Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 84 VỢ ANH NGOẠI TÌNH
CHƯƠNG 84: VỢ ANH NGOẠI TÌNH
Khi Bạch Thanh Dung mở cửa vào phòng, Lâm Thành Phong đang ngồi trên ghế sofa ở phòng ngoài đọc sách, bà Bạch nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh trong phòng. Không biết vì sao mỗi lần Bạch Thanh Dung chỉ cần thấy Lâm Thành Phong và bà Bạch nói chuyện, hoặc là lúc bọn họ ở riêng với nhau, trong lòng Bạch Thanh Dung đều có một sự khủng hoảng không rõ.
Nhìn tình huống hiện giờ, khoảng thời gian khi cô đi ra ngoài mua thức ăn, mẹ và Lâm Thành Phong hẳn là không có quá nhiều lời để nói với nhau, Bạch Thanh Dung hơi vui vẻ trong lòng.
Bạch Thanh Dung cầm đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, Lâm Thành Phong lách người tiến đến, tức giận hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
“Mua thức ăn cũng giống như đi dạo phố, đều cần phải lựa chọn, thời gian đương nhiên sẽ lâu hơn một chút rồi.” Bạch Thanh Dung có ngu đi nữa cũng không thể nói ra chuyện mình vừa mới gặp Hạ Dũng, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng tìm một cái cớ.
“Ồ? Phải không?” Giọng Lâm Thành Phong rõ ràng là không tin. Hồi lâu sau, thấy Bạch Thanh Dung không nói lời nào, Lâm Thành Phong lách người đi ra khỏi phòng bếp: “Anh có việc gấp, đi trước đây, về nhà anh lại tính sổ với em.” Nói rồi chỉ để lại bóng lưng cho Bạch Thanh Dung, đóng cửa rời đi.
Bạch Thanh Dung giật mình nhìn về hướng cửa, lẽ nào từ trên cửa sổ, Lâm Thành Phong nhìn thấy cảnh mình và Hạ Dũng nói chuyện với nhau ở dưới lầu? Vừa nghĩ tới Lâm Thành Phong có thể đã phát hiện ra cô và Hạ Dũng cùng xuất hiện, trong lòng Bạch Thanh Dung lại bắt đầu chột dạ.
Bạch Thanh Dung khó hiểu, cảm thấy mình quả thật quá bỉ ổi, cô không trộm không cướp thì chột dạ cái gì chứ. Hơn nữa cô và Hạ Dũng quả thật là trong sạch, không nên sợ Lâm Thành Phong như thế.
Sau khi Bạch Thanh Dung bỏ hết những thứ này ra sau đầu, cô bắt đầu rửa rau nấu cơm, không muốn nghĩ đến những thứ linh tinh này nữa.
Dưới lầu bệnh viện Maria, một cô gái trẻ tuổi đi theo phía sau Hạ Dũng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng khó chịu như thể có ai cướp kẹo của cô ta vậy.
Hạ Dũng đi về phía trước mấy bước, không cảm nhận được âm thanh của cô gái theo sau, quay đầu chỉ thấy Dương Nhạc Nhạc chu miệng như cô công chúa nhỏ, không biết là hờn dỗi với ai.
“Nhạc Nhạc, không phải em đói sao? Sao cứ kì kèo mè nheo thế?” Hạ Dũng tốt tính nói, Dương Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to, như thể đã pahir cịu bao nhiêu uất ức, làm nũng nói: “Anh Hạ Dũng, anh lừa em.”
Hạ Dũng cười nói: “Cô bé ngốc, anh lừa em cái gì?”
“Anh vốn không đến đi thăm cha em với em.” Dương Nhạc Nhạc nũng nịu, oán trách nói: “Nếu anh thật sự đến thăm cha với em, tại sao mấy ngày trước anh không đến, cha em đã bị bệnh gần một tuần rồi.”
Hạ Dũng đi tới bên cạnh Dương Nhạc Nhạc, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho Dương Nhạc Nhạc: “Cô bé à, không phải đã nói với em rồi sao, mấy ngày trước anh rất bận, trong công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý. Đừng nghịch ngợm nữa, nào, cho em ăn kẹo mút.”
Dương Nhạc Nhạc chán ghét nhìn thoáng qua cây kẹo mút năm màu sặc sỡ trong tay Hạ Dũng, ghét bỏ hất kẹo que xuống đất, nắm đấm nhỏ không ngừng đánh vào ngực Hạ Dũng: “Anh Hạ Dũng, vậy vừa rồi anh nói có việc là đi gặp ai? Có phải là gặp con hồ ly tinh kia không?”
