Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 135 TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH LÀ TÁC THÀNH
CHƯƠNG 135: TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH LÀ TÁC THÀNH
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung thỉnh thoảng lại thất thần, nhìn ra sự thương cảm nơi đáy mắt cô, Hạ Dũng tự hỏi bản thân không chỉ một lần, anh yêu cô, lẽ nào cứ ích kỷ giữ cô ở bên cạnh như vậy sao? Không, so với để cô sống đau khổ như vậy bên cạnh mình, anh càng hy vọng cô có thể có được hạnh phúc, sống vui vẻ mãi mãi.
Cho dù anh không thể ở bên cô, nhưng thấy cô hạnh phúc vui vẻ thì anh đã mãn nguyện rồi.
Sau khi Hạ Dũng nghĩ thông suốt tất cả, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, nhưng rất tiếc, đến cùng thì anh vẫn không thể khiến người con gái mình yêu thương yêu mình.
Cuộc đời này có thể sống như vậy cùng Bạch Thanh Dung trong thời gian một tháng, anh đã mãn nguyện rồi, Lâm Thành Phong ở thành phố X gần như đã điên lên rồi, có thể thấy được, anh thật lòng yêu Bạch Thanh Dung, người yêu nhau thật lòng có thể ở bên nhau mới là hạnh phúc nhất, người từ ban đầu đã là kẻ ngoài cuộc như anh cũng nên rút lui thôi.
“Thanh Dung, hôm nay chúng ta về nhé, em đi thu dọn chút đồ đạc đi.” Hạ Dũng đang ăn sáng, đột nhiên mở miệng nói.
Bạch Thanh Dung nghe thấy anh nói trở về, trong lòng bỗng nhiên giật mình, nghĩ rằng nên trở về rồi, cho dù bên kia có chuyện cô không muốn đối mặt, nhưng suy cho cùng cũng không thể trốn tránh được.
Chuyện nên đối mặt sớm muộn vẫn sẽ phải đối mặt, Bạch Thanh Dung gật đầu, ăn xong liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc, thực ra cũng chẳng có gì mấy để thu dọn, chỉ có chút đồ dùng hàng ngày đơn giản mà thôi.
Rất nhanh cô đã thu dọn xong, Bạch Thanh Dung thật sự rất thích nơi này, cô để đồ ở phòng khách rồi ra ngoài lâu đài cổ, đi hết một lượt mọi nơi.
Cho dù có không nỡ hơn nữa thì cuối cùng vẫn phải rời đi, Bạch Thanh Dung nhìn khu vườn hoa hồng rộng lớn, cô đâu biết rằng, nơi này từ rất lâu trước đây chỉ là một mảnh đất trống, sau khi Hạ Dũng quen biết cô, đã cố ý kêu người dốc lòng trồng hoa hồng ở đây, mục đích chính là muốn sống bên người con gái anh yêu thương ở nơi yên tĩnh cổ điển này.
Nhưng nguyện vọng này của anh xem như đã được thực hiện rồi, người con gái anh yêu thương nhất đã nhìn thấy rồi, có điều không thể ở lại lâu được.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng vuốt nụ hoa chớm nở, hít mùi hương mát mẻ, lần này đi, không biết cô còn có cơ hội đến đây nữa không.
Hạ Dũng đến phòng của Bạch Thanh Dung tìm cô, nhưng lại không thấy bóng dáng của cô đâu, lúc đi đến trước cửa sổ, anh thấy Bạch Thanh Dung ở trong vườn hoa.
Anh lấy điện thoại ra chụp tách tách mấy tấm hình, anh hy vọng sự tươi đẹp ấy có thể dừng lại ở giây phút này mãi mãi.
Anh cầm điện thoại, tìm số của Lâm Thành Phong rồi gọi đi.
Lâm Thành Phong đang ngồi trong xe, đi tìm kiếm bóng dáng của Bạch Thanh Dung trong vô định, nhưng đã tìm rất lâu rồi nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả nào.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, thấy tên phía trên liền bắt máy, anh luôn có dự cảm, Bạch Thanh Dung nhất định là ở cùng Hạ Dũng, nếu không sao có thể yên tĩnh như vậy chứ.
