Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tất cả đều đang hồi xuân.
Tất cả đều không đến nông nỗi không thể cứu vãn.
Cho nên Hoàng Tề Thiệu chắc cũng không đến mức đến chết mới thôi, cùng lắm chỉ là một tên giết người chưa thành thôi.
Sở Tây Lâm liên tiếp tự an ủi trong lòng mình, đồng thời cũng yên lặng chú ý chuyện Phạm Văn Bác và Chu Nghiêm Tuấn.
Dù sao thì Hoàng Tề Thiệu vẫn đang nhìn chăm chú vào Chu Nghiêm Tuấn.
Cho nên, vì giả vờ như Phạm Văn Bác thật sự làm xong việc, anh ta âm thầm bảo bệnh viện đưa Chu Nghiêm Tuấn vào phòng cấp cứu một chuyến, thậm chí còn chiếm hẳn một phòng chăm sóc đặc biệt để che tai mắt
của mọi người.
Còn Phạm Văn Bác thì bị bác sĩ tư nhân của nhà họ Sở đưa đến chỗ ông cụ Sở, nói là đi chăm sóc ông cụ. Nhưng trên thực tế là bị nhốt trong tầng ngầm, bị người ta trông chừng 24 giờ.
Tác dụng duy nhất của gã chính là mỗi lần Hoàng Tề Thiệu gọi điện thoại đến, gã phải nghe để trấn an Hoàng Tề Thiệu khi ông ta muốn tìm hiểu tin tức.
Mà Sở Tây Lâm ở mặt ngoài dù vẫn cố gắng tỏ ra thân thiện với Hoàng Tề Thiệu nhưng dù sao vẫn có các sự thật đẫm máu ngăn cách, nên quan hệ của hai người trên thực tế đang bất hòa nhanh đến mức mắt thường
có thể thấy được.
Sở Tây Lâm có thể vì danh dự của Lâm Mỹ Tinh, chịu đựng không động đến Hoàng Tề Thiệu, nhưng không thể nhịn nổi bộ mặt hiền lành dối trá thân thiết với mình của ông ta.
Rất ghê tởm.
Tại sao lại có kẻ ghê tởm như vậy!
Nhiều năm qua, người mất cha như anh ta gần như đã coi Hoàng Tề Thiệu thành người cha thứ hai, có bất cứ tâm sự và phiền não gì cũng đều nói cho ông ta biết.
Nhưng người này thì sao?
Vậy mà lại với liên hợp mẹ của mình để tổn thương ông nội!
Còn muốn mượn việc này để ngầm chiếm cổ phần công ty dưới danh nghĩa của mẹ!
Thậm chí vì giấu giếm tội ác mình gây ra, còn muốn giết người diệt khẩu.
Thật sự là tâm tư ác độc đến mức khiến người ta phải giận sôi máu!
Trước kia, sao anh ta lại không phát hiện ra chứ?
Thậm chí sau khi mẹ qua đời, nhà họ Sở lung lay sắp đổ, anh ta còn khóc lóc với ông ta muốn tìm một chút an ủi.
Hiện giờ nhớ tới, thật muốn hung hăng tát mình một cái.
Mắt mù, không biết nhìn người!
Nhưng dù trong lòng muốn giết người trước mặt như thế nào đi nữa, anh ta vẫn phải chịu đựng, không dám tiết lộ một chút.
Chỉ là anh ta tự nhận là mình đã diễn rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, đối mặt với kẻ đã giả nhân giả nghĩa hơn mười năm trời, diễn xuất của anh ta thật ra cực kỳ vụng về.
Hoàng Tề Thiệu đã sớm nhận ra sự khác thường của anh ta.
Ban đầu, ông ta phát hiện Sở Tây Lâm lạnh nhạt với mình rất nhiều.
Trong cuộc họp, có vài đề xuất mà ông ta vừa mới đồng ý, Sở Tây Lâm sẽ tìm cơ hội phủ định.
Mà về đời tư, có lúc mình mời đi ăn cơm tâm sự, Sở Tây Lâm cũng từ chối có việc bận nên không đi.