Đối mặt với sự tấn công như khóc lóc om sòm của Dương Nhạc Nhạc, Hạ Dũng vừa lùi về sau vừa an ủi Dương Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, hôm nay em sao vậy? Sao lại không hiểu chuyện như thế? Anh vừa ra ngoài nhận một cú điện thoại, hồ ly tinh gì?”
Thấy Hạ Dũng không thừa nhận, trong lòng Dương Nhạc Nhạc càng tức giận hơn. Vốn muốn trực tiếp nói cô ta nhìn thấy cảnh Hạ Dũng giúp Bạch Thanh Dung xách đồ, lời đến miệng rồi lại nuốt trở về, đây không phải làm lộ ra chuyện cô ta theo dõi Hạ Dũng hay sao? Hạ Dũng nhất định sẽ ghét cô ta, cô ta không muốn Hạ Dũng ghét đâu.
Dương Nhạc Nhạc thu tay lại, chỉnh trang lại quần áo, nói qua loa như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Anh Hạ Dũng, em đùa với anh thôi, chỉ muốn xem anh có lừa em hay không thôi.”
“Đều nói phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cô bé, anh lừa em làm gì? Anh Hạ Dũng của em đã khi nào lừa em chưa?” Hạ Dũng thấy Dương Nhạc Nhạc vẫn là cái tính trẻ con kia, vừa rồi còn tưởng rằng chuyện anh gặp Bạch Thanh Dung đã bị Dương Nhạc Nhạc biết được rồi.
Dựa vào tính tình của cô bé này, nếu biết anh đi gặp Bạch Thanh Dung thì đâu còn bình tĩnh như vậy, còn không phải là chạy đến trước mặt mẹ anh nói lung tung hay sao, người mẹ độc quyền kia của anh vẫn luôn coi Dương Nhạc Nhạc là con dâu tương lai của nhà họ Hạ, nếu biết Hạ Dũng đi gặp người phụ nữ khác còn bị Dương Nhạc Nhạc phát hiện, anh về nhà không bị lải nhải chết mới lạ.
Dương Nhạc Nhạc khôi phục lại nụ cười chất phác trên khuôn mặt ngây thơ, chạy đến chỗ bụi cỏ nhặt cây kẹo mút vừa bị cô hất đi lên, hài lòng như có được vật báu: “Anh Hạ Dũng còn nhớ rõ em thích ăn kẹo mút.”
“Không phải là hay mua cho em sao? Cô bé.” Hạ Dũng cười nói. Hôm nay cảm xúc của Dương Nhạc Nhạc thay đổi quá nhanh, anh cũng hơi khó xử, lẽ nào kinh nguyệt của cô bé này tới? Âm dương mất cân đối nên tâm trạng thay đổi thất thường?
Hạ Dũng và Dương Nhạc Nhạc một trước một sau đi về phía cổng bệnh viện, trong nháy mắt Dương Nhạc Nhạc nhìn thấy Lâm Thành Phong đi từ trong tòa nhà phòng bệnh ra, ánh mắt lóe lên, đột nhiên che bụng, giả vờ đau đớn: “Ôi, anh Hạ Dũng.”
Hạ Dũng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Dương Nhạc Nhạc, lo lắng hỏi: “Cô bé, em lại sao vậy?”
“Anh Hạ Dũng, bụng em hơi đau, em phải đi nhà vệ sinh, anh ở đây chờ em một lát được không?”
Hạ Dũng lại một lần nữa không nói gì nhìn trời, phụ nữ quả nhiên bận rộn, anh bất đắc dĩ nói: “Em mau đi đi, anh đợi em ở đây.”
“Anh Hạ Dũng, anh nhất định phải ở đây đợi em, không được chạy lung tung đâu đấy, anh cam đoan đi.”
“Anh cam đoan.”
Sau khi có được lời bảo đảm của Hạ Dũng, Dương Nhạc Nhạc khom người chạy về phía tòa nhà phòng bệnh. Cố ý chạy cực nhanh va vào người Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong theo bản năng đỡ lấy người phụ nữ đột nhiên va vào anh này.
Trong mắt có vài phần chán ghét, anh rất ghét người phụ nữ chạm vào mình. Anh chán ghét đẩy người phụ nữ ra, Dương Nhạc Nhạc trọng tâm không vững ngã nhào xuống đất, Lâm Thành Phong như không phát hiện ra, tiếp tục đi đường của mình.