“Chuyện gì?” Lâm Thành Phong lạnh lùng hỏi Hạ Dũng ở đầu bên kia điện thoại.
“Lâu đài cổ ở quận York nước Đức có người anh muốn gặp.” Hạ Dũng nghe thấy giọng nói tức tối của Lâm Thành Phong, tâm trạng vốn đang đè nén, bỗng nhiên có chút cảm giác vui sướng.
Lâm Thành Phong nghe xong lời của Hạ Dũng, muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Dũng đã cúp điện thoại, Lâm Thành Phong vội vàng kêu Cường đỗ xe.
“Mười phút sau, đáp máy bay trực thăng đến lâu đài cổ ở quận York nước Đức.” Cường vội vàng sắp xếp.
Lâm Thành Phong rất muốn lập tức xuất hiện ngay trước mặt Bạch Thanh Dung, nhưng bởi vì khoảng cách ngàn dặm đã ngăn cản bọn họ.
Hạ Dũng nhìn điện thoại vừa cúp máy, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười đau khổ.
Nếu đã quyết định buông tay thì phải dứt khoát một chút.
“Thanh Dung, em ở đó chờ anh một chút.” Hạ Dũng đứng bên cửa sổ vẫy tay với Bạch Thanh Dung đang ở trong vườn hoa.
Bạch Thanh Dung vẫy vẫy tay, đứng tại chỗ chờ anh.
Hạ Dũng vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy đến vườn hoa, Bạch Thanh Dung cảm thấy chấn động rồi được Hạ Dũng ôm chặt vào lòng.
“Thanh Dung, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé.”
“Anh cũng nhất định phải hạnh phúc đó.” Bạch Thanh Dung cũng ôm chặt lấy Hạ Dũng, gục vào ngực anh nói.
Hạ Dũng đặt cằm của mình lên đỉnh đầu Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng hít mùi hương trên mái tóc cô, tham lam không muốn buông rời, nhưng anh vẫn kìm nén nỗi đau trong lòng, nhìn Bạch Thanh Dung cẩn thận hỏi.
“Thanh Dung, nếu anh có chuyện giấu em, em có trách anh không?” Hạ Dũng quyết định nói thật với Bạch Thanh Dung, dù Bạch Thanh Dung có không tha thứ anh, anh cũng không muốn vì sự áy náy của mình mà cả đời không được thoải mái.
“Chuyện gì vậy?” Bạch Thanh Dung đứng ra khỏi vòng tay Hạ Dũng, khom lưng hái một bông hoa hồng vừa mới nở, cẩn thận vặt từng chiếc gai nhỏ trên cành rồi gài hoa lên tai Hạ Dũng.
Hạ Dũng mặc cho Bạch Thanh Dung hành hạ anh, chỉ đứng một bên nhìn, dáng vẻ nghe cô hết.
“Chúng ta là bạn, em tin, dù anh có chuyện giấu em, cũng là vì tốt cho em.” Lời của Bạch Thanh Dung khiến Hạ Dũng bỗng thấy ấm áp trong lòng, chính bởi sự tin tưởng hoàn toàn của cô, nhưng nếu chuyện này làm liên lụy đến Lâm Thành Phong, cô cũng sẽ không trách anh ư? Dù sao anh cũng đã đưa cô đến đây lâu như vậy.
“Thanh Dung, anh làm em thất vọng rồi, anh là một người ích kỷ, để giữ em ở lại bên cạnh, anh đã giấu em rất nhiều chuyện.”
“Hạ Dũng, anh đừng nói những lời tự trách như vậy, chúng ta là bạn mà, em tin anh.” Bọn họ là bạn, nhưng thứ anh muốn không phải là làm bạn với cô, lời vô tâm của Bạch Thanh Dung lại khiến Hạ Dũng cảm giác như có một nỗi đau từ tim không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể.
