Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79 KHÔNG BẰNG EM NHÌN ANH MỘT LẦN
CHƯƠNG 79: KHÔNG BẰNG EM NHÌN ANH MỘT LẦN
Lời của bà Bạch vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh, không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống.
“Dì cảm thấy Thành Phong không phải chốn đi về tốt nhất cho Thanh Dung sao?” Lâm Thành Phong bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, cậu tuổi trẻ tài cao, chắc gia đình gửi gắm rất nhiều hi vọng vào cậu, Thanh Dung trẻ tuổi bồng bột sợ rằng không xứng với cậu Lâm.” Bà Bạch nói thẳng.
“Con hiểu nỗi lo của dì, dì đang lo Thanh Dung suy nghĩ đơn thuần sống ở nhà giàu sẽ chịu bắt nạt.” Lâm Thành Phong thành khẩn nói.
Bà Bạch đặt chuối sang một bên, giọng nói đầy tâm sự: “Cậu Lâm là người hiểu biết vậy ta sẽ nói thẳng nhé, ta lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, nỗi lo duy nhất chính là con gái ta. Vợ nhà giàu đâu có dễ làm chứ, ta sẽ không như những cha mẹ khác mong con mình được gả vào nhà giàu có, ta chỉ muốn nó có thể gặp được đến một biết quan tâm chăm sóc để yêu thương nó trọn đời.”
Bà Bạch cố nhịn giọt nước Tắt trong khóe mắt: “Đây là nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ, cậu Lâm, hy vọng cậu có thể hiểu được.” Lâm Thành Phong đưa một chiếc khăn giấy cho bà Bạch, nghiêm mặt nói: “Dì à, xin dì yên tâm giao Thanh Dung cho con. Có con ở đây, Thanh Dung nhất định sẽ không bị bắt nạt dù chỉ một chút.”
“Từ khi kết hôn với Thanh Dung, con vẫn luôn điều tra vụ án năm xưa của nhà họ Bạch.” Những lời này khiến động tác đang lau nước Tắt của bà Bạch khựng lại.
Năm năm trước kiếp nạn kia vẫn luôn là vết sẹo sâu trong lòng của bà Bạch, nếu không phải do vụ án năm năm trước đó, cha Thanh Dung cũng sẽ không bất đắc dĩ bỏ bà, nhà họ Bạch cũng sẽ không bị niêm phong.
Khi đó Bạch Thanh Dung còn nhỏ, bà Bạch lại là một cái cô gái yếu đuối nên không thể tìm ra sự thật, vẫn không thể tiếp cận sự thực. Vì cuộc sống nên đành phải rời khỏi thành phố Y, bà cũng từ một người phụ nữ cao quý nhã nhặn trở thành một người phụ nữ bình dân bán hàng ven đường đi sớm về tối.
Bây giờ nghe được có người đang tra vụ án năm đó của nhà họ Bạch, trong lòng bà Bạch sao không dậy sóng chứ.
“Thanh Dung gả cho con, sẽ không phải là chuyện xấu. Con có năng lực yêu thương cô ấy cả đời.” Lâm Thành Phong nắm đôi tay già nua của bà Bạch, trịnh trọng nói: “Con sẽ dùng việc lấy lại cổ phiếu của nhà họ Bạch để làm sính lễ, ba tháng, nếu như ba tháng con không làm được, Thành Phong sẽ nghe theo sự sắp xếp của dì.”
Sự giao thiệp của bà Bạch và Lâm Thành Phong cũng không nhiều, có điều lúc thanh niên này nghiêm túc cam kết với bà. Khí phách và sự lạnh lùng trên người khiến người ta như tăng thêm rất nhiều cảm giác an toàn, bà Bạch nghĩ, đến giấy đăng ký kết hôn chúng cũng đã lấy rồi, đứa con rể đột nhiên xuất hiện này quan tâm chuyện nhà họ Bạch đến vậy, chi bằng cứ quan sát thêm.
Cạch, tiếng mở cửa của Bạch Thanh Dung cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, bà Bạch lập tức thay bằng một nụ cười đầy yêu thương: “Thanh Dung, con đã trở về?”
“Vâng, mẹ, hai người nói chuyện sao rồi?” Bạch Thanh Dung vừa đóng cửa, vừa đem đồ vào bếp. Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung xách túi lớn túi bé liền đứng dậy, ấm áp nói: “Mua nhiều đồ vậy, đợi lát nữa anh giúp em một tay.”
