Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Bác sĩ nói tình hình của ông ấy cũng không tệ lắm, cục máu đông trong đầu đang dần dần tan đi, chắc qua một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.” Cô điều dưỡng kia thấy cô đứng đó thì lập tức đưa khăn mặt qua: “Nếu cô Chu
đã đến rồi thì tôi đi làm việc trước đã.”
Rõ ràng người kia cố ý dành cho hai cha con này một khoảng thời gian riêng tư.
Chu Kiều cứ thế đứng đó.
Ánh mặt trời chiều ấm áp dễ chịu.
Cây cối ngoài cửa sổ khẳng khiu trụi lá, trông vô cùng hiu hắt.
Nhìn chiếc khăn lông kia từ lúc còn đang bốc hơi nóng cho tới lúc nguội đi mà cô vẫn không hề cử động, cuối cùng lúc rời khỏi phòng bệnh thì cô nhìn cô điều dưỡng kia, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không có kinh
nghiệm, chị chăm sóc đi, tôi tới chỗ bác sĩ hỏi thăm một chút.” Sau đó lập tức rời đi.
Rõ ràng không có chút tình cảm nào với người cha này.
Sau đó Chu Kiều bèn xuống tầng đi tìm bác sĩ.
Vị bác sĩ kia vẫn nhớ cô, đương nhiên không phải vì khuôn mặt, mà là vì biểu hiện của cô gái này lúc đó.
Bình thường những đứa trẻ phải ký tên làm phẫu thuật cho cha mẹ thì luôn hoảng hốt đến mức khóc lên.
Thế nhưng cô gái này ký tên xong còn bình tĩnh ngồi đó chờ đợi.
Thậm chí sau khi phẫu thuật kết thúc, biết cha mình không sao còn lập tức quay về tiếp tục ngủ.
Phản ứng kia khiến người ta thấy lạnh lòng.
Thế nhưng lại không thể nói là cô không quan tâm tới cha của mình.
Dù sao lúc phẫu thuật cô vẫn luôn ngồi canh giữ ở đây.
Thế nhưng nếu nói thật sự quan tâm thì sao?
Hình như cũng không có.
Bằng không cũng sẽ không liên tục hai tháng trời không tới gặp một lần.
Bây giờ cô đột nhiên đến khiến bác sĩ rất ngạc nhiên.
Thế nhưng, nếu đã đến thì có lẽ ông nên nói thật về một số vấn đề của người bệnh: “Sức khỏe của cha cô gần đây khôi phục không tệ.”
Chu Kiều ừm một tiếng rồi lại hỏi: “Tôi muốn hỏi, lúc nào ông ấy có thể hoàn toàn tỉnh lại.”
“Chuyện này không thể nói trước được, chỉ có thể nói tình hình của ông ấy hiện giờ rất tốt.” Vì để nói rõ tình huống cho Chu Kiều, vị bác sĩ kia cố ý lấy hồ sơ bệnh án ra: “Hiện giờ phổi không có vấn đề gì, xương sườn
cũng đã liền, chỉ còn một chút máu tụ trong não, dần dần sẽ hết.”
Chu Kiều nhìn tờ bệnh án trong tay bác sĩ, mắt hơi nheo lại.
Chỉ là sau đó không biết cô nghĩ gì, vẫn luôn không tập trung ừ mấy tiếng.
Vị bác sĩ kia thấy vẻ mặt thờ ơ của cô thì cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì, không tiếp tục dông dài nữa: “Cô đừng lo, tình hình của cha cô xem như không tệ rồi.”
Ánh mắt Chu Kiều vẫn nhìn chằm chằm tờ bệnh án kia, cô đột ngột hỏi một câu: “Mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện của các ông, có phải từ lúc nhập viện đều có hồ sơ đúng không?”
Vị bác sĩ kia ngẩn ra, không hiểu tại sao cô lại đột ngột hỏi điều này, thế nhưng ông vẫn trả lời theo thực tế: “Đó là điều dĩ nhiên. Nếu không bệnh nhân đột nhiên xảy ra tình hình gì cũng không biết.”
“Cảm ơn.”
“Hả? À, không có gì.”
Bác sĩ không hiểu cô muốn cảm ơn mình vì điều gì, mà sau khi nói xong lại thấy cô vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Thật ra Chu Kiều cũng không đi đâu khác, sau khi ra khỏi phòng làm việc cô cứ thể đi lên tầng cao nhất.