“Lâm Thành Phong, chuyện có liên quan đến Bạch Thanh Dung, anh có muốn nghe hay không?” Dương Nhạc Nhạc thấy Lâm Thành Phong muốn đi, vội vàng nhỏ giọng kêu ra miệng.
Nghe được ba chữ Bạch Thanh Dung, bước chân của Lâm Thành Phong hơi dừng lại. anh xoay người cao ngạo cúi xuống nhìn Dương Nhạc Nhạc, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra vài chữ: “Tốt nhất là cô đừng nói lời thừa, nếu không...” Hai chữ “nếu không” cuối cùng anh cắn rất chặt.
Dương Nhạc Nhạc đã nghe nói đến sự lạnh lùng của Lâm Thành Phong, trăm nghe không bằng một thấy, mới một lần xuất hiện đơn giản, ý lạnh trên người Lâm Thành Phong kia đã khiến Dương Nhạc Nhạc sợ hãi trong lòng.
Tuy trước mắt Lâm Thành Phong này có nguy hiểm hơn nữa, nhưng cô ta là con gái nhà họ Dương, Lâm Thành Phong cũng sẽ không làm gì cô ta, Dương Nhạc Nhạc đánh bạo nhìn Lâm Thành Phong.
“Vợ anh ngoại tình rồi, anh có quan tâm hay không?” Dương Nhạc Nhạc vừa nói xong lời này đã hối hận rồi, bàn tay to khỏe của Lâm Thành Phong đã bóp lấy cái cổ mịn màng của cô ta, giống như chỉ cần vặn nhẹ một cái là cô cô ta sẽ gãy.
“Cô lặp lại một lần nữa thử xem.”
Lâm Thành Phong cắn răng nghiến lợi nói, cô nhóc đột nhiên xuất hiện này cũng không giống người phụ nữ đến quyến rũ anh. Có điều lời này đã chạm vào vảy ngược của anh rồi.
Dương Nhạc Nhạc thở hổn hển nói không sót một chữ chuyện mình nghe được sau cây ngô đồng cho Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong mới buông tay, không khách sáo gầm nhẹ với Dương Nhạc Nhạc: “Cút ngay.”
Dương Nhạc Nhạc từ nhỏ đến lớn vẫn được bố mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên, đã bao giờ bị người khác hung dữ với mình, nếu là người khác, cô ta đã sớm cho mấy bạt tai rồi, nhưng đối tượng lại là Lâm Thành Phong, là người cô ta và cả nhà họ Dương đều không chọc nổi, cô ta chỉ đành chịu uất ức chạy đi.
“Anh Hạ Dũng, em đã về rồi. Chúng ta đi nhanh đi.” Dương Nhạc Nhạc chạy về cổng bệnh viện, kéo tay Hạ Dũng đi ra ngoài, vẻ mặt Hạ Dũng khó hiểu: “Cô bé, nhanh như vậy em đã giải quyết xong rồi?”
“Đi tới nửa đường đột nhiên không đau nữa, anh Hạ Dũng, em sắp chết đói rồi, chúng ta đi nhanh đi.” Dương Nhạc Nhạc kéo Hạ Dũng đi nhanh, cô ta sợ đợi lát nữa Lâm Thành Phong và Hạ Dũng đi tới sẽ gặp phải, như vậy thì kế hoạch tiếp theo của mình sẽ sai lầm hết.
“Cô bé, hôm nay em sao thế?” Hạ Dũng luôn cảm thấy Dương Nhạc Nhạc hôm nay quả thật là thay đổi thất thường. Dương Nhạc Nhạc sợ nếu bị Hạ Dũng nhìn ra, lại lấy ra bản lĩnh hơn người của mình, nũng nịu nói: “Anh Hạ Dũng, em là con gái, anh hiểu hơn chút được không? Em thật sự đói sắp chết rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
Hạ Dũng sợ nhất là Dương Nhạc Nhạc làm nũng, vì cô ta vừa làm nũng Hạ Dũng đã cảm thấy mình có thể nổi da gà đầy người, đã là người hơn hai mươi tuổi rồi mà còn thích làm nũng như thế.
Hạ Dũng không thể làm gì khác hơn là theo cô ta đi nhanh ra khỏi bệnh viện Maria, lái xe đưa Dương Nhạc Nhạc đi tìm chỗ ăn.