Hạ Dũng anh chưa từng thất bại, nhưng chỉ vì một lời nói đơn thuần của Bạch Thanh Dung mà lại thất bại thảm hại.
“Thanh Dung, anh yêu em, bởi vì tình yêu ích kỷ của anh, anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng nhìn em hàng ngày mặc dù đang cười, nhưng nụ cười kia chỉ là làm cho lấy lệ, anh cảm thấy áy náy, bây giờ anh quyết định nói hết tất cả mọi chuyện cho em, thực ra, hôm đó Lâm Thành Phong cũng đi cứu em, nhưng bởi vì ngực trúng đạn nên được thuộc hạ của anh ấy vội vàng đưa về để chữa trị, vừa hay khi đó anh chạy đến.” Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung không chớp mắt, muốn nhìn ra suy nghĩ từ khuôn mặt của cô.
Anh vốn tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ, oán trách trên gương mặt cô, nhưng lại không hề, ngược lại Bạch Thanh Dung bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
“Hạ Dũng, ý anh nói anh ấy đi cứu em, nhưng lại bị thương, anh ấy bị thương nghiêm trọng không?” Bạch Thanh Dung nghe được điểm quan trọng trong lời của Hạ Dũng, Lâm Thành Phong đi cứu cô.
Như vậy trong lòng của anh vẫn có cô, Bạch Thanh Dung vốn có chút đau buồn bỗng nhiên cảm thấy trái tim như sống lại.
“Thanh Dung, em yên tâm, anh ấy khỏe rồi, huống hồ Lâm Thành Phong dù có muốn chết thì Diêm vương cũng không dám thu nhận, anh ấy hôn mê mất mấy ngày, lúc tỉnh lại không thấy em, liền lo lắng tìm kiếm em khắp nơi, bởi vì tìm kiếm em, còn làm rách vết thương. Thanh Dung, anh không nên ích kỷ giữ em ở lại đây, xin lỗi.” Hạ Dũng tự trách nói.
Bạch Thanh Dung vốn không trách anh, ngược lại có chút cảm kích anh, nếu không có anh, sao cô có thể phát hiện ra tình cảm của Lâm Thành Phong đối với mình chứ.
“Thật ư?” Bạch Thanh Dung không tin được nhìn Hạ Dũng, sự lo lắng trong mắt cô đâm thật sâu vào trái tim Hạ Dũng, anh lập tức dùng một nụ cười nhạt che giấu nỗi đau trên khuôn mặt.
“Em yên tâm đi, anh đã báo anh ấy đến đón em, tin rằng anh ấy rất nhanh sẽ đến thôi.” Lúc Hạ Dũng vừa nói dứt lời này, xa xa truyền đến một hồi tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn máy bay nhà họ Lâm, trong lòng không khỏi kích động.
“Thanh Dung, sau này em nhất định phải thật hạnh phúc nhé.” Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói.
Tiếng ầm ầm đến gần, Hạ Dũng biết, thời gian còn lại của anh và Bạch Thanh Dung đã không còn nhiều nữa rồi.
“Anh cũng phải thật hạnh phúc nhé.” Bạch Thanh Dung mỉm cười chúc phúc anh, ánh mắt lại luôn nhìn chiếc máy bay trực thăng đang ngày càng đến gần.
Lâm Thành Phong ngồi trong máy bay, thấy bộ dạng Hạ Dũng ôm thật chặt Bạch Thanh Dung, trong lòng lập tức nổi lên một ngọn lửa giận.
Máy bay vừa đến bầu trời trên lâu đài cổ, Lâm Thành Phong đã không chờ được mà kêu Cường mở cửa, cầm dây thừng thả xuống, một tay anh cầm dây thừng rồi trượt xuống phía dưới.
Hạ Dũng nhìn cơ thể của Lâm Thành Phong đang hạ xuống, nhẹ nhàng nói với Bạch Thanh Dung đang ở trong vòng tay.
“Thanh Dung, anh yêu em.” Tiếng ầm ầm của máy bay đã lấp đi tiếng của anh, Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng, lớn tiếng hỏi anh.
