Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tàn nhẫn.
Quá tàn nhẫn.
Thế mà trực tiếp ra tay lên vết thương của người ta!
Tay kia vốn đã bị bẻ gãy, sau một cú giẫm này, chỉ sợ nó đã phể hoàn toàn.
Một bác sĩ sẽ để ý tới đôi tay của mình nhất, nếu không còn tay thì không thể nào lên bàn mổ, như vậy chẳng khác gì người bị tàn phế.
Cô định không để lại đường sống nào.
“Nếu ông không muốn cơ hội này, vậy thì tôi chỉ có thể hủy bỏ.” Giọng nói lạnh lùng buốt giá của Chu Kiều khiển Phạm Văn Bác sinh ra sự sợ hãi tột độ.
Gã không hiểu tại sao cô hai xuất thân nhà quê lại có thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả Sở Tây Lâm cơ chứ.
Nỗi đau ở cổ tay bị gãy khiến mồ hôi lạnh của gã túa ra như tắm, gã giãy giụa không ngừng, thế nhưng lại không có chút sức lực nào.
“Tôi thật sự không biết… cô… cô thả ra…”
“Không sao, giẫm thêm mấy lần thì ông sẽ biết thôi.” Chu Kiều lại tỏ ra thản nhiên, nhẹ nhàng ẩn một cái.
“A….!!!”
Cơn đau ăn mòn xương cốt kia khiến cả người Phạm Văn Bác run rẩy không ngừng.
Rốt cuộc gã cũng chỉ là một người học y, không phải dân chuyên nghiệp thì sao có thể chịu được sự ngược đãi như vậy.
Mới giẫm hai cái, gã đã cảm thấy trước mắt mình dần trở nên đen kịt. Quần áo sau lưng đã ướt đẫm. Thậm chí, hơi thở ra đã nhiều hơn cả hơi hít vào.
“Cô tha cho tôi đi, tôi nói thật… tha cho tôi đi…”
Chu Kiều từ trên cao nhìn xuống người đang cuộn mình run rẩy vì đau trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Người vô tội sẽ không giả làm nhân viên phục vụ ẩn trong buổi tiệc, cũng sẽ không lén lút chạy tới phòng bệnh để
tiêm cho bệnh nhân lúc rạng sáng.”
“Tôi…”
“Phạm Văn Bác, lời giải thích vụng về của ông khiến tôi cảm thấy rất lãng phí thời gian với ông.” Lực dưới chân của Chu Kiều không thay đổi, sự bình tĩnh trong mắt cũng không hề dao động: “Có lẽ, tôi nên đổi một
người khác. Ví dụ như, cha mẹ ông, hoặc là, con cái ông.”
Cha mẹ, con cái?
Cô ta…
Cô ta muốn làm gì?
Sao cô ta có thể làm như vậy!
Không, không thể nào!
Chuyện này tuyệt đối không thể
Phạm Văn Bác vốn đã đau không chịu được, lúc này giống như bị chạm phải điểm yếu, gã không hề để ý tới vết thương trên tay, giãy giụa muốn bò lên, tâm tình cùng kích động hơn: “Cô, cô muốn làm gì! Không, không
được! Cô không thể làm như vậy! Cô không có quyền! Cô đang uy hiếp người khác! Cô đừng có đụng tới bọn họ, tôi không cho phép cô đụng tới bọn họ!”
Đối mặt với sự cảnh cáo đầy phẫn nộ của gã, Chu Kiều chỉ nói một câu: “Mời bọn họ tới, tâm sự.”
Hai vệ sĩ đứng ở cửa đã bị một cú đá của Chu Kiều làm cho bối rối, theo bản năng coi cô là chủ nhân, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Rõ.”
Lần này Phạm Văn Bác thật sự cuống lên, gã không để ý tới cơn đau trên mặt và trên tay, gắng gượng chống người muốn đứng lên để ngăn cản: “Không, đừng, đừng đi! Các người không thể đi!”
Hai vệ sĩ kia chỉ có thể nhìn về phía Chu Kiều.
Rõ ràng là bọn họ đang xem phản ứng của cô.
