Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
CHƯƠNG 74: CẦN TÔI PHẢI NÓI LẦN NỮA SAO?
CHƯƠNG 74: CẦN TÔI PHẢI NÓI LẦN NỮA SAO?
Sau khi chị Lý rời đi, Dương Tầm Chiêu nhìn qua thời gian, sáu giờ mười phút, con ngươi trầm xuống, lúc trước anh nói với cô mười giờ anh sẽ trở về, nếu thực sự giống như chị Lý nói, cô phải chín rưỡi mới trở về.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu cười lạnh, anh lấy một chai rượu vang, sau đó ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách. Anh muốn xem xem cô rốt cuộc mấy giờ về?
Có phải giống như chị Lý nói, cô sẽ căn đúng giờ trở về?
Hơn sáu giờ rồi mà trời vẫn chưa tối. Dương Tầm Chiêu vẫn chưa bật đèn, anh ngồi trên ghế sô pha, rót cho mình một ly rượu vang. Anh hôm nay vẫn chưa ăn tối, bụng rỗng uống rượu nên có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn làm vậy.
Lúc bảy giờ, trời bắt đầu tối, trong căn phòng tối đen như mực, đồ vật trong nhà đều không thể thấy rõ, ly rượu trên bàn đã uống được nửa nhỏ.
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa về. Sắc mặt anh càng trở nên âm trầm, tay cầm ly rượu vang dường như nắm rất chặt, anh vẫn không bật đèn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trời càng ngày càng tối, đồ vật trong phòng đều đã không nhìn thấy, Dương Tầm Chiêu ngồi trên ghế sô pha dần chìm vào trong bóng tối.
Anh cầm lấy điện thoại, ánh sáng điện thoại chiếu vào chiếc ly rỗng trên bàn, đã sắp tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô.
Lúc này, trong bóng đen nhìn không rõ thần sắc của Dương Tầm Chiêu, nhưng nhiệt độ trong phòng khách dường như giảm đi vài độ.
Mà cũng chính giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đang ôm bé Kỳ, hát ru dỗ dành cho con bé ngủ.
“Mẹ ơi, ngày mai con cùng anh đến trường mẫu giáo, mẹ sẽ đến đưa bọn con chứ?” Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn Nhã Thanh. Con bé biết sau khi nó ngủ, mẹ nó liền quay về. Đối với chuyện này, con bé đã trở nên quen rồi.
Anh đã nói rồi, mẹ hiện tại là người đã có chồng, cho nên mối tối mẹ phải ở bên cạnh chồng.
“Nếu như không có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ đến. Nhưng nếu có việc ngoài ý muốn, mẹ không thể đến đúng giờ được, mẹ Hứa sẽ đưa các con đi học, các con phải nghe lời mẹ Hứa đấy.” Hàn Nhã Thanh không thể bảo đảm bảo chắc chắn một trăm phần trăm đối với con bé, chỉ sợ mình hứa rồi nhưng không làm được, sẽ khiến cho lũ trẻ thất vọng.
“Kỳ Kỳ hiểu rồi. Việc ngoài ý muốn của mẹ là chồng mẹ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà cười nhẹ, tiểu nha đầu này hiểu không ít chuyện.
“Mẹ, chồng mẹ có hung dữ không?” Ánh mắt Đường Vũ Kỳ chớp chớp, giọng nói vừa sợ hãi vừa lo lắng.
“Không hung dữ.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, khóe môi khẽ động.
Dương Tầm Chiêu không ác. Kể từ khi quen biết anh, cô chưa thấy anh hung dữ, cũng chưa nhìn thấy anh tức giận bao giờ. Nhưng không ác không đồng nghĩa với việc anh không nguy hiểm, mà ngược lại, càng là người như anh càng khiến người khác sợ hãi.
Dỗ dành Đường Vũ Kỳ ngủ xong đã là hơn tám giờ. Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, nói với Hứa Dinh Dinh vài câu rồi gọi xe trở về biệt thự của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh về đến biệt thự đã là chín rưỡi tối, nhìn thấy biệt thự tối đen như mực, cô hơi ngây người, chẳng lẽ chị Lý không ở nhà?
Bình thường mỗi lần cô về, chị Lý nghe thấy động tĩnh liền đến mở cửa cho cô.
Hoặc là chị Lý hôm nay có việc phải ra ngoài?
Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô ấn mật khẩu rồi mở cửa nhà.
Nghe thấy âm thanh, khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, sự lạnh lẽo khiến người khác run sợ. Thật đúng giờ, anh nói mười giờ quay về, cô liền đúng chín rưỡi trở về.