“Anh nói cái gì vậy?”
“Anh nói chúc em hạnh phúc.” Lâm Thành Phong vừa đứng trên mặt đất, đã kéo Bạch Thanh Dung đến bên cạnh mình, đưa tay ôm lấy cô thật chặt vào lòng.
Hạ Dũng nhìn hai người yêu nhau trùng phùng, người ngoài như anh nên xuống sân khấu rồi, anh xoay người đi vào lâu đài cổ, máy bay từ từ đáp xuống, cuối cùng dừng trên vườn của lâu đài cổ, mạnh mẽ sắc bén làm rụng cánh hoa trong vườn, cơn mưa hoa bay múa đầy trời, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong ôm nhau đắm đuối.
Trong phòng của Bạch Thanh Dung trên lầu hai, Hạ Dũng đứng trước cửa sổ, nhìn hình bóng của hai người, khóe mắt ươn ướt.
Lâm Thành Phong ôm ngang Bạch Thanh Dung lên, bước lên máy bay, máy bay chậm rãi cất cánh, cuồn cuộn thổi lên vô số cánh hoa, Hạ Dũng nhìn máy bay đi xa, trái tim cũng như cánh hoa rơi đầy đất, tan nát thành nghìn mảnh.
Đôi khi, nhìn bóng lưng người mình yêu tha thiết rời đi cũng là một sự đau thương.
Lâm Thành Phong ngồi trên máy bay, nhìn bóng dáng của Hạ Dũng trên lầu hai, ôm chặt Bạch Thanh Dung vào trong ngực, như có điều gì đó suy nghĩ.
Bạch Thanh Dung rúc vào khuôn ngực quen thuộc, cảm thấy vẫn vững chắc như vậy.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hạ Dũng nói ngực anh bị thương, cô vội ngồi thẳng người, bắt đầu cởi áo của Lâm Thành Phong ra, càng lo lắng lại càng không thể cởi được khuy.
“Em yêu, anh biết em rất gấp gáp, nhưng Cường còn đang ở đây.” Lâm Thành Phong túm lấy tay Bạch Thanh Dung, không muốn cho cô nhìn thấy vết thương như hình xương cá trên ngực của anh.
Bạch Thanh Dung thoát khỏi tay Lâm Thành Phong, tự nói với mình không được vội, sau đó từ từ bắt đầu cởi khuy áo của anh, sau khi cởi được hai khuy, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh ra để lộ lồng ngực cường tráng, một vết sẹo dài hơn ba centimet nằm sừng sững ở đó.
Bạch Thanh Dung bỗng nhiên cảm giác mắt cay cay, trong lòng cũng đau đến không thở nổi, nước mắt theo khóe mắt của cô không ngừng rơi xuống.
“Anh có bị ngốc không vậy?” Bạch Thanh Dung nghẹn ngào nói, nhìn vết sẹo dữ tợn, như thể bản thân cũng có thể cảm nhận được nỗi đau này.
“Anh đương nhiên ngốc rồi, bây giờ mới phát hiện ra anh yêu em đến vậy.” Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung vào ngực, sau khi cửu biệt trùng phùng, thương nhớ ngày đêm khiến hai người rất muốn hòa người kia vào làm một với mình.
Cường ngồi ở bên ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người nơi đây còn có người ngoài là cậu ta, Lâm Thành Phong lạnh lùng liếc nhìn Cường, Cường cảm thấy bản thân rất vô tội, ánh mắt muốn giết người của ông chủ vừa rồi đúng là rất dọa người nha.
Bọn họ ở đây ân ái thì cũng phải để ý đến tâm trạng người xem là cậu ta một chút chứ, cậu ta vừa rồi cũng chỉ nhắc nhở bọn họ một chút, nếu không cậu ta còn sợ lát nữa sẽ thấy cái gì đó không nên nhìn, đến lúc đó cậu ta sẽ bị Lâm Thành Phong điều đến châu Phi ngắm mấy cô em da đen mất.