Khi Bạch Thanh Dung từ bệnh viện trở về đã kiệt sức, lúc trở lại nhà họ Lâm chỉ muốn tìm một chiếc giường lớn nhào lên ngủ đến trời đất mịt mù, hôm nay vẽ tranh cả ngày, còn đến bệnh viện bận rộn cả một buổi chiều, cô cảm thấy eo cũng sắp gãy rồi.
Mới vừa vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, tắm rửa rồi đi ngủ thì thấy Lâm Thành Phong u ám ngồi trên ghế sofa, dường như đã ngồi đây đợi cô rất lâu.
“Hôm nay tôi hơi mệt, ngủ trước đây.” Bạch Thanh Dung ngáp một cái, nói với Lâm Thành Phong.
“Không được ngủ, chuyện còn chưa nói rõ ràng.” Lâm Thành Phong ngang ngược nói.
Bạch Thanh Dung vừa vuốt mắt vừa khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Lâm Thành Phong, anh lại có chuyện gì nữa vậy? Muốn nói rõ ràng chuyện gì? Anh đừng cứ quái lạ như vậy có được không?”
“Anh quái lạ? Bạch Thanh Dung em nói cho rõ ràng, tại sao hôm nay em lại ở cùng với Hạ Dũng ở dưới lầu bệnh viện?” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói, khuôn mặt tuấn tú sắp biến thành màu đen.
“Chúng tôi chỉ là bạn.” Bạch Thanh Dung không đồng ý trả lời lại một câu rồi quay người chuẩn bị đi tắm đi ngủ. Đột nhiên cảm thấy trọng tâm cả người không vững, rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Trong mũi quẩn quanh mùi thuốc lá nhàn nhạt, phía trên truyền đến một loạt tiếng hít thở của đàn ông, Bạch Thanh Dung lập tức hoàn toàn tỉnh táo, sự uể oải trong hai mắt khi trước lúc này lại đang sáng lên, rất có tinh thần nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong lúc này giống như sư tử muốn phát điên, một đôi mắt sâu sắ nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung như nhìn con mồi, giống như sẽ nuốt cô vào bụng trong nháy mắt.
“Bạch Thanh Dung, tôi đã cảnh cáo em rất nhiều lần, không được đến gần người đàn ông kia, tại sao em không nghe?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung, nghĩ đến người phụ nữ này còn giấu anh hẹn thời gian lén lút gặp mặt với người đàn ông kia, đây không phải là muốn cắm sừng cho anh hay sao?
Bạch Thanh Dung muốn tránh khỏi cái ôm của Lâm Thành Phong, bất đắc dĩ sức lực lại không khỏe bằng Lâm Thành Phong, chỉ đành dừng việc giãy giụa lại: “Lâm Thành Phong, tôi với anh ấy thật sự chỉ là bạn, tôi về thành phố X lâu như vậy, chúng tôi cũng không liên lạc với nhau, hôm nay trùng hợp gặp được mà thôi.”
“Sao vậy? Em mới quay về, vài ngày không thấy em đã cảm thấy thời gian dài?” Lúc này Lâm Thành Phong thật sự rất muốn đè Bạch Thanh Dung xuống dưới người dạy dỗ một trận, để cô ghi nhớ thật lâu.
Luôn đối xử với những người đàn ông khác tốt hơn với chồng mình, tươi cười rạng rỡ với người khác, thậm chí còn cầu xin cho người đã từng làm tổn thương cô, còn đối với anh lại cả ngày đều gọi Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong.
Mắt thấy Lâm Thành Phong sắp nổi giận, Bạch Thanh Dung lập tức thay đổi 360 độ, đổi một nụ cười dịu dàng: “Lâm Thành Phong, không phải anh nói chúng ta là vợ chồng, phải sống với nhau suốt đời hay sao? Anh không tin tôi, chúng ta làm sao sống với nhau suốt đời được?”
Lâm Thành Phong híp nửa con mắt nhìn người phụ nữ giảo hoạt trong lòng, anh biết những lời này là cô gái nhỏ này nói để dỗ dành anh, nhưng anh vẫn thoải mái nhận lấy.
Hơi thở lạnh lùng trên người biến mất gần như không còn nữa, ánh mắt nhìn Bạch Thanh Dung cũng ít sự sắc bén hơn ban nãy. Một tay anh khều cằm Bạch Thanh Dung, xấu xa nói: “Thanh Dung, anh có thể tin em, nhưng em phải cam đoan một chuyện với anh.”
