Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
"Tôi muốn —— mời anh ăn bữa cơm!" Đột nhiên, Nam Cung Thiến không sợ hãi, lại mang theo ý cười, chân thành muốn mời.
Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra: "Em nói gì?"
"Ăn bữa cơm, mẹ tôi làm, bọn họ đang ở nhà trong chờ tôi trở về, tôi muốn —— mời anh đi cùng."
Ngô Duẫn Kỳ nhẹ nhàng buông cô ra, khó tin nổi nhìn nụ cười trên gương mặt cô, một chổ nào đó trong lòng giống như bị người nào đó khẽ động vào, không đau, mềm mại, ấm áp.
"Em đang giỡn với tôi? Em cho rằng một bữa cơm thì tôi sẽ bỏ qua cho em sao, em cho là có thể bồi thường tất cả tổn thất của tôi sao?" Ngô Duẫn Kỳ phẫn hận nghiến răng, anh ghét nụ cười trên mặt Nam Cung Thiến lúc này, anh càng hy vọng cô dùng vẻ mặt khác nhìn mình.
Giống như trước sợ hãi, hay căm hận cũng tốt, hay ghét cũng tốt.
"Không, tôi chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm, không có ý gì khác. Nếu như anh cảm thấy tôi cần phải bồi thường tổn thất cho anh thì tôi nguyện ý bồi, chỉ là. . . . . ." Sắc mặt Nam Cung Thiến trầm xuống: "Việc này do một mình tôi làm nên tôi sẽ chịu trách nhiệm, không nên thương tổn người của tôi."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt, trưa mai trước mười hai giờ, ta muốn ở gặp em ở sân bay S, nếu không tôi không bảo đảm người nhà của em bình an vô sự." Ngô Duẫn Kỳ xoay người rời đi, trước khi đi còn tăng thêm một câu: "Em trai của em thật đáng yêu." Ý muốn nhắc nhở cô rằng, anh nắm giữ tất cả người trong nhà cô.
Nhìn bóng lưng Ngô Duẫn Kỳ rời đi, Nam Cung Thiến đứng im tại chỗ, nếu như, nếu như trong lòng của anh có nhiều ấm áp hơn, nếu như, nếu như anh có thể như cuộc sống của mình có gia đình hạnh phúc thì có lẽ giờ tất cả sẽ không như vậy.
Có lẽ anh sẽ tiếp nhận lời mời của mình, có lẽ anh sẽ ở nhà cô nếm trải ấm áp, không vì cái gì khác, chỉ hy vọng —— có thể hòa tan khối băng trong lòng của người kia, em nguyện trả giá tất cả.
Nam Cung Thiến chậm rãi đi về nhà, ngày mai trước mười hai giờ, ở sân bay S? Khóe miệng của cô lộ ra nụ cười nhạt, cô đoán được anh muốn làm gì, nhưng cô không có biện pháp cự tuyệt.
Buổi tối, lần đầu tiên Nam Cung Thiến yêu cầu được ngủ chung một chỗ với mẹ, từ ba tuổi, cô đã có phòng riêng của mình, bất kể sợ hãi cỡ nào, cô nhất định phải ngủ một mình, đây là mệnh lệnh của ba cô, bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái.
Lần đầu tiên ngủ một mình, cô khóc cả một buổi tối, dù như vậy, mẹ cũng không xuất hiện trong phòng cô, cô biết ba không cho phép.
Buổi tối thứ hai, cô vẫn quật cường khóc cả một buổi tối, nhưng vẫn không có người nào để ý cô.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, khi cô một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn bóng đêm vô tận, cô đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, lần thứ nhất, lần hai, lần ba, mỗi một lần cũng chỉ là đi tới trước cửa, nghe một chút động tĩnh bên trong, sau đó bỏ đi, kéo dài thật lâu, bao nhiêu lần cô cũng đã không nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ, mấy ngày đó ánh mắt ba mẹ bị một vòng đen thùi lùi bao phủ, lúc đó cô vẫn chưa biết được, cái đó gọi là thâm quầng mắt.
Mặc dù đã trải qua cô độc qua, dù đã trải qua ủy khuất, cũng đã từng đau lòng qua, bên người cô không thiếu người an ủi quan tâm, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Đêm hôm đó yêu cầu bị Nam Cung ba phản đối, nhưng dưới sự kiên trì của Nam Cung Thiến cùng với khuyên can của mẹ cô, rốt cuộc Nam Cung cũng nhường nhịn, đến phòng khách ngủ, lưu cô lại và mẹ, thật ra thì cũng không có chuyện gì nói, chỉ là muốn ôm mẹ ngủ, cảm nhận được hơi ấm trên người mẹ.
Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra: "Em nói gì?"
"Ăn bữa cơm, mẹ tôi làm, bọn họ đang ở nhà trong chờ tôi trở về, tôi muốn —— mời anh đi cùng."
Ngô Duẫn Kỳ nhẹ nhàng buông cô ra, khó tin nổi nhìn nụ cười trên gương mặt cô, một chổ nào đó trong lòng giống như bị người nào đó khẽ động vào, không đau, mềm mại, ấm áp.
"Em đang giỡn với tôi? Em cho rằng một bữa cơm thì tôi sẽ bỏ qua cho em sao, em cho là có thể bồi thường tất cả tổn thất của tôi sao?" Ngô Duẫn Kỳ phẫn hận nghiến răng, anh ghét nụ cười trên mặt Nam Cung Thiến lúc này, anh càng hy vọng cô dùng vẻ mặt khác nhìn mình.
Giống như trước sợ hãi, hay căm hận cũng tốt, hay ghét cũng tốt.
"Không, tôi chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm, không có ý gì khác. Nếu như anh cảm thấy tôi cần phải bồi thường tổn thất cho anh thì tôi nguyện ý bồi, chỉ là. . . . . ." Sắc mặt Nam Cung Thiến trầm xuống: "Việc này do một mình tôi làm nên tôi sẽ chịu trách nhiệm, không nên thương tổn người của tôi."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt, trưa mai trước mười hai giờ, ta muốn ở gặp em ở sân bay S, nếu không tôi không bảo đảm người nhà của em bình an vô sự." Ngô Duẫn Kỳ xoay người rời đi, trước khi đi còn tăng thêm một câu: "Em trai của em thật đáng yêu." Ý muốn nhắc nhở cô rằng, anh nắm giữ tất cả người trong nhà cô.
Nhìn bóng lưng Ngô Duẫn Kỳ rời đi, Nam Cung Thiến đứng im tại chỗ, nếu như, nếu như trong lòng của anh có nhiều ấm áp hơn, nếu như, nếu như anh có thể như cuộc sống của mình có gia đình hạnh phúc thì có lẽ giờ tất cả sẽ không như vậy.
Có lẽ anh sẽ tiếp nhận lời mời của mình, có lẽ anh sẽ ở nhà cô nếm trải ấm áp, không vì cái gì khác, chỉ hy vọng —— có thể hòa tan khối băng trong lòng của người kia, em nguyện trả giá tất cả.
Nam Cung Thiến chậm rãi đi về nhà, ngày mai trước mười hai giờ, ở sân bay S? Khóe miệng của cô lộ ra nụ cười nhạt, cô đoán được anh muốn làm gì, nhưng cô không có biện pháp cự tuyệt.
Buổi tối, lần đầu tiên Nam Cung Thiến yêu cầu được ngủ chung một chỗ với mẹ, từ ba tuổi, cô đã có phòng riêng của mình, bất kể sợ hãi cỡ nào, cô nhất định phải ngủ một mình, đây là mệnh lệnh của ba cô, bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái.
Lần đầu tiên ngủ một mình, cô khóc cả một buổi tối, dù như vậy, mẹ cũng không xuất hiện trong phòng cô, cô biết ba không cho phép.
Buổi tối thứ hai, cô vẫn quật cường khóc cả một buổi tối, nhưng vẫn không có người nào để ý cô.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, khi cô một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn bóng đêm vô tận, cô đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, lần thứ nhất, lần hai, lần ba, mỗi một lần cũng chỉ là đi tới trước cửa, nghe một chút động tĩnh bên trong, sau đó bỏ đi, kéo dài thật lâu, bao nhiêu lần cô cũng đã không nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ, mấy ngày đó ánh mắt ba mẹ bị một vòng đen thùi lùi bao phủ, lúc đó cô vẫn chưa biết được, cái đó gọi là thâm quầng mắt.
Mặc dù đã trải qua cô độc qua, dù đã trải qua ủy khuất, cũng đã từng đau lòng qua, bên người cô không thiếu người an ủi quan tâm, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Đêm hôm đó yêu cầu bị Nam Cung ba phản đối, nhưng dưới sự kiên trì của Nam Cung Thiến cùng với khuyên can của mẹ cô, rốt cuộc Nam Cung cũng nhường nhịn, đến phòng khách ngủ, lưu cô lại và mẹ, thật ra thì cũng không có chuyện gì nói, chỉ là muốn ôm mẹ ngủ, cảm nhận được hơi ấm trên người mẹ.