Vào giờ nghỉ trưa, trên tầng cao nhất trừ y tá trực ban thì hầu hết các bác sĩ đều đi ăn cơm cả.
Chu Kiều đã ở đây một tháng trời nên coi như cũng là người quen mặt, những y tá kia vừa nhìn thấy cô đã biết cô là người nhà họ Sở thể nên không để ý lắm, như vậy cũng tiện cho cô.
Cô nhân lúc mấy y tá không để ý, xoay người một cái đã tiến vào phòng làm việc của bác sĩ ở phía đối diện.
Không có ai ở trong phòng làm việc, Chu Kiều nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ bệnh án của ông cụ Sở ở trên bàn làm việc.
Bởi vì cô muốn xác định lần đầu tiên ông cụ phát bệnh là vào lúc nào.
Tần Phỉ đã nói, chỉ cần dùng hai loại thuốc kia trong thời gian ngắn sẽ phát tác ngay, hơn nữa huyết áp sẽ lập tức tăng cao, không thể hạ xuống được.
Như vậy, lần đầu tiên phát bệnh chính là lúc bị bỏ thuốc.
Đến lúc đó chỉ cần điều tra xem khi ấy có aira vào nhà cũ nhiều lần là có thể thu hẹp phạm vi.
Chỉ là khi cô tìm một lượt toàn bộ hồ sơ cũng không thấy hồ sơ của ông cụ Sở.
Rõ ràng là hồ sơ của ông cụ không ở đây.
Có lẽ…
Ngay lập tức, Chu Kiều đưa mắt nhìn máy vi tính để trên bàn.
Đầu tiên cô nhìn thời gian, sau đó hơi di chuột, màn hình đang trong chế độ chờ lập tức sáng lên.
Chu Kiều nhanh chóng ẩn vào Hệ thống để kiểm tra.
Bên trong có rất nhiều tài liệu, cũng rất phức tạp.
Sau khi Chu Kiều lướt sơ qua, cuối cùng cũng tìm được bệnh án của ông cụ Sở.
Chỉ là khi cô ấn vào thì phát hiện tài liệu này đã bị mã hóa, hơn nữa còn mã hóa ở mức độ cao nhất.
Cũng đúng, dù sao thân phận của ông cụ quá đặc thù, nhất định sẽ không để người ta tùy tiện tìm kiếm.
Thế nhưng loại mã hóa cấp bậc cao nhất này ở trong mắt cô cũng chẳng là gì.
Cô nhẹ nhàng gõ những chuỗi mã hóa trên màn hình, rất nhanh, mật mã đã bị tìm ra.
Cô lập tức ấn vào, xem lướt qua.
Sau đó phát hiện, mỗi tháng ông cụ đều có kiểm tra, hơn nữa tình trạng cơ thể đều rất tốt,
Mãi tới buổi tối một ngày nào đó của tháng mười, huyết áp chợt tăng cao, hoàn toàn không thể áp chế được.
Lúc đó là lần đầu tiên sử dụng loại thuốc này.
Nói cách khác, vào ngày đó ông cụ đã bị hạ độc.
Một buổi tối nào đó của tháng mười.
Chu Kiều luôn cảm thấy thời gian này rất quen, thế nhưng nhất thời cô không nhớ ra, dứt khoát dùng điện thoại di động chụp hết toàn bộ bệnh án, sau đó khôi phục mọi thứ như cũ.
Cô đang định nhân lúc không có ai phát hiện để rời đi, thế nhưng trên hành lang ở trước cửa thang máy cô lại gặp Sở Tây Lâm.
Hai người vừa gặp mặt đều sửng sốt.
Sau đó, Sở Tây Lâm nhíu mày: “Cô tới làm gì?”
Chu Kiều đang định mở miệng, lại nghe thấy anh ta nói một câu: “Là chột dạ nên tới xem ông nội đã chết hay chưa à?”
Ác ý trong lời nói tuôn ra, không hề che giấu, giống hệt lúc phát điện khi ở nhà họ Sở trước đó.
Chu Kiều nhìn ánh mắt căm thù của anh ta, không nói gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, bà cụ Sở lập tức xông ra ngoài.
