Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Giải quyết rồi?” Đối với Tần Phỉ, chuyện này đúng là hơi ngoài ý muốn.
Cấp dưới cung kính trả lời: “Vâng, vụ Hâm Thịnh kia đã giải quyết rồi.”
Tần Phỉ không ngờ Chu Kiều thật sự giải quyết được rồi, hơn nữa còn nhanh như vậy, anh bèn hỏi một câu: “Giải quyết thế nào?”
Cấp dưới thành thực đáp: “Nghe nói bên dưới mảnh đất kia nghi là có quần mộ, sẽ bị trung thu thế nên nhân cơ hội này để hủy bỏ hợp tác.”
Dù anh ta nói rất đơn giản thể nhưng đối với Tần Phỉ, người ngày ngày canh giữ bên cạnh Chu Kiều thì còn chỗ nào không rõ nữa.
Đặc biệt là hôm đó, anh nhớ rất rõ, Chu Kiều đã cầm tờ giám định mộ cổ kia nhìn rất lâu. Lúc đó anh còn đùa, nói cái gì mà đổi thành xây nghĩa địa.
Kết quả không thể ngờ, không đổi làm nghĩa địa, trái lại đã chuyển một quần mộ tới, trực tiếp dọa sợ người khác.
Đúng là có bản lĩnh.
Anh còn tưởng ván này Chu Kiều chắc chắn xong đời rồi chứ.
Cô gái này đúng là khiến người ta càng ngày càng có nhiều niềm vui bất ngờ đó.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Chỉ định để Chu Kiều nghỉ ngơi đàng hoàng hai ngày.
Khoảng thời gian này đúng là cô đã bị nhà họ Sở giày vò quá chừng rồi.
Thế nhưng anh có lòng muốn cho Chu Kiều nghỉ ngơi mà người nhà họ Sở lại không buông tha cho cô. Có lẽ do bọn họ đã biết cô có dã tâm muốn cổ phần của Sở thị.
Mới qua ba ngày ngắn ngủi, Sở Tây Lâm đã tự mình tới tìm cô.
Hôm đó, vào buổi trưa, Chu Kiều đang định ra khỏi cổng trường để đi ăn cơm, kết quả lại bị xe của Sở Tây Lâm ngăn lại ở đầu đường.
“Lên xe, ông nội muốn nói chuyện với cô.”
Chu Kiều cũng không lấy làm bất ngờ trước tin tức này, cô quyết đoán lên xe.
Trên đường, Sở Tây Lâm vừa lái xe vừa nói với Chu Kiều: “Tôi không cho rằng cô thích hợp tiến vào sở thị.”
“Tôi cũng không cho rằng anh là người thích hợp tiếp nhận Sở thị.” Chu Kiều không mềm không cứng đáp trả.
Sở Tây Lâm nghẹn họng: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở như vậy thôi, những người trong công ty không đơn giản như cô tưởng.”
“Ô.”
Sở Tây Lâm thầy cô thờ ơ trả lời, không có bất cứ ý muốn thay đổi, nhất thời anh ta bất mãn nhìn cô: “Cô thật sự quyết tâm muốn tiến vào sở thị?”
Vẻ mặt Chu Kiều vẫn bình tĩnh: “Đây là thù lao, cũng là giá phải trả.”
Sở Tây Lâm không hiểu: “Giá phải trả?”
“Vì để đề phòng tôi có mưu đồ gây rối với nhà họ Sở nên đã ép tôi phải nhận thân, lại vì hạng mục của công ty mà lấy cha tôi ra để uy hiếp tôi.” Chu Kiều nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Sở Tây Lâm, mỗi một món nợ
này tôi đều nhớ kỹ.”
Sở Tây Lâm ngồi ở ghế tài xế chợt thấy căng thẳng. Nhất thời anh ta không còn gì để nói. Dưới chân nhấn ga, xe cứ thế chạy thẳng về phía trước.
Hiện giờ ông cụ Sở còn đang nghỉ ngơi, điều dưỡng trong bệnh viện.
Sau khi trải qua lần giày vò kia, rốt cuộc ông cụ vẫn bị tổn thương sinh lực, hơn nữa huyết áp không ổn định, bác sĩ bảo ông đừng tùy tiện đi lại.
