Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Nhà họ Sở đâu có con gái!”
Tuy Tống Cảnh Phàm cách rất xa trung tâm của giới này là nhà họ Sở, nhưng cậu ta vẫn biết các nhân vật trong gia tộc này.
Nhà họ Sở chỉ có ba con trai, hai đứa cháu.
Kẻ đập bình rượu vào cậu ta rõ ràng là con gái!
Lại còn là một đứa con gái cần Cố Hân Lam chăm sóc.
Sao có thể là người nhà họ Sở?!
Người nhà họ Sở khi nào thì đến lượt cấp bậc như Cố Hân Lam làm bảo kê?
Rõ ràng là trò đùa mà!
Nhưng lúc này, cậu chủ Vương lại túm áo của cậu ta, sắc mặt xanh mét nói: “Cô ta là cô hai của nhà họ Sở! Đồ ngu xuẩn!”
Vừa dứt lời, “chát!” một cái, gã lại giáng thêm một cái tát.
Một cái tát này còn ác hơn cái trước, khiến Tổng Cảnh Phàm bị tát nghiêng xuống mặt đất, răng nanh đập vào khóe miệng, máu lập tức chảy ra, tràn ngập cả khoang miệng.
Đau.
Toàn thân đều đau đến mức không chịu nổi.
Đầu tiên là bị hai chai rượu đập vỡ đầu, lại bị người ta đá mạnh vào ngực một cái, tiếp theo mặt lại bị tát sưng lên như đầu lợn.
Tống Cảnh Phàm cảm thấy số lần chịu thiệt cả đời này cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
Mà tất cả đều do cái cô hai chết tiệt gì kia ban tặng.
Cô hai chó má cái gì!
Nhà họ Sở ở đâu ra cô hai chứ!
Có phải tên cậu chủ Vương này đã phát hiện ra mình bị coi như khẩu súng, cho nên mới có ý đánh cậu ta, mới…
Không đúng!
Lúc này, một đoạn ký ức ngắn đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Cảnh Phàm.
Cậu ta nhớ rõ, cha cậu ta nói rồi, không biết có phải ông cụ nhà họ Sở lớn tuổi, đầu óc hơi hồ đồ không, vậy mà lại đột nhiên muốn nhận một người cháu gái ngay trong bữa tiệc mừng thọ.
Cũng không biết cô cháu gái này đã sử dụng thủ đoạn gì.
Thậm chí còn hoài nghi danh hiệu cháu gái này chỉ là cái vỏ ngoài, rốt cuộc là thân phận gì thì phỏng chừng chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Dù sao gia tộc lớn nhà giàu có không ít mấy chuyện dơ bẩn như vậy.
Chẳng lẽ…
Người mà Cố Hân Lam mang đến chính là cô hai của nhà họ Sở đó?
“Mày có biết lần này tao đã bị mày hại thảm rồi không?” Lúc này, cậu chủ Vương lại đạp mạnh cậu ta một cái cho hả giận: “Nếu không phải tại mày, tao đây sao lại đắc tội cô ta! Mắt mày mọc ở đằng mông à! Chẳng có
một chút đầu óc gì cả!”
Bị đánh đến mức không bò dậy nổi, Tổng Cảnh Phàm sắp bật khóc đến nơi: “Tôi… Tôi thật sự không biết… Tôi.”
Cậu ta sao có thể biết người nọ có quan hệ với nhà họ Sở chứ!
Lúc ấy cậu ta chỉ thấy cô ta đi theo Cố Hân Lam khắp phòng, mặc đồng phục của trường học, lại không nói một tiếng nào, có vẻ không hợp với buổi tụ tập này, rất giống một đứa quê mùa, rõ ràng là người thuộc tầng
lớp bình thường.
Lúc ấy cậu ta còn khinh thường học sinh kém như Cố Hân Lam không ngờ có ngày lại thích giao du với học sinh giỏi, còn nhờ cả đám bạn bảo kê cho người của cô ả.
Cho nên cậu ta mới không chút khách sáo tìm cơ hội gây sự, muốn đè khí thể của Cố Hân Lam xuống.
Ai ngờ cú đá này không giẫm lên người ta, ngược lại khiến chân mình bị gãy.