“Bác sĩ…” Lời của bà cụ vừa ra khỏi miệng, thế nhưng khi bất chợt nhìn thấy Chu Kiều thì giọng điệu lập tức trở nên sắc bén: “Cô tới đây làm gì? Xin tha tội sao? Tôi nói cho cô biết, không thể”
Rất rõ ràng, chuỗi đả kích này đã khiến vị phu nhân già cả từ trước tới nay luôn hiển hậu bỗng trở nên chanh chua.
Đối với việc này, Chu Kiều chỉ lạnh nhạt: “Chỉ là tới thăm một chút thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Ý của cô là, xin tha tội gì đó căn bản không thể xảy ra.
Từ trước tới nay cô sẽ không cúi đầu trước kẻ khác.
Bà cụ Sở đại khái vẫn nghe hiểu ý trong lời của cô, hơi nghẹn giọng, nói: “Cô đừng tưởng hôm đó cô may mắn thoát được thì sẽ không sao. Chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy đâu, ở Hải Thành này, chuyện
mà nhà họ Sở muốn làm, vẫn chưa có việc gì không thể hoàn thành.”
Chu Kiều xì một tiếng: “Nhà họ Sở còn có thể đứng vững không sụp đổ, là vì tôi đã dọn dẹp tàn cục cho các người.”
Nếu không có chiều kia của cô khiển Hâm Vũ phải ký tên thì rốt cuộc nhà họ Sở sẽ thế nào, ai cũng hiểu rất rõ.
Thế nhưng bà cụ Sở cũng không muốn thừa nhận: “Chẳng qua cô chỉ ăn may mà thôi, đừng cho rằng làm được chút chuyện thì thật sự có thể lay động được nhà họ Sở, ngây thơ!”
Lúc này Sở Tây Lâm cũng cứng rắn nói: “Cô giúp nhà họ Sở, tôi rất cảm kích. Thế nhưng cô hại ông nội tới bây giờ còn nằm đó, không biết sống chết thế nào. Chuyện này không phải cô dùng một câu thu dọn tàn cục là
có thể xóa bỏ được.”
Chu Kiều lạnh mặt: “Bà cụ Sở đã mời cảnh sát thẩm vấn tôi cả một buổi tối cũng không hỏi ra được bất cứ kết quả gì. Cậu chủ như anh vẫn nên nói năng cẩn thận thì hơn.”
Sở Tây Lâm ngẩn ra: “Cô bị cảnh sát thẩm vấn? Tại sao lại thẩm vấn cô?”
“Anh nói xem.” Chu Kiều trấn định nhìn về phía bà cụ Sở.
Sở Tây Lâm không khỏi trợn tròn mắt: “Bà nội.”
Bà cụ Sở nói như chuyện đương nhiên: “Cô ta hại ông nội cháu ngã bệnh, mang ý đồ đoạt tài sản nhà họ Sở chúng ta, hại chết ông nội cháu, lẽ nào bà báo cảnh sát là có lỗi sao?”
“Thế nhưng bà cũng không thể…”
Sở Tây Lâm còn chưa nói hết câu, Chu Kiều đã ngắt lời: “Không sai, bà làm rất đúng, hy vọng bà mãi mãi có thể công chính như vậy.”
Lời này mang theo ý tứ rất sâu xa khiến người ta nhất thời không tìm được manh mối.
Sở Tây Lâm còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng lúc này Chu Kiều đã xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện, trong đầu vẫn nhớ khoảng thời gian ghi trong bệnh án.
Khoảng thời gian này có thấy rất quen mắt, hình như là một thời gian rất quan trọng thể nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Chu Kiều chậm rãi đi rất lâu.
Bởi vì đang là kỳ nghỉ nên đường phố có rất nhiều thanh niên đang đi dạo.
Những âm thanh trò chuyện vui vẻ của bọn họ không ngừng vang lên bên tai.
“Sắp đến tết rồi, làm gì bây giờ nhỉ?”
“Còn có thể làm gì chứ, không phải chỉ là một ngày lễ thôi sao, năm nào chẳng có, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Vậy sinh nhật của mình thì có đáng ngạc nhiên không? Tết năm nay trùng ngày sinh nhật của mình đó, tới lúc đó chúng ta cùng high nhé.”
Các cô gái kia trò chuyện rồi cười hì hì đùa giỡn với nhau đi ngang qua Chu Kiều.