Phạm Văn Bác lập tức nói: “Chu Kiều, họ vô tội! Cô không thể làm như vậy!”
Chu Kiều không hề thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Cha tôi cũng vô tội.”
Phạm Văn Bác nhất thời khựng lại.
“Đi mời tới đây, cả già cả trẻ, không bỏ sót ai cả.” Chu Kiều một lần nữa lạnh lùng nói.
Lần này, hai vệ sĩ kia không do dự nữa.
Phạm Văn Bác như phát điện, gã không còn dáng vẻ có chết cũng không hé răng kia nữa, trái lại còn lớn tiếng hô to: “Không không không, đừng, đừng! Chu Kiều, cô Chu Kiều, cô hai, đừng! Tôi xin cô đó, tôi xin cô đừng
động tới họ. Tim cha tôi không khỏe… đêm hôm, nhất định ông ấy sẽ không chịu được… còn con gái tôi, con bé mới ba tuổi, không biết cái gì cả, có người lạ tới, con bé sẽ khóc… Tôi cầu xin cô đó…”
Gã thật sự sợ rồi.
Gã không dám tưởng tượng cô con gái ba tuổi của mình bị một cước của Chu Kiều giẫm xuống thì sẽ có hậu quả gì.
Đáng tiếc, sắc mặt Chu Kiều vẫn yên lặng như nước, không có bất cứ gợn sóng nào.
Phạm Văn Bác thấy cô không đồng ý, không còn cách nào khác, gã chỉ có thể quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu xin tha thứ: “Cô Chu, cô Chu, xin cô thương xót, tôi cầu xin cô, tôi, tôi quỳ xuống xin cô… cô… cô muốn
đánh thì hãy đánh tôi… Cô đừng động tới họ, họ thật sự không biết gì cả…”
Gã vừa khóc vừa dập đầu thật mạnh.
Mạnh tới mức tiếng “bốp bốp bốp” trầm nặng vang vọng khắp kho hàng.
Sở Tây Lâm mím môi, tuy anh ta tức giận, thế nhưng cũng biết tại vạ thì không liên quan tới người nhà, lập tức hơi dao động, khẽ gọi: “Chu Kiều…”
Thế nhưng Chu Kiều chỉ lạnh lùng nhìn người đang quỳ ở đó: “Lúc tôi cho ông cơ hội, ông không quý trọng. Bây giờ thấy tôi quyết tâm muốn làm thì lại tỏ ra yếu thế, hiển nhiên, ông đang thăm dò điểm mấu chốt của
tôi.”
Phạm Văn Bác vừa định giải thích: “Không…”
Thì lập tức nghe thấy Chu Kiều lạnh giọng nói: “Thế thì, ông đừng trách bây giờ tôi giẫm lên điểm mấu chốt của ông.”
Sự áp bức vô hình khiến hơi thở Phạm Văn Bác như cứng lại, cảm giác e ngại và khủng hoảng không hiểu sao vọt từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Đầu gã lắc lư như đang lên đồng, đâu còn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi lúc trước, gã chỉ vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Không, không, không! Tôi cầu xin cô, đừng động tới họ, tôi, tôi… tôi nói, tôi nói thật, có gì tôi
đều nói hết!”
Vì sự an nguy của người nhà, Phạm Văn Bác lập tức nói hết tất cả: “Đúng… đúng… đúng là Hoàng Tề Thiệu… Giám đốc Hoàng, ông ta cho tôi tiền, bảo tôi làm việc này…”
Tay Sở Tây Lâm nhất thời siết chặt lại.
Biết là một chuyện.
Thế nhưng chính tại nghe được lại là một chuyện khác.
Lập tức, trên mặt anh ta hiện lên vẻ sầm sì như cơn giông.