Điểm rõ ràng nhất chính là, Sở Tây Lâm không hề gọi mình là chú Hoàng nữa, mà lạnh nhạt gọi một câu Giám đốc Hoàng.
Trước kia, ông ta có thể tùy ý ra vào văn phòng của Sở Tây Lâm thường xuyên, nhưng bây giờ mỗi lần ra vào đều cần được thư ký tổng giám đốc xin chỉ thị.
Lý do là tổng giám đốc đang mở cuộc họp qua điện thoại, không thể bị người bên ngoài quấy nhiễu.
Từng chuyện, từng chuyện đều để lộ ra một tín hiệu nguy hiểm.
Hoàng Tề Thiệu không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải Sở Tây Lâm đã nhận ra cái gì rồi hay không?
Có phải Chu Nghiêm Tuấn gặp chuyện không may, khiến Sở Tây Lâm bắt đầu nổi lòng nghi ngờ hay không?
Nghe nói lúc trước Sở Tây Lâm còn lợi dụng hệ thống camera theo dõi để tìm người tán loạn cả thành phố, không biết là muốn làm gì.
Ông ta có cảm giác Sở Tây Lâm sắp thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Trong lòng ông ta bắt đầu hoảng lên.
Ngay lúc ông ta miên man suy nghĩ, muốn phải người đi điều tra thì Chu Kiều lại thình lình xuất hiện trong công ty, đầy lạnh lùng giận dữ.
Bởi vì tất cả mọi người biết cô hai được nhà họ Sở mới nhận về, cho nên dọc theo đường đi không ai dám ngăn cản.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, Chu Kiều tự dưng tranh cãi ở văn phòng tổng giám đốc. Cô không còn dáng vẻ bình tĩnh và hờ hững như lúc trước, mà trực tiếp hất bàn trà đi, đập vỡ chén trà, ném toàn bộ tài liệu ra khỏi
văn phòng.
Hoàng Tề Thiệu là người thứ nhất nhận được tin tức. Sau khi biết tin này, ông ta gần như lập tức lên văn phòng tổng giám đốc, đóng vai người hòa giải.
Bấy giờ, trong văn phòng đã hoàn toàn ầm ĩ.
Hoàng Tề Thiệu còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong.
“Sở Tây Lâm, anh điên đủ rồi đó! Vì che giấu chân tướng mà lập tức đi bắt người kia khắp thành phố, thế nào, muốn giết người diệt khẩu để che giấu chứng cứ à?”
Một câu này khiến Hoàng Tề Thiệu lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.
Cái gì mà giết người diệt khẩu?
Chứng cứ gì cơ?
Thì ra ngày đó, Sở Tây Lâm tìm người khắp thành phố là đang bắt người thay Chu Kiều.
“Anh nói thật đi, tài xế kia thật ra chính là người mà anh phải tới đâm tôi đúng không? Có phải anh chỉ ước gì tôi trực tiếp bị đâm chết không?”
Một câu sau của Chu Kiều khiến tim Hoàng Tề Thiệu giật thót một cái.
Thì ra bọn họ muốn bắt tên tài xế đã đâm Chu Kiều!
Gã đó chẳng phải là ông ta phải ra ư…
Mà trong phòng lúc này truyền ra tiếng mắng giận dữ của Sở Tây Lâm: “Cô đang nói bậy bạ gì đó?”
Chu Kiều chỉ vào mũi anh ta mà mắng: “Tôi nói cho anh biết, anh cứ chờ xem, anh không đắc ý được lâu đâu!”
Sở Tây Lâm dường như bị sự chỉ trích cực kỳ bất ngờ này chọc giận, anh ta đập mạnh xuống bàn: “Tôi thấy cô bị chứng hoang tưởng bị hại thì phải? Không phải cô nói cho tôi biết có người đâm cô, tôi mới giúp cô đi
tìm người à!”