Bạch Thanh Dung ngẩn người, lập tức vui cười nói: “Được đó. Mẹ, chúng con đi nấu cơm trước.” Lâm Thành Phong mỉm cười với bà bà Bạch, sau đó cùng Bạch Thanh Dung vào bếp, bà Bạch quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ.
“Lâm Thành Phong, anh mới nói gì với mẹ vậy?” Bạch Thanh Dung vừa rửa rau vừa nhỏ giọng cẩn thận hỏi Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cởi áo vest của mình xuống, sắn tay áo sơ mi nói: “Bà kêu anh chăm sóc tốt cho em.” Bạch Thanh Dung xả nước rửa xương sườn trong chậu, quay đầu nhìn Lâm Thành Phong nghi ngờ nói: “Mẹ không có buồn không?”
“Không.” Lâm Thành Phong nhặt rau, Bạch Thanh Dung liền đưa tay giàng lấy rau trong tay Lâm Thành Phong, ngượng ngùng nói: “Anh đâu thể làm những thứ này, anh ở bên chờ em làm là được rồi.”
“Sao? Đau lòng ư?”
“Việc này, anh cứ đứng một bên là được rồi.” Bạch Thanh Dung đau lòng Lâm Thành Phong, mà là trong lòng băn khoăn. Lâm Thành Phong có lòng tốt giúp cô diễn phim tình cảm trước mặt mẹ như vậy, dù sao anh cũng là chủ tịch.
Ở nhà họ Lâm cũng cơm bưng đến miệng nước rót tận mồm, bây giờ kêu Lâm Thành Phong giúp mình làm cơm, trong lòng Bạch Thanh Dung thực sự rất băn khoăn.
Lâm Thành Phong lại lấy rau trong túi khác ra, tỉ mỉ xả nước, vừa rửa vừa mạnh mẽ nói: “Em lo anh rửa không sạch, ăn độc chết em.”
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này miệng lưỡi đúng là không tha cho ai. “Anh biết em không phải ý này mà, đừng hiểu lầm.”
“Vậy em có ý gì?”
“Không có ý gì, anh rửa đi.”
Bạch Thanh Dung từ bỏ tranh cãi với Lâm Thành Phong, anh muốn sao thì làm vậy đi. Cảnh hai người bận rộn trong nhà bếp chật hẹp, một người đẹp trai phong độ, một người thì như ngọc trắng không tỳ vết. Một đôi trời đất tạo thành cùng nhau nấu ăn trong phòng bếp, toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt bà Bạch đang đứng ở cửa phòng bếp.
Bà Bạch muốn xem thêm cách con mình và Lâm Thành Phong ở bên nhau, gắng gượng từng bước một đi tới bên ngoài cửa phòng bếp. Nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người, trong lòng bà Bạch vui không nói lên lời.
Người ưu tú giống như Lâm Thành Phong có thể vì cong gái mình mà làm những việc này, bà Bạch như nhìn thấy bóng dáng cha của Bạch Thanh Dung trên người Lâm Thành Phong.
Trước đây ông Bạch từng nói với bà Bạch, một người đàn ông không cần nhiều tiền, cũng không cần đẹp trai, chỉ cần anh có thể xuống bếp vì người phụ nữ của mình, vậy anh chính là người đàn ông tốt đáng để gửi gắm.
Hiển nhiên Lâm Thành Phong không chỉ đẹp trai, nhiều tiền mà còn có thể xuống bếp vì Bạch Thanh Dung, lập tức, ấn tượng của bà Bạch đối với Lâm Thành Phong đã khá nhiều.
“Mẹ, mẹ thức dậy làm gì?” Bạch Thanh Dung quay đầu lấy đồ thì thấy bà Bạch đứng ở ngoài cửa bếp nên hơi giật mình. Lâm Thành Phong vẩy vẩy nước trên tay, cầm khăn lau khô tay mình rồi lập tức đi tới bên người bà Bạch.
“Dì à, sức khỏe của dì không tốt có chuyện gì cứ gọi con là được rồi.” Lâm Thành Phong đỡ bà Bạch nằm xuống giường, cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho bà Bạch.