Thế nhưng Chu Kiều lại dừng bước vào đúng lúc này.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
đã đến rồi thì tôi đi làm việc trước đã.”
Rõ ràng người kia cố ý dành cho hai cha con này một khoảng thời gian riêng tư.
Chu Kiều cứ thế đứng đó.
Ánh mặt trời chiều ấm áp dễ chịu.
Cây cối ngoài cửa sổ khẳng khiu trụi lá, trông vô cùng hiu hắt.
Nhìn chiếc khăn lông kia từ lúc còn đang bốc hơi nóng cho tới lúc nguội đi mà cô vẫn không hề cử động, cuối cùng lúc rời khỏi phòng bệnh thì cô nhìn cô điều dưỡng kia, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không có kinh
nghiệm, chị chăm sóc đi, tôi tới chỗ bác sĩ hỏi thăm một chút.” Sau đó lập tức rời đi.
Rõ ràng không có chút tình cảm nào với người cha này.
Sau đó Chu Kiều bèn xuống tầng đi tìm bác sĩ.
Vị bác sĩ kia vẫn nhớ cô, đương nhiên không phải vì khuôn mặt, mà là vì biểu hiện của cô gái này lúc đó.
Bình thường những đứa trẻ phải ký tên làm phẫu thuật cho cha mẹ thì luôn hoảng hốt đến mức khóc lên.
Thế nhưng cô gái này ký tên xong còn bình tĩnh ngồi đó chờ đợi.
Thậm chí sau khi phẫu thuật kết thúc, biết cha mình không sao còn lập tức quay về tiếp tục ngủ.
Phản ứng kia khiến người ta thấy lạnh lòng.
Thế nhưng lại không thể nói là cô không quan tâm tới cha của mình.
Dù sao lúc phẫu thuật cô vẫn luôn ngồi canh giữ ở đây.
Thế nhưng nếu nói thật sự quan tâm thì sao?
Hình như cũng không có.
Bằng không cũng sẽ không liên tục hai tháng trời không tới gặp một lần.
Bây giờ cô đột nhiên đến khiến bác sĩ rất ngạc nhiên.
Thế nhưng, nếu đã đến thì có lẽ ông nên nói thật về một số vấn đề của người bệnh: “Sức khỏe của cha cô gần đây khôi phục không tệ.”
Chu Kiều ừm một tiếng rồi lại hỏi: “Tôi muốn hỏi, lúc nào ông ấy có thể hoàn toàn tỉnh lại.”
“Chuyện này không thể nói trước được, chỉ có thể nói tình hình của ông ấy hiện giờ rất tốt.” Vì để nói rõ tình huống cho Chu Kiều, vị bác sĩ kia cố ý lấy hồ sơ bệnh án ra: “Hiện giờ phổi không có vấn đề gì, xương sườn
cũng đã liền, chỉ còn một chút máu tụ trong não, dần dần sẽ hết.”
Chu Kiều nhìn tờ bệnh án trong tay bác sĩ, mắt hơi nheo lại.
Chỉ là sau đó không biết cô nghĩ gì, vẫn luôn không tập trung ừ mấy tiếng.
Vị bác sĩ kia thấy vẻ mặt thờ ơ của cô thì cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì, không tiếp tục dông dài nữa: “Cô đừng lo, tình hình của cha cô xem như không tệ rồi.”
Ánh mắt Chu Kiều vẫn nhìn chằm chằm tờ bệnh án kia, cô đột ngột hỏi một câu: “Mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện của các ông, có phải từ lúc nhập viện đều có hồ sơ đúng không?”
Vị bác sĩ kia ngẩn ra, không hiểu tại sao cô lại đột ngột hỏi điều này, thế nhưng ông vẫn trả lời theo thực tế: “Đó là điều dĩ nhiên. Nếu không bệnh nhân đột nhiên xảy ra tình hình gì cũng không biết.”
“Cảm ơn.”
“Hả? À, không có gì.”
Bác sĩ không hiểu cô muốn cảm ơn mình vì điều gì, mà sau khi nói xong lại thấy cô vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Thật ra Chu Kiều cũng không đi đâu khác, sau khi ra khỏi phòng làm việc cô cứ thể đi lên tầng cao nhất.
