Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Đơn giản là vì Chu Kiều quá mức bình tĩnh.
Một cô bé cho dù nhất thời mất kiểm soát lấy bình rượu đập vỡ đầu người ta, nhưng khi nhìn thấy máu chảy ròng ròng thì cũng nên tỉnh táo lại, biết sợ hãi, kinh hoảng luống cuống mới đúng.
Nhưng cô nhóc này thì không.
Cô đập đầu người ta mà không sợ hãi, nhìn thấy máu cũng không sợ hãi, người ta ngất trên đất cũng không sợ hãi.
Từ đầu tới đuôi, cô đều bình tĩnh giống như không có bất cứ tình cảm gì, vẻ mặt bình thản như thường, không có nổi một chút gợn sóng nào.
Máu lạnh.
Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy cô từ từ phải sạch các mảnh thủy tinh bắn lên quần áo, hai chữ này bỗng hiện lên trong đầu.
Đây là một loại cảm giác bản năng của động vật đối với nguy hiểm, theo bản năng, sắc mặt mấy cô gái đứng gần Chu Kiều hơi trắng bệch, lập tức lùi ra sau một bước nhỏ.
Nhưng cậu Vương đứng ở xa xa thì không rõ ràng lắm, gã chỉ biết là có một cô gái đánh người ngay trước mặt gã.
Biết rằng gã có mặt ở đây, thế mà còn đánh Tổng Cảnh Phàm, chẳng khác nào tát vào mặt gã trước mặt mọi người!
Gã lập tức nổi giận bước tới: “Mẹ nó, mày dám ra tay ngay trước mặt tao! Muốn chết à?!”
Chu Kiều phủi mảnh vỡ trên người, chậm rãi ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Là cậu ta bảo tôi đập.”
Cậu chủ Vương kia nhất thời nghẹn lời: “Tao…”
Con mẹ nó là hổ thật hay là giả ngu?!
Nghe không hiểu nên có thể làm ầm lên phải không!
Thấy sắc mặt cô hờ hững, không có một chút e ngại, gã càng tức giận: “Cậu ta bảo mày đánh là mày lập tức đánh à? Thể cậu ta bảo mày đi chết, mày có chết không?! Dám đánh người ngay trước mặt tao, mày có tin tao
trói mày lại, ném xuống dưới hầu hạ người ta không?”
“Anh dám!” Lúc này, Cố Hân Lam lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến trước mặt Chu Kiều ngăn cản.
Từ nhỏ cô ấy đã lăn lộn trong giới này rồi, cổ cực kỳ biết rõ “hầu hạ người ta” mà cậu Vương nói có ý gì.
Chính vì biết rõ, cho nên cô ấy càng không thể để gã bắt Chu Kiều đi.
Nếu mà đi, Chu Kiều xong đời rồi!
Cuộc đời của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Lúc này, màu đỏ trong đáy mắt Cố Hân Lam vẫn chưa rút đi, hai mắt đỏ đậm trừng to nhìn gã: “Anh dám động vào cô ấy một cái thử xem!”
Cậu chủ Vương kia lại thấy chỉ là một con bé chết tiệt chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám kêu gào với mình, giờ thì thật sự mất kiên nhẫn, trực tiếp túm chặt áo người ta, phẫn nộ nói: “Tao động vào thì thế nào! Mày
làm gì được tạo chứ?!”
Cố Hân Lam cứng cổ trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó hơi nghiêng đầu, nói với Chu Kiều: “Chu Kiều cậu đừng sợ, có tớ ở đây! Tớ sẽ không để cậu gặp chuyện không may đâu.”
Nếu không phải cô ấy cứ kéo Chu Kiều đến đây chơi, Chu Kiều sẽ không bởi vậy mà bị rơi vào vùng nước đục này.
Giờ thì hay rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì việc thi đấu, cử đi học của Chu Kiều đều chấm dứt ở đây.
Nghĩ đến đây, Cố Hân Lam đã muốn cho mình một cái tát.
Rõ ràng biết sự chênh lệch giữa hai bên rồi, vậy mà cứ kéo học sinh giỏi như người ta đến đống rác rưởi này của bọn họ làm cái gì.