Khi Bạch Thanh Dung mở cửa vào phòng, Lâm Thành Phong đang ngồi trên ghế sofa ở phòng ngoài đọc sách, bà Bạch nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh trong phòng. Không biết vì sao mỗi lần Bạch Thanh Dung chỉ cần thấy Lâm Thành Phong và bà Bạch nói chuyện, hoặc là lúc bọn họ ở riêng với nhau, trong lòng Bạch Thanh Dung đều có một sự khủng hoảng không rõ.
Nhìn tình huống hiện giờ, khoảng thời gian khi cô đi ra ngoài mua thức ăn, mẹ và Lâm Thành Phong hẳn là không có quá nhiều lời để nói với nhau, Bạch Thanh Dung hơi vui vẻ trong lòng.
Bạch Thanh Dung cầm đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, Lâm Thành Phong lách người tiến đến, tức giận hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
“Mua thức ăn cũng giống như đi dạo phố, đều cần phải lựa chọn, thời gian đương nhiên sẽ lâu hơn một chút rồi.” Bạch Thanh Dung có ngu đi nữa cũng không thể nói ra chuyện mình vừa mới gặp Hạ Dũng, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng tìm một cái cớ.
“Ồ? Phải không?” Giọng Lâm Thành Phong rõ ràng là không tin. Hồi lâu sau, thấy Bạch Thanh Dung không nói lời nào, Lâm Thành Phong lách người đi ra khỏi phòng bếp: “Anh có việc gấp, đi trước đây, về nhà anh lại tính sổ với em.” Nói rồi chỉ để lại bóng lưng cho Bạch Thanh Dung, đóng cửa rời đi.
Bạch Thanh Dung giật mình nhìn về hướng cửa, lẽ nào từ trên cửa sổ, Lâm Thành Phong nhìn thấy cảnh mình và Hạ Dũng nói chuyện với nhau ở dưới lầu? Vừa nghĩ tới Lâm Thành Phong có thể đã phát hiện ra cô và Hạ Dũng cùng xuất hiện, trong lòng Bạch Thanh Dung lại bắt đầu chột dạ.
Bạch Thanh Dung khó hiểu, cảm thấy mình quả thật quá bỉ ổi, cô không trộm không cướp thì chột dạ cái gì chứ. Hơn nữa cô và Hạ Dũng quả thật là trong sạch, không nên sợ Lâm Thành Phong như thế.
Sau khi Bạch Thanh Dung bỏ hết những thứ này ra sau đầu, cô bắt đầu rửa rau nấu cơm, không muốn nghĩ đến những thứ linh tinh này nữa.
Dưới lầu bệnh viện Maria, một cô gái trẻ tuổi đi theo phía sau Hạ Dũng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng khó chịu như thể có ai cướp kẹo của cô ta vậy.
Hạ Dũng đi về phía trước mấy bước, không cảm nhận được âm thanh của cô gái theo sau, quay đầu chỉ thấy Dương Nhạc Nhạc chu miệng như cô công chúa nhỏ, không biết là hờn dỗi với ai.
“Nhạc Nhạc, không phải em đói sao? Sao cứ kì kèo mè nheo thế?” Hạ Dũng tốt tính nói, Dương Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to, như thể đã pahir cịu bao nhiêu uất ức, làm nũng nói: “Anh Hạ Dũng, anh lừa em.”
Hạ Dũng cười nói: “Cô bé ngốc, anh lừa em cái gì?”
“Anh vốn không đến đi thăm cha em với em.” Dương Nhạc Nhạc nũng nịu, oán trách nói: “Nếu anh thật sự đến thăm cha với em, tại sao mấy ngày trước anh không đến, cha em đã bị bệnh gần một tuần rồi.”
Hạ Dũng đi tới bên cạnh Dương Nhạc Nhạc, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho Dương Nhạc Nhạc: “Cô bé à, không phải đã nói với em rồi sao, mấy ngày trước anh rất bận, trong công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý. Đừng nghịch ngợm nữa, nào, cho em ăn kẹo mút.”
Dương Nhạc Nhạc chán ghét nhìn thoáng qua cây kẹo mút năm màu sặc sỡ trong tay Hạ Dũng, ghét bỏ hất kẹo que xuống đất, nắm đấm nhỏ không ngừng đánh vào ngực Hạ Dũng: “Anh Hạ Dũng, vậy vừa rồi anh nói có việc là đi gặp ai? Có phải là gặp con hồ ly tinh kia không?”