Cô căn giờ thật chuẩn.
Hàn Nhã Thanh mở đèn, thay giày, lúc đi vào phòng khách mới phát hiện Dương Tầm Chiêu đang ngồi trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang ngồi trên ghế sô pha, Hàn Nhã Thanh cứng đờ.
Tại sao anh lại ở nhà?
Anh ở nhà tại sao không mở đèn?
Anh về nhà từ lúc nào?
Hàng loạt câu hỏi không ngừng lóe lên trong đầu cô, nhưng cô hiện giờ đến một câu cũng không dám hỏi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh quét qua chai rượu vang trước mặt anh. Chai rượu đã rỗng không, trong chiếc ly vẫn còn lại một chút rượu, rõ ràng anh đã uống hết một chai rượu.
Anh không mở đèn, điều đó cho thấy rằng khi anh trở về về trời vẫn còn sáng, vẫn không cần phải bật điện.
Cho nên Hàn Nhã Thanh không khó để đoán ra được anh đã về nhà được một khoảng thời gian khá dài, hoặc có thể nói rằng anh đã chờ cô từ rất lâu rồi.
Cho dù chị Lý không ở đây, nhưng nhìn sắc mặt của anh, cô cũng có thể hiểu được anh chắc chắn đã biết tất cả.
Anh đã biết tất cả rồi còn cố ý ngồi đợi cô trở về, hơn nữa còn chờ lâu như vậy nữa?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Hàn Nhã Thanh bắt đầu run nhẹ.
Dương Tầm Chiêu hơi dựa vào ghế sô pha, con ngươi thâm thúy hơi nheo lại nhìn cô, đồng thời không mở miệng. Sắc mặt anh nhìn không khác biệt quá lớn so với thường ngày.
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trong căn phòng, khí tức nguy hiểm tràn ngập khắp không gian, khiến cho người khác ngay cả thở cũng không dám.
Lúc trước, Đường Vũ Kỳ hỏi cô Dương Tầm Chiêu có hung dữ hay không?
Anh thực sự không hung dữ, nhưng bộ dáng anh như vậy càng khiến người khác run sợ trong lòng, thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, chân như muốn lùi về phía sau.
Anh không mở lời, Hàn Nhã Thanh cũng chẳng nói gì, ngày, chân cô dường như dính chặt trên nền nhà. Cô đứng thẳng bất động, không phải cô không muốn động mà nhìn bộ dáng lúc này của Dương Tầm Chiêu, cô thực sự không dám động đậy.
Tính cách Hàn Nhã Thanh thường ngày vô cùng nhẫn lại, nhưng lúc này cô lại cảm thấy sự yên tĩnh quả thật quá bức người.
“Lại đây.” Dương Tầm Chiêu cầm lấy ly rượu vang, chầm chậm lắc chiếc ly, động tác đó nhìn vẻ cực kỳ thờ ơ, con mắt đang nhìn cô đột nhiên chuyển động, ánh mắt anh không nhìn cô nữa mà rơi vào ly rượu cầm trên tay.
Giọng anh không cao, thậm chí còn trầm hơn bình thường một chút. Giọng anh lúc này nghe không ra sự tức giận.
Anh càng như vậy, Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy khó chịu. Thà rằng anh tức giận, nổi cáu, như vậy ít nhất cô còn cảm thấy dễ đối phó hơn.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Anh lúc này không nhìn cô mà nhìn vào ly rượu cầm trên tay, cô đột nhiên có chút lo lắng cho ly rượu trên tay anh, không, điều cô nên lo lắng nhất chính là bản thân mình.
Cô cảm thấy rằng không chừng một giây sau, anh liền trực tiếp bóp chết cô.
“Cần tôi lặp lại lần nữa sao?” Không nghe thấy động tĩnh, Dương Tầm Chiêu đưa mắt liếc nhìn cô. Ánh mắt đó thoạt nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy khoảnh khắc khi bị anh quét qua, cô dường như rơi vào băng lãnh ngàn năm.
Hàn Nhã Thanh lén lút hít một hơi, sau đó cô nhấc chân bước về phía anh. Cô lúc này bước chậm rãi, nhưng khoảng cách giữa cô và anh vốn không xa, cho dù bước chân của cô có nhỏ, chỉ cần vài bước là có thể đến rồi.
Bước đến chiếc sô pha, Hàn Nhã Thanh dừng ở điểm cách anh khoảng ba mét, cô theo bản năng ý thức được khoảng cách này cũng được coi là an toàn.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn đôi chân cô, giống như đang đánh giá vị trí cô đang đứng lúc này, sau đó đôi mắt chầm chậm ngước lên nhìn toàn thân cô rồi cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.
