Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Kiều nắm chặt bờ vai của anh ta, lạnh lùng nói: “Còn chưa tới lúc.”
Sở Tây Lâm giống như con thú bị bao vây, cả người nóng nảy như bị tấn công: “Muốn con mẹ nó tới lúc nào chứ, bây giờ tôi muốn xuống xe, lập tức mở khóa cho tôi, tôi muốn xuống xe, có nghe hay không?”
Nói xong, anh ta lập tức đập mạnh vào cửa kính xe.
Âm thanh rầm rầm… rầm…” vang lên ở trong xe có vẻ rất ồn ào.
Chu Kiều lạnh lùng nói một câu: “Anh mà còn làm ồn nữa thì tôi lập tức trói anh lại đấy.”
Sở Tây Lâm lúc này đang cuồn cuộn lửa giận, nghe thấy cô nói vậy thì không nhịn được rống to về phía cô: “Cô để tôi thấy cảnh này không phải là muốn tôi có phản ứng như vậy sao! Bây giờ cô thắng rồi, bây giờ tôi sẽ
đi xử lý người thay cô!”
Nhưng Chu Kiều lại lạnh nhạt nói một câu: “Chờ đã, tạm thời không phải vội.”
Sở Tây Lâm nổi giận, trực tiếp đá một cái vào cửa xe: “Tôi không chờ được”
“Vậy tôi sẽ trói anh lại.” Nói xong, vậy mà Chu Kiều thật sự lấy ra một sợi dây thừng dưới ghế.
Tần Phỉ vốn dĩ còn cảm thấy cô nhóc đáng yêu: “…”
Xe này có dây thừng từ bao giờ thế?
Sở Tây Lâm: “…”
Xe này vậy mà thật sự có dây thừng à?
Làm gì?
Là định bắt cóc à?
Đối mặt với dây thừng, hai người đàn ông đều bị áp chế.
“Nếu anh không muốn bị tôi trói lại thì ngoan đi.” Chu Kiều thấy anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh, mới đặt dây thừng sang một bên.
Mà lúc này, giọng nói của Lâm Mỹ Tinh lại trùng hợp vang lên trên màn hình: “Anh định bao giờ mới dẫn em đi thế?”
Lực chú ý của Sở Tây Lâm lập tức bị dời đi.
Anh ta cắn răng nhìn chằm chằm người trên màn hình.
Dẫn mẹ đi?
Không ngờ mẹ còn muốn cao chạy xa bay cùng gã đàn ông Hoàng Tề Thiệu kia!
Bàn tay vốn đã siết chặt này càng chặt hơn, móng tay vô thức cắm vào lòng bàn tay, nhưng anh ta lại không hề cảm thấy đau.
Mà trên màn hình, Hoàng Tề Thiệu thì thản nhiên hỏi lại một câu: “Ở đây dưỡng thai không tốt à?”
Lâm Mỹ Tinh nghiêng người dựa vào ông ta, hai tay quấn chặt lấy cánh tay ông ta, làm nũng: “Không tốt, một mình em ở đây, anh lại không thường xuyên đến thăm em, mấy tuần trước anh mới cho em ra ngoài một
chuyển, lại chỉ giúp anh tìm người giải quyết Chu Kiều, ngay cả xe cũng chưa được xuống, nhàm chán lắm.”
Trong lòng Sở Tây Lâm trầm xuống.
Giờ thì người phụ nữ thần bí đeo khăn che mặt cuối cùng cũng hoàn toàn bị vạch trần rồi,
Thì ra người phụ nữ cho Vưu Khải tiền để lái xe đâm Chu Kiều không phải ai khác, đúng là Lâm Mỹ Tinh!
Giờ khắc này, anh ta hoàn toàn không biết mình nên dùng bộ mặt gì để đối mặt với Chu Kiều.
Nếu không phải mình chần chờ, mãi vẫn không xử lý thì cũng sẽ không để hai người kia có cơ hội ra tay với Chu Kiều.
Trong chuyện này, anh ta có một nửa trách nhiệm mà không thể trốn tránh.
“Anh không ở đây, em mang thai thế này, hễ có phản ứng là chỉ có thể tự mình chịu, thảm quá.” Lâm Mỹ Tinh lại tiếp tục nói.
Đối mặt với lời nói nửa làm nũng nửa lên án của bà ta, Hoàng Tề Thiệu lại hỏi một câu: “Không phải em trăm phương nghìn kế muốn sinh nó ra à?”