Sâu trong nội tâm yếu đuối của Bạch Thanh Dung cũng hơi bị Lâm Thành Phong chinh phục, cảnh này không khác nào một nhà ba người hạnh phúc bên nhau. Trong lòng Bạch Thanh Dung không ngừng nhắc mình: Tất cả những điều này đều hư cấu, đều không thuộc về mình.
Bạch Thanh Dung ra sức lắc đầu kéo mình về hiện thực, xoay người đi vào bếp thành thục nấu đồ ăn. Bày cơm canh nóng hổi bên tủ cạnh giường của bà Bạch, nhẹ giọng nói: “Mẹ, Thành Phong. Có thể ăn cơm rồi.”
“Thanh Dung, sao có thể để thức ăn ở chỗ này chứ?” Bà Bạch khiển trách. “Dì à, Thanh Dung cũng là muốn tiện cho dì thôi, như vậy cũng rất ấm cúng.” Lâm Thành Phong bắt đầu giải thích thay cho Bạch Thanh Dung.
“Khiến cậu Lâm chê cười rồi.”
Bạch Thanh Dung chỉnh lại gối của bà Bạch để bà Bạch ngồi dậy xong, Lâm Thành Phong cũng lấy hai chiếc ghế đen, sau khi hai người ngồi vào chỗ, cả nhà ba người ăn hết một bữa trong bầu không khí hòa hợp, đặc biệt Lâm Thành Phong còn khen cơm Bạch Thanh Dung nấu ngon, ăn không chừa lại chút nào.
Tiếng đập cửa cốc cốc cốc. Bạch Thanh Dung đặt chén cơm xuống đi ra mở cửa. Bác sĩ Hance và ý tá Laura đứng ở ngoài cửa, bác sĩ Hance ôn hòa lễ độ nói: “Cô Bạch, đã đến giờ mẹ cô xạ trị. Tôi và Laura tới đón mẹ cô đến phòng xạ trị!”
“Xin mời vào, bác sĩ Hance.” Bạch Thanh Dung tránh đường cho bác sỹ Hance, Laura bước đến đỡ bà Bạch nằm trên giường, dịu dàng gật đầu với Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong, mỉm cười đỡ bà Bạch xuống giường bệnh.
“Cô Bạch, xạ trị cần 3 tiếng đồng hồ, sau khi xạ trị kết thúc, bệnh nhân sẽ ngủ say đến sáng sớm ngày mai. Nếu cô có việc gì bận thì cứ đi đi.” Bác sỹ Hance dặn dò Bạch Thanh Dung, từ đầu tới cuối chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Thành Phong.
“Cảm ơn, bác sỹ Hance. Làm phiền anh rồi!”
“Cô Bạch, tôi đi trước nhé.”
Bác sỹ Hance đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung dọn dẹp chén đũa trên bàn, Lâm Thành Phong lấy lại vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lặng lặng hút thuốc.
Nghe thấy tiếng Bạch Thanh Dung đang dọn dẹp, xả nước rửa bát. Giơ tay lên nhìn giờ trên đồng hồ một chút, đôi mắt đẹp sâu thẳm không thấy đáy.
Sau khi Bạch Thanh Dung dọn dẹp, rửa bát xong, thấy Lâm Thành Phong vẫn còn ngồi trên ghế sofa lặng lặng hút thuốc, chưa rời đi. Bạch Thanh Dung đi tới bên người Lâm Thành Phong nhẹ giọng nói: “Lâm Thành Phong, hôm nay rất cảm ơn anh.”
“Cám ơn anh? Có cái gì báo đáp không? Anh là người kinh doanh, làm việc gì cũng phải có qua có lại.” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng phả một vòng khói thản nhiên nói.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong hỏi có chút quẫn bách, đứng một bên nói không ra lời. Lâm Thành Phong đưa tay kéo Bạch Thanh Dung ngồi lên đùi mình, thản nhiên nói: “Thanh Dung, em cảm thấy anh giống người vô duyên vô cớ giúp người sao?”
Bạch Thanh Dung nửa ngồi nửa không trên đùi Lâm Thành Phong, chiếc trán cao hơn so với Lâm Thành Phong một chút, hạ thấp khí thế nhưng không hề mạnh mẽ như Lâm Thành Phong nhìn Lâm Thành Phong: “Vậy anh vì cái gì?”