Bạch Thanh Dung rúc vào trong lòng Lâm Thành Phong, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung thỉnh thoảng lại thất thần, nhìn ra sự thương cảm nơi đáy mắt cô, Hạ Dũng tự hỏi bản thân không chỉ một lần, anh yêu cô, lẽ nào cứ ích kỷ giữ cô ở bên cạnh như vậy sao? Không, so với để cô sống đau khổ như vậy bên cạnh mình, anh càng hy vọng cô có thể có được hạnh phúc, sống vui vẻ mãi mãi.
Cho dù anh không thể ở bên cô, nhưng thấy cô hạnh phúc vui vẻ thì anh đã mãn nguyện rồi.
Sau khi Hạ Dũng nghĩ thông suốt tất cả, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, nhưng rất tiếc, đến cùng thì anh vẫn không thể khiến người con gái mình yêu thương yêu mình.
Cuộc đời này có thể sống như vậy cùng Bạch Thanh Dung trong thời gian một tháng, anh đã mãn nguyện rồi, Lâm Thành Phong ở thành phố X gần như đã điên lên rồi, có thể thấy được, anh thật lòng yêu Bạch Thanh Dung, người yêu nhau thật lòng có thể ở bên nhau mới là hạnh phúc nhất, người từ ban đầu đã là kẻ ngoài cuộc như anh cũng nên rút lui thôi.
“Thanh Dung, hôm nay chúng ta về nhé, em đi thu dọn chút đồ đạc đi.” Hạ Dũng đang ăn sáng, đột nhiên mở miệng nói.
Bạch Thanh Dung nghe thấy anh nói trở về, trong lòng bỗng nhiên giật mình, nghĩ rằng nên trở về rồi, cho dù bên kia có chuyện cô không muốn đối mặt, nhưng suy cho cùng cũng không thể trốn tránh được.
Chuyện nên đối mặt sớm muộn vẫn sẽ phải đối mặt, Bạch Thanh Dung gật đầu, ăn xong liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc, thực ra cũng chẳng có gì mấy để thu dọn, chỉ có chút đồ dùng hàng ngày đơn giản mà thôi.
Rất nhanh cô đã thu dọn xong, Bạch Thanh Dung thật sự rất thích nơi này, cô để đồ ở phòng khách rồi ra ngoài lâu đài cổ, đi hết một lượt mọi nơi.
Cho dù có không nỡ hơn nữa thì cuối cùng vẫn phải rời đi, Bạch Thanh Dung nhìn khu vườn hoa hồng rộng lớn, cô đâu biết rằng, nơi này từ rất lâu trước đây chỉ là một mảnh đất trống, sau khi Hạ Dũng quen biết cô, đã cố ý kêu người dốc lòng trồng hoa hồng ở đây, mục đích chính là muốn sống bên người con gái anh yêu thương ở nơi yên tĩnh cổ điển này.
Nhưng nguyện vọng này của anh xem như đã được thực hiện rồi, người con gái anh yêu thương nhất đã nhìn thấy rồi, có điều không thể ở lại lâu được.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng vuốt nụ hoa chớm nở, hít mùi hương mát mẻ, lần này đi, không biết cô còn có cơ hội đến đây nữa không.
Hạ Dũng đến phòng của Bạch Thanh Dung tìm cô, nhưng lại không thấy bóng dáng của cô đâu, lúc đi đến trước cửa sổ, anh thấy Bạch Thanh Dung ở trong vườn hoa.
Anh lấy điện thoại ra chụp tách tách mấy tấm hình, anh hy vọng sự tươi đẹp ấy có thể dừng lại ở giây phút này mãi mãi.
Anh cầm điện thoại, tìm số của Lâm Thành Phong rồi gọi đi.
Lâm Thành Phong đang ngồi trong xe, đi tìm kiếm bóng dáng của Bạch Thanh Dung trong vô định, nhưng đã tìm rất lâu rồi nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả nào.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, thấy tên phía trên liền bắt máy, anh luôn có dự cảm, Bạch Thanh Dung nhất định là ở cùng Hạ Dũng, nếu không sao có thể yên tĩnh như vậy chứ.
