Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Năm phút sau, Lưu Vũ nhận được điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, Ngô Duẫn Kỳ đã chuẩn bị xong tiền và hỏi hắn ta địa chỉ ở đâu.
"Chờ đợi!" Lưu Vũ chỉ nói hai chữ liền cúp điện thoại, hắn ta không nghĩ tới Ngô Duẫn Kỳ lại quan tâm người phụ nữ này như thế, vốn cho là anh sẽ giống như trước đây, không để ý bất luận sống chết của kẻ nào, lại không nghĩ rằng anh sẽ tích cực như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ đứng dậy đi tới bên cạnh Nam Cung Thiến, lấy tay nâng cằm của cô lên, lúc này Nam Cung Thiến đã không còn giãy giụa, cả người nhức mỏi nằm trên mặt đất.
"Rốt cuộc cô là ai? Ngô Duẫn Kỳ lại chỉ vì cô không ngại chi 200 triệu, tôi chưa bao giờ thấy qua anh ta xúc động vì người nào đến như vậy, xem ra, tôi thật đúng là không thể để cho cô chết dễ dàng như thế." Nói xong hắn bỏ cằm Nam Cung Thiến ra, sai người bên cạnh: "Mở trói cho cô ta, chuyển đến chỗ khác."
"Lão đại, không cần cô ta làm giao dịch sao?"
Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: "Bọn mày cho là Ngô Duẫn Kỳ thật sự sẽ làm theo những gì tao nói sao? Tao vẫn còn chưa tin nó lắm, mặc kệ nó giở trò gì, chỉ cần trong tay chúng ta có người đàn bà này, nó sẽ phải nghe theo lời của tao."
Sau khi những người khác đưa Nam Cung Thiến mang đi, Lưu Vũ dừng lại ở căn nhà cũ một lát rồi mới dẫn người rời đi.
Lưu Vũ nói cho Ngô Duẫn Kỳ biết địa điểm giao dịch, Ngô Duẫn Kỳ hơi ngẩn ra, anh biết Lưu Vũ muốn làm cái gì, anh không nói gì, tự mình lái xe đi đến chỗ đã hẹn với Lưu Vũ.
Bất kể Lưu Vũ làm cái gì, giờ anh chỉ có thể tiếp nhận, Ngô Duẫn Kỳ lái xe nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo, lần đầu tiên anh bị kẻ khác vắt mũi.
Đi tới chỗ đã hẹn, nơi này là một ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, đã từng là tổng bộ của Hắc Bò Cạp, sau khi Ngô Duẫn Kỳ được Ngô Hạo Thiên nhận nuôi, luôn sống ở nơi này, có thể nói lớn lên ở nơi này, có thể làm cho Ngô Duẫn Kỳ nhớ tới một nơi giống như nhà thì có thể miễn cưỡng nói là nơi này.
Anh xuống xe đi thẳng vào bên trong, sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt, nơi này đã không có ai ở, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có mấy người tới đây quét dọn một chút, những người khác của Hắc Bò Cạp phần lớn cũng đã nhậm chức trong công ty Ngô Duẫn Kỳ, có thể nói đã từ xã hội đen đi lên chánh đạo, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn cho mọi người một dẹp yên cuộc sống, nếu không sớm muộn sẽ giống như Ngô Hạo Thiên như vậy.
"Lão đại, anh ta đến rồi!"
Nghe được Ngô Duẫn Kỳ tới đây, những người khác cũng hơi ngẩn ra, không khỏi có chút khẩn trương.
Lưu Vũ nhíu mày một cái: "Có phải đi một mình hay không?"
"Đúng vậy, chỉ một mình anh ta, trên đường đến đây, chúng tôi giữ lại người phía sau anh ta nên không ai đi theo."
"Đi kiểm tra xe của anh tan, có phải hay không đã mang tiền đã tới." Lưu Vũ thản nhiên nói.
Người nọ gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ bị ngăn lại ở cửa ra vào, bị soát người từ đầu đến chân kéo dài mấy phút, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở cửa hai tay khẽ dang ra, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Cho đến khi tên soát người của Ngô Duẫn Kỳ xác định trên người anh không có bất kỳ có thể đồ vật trí mạng thì mới mở cửa cho anh đi vào.
Lúc này, Lưu Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, ngay sau đó cười một tiếng: "Thật đúng là giống như tác phong của cậu, một người tới đây, anh có biết không nơi này đều có người muốn giết cậu đấy. Nếu như xe của cậu mang đến chính là tiền, chúng tôi có thể giết chết cậu rồi sau đó lấy tiền đi, cậu cái gì cũng phải không tới."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, đi tới chỗ Lưu Vũ, khi anh đối diện thản nhiên ngồi xuống: "Anh nên hiểu rõ, tôi làm việc chưa bao giờ suy nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy. Tôi muốn chỉ là kết quả. Cô ấy đâu?"