Lâm Thành Phong đưa tay ấn đầu Bạch Thanh Dung như ấn chính mình, đôi môi chuẩn xác hôn đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn của Bạch Thanh Dung. Dịu dàng thưởng thức mùi thơm ngát trong môi của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung muốn giãy giụa nhưng lại không lấy được chút sức nào.
Bạch Thanh Dung ngày càng không còn chối bỏ nụ hôn của Lâm Thành Phong, dần dần căm thấy cảm giác này rất đẹp. Lâm Thành Phong hôn Bạch Thanh Dung thật sâu, lúc đầu chỉ định nhẹ nhàng thưởng thức một chút, không ngờ đôi môi của Bạch Thanh Dung lại có sức hấp dẫn với anh lớn như vậy, một khi đã hôn thì không rời ra được.
Một lúc lâu sau, Lâm Thành Phong mới thả Bạch Thanh Dung: “Anh.” Đôi mắt lớn của Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong híp mắt nói: “Anh? Anh cái gì?”
“Anh mất lịch sự với em.”
“Em là vợ anh, cái này không tính là mất lịch sự.”
“Em chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh.”
“Chỉ cần là vợ, sẽ không chia ra cái gì danh nghĩa không danh nghĩa. Hơn nữa không phải hôm nay em dẫn anh đến gặp cha mẹ sao?”
“Không nói với anh nữa, tùy anh.”
“Bạch Thanh Dung, cơ thể em đều là của anh, còn muốn giữ trái tim lại cho ai? Tên Hạ Dũng kia ư?” Lâm Thành Phong bất thình lình nói ra câu này.
“Thân phận chủ tịch Lâm cao quý như vậy không nên làm mấy chuyện chiếm đoạt người khác để hạ thấp thân phận, anh không ngại thì em cũng chỉ đành mặc kệ thôi.” Bạch Thanh Dung cảm thấy dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cũng không cần để tâm đến quá khứ làm gì.
“Bạch Thanh Dung, cơ thể của em là của anh. Trái tim anh cũng muốn, nếu em dám nhớ người đàn ông khác, anh sẽ cho anh trả giá đắt.” Lâm Thành Phong bá đạo nói.
Bạch Thanh Dung không tin được nhìn Lâm Thành Phong, khẽ cười nói: “Chủ tịch Lâm, anh là chủ tịch anh thích là được rồi. Em thế nào cũng được.” Nói xong Bạch Thanh Dung thoát khỏi người Lâm Thành Phong.
“Anh ngang ngược như vậy, anh nói gì thì là như vậy. Em không muốn đôi co mấy chuyện cỏn con này với anh. Qua mấy tháng nữa em và anh cũng là người dưng rồi, anh làm chủ tịch của anh, em làm người dân bình thường của em, chúng ta không liên hệ với nhau.” Lời này Bạch Thanh Dung như đang nói cho Lâm Thành Phong nghe, vừa giống như đang nhắc nhở chính mình.
Nhắc nhở chính mình, sự thật cô và Lâm Thành Phong từ đầu đến cuối không phải người cùng một đường: “Đúng là người phụ nữ lòng dạ sắt đá mà.” Lâm Thành Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, bất đắc dĩ nói.
“Anh sắp phải bay đến nước G xử lý công việc, chắc mấy ngày sẽ không về, em có thể ở viện ở cùng mẹ nhiều chút.” Lâm Thành Phong đứng dậy cầm áo vest mặc vào, không quên căn dặn Bạch Thanh Dung: “Có chuyện gì tìm Cường là được.”
“Sao? Cường không đi cùng anh ư?” Bạch Thanh Dung nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phong, dù anh làm gì cũng sẽ dẫn theo Cường, như hình với bóng với Cường, sao bây giờ lại để Cường ở lại một mình chứ?
“Từ khi nào, em lại quan tâm tới người bên cạnh anh vậy?” Lâm Thành Phong ý vị sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung, hình như Bạch Thanh Dung phát hiện mình lỡ lời nên vội nói: “Không có, em chỉ tò mò thôi.”
“Anh phải rời khỏi đây tầm một tuần, để Cường là để chăm sóc em. Người khác, anh không yên tâm. Có việc phải đi tìm Cường biết chưa?”
Lâm Thành Phong đi công tác ở nước khác lại vẫn nghĩ cho mình, Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn đôi mắt đẹp của Lâm Thành Phong nhớ tới một câu nói trong sách: Anh từng nhìn nhiều cảnh đẹp trên thế giới, cũng không bằng em nhìn anh một lần.