Chu Kiều cũng không chịu yếu thế: “Anh mới có chứng hoang tưởng bị hại, cả nhà anh đều có chứng hoang tưởng bị hại! Anh đừng giả vờ hồ đồ với tôi, hôm nay tôi mới biết cha tôi lại bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc
biệt, vốn dĩ bác sĩ đã nói ông ấy đang dần bình phục rồi, sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề, chắc chắn là anh phá rối! Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, tôi và cha tôi lần lượt đều xảy ra chuyện?!”
Sở Tây Lâm quả thực bị tức chết rồi: “Cô có đầu óc hay không thể: Đến bây giờ mà cô vẫn chưa nói cho tôi biết chân tướng, sao tôi có thể ra tay với cha con cô chứ!”
“Ai biết được, dù sao Lâm Mỹ Tinh đã chết rồi, so với người chết, lỡ như anh càng để ý cổ phiếu và quyền lực hơn thì sao?”
“Tôi không hề…”
“Tại sao anh lại không chứ! Chuyện này tôi chỉ nói cho một mình anh, nhưng bây giờ cha tôi và tôi liên tiếp gặp chuyện không may, anh nói xem, không phải anh thì còn có ai nữa!”
Ngoài cửa, Hoàng Tề Thiệu nghe lén một hồi lâu, lập tức cả người chấn động.
Ông ta sợ Sở Tây Lâm sẽ nói ông ta ra.
Lúc này, tim ông ta nhảy vọt đến tận cổ họng, thậm chí không dám thở to.
Mà lúc này, Sở Tây Lâm trong phòng cũng có vẻ như đang rối rắm.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng chợt nghe thấy anh ta nói một câu: “Tôi… không biết… Thế nhưng tôi thật sự không hề…”
Hoàng Tề Thiệu ở cửa nhẹ nhàng thở ra, lập tức bước vào phòng.
Vừa vào, ông ta đã ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi nào nào, chuyện gì thế này, sao đang êm đẹp mà lại lập tức ầm ĩ thế? Thế này không tốt đâu, người ngoài mà thấy thể thì sẽ chê cười nhà họ Sở chúng ta đấy.”
Nhưng Chu Kiều vẫn không chịu buông tha, vẫn một mực khẳng định: “Tôi mặc kệ anh có hay không, dù sao tôi khẳng định anh có nhúng tay vào chuyện này!”.
Đối mặt với sự lên án một cách vô lý như vậy của cô, Sở Tây Lâm có vẻ nóng nảy, lập tức chửi thề: “Trong sạch tự mình biết, tôi tuyệt đối không làm ra chuyện giết người diệt khẩu thế này. Nhà họ Sở chúng tôi còn lâu
mới làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ đó, chỉ có súc sinh mới làm thôi! Mẹ nó, ai làm thì đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung, không chết tử tế được! Không, không đúng, dù có
chết cũng không ai nhặt xác cho!”
Chu Kiều: “…”
Người không biết còn tưởng con thỏ nóng nảy muốn cắn người, nhưng chỉ có Chu Kiều biết người kia đang lén mắng Hoàng Tề Thiệu.
Đúng là anh ta đã nghẹn quá lâu rồi, mới có thể nhân cơ hội này, dùng những chữ ác độc như vậy để mắng.
Hoàng Tề Thiệu: “…”
Sắc mặt của kẻ thành công bị trúng đạn lúc này rất khó coi.
Có miệng mà khó nói nên lời, ông ta chỉ đành nhịn xuống.
Không chỉ phải nhẫn nhịn mà còn phải tiếp tục sắm vai người hòa giải, trấn an nói: “Được rồi, bây giờ các cháu đừng cãi nhau nữa, nếu sự tình còn chưa có kết luận thì tạm thời đừng kích động.”
Nói xong, Hoàng Tề Thiệu định đi kéo Chu Kiều, nhưng đáng tiếc là Chu Kiều lại hất tay ông ta ra, nói với Sở Tây Lâm: “Tôi mặc kệ anh có hay không, dù sao thì tên tài xế kia đều đã khai ra rồi, gã nói là bị một người
phụ nữ xúi giục, chỉ cần tra được bà ta thì tất cả sẽ rõ ràng thôi!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoàng Tề Thiệu hơi cứng ngắc.