Đối mặt với sự tấn công như khóc lóc om sòm của Dương Nhạc Nhạc, Hạ Dũng vừa lùi về sau vừa an ủi Dương Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, hôm nay em sao vậy? Sao lại không hiểu chuyện như thế? Anh vừa ra ngoài nhận một cú điện thoại, hồ ly tinh gì?”
Thấy Hạ Dũng không thừa nhận, trong lòng Dương Nhạc Nhạc càng tức giận hơn. Vốn muốn trực tiếp nói cô ta nhìn thấy cảnh Hạ Dũng giúp Bạch Thanh Dung xách đồ, lời đến miệng rồi lại nuốt trở về, đây không phải làm lộ ra chuyện cô ta theo dõi Hạ Dũng hay sao? Hạ Dũng nhất định sẽ ghét cô ta, cô ta không muốn Hạ Dũng ghét đâu.
Dương Nhạc Nhạc thu tay lại, chỉnh trang lại quần áo, nói qua loa như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Anh Hạ Dũng, em đùa với anh thôi, chỉ muốn xem anh có lừa em hay không thôi.”
“Đều nói phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cô bé, anh lừa em làm gì? Anh Hạ Dũng của em đã khi nào lừa em chưa?” Hạ Dũng thấy Dương Nhạc Nhạc vẫn là cái tính trẻ con kia, vừa rồi còn tưởng rằng chuyện anh gặp Bạch Thanh Dung đã bị Dương Nhạc Nhạc biết được rồi.
Dựa vào tính tình của cô bé này, nếu biết anh đi gặp Bạch Thanh Dung thì đâu còn bình tĩnh như vậy, còn không phải là chạy đến trước mặt mẹ anh nói lung tung hay sao, người mẹ độc quyền kia của anh vẫn luôn coi Dương Nhạc Nhạc là con dâu tương lai của nhà họ Hạ, nếu biết Hạ Dũng đi gặp người phụ nữ khác còn bị Dương Nhạc Nhạc phát hiện, anh về nhà không bị lải nhải chết mới lạ.
Dương Nhạc Nhạc khôi phục lại nụ cười chất phác trên khuôn mặt ngây thơ, chạy đến chỗ bụi cỏ nhặt cây kẹo mút vừa bị cô hất đi lên, hài lòng như có được vật báu: “Anh Hạ Dũng còn nhớ rõ em thích ăn kẹo mút.”
“Không phải là hay mua cho em sao? Cô bé.” Hạ Dũng cười nói. Hôm nay cảm xúc của Dương Nhạc Nhạc thay đổi quá nhanh, anh cũng hơi khó xử, lẽ nào kinh nguyệt của cô bé này tới? Âm dương mất cân đối nên tâm trạng thay đổi thất thường?
Hạ Dũng và Dương Nhạc Nhạc một trước một sau đi về phía cổng bệnh viện, trong nháy mắt Dương Nhạc Nhạc nhìn thấy Lâm Thành Phong đi từ trong tòa nhà phòng bệnh ra, ánh mắt lóe lên, đột nhiên che bụng, giả vờ đau đớn: “Ôi, anh Hạ Dũng.”
Hạ Dũng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Dương Nhạc Nhạc, lo lắng hỏi: “Cô bé, em lại sao vậy?”
“Anh Hạ Dũng, bụng em hơi đau, em phải đi nhà vệ sinh, anh ở đây chờ em một lát được không?”
Hạ Dũng lại một lần nữa không nói gì nhìn trời, phụ nữ quả nhiên bận rộn, anh bất đắc dĩ nói: “Em mau đi đi, anh đợi em ở đây.”
“Anh Hạ Dũng, anh nhất định phải ở đây đợi em, không được chạy lung tung đâu đấy, anh cam đoan đi.”
“Anh cam đoan.”
Sau khi có được lời bảo đảm của Hạ Dũng, Dương Nhạc Nhạc khom người chạy về phía tòa nhà phòng bệnh. Cố ý chạy cực nhanh va vào người Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong theo bản năng đỡ lấy người phụ nữ đột nhiên va vào anh này.
Trong mắt có vài phần chán ghét, anh rất ghét người phụ nữ chạm vào mình. Anh chán ghét đẩy người phụ nữ ra, Dương Nhạc Nhạc trọng tâm không vững ngã nhào xuống đất, Lâm Thành Phong như không phát hiện ra, tiếp tục đi đường của mình.