Càng nghĩ lại càng hối hận.
Cả người cô ấy dán chặt lấy Chu Kiều, muốn phải bảo vệ cô.
“Không biết tự lượng sức mình.” Nghe thấy cô ấy nói vậy, cậu chủ Vương khinh thường khẽ xì một tiếng, ném cô ấy ra cứ như vứt bỏ rác rưởi vậy, sau đó nói với mấy tên đàn em phía sau: “Trói nó lại cho tao! Kéo đi!”
Bọn đàn em quyết đoán xông lên định kéo Chu Kiều đi.
Cố Hân Lam gắt gao bảo vệ phía trước Chu Kiều, hừ lạnh nói: “Mấy người ai dám đi lên một bước thử xem!”
Tuy rằng cô ấy nói rất hung hăng, nhưng trên thực tế bây giờ cả người cô ấy đang căng thẳng. Chu Kiều đứng sau lưng cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được cô ấy đang rất khẩn trương.
Vài tên đàn em trong câu lạc bộ nhìn thoáng qua cậu chủ Vương, thấy gã không hổ dừng, lập tức tiến lên muốn kéo Cố Hân Lam sang một bên, kết quả bị Cố Hân Lam đạp một cái.
Thấy cô ấy ra tay, những người đó dĩ nhiên cũng không khách sáo nữa, bốn năm người trực tiếp cùng tiến lên.
Dù sao thì hai nắm đấm khó địch nổi bốn tay, chỉ một lúc sau Cố Hân Lam đã bị mấy người kia trói hai tay ra sau lưng, túm sang một bên.
Cô ấy mà đi thì bên cạnh Chu Kiều sẽ hoàn toàn không có ai nữa, cô đơn một mình, trông cực kỳ đáng thương.
Ít nhất, ở trong mắt Cố Hân Lam là như thế.
Cô ấy không ngừng giãy giụa, hơn nữa còn lớn tiếng nói: “Mấy người không được động vào cậu ấy! Có nghe thấy không? Có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi đây! Cậu ấy vô tội! Mấy người dám động một cái, tôi nhất định sẽ
khiển mấy người không chịu nổi đâu!”
Đáng tiếc, không ai để ý đến cô ấy.
Mắt thấy mấy người kia tiến lên, thật sự muốn bắt Chu Kiều đi, cô ấy vô cùng tức giận!
Lỡ như bắt người đi làm chuyện gì không nên thì cả đời này cô ấy đều có lỗi với cô bé này!
Cô ấy nhất thời không biết phải làm sao, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên bật thốt lên một câu: “Mấy người dám động một chút thử xem! Đây là cô hai của nhà họ Sở, là nhà họ Sở ở Hải Thành, mấy người tốt nhất nên
nghĩ cho kỹ đi!”
Sau một tiếng gào ấy, mọi người phút chốc ồ lên không nhỏ.
Người này chính là… cô hai của nhà họ Sở trong truyền thuyết à?
Cái cô hai nghe nói rất may mắn, có được vận may của cá koi kia à?
Không phải chứ?
Bọn họ vốn không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Sở, cho nên về cô hai này thì hầu hết chỉ là nghe truyền thuyết, đồn đại và tra tài liệu.
Dù sao đủ loại lời đồn khen chê đều không giống nhau.
Ai cũng cảm thấy có hai này thật thần bí.
Kết quả không ngờ, hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy cô hai.
Nghe thấy vậy, Chu Kiều: * *
Đúng là đồng đội heo mà.
Nói loại thân phận này ra, ngay cả các học sinh lớp A7 như họ còn không thuyết phục được, sao có thể thuyết phục nổi mấy người này chứ?
Chẳng khác gì tự rước lấy nhục.
Quả nhiên, cậu chủ Vương kia vừa nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên: “Ha! Mày nói cô ta là có hai của nhà họ Sở thì là cô hai của nhà họ Sở à? Tao còn nói tao là cậu tư của nhà họ Sở cơ!”
“Anh!”