Khai ra rồi?
Người này khai ra nhanh thể:
Như vậy sao được?
Trong lòng ông ta không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nhưng cũng may Sở Tây Lâm và Chu Kiều lúc này còn đang mải mê cãi nhau, không phát hiện ra biển hóa rất nhỏ của Hoàng Tề Thiệu.
“Cô cũng nói là nữ rồi, trong tôi giống phụ nữ à?”
“Ai biết có phải anh phải phụ nữ đi đánh lạc hướng hay không.”
“Cô đang càn quấy đấy!”
“Tôi càn quấy? Sở Tây Lâm, rõ ràng là hành động của anh không đáng đàn ông, cứ chần chừ kéo dài, không chỉ cổ phần công ty đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng mà còn khiến tôi suýt nữa chết oan chết uổng nữa.
Tiếng ồn ào vang lên không dứt bên tai, nhưng Hoàng Tề Thiệu lúc này đã không quản được vụ tranh cãi ầm ĩ giữa bọn họ nữa, bây giờ ông ta chỉ để ý đến sự thật rằng tài xế đã khai ra.
Không được, không thể để tên tài xế kia nói thêm gì nữa.
Phải nhanh chóng xử lý mới được, nếu không thì ngọn lửa này sớm hay muộn sẽ đốt tới người ông ta!
Hạ quyết tâm, Hoàng Tề Thiệu lập tức định chuồn êm ra ngoài trước, ai ngờ giây tiếp theo chợt nghe thấy Sở Tây Lâm nói: “Tôi đã tra xét chuyện cổ phần công ty rồi, cổ phần công ty của mẹ tôi không ở trên tay tôi,
mà là ở trong tay một luật sư tư nhân tên là Đường Tùng. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa thông báo mất tích của mẹ tôi ra để yêu cầu ông ấy chuyển nhượng lại cổ phần, sau đó sẽ phân chia sang danh nghĩa của cô.”
Lập tức, dưới chân ông ta khựng lại.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tất cả đều không đến nông nỗi không thể cứu vãn.
Cho nên Hoàng Tề Thiệu chắc cũng không đến mức đến chết mới thôi, cùng lắm chỉ là một tên giết người chưa thành thôi.
Sở Tây Lâm liên tiếp tự an ủi trong lòng mình, đồng thời cũng yên lặng chú ý chuyện Phạm Văn Bác và Chu Nghiêm Tuấn.
Dù sao thì Hoàng Tề Thiệu vẫn đang nhìn chăm chú vào Chu Nghiêm Tuấn.
Cho nên, vì giả vờ như Phạm Văn Bác thật sự làm xong việc, anh ta âm thầm bảo bệnh viện đưa Chu Nghiêm Tuấn vào phòng cấp cứu một chuyến, thậm chí còn chiếm hẳn một phòng chăm sóc đặc biệt để che tai mắt
của mọi người.
Còn Phạm Văn Bác thì bị bác sĩ tư nhân của nhà họ Sở đưa đến chỗ ông cụ Sở, nói là đi chăm sóc ông cụ. Nhưng trên thực tế là bị nhốt trong tầng ngầm, bị người ta trông chừng 24 giờ.
Tác dụng duy nhất của gã chính là mỗi lần Hoàng Tề Thiệu gọi điện thoại đến, gã phải nghe để trấn an Hoàng Tề Thiệu khi ông ta muốn tìm hiểu tin tức.
Mà Sở Tây Lâm ở mặt ngoài dù vẫn cố gắng tỏ ra thân thiện với Hoàng Tề Thiệu nhưng dù sao vẫn có các sự thật đẫm máu ngăn cách, nên quan hệ của hai người trên thực tế đang bất hòa nhanh đến mức mắt thường
có thể thấy được.
Sở Tây Lâm có thể vì danh dự của Lâm Mỹ Tinh, chịu đựng không động đến Hoàng Tề Thiệu, nhưng không thể nhịn nổi bộ mặt hiền lành dối trá thân thiết với mình của ông ta.