Chu Kiều vốn cho rằng sau khi ông cụ trải qua nửa tháng nghỉ ngơi này thì dù có không ổn định chắc cũng không còn nguy hiểm như lúc trước. Thế nhưng khi cô đi vào phòng bệnh mới phát hiện không phải như
vậy. Ông cụ đã gầy trơ xương, hoàn toàn không còn sắc mặt hồng hào như lần đại thọ mấy tháng trước.
“Ông nội.” Sở Tây Lâm gõ cửa, đi vào trước.
Chu Kiều ở phía sau cũng lạnh nhạt chào một câu: “Chào ông.”
Ông cụ Sở mở mắt, ánh mắt của ông cụ hơi mờ đục, thế nhưng tinh thần cũng không tệ. Đầu tiên ông cụ nhìn Chu Kiều, sau đó lại nói với Sở Tây Lâm: “Bà của cháu đang ở dưới tầng, cháu đi thăm bà ấy đi.”
Đây là muốn anh ta tránh đi.
Sở Tây Lâm nhìn Chu Kiều, cuối cùng gật đầu, tạm thời đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ông cụ Sở từ trước tới nay vẫn không vòng vo với Chu Kiều, vừa mở miệng đã nói: “Tây Lâm đã nói với ta rồi, toàn bộ việc lần này đều do cháu giải quyết. Không nhìn ra cháu còn có năng lực như vậy.”
Chu Kiều cũng không khách sáo, cô tự tìm một chỗ để ngồi rồi nói: “Nếu không bị ông ép tới nước đó thì có lẽ cháu cũng không biết mình còn có năng lực như vậy.”
Sự mỉa mai trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Ông cụ Sở sao có thể nghe không hiểu. Chỉ là ông cụ không ngờ người từ trước tới nay vẫn thành thật lại có thái độ như bây giờ. Đủ để có thể thấy, người trước mặt vốn dĩ là một người có bụng dạ khó lường. Trước đó
tất cả đều là đang diễn mà thôi!
Ông cụ không khỏi hừ lạnh, khinh thường nói: “Ta có thể cho cháu một tấm thẻ phụ coi như khen thưởng, sau này ở nhà họ Sở, cháu có thể không cần lo ăn uống nữa.”
Chu Kiều vắt tréo hai chân ngồi đó, nói vô cùng ung dung: “Cháu không cẩn thẻ phụ.”
Dù thân thể ông cụ còn yếu ớt, thế nhưng đôi mắt ưng kia vẫn nhìn cô chòng chọc: “Vậy cháu muốn cái gì?”
Chu Kiều đối mặt với ông cụ mà không hề lo sợ, cô nhân từng chữ: “Cổ phần của Sở thị.”
Đáy mắt ông cụ lóe lên một tia ý lạnh: “Cháu có khẩu vị lớn đấy.”
Chu Kiều thản nhiên đáp: “Không dám ạ.”
Ông cụ xì cười lạnh: “Không dám? Không dám mà cháu nhắc tới yêu cầu này à?”
Chu Kiều rũ mắt, thế nhưng giọng nói lại vô cùng đối lập: “Không nhắc tới thì các người không nghi ngờ cháu ư?”
Câu nói này đã chọc ông cụ nổi giận: “Hỗn láo! Ai cho cô nói với ta như vậy! Cô, cô đừng tưởng cô giải quyết được phiền phức này thay Sở thị thì cô thật sự có thể nghênh ngang ở Sở thị! Ta cho cô biết, muốn vào sở thị,
trừ phi ta chết! Thông minh thì cầm tiền rồi cút đi xa bao nhiêu thì cút.”
Chu Kiều không hề tức giận vì việc này: “Cháu đã nói rồi, các người có thể không cho, chỉ cần tương lai có việc gì đừng cầu xin cháu là được.”
Ông cụ liên tục cười khẩy, trong mắt mang theo sự khinh bỉ: “Cô cho rằng mình có bản lĩnh lớn thế nào? Đúng là nói khoác không biết ngượng!”