“Hơn nữa, cho dù là cô hai của nhà họ Sở thì sao hả? Tao nghe nói cái có hai kia chỉ được nhận về nửa đường thôi, chứ đâu phải ruột thịt, chẳng lẽ cậu cả nhà họ Sở còn có thể tự mình tới cứu cô em gái nuôi như mày
chắc?”
Nhưng Cố Hân Lam lúc này đâu còn lòng dạ nào để ý đến hổ thẹn nữa, cô ấy chỉ biết là phải nghĩ mọi biện pháp để Chu Kiều không bị bắt đi, quyết đoán nói: “Cho dù cậu sở không đến, thì cô ấy vẫn là người nhà họ Sở,
anh dám động đến cô ấy tức là tát vào mặt nhà họ Sở!”
Vài chữ “tát vào mặt nhà họ Sở” này khiến cậu chủ Vương không thể không do dự một chút.
Dù bọn họ biết thân phận cô hai của nhà họ Sở hoàn toàn vô dụng đối với người trong giới, nhưng hễ dính dáng đến ba chữ nhà họ Sở thì hiển nhiên phải thận trọng một chút.
Trong khoảnh khắc tạm dừng đó, ở hành lang ngoài cửa bỗng có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn của phục vụ cùng với tiếng ồn ào mơ hồ truyền từ căn phòng bên cạnh tới.
Những người có thể tiêu dùng ở tầng này không phải giàu sang cũng thuộc hàng phú quý, càng miễn bàn là gây sự ở tầng này, trừ phi có ô dù đủ mạnh.
Cho nên cậu Dương – bạn của cậu Vương vốn dĩ vẫn đứng ở cửa xem trò vui tranh thủ thời gian kéo một người lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người phục vụ kia vừa thấy đối phương thì lập tức trả lời: “Là cậu cả nhà họ Sở và bạn bè ở phòng bên cạnh uống rượu, xảy ra chút chuyện ạ.”
Cậu Dương nhướng mày: “Ô? Cậu cả nhà họ Sở đang ở bên cạnh à?”
Giọng nói của gã không to không nhỏ, lại vừa hay rơi vào tai cậu Vương.
Cậu Vương nghe xong, lập tức mỉm cười đầy thâm ý: “Vậy vừa hay,nếu cậu cả nhà họ Sở ở ngay phòng bên cạnh, thì sang nói với anh ta một tiếng đi, xem anh ta có bằng lòng đến đây đưa người đi hay không.”
Cố Hân Lam sửng sốt, trong lòng chỉ hiện lên hai chữ xong rồi!
Người khác không biết, những lớp bọn họ đều biết rõ, Chu Kiều căn bản không được người nhà họ Sở chào đón, nếu không thì cô cũng không phải ra ngoài làm thuê.
Giờ mà đi hỏi cậu cả nhà họ Sở kia thì chẳng khác gì tự rước lấy nhục!
Thật là… ông trời muốn giết bọn họ mà!
Cố Hân Lam trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ kia chạy ra ngoài, trong lòng cực kỳ lo lắng và sốt ruột.
Thời gian dần trôi qua, trong lòng lại Cố Hân Lam lại càng lo lắng.
Cô ấy chỉ hận thời gian có thể tạm dừng ngay lúc này, hoặc là Trái đất nổ tung.
Nếu như vậy, nhân viên phục vụ kia sẽ không trở lại.
Nhưng dù cô ấy cầu nguyện ở trong lòng như thế nào, chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Ước chừng qua hai, ba phút thì nhân viên phục vụ kia lại chạy về, cung kính nói với cậu chủ Vương: “Cậu cả nhà họ Sở đang bận, tạm thời không rảnh.”
Cố Hân Lam vừa nghe, không khỏi nhắm mắt.
Toang rồi!
Cậu chủ Vương nghe xong, nhất thời cười ha ha: “Tao đã nói rồi mà, một cô hai không biết từ đâu ra, ai lại coi trọng chứ, có lẽ chỉ có cô hai này của chúng ta và các bạn của cô hai mới có thể coi trọng thôi.”