“Chuyện gì?” Lâm Thành Phong lạnh lùng hỏi Hạ Dũng ở đầu bên kia điện thoại.
“Lâu đài cổ ở quận York nước Đức có người anh muốn gặp.” Hạ Dũng nghe thấy giọng nói tức tối của Lâm Thành Phong, tâm trạng vốn đang đè nén, bỗng nhiên có chút cảm giác vui sướng.
Lâm Thành Phong nghe xong lời của Hạ Dũng, muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Dũng đã cúp điện thoại, Lâm Thành Phong vội vàng kêu Cường đỗ xe.
“Mười phút sau, đáp máy bay trực thăng đến lâu đài cổ ở quận York nước Đức.” Cường vội vàng sắp xếp.
Lâm Thành Phong rất muốn lập tức xuất hiện ngay trước mặt Bạch Thanh Dung, nhưng bởi vì khoảng cách ngàn dặm đã ngăn cản bọn họ.
Hạ Dũng nhìn điện thoại vừa cúp máy, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười đau khổ.
Nếu đã quyết định buông tay thì phải dứt khoát một chút.
“Thanh Dung, em ở đó chờ anh một chút.” Hạ Dũng đứng bên cửa sổ vẫy tay với Bạch Thanh Dung đang ở trong vườn hoa.
Bạch Thanh Dung vẫy vẫy tay, đứng tại chỗ chờ anh.
Hạ Dũng vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy đến vườn hoa, Bạch Thanh Dung cảm thấy chấn động rồi được Hạ Dũng ôm chặt vào lòng.
“Thanh Dung, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé.”
“Anh cũng nhất định phải hạnh phúc đó.” Bạch Thanh Dung cũng ôm chặt lấy Hạ Dũng, gục vào ngực anh nói.
Hạ Dũng đặt cằm của mình lên đỉnh đầu Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng hít mùi hương trên mái tóc cô, tham lam không muốn buông rời, nhưng anh vẫn kìm nén nỗi đau trong lòng, nhìn Bạch Thanh Dung cẩn thận hỏi.
“Thanh Dung, nếu anh có chuyện giấu em, em có trách anh không?” Hạ Dũng quyết định nói thật với Bạch Thanh Dung, dù Bạch Thanh Dung có không tha thứ anh, anh cũng không muốn vì sự áy náy của mình mà cả đời không được thoải mái.
“Chuyện gì vậy?” Bạch Thanh Dung đứng ra khỏi vòng tay Hạ Dũng, khom lưng hái một bông hoa hồng vừa mới nở, cẩn thận vặt từng chiếc gai nhỏ trên cành rồi gài hoa lên tai Hạ Dũng.
Hạ Dũng mặc cho Bạch Thanh Dung hành hạ anh, chỉ đứng một bên nhìn, dáng vẻ nghe cô hết.
“Chúng ta là bạn, em tin, dù anh có chuyện giấu em, cũng là vì tốt cho em.” Lời của Bạch Thanh Dung khiến Hạ Dũng bỗng thấy ấm áp trong lòng, chính bởi sự tin tưởng hoàn toàn của cô, nhưng nếu chuyện này làm liên lụy đến Lâm Thành Phong, cô cũng sẽ không trách anh ư? Dù sao anh cũng đã đưa cô đến đây lâu như vậy.
“Thanh Dung, anh làm em thất vọng rồi, anh là một người ích kỷ, để giữ em ở lại bên cạnh, anh đã giấu em rất nhiều chuyện.”
“Hạ Dũng, anh đừng nói những lời tự trách như vậy, chúng ta là bạn mà, em tin anh.” Bọn họ là bạn, nhưng thứ anh muốn không phải là làm bạn với cô, lời vô tâm của Bạch Thanh Dung lại khiến Hạ Dũng cảm giác như có một nỗi đau từ tim không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể.
Hạ Dũng anh chưa từng thất bại, nhưng chỉ vì một lời nói đơn thuần của Bạch Thanh Dung mà lại thất bại thảm hại.