Vào giờ nghỉ trưa, trên tầng cao nhất trừ y tá trực ban thì hầu hết các bác sĩ đều đi ăn cơm cả.
Chu Kiều đã ở đây một tháng trời nên coi như cũng là người quen mặt, những y tá kia vừa nhìn thấy cô đã biết cô là người nhà họ Sở thể nên không để ý lắm, như vậy cũng tiện cho cô.
Cô nhân lúc mấy y tá không để ý, xoay người một cái đã tiến vào phòng làm việc của bác sĩ ở phía đối diện.
Không có ai ở trong phòng làm việc, Chu Kiều nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ bệnh án của ông cụ Sở ở trên bàn làm việc.
Bởi vì cô muốn xác định lần đầu tiên ông cụ phát bệnh là vào lúc nào.
Tần Phỉ đã nói, chỉ cần dùng hai loại thuốc kia trong thời gian ngắn sẽ phát tác ngay, hơn nữa huyết áp sẽ lập tức tăng cao, không thể hạ xuống được.
Như vậy, lần đầu tiên phát bệnh chính là lúc bị bỏ thuốc.
Đến lúc đó chỉ cần điều tra xem khi ấy có aira vào nhà cũ nhiều lần là có thể thu hẹp phạm vi.
Chỉ là khi cô tìm một lượt toàn bộ hồ sơ cũng không thấy hồ sơ của ông cụ Sở.
Rõ ràng là hồ sơ của ông cụ không ở đây.
Có lẽ…
Ngay lập tức, Chu Kiều đưa mắt nhìn máy vi tính để trên bàn.
Đầu tiên cô nhìn thời gian, sau đó hơi di chuột, màn hình đang trong chế độ chờ lập tức sáng lên.
Chu Kiều nhanh chóng ẩn vào Hệ thống để kiểm tra.
Bên trong có rất nhiều tài liệu, cũng rất phức tạp.
Sau khi Chu Kiều lướt sơ qua, cuối cùng cũng tìm được bệnh án của ông cụ Sở.
Chỉ là khi cô ấn vào thì phát hiện tài liệu này đã bị mã hóa, hơn nữa còn mã hóa ở mức độ cao nhất.
Cũng đúng, dù sao thân phận của ông cụ quá đặc thù, nhất định sẽ không để người ta tùy tiện tìm kiếm.
Thế nhưng loại mã hóa cấp bậc cao nhất này ở trong mắt cô cũng chẳng là gì.
Cô nhẹ nhàng gõ những chuỗi mã hóa trên màn hình, rất nhanh, mật mã đã bị tìm ra.
Cô lập tức ấn vào, xem lướt qua.
Sau đó phát hiện, mỗi tháng ông cụ đều có kiểm tra, hơn nữa tình trạng cơ thể đều rất tốt,
Mãi tới buổi tối một ngày nào đó của tháng mười, huyết áp chợt tăng cao, hoàn toàn không thể áp chế được.
Lúc đó là lần đầu tiên sử dụng loại thuốc này.
Nói cách khác, vào ngày đó ông cụ đã bị hạ độc.
Một buổi tối nào đó của tháng mười.
Chu Kiều luôn cảm thấy thời gian này rất quen, thế nhưng nhất thời cô không nhớ ra, dứt khoát dùng điện thoại di động chụp hết toàn bộ bệnh án, sau đó khôi phục mọi thứ như cũ.
Cô đang định nhân lúc không có ai phát hiện để rời đi, thế nhưng trên hành lang ở trước cửa thang máy cô lại gặp Sở Tây Lâm.
Hai người vừa gặp mặt đều sửng sốt.
Sau đó, Sở Tây Lâm nhíu mày: “Cô tới làm gì?”
Chu Kiều đang định mở miệng, lại nghe thấy anh ta nói một câu: “Là chột dạ nên tới xem ông nội đã chết hay chưa à?”
Ác ý trong lời nói tuôn ra, không hề che giấu, giống hệt lúc phát điện khi ở nhà họ Sở trước đó.
Chu Kiều nhìn ánh mắt căm thù của anh ta, không nói gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, bà cụ Sở lập tức xông ra ngoài.