Chu Kiều mỉm cười, phủi đám bụi không thể tồn tại trên quần rồi chậm rãi đứng dậy, mỉa mai không hề khách sáo: “Bản lĩnh của cháu đúng là không bằng ông. Ông cho con cháu mình một đống hỗn độn, hiện giờ anh
ta một thân một mình, ai nấy đều muốn anh ta chết. Cháu nào có bản lĩnh ấy.”
Ông cụ Sở thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Cô, cô, hỗn xược! Còn chưa tới lượt con bé hỗn láo như cô bình luận ta đâu! Cũng không… không ngẫm lại xem mình là cái loại gì!”
Nói xong, ông cụ không nhịn được bắt đầu ho khan.
Chu Kiều lạnh nhạt nhìn: “Cháu chỉ đang nói cho ông, hội đồng quản trị cũng thế, Giang thì cũng thế, Sở Tây Lâm đều không chống lại được.”
Ông cụ Sở tức giận nói: “Vậy thì cũng có ta ở đây!”
Chu Kiều đứng đó nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói một câu: “Với sức khỏe hiện giờ của ông thì có thể chống đỡ được bao nhiêu, hay là bao lâu.”
Điều này xem như đã hoàn toàn chọc trúng sự uy hiếp với ông cụ: “Cô!”
“Từ lúc ông ngã xuống, nhà họ Sở cũng đã mất khống chế từ lâu.”
Mặt ông cụ đỏ lên, cả người run rẩy, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Cô… cô…”
“Nói cháu muốn cướp Sở thị, không bằng nói cháu đang giúp ông thu dọn hỗn loạn.”
Ông cụ bị cô giẫm lên cái chân đau hết lần này tới lần khác, cuối cùng vì một câu hỗn loạn này mà không kiềm chế được, ông cụ gào lên một tiếng: “Cút…!”
Thậm chí còn tiện tay ném bình thuốc ở bên người về phía cô.
Đáng tiếc thể lực không tốt, cả người suýt nữa đã lăn xuống giường.
Vẫn là Chu Kiều nhanh tay lẹ mắt đón được bình thuốc, còn kéo người lại. Thế nhưng, đúng lúc này cửa phòng bệnh cũng bị mở ra. Tất cả mọi người liền nhìn thấy Chu Kiều đỡ ông cụ, mà ông cụ đang nằm trên
giường thở hổn hển như sắp chết.
“Ông à…” Bà cụ lấy lại tinh thần trước, khóc lóc nhào tới.
Sắc mặt Sở Tây Lâm đột nhiên thay đổi, anh ta cũng lập tức nhào tới: “Ông nội! Ông nội!”
Bà cụ đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt đong đầy nước mắt xông tới trước mặt Chu Kiều, lớn giọng chất vấn: “Cô đã làm gì! Rốt cuộc cô đã làm gì ông ấy! Có phải cô cố ý kích thích ông ấy, khiến ông ấy tức giận
không!”
Chu Kiều lạnh nhạt đẩy tay của bà cụ ra: “Thưa bà, cháu có tài cán gì khiến ông cụ nổi giận với cháu chứ.”
Thế nhưng bà cụ cứ như người điên, kích động nói: “Nếu không phải cô muốn cổ phần của Sở thị, ông ấy căn bản sẽ không tức giận!”
“Tại sao cháu lại không thể muốn?”
Bà cũ giễu cợt: “Tại sao? Cô cũng không nhìn lại xem mình là cái loại gì mà dám mơ tưởng tới nhà họ Sở! Cô xứng à?!”
Mặt Chu Kiều lạnh tanh: “Nếu cháu không xứng, vậy tại sao lại lấy tính mạng của cha cháu để ép cháu nhận hạng mục chứ?”
“Cho cô làm là để mắt tới cô! Cô ăn của nhà họ Sở, dùng của nhà họ Sở, hiện giờ nhà họ Sở có chuyện, chẳng lẽ cô không nên đứng ra à?! Con bé vong ơn phụ nghĩa này! Đừng quên, là ai giúp cô từ một con bé nhà quê trở
thành cô hai của nhà họ Sở!”
Nghe những lời này xong, Chu Kiều không khỏi đưa mắt nhìn thẳng mặt bà cụ Sở, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy hiện giờ cháu muốn cổ phần của Sở thị, cũng là để mắt tới các người đó.”
“Cô, cô, cô!”