Đối mặt với lời châm chọc ấy, Cố Hân Lam ngoài phẫn nộ ra cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ngược lại là Chu Kiều luôn đứng đó không mở miệng, lúc này lại thản nhiên hỏi một câu: “Cậu chủ Vương phải không?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Một cô bé cho dù nhất thời mất kiểm soát lấy bình rượu đập vỡ đầu người ta, nhưng khi nhìn thấy máu chảy ròng ròng thì cũng nên tỉnh táo lại, biết sợ hãi, kinh hoảng luống cuống mới đúng.
Nhưng cô nhóc này thì không.
Cô đập đầu người ta mà không sợ hãi, nhìn thấy máu cũng không sợ hãi, người ta ngất trên đất cũng không sợ hãi.
Từ đầu tới đuôi, cô đều bình tĩnh giống như không có bất cứ tình cảm gì, vẻ mặt bình thản như thường, không có nổi một chút gợn sóng nào.
Máu lạnh.
Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy cô từ từ phải sạch các mảnh thủy tinh bắn lên quần áo, hai chữ này bỗng hiện lên trong đầu.
Đây là một loại cảm giác bản năng của động vật đối với nguy hiểm, theo bản năng, sắc mặt mấy cô gái đứng gần Chu Kiều hơi trắng bệch, lập tức lùi ra sau một bước nhỏ.
Nhưng cậu Vương đứng ở xa xa thì không rõ ràng lắm, gã chỉ biết là có một cô gái đánh người ngay trước mặt gã.
Biết rằng gã có mặt ở đây, thế mà còn đánh Tổng Cảnh Phàm, chẳng khác nào tát vào mặt gã trước mặt mọi người!
Gã lập tức nổi giận bước tới: “Mẹ nó, mày dám ra tay ngay trước mặt tao! Muốn chết à?!”
Chu Kiều phủi mảnh vỡ trên người, chậm rãi ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Là cậu ta bảo tôi đập.”
Cậu chủ Vương kia nhất thời nghẹn lời: “Tao…”
Con mẹ nó là hổ thật hay là giả ngu?!
Nghe không hiểu nên có thể làm ầm lên phải không!
Thấy sắc mặt cô hờ hững, không có một chút e ngại, gã càng tức giận: “Cậu ta bảo mày đánh là mày lập tức đánh à? Thể cậu ta bảo mày đi chết, mày có chết không?! Dám đánh người ngay trước mặt tao, mày có tin tao
trói mày lại, ném xuống dưới hầu hạ người ta không?”
“Anh dám!” Lúc này, Cố Hân Lam lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến trước mặt Chu Kiều ngăn cản.
Từ nhỏ cô ấy đã lăn lộn trong giới này rồi, cổ cực kỳ biết rõ “hầu hạ người ta” mà cậu Vương nói có ý gì.
Chính vì biết rõ, cho nên cô ấy càng không thể để gã bắt Chu Kiều đi.
Nếu mà đi, Chu Kiều xong đời rồi!
Cuộc đời của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Lúc này, màu đỏ trong đáy mắt Cố Hân Lam vẫn chưa rút đi, hai mắt đỏ đậm trừng to nhìn gã: “Anh dám động vào cô ấy một cái thử xem!”
Cậu chủ Vương kia lại thấy chỉ là một con bé chết tiệt chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám kêu gào với mình, giờ thì thật sự mất kiên nhẫn, trực tiếp túm chặt áo người ta, phẫn nộ nói: “Tao động vào thì thế nào! Mày
làm gì được tạo chứ?!”
Cố Hân Lam cứng cổ trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó hơi nghiêng đầu, nói với Chu Kiều: “Chu Kiều cậu đừng sợ, có tớ ở đây! Tớ sẽ không để cậu gặp chuyện không may đâu.”
Nếu không phải cô ấy cứ kéo Chu Kiều đến đây chơi, Chu Kiều sẽ không bởi vậy mà bị rơi vào vùng nước đục này.
Giờ thì hay rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì việc thi đấu, cử đi học của Chu Kiều đều chấm dứt ở đây.
Nghĩ đến đây, Cố Hân Lam đã muốn cho mình một cái tát.
Rõ ràng biết sự chênh lệch giữa hai bên rồi, vậy mà cứ kéo học sinh giỏi như người ta đến đống rác rưởi này của bọn họ làm cái gì.
Càng nghĩ lại càng hối hận.