Vẻ hờ hững và bình tĩnh kia khiến trong lòng Lâm Mỹ Tinh lạnh lẽo, bà ta lập tức không còn vẻ yếu ớt lúc trước nữa, trái lại thật cẩn thận ôm cánh tay ông ta, hỏi: “Anh vẫn còn tức giận vì chuyện này sao? Tề Thiệu,
em chỉ… em chỉ muốn sinh một đứa con cho anh thôi.”
Hoàng Tề Thiệu nhếch khóe miệng, giọng nói rất ôn hòa: “Sao có thể chứ, em suy nghĩ nhiều quá, em vì anh mà phải chịu ấm ức nhiều năm như vậy, bây giờ em muốn một đứa con, sao anh lại không muốn cho chứ.”
Nhưng đáy mắt ông ta vẫn lạnh lùng trước sau như một, không có một chút dịu dàng nào cả.
Cố tình, người chìm đắm trong tình yêu lại hoàn toàn không nhìn ra, quyết đoán nói: “Không ấm ức đầu, Tề Thiệu, em không thấy ấm ức một chút nào cả, tất cả đều là em bằng lòng, nhưng mà anh… Sự tồn tại của
đứa trẻ đã khiến anh mất đi nhiều thứ như vậy.”
“Tất cả đều vì con thôi, không sao đâu.” Hoàng Tề Thiệu vỗ nhẹ bả vai của bà ta để trấn an, trông chẳng khác gì người làm cha làm chồng cả.
“Tề Thiệu…”
Xem màn biểu diễn đến đây, là người đứng xem, Sở Tây Lâm “rầm” một cái, hung hăng đập tay vào thành xe để phát tiết.
“Vô sỉ, vô sỉ!”
Anh ta chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ như hai người kia!
Mưu hại ông nội, lấy đi cổ phần công ty của nhà họ Sở, chuyện ác nào cũng làm, vậy mà còn có mặt mũi ở đây tâm sự!
Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng anh ta còn vì hai người kia mà kiên trì chống lại Chu Kiều.
Kết quả…
Kết quả chỉ chiếm được một kết cục như vậy!
Chết tiệt!
Còn Chu Kiều thì vẫn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm.
Bởi vì cô phát hiện ra Hoàng Tề Thiệu vốn thờ ơ lúc này dường như lâm vào hồi ức tốt đẹp, bắt đầu chủ động nói với Lâm Mỹ Tinh về tình yêu bao năm qua của họ.
Nói đến chỗ kích động, ông ta thậm chí nói với Lâm Mỹ Tinh: “Đi, lấy bình rượu đến đây, hôm nay tâm trạng của anh vui, em uống với anh vài ly.”
Lâm Mỹ Tinh cũng hơi xúc động, đôi mắt lóe ánh lệ, dựa vào lòng ông ta: “Em đang mang thai đấy, sao có thể uống cùng anh được.”
Hoàng Tề Thiệu nắm bả vai bà ta, nói nhỏ: “Yên tâm, anh đã cố ý hỏi bác sĩ rồi, rượu vang đỏ mà thôi, không có vấn đề gì đâu, anh sẽ không bắt em và con phải mạo hiểm đâu.”
Bị lời ngon tiếng ngọt làm cảm động, Lâm Mỹ Tinh thẹn thùng cười, đứng dậy đi lấy một bình rượu vang đỏ tới.
Hoàng Tề Thiệu vừa thấy bình rượu vang kia, lập tức xua tay: “Không phải bình này, em lấy bình ngon nhất ra ấy.”
Lâm Mỹ Tinh hơi kinh ngạc: “Chẳng phải anh nói rằng phải đợi ra nước ngoài, hoàn toàn yên ổn mới mở bình rượu vang đỏ kia ra à?”
“Hôm nay tâm trạng vui nên anh muốn uống.”
Lâm Mỹ Tinh thấy ông ta như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Hoàng Tề Thiệu hôm nay hưng trí nên lập tức đặt ly rượu và bình rượu trong tay xuống, lại đi lấy bình rượu trân quý kia.
Hoàng Tề Thiệu ngồi đó vừa thấy bà ta rời khỏi, lập tức rót rượu vang ra.
Cùng lúc đó, một viên màu trắng đồng thời rơi vào ly rượu.