“Thanh Dung, anh yêu em, bởi vì tình yêu ích kỷ của anh, anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng nhìn em hàng ngày mặc dù đang cười, nhưng nụ cười kia chỉ là làm cho lấy lệ, anh cảm thấy áy náy, bây giờ anh quyết định nói hết tất cả mọi chuyện cho em, thực ra, hôm đó Lâm Thành Phong cũng đi cứu em, nhưng bởi vì ngực trúng đạn nên được thuộc hạ của anh ấy vội vàng đưa về để chữa trị, vừa hay khi đó anh chạy đến.” Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung không chớp mắt, muốn nhìn ra suy nghĩ từ khuôn mặt của cô.
Anh vốn tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ, oán trách trên gương mặt cô, nhưng lại không hề, ngược lại Bạch Thanh Dung bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
“Hạ Dũng, ý anh nói anh ấy đi cứu em, nhưng lại bị thương, anh ấy bị thương nghiêm trọng không?” Bạch Thanh Dung nghe được điểm quan trọng trong lời của Hạ Dũng, Lâm Thành Phong đi cứu cô.
Như vậy trong lòng của anh vẫn có cô, Bạch Thanh Dung vốn có chút đau buồn bỗng nhiên cảm thấy trái tim như sống lại.
“Thanh Dung, em yên tâm, anh ấy khỏe rồi, huống hồ Lâm Thành Phong dù có muốn chết thì Diêm vương cũng không dám thu nhận, anh ấy hôn mê mất mấy ngày, lúc tỉnh lại không thấy em, liền lo lắng tìm kiếm em khắp nơi, bởi vì tìm kiếm em, còn làm rách vết thương. Thanh Dung, anh không nên ích kỷ giữ em ở lại đây, xin lỗi.” Hạ Dũng tự trách nói.
Bạch Thanh Dung vốn không trách anh, ngược lại có chút cảm kích anh, nếu không có anh, sao cô có thể phát hiện ra tình cảm của Lâm Thành Phong đối với mình chứ.
“Thật ư?” Bạch Thanh Dung không tin được nhìn Hạ Dũng, sự lo lắng trong mắt cô đâm thật sâu vào trái tim Hạ Dũng, anh lập tức dùng một nụ cười nhạt che giấu nỗi đau trên khuôn mặt.
“Em yên tâm đi, anh đã báo anh ấy đến đón em, tin rằng anh ấy rất nhanh sẽ đến thôi.” Lúc Hạ Dũng vừa nói dứt lời này, xa xa truyền đến một hồi tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn máy bay nhà họ Lâm, trong lòng không khỏi kích động.
“Thanh Dung, sau này em nhất định phải thật hạnh phúc nhé.” Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói.
Tiếng ầm ầm đến gần, Hạ Dũng biết, thời gian còn lại của anh và Bạch Thanh Dung đã không còn nhiều nữa rồi.
“Anh cũng phải thật hạnh phúc nhé.” Bạch Thanh Dung mỉm cười chúc phúc anh, ánh mắt lại luôn nhìn chiếc máy bay trực thăng đang ngày càng đến gần.
Lâm Thành Phong ngồi trong máy bay, thấy bộ dạng Hạ Dũng ôm thật chặt Bạch Thanh Dung, trong lòng lập tức nổi lên một ngọn lửa giận.
Máy bay vừa đến bầu trời trên lâu đài cổ, Lâm Thành Phong đã không chờ được mà kêu Cường mở cửa, cầm dây thừng thả xuống, một tay anh cầm dây thừng rồi trượt xuống phía dưới.
Hạ Dũng nhìn cơ thể của Lâm Thành Phong đang hạ xuống, nhẹ nhàng nói với Bạch Thanh Dung đang ở trong vòng tay.
“Thanh Dung, anh yêu em.” Tiếng ầm ầm của máy bay đã lấp đi tiếng của anh, Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng, lớn tiếng hỏi anh.
“Anh nói cái gì vậy?”
