ý hai ngày này không nên đụng nước."
"Thật sự sẽ không để lại sẹo sao?" Thiếu gia Hách có hơi nhíu mày, "Có phải cậu chỉ xem qua loa cho xong chuyện thôi không?"
"Không tin tôi thì cậu gọi tôi đến đây làm gì?" Hoắc Diễn Huy tức giận, lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, "Bôi hai lần một ngày, khẳng định đến ngày mai sẽ không còn dấu vết nào nữa."
Tô Chỉ Hề đang muốn nhận lấy, lại bị Thiếu gia Hách nhanh tay giành lấy: "Đưa tôi."
Cô chỉ có thể thu tay về.
Bác sĩ Hoắc hoàn thành xong công việc của mình, thu tay lại, cảm thấy thú vị khi nhìn biểu hiện của Thiếu gia Hách. Anh ta và Hách Kính Nghiêu có thể nói là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bản thân hiểu rất rõ bệnh của Hách Kinh Nghiêu. Không nghĩ tới việc khi còn sống có thể nhìn thấy Hách Kính Nghiêu bôi thuốc cho một người phụ nữ, thật sự rất mới lạ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hách Kính Nghiêu đầy sự nghiêm túc, giống như đây là một công việc đặc biệt quan trọng. Tô Chỉ Hề cảm giác gò má mát lạnh, tâm tình cũng dần bình phục hơn.
Mặc kệ người đàn ông này có mục đích gì, ít nhất, nhìn thái độ của anh, cũng không làm hại đến mình... Tô Chỉ Hề nghĩ.
"Này này, đủ rồi." Nhìn Hách Kính Nghiêu bôi một lớp rồi lại thêm một lớp, bây giờ Hoắc Diễn Huy không nhìn nổi nữa, "Cậu định sử dụng hết tuýp thuốc này trong một lần sao?"
Hách Kính Nghiêu không để ý tới anh, mà là hỏi Tô Chỉ Hề: "Đủ chưa?"
Tô Chỉ Hề vội vàng gật đầu.
Lúc này Thiếu gia Hách mới thu tay lại: "Em đói bụng không? Tôi bảo bọn họ làm cho em ít đồ ăn."
Tô Chỉ Hề đánh bạo yêu cầu: "Tôi... Trước tiên tôi có thể tắm rửa không?"
Buổi sáng sau khi bị chạy ra khỏi căn phòng của anh, cô vẫn không tìm được cơ hội sửa sang lại bản thân cho tốt, hiện tại cả người có cảm giác hơi khó chịu.
Ánh mắt Hách Kính Nghiêu bỗng thâm sâu, anh nhếch khóe môi: "Đương nhiên là có thể."
Nói xong, cúi người muốn ôm cô.
"Không... Không cần, tự tôi đi!" Tô Chỉ Hề bị dọa sợ muốn chết, "Tôi có thể... Tôi sẽ không đụng đến vết thương ở trên mặt."
Mặt Hoắc Diễn Huy đầy vẻ cười nhạo: "Tôi nói này Thiếu gia Hách, tôi có thể lý giải vì sao cậu kích động như vậy, nhưng cũng đừng gấp gáp như vậy được không. Cậu xem cậu làm con gái nhà người ta sợ rồi kìa!"
"Câm miệng!" Hách Kính Nghiêu thấy anh ta phiền chết, ôm Tô Chỉ Hề đứng lên rồi nhìn Hoắc Diễn Huy nói, "Cậu có thể cút ra khỏi nhà tôi!"
Hách Kính Nghiêu trực tiếp đưa Tô Chỉ Hề lên phòng tắm ở tầng hai.
Tô Chỉ Hề sợ anh giúp cô tắm rửa, đáng thương cầu khẩn: "Thiếu gia Hách, tôi có thể tự làm được."
Yết hầu của Hách Kính Nghiêu bỗng di chuyển lên xuống một cái, lửa nóng từ ánh mắt di chuyển từ lồng ngực đến hai chân thon dài của cô... Thôi, từ giờ trở đi còn rất nhiều cơ hội.
"Vậy được rồi, có việc gì thì gọi anh, anh ngồi ở bên ngoài." Anh mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Lúc này Tô Chỉ Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vặn nước đầy một bồn tắm lớn, đi vào trong, lập tức sự đau nhức của cơ thể được giảm bớt... Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn đêm hôm qua cùng với thiếu gia nhà họ Hách, cô có cảm giác không chân thực.
Ngay từ đầu Tô Liên Hề đã có sự sắp đặt, có thể khẳng định rằng cô ta sẽ không tìm một đối tượng tốt đến như vậy, không biết đã xảy ra sai sót gì, cho nên cô mới nằm trên giường của Hách Kính Nghiêu.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì người đàn ông đó là Thiếu gia Hách chứ không phải người khác không?
Tô Chỉ Hề cười khổ một cái.
Tắm rửa xong, Tô Chỉ Hề phát hiện anh đã chuẩn bị cho cô một bộ váy, là một bộ váy có kiểu dáng kín đáo thanh nhã. Thay xong chiếc váy, cô đi ra nhìn thấy Hách Kính Nghiêu đang đứng ở bên ngoài, rõ ràng là đang đợi cô.
Anh dựa vào lan can tầng hai, tư thế tùy ý, áo sơ mi màu đem được cài cẩn thận lên đến tận nút đầu, chiếc áo được cắt may tỉ mỉ làm nổi bật lên đường cong hoàn hảo của anh, nổi bật đến mức không xót một cái gì.
Có một mùi vị cấm dục.