Rất ghê tởm.
Tại sao lại có kẻ ghê tởm như vậy!
Nhiều năm qua, người mất cha như anh ta gần như đã coi Hoàng Tề Thiệu thành người cha thứ hai, có bất cứ tâm sự và phiền não gì cũng đều nói cho ông ta biết.
Nhưng người này thì sao?
Vậy mà lại với liên hợp mẹ của mình để tổn thương ông nội!
Còn muốn mượn việc này để ngầm chiếm cổ phần công ty dưới danh nghĩa của mẹ!
Thậm chí vì giấu giếm tội ác mình gây ra, còn muốn giết người diệt khẩu.
Thật sự là tâm tư ác độc đến mức khiến người ta phải giận sôi máu!
Trước kia, sao anh ta lại không phát hiện ra chứ?
Thậm chí sau khi mẹ qua đời, nhà họ Sở lung lay sắp đổ, anh ta còn khóc lóc với ông ta muốn tìm một chút an ủi.
Hiện giờ nhớ tới, thật muốn hung hăng tát mình một cái.
Mắt mù, không biết nhìn người!
Nhưng dù trong lòng muốn giết người trước mặt như thế nào đi nữa, anh ta vẫn phải chịu đựng, không dám tiết lộ một chút.
Chỉ là anh ta tự nhận là mình đã diễn rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, đối mặt với kẻ đã giả nhân giả nghĩa hơn mười năm trời, diễn xuất của anh ta thật ra cực kỳ vụng về.
Hoàng Tề Thiệu đã sớm nhận ra sự khác thường của anh ta.
Ban đầu, ông ta phát hiện Sở Tây Lâm lạnh nhạt với mình rất nhiều.
Trong cuộc họp, có vài đề xuất mà ông ta vừa mới đồng ý, Sở Tây Lâm sẽ tìm cơ hội phủ định.
Mà về đời tư, có lúc mình mời đi ăn cơm tâm sự, Sở Tây Lâm cũng từ chối có việc bận nên không đi.
Điểm rõ ràng nhất chính là, Sở Tây Lâm không hề gọi mình là chú Hoàng nữa, mà lạnh nhạt gọi một câu Giám đốc Hoàng.
Trước kia, ông ta có thể tùy ý ra vào văn phòng của Sở Tây Lâm thường xuyên, nhưng bây giờ mỗi lần ra vào đều cần được thư ký tổng giám đốc xin chỉ thị.
Lý do là tổng giám đốc đang mở cuộc họp qua điện thoại, không thể bị người bên ngoài quấy nhiễu.
Từng chuyện, từng chuyện đều để lộ ra một tín hiệu nguy hiểm.
Hoàng Tề Thiệu không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải Sở Tây Lâm đã nhận ra cái gì rồi hay không?
Có phải Chu Nghiêm Tuấn gặp chuyện không may, khiến Sở Tây Lâm bắt đầu nổi lòng nghi ngờ hay không?
Nghe nói lúc trước Sở Tây Lâm còn lợi dụng hệ thống camera theo dõi để tìm người tán loạn cả thành phố, không biết là muốn làm gì.
Ông ta có cảm giác Sở Tây Lâm sắp thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Trong lòng ông ta bắt đầu hoảng lên.
Ngay lúc ông ta miên man suy nghĩ, muốn phải người đi điều tra thì Chu Kiều lại thình lình xuất hiện trong công ty, đầy lạnh lùng giận dữ.
Bởi vì tất cả mọi người biết cô hai được nhà họ Sở mới nhận về, cho nên dọc theo đường đi không ai dám ngăn cản.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, Chu Kiều tự dưng tranh cãi ở văn phòng tổng giám đốc. Cô không còn dáng vẻ bình tĩnh và hờ hững như lúc trước, mà trực tiếp hất bàn trà đi, đập vỡ chén trà, ném toàn bộ tài liệu ra khỏi
văn phòng.
Hoàng Tề Thiệu là người thứ nhất nhận được tin tức. Sau khi biết tin này, ông ta gần như lập tức lên văn phòng tổng giám đốc, đóng vai người hòa giải.