“Anh nói chúc em hạnh phúc.” Lâm Thành Phong vừa đứng trên mặt đất, đã kéo Bạch Thanh Dung đến bên cạnh mình, đưa tay ôm lấy cô thật chặt vào lòng.
Hạ Dũng nhìn hai người yêu nhau trùng phùng, người ngoài như anh nên xuống sân khấu rồi, anh xoay người đi vào lâu đài cổ, máy bay từ từ đáp xuống, cuối cùng dừng trên vườn của lâu đài cổ, mạnh mẽ sắc bén làm rụng cánh hoa trong vườn, cơn mưa hoa bay múa đầy trời, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong ôm nhau đắm đuối.
Trong phòng của Bạch Thanh Dung trên lầu hai, Hạ Dũng đứng trước cửa sổ, nhìn hình bóng của hai người, khóe mắt ươn ướt.
Lâm Thành Phong ôm ngang Bạch Thanh Dung lên, bước lên máy bay, máy bay chậm rãi cất cánh, cuồn cuộn thổi lên vô số cánh hoa, Hạ Dũng nhìn máy bay đi xa, trái tim cũng như cánh hoa rơi đầy đất, tan nát thành nghìn mảnh.
Đôi khi, nhìn bóng lưng người mình yêu tha thiết rời đi cũng là một sự đau thương.
Lâm Thành Phong ngồi trên máy bay, nhìn bóng dáng của Hạ Dũng trên lầu hai, ôm chặt Bạch Thanh Dung vào trong ngực, như có điều gì đó suy nghĩ.
Bạch Thanh Dung rúc vào khuôn ngực quen thuộc, cảm thấy vẫn vững chắc như vậy.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hạ Dũng nói ngực anh bị thương, cô vội ngồi thẳng người, bắt đầu cởi áo của Lâm Thành Phong ra, càng lo lắng lại càng không thể cởi được khuy.
“Em yêu, anh biết em rất gấp gáp, nhưng Cường còn đang ở đây.” Lâm Thành Phong túm lấy tay Bạch Thanh Dung, không muốn cho cô nhìn thấy vết thương như hình xương cá trên ngực của anh.
Bạch Thanh Dung thoát khỏi tay Lâm Thành Phong, tự nói với mình không được vội, sau đó từ từ bắt đầu cởi khuy áo của anh, sau khi cởi được hai khuy, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh ra để lộ lồng ngực cường tráng, một vết sẹo dài hơn ba centimet nằm sừng sững ở đó.
Bạch Thanh Dung bỗng nhiên cảm giác mắt cay cay, trong lòng cũng đau đến không thở nổi, nước mắt theo khóe mắt của cô không ngừng rơi xuống.
“Anh có bị ngốc không vậy?” Bạch Thanh Dung nghẹn ngào nói, nhìn vết sẹo dữ tợn, như thể bản thân cũng có thể cảm nhận được nỗi đau này.
“Anh đương nhiên ngốc rồi, bây giờ mới phát hiện ra anh yêu em đến vậy.” Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung vào ngực, sau khi cửu biệt trùng phùng, thương nhớ ngày đêm khiến hai người rất muốn hòa người kia vào làm một với mình.
Cường ngồi ở bên ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người nơi đây còn có người ngoài là cậu ta, Lâm Thành Phong lạnh lùng liếc nhìn Cường, Cường cảm thấy bản thân rất vô tội, ánh mắt muốn giết người của ông chủ vừa rồi đúng là rất dọa người nha.
Bọn họ ở đây ân ái thì cũng phải để ý đến tâm trạng người xem là cậu ta một chút chứ, cậu ta vừa rồi cũng chỉ nhắc nhở bọn họ một chút, nếu không cậu ta còn sợ lát nữa sẽ thấy cái gì đó không nên nhìn, đến lúc đó cậu ta sẽ bị Lâm Thành Phong điều đến châu Phi ngắm mấy cô em da đen mất.
Bạch Thanh Dung rúc vào trong lòng Lâm Thành Phong, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.