Tống Cảnh Phàm bây giờ hối hận thật rồi, là cậu ta nghĩ quá đơn giản.
Học sinh kém như Cố Hân Lam sao có thể tự dưng cố gắng nhờ vả quan hệ vì một đứa quê mùa như vậy được.
Nói không chừng…
Nói không chừng Cố Hân Lam cố ý diễn trò ở trước mặt mình, cố ý gài bẫy cho mình nhảy!
Nếu không thì con cháu nhà giàu như Cố Hân Lam tự dưng kéo một đứa nghèo nàn đi khắp phòng làm cái gì!
Đúng!
Nhất định là thể
Con khốn Cố Hân Lam này, thật con mẹ nó lòng dạ ác độc!
Không ngờ lại đào hố cho cậu ta khiến cậu ta nhảy!
Đang lúc cậu ta tràn đầy oán độc mắng Cố Hân Lam ngàn vạn lần ở trong lòng thì áo bỗng bị túm lấy, cậu ta lập tức nhìn thấy gương mặt phóng to của cậu chủ Vương bỗng xuất hiện ngay trước mặt, gã hung tợn cảnh
cáo: “Tao nói cho mày biết, lần này nếu tao trốn không thoát, mày con mẹ nó cũng đừng muốn sống yên ổn!”
Sau đó, gã trực tiếp đá cậu ta xuống đất, xoay người rời khỏi.
Tống Cảnh Phàm bị và phải cái gáy, lập tức mắt nổ đom đóm, chỉ biết nằm bệt ở đó, thậm chí còn không dám rên rỉ một tiếng.
Cùng lúc đó, trong phòng bao bên cạnh lại hoàn toàn không náo nhiệt như phía Tổng Cảnh Phàm.
Ngược lại, trong căn phòng rộng lớn cực kỳ im lặng, ánh đèn sáng trưng, trang hoàng hoa lệ lại phú quý và khí phái, nhưng không khí trong phòng dường như còn lạnh hơn tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ.
Cả căn phòng chỉ có tiếng thở hổn hển và ho khan của Sở Tây Lâm vì sống sót sau tai nạn.
Vừa rồi, cảm giác cận kề cái chết ấy rất quen thuộc, cũng làm người ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì từng gặp một lần, cho nên nỗi sợ hãi trong lòng lập tức sâu thêm một tầng.
Thế nên dù say rượu đến mức ấy, anh ta cũng phải tỉnh lại theo bản năng trong thời gian nhanh nhất.
Ước chừng qua suốt mười giây, anh ta mới nhận ra mình đã trải qua chuyện gì, sự sợ hãi và giận dữ đan xen vào nhau lập tức nhảy lên thành sự phẫn nộ cực lớn, anh ta ngẩng đầu lập tức nổi giận mắng: “Cô bị điên à!”
Chu Kiều vẫn đứng ở đó, mắt lạnh nhìn anh ta: “Là anh đập tối, còn khiến tôi bị đổ rượu vào người.”
Sở Tây Lâm ngã ngồi dưới đất lúc này mới thấy rõ người vừa vào phòng là ai.
Chu Kiều?!
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây!
Không đúng.
Phải hỏi là, tại sao lại là cô!
Tại sao đi đâu cũng gặp cô!
Sao cô cứ như âm hồn, làm gì cũng không dứt ra được.
Thế nên tất cả sự túng quẫn và trò hề của mình đều bị cô nhìn thấy hết cả!
Nghĩ đến những lời nói, gièm pha dơ bẩn vô cùng mà hai người họ nghe được ở trong xe hôm đó.
Từng chuyện từng lời đều bị vạch ra ngay trước mặt cô.
Chỉ trong nháy mắt, mất mặt và phẫn nộ khiến ngọn lửa không tên lại hừng hực thiêu đốt trong ngực anh ta: “Ai cho cô tới đây, cô đi ra ngoài cho tôi! Lập tức đi ra ngoài! Tôi không muốn gặp cô, đi ra ngoài!”
“Là trợ lý Lưu ép tôi vào.”
Ngụ ý là không phải bản thân Chu Kiều bằng lòng đến đây.
