Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: 31: Điều Dưỡng Cơ Thể
Số tiền đấu giá cuối cùng dừng lại ở năm mươi hai tỷ rưỡi của Chu Hạo Thanh.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhốn nháo xem náo nhiệt, không một ai để ý đến tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Tô Tuyết Vy.
Cô thấy anh cứ vậy mà ném năm mươi hai tỷ rưỡi ra ngoài cửa sổ thì vô cùng đau lòng, cũng vô cùng tức giận trước thủ đoạn bỉ ổi của Thịnh Vân Hạo.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, mọi người cũng lục đục rời đi, Chu Hạo Thanh vẫn không cam lòng, vội bước về phía Thịnh Vân Hạo và Tô Tuyết Vy.
"Vô cùng cảm ơn Tổng giám đốc Thanh đã quyên góp một năm mươi hai tỷ rưỡi tỷ, tôi xin thay mặt các trẻ em ở vùng sâu vùng xa cảm ơn sự hào phóng của anh." Thịnh Vân Hạo vừa nói vừa nở một nụ cười chân thành với Chu Hạo Thanh.
Nhưng Tô Tuyết Vy biết rằng đằng sau nụ cười đó là sự thâm độc đến chừng nào.
"Tuyết Vy, đi theo anh." Chu Hạo Thanh không thèm để ý đến lời châm chọc khiêu khích của Thịnh Vân Hạo, vừa nói vừa dơ tay kéo tay Tô Tuyết Vy.
Vậy nhưng Thịnh Vân Hạo lại nhanh hơn anh ấy một bước, anh vươn tay chặn trước người cô, cười lạnh nhìn chằm chằm Chu Hạo Thanh.
"E là Tổng giám đốc Thanh đã quên rồi, Tô Tuyết Vy là người tôi đưa đến đây, lẽ nào anh muốn đưa cô ấy đi thì đưa sao?"
Chu Hạo Thanh cũng lạnh lẽo nhìn anh.
"Tuyết Vy không phải vật sở hữu của anh, nếu cô ấy ở bên cạnh anh mà không có lấy một giây vui vẻ thì tôi cũng phải đưa cô ấy đi."
Thịnh Vân Hạo bỗng cúi đầu nở một nụ cười tà mị.
"Sao anh biết được cô ấy không vui vẻ?" Vừa dứt lời, anh đột ngột ôm lấy cô.
"Tô Tuyết Vy, cô nói xem, cô sống ở nhà tôi có vui vẻ không, có hạnh phúc không?" Ngữ khí của anh bức ép cô phải trả lời, khiến trong lòng cô không khỏi chua xót.
"Hạo Thanh, anh đừng lo lắng cho tôi, tôi với anh không sống chung một thế giới.
Nhưng mà dù sao tôi vẫn phải cảm ơn anh."
Tô Tuyết Vy dám cam đoan rằng, nếu hôm nay cô thay Chu Hạo Thanh nói đạo lý, thì chắc chắn Thịnh Vân Hạo sẽ không bỏ qua cho anh, vì vậy cô chỉ có thể bảo với anh ta rằng đừng lo lắng cho cô nữa.
Vốn dĩ cô và anh ta bước trên hai con đường khác nhau, anh ta là người có gia thế hiển hách, có tiền đồ rộng mở, còn cô chỉ là một bà mẹ đơn thân, cô không muốn anh ta vì bản thân cô mà làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Huống hồ cô không thể giao trái tim mình cho