Bấy giờ, trong văn phòng đã hoàn toàn ầm ĩ.
Hoàng Tề Thiệu còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong.
“Sở Tây Lâm, anh điên đủ rồi đó! Vì che giấu chân tướng mà lập tức đi bắt người kia khắp thành phố, thế nào, muốn giết người diệt khẩu để che giấu chứng cứ à?”
Một câu này khiến Hoàng Tề Thiệu lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.
Cái gì mà giết người diệt khẩu?
Chứng cứ gì cơ?
Thì ra ngày đó, Sở Tây Lâm tìm người khắp thành phố là đang bắt người thay Chu Kiều.
“Anh nói thật đi, tài xế kia thật ra chính là người mà anh phải tới đâm tôi đúng không? Có phải anh chỉ ước gì tôi trực tiếp bị đâm chết không?”
Một câu sau của Chu Kiều khiến tim Hoàng Tề Thiệu giật thót một cái.
Thì ra bọn họ muốn bắt tên tài xế đã đâm Chu Kiều!
Gã đó chẳng phải là ông ta phải ra ư…
Mà trong phòng lúc này truyền ra tiếng mắng giận dữ của Sở Tây Lâm: “Cô đang nói bậy bạ gì đó?”
Chu Kiều chỉ vào mũi anh ta mà mắng: “Tôi nói cho anh biết, anh cứ chờ xem, anh không đắc ý được lâu đâu!”
Sở Tây Lâm dường như bị sự chỉ trích cực kỳ bất ngờ này chọc giận, anh ta đập mạnh xuống bàn: “Tôi thấy cô bị chứng hoang tưởng bị hại thì phải? Không phải cô nói cho tôi biết có người đâm cô, tôi mới giúp cô đi
tìm người à!”
Chu Kiều cũng không chịu yếu thế: “Anh mới có chứng hoang tưởng bị hại, cả nhà anh đều có chứng hoang tưởng bị hại! Anh đừng giả vờ hồ đồ với tôi, hôm nay tôi mới biết cha tôi lại bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc
biệt, vốn dĩ bác sĩ đã nói ông ấy đang dần bình phục rồi, sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề, chắc chắn là anh phá rối! Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, tôi và cha tôi lần lượt đều xảy ra chuyện?!”
Sở Tây Lâm quả thực bị tức chết rồi: “Cô có đầu óc hay không thể: Đến bây giờ mà cô vẫn chưa nói cho tôi biết chân tướng, sao tôi có thể ra tay với cha con cô chứ!”
“Ai biết được, dù sao Lâm Mỹ Tinh đã chết rồi, so với người chết, lỡ như anh càng để ý cổ phiếu và quyền lực hơn thì sao?”
“Tôi không hề…”
“Tại sao anh lại không chứ! Chuyện này tôi chỉ nói cho một mình anh, nhưng bây giờ cha tôi và tôi liên tiếp gặp chuyện không may, anh nói xem, không phải anh thì còn có ai nữa!”
Ngoài cửa, Hoàng Tề Thiệu nghe lén một hồi lâu, lập tức cả người chấn động.
Ông ta sợ Sở Tây Lâm sẽ nói ông ta ra.
Lúc này, tim ông ta nhảy vọt đến tận cổ họng, thậm chí không dám thở to.
Mà lúc này, Sở Tây Lâm trong phòng cũng có vẻ như đang rối rắm.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng chợt nghe thấy anh ta nói một câu: “Tôi… không biết… Thế nhưng tôi thật sự không hề…”
Hoàng Tề Thiệu ở cửa nhẹ nhàng thở ra, lập tức bước vào phòng.
Vừa vào, ông ta đã ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi nào nào, chuyện gì thế này, sao đang êm đẹp mà lại lập tức ầm ĩ thế? Thế này không tốt đâu, người ngoài mà thấy thể thì sẽ chê cười nhà họ Sở chúng ta đấy.”
