Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Trần Vũ Tịch quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, không giống những người khác trực tiếp hỏi, mà đi tới trước mặt cậu ta, kéo áo trước ngực cậu ta ra, một hình xăm con hắc con bò cạp xuất hiện trước ngực cậu ta.
Lúc con hắc bò cạp xuất hiện trong tầm mắt Trần Vũ Tịch, cô nghĩ đến nếu như một ngày nào đó cô đưa tay vén áo Ngô Duẫn Kỳ lên, thấy con hắc bò cạp này thì lúc đó sẽ như thế nào?
Cô cười nhạt một tiếng, có thể sẽ không có một ngày kia sao, bởi vì dù cô không tận mắt thấy, nhưng chứng cớ đã cho thấy quá rõ, Ngô Duẫn Kỳ và tổ chức Hắc Bò Cạp tuyệt đối có quan hệ với nhau.
"Tổ chức Hắc Bò Cạp! Quả nhiên thật liều lĩnh, những người như các ngươi trước ngực đều xăm hình này, đó không phải là đang nói cho những cảnh sát bắt các ngươi biết hay sao, không cần hỏi cũng biết rốt cuộc các ngươi là người gì? Nên nói là những người như các ngươi vốn không để cảnh sát trong mắt."
Trần Vũ Tịch thả áo cậu ta ra xoay người trở lại chỗ ngồi của mình cùng cậu ta mặt đối mặt.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trên mặt cậu ta lộ ra vẻ khinh thường, vẻ mặt hoàn toàn muốn chết, không phải khiêu khích, là tuyệt vọng, thật muốn tìm đến cái chết.
Trần Vũ Tịch cảm thấy thật đáng thương cho người này.
"Có lời gì thì hỏi mau đi, tôi mệt rồi!" Rốt cuộc cậu ta mở miệng nói chuyện.
Vũ Tịch khẽ mỉm cười: "Trong nhà của cậu còn có ai?"
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu nhìn Vũ Tịch: "Có ai có quan hệ gì tới cô?"
"Cậu cảm thấy người của tổ chức Hắc Bò Cạp lợi hại sao?"
Chàng trai cười lạnh một tiếng: "Lần này thất thủ thua trong tay các người, nhưng nếu như các người muốn lợi dụng tôi để đánh đổ tổ chức Hắc Bò Cạp thì đừng hòng. Người ở đó, lòng dạ độc ác, các ngươi có bao nhiêu cảnh sát chết trong tay tổ chức Hắc Bò Cạp, các người biết rõ hơn tôi đấy chứ!"
Vẻ mặt Trần Vũ Tịch không chút thay đổi, chăm chú nhìn cậu ta, cho đến khi cậu ta nói xong, dùng ánh mắt lạnh lùng ánh mắt nhìn cô, lúc này Vũ Tịch cố nén tức giận trong lòng, lấy một bản tư liệu và mấy bức hình để lên bàn.
Cô lấy ra một tấm hình, trên đó là ảnh chụp một gia đình, đứa bé chỉ mới năm tuổi, cười rất đáng yêu ngây thơ, ba mẹ vây quanh bé, gương mặt cô bé tràn đầy hạnh phúc: "Vương Cường, cảnh sát truy quét ma túy đầu tiên chết trong tay tổ chức Hắc Bò Cạp của các người, hai mươi chín tuổi, đây là vợ và con anh ta."
Trần Vũ Tịch cúi đầu cầm một tấm hình khác lên: "Trương Hải Phong, hai mươi lăm tuổi, làm ở đội truy quét ma túy ba năm, đây là vợ mới cưới của anh ta, anh kết hôn được ba ngày thì đã phải đi tham gia truy quét ma túy, cuối cùng chết trên tay các ngươi."
"Còn nữa, lão Mạnh, phó đội trưởng đội truy quét ma túy, cũng đã làm ông của người ta rồi nhưng vẫn rất liều mạng! Mấy ngày trước mới bị một nhóm người giết chết, một phát súng vào đầu, sau khi đưa thi thể về, những người làm chung mười mấy năm đi theo bên cạnh ông thiếu chút nữa không nhận ra ông ta là ai."
Cậu ta nhìn vào bức ảnh chụp trông rất hạnh phúc, nghe Trần Vũ Tịch giới thiệu chuyện sơ về những người đó, thân thể cậu ta bắt đầu run lên, ánh mắt cậu ta tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Cuối cùng Trần Vũ Tịch lấy ra một tấm hình chụp một cậu bé với người nhà của mình đưa hắn xem: "Những người khác cậu có thể không biết, nhưng chắc tấm hình này cậu biết chứ, Trương Tiểu Hổ, mười chín tuổi, trong nhà chỉ có một mình cậu ta, cha mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương, từ nhỏ đối với cậu mong đợi rất lớn, ông bà nâng niu yêu thương cậu trong lòng bàn tay. Xem thật kỹ một chút bọn họ và nhìn lại cậu bây giờ đi!"
Trần Vũ Tịch cầm tấm hình kia, ánh mắt Trương Tiểu Hổ gắt gao chăm chú nhìn trên đó, không nói gì, sau vài giây cậu ta ôm đầu gào khóc lên: "Tôi cũng không muốn, tôi không muốn làm bị thương bất cứ ai cả, tôi thật sự không muốn."