Sau khi nổi lên một loạt bong bóng nhỏ, nó hoàn toàn hòa tan vào trong rượu, biến mất không để lại dấu vết nào.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sở Tây Lâm giống như con thú bị bao vây, cả người nóng nảy như bị tấn công: “Muốn con mẹ nó tới lúc nào chứ, bây giờ tôi muốn xuống xe, lập tức mở khóa cho tôi, tôi muốn xuống xe, có nghe hay không?”
Nói xong, anh ta lập tức đập mạnh vào cửa kính xe.
Âm thanh rầm rầm… rầm…” vang lên ở trong xe có vẻ rất ồn ào.
Chu Kiều lạnh lùng nói một câu: “Anh mà còn làm ồn nữa thì tôi lập tức trói anh lại đấy.”
Sở Tây Lâm lúc này đang cuồn cuộn lửa giận, nghe thấy cô nói vậy thì không nhịn được rống to về phía cô: “Cô để tôi thấy cảnh này không phải là muốn tôi có phản ứng như vậy sao! Bây giờ cô thắng rồi, bây giờ tôi sẽ
đi xử lý người thay cô!”
Nhưng Chu Kiều lại lạnh nhạt nói một câu: “Chờ đã, tạm thời không phải vội.”
Sở Tây Lâm nổi giận, trực tiếp đá một cái vào cửa xe: “Tôi không chờ được”
“Vậy tôi sẽ trói anh lại.” Nói xong, vậy mà Chu Kiều thật sự lấy ra một sợi dây thừng dưới ghế.
Tần Phỉ vốn dĩ còn cảm thấy cô nhóc đáng yêu: “…”
Xe này có dây thừng từ bao giờ thế?
Sở Tây Lâm: “…”
Xe này vậy mà thật sự có dây thừng à?
Làm gì?
Là định bắt cóc à?
Đối mặt với dây thừng, hai người đàn ông đều bị áp chế.
“Nếu anh không muốn bị tôi trói lại thì ngoan đi.” Chu Kiều thấy anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh, mới đặt dây thừng sang một bên.
Mà lúc này, giọng nói của Lâm Mỹ Tinh lại trùng hợp vang lên trên màn hình: “Anh định bao giờ mới dẫn em đi thế?”
Lực chú ý của Sở Tây Lâm lập tức bị dời đi.
Anh ta cắn răng nhìn chằm chằm người trên màn hình.
Dẫn mẹ đi?
Không ngờ mẹ còn muốn cao chạy xa bay cùng gã đàn ông Hoàng Tề Thiệu kia!
Bàn tay vốn đã siết chặt này càng chặt hơn, móng tay vô thức cắm vào lòng bàn tay, nhưng anh ta lại không hề cảm thấy đau.
Mà trên màn hình, Hoàng Tề Thiệu thì thản nhiên hỏi lại một câu: “Ở đây dưỡng thai không tốt à?”
Lâm Mỹ Tinh nghiêng người dựa vào ông ta, hai tay quấn chặt lấy cánh tay ông ta, làm nũng: “Không tốt, một mình em ở đây, anh lại không thường xuyên đến thăm em, mấy tuần trước anh mới cho em ra ngoài một
chuyển, lại chỉ giúp anh tìm người giải quyết Chu Kiều, ngay cả xe cũng chưa được xuống, nhàm chán lắm.”
Trong lòng Sở Tây Lâm trầm xuống.
Giờ thì người phụ nữ thần bí đeo khăn che mặt cuối cùng cũng hoàn toàn bị vạch trần rồi,
Thì ra người phụ nữ cho Vưu Khải tiền để lái xe đâm Chu Kiều không phải ai khác, đúng là Lâm Mỹ Tinh!
Giờ khắc này, anh ta hoàn toàn không biết mình nên dùng bộ mặt gì để đối mặt với Chu Kiều.
Nếu không phải mình chần chờ, mãi vẫn không xử lý thì cũng sẽ không để hai người kia có cơ hội ra tay với Chu Kiều.
Trong chuyện này, anh ta có một nửa trách nhiệm mà không thể trốn tránh.
“Anh không ở đây, em mang thai thế này, hễ có phản ứng là chỉ có thể tự mình chịu, thảm quá.” Lâm Mỹ Tinh lại tiếp tục nói.
Đối mặt với lời nói nửa làm nũng nửa lên án của bà ta, Hoàng Tề Thiệu lại hỏi một câu: “Không phải em trăm phương nghìn kế muốn sinh nó ra à?”