Sở Tây Lâm nghiến răng, sắc mặt vô cùng âm trầm, trên thái dương hơi nổi lên gân xanh: “Vậy bây giờ cô có thể đi rồi.”
Hiển nhiên là anh ta đang kiểm chế.
Đối mặt với lệnh đuổi khách của anh ta, Chu Kiều cũng không nói thêm gì, xoay người lập tức đi về phía cửa.
Chỉ là vừa định mở cửa, cô lại phát hiện khóa cửa dưới tay hơi bất thường.
Tại sao cái khóa cửa này lại… không nhúc nhích chút nào?
Cô thoáng dùng sức vài cái, phát hiện khóa cửa vẫn không mở được.
Trợ lý Lưu này thật đúng là…
Lá gan to thật.
Anh ta không sợ hai người họ đánh nhau trong phòng, đánh đến mức đầu rơi máu chảy, máu chảy thành sống à.
“Sao cô còn chưa đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài cho tôi!” Sở Tây Lâm thầy cô đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, sự kiên nhẫn và kiềm chế hoàn toàn biến mất, vừa mở miệng đã rung giận với cô một
tiếng: “Cút đi!”
Chu Kiều cũng không tức giận, chỉ bình thản trả lời: “Cửa bị khóa.”
“..” Cơn tức của Sở Tây Lâm tắt ngúm, anh ta cau mày lảo đảo đứng dậy đến gần, dùng sức vặn tay cầm.
Quả nhiên là bị khóa.
“Rốt cuộc trợ lý Lưu đang làm cái gì!”
Sở Tây Lâm giận dữ sốt ruột, dùng sức túm hai cái, cuối cùng “Rầm!”, anh ta hung hăng đá mạnh một cái vào cửa.
Chu Kiều đứng ở bên cạnh nhìn anh ta trút giận lên cánh cửa, một cái lại một cái, phát ra tiếng vang rất lớn, chỉ cảm thấy đau đầu, dứt khoát nhân cơ hội này nói: “Nói chuyện đi.”
Sở Tây Lâm đạp mạnh vào cửa chính, cắn chặt răng, sắc mặt hung ác nham hiểm nói: “Tôi và cô chẳng có gì để nói cả!”
“Có, cổ phần công ty.”
Bốn chữ ngắn ngủi của Chu Kiều lập tức khiến Sở Tây Lâm khựng lại, nhưng ngay sau đó là lửa giận đang bị đè nén hoàn toàn bùng nổ, anh ta tùy tay đập vỡ một bức tượng thạch cao bên cạnh.
“Rầm!” một tiếng, trong căn phòng rộng lớn, âm thanh kia vang đến mức khiển màng tại người ta phải ong ong lên.
Đáy mắt Sở Tây Lâm đỏ lên: “Cổ phần, cổ phần, cổ phần, trong mắt cô ngoại trừ cổ phần công ty ra còn có cái gì?”
Chu Kiều đứng đó, không bị dọa bởi hành động của anh ta, cô thậm chí còn không cử động lấy một cái, lạnh nhạt trả lời một câu: “Không có.”
Câu trả lời kia rất quyết đoán và lạnh lùng.
Không phải Sở Tây Lâm chưa thấy ai tham lam tiền bạc, nhưng thật sự chưa thấy ai mang mục đích rất mạnh lại hờ hững vô tình như vậy.
Vô tình.
Đúng, chính là vô tình.
Từ đầu tới đuôi, cô chỉ là một quần chúng.
Tất cả những gì cô làm đều chỉ vì một mục đích là cổ phần công ty mà thôi.
Không còn gì khác.
Thậm chí sau khi tác động khiến mọi chuyện xảy ra, nhìn thấy cảm xúc mình mấy lần suy sụp, cô còn không tỏ ra một chút áy náy nào.
Vẻ đúng lý hợp tình này khiến Sở Tây Lâm không khỏi giận dữ bật cười một tiếng: “Đúng vậy, với người coi tiền bạc quan trọng hơn tất cả như cô, nếu không có lợi ích thì sao cô lại tích cực xen vào chuyện người ta
như thế, còn mặc kệ cha ruột trong bệnh viện chẳng quan tâm.”