Lúc này, Phạm Văn Bác vẫn đang tiếp tục nói: “Mấy tháng trước ông ta… ông ta bảo tôi lấy một ít thuốc để cho ông cụ Sở uống, tôi… tôi bèn đưa cho ông ta. Bởi vì tôi sợ thuốc quá mạnh… sẽ bị phát hiện, nên đã cố ý
tìm loại thuốc giảm huyết áp ở nước ngoài này. Bởi vì nó căn bản không được lưu thông ở trong nước nên tin tức cũng không đầy đủ. Hai loại thuốc phối hợp với nhau, bác sĩ sẽ rất khó phát hiện…”
Gã lắp ba lắp bắp nói được hơn nửa chừng, chưa kịp nói hết thì Sở Tây Lâm đã chặn họng, nhào tới đấm cho gã một quyển: “Khốn kiếp!”
Cú đấm này mang sức lực vô cùng lớn, một cái răng của Phạm Văn Bác bị đấm gãy, miệng đầy máu.
“Nhà họ Sở tôi có chỗ nào có lỗi với ông mà ông dám bỏ thuốc ông nội tôi!” Sở Tây Lâm lại liên tục “chào hỏi” khuôn mặt của Phạm Văn Bác hai lần, ra tay như muốn đấm chết người ta. Mắt anh ta đỏ ké, cứ như máu
huyết toàn thân đều xông lên đầu.
Rõ ràng anh ta đang vô cùng kích động.
Phạm Văn Bác bị đánh tới mức mặt mũi máu me be bét, thế nhưng gã không dám thả lỏng, liên tục nói: “Là lỗi của tôi, tôi bị tiền tài làm mờ lý trí, tôi cũng không ngờ, thật sự… tôi không ngờ…”
Thế nhưng Sở Tây Lâm đã bị cơn giận bùng nổ làm mất đi lý trí, anh ta không hề để ý, tóm lấy Phạm Văn Bác, kéo ra ngoài: “Đi! Tới Cục Cảnh sát với tôi!”
“Không… tôi không đi… đừng bắt tôi… đừng…” Tuy Phạm Văn Bác bị đánh tới mức đầu óc choáng váng, thế nhưng vừa nghe mấy chữ Cục Cảnh sát thì lập tức lấy lại lý trí.
Tuy nhiên, dù gã chống cự thế nào thì từ đầu tới cuối Sở Tây Lâm vẫn tóm chặt lấy cổ áo của gã, kéo ra ngoài.
Trong cơn giận dữ, gân xanh trên trán Sở Tây Lâm hẳn lên, anh ta gằn từng chữ một: “Tôi muốn Hoàng Tề Thiệu lấy mạng đổi mạng! Tôi muốn ông ta chết già trong tù, cả đời này cũng không thể đi ra!”
Phạm Văn Bác không ngừng lùi về phía sau vì muốn tránh thoát khỏi tay Sở Tây Lâm, thế nhưng đáng tiếc cổ áo bị kéo nên không thể thở nổi, gã bị nghẹt thở nên sắc mặt bắt đầu tím tái.
Hai vệ sĩ thấy vậy, chỉ sợ Sở Tây Lâm có chuyện gì nên vội vàng tới cứu người. Nhưng bất đắc dĩ, vào lúc này Sở Tây Lâm đã như một con thú hoang mất đi lý trí.
Nóng nảy, dễ tức giận.
Ai tiến lên thì sẽ bị đôi mắt đỏ ké tràn đầy ác độc kia bắn thẳng tới, khiến người ta không dám nhúc nhích.
Đương nhiên, ngoại trừ Chu Kiều.
Cô thản nhiên nhìn màn kịch trước mắt, chỉ hỏi một câu: “Trong chuyện này bà cả đóng vai gì?”
Câu này của Chu Kiều rõ ràng là đang nhắc nhở Sở Tây Lâm, chuyện này còn liên lụy tới Lâm Mỹ Tinh. Một khi tới Cục Cảnh sát, những việc bê bối này mà bị loan ra thì nhà họ Sở xong đời rồi.
Quả nhiên, cả người Sở Tây Lâm chấn động, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại.
Bàn tay túm lấy cổ áo Phạm Văn Bác không tự chủ được thả lỏng ra.
Phạm Văn Bác khó khăn lắm mới thở được, gã vừa ho vừa giải thích, yếu ớt nói: “Bà… bà ta và Hoàng Tề Thiệu là cùng một giuộc, bà… bà ta biết, bà ta biết hết, loại thuốc kia là do bà ta chọn… là bà ta chọn…”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Quá tàn nhẫn.