Nhưng Chu Kiều vẫn không chịu buông tha, vẫn một mực khẳng định: “Tôi mặc kệ anh có hay không, dù sao tôi khẳng định anh có nhúng tay vào chuyện này!”.
Đối mặt với sự lên án một cách vô lý như vậy của cô, Sở Tây Lâm có vẻ nóng nảy, lập tức chửi thề: “Trong sạch tự mình biết, tôi tuyệt đối không làm ra chuyện giết người diệt khẩu thế này. Nhà họ Sở chúng tôi còn lâu
mới làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ đó, chỉ có súc sinh mới làm thôi! Mẹ nó, ai làm thì đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung, không chết tử tế được! Không, không đúng, dù có
chết cũng không ai nhặt xác cho!”
Chu Kiều: “…”
Người không biết còn tưởng con thỏ nóng nảy muốn cắn người, nhưng chỉ có Chu Kiều biết người kia đang lén mắng Hoàng Tề Thiệu.
Đúng là anh ta đã nghẹn quá lâu rồi, mới có thể nhân cơ hội này, dùng những chữ ác độc như vậy để mắng.
Hoàng Tề Thiệu: “…”
Sắc mặt của kẻ thành công bị trúng đạn lúc này rất khó coi.
Có miệng mà khó nói nên lời, ông ta chỉ đành nhịn xuống.
Không chỉ phải nhẫn nhịn mà còn phải tiếp tục sắm vai người hòa giải, trấn an nói: “Được rồi, bây giờ các cháu đừng cãi nhau nữa, nếu sự tình còn chưa có kết luận thì tạm thời đừng kích động.”
Nói xong, Hoàng Tề Thiệu định đi kéo Chu Kiều, nhưng đáng tiếc là Chu Kiều lại hất tay ông ta ra, nói với Sở Tây Lâm: “Tôi mặc kệ anh có hay không, dù sao thì tên tài xế kia đều đã khai ra rồi, gã nói là bị một người
phụ nữ xúi giục, chỉ cần tra được bà ta thì tất cả sẽ rõ ràng thôi!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoàng Tề Thiệu hơi cứng ngắc.
Khai ra rồi?
Người này khai ra nhanh thể:
Như vậy sao được?
Trong lòng ông ta không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nhưng cũng may Sở Tây Lâm và Chu Kiều lúc này còn đang mải mê cãi nhau, không phát hiện ra biển hóa rất nhỏ của Hoàng Tề Thiệu.
“Cô cũng nói là nữ rồi, trong tôi giống phụ nữ à?”
“Ai biết có phải anh phải phụ nữ đi đánh lạc hướng hay không.”
“Cô đang càn quấy đấy!”
“Tôi càn quấy? Sở Tây Lâm, rõ ràng là hành động của anh không đáng đàn ông, cứ chần chừ kéo dài, không chỉ cổ phần công ty đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng mà còn khiến tôi suýt nữa chết oan chết uổng nữa.
Tiếng ồn ào vang lên không dứt bên tai, nhưng Hoàng Tề Thiệu lúc này đã không quản được vụ tranh cãi ầm ĩ giữa bọn họ nữa, bây giờ ông ta chỉ để ý đến sự thật rằng tài xế đã khai ra.
Không được, không thể để tên tài xế kia nói thêm gì nữa.
Phải nhanh chóng xử lý mới được, nếu không thì ngọn lửa này sớm hay muộn sẽ đốt tới người ông ta!
Hạ quyết tâm, Hoàng Tề Thiệu lập tức định chuồn êm ra ngoài trước, ai ngờ giây tiếp theo chợt nghe thấy Sở Tây Lâm nói: “Tôi đã tra xét chuyện cổ phần công ty rồi, cổ phần công ty của mẹ tôi không ở trên tay tôi,
mà là ở trong tay một luật sư tư nhân tên là Đường Tùng. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa thông báo mất tích của mẹ tôi ra để yêu cầu ông ấy chuyển nhượng lại cổ phần, sau đó sẽ phân chia sang danh nghĩa của cô.”
Lập tức, dưới chân ông ta khựng lại.