Lúc con hắc bò cạp xuất hiện trong tầm mắt Trần Vũ Tịch, cô nghĩ đến nếu như một ngày nào đó cô đưa tay vén áo Ngô Duẫn Kỳ lên, thấy con hắc bò cạp này thì lúc đó sẽ như thế nào?
Cô cười nhạt một tiếng, có thể sẽ không có một ngày kia sao, bởi vì dù cô không tận mắt thấy, nhưng chứng cớ đã cho thấy quá rõ, Ngô Duẫn Kỳ và tổ chức Hắc Bò Cạp tuyệt đối có quan hệ với nhau.
"Tổ chức Hắc Bò Cạp! Quả nhiên thật liều lĩnh, những người như các ngươi trước ngực đều xăm hình này, đó không phải là đang nói cho những cảnh sát bắt các ngươi biết hay sao, không cần hỏi cũng biết rốt cuộc các ngươi là người gì? Nên nói là những người như các ngươi vốn không để cảnh sát trong mắt."
Trần Vũ Tịch thả áo cậu ta ra xoay người trở lại chỗ ngồi của mình cùng cậu ta mặt đối mặt.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trên mặt cậu ta lộ ra vẻ khinh thường, vẻ mặt hoàn toàn muốn chết, không phải khiêu khích, là tuyệt vọng, thật muốn tìm đến cái chết.
Trần Vũ Tịch cảm thấy thật đáng thương cho người này.
"Có lời gì thì hỏi mau đi, tôi mệt rồi!" Rốt cuộc cậu ta mở miệng nói chuyện.
Vũ Tịch khẽ mỉm cười: "Trong nhà của cậu còn có ai?"
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu nhìn Vũ Tịch: "Có ai có quan hệ gì tới cô?"
"Cậu cảm thấy người của tổ chức Hắc Bò Cạp lợi hại sao?"
Chàng trai cười lạnh một tiếng: "Lần này thất thủ thua trong tay các người, nhưng nếu như các người muốn lợi dụng tôi để đánh đổ tổ chức Hắc Bò Cạp thì đừng hòng. Người ở đó, lòng dạ độc ác, các ngươi có bao nhiêu cảnh sát chết trong tay tổ chức Hắc Bò Cạp, các người biết rõ hơn tôi đấy chứ!"
Vẻ mặt Trần Vũ Tịch không chút thay đổi, chăm chú nhìn cậu ta, cho đến khi cậu ta nói xong, dùng ánh mắt lạnh lùng ánh mắt nhìn cô, lúc này Vũ Tịch cố nén tức giận trong lòng, lấy một bản tư liệu và mấy bức hình để lên bàn.
Cô lấy ra một tấm hình, trên đó là ảnh chụp một gia đình, đứa bé chỉ mới năm tuổi, cười rất đáng yêu ngây thơ, ba mẹ vây quanh bé, gương mặt cô bé tràn đầy hạnh phúc: "Vương Cường, cảnh sát truy quét ma túy đầu tiên chết trong tay tổ chức Hắc Bò Cạp của các người, hai mươi chín tuổi, đây là vợ và con anh ta."
Trần Vũ Tịch cúi đầu cầm một tấm hình khác lên: "Trương Hải Phong, hai mươi lăm tuổi, làm ở đội truy quét ma túy ba năm, đây là vợ mới cưới của anh ta, anh kết hôn được ba ngày thì đã phải đi tham gia truy quét ma túy, cuối cùng chết trên tay các ngươi."
"Còn nữa, lão Mạnh, phó đội trưởng đội truy quét ma túy, cũng đã làm ông của người ta rồi nhưng vẫn rất liều mạng! Mấy ngày trước mới bị một nhóm người giết chết, một phát súng vào đầu, sau khi đưa thi thể về, những người làm chung mười mấy năm đi theo bên cạnh ông thiếu chút nữa không nhận ra ông ta là ai."
Cậu ta nhìn vào bức ảnh chụp trông rất hạnh phúc, nghe Trần Vũ Tịch giới thiệu chuyện sơ về những người đó, thân thể cậu ta bắt đầu run lên, ánh mắt cậu ta tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Cuối cùng Trần Vũ Tịch lấy ra một tấm hình chụp một cậu bé với người nhà của mình đưa hắn xem: "Những người khác cậu có thể không biết, nhưng chắc tấm hình này cậu biết chứ, Trương Tiểu Hổ, mười chín tuổi, trong nhà chỉ có một mình cậu ta, cha mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương, từ nhỏ đối với cậu mong đợi rất lớn, ông bà nâng niu yêu thương cậu trong lòng bàn tay. Xem thật kỹ một chút bọn họ và nhìn lại cậu bây giờ đi!"
Trần Vũ Tịch cầm tấm hình kia, ánh mắt Trương Tiểu Hổ gắt gao chăm chú nhìn trên đó, không nói gì, sau vài giây cậu ta ôm đầu gào khóc lên: "Tôi cũng không muốn, tôi không muốn làm bị thương bất cứ ai cả, tôi thật sự không muốn."