Sau đó, Chu Kiều lập tức xoay người rời đ[email protected]
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cấp dưới cung kính trả lời: “Vâng, vụ Hâm Thịnh kia đã giải quyết rồi.”
Tần Phỉ không ngờ Chu Kiều thật sự giải quyết được rồi, hơn nữa còn nhanh như vậy, anh bèn hỏi một câu: “Giải quyết thế nào?”
Cấp dưới thành thực đáp: “Nghe nói bên dưới mảnh đất kia nghi là có quần mộ, sẽ bị trung thu thế nên nhân cơ hội này để hủy bỏ hợp tác.”
Dù anh ta nói rất đơn giản thể nhưng đối với Tần Phỉ, người ngày ngày canh giữ bên cạnh Chu Kiều thì còn chỗ nào không rõ nữa.
Đặc biệt là hôm đó, anh nhớ rất rõ, Chu Kiều đã cầm tờ giám định mộ cổ kia nhìn rất lâu. Lúc đó anh còn đùa, nói cái gì mà đổi thành xây nghĩa địa.
Kết quả không thể ngờ, không đổi làm nghĩa địa, trái lại đã chuyển một quần mộ tới, trực tiếp dọa sợ người khác.
Đúng là có bản lĩnh.
Anh còn tưởng ván này Chu Kiều chắc chắn xong đời rồi chứ.
Cô gái này đúng là khiến người ta càng ngày càng có nhiều niềm vui bất ngờ đó.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Chỉ định để Chu Kiều nghỉ ngơi đàng hoàng hai ngày.
Khoảng thời gian này đúng là cô đã bị nhà họ Sở giày vò quá chừng rồi.
Thế nhưng anh có lòng muốn cho Chu Kiều nghỉ ngơi mà người nhà họ Sở lại không buông tha cho cô. Có lẽ do bọn họ đã biết cô có dã tâm muốn cổ phần của Sở thị.
Mới qua ba ngày ngắn ngủi, Sở Tây Lâm đã tự mình tới tìm cô.
Hôm đó, vào buổi trưa, Chu Kiều đang định ra khỏi cổng trường để đi ăn cơm, kết quả lại bị xe của Sở Tây Lâm ngăn lại ở đầu đường.
“Lên xe, ông nội muốn nói chuyện với cô.”
Chu Kiều cũng không lấy làm bất ngờ trước tin tức này, cô quyết đoán lên xe.
Trên đường, Sở Tây Lâm vừa lái xe vừa nói với Chu Kiều: “Tôi không cho rằng cô thích hợp tiến vào sở thị.”
“Tôi cũng không cho rằng anh là người thích hợp tiếp nhận Sở thị.” Chu Kiều không mềm không cứng đáp trả.
Sở Tây Lâm nghẹn họng: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở như vậy thôi, những người trong công ty không đơn giản như cô tưởng.”
“Ô.”
Sở Tây Lâm thầy cô thờ ơ trả lời, không có bất cứ ý muốn thay đổi, nhất thời anh ta bất mãn nhìn cô: “Cô thật sự quyết tâm muốn tiến vào sở thị?”
Vẻ mặt Chu Kiều vẫn bình tĩnh: “Đây là thù lao, cũng là giá phải trả.”
Sở Tây Lâm không hiểu: “Giá phải trả?”
“Vì để đề phòng tôi có mưu đồ gây rối với nhà họ Sở nên đã ép tôi phải nhận thân, lại vì hạng mục của công ty mà lấy cha tôi ra để uy hiếp tôi.” Chu Kiều nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Sở Tây Lâm, mỗi một món nợ
này tôi đều nhớ kỹ.”
Sở Tây Lâm ngồi ở ghế tài xế chợt thấy căng thẳng. Nhất thời anh ta không còn gì để nói. Dưới chân nhấn ga, xe cứ thế chạy thẳng về phía trước.
Hiện giờ ông cụ Sở còn đang nghỉ ngơi, điều dưỡng trong bệnh viện.
Sau khi trải qua lần giày vò kia, rốt cuộc ông cụ vẫn bị tổn thương sinh lực, hơn nữa huyết áp không ổn định, bác sĩ bảo ông đừng tùy tiện đi lại.