“Lâm Thành Phong, chuyện có liên quan đến Bạch Thanh Dung, anh có muốn nghe hay không?” Dương Nhạc Nhạc thấy Lâm Thành Phong muốn đi, vội vàng nhỏ giọng kêu ra miệng.
Nghe được ba chữ Bạch Thanh Dung, bước chân của Lâm Thành Phong hơi dừng lại. anh xoay người cao ngạo cúi xuống nhìn Dương Nhạc Nhạc, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra vài chữ: “Tốt nhất là cô đừng nói lời thừa, nếu không...” Hai chữ “nếu không” cuối cùng anh cắn rất chặt.
Dương Nhạc Nhạc đã nghe nói đến sự lạnh lùng của Lâm Thành Phong, trăm nghe không bằng một thấy, mới một lần xuất hiện đơn giản, ý lạnh trên người Lâm Thành Phong kia đã khiến Dương Nhạc Nhạc sợ hãi trong lòng.
Tuy trước mắt Lâm Thành Phong này có nguy hiểm hơn nữa, nhưng cô ta là con gái nhà họ Dương, Lâm Thành Phong cũng sẽ không làm gì cô ta, Dương Nhạc Nhạc đánh bạo nhìn Lâm Thành Phong.
“Vợ anh ngoại tình rồi, anh có quan tâm hay không?” Dương Nhạc Nhạc vừa nói xong lời này đã hối hận rồi, bàn tay to khỏe của Lâm Thành Phong đã bóp lấy cái cổ mịn màng của cô ta, giống như chỉ cần vặn nhẹ một cái là cô cô ta sẽ gãy.
“Cô lặp lại một lần nữa thử xem.”
Lâm Thành Phong cắn răng nghiến lợi nói, cô nhóc đột nhiên xuất hiện này cũng không giống người phụ nữ đến quyến rũ anh. Có điều lời này đã chạm vào vảy ngược của anh rồi.
Dương Nhạc Nhạc thở hổn hển nói không sót một chữ chuyện mình nghe được sau cây ngô đồng cho Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong mới buông tay, không khách sáo gầm nhẹ với Dương Nhạc Nhạc: “Cút ngay.”
Dương Nhạc Nhạc từ nhỏ đến lớn vẫn được bố mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên, đã bao giờ bị người khác hung dữ với mình, nếu là người khác, cô ta đã sớm cho mấy bạt tai rồi, nhưng đối tượng lại là Lâm Thành Phong, là người cô ta và cả nhà họ Dương đều không chọc nổi, cô ta chỉ đành chịu uất ức chạy đi.
“Anh Hạ Dũng, em đã về rồi. Chúng ta đi nhanh đi.” Dương Nhạc Nhạc chạy về cổng bệnh viện, kéo tay Hạ Dũng đi ra ngoài, vẻ mặt Hạ Dũng khó hiểu: “Cô bé, nhanh như vậy em đã giải quyết xong rồi?”
“Đi tới nửa đường đột nhiên không đau nữa, anh Hạ Dũng, em sắp chết đói rồi, chúng ta đi nhanh đi.” Dương Nhạc Nhạc kéo Hạ Dũng đi nhanh, cô ta sợ đợi lát nữa Lâm Thành Phong và Hạ Dũng đi tới sẽ gặp phải, như vậy thì kế hoạch tiếp theo của mình sẽ sai lầm hết.
“Cô bé, hôm nay em sao thế?” Hạ Dũng luôn cảm thấy Dương Nhạc Nhạc hôm nay quả thật là thay đổi thất thường. Dương Nhạc Nhạc sợ nếu bị Hạ Dũng nhìn ra, lại lấy ra bản lĩnh hơn người của mình, nũng nịu nói: “Anh Hạ Dũng, em là con gái, anh hiểu hơn chút được không? Em thật sự đói sắp chết rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
Hạ Dũng sợ nhất là Dương Nhạc Nhạc làm nũng, vì cô ta vừa làm nũng Hạ Dũng đã cảm thấy mình có thể nổi da gà đầy người, đã là người hơn hai mươi tuổi rồi mà còn thích làm nũng như thế.
Hạ Dũng không thể làm gì khác hơn là theo cô ta đi nhanh ra khỏi bệnh viện Maria, lái xe đưa Dương Nhạc Nhạc đi tìm chỗ ăn.