"Chờ đợi!" Lưu Vũ chỉ nói hai chữ liền cúp điện thoại, hắn ta không nghĩ tới Ngô Duẫn Kỳ lại quan tâm người phụ nữ này như thế, vốn cho là anh sẽ giống như trước đây, không để ý bất luận sống chết của kẻ nào, lại không nghĩ rằng anh sẽ tích cực như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ đứng dậy đi tới bên cạnh Nam Cung Thiến, lấy tay nâng cằm của cô lên, lúc này Nam Cung Thiến đã không còn giãy giụa, cả người nhức mỏi nằm trên mặt đất.
"Rốt cuộc cô là ai? Ngô Duẫn Kỳ lại chỉ vì cô không ngại chi 200 triệu, tôi chưa bao giờ thấy qua anh ta xúc động vì người nào đến như vậy, xem ra, tôi thật đúng là không thể để cho cô chết dễ dàng như thế." Nói xong hắn bỏ cằm Nam Cung Thiến ra, sai người bên cạnh: "Mở trói cho cô ta, chuyển đến chỗ khác."
"Lão đại, không cần cô ta làm giao dịch sao?"
Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: "Bọn mày cho là Ngô Duẫn Kỳ thật sự sẽ làm theo những gì tao nói sao? Tao vẫn còn chưa tin nó lắm, mặc kệ nó giở trò gì, chỉ cần trong tay chúng ta có người đàn bà này, nó sẽ phải nghe theo lời của tao."
Sau khi những người khác đưa Nam Cung Thiến mang đi, Lưu Vũ dừng lại ở căn nhà cũ một lát rồi mới dẫn người rời đi.
Lưu Vũ nói cho Ngô Duẫn Kỳ biết địa điểm giao dịch, Ngô Duẫn Kỳ hơi ngẩn ra, anh biết Lưu Vũ muốn làm cái gì, anh không nói gì, tự mình lái xe đi đến chỗ đã hẹn với Lưu Vũ.
Bất kể Lưu Vũ làm cái gì, giờ anh chỉ có thể tiếp nhận, Ngô Duẫn Kỳ lái xe nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo, lần đầu tiên anh bị kẻ khác vắt mũi.
Đi tới chỗ đã hẹn, nơi này là một ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, đã từng là tổng bộ của Hắc Bò Cạp, sau khi Ngô Duẫn Kỳ được Ngô Hạo Thiên nhận nuôi, luôn sống ở nơi này, có thể nói lớn lên ở nơi này, có thể làm cho Ngô Duẫn Kỳ nhớ tới một nơi giống như nhà thì có thể miễn cưỡng nói là nơi này.
Anh xuống xe đi thẳng vào bên trong, sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt, nơi này đã không có ai ở, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có mấy người tới đây quét dọn một chút, những người khác của Hắc Bò Cạp phần lớn cũng đã nhậm chức trong công ty Ngô Duẫn Kỳ, có thể nói đã từ xã hội đen đi lên chánh đạo, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn cho mọi người một dẹp yên cuộc sống, nếu không sớm muộn sẽ giống như Ngô Hạo Thiên như vậy.
"Lão đại, anh ta đến rồi!"
Nghe được Ngô Duẫn Kỳ tới đây, những người khác cũng hơi ngẩn ra, không khỏi có chút khẩn trương.
Lưu Vũ nhíu mày một cái: "Có phải đi một mình hay không?"
"Đúng vậy, chỉ một mình anh ta, trên đường đến đây, chúng tôi giữ lại người phía sau anh ta nên không ai đi theo."
"Đi kiểm tra xe của anh tan, có phải hay không đã mang tiền đã tới." Lưu Vũ thản nhiên nói.
Người nọ gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ bị ngăn lại ở cửa ra vào, bị soát người từ đầu đến chân kéo dài mấy phút, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở cửa hai tay khẽ dang ra, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Cho đến khi tên soát người của Ngô Duẫn Kỳ xác định trên người anh không có bất kỳ có thể đồ vật trí mạng thì mới mở cửa cho anh đi vào.
Lúc này, Lưu Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, ngay sau đó cười một tiếng: "Thật đúng là giống như tác phong của cậu, một người tới đây, anh có biết không nơi này đều có người muốn giết cậu đấy. Nếu như xe của cậu mang đến chính là tiền, chúng tôi có thể giết chết cậu rồi sau đó lấy tiền đi, cậu cái gì cũng phải không tới."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, đi tới chỗ Lưu Vũ, khi anh đối diện thản nhiên ngồi xuống: "Anh nên hiểu rõ, tôi làm việc chưa bao giờ suy nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy. Tôi muốn chỉ là kết quả. Cô ấy đâu?"