Loại khiêu khích và châm chọc này cuối cùng cũng khiến Chu Kiều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Tây Lâm.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tuy Tống Cảnh Phàm cách rất xa trung tâm của giới này là nhà họ Sở, nhưng cậu ta vẫn biết các nhân vật trong gia tộc này.
Nhà họ Sở chỉ có ba con trai, hai đứa cháu.
Kẻ đập bình rượu vào cậu ta rõ ràng là con gái!
Lại còn là một đứa con gái cần Cố Hân Lam chăm sóc.
Sao có thể là người nhà họ Sở?!
Người nhà họ Sở khi nào thì đến lượt cấp bậc như Cố Hân Lam làm bảo kê?
Rõ ràng là trò đùa mà!
Nhưng lúc này, cậu chủ Vương lại túm áo của cậu ta, sắc mặt xanh mét nói: “Cô ta là cô hai của nhà họ Sở! Đồ ngu xuẩn!”
Vừa dứt lời, “chát!” một cái, gã lại giáng thêm một cái tát.
Một cái tát này còn ác hơn cái trước, khiến Tổng Cảnh Phàm bị tát nghiêng xuống mặt đất, răng nanh đập vào khóe miệng, máu lập tức chảy ra, tràn ngập cả khoang miệng.
Đau.
Toàn thân đều đau đến mức không chịu nổi.
Đầu tiên là bị hai chai rượu đập vỡ đầu, lại bị người ta đá mạnh vào ngực một cái, tiếp theo mặt lại bị tát sưng lên như đầu lợn.
Tống Cảnh Phàm cảm thấy số lần chịu thiệt cả đời này cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
Mà tất cả đều do cái cô hai chết tiệt gì kia ban tặng.
Cô hai chó má cái gì!
Nhà họ Sở ở đâu ra cô hai chứ!
Có phải tên cậu chủ Vương này đã phát hiện ra mình bị coi như khẩu súng, cho nên mới có ý đánh cậu ta, mới…
Không đúng!
Lúc này, một đoạn ký ức ngắn đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Cảnh Phàm.
Cậu ta nhớ rõ, cha cậu ta nói rồi, không biết có phải ông cụ nhà họ Sở lớn tuổi, đầu óc hơi hồ đồ không, vậy mà lại đột nhiên muốn nhận một người cháu gái ngay trong bữa tiệc mừng thọ.
Cũng không biết cô cháu gái này đã sử dụng thủ đoạn gì.
Thậm chí còn hoài nghi danh hiệu cháu gái này chỉ là cái vỏ ngoài, rốt cuộc là thân phận gì thì phỏng chừng chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Dù sao gia tộc lớn nhà giàu có không ít mấy chuyện dơ bẩn như vậy.
Chẳng lẽ…
Người mà Cố Hân Lam mang đến chính là cô hai của nhà họ Sở đó?
“Mày có biết lần này tao đã bị mày hại thảm rồi không?” Lúc này, cậu chủ Vương lại đạp mạnh cậu ta một cái cho hả giận: “Nếu không phải tại mày, tao đây sao lại đắc tội cô ta! Mắt mày mọc ở đằng mông à! Chẳng có
một chút đầu óc gì cả!”
Bị đánh đến mức không bò dậy nổi, Tổng Cảnh Phàm sắp bật khóc đến nơi: “Tôi… Tôi thật sự không biết… Tôi.”
Cậu ta sao có thể biết người nọ có quan hệ với nhà họ Sở chứ!
Lúc ấy cậu ta chỉ thấy cô ta đi theo Cố Hân Lam khắp phòng, mặc đồng phục của trường học, lại không nói một tiếng nào, có vẻ không hợp với buổi tụ tập này, rất giống một đứa quê mùa, rõ ràng là người thuộc tầng
lớp bình thường.
Lúc ấy cậu ta còn khinh thường học sinh kém như Cố Hân Lam không ngờ có ngày lại thích giao du với học sinh giỏi, còn nhờ cả đám bạn bảo kê cho người của cô ả.
Cho nên cậu ta mới không chút khách sáo tìm cơ hội gây sự, muốn đè khí thể của Cố Hân Lam xuống.
Ai ngờ cú đá này không giẫm lên người ta, ngược lại khiến chân mình bị gãy.