Lời của bà Bạch vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh, không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống.
“Dì cảm thấy Thành Phong không phải chốn đi về tốt nhất cho Thanh Dung sao?” Lâm Thành Phong bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, cậu tuổi trẻ tài cao, chắc gia đình gửi gắm rất nhiều hi vọng vào cậu, Thanh Dung trẻ tuổi bồng bột sợ rằng không xứng với cậu Lâm.” Bà Bạch nói thẳng.
“Con hiểu nỗi lo của dì, dì đang lo Thanh Dung suy nghĩ đơn thuần sống ở nhà giàu sẽ chịu bắt nạt.” Lâm Thành Phong thành khẩn nói.
Bà Bạch đặt chuối sang một bên, giọng nói đầy tâm sự: “Cậu Lâm là người hiểu biết vậy ta sẽ nói thẳng nhé, ta lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, nỗi lo duy nhất chính là con gái ta. Vợ nhà giàu đâu có dễ làm chứ, ta sẽ không như những cha mẹ khác mong con mình được gả vào nhà giàu có, ta chỉ muốn nó có thể gặp được đến một biết quan tâm chăm sóc để yêu thương nó trọn đời.”
Bà Bạch cố nhịn giọt nước Tắt trong khóe mắt: “Đây là nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ, cậu Lâm, hy vọng cậu có thể hiểu được.” Lâm Thành Phong đưa một chiếc khăn giấy cho bà Bạch, nghiêm mặt nói: “Dì à, xin dì yên tâm giao Thanh Dung cho con. Có con ở đây, Thanh Dung nhất định sẽ không bị bắt nạt dù chỉ một chút.”
“Từ khi kết hôn với Thanh Dung, con vẫn luôn điều tra vụ án năm xưa của nhà họ Bạch.” Những lời này khiến động tác đang lau nước Tắt của bà Bạch khựng lại.
Năm năm trước kiếp nạn kia vẫn luôn là vết sẹo sâu trong lòng của bà Bạch, nếu không phải do vụ án năm năm trước đó, cha Thanh Dung cũng sẽ không bất đắc dĩ bỏ bà, nhà họ Bạch cũng sẽ không bị niêm phong.
Khi đó Bạch Thanh Dung còn nhỏ, bà Bạch lại là một cái cô gái yếu đuối nên không thể tìm ra sự thật, vẫn không thể tiếp cận sự thực. Vì cuộc sống nên đành phải rời khỏi thành phố Y, bà cũng từ một người phụ nữ cao quý nhã nhặn trở thành một người phụ nữ bình dân bán hàng ven đường đi sớm về tối.
Bây giờ nghe được có người đang tra vụ án năm đó của nhà họ Bạch, trong lòng bà Bạch sao không dậy sóng chứ.
“Thanh Dung gả cho con, sẽ không phải là chuyện xấu. Con có năng lực yêu thương cô ấy cả đời.” Lâm Thành Phong nắm đôi tay già nua của bà Bạch, trịnh trọng nói: “Con sẽ dùng việc lấy lại cổ phiếu của nhà họ Bạch để làm sính lễ, ba tháng, nếu như ba tháng con không làm được, Thành Phong sẽ nghe theo sự sắp xếp của dì.”
Sự giao thiệp của bà Bạch và Lâm Thành Phong cũng không nhiều, có điều lúc thanh niên này nghiêm túc cam kết với bà. Khí phách và sự lạnh lùng trên người khiến người ta như tăng thêm rất nhiều cảm giác an toàn, bà Bạch nghĩ, đến giấy đăng ký kết hôn chúng cũng đã lấy rồi, đứa con rể đột nhiên xuất hiện này quan tâm chuyện nhà họ Bạch đến vậy, chi bằng cứ quan sát thêm.
Cạch, tiếng mở cửa của Bạch Thanh Dung cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, bà Bạch lập tức thay bằng một nụ cười đầy yêu thương: “Thanh Dung, con đã trở về?”
“Vâng, mẹ, hai người nói chuyện sao rồi?” Bạch Thanh Dung vừa đóng cửa, vừa đem đồ vào bếp. Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung xách túi lớn túi bé liền đứng dậy, ấm áp nói: “Mua nhiều đồ vậy, đợi lát nữa anh giúp em một tay.”