Vẻ hờ hững và bình tĩnh kia khiến trong lòng Lâm Mỹ Tinh lạnh lẽo, bà ta lập tức không còn vẻ yếu ớt lúc trước nữa, trái lại thật cẩn thận ôm cánh tay ông ta, hỏi: “Anh vẫn còn tức giận vì chuyện này sao? Tề Thiệu,
em chỉ… em chỉ muốn sinh một đứa con cho anh thôi.”
Hoàng Tề Thiệu nhếch khóe miệng, giọng nói rất ôn hòa: “Sao có thể chứ, em suy nghĩ nhiều quá, em vì anh mà phải chịu ấm ức nhiều năm như vậy, bây giờ em muốn một đứa con, sao anh lại không muốn cho chứ.”
Nhưng đáy mắt ông ta vẫn lạnh lùng trước sau như một, không có một chút dịu dàng nào cả.
Cố tình, người chìm đắm trong tình yêu lại hoàn toàn không nhìn ra, quyết đoán nói: “Không ấm ức đầu, Tề Thiệu, em không thấy ấm ức một chút nào cả, tất cả đều là em bằng lòng, nhưng mà anh… Sự tồn tại của
đứa trẻ đã khiến anh mất đi nhiều thứ như vậy.”
“Tất cả đều vì con thôi, không sao đâu.” Hoàng Tề Thiệu vỗ nhẹ bả vai của bà ta để trấn an, trông chẳng khác gì người làm cha làm chồng cả.
“Tề Thiệu…”
Xem màn biểu diễn đến đây, là người đứng xem, Sở Tây Lâm “rầm” một cái, hung hăng đập tay vào thành xe để phát tiết.
“Vô sỉ, vô sỉ!”
Anh ta chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ như hai người kia!
Mưu hại ông nội, lấy đi cổ phần công ty của nhà họ Sở, chuyện ác nào cũng làm, vậy mà còn có mặt mũi ở đây tâm sự!
Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng anh ta còn vì hai người kia mà kiên trì chống lại Chu Kiều.
Kết quả…
Kết quả chỉ chiếm được một kết cục như vậy!
Chết tiệt!
Còn Chu Kiều thì vẫn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm.
Bởi vì cô phát hiện ra Hoàng Tề Thiệu vốn thờ ơ lúc này dường như lâm vào hồi ức tốt đẹp, bắt đầu chủ động nói với Lâm Mỹ Tinh về tình yêu bao năm qua của họ.
Nói đến chỗ kích động, ông ta thậm chí nói với Lâm Mỹ Tinh: “Đi, lấy bình rượu đến đây, hôm nay tâm trạng của anh vui, em uống với anh vài ly.”
Lâm Mỹ Tinh cũng hơi xúc động, đôi mắt lóe ánh lệ, dựa vào lòng ông ta: “Em đang mang thai đấy, sao có thể uống cùng anh được.”
Hoàng Tề Thiệu nắm bả vai bà ta, nói nhỏ: “Yên tâm, anh đã cố ý hỏi bác sĩ rồi, rượu vang đỏ mà thôi, không có vấn đề gì đâu, anh sẽ không bắt em và con phải mạo hiểm đâu.”
Bị lời ngon tiếng ngọt làm cảm động, Lâm Mỹ Tinh thẹn thùng cười, đứng dậy đi lấy một bình rượu vang đỏ tới.
Hoàng Tề Thiệu vừa thấy bình rượu vang kia, lập tức xua tay: “Không phải bình này, em lấy bình ngon nhất ra ấy.”
Lâm Mỹ Tinh hơi kinh ngạc: “Chẳng phải anh nói rằng phải đợi ra nước ngoài, hoàn toàn yên ổn mới mở bình rượu vang đỏ kia ra à?”
“Hôm nay tâm trạng vui nên anh muốn uống.”
Lâm Mỹ Tinh thấy ông ta như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Hoàng Tề Thiệu hôm nay hưng trí nên lập tức đặt ly rượu và bình rượu trong tay xuống, lại đi lấy bình rượu trân quý kia.
Hoàng Tề Thiệu ngồi đó vừa thấy bà ta rời khỏi, lập tức rót rượu vang ra.
Cùng lúc đó, một viên màu trắng đồng thời rơi vào ly rượu.
Sau khi nổi lên một loạt bong bóng nhỏ, nó hoàn toàn hòa tan vào trong rượu, biến mất không để lại dấu vết nào.