Thế mà trực tiếp ra tay lên vết thương của người ta!
Tay kia vốn đã bị bẻ gãy, sau một cú giẫm này, chỉ sợ nó đã phể hoàn toàn.
Một bác sĩ sẽ để ý tới đôi tay của mình nhất, nếu không còn tay thì không thể nào lên bàn mổ, như vậy chẳng khác gì người bị tàn phế.
Cô định không để lại đường sống nào.
“Nếu ông không muốn cơ hội này, vậy thì tôi chỉ có thể hủy bỏ.” Giọng nói lạnh lùng buốt giá của Chu Kiều khiển Phạm Văn Bác sinh ra sự sợ hãi tột độ.
Gã không hiểu tại sao cô hai xuất thân nhà quê lại có thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả Sở Tây Lâm cơ chứ.
Nỗi đau ở cổ tay bị gãy khiến mồ hôi lạnh của gã túa ra như tắm, gã giãy giụa không ngừng, thế nhưng lại không có chút sức lực nào.
“Tôi thật sự không biết… cô… cô thả ra…”
“Không sao, giẫm thêm mấy lần thì ông sẽ biết thôi.” Chu Kiều lại tỏ ra thản nhiên, nhẹ nhàng ẩn một cái.
“A….!!!”
Cơn đau ăn mòn xương cốt kia khiến cả người Phạm Văn Bác run rẩy không ngừng.
Rốt cuộc gã cũng chỉ là một người học y, không phải dân chuyên nghiệp thì sao có thể chịu được sự ngược đãi như vậy.
Mới giẫm hai cái, gã đã cảm thấy trước mắt mình dần trở nên đen kịt. Quần áo sau lưng đã ướt đẫm. Thậm chí, hơi thở ra đã nhiều hơn cả hơi hít vào.
“Cô tha cho tôi đi, tôi nói thật… tha cho tôi đi…”
Chu Kiều từ trên cao nhìn xuống người đang cuộn mình run rẩy vì đau trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Người vô tội sẽ không giả làm nhân viên phục vụ ẩn trong buổi tiệc, cũng sẽ không lén lút chạy tới phòng bệnh để
tiêm cho bệnh nhân lúc rạng sáng.”
“Tôi…”
“Phạm Văn Bác, lời giải thích vụng về của ông khiến tôi cảm thấy rất lãng phí thời gian với ông.” Lực dưới chân của Chu Kiều không thay đổi, sự bình tĩnh trong mắt cũng không hề dao động: “Có lẽ, tôi nên đổi một
người khác. Ví dụ như, cha mẹ ông, hoặc là, con cái ông.”
Cha mẹ, con cái?
Cô ta…
Cô ta muốn làm gì?
Sao cô ta có thể làm như vậy!
Không, không thể nào!
Chuyện này tuyệt đối không thể
Phạm Văn Bác vốn đã đau không chịu được, lúc này giống như bị chạm phải điểm yếu, gã không hề để ý tới vết thương trên tay, giãy giụa muốn bò lên, tâm tình cùng kích động hơn: “Cô, cô muốn làm gì! Không, không
được! Cô không thể làm như vậy! Cô không có quyền! Cô đang uy hiếp người khác! Cô đừng có đụng tới bọn họ, tôi không cho phép cô đụng tới bọn họ!”
Đối mặt với sự cảnh cáo đầy phẫn nộ của gã, Chu Kiều chỉ nói một câu: “Mời bọn họ tới, tâm sự.”
Hai vệ sĩ đứng ở cửa đã bị một cú đá của Chu Kiều làm cho bối rối, theo bản năng coi cô là chủ nhân, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Rõ.”
Lần này Phạm Văn Bác thật sự cuống lên, gã không để ý tới cơn đau trên mặt và trên tay, gắng gượng chống người muốn đứng lên để ngăn cản: “Không, đừng, đừng đi! Các người không thể đi!”
Hai vệ sĩ kia chỉ có thể nhìn về phía Chu Kiều.
Rõ ràng là bọn họ đang xem phản ứng của cô.