Cả người cô ấy dán chặt lấy Chu Kiều, muốn phải bảo vệ cô.
“Không biết tự lượng sức mình.” Nghe thấy cô ấy nói vậy, cậu chủ Vương khinh thường khẽ xì một tiếng, ném cô ấy ra cứ như vứt bỏ rác rưởi vậy, sau đó nói với mấy tên đàn em phía sau: “Trói nó lại cho tao! Kéo đi!”
Bọn đàn em quyết đoán xông lên định kéo Chu Kiều đi.
Cố Hân Lam gắt gao bảo vệ phía trước Chu Kiều, hừ lạnh nói: “Mấy người ai dám đi lên một bước thử xem!”
Tuy rằng cô ấy nói rất hung hăng, nhưng trên thực tế bây giờ cả người cô ấy đang căng thẳng. Chu Kiều đứng sau lưng cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được cô ấy đang rất khẩn trương.
Vài tên đàn em trong câu lạc bộ nhìn thoáng qua cậu chủ Vương, thấy gã không hổ dừng, lập tức tiến lên muốn kéo Cố Hân Lam sang một bên, kết quả bị Cố Hân Lam đạp một cái.
Thấy cô ấy ra tay, những người đó dĩ nhiên cũng không khách sáo nữa, bốn năm người trực tiếp cùng tiến lên.
Dù sao thì hai nắm đấm khó địch nổi bốn tay, chỉ một lúc sau Cố Hân Lam đã bị mấy người kia trói hai tay ra sau lưng, túm sang một bên.
Cô ấy mà đi thì bên cạnh Chu Kiều sẽ hoàn toàn không có ai nữa, cô đơn một mình, trông cực kỳ đáng thương.
Ít nhất, ở trong mắt Cố Hân Lam là như thế.
Cô ấy không ngừng giãy giụa, hơn nữa còn lớn tiếng nói: “Mấy người không được động vào cậu ấy! Có nghe thấy không? Có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi đây! Cậu ấy vô tội! Mấy người dám động một cái, tôi nhất định sẽ
khiển mấy người không chịu nổi đâu!”
Đáng tiếc, không ai để ý đến cô ấy.
Mắt thấy mấy người kia tiến lên, thật sự muốn bắt Chu Kiều đi, cô ấy vô cùng tức giận!
Lỡ như bắt người đi làm chuyện gì không nên thì cả đời này cô ấy đều có lỗi với cô bé này!
Cô ấy nhất thời không biết phải làm sao, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên bật thốt lên một câu: “Mấy người dám động một chút thử xem! Đây là cô hai của nhà họ Sở, là nhà họ Sở ở Hải Thành, mấy người tốt nhất nên
nghĩ cho kỹ đi!”
Sau một tiếng gào ấy, mọi người phút chốc ồ lên không nhỏ.
Người này chính là… cô hai của nhà họ Sở trong truyền thuyết à?
Cái cô hai nghe nói rất may mắn, có được vận may của cá koi kia à?
Không phải chứ?
Bọn họ vốn không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Sở, cho nên về cô hai này thì hầu hết chỉ là nghe truyền thuyết, đồn đại và tra tài liệu.
Dù sao đủ loại lời đồn khen chê đều không giống nhau.
Ai cũng cảm thấy có hai này thật thần bí.
Kết quả không ngờ, hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy cô hai.
Nghe thấy vậy, Chu Kiều: * *
Đúng là đồng đội heo mà.
Nói loại thân phận này ra, ngay cả các học sinh lớp A7 như họ còn không thuyết phục được, sao có thể thuyết phục nổi mấy người này chứ?
Chẳng khác gì tự rước lấy nhục.
Quả nhiên, cậu chủ Vương kia vừa nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên: “Ha! Mày nói cô ta là có hai của nhà họ Sở thì là cô hai của nhà họ Sở à? Tao còn nói tao là cậu tư của nhà họ Sở cơ!”
“Anh!”
“Hơn nữa, cho dù là cô hai của nhà họ Sở thì sao hả? Tao nghe nói cái có hai kia chỉ được nhận về nửa đường thôi, chứ đâu phải ruột thịt, chẳng lẽ cậu cả nhà họ Sở còn có thể tự mình tới cứu cô em gái nuôi như mày
chắc?”