Chu Kiều vốn cho rằng sau khi ông cụ trải qua nửa tháng nghỉ ngơi này thì dù có không ổn định chắc cũng không còn nguy hiểm như lúc trước. Thế nhưng khi cô đi vào phòng bệnh mới phát hiện không phải như
vậy. Ông cụ đã gầy trơ xương, hoàn toàn không còn sắc mặt hồng hào như lần đại thọ mấy tháng trước.
“Ông nội.” Sở Tây Lâm gõ cửa, đi vào trước.
Chu Kiều ở phía sau cũng lạnh nhạt chào một câu: “Chào ông.”
Ông cụ Sở mở mắt, ánh mắt của ông cụ hơi mờ đục, thế nhưng tinh thần cũng không tệ. Đầu tiên ông cụ nhìn Chu Kiều, sau đó lại nói với Sở Tây Lâm: “Bà của cháu đang ở dưới tầng, cháu đi thăm bà ấy đi.”
Đây là muốn anh ta tránh đi.
Sở Tây Lâm nhìn Chu Kiều, cuối cùng gật đầu, tạm thời đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ông cụ Sở từ trước tới nay vẫn không vòng vo với Chu Kiều, vừa mở miệng đã nói: “Tây Lâm đã nói với ta rồi, toàn bộ việc lần này đều do cháu giải quyết. Không nhìn ra cháu còn có năng lực như vậy.”
Chu Kiều cũng không khách sáo, cô tự tìm một chỗ để ngồi rồi nói: “Nếu không bị ông ép tới nước đó thì có lẽ cháu cũng không biết mình còn có năng lực như vậy.”
Sự mỉa mai trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Ông cụ Sở sao có thể nghe không hiểu. Chỉ là ông cụ không ngờ người từ trước tới nay vẫn thành thật lại có thái độ như bây giờ. Đủ để có thể thấy, người trước mặt vốn dĩ là một người có bụng dạ khó lường. Trước đó
tất cả đều là đang diễn mà thôi!
Ông cụ không khỏi hừ lạnh, khinh thường nói: “Ta có thể cho cháu một tấm thẻ phụ coi như khen thưởng, sau này ở nhà họ Sở, cháu có thể không cần lo ăn uống nữa.”
Chu Kiều vắt tréo hai chân ngồi đó, nói vô cùng ung dung: “Cháu không cẩn thẻ phụ.”
Dù thân thể ông cụ còn yếu ớt, thế nhưng đôi mắt ưng kia vẫn nhìn cô chòng chọc: “Vậy cháu muốn cái gì?”
Chu Kiều đối mặt với ông cụ mà không hề lo sợ, cô nhân từng chữ: “Cổ phần của Sở thị.”
Đáy mắt ông cụ lóe lên một tia ý lạnh: “Cháu có khẩu vị lớn đấy.”
Chu Kiều thản nhiên đáp: “Không dám ạ.”
Ông cụ xì cười lạnh: “Không dám? Không dám mà cháu nhắc tới yêu cầu này à?”
Chu Kiều rũ mắt, thế nhưng giọng nói lại vô cùng đối lập: “Không nhắc tới thì các người không nghi ngờ cháu ư?”
Câu nói này đã chọc ông cụ nổi giận: “Hỗn láo! Ai cho cô nói với ta như vậy! Cô, cô đừng tưởng cô giải quyết được phiền phức này thay Sở thị thì cô thật sự có thể nghênh ngang ở Sở thị! Ta cho cô biết, muốn vào sở thị,
trừ phi ta chết! Thông minh thì cầm tiền rồi cút đi xa bao nhiêu thì cút.”
Chu Kiều không hề tức giận vì việc này: “Cháu đã nói rồi, các người có thể không cho, chỉ cần tương lai có việc gì đừng cầu xin cháu là được.”
Ông cụ liên tục cười khẩy, trong mắt mang theo sự khinh bỉ: “Cô cho rằng mình có bản lĩnh lớn thế nào? Đúng là nói khoác không biết ngượng!”
Chu Kiều mỉm cười, phủi đám bụi không thể tồn tại trên quần rồi chậm rãi đứng dậy, mỉa mai không hề khách sáo: “Bản lĩnh của cháu đúng là không bằng ông. Ông cho con cháu mình một đống hỗn độn, hiện giờ anh
ta một thân một mình, ai nấy đều muốn anh ta chết. Cháu nào có bản lĩnh ấy.”