“Bác sĩ…” Lời của bà cụ vừa ra khỏi miệng, thế nhưng khi bất chợt nhìn thấy Chu Kiều thì giọng điệu lập tức trở nên sắc bén: “Cô tới đây làm gì? Xin tha tội sao? Tôi nói cho cô biết, không thể”
Rất rõ ràng, chuỗi đả kích này đã khiến vị phu nhân già cả từ trước tới nay luôn hiển hậu bỗng trở nên chanh chua.
Đối với việc này, Chu Kiều chỉ lạnh nhạt: “Chỉ là tới thăm một chút thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Ý của cô là, xin tha tội gì đó căn bản không thể xảy ra.
Từ trước tới nay cô sẽ không cúi đầu trước kẻ khác.
Bà cụ Sở đại khái vẫn nghe hiểu ý trong lời của cô, hơi nghẹn giọng, nói: “Cô đừng tưởng hôm đó cô may mắn thoát được thì sẽ không sao. Chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy đâu, ở Hải Thành này, chuyện
mà nhà họ Sở muốn làm, vẫn chưa có việc gì không thể hoàn thành.”
Chu Kiều xì một tiếng: “Nhà họ Sở còn có thể đứng vững không sụp đổ, là vì tôi đã dọn dẹp tàn cục cho các người.”
Nếu không có chiều kia của cô khiển Hâm Vũ phải ký tên thì rốt cuộc nhà họ Sở sẽ thế nào, ai cũng hiểu rất rõ.
Thế nhưng bà cụ Sở cũng không muốn thừa nhận: “Chẳng qua cô chỉ ăn may mà thôi, đừng cho rằng làm được chút chuyện thì thật sự có thể lay động được nhà họ Sở, ngây thơ!”
Lúc này Sở Tây Lâm cũng cứng rắn nói: “Cô giúp nhà họ Sở, tôi rất cảm kích. Thế nhưng cô hại ông nội tới bây giờ còn nằm đó, không biết sống chết thế nào. Chuyện này không phải cô dùng một câu thu dọn tàn cục là
có thể xóa bỏ được.”
Chu Kiều lạnh mặt: “Bà cụ Sở đã mời cảnh sát thẩm vấn tôi cả một buổi tối cũng không hỏi ra được bất cứ kết quả gì. Cậu chủ như anh vẫn nên nói năng cẩn thận thì hơn.”
Sở Tây Lâm ngẩn ra: “Cô bị cảnh sát thẩm vấn? Tại sao lại thẩm vấn cô?”
“Anh nói xem.” Chu Kiều trấn định nhìn về phía bà cụ Sở.
Sở Tây Lâm không khỏi trợn tròn mắt: “Bà nội.”
Bà cụ Sở nói như chuyện đương nhiên: “Cô ta hại ông nội cháu ngã bệnh, mang ý đồ đoạt tài sản nhà họ Sở chúng ta, hại chết ông nội cháu, lẽ nào bà báo cảnh sát là có lỗi sao?”
“Thế nhưng bà cũng không thể…”
Sở Tây Lâm còn chưa nói hết câu, Chu Kiều đã ngắt lời: “Không sai, bà làm rất đúng, hy vọng bà mãi mãi có thể công chính như vậy.”
Lời này mang theo ý tứ rất sâu xa khiến người ta nhất thời không tìm được manh mối.
Sở Tây Lâm còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng lúc này Chu Kiều đã xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện, trong đầu vẫn nhớ khoảng thời gian ghi trong bệnh án.
Khoảng thời gian này có thấy rất quen mắt, hình như là một thời gian rất quan trọng thể nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Chu Kiều chậm rãi đi rất lâu.
Bởi vì đang là kỳ nghỉ nên đường phố có rất nhiều thanh niên đang đi dạo.
Những âm thanh trò chuyện vui vẻ của bọn họ không ngừng vang lên bên tai.
“Sắp đến tết rồi, làm gì bây giờ nhỉ?”
“Còn có thể làm gì chứ, không phải chỉ là một ngày lễ thôi sao, năm nào chẳng có, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Vậy sinh nhật của mình thì có đáng ngạc nhiên không? Tết năm nay trùng ngày sinh nhật của mình đó, tới lúc đó chúng ta cùng high nhé.”
Các cô gái kia trò chuyện rồi cười hì hì đùa giỡn với nhau đi ngang qua Chu Kiều.
Thế nhưng Chu Kiều lại dừng bước vào đúng lúc này.