Bạch Thanh Dung ngẩn người, lập tức vui cười nói: “Được đó. Mẹ, chúng con đi nấu cơm trước.” Lâm Thành Phong mỉm cười với bà bà Bạch, sau đó cùng Bạch Thanh Dung vào bếp, bà Bạch quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ.
“Lâm Thành Phong, anh mới nói gì với mẹ vậy?” Bạch Thanh Dung vừa rửa rau vừa nhỏ giọng cẩn thận hỏi Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cởi áo vest của mình xuống, sắn tay áo sơ mi nói: “Bà kêu anh chăm sóc tốt cho em.” Bạch Thanh Dung xả nước rửa xương sườn trong chậu, quay đầu nhìn Lâm Thành Phong nghi ngờ nói: “Mẹ không có buồn không?”
“Không.” Lâm Thành Phong nhặt rau, Bạch Thanh Dung liền đưa tay giàng lấy rau trong tay Lâm Thành Phong, ngượng ngùng nói: “Anh đâu thể làm những thứ này, anh ở bên chờ em làm là được rồi.”
“Sao? Đau lòng ư?”
“Việc này, anh cứ đứng một bên là được rồi.” Bạch Thanh Dung đau lòng Lâm Thành Phong, mà là trong lòng băn khoăn. Lâm Thành Phong có lòng tốt giúp cô diễn phim tình cảm trước mặt mẹ như vậy, dù sao anh cũng là chủ tịch.
Ở nhà họ Lâm cũng cơm bưng đến miệng nước rót tận mồm, bây giờ kêu Lâm Thành Phong giúp mình làm cơm, trong lòng Bạch Thanh Dung thực sự rất băn khoăn.
Lâm Thành Phong lại lấy rau trong túi khác ra, tỉ mỉ xả nước, vừa rửa vừa mạnh mẽ nói: “Em lo anh rửa không sạch, ăn độc chết em.”
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này miệng lưỡi đúng là không tha cho ai. “Anh biết em không phải ý này mà, đừng hiểu lầm.”
“Vậy em có ý gì?”
“Không có ý gì, anh rửa đi.”
Bạch Thanh Dung từ bỏ tranh cãi với Lâm Thành Phong, anh muốn sao thì làm vậy đi. Cảnh hai người bận rộn trong nhà bếp chật hẹp, một người đẹp trai phong độ, một người thì như ngọc trắng không tỳ vết. Một đôi trời đất tạo thành cùng nhau nấu ăn trong phòng bếp, toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt bà Bạch đang đứng ở cửa phòng bếp.
Bà Bạch muốn xem thêm cách con mình và Lâm Thành Phong ở bên nhau, gắng gượng từng bước một đi tới bên ngoài cửa phòng bếp. Nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người, trong lòng bà Bạch vui không nói lên lời.
Người ưu tú giống như Lâm Thành Phong có thể vì cong gái mình mà làm những việc này, bà Bạch như nhìn thấy bóng dáng cha của Bạch Thanh Dung trên người Lâm Thành Phong.
Trước đây ông Bạch từng nói với bà Bạch, một người đàn ông không cần nhiều tiền, cũng không cần đẹp trai, chỉ cần anh có thể xuống bếp vì người phụ nữ của mình, vậy anh chính là người đàn ông tốt đáng để gửi gắm.
Hiển nhiên Lâm Thành Phong không chỉ đẹp trai, nhiều tiền mà còn có thể xuống bếp vì Bạch Thanh Dung, lập tức, ấn tượng của bà Bạch đối với Lâm Thành Phong đã khá nhiều.
“Mẹ, mẹ thức dậy làm gì?” Bạch Thanh Dung quay đầu lấy đồ thì thấy bà Bạch đứng ở ngoài cửa bếp nên hơi giật mình. Lâm Thành Phong vẩy vẩy nước trên tay, cầm khăn lau khô tay mình rồi lập tức đi tới bên người bà Bạch.
“Dì à, sức khỏe của dì không tốt có chuyện gì cứ gọi con là được rồi.” Lâm Thành Phong đỡ bà Bạch nằm xuống giường, cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho bà Bạch.
Sâu trong nội tâm yếu đuối của Bạch Thanh Dung cũng hơi bị Lâm Thành Phong chinh phục, cảnh này không khác nào một nhà ba người hạnh phúc bên nhau. Trong lòng Bạch Thanh Dung không ngừng nhắc mình: Tất cả những điều này đều hư cấu, đều không thuộc về mình.