Phạm Văn Bác lập tức nói: “Chu Kiều, họ vô tội! Cô không thể làm như vậy!”
Chu Kiều không hề thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Cha tôi cũng vô tội.”
Phạm Văn Bác nhất thời khựng lại.
“Đi mời tới đây, cả già cả trẻ, không bỏ sót ai cả.” Chu Kiều một lần nữa lạnh lùng nói.
Lần này, hai vệ sĩ kia không do dự nữa.
Phạm Văn Bác như phát điện, gã không còn dáng vẻ có chết cũng không hé răng kia nữa, trái lại còn lớn tiếng hô to: “Không không không, đừng, đừng! Chu Kiều, cô Chu Kiều, cô hai, đừng! Tôi xin cô đó, tôi xin cô đừng
động tới họ. Tim cha tôi không khỏe… đêm hôm, nhất định ông ấy sẽ không chịu được… còn con gái tôi, con bé mới ba tuổi, không biết cái gì cả, có người lạ tới, con bé sẽ khóc… Tôi cầu xin cô đó…”
Gã thật sự sợ rồi.
Gã không dám tưởng tượng cô con gái ba tuổi của mình bị một cước của Chu Kiều giẫm xuống thì sẽ có hậu quả gì.
Đáng tiếc, sắc mặt Chu Kiều vẫn yên lặng như nước, không có bất cứ gợn sóng nào.
Phạm Văn Bác thấy cô không đồng ý, không còn cách nào khác, gã chỉ có thể quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu xin tha thứ: “Cô Chu, cô Chu, xin cô thương xót, tôi cầu xin cô, tôi, tôi quỳ xuống xin cô… cô… cô muốn
đánh thì hãy đánh tôi… Cô đừng động tới họ, họ thật sự không biết gì cả…”
Gã vừa khóc vừa dập đầu thật mạnh.
Mạnh tới mức tiếng “bốp bốp bốp” trầm nặng vang vọng khắp kho hàng.
Sở Tây Lâm mím môi, tuy anh ta tức giận, thế nhưng cũng biết tại vạ thì không liên quan tới người nhà, lập tức hơi dao động, khẽ gọi: “Chu Kiều…”
Thế nhưng Chu Kiều chỉ lạnh lùng nhìn người đang quỳ ở đó: “Lúc tôi cho ông cơ hội, ông không quý trọng. Bây giờ thấy tôi quyết tâm muốn làm thì lại tỏ ra yếu thế, hiển nhiên, ông đang thăm dò điểm mấu chốt của
tôi.”
Phạm Văn Bác vừa định giải thích: “Không…”
Thì lập tức nghe thấy Chu Kiều lạnh giọng nói: “Thế thì, ông đừng trách bây giờ tôi giẫm lên điểm mấu chốt của ông.”
Sự áp bức vô hình khiến hơi thở Phạm Văn Bác như cứng lại, cảm giác e ngại và khủng hoảng không hiểu sao vọt từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Đầu gã lắc lư như đang lên đồng, đâu còn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi lúc trước, gã chỉ vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Không, không, không! Tôi cầu xin cô, đừng động tới họ, tôi, tôi… tôi nói, tôi nói thật, có gì tôi
đều nói hết!”
Vì sự an nguy của người nhà, Phạm Văn Bác lập tức nói hết tất cả: “Đúng… đúng… đúng là Hoàng Tề Thiệu… Giám đốc Hoàng, ông ta cho tôi tiền, bảo tôi làm việc này…”
Tay Sở Tây Lâm nhất thời siết chặt lại.
Biết là một chuyện.
Thế nhưng chính tại nghe được lại là một chuyện khác.
Lập tức, trên mặt anh ta hiện lên vẻ sầm sì như cơn giông.
Lúc này, Phạm Văn Bác vẫn đang tiếp tục nói: “Mấy tháng trước ông ta… ông ta bảo tôi lấy một ít thuốc để cho ông cụ Sở uống, tôi… tôi bèn đưa cho ông ta. Bởi vì tôi sợ thuốc quá mạnh… sẽ bị phát hiện, nên đã cố ý
tìm loại thuốc giảm huyết áp ở nước ngoài này. Bởi vì nó căn bản không được lưu thông ở trong nước nên tin tức cũng không đầy đủ. Hai loại thuốc phối hợp với nhau, bác sĩ sẽ rất khó phát hiện…”
Gã lắp ba lắp bắp nói được hơn nửa chừng, chưa kịp nói hết thì Sở Tây Lâm đã chặn họng, nhào tới đấm cho gã một quyển: “Khốn kiếp!”