CHƯƠNG 74: CẦN TÔI PHẢI NÓI LẦN NỮA SAO?
Sau khi chị Lý rời đi, Dương Tầm Chiêu nhìn qua thời gian, sáu giờ mười phút, con ngươi trầm xuống, lúc trước anh nói với cô mười giờ anh sẽ trở về, nếu thực sự giống như chị Lý nói, cô phải chín rưỡi mới trở về.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu cười lạnh, anh lấy một chai rượu vang, sau đó ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách. Anh muốn xem xem cô rốt cuộc mấy giờ về?
Có phải giống như chị Lý nói, cô sẽ căn đúng giờ trở về?
Hơn sáu giờ rồi mà trời vẫn chưa tối. Dương Tầm Chiêu vẫn chưa bật đèn, anh ngồi trên ghế sô pha, rót cho mình một ly rượu vang. Anh hôm nay vẫn chưa ăn tối, bụng rỗng uống rượu nên có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn làm vậy.
Lúc bảy giờ, trời bắt đầu tối, trong căn phòng tối đen như mực, đồ vật trong nhà đều không thể thấy rõ, ly rượu trên bàn đã uống được nửa nhỏ.
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa về. Sắc mặt anh càng trở nên âm trầm, tay cầm ly rượu vang dường như nắm rất chặt, anh vẫn không bật đèn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trời càng ngày càng tối, đồ vật trong phòng đều đã không nhìn thấy, Dương Tầm Chiêu ngồi trên ghế sô pha dần chìm vào trong bóng tối.
Anh cầm lấy điện thoại, ánh sáng điện thoại chiếu vào chiếc ly rỗng trên bàn, đã sắp tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô.
Lúc này, trong bóng đen nhìn không rõ thần sắc của Dương Tầm Chiêu, nhưng nhiệt độ trong phòng khách dường như giảm đi vài độ.
Mà cũng chính giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đang ôm bé Kỳ, hát ru dỗ dành cho con bé ngủ.
“Mẹ ơi, ngày mai con cùng anh đến trường mẫu giáo, mẹ sẽ đến đưa bọn con chứ?” Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn Nhã Thanh. Con bé biết sau khi nó ngủ, mẹ nó liền quay về. Đối với chuyện này, con bé đã trở nên quen rồi.
Anh đã nói rồi, mẹ hiện tại là người đã có chồng, cho nên mối tối mẹ phải ở bên cạnh chồng.
“Nếu như không có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ đến. Nhưng nếu có việc ngoài ý muốn, mẹ không thể đến đúng giờ được, mẹ Hứa sẽ đưa các con đi học, các con phải nghe lời mẹ Hứa đấy.” Hàn Nhã Thanh không thể bảo đảm bảo chắc chắn một trăm phần trăm đối với con bé, chỉ sợ mình hứa rồi nhưng không làm được, sẽ khiến cho lũ trẻ thất vọng.
“Kỳ Kỳ hiểu rồi. Việc ngoài ý muốn của mẹ là chồng mẹ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà cười nhẹ, tiểu nha đầu này hiểu không ít chuyện.
“Mẹ, chồng mẹ có hung dữ không?” Ánh mắt Đường Vũ Kỳ chớp chớp, giọng nói vừa sợ hãi vừa lo lắng.
“Không hung dữ.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, khóe môi khẽ động.
Dương Tầm Chiêu không ác. Kể từ khi quen biết anh, cô chưa thấy anh hung dữ, cũng chưa nhìn thấy anh tức giận bao giờ. Nhưng không ác không đồng nghĩa với việc anh không nguy hiểm, mà ngược lại, càng là người như anh càng khiến người khác sợ hãi.
Dỗ dành Đường Vũ Kỳ ngủ xong đã là hơn tám giờ. Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, nói với Hứa Dinh Dinh vài câu rồi gọi xe trở về biệt thự của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh về đến biệt thự đã là chín rưỡi tối, nhìn thấy biệt thự tối đen như mực, cô hơi ngây người, chẳng lẽ chị Lý không ở nhà?
Bình thường mỗi lần cô về, chị Lý nghe thấy động tĩnh liền đến mở cửa cho cô.
Hoặc là chị Lý hôm nay có việc phải ra ngoài?
Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô ấn mật khẩu rồi mở cửa nhà.
Nghe thấy âm thanh, khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, sự lạnh lẽo khiến người khác run sợ. Thật đúng giờ, anh nói mười giờ quay về, cô liền đúng chín rưỡi trở về.
Cô căn giờ thật chuẩn.