Bạch Thanh Dung ra sức lắc đầu kéo mình về hiện thực, xoay người đi vào bếp thành thục nấu đồ ăn. Bày cơm canh nóng hổi bên tủ cạnh giường của bà Bạch, nhẹ giọng nói: “Mẹ, Thành Phong. Có thể ăn cơm rồi.”
“Thanh Dung, sao có thể để thức ăn ở chỗ này chứ?” Bà Bạch khiển trách. “Dì à, Thanh Dung cũng là muốn tiện cho dì thôi, như vậy cũng rất ấm cúng.” Lâm Thành Phong bắt đầu giải thích thay cho Bạch Thanh Dung.
“Khiến cậu Lâm chê cười rồi.”
Bạch Thanh Dung chỉnh lại gối của bà Bạch để bà Bạch ngồi dậy xong, Lâm Thành Phong cũng lấy hai chiếc ghế đen, sau khi hai người ngồi vào chỗ, cả nhà ba người ăn hết một bữa trong bầu không khí hòa hợp, đặc biệt Lâm Thành Phong còn khen cơm Bạch Thanh Dung nấu ngon, ăn không chừa lại chút nào.
Tiếng đập cửa cốc cốc cốc. Bạch Thanh Dung đặt chén cơm xuống đi ra mở cửa. Bác sĩ Hance và ý tá Laura đứng ở ngoài cửa, bác sĩ Hance ôn hòa lễ độ nói: “Cô Bạch, đã đến giờ mẹ cô xạ trị. Tôi và Laura tới đón mẹ cô đến phòng xạ trị!”
“Xin mời vào, bác sĩ Hance.” Bạch Thanh Dung tránh đường cho bác sỹ Hance, Laura bước đến đỡ bà Bạch nằm trên giường, dịu dàng gật đầu với Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong, mỉm cười đỡ bà Bạch xuống giường bệnh.
“Cô Bạch, xạ trị cần 3 tiếng đồng hồ, sau khi xạ trị kết thúc, bệnh nhân sẽ ngủ say đến sáng sớm ngày mai. Nếu cô có việc gì bận thì cứ đi đi.” Bác sỹ Hance dặn dò Bạch Thanh Dung, từ đầu tới cuối chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Thành Phong.
“Cảm ơn, bác sỹ Hance. Làm phiền anh rồi!”
“Cô Bạch, tôi đi trước nhé.”
Bác sỹ Hance đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung dọn dẹp chén đũa trên bàn, Lâm Thành Phong lấy lại vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lặng lặng hút thuốc.
Nghe thấy tiếng Bạch Thanh Dung đang dọn dẹp, xả nước rửa bát. Giơ tay lên nhìn giờ trên đồng hồ một chút, đôi mắt đẹp sâu thẳm không thấy đáy.
Sau khi Bạch Thanh Dung dọn dẹp, rửa bát xong, thấy Lâm Thành Phong vẫn còn ngồi trên ghế sofa lặng lặng hút thuốc, chưa rời đi. Bạch Thanh Dung đi tới bên người Lâm Thành Phong nhẹ giọng nói: “Lâm Thành Phong, hôm nay rất cảm ơn anh.”
“Cám ơn anh? Có cái gì báo đáp không? Anh là người kinh doanh, làm việc gì cũng phải có qua có lại.” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng phả một vòng khói thản nhiên nói.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong hỏi có chút quẫn bách, đứng một bên nói không ra lời. Lâm Thành Phong đưa tay kéo Bạch Thanh Dung ngồi lên đùi mình, thản nhiên nói: “Thanh Dung, em cảm thấy anh giống người vô duyên vô cớ giúp người sao?”
Bạch Thanh Dung nửa ngồi nửa không trên đùi Lâm Thành Phong, chiếc trán cao hơn so với Lâm Thành Phong một chút, hạ thấp khí thế nhưng không hề mạnh mẽ như Lâm Thành Phong nhìn Lâm Thành Phong: “Vậy anh vì cái gì?”
Lâm Thành Phong đưa tay ấn đầu Bạch Thanh Dung như ấn chính mình, đôi môi chuẩn xác hôn đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn của Bạch Thanh Dung. Dịu dàng thưởng thức mùi thơm ngát trong môi của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung muốn giãy giụa nhưng lại không lấy được chút sức nào.