Tống Cảnh Phàm bây giờ hối hận thật rồi, là cậu ta nghĩ quá đơn giản.
Học sinh kém như Cố Hân Lam sao có thể tự dưng cố gắng nhờ vả quan hệ vì một đứa quê mùa như vậy được.
Nói không chừng…
Nói không chừng Cố Hân Lam cố ý diễn trò ở trước mặt mình, cố ý gài bẫy cho mình nhảy!
Nếu không thì con cháu nhà giàu như Cố Hân Lam tự dưng kéo một đứa nghèo nàn đi khắp phòng làm cái gì!
Đúng!
Nhất định là thể
Con khốn Cố Hân Lam này, thật con mẹ nó lòng dạ ác độc!
Không ngờ lại đào hố cho cậu ta khiến cậu ta nhảy!
Đang lúc cậu ta tràn đầy oán độc mắng Cố Hân Lam ngàn vạn lần ở trong lòng thì áo bỗng bị túm lấy, cậu ta lập tức nhìn thấy gương mặt phóng to của cậu chủ Vương bỗng xuất hiện ngay trước mặt, gã hung tợn cảnh
cáo: “Tao nói cho mày biết, lần này nếu tao trốn không thoát, mày con mẹ nó cũng đừng muốn sống yên ổn!”
Sau đó, gã trực tiếp đá cậu ta xuống đất, xoay người rời khỏi.
Tống Cảnh Phàm bị và phải cái gáy, lập tức mắt nổ đom đóm, chỉ biết nằm bệt ở đó, thậm chí còn không dám rên rỉ một tiếng.
Cùng lúc đó, trong phòng bao bên cạnh lại hoàn toàn không náo nhiệt như phía Tổng Cảnh Phàm.
Ngược lại, trong căn phòng rộng lớn cực kỳ im lặng, ánh đèn sáng trưng, trang hoàng hoa lệ lại phú quý và khí phái, nhưng không khí trong phòng dường như còn lạnh hơn tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ.
Cả căn phòng chỉ có tiếng thở hổn hển và ho khan của Sở Tây Lâm vì sống sót sau tai nạn.
Vừa rồi, cảm giác cận kề cái chết ấy rất quen thuộc, cũng làm người ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì từng gặp một lần, cho nên nỗi sợ hãi trong lòng lập tức sâu thêm một tầng.
Thế nên dù say rượu đến mức ấy, anh ta cũng phải tỉnh lại theo bản năng trong thời gian nhanh nhất.
Ước chừng qua suốt mười giây, anh ta mới nhận ra mình đã trải qua chuyện gì, sự sợ hãi và giận dữ đan xen vào nhau lập tức nhảy lên thành sự phẫn nộ cực lớn, anh ta ngẩng đầu lập tức nổi giận mắng: “Cô bị điên à!”
Chu Kiều vẫn đứng ở đó, mắt lạnh nhìn anh ta: “Là anh đập tối, còn khiến tôi bị đổ rượu vào người.”
Sở Tây Lâm ngã ngồi dưới đất lúc này mới thấy rõ người vừa vào phòng là ai.
Chu Kiều?!
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây!
Không đúng.
Phải hỏi là, tại sao lại là cô!
Tại sao đi đâu cũng gặp cô!
Sao cô cứ như âm hồn, làm gì cũng không dứt ra được.
Thế nên tất cả sự túng quẫn và trò hề của mình đều bị cô nhìn thấy hết cả!
Nghĩ đến những lời nói, gièm pha dơ bẩn vô cùng mà hai người họ nghe được ở trong xe hôm đó.
Từng chuyện từng lời đều bị vạch ra ngay trước mặt cô.
Chỉ trong nháy mắt, mất mặt và phẫn nộ khiến ngọn lửa không tên lại hừng hực thiêu đốt trong ngực anh ta: “Ai cho cô tới đây, cô đi ra ngoài cho tôi! Lập tức đi ra ngoài! Tôi không muốn gặp cô, đi ra ngoài!”
“Là trợ lý Lưu ép tôi vào.”
Ngụ ý là không phải bản thân Chu Kiều bằng lòng đến đây.