Ông cụ Sở thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Cô, cô, hỗn xược! Còn chưa tới lượt con bé hỗn láo như cô bình luận ta đâu! Cũng không… không ngẫm lại xem mình là cái loại gì!”
Nói xong, ông cụ không nhịn được bắt đầu ho khan.
Chu Kiều lạnh nhạt nhìn: “Cháu chỉ đang nói cho ông, hội đồng quản trị cũng thế, Giang thì cũng thế, Sở Tây Lâm đều không chống lại được.”
Ông cụ Sở tức giận nói: “Vậy thì cũng có ta ở đây!”
Chu Kiều đứng đó nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói một câu: “Với sức khỏe hiện giờ của ông thì có thể chống đỡ được bao nhiêu, hay là bao lâu.”
Điều này xem như đã hoàn toàn chọc trúng sự uy hiếp với ông cụ: “Cô!”
“Từ lúc ông ngã xuống, nhà họ Sở cũng đã mất khống chế từ lâu.”
Mặt ông cụ đỏ lên, cả người run rẩy, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Cô… cô…”
“Nói cháu muốn cướp Sở thị, không bằng nói cháu đang giúp ông thu dọn hỗn loạn.”
Ông cụ bị cô giẫm lên cái chân đau hết lần này tới lần khác, cuối cùng vì một câu hỗn loạn này mà không kiềm chế được, ông cụ gào lên một tiếng: “Cút…!”
Thậm chí còn tiện tay ném bình thuốc ở bên người về phía cô.
Đáng tiếc thể lực không tốt, cả người suýt nữa đã lăn xuống giường.
Vẫn là Chu Kiều nhanh tay lẹ mắt đón được bình thuốc, còn kéo người lại. Thế nhưng, đúng lúc này cửa phòng bệnh cũng bị mở ra. Tất cả mọi người liền nhìn thấy Chu Kiều đỡ ông cụ, mà ông cụ đang nằm trên
giường thở hổn hển như sắp chết.
“Ông à…” Bà cụ lấy lại tinh thần trước, khóc lóc nhào tới.
Sắc mặt Sở Tây Lâm đột nhiên thay đổi, anh ta cũng lập tức nhào tới: “Ông nội! Ông nội!”
Bà cụ đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt đong đầy nước mắt xông tới trước mặt Chu Kiều, lớn giọng chất vấn: “Cô đã làm gì! Rốt cuộc cô đã làm gì ông ấy! Có phải cô cố ý kích thích ông ấy, khiến ông ấy tức giận
không!”
Chu Kiều lạnh nhạt đẩy tay của bà cụ ra: “Thưa bà, cháu có tài cán gì khiến ông cụ nổi giận với cháu chứ.”
Thế nhưng bà cụ cứ như người điên, kích động nói: “Nếu không phải cô muốn cổ phần của Sở thị, ông ấy căn bản sẽ không tức giận!”
“Tại sao cháu lại không thể muốn?”
Bà cũ giễu cợt: “Tại sao? Cô cũng không nhìn lại xem mình là cái loại gì mà dám mơ tưởng tới nhà họ Sở! Cô xứng à?!”
Mặt Chu Kiều lạnh tanh: “Nếu cháu không xứng, vậy tại sao lại lấy tính mạng của cha cháu để ép cháu nhận hạng mục chứ?”
“Cho cô làm là để mắt tới cô! Cô ăn của nhà họ Sở, dùng của nhà họ Sở, hiện giờ nhà họ Sở có chuyện, chẳng lẽ cô không nên đứng ra à?! Con bé vong ơn phụ nghĩa này! Đừng quên, là ai giúp cô từ một con bé nhà quê trở
thành cô hai của nhà họ Sở!”
Nghe những lời này xong, Chu Kiều không khỏi đưa mắt nhìn thẳng mặt bà cụ Sở, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy hiện giờ cháu muốn cổ phần của Sở thị, cũng là để mắt tới các người đó.”
“Cô, cô, cô!”
Sau đó, Chu Kiều lập tức xoay người rời đ[email protected]