Cú đấm này mang sức lực vô cùng lớn, một cái răng của Phạm Văn Bác bị đấm gãy, miệng đầy máu.
“Nhà họ Sở tôi có chỗ nào có lỗi với ông mà ông dám bỏ thuốc ông nội tôi!” Sở Tây Lâm lại liên tục “chào hỏi” khuôn mặt của Phạm Văn Bác hai lần, ra tay như muốn đấm chết người ta. Mắt anh ta đỏ ké, cứ như máu
huyết toàn thân đều xông lên đầu.
Rõ ràng anh ta đang vô cùng kích động.
Phạm Văn Bác bị đánh tới mức mặt mũi máu me be bét, thế nhưng gã không dám thả lỏng, liên tục nói: “Là lỗi của tôi, tôi bị tiền tài làm mờ lý trí, tôi cũng không ngờ, thật sự… tôi không ngờ…”
Thế nhưng Sở Tây Lâm đã bị cơn giận bùng nổ làm mất đi lý trí, anh ta không hề để ý, tóm lấy Phạm Văn Bác, kéo ra ngoài: “Đi! Tới Cục Cảnh sát với tôi!”
“Không… tôi không đi… đừng bắt tôi… đừng…” Tuy Phạm Văn Bác bị đánh tới mức đầu óc choáng váng, thế nhưng vừa nghe mấy chữ Cục Cảnh sát thì lập tức lấy lại lý trí.
Tuy nhiên, dù gã chống cự thế nào thì từ đầu tới cuối Sở Tây Lâm vẫn tóm chặt lấy cổ áo của gã, kéo ra ngoài.
Trong cơn giận dữ, gân xanh trên trán Sở Tây Lâm hẳn lên, anh ta gằn từng chữ một: “Tôi muốn Hoàng Tề Thiệu lấy mạng đổi mạng! Tôi muốn ông ta chết già trong tù, cả đời này cũng không thể đi ra!”
Phạm Văn Bác không ngừng lùi về phía sau vì muốn tránh thoát khỏi tay Sở Tây Lâm, thế nhưng đáng tiếc cổ áo bị kéo nên không thể thở nổi, gã bị nghẹt thở nên sắc mặt bắt đầu tím tái.
Hai vệ sĩ thấy vậy, chỉ sợ Sở Tây Lâm có chuyện gì nên vội vàng tới cứu người. Nhưng bất đắc dĩ, vào lúc này Sở Tây Lâm đã như một con thú hoang mất đi lý trí.
Nóng nảy, dễ tức giận.
Ai tiến lên thì sẽ bị đôi mắt đỏ ké tràn đầy ác độc kia bắn thẳng tới, khiến người ta không dám nhúc nhích.
Đương nhiên, ngoại trừ Chu Kiều.
Cô thản nhiên nhìn màn kịch trước mắt, chỉ hỏi một câu: “Trong chuyện này bà cả đóng vai gì?”
Câu này của Chu Kiều rõ ràng là đang nhắc nhở Sở Tây Lâm, chuyện này còn liên lụy tới Lâm Mỹ Tinh. Một khi tới Cục Cảnh sát, những việc bê bối này mà bị loan ra thì nhà họ Sở xong đời rồi.
Quả nhiên, cả người Sở Tây Lâm chấn động, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại.
Bàn tay túm lấy cổ áo Phạm Văn Bác không tự chủ được thả lỏng ra.
Phạm Văn Bác khó khăn lắm mới thở được, gã vừa ho vừa giải thích, yếu ớt nói: “Bà… bà ta và Hoàng Tề Thiệu là cùng một giuộc, bà… bà ta biết, bà ta biết hết, loại thuốc kia là do bà ta chọn… là bà ta chọn…”