Sở Tây Lâm nghiến răng, sắc mặt vô cùng âm trầm, trên thái dương hơi nổi lên gân xanh: “Vậy bây giờ cô có thể đi rồi.”
Hiển nhiên là anh ta đang kiểm chế.
Đối mặt với lệnh đuổi khách của anh ta, Chu Kiều cũng không nói thêm gì, xoay người lập tức đi về phía cửa.
Chỉ là vừa định mở cửa, cô lại phát hiện khóa cửa dưới tay hơi bất thường.
Tại sao cái khóa cửa này lại… không nhúc nhích chút nào?
Cô thoáng dùng sức vài cái, phát hiện khóa cửa vẫn không mở được.
Trợ lý Lưu này thật đúng là…
Lá gan to thật.
Anh ta không sợ hai người họ đánh nhau trong phòng, đánh đến mức đầu rơi máu chảy, máu chảy thành sống à.
“Sao cô còn chưa đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài cho tôi!” Sở Tây Lâm thầy cô đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, sự kiên nhẫn và kiềm chế hoàn toàn biến mất, vừa mở miệng đã rung giận với cô một
tiếng: “Cút đi!”
Chu Kiều cũng không tức giận, chỉ bình thản trả lời: “Cửa bị khóa.”
“..” Cơn tức của Sở Tây Lâm tắt ngúm, anh ta cau mày lảo đảo đứng dậy đến gần, dùng sức vặn tay cầm.
Quả nhiên là bị khóa.
“Rốt cuộc trợ lý Lưu đang làm cái gì!”
Sở Tây Lâm giận dữ sốt ruột, dùng sức túm hai cái, cuối cùng “Rầm!”, anh ta hung hăng đá mạnh một cái vào cửa.
Chu Kiều đứng ở bên cạnh nhìn anh ta trút giận lên cánh cửa, một cái lại một cái, phát ra tiếng vang rất lớn, chỉ cảm thấy đau đầu, dứt khoát nhân cơ hội này nói: “Nói chuyện đi.”
Sở Tây Lâm đạp mạnh vào cửa chính, cắn chặt răng, sắc mặt hung ác nham hiểm nói: “Tôi và cô chẳng có gì để nói cả!”
“Có, cổ phần công ty.”
Bốn chữ ngắn ngủi của Chu Kiều lập tức khiến Sở Tây Lâm khựng lại, nhưng ngay sau đó là lửa giận đang bị đè nén hoàn toàn bùng nổ, anh ta tùy tay đập vỡ một bức tượng thạch cao bên cạnh.
“Rầm!” một tiếng, trong căn phòng rộng lớn, âm thanh kia vang đến mức khiển màng tại người ta phải ong ong lên.
Đáy mắt Sở Tây Lâm đỏ lên: “Cổ phần, cổ phần, cổ phần, trong mắt cô ngoại trừ cổ phần công ty ra còn có cái gì?”
Chu Kiều đứng đó, không bị dọa bởi hành động của anh ta, cô thậm chí còn không cử động lấy một cái, lạnh nhạt trả lời một câu: “Không có.”
Câu trả lời kia rất quyết đoán và lạnh lùng.
Không phải Sở Tây Lâm chưa thấy ai tham lam tiền bạc, nhưng thật sự chưa thấy ai mang mục đích rất mạnh lại hờ hững vô tình như vậy.
Vô tình.
Đúng, chính là vô tình.
Từ đầu tới đuôi, cô chỉ là một quần chúng.
Tất cả những gì cô làm đều chỉ vì một mục đích là cổ phần công ty mà thôi.
Không còn gì khác.
Thậm chí sau khi tác động khiến mọi chuyện xảy ra, nhìn thấy cảm xúc mình mấy lần suy sụp, cô còn không tỏ ra một chút áy náy nào.
Vẻ đúng lý hợp tình này khiến Sở Tây Lâm không khỏi giận dữ bật cười một tiếng: “Đúng vậy, với người coi tiền bạc quan trọng hơn tất cả như cô, nếu không có lợi ích thì sao cô lại tích cực xen vào chuyện người ta
như thế, còn mặc kệ cha ruột trong bệnh viện chẳng quan tâm.”
Loại khiêu khích và châm chọc này cuối cùng cũng khiến Chu Kiều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Tây Lâm.