Hàn Nhã Thanh mở đèn, thay giày, lúc đi vào phòng khách mới phát hiện Dương Tầm Chiêu đang ngồi trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang ngồi trên ghế sô pha, Hàn Nhã Thanh cứng đờ.
Tại sao anh lại ở nhà?
Anh ở nhà tại sao không mở đèn?
Anh về nhà từ lúc nào?
Hàng loạt câu hỏi không ngừng lóe lên trong đầu cô, nhưng cô hiện giờ đến một câu cũng không dám hỏi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh quét qua chai rượu vang trước mặt anh. Chai rượu đã rỗng không, trong chiếc ly vẫn còn lại một chút rượu, rõ ràng anh đã uống hết một chai rượu.
Anh không mở đèn, điều đó cho thấy rằng khi anh trở về về trời vẫn còn sáng, vẫn không cần phải bật điện.
Cho nên Hàn Nhã Thanh không khó để đoán ra được anh đã về nhà được một khoảng thời gian khá dài, hoặc có thể nói rằng anh đã chờ cô từ rất lâu rồi.
Cho dù chị Lý không ở đây, nhưng nhìn sắc mặt của anh, cô cũng có thể hiểu được anh chắc chắn đã biết tất cả.
Anh đã biết tất cả rồi còn cố ý ngồi đợi cô trở về, hơn nữa còn chờ lâu như vậy nữa?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Hàn Nhã Thanh bắt đầu run nhẹ.
Dương Tầm Chiêu hơi dựa vào ghế sô pha, con ngươi thâm thúy hơi nheo lại nhìn cô, đồng thời không mở miệng. Sắc mặt anh nhìn không khác biệt quá lớn so với thường ngày.
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trong căn phòng, khí tức nguy hiểm tràn ngập khắp không gian, khiến cho người khác ngay cả thở cũng không dám.
Lúc trước, Đường Vũ Kỳ hỏi cô Dương Tầm Chiêu có hung dữ hay không?
Anh thực sự không hung dữ, nhưng bộ dáng anh như vậy càng khiến người khác run sợ trong lòng, thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, chân như muốn lùi về phía sau.
Anh không mở lời, Hàn Nhã Thanh cũng chẳng nói gì, ngày, chân cô dường như dính chặt trên nền nhà. Cô đứng thẳng bất động, không phải cô không muốn động mà nhìn bộ dáng lúc này của Dương Tầm Chiêu, cô thực sự không dám động đậy.
Tính cách Hàn Nhã Thanh thường ngày vô cùng nhẫn lại, nhưng lúc này cô lại cảm thấy sự yên tĩnh quả thật quá bức người.
“Lại đây.” Dương Tầm Chiêu cầm lấy ly rượu vang, chầm chậm lắc chiếc ly, động tác đó nhìn vẻ cực kỳ thờ ơ, con mắt đang nhìn cô đột nhiên chuyển động, ánh mắt anh không nhìn cô nữa mà rơi vào ly rượu cầm trên tay.
Giọng anh không cao, thậm chí còn trầm hơn bình thường một chút. Giọng anh lúc này nghe không ra sự tức giận.
Anh càng như vậy, Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy khó chịu. Thà rằng anh tức giận, nổi cáu, như vậy ít nhất cô còn cảm thấy dễ đối phó hơn.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Anh lúc này không nhìn cô mà nhìn vào ly rượu cầm trên tay, cô đột nhiên có chút lo lắng cho ly rượu trên tay anh, không, điều cô nên lo lắng nhất chính là bản thân mình.
Cô cảm thấy rằng không chừng một giây sau, anh liền trực tiếp bóp chết cô.
“Cần tôi lặp lại lần nữa sao?” Không nghe thấy động tĩnh, Dương Tầm Chiêu đưa mắt liếc nhìn cô. Ánh mắt đó thoạt nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy khoảnh khắc khi bị anh quét qua, cô dường như rơi vào băng lãnh ngàn năm.
Hàn Nhã Thanh lén lút hít một hơi, sau đó cô nhấc chân bước về phía anh. Cô lúc này bước chậm rãi, nhưng khoảng cách giữa cô và anh vốn không xa, cho dù bước chân của cô có nhỏ, chỉ cần vài bước là có thể đến rồi.
Bước đến chiếc sô pha, Hàn Nhã Thanh dừng ở điểm cách anh khoảng ba mét, cô theo bản năng ý thức được khoảng cách này cũng được coi là an toàn.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn đôi chân cô, giống như đang đánh giá vị trí cô đang đứng lúc này, sau đó đôi mắt chầm chậm ngước lên nhìn toàn thân cô rồi cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.