Bạch Thanh Dung ngày càng không còn chối bỏ nụ hôn của Lâm Thành Phong, dần dần căm thấy cảm giác này rất đẹp. Lâm Thành Phong hôn Bạch Thanh Dung thật sâu, lúc đầu chỉ định nhẹ nhàng thưởng thức một chút, không ngờ đôi môi của Bạch Thanh Dung lại có sức hấp dẫn với anh lớn như vậy, một khi đã hôn thì không rời ra được.
Một lúc lâu sau, Lâm Thành Phong mới thả Bạch Thanh Dung: “Anh.” Đôi mắt lớn của Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong híp mắt nói: “Anh? Anh cái gì?”
“Anh mất lịch sự với em.”
“Em là vợ anh, cái này không tính là mất lịch sự.”
“Em chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh.”
“Chỉ cần là vợ, sẽ không chia ra cái gì danh nghĩa không danh nghĩa. Hơn nữa không phải hôm nay em dẫn anh đến gặp cha mẹ sao?”
“Không nói với anh nữa, tùy anh.”
“Bạch Thanh Dung, cơ thể em đều là của anh, còn muốn giữ trái tim lại cho ai? Tên Hạ Dũng kia ư?” Lâm Thành Phong bất thình lình nói ra câu này.
“Thân phận chủ tịch Lâm cao quý như vậy không nên làm mấy chuyện chiếm đoạt người khác để hạ thấp thân phận, anh không ngại thì em cũng chỉ đành mặc kệ thôi.” Bạch Thanh Dung cảm thấy dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cũng không cần để tâm đến quá khứ làm gì.
“Bạch Thanh Dung, cơ thể của em là của anh. Trái tim anh cũng muốn, nếu em dám nhớ người đàn ông khác, anh sẽ cho anh trả giá đắt.” Lâm Thành Phong bá đạo nói.
Bạch Thanh Dung không tin được nhìn Lâm Thành Phong, khẽ cười nói: “Chủ tịch Lâm, anh là chủ tịch anh thích là được rồi. Em thế nào cũng được.” Nói xong Bạch Thanh Dung thoát khỏi người Lâm Thành Phong.
“Anh ngang ngược như vậy, anh nói gì thì là như vậy. Em không muốn đôi co mấy chuyện cỏn con này với anh. Qua mấy tháng nữa em và anh cũng là người dưng rồi, anh làm chủ tịch của anh, em làm người dân bình thường của em, chúng ta không liên hệ với nhau.” Lời này Bạch Thanh Dung như đang nói cho Lâm Thành Phong nghe, vừa giống như đang nhắc nhở chính mình.
Nhắc nhở chính mình, sự thật cô và Lâm Thành Phong từ đầu đến cuối không phải người cùng một đường: “Đúng là người phụ nữ lòng dạ sắt đá mà.” Lâm Thành Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, bất đắc dĩ nói.
“Anh sắp phải bay đến nước G xử lý công việc, chắc mấy ngày sẽ không về, em có thể ở viện ở cùng mẹ nhiều chút.” Lâm Thành Phong đứng dậy cầm áo vest mặc vào, không quên căn dặn Bạch Thanh Dung: “Có chuyện gì tìm Cường là được.”
“Sao? Cường không đi cùng anh ư?” Bạch Thanh Dung nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phong, dù anh làm gì cũng sẽ dẫn theo Cường, như hình với bóng với Cường, sao bây giờ lại để Cường ở lại một mình chứ?
“Từ khi nào, em lại quan tâm tới người bên cạnh anh vậy?” Lâm Thành Phong ý vị sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung, hình như Bạch Thanh Dung phát hiện mình lỡ lời nên vội nói: “Không có, em chỉ tò mò thôi.”
“Anh phải rời khỏi đây tầm một tuần, để Cường là để chăm sóc em. Người khác, anh không yên tâm. Có việc phải đi tìm Cường biết chưa?”
Lâm Thành Phong đi công tác ở nước khác lại vẫn nghĩ cho mình, Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn đôi mắt đẹp của Lâm Thành Phong nhớ tới một câu nói trong sách: Anh từng nhìn nhiều cảnh đẹp trên thế giới, cũng không bằng em nhìn anh một lần.