Khi Bạch Thanh Dung từ bệnh viện trở về đã kiệt sức, lúc trở lại nhà họ Lâm chỉ muốn tìm một chiếc giường lớn nhào lên ngủ đến trời đất mịt mù, hôm nay vẽ tranh cả ngày, còn đến bệnh viện bận rộn cả một buổi chiều, cô cảm thấy eo cũng sắp gãy rồi.
Mới vừa vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, tắm rửa rồi đi ngủ thì thấy Lâm Thành Phong u ám ngồi trên ghế sofa, dường như đã ngồi đây đợi cô rất lâu.
“Hôm nay tôi hơi mệt, ngủ trước đây.” Bạch Thanh Dung ngáp một cái, nói với Lâm Thành Phong.
“Không được ngủ, chuyện còn chưa nói rõ ràng.” Lâm Thành Phong ngang ngược nói.
Bạch Thanh Dung vừa vuốt mắt vừa khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Lâm Thành Phong, anh lại có chuyện gì nữa vậy? Muốn nói rõ ràng chuyện gì? Anh đừng cứ quái lạ như vậy có được không?”
“Anh quái lạ? Bạch Thanh Dung em nói cho rõ ràng, tại sao hôm nay em lại ở cùng với Hạ Dũng ở dưới lầu bệnh viện?” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói, khuôn mặt tuấn tú sắp biến thành màu đen.
“Chúng tôi chỉ là bạn.” Bạch Thanh Dung không đồng ý trả lời lại một câu rồi quay người chuẩn bị đi tắm đi ngủ. Đột nhiên cảm thấy trọng tâm cả người không vững, rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Trong mũi quẩn quanh mùi thuốc lá nhàn nhạt, phía trên truyền đến một loạt tiếng hít thở của đàn ông, Bạch Thanh Dung lập tức hoàn toàn tỉnh táo, sự uể oải trong hai mắt khi trước lúc này lại đang sáng lên, rất có tinh thần nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong lúc này giống như sư tử muốn phát điên, một đôi mắt sâu sắ nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung như nhìn con mồi, giống như sẽ nuốt cô vào bụng trong nháy mắt.
“Bạch Thanh Dung, tôi đã cảnh cáo em rất nhiều lần, không được đến gần người đàn ông kia, tại sao em không nghe?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung, nghĩ đến người phụ nữ này còn giấu anh hẹn thời gian lén lút gặp mặt với người đàn ông kia, đây không phải là muốn cắm sừng cho anh hay sao?
Bạch Thanh Dung muốn tránh khỏi cái ôm của Lâm Thành Phong, bất đắc dĩ sức lực lại không khỏe bằng Lâm Thành Phong, chỉ đành dừng việc giãy giụa lại: “Lâm Thành Phong, tôi với anh ấy thật sự chỉ là bạn, tôi về thành phố X lâu như vậy, chúng tôi cũng không liên lạc với nhau, hôm nay trùng hợp gặp được mà thôi.”
“Sao vậy? Em mới quay về, vài ngày không thấy em đã cảm thấy thời gian dài?” Lúc này Lâm Thành Phong thật sự rất muốn đè Bạch Thanh Dung xuống dưới người dạy dỗ một trận, để cô ghi nhớ thật lâu.
Luôn đối xử với những người đàn ông khác tốt hơn với chồng mình, tươi cười rạng rỡ với người khác, thậm chí còn cầu xin cho người đã từng làm tổn thương cô, còn đối với anh lại cả ngày đều gọi Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong.
Mắt thấy Lâm Thành Phong sắp nổi giận, Bạch Thanh Dung lập tức thay đổi 360 độ, đổi một nụ cười dịu dàng: “Lâm Thành Phong, không phải anh nói chúng ta là vợ chồng, phải sống với nhau suốt đời hay sao? Anh không tin tôi, chúng ta làm sao sống với nhau suốt đời được?”
Lâm Thành Phong híp nửa con mắt nhìn người phụ nữ giảo hoạt trong lòng, anh biết những lời này là cô gái nhỏ này nói để dỗ dành anh, nhưng anh vẫn thoải mái nhận lấy.
Hơi thở lạnh lùng trên người biến mất gần như không còn nữa, ánh mắt nhìn Bạch Thanh Dung cũng ít sự sắc bén hơn ban nãy. Một tay anh khều cằm Bạch Thanh Dung, xấu xa nói: “Thanh Dung, anh có thể tin em, nhưng em phải cam đoan một chuyện với anh.”