Nhưng Cố Hân Lam lúc này đâu còn lòng dạ nào để ý đến hổ thẹn nữa, cô ấy chỉ biết là phải nghĩ mọi biện pháp để Chu Kiều không bị bắt đi, quyết đoán nói: “Cho dù cậu sở không đến, thì cô ấy vẫn là người nhà họ Sở,
anh dám động đến cô ấy tức là tát vào mặt nhà họ Sở!”
Vài chữ “tát vào mặt nhà họ Sở” này khiến cậu chủ Vương không thể không do dự một chút.
Dù bọn họ biết thân phận cô hai của nhà họ Sở hoàn toàn vô dụng đối với người trong giới, nhưng hễ dính dáng đến ba chữ nhà họ Sở thì hiển nhiên phải thận trọng một chút.
Trong khoảnh khắc tạm dừng đó, ở hành lang ngoài cửa bỗng có nhiều tiếng bước chân hỗn loạn của phục vụ cùng với tiếng ồn ào mơ hồ truyền từ căn phòng bên cạnh tới.
Những người có thể tiêu dùng ở tầng này không phải giàu sang cũng thuộc hàng phú quý, càng miễn bàn là gây sự ở tầng này, trừ phi có ô dù đủ mạnh.
Cho nên cậu Dương – bạn của cậu Vương vốn dĩ vẫn đứng ở cửa xem trò vui tranh thủ thời gian kéo một người lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người phục vụ kia vừa thấy đối phương thì lập tức trả lời: “Là cậu cả nhà họ Sở và bạn bè ở phòng bên cạnh uống rượu, xảy ra chút chuyện ạ.”
Cậu Dương nhướng mày: “Ô? Cậu cả nhà họ Sở đang ở bên cạnh à?”
Giọng nói của gã không to không nhỏ, lại vừa hay rơi vào tai cậu Vương.
Cậu Vương nghe xong, lập tức mỉm cười đầy thâm ý: “Vậy vừa hay,nếu cậu cả nhà họ Sở ở ngay phòng bên cạnh, thì sang nói với anh ta một tiếng đi, xem anh ta có bằng lòng đến đây đưa người đi hay không.”
Cố Hân Lam sửng sốt, trong lòng chỉ hiện lên hai chữ xong rồi!
Người khác không biết, những lớp bọn họ đều biết rõ, Chu Kiều căn bản không được người nhà họ Sở chào đón, nếu không thì cô cũng không phải ra ngoài làm thuê.
Giờ mà đi hỏi cậu cả nhà họ Sở kia thì chẳng khác gì tự rước lấy nhục!
Thật là… ông trời muốn giết bọn họ mà!
Cố Hân Lam trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ kia chạy ra ngoài, trong lòng cực kỳ lo lắng và sốt ruột.
Thời gian dần trôi qua, trong lòng lại Cố Hân Lam lại càng lo lắng.
Cô ấy chỉ hận thời gian có thể tạm dừng ngay lúc này, hoặc là Trái đất nổ tung.
Nếu như vậy, nhân viên phục vụ kia sẽ không trở lại.
Nhưng dù cô ấy cầu nguyện ở trong lòng như thế nào, chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Ước chừng qua hai, ba phút thì nhân viên phục vụ kia lại chạy về, cung kính nói với cậu chủ Vương: “Cậu cả nhà họ Sở đang bận, tạm thời không rảnh.”
Cố Hân Lam vừa nghe, không khỏi nhắm mắt.
Toang rồi!
Cậu chủ Vương nghe xong, nhất thời cười ha ha: “Tao đã nói rồi mà, một cô hai không biết từ đâu ra, ai lại coi trọng chứ, có lẽ chỉ có cô hai này của chúng ta và các bạn của cô hai mới có thể coi trọng thôi.”
Đối mặt với lời châm chọc ấy, Cố Hân Lam ngoài phẫn nộ ra cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ngược lại là Chu Kiều luôn đứng đó không mở miệng, lúc này lại thản nhiên hỏi một câu: “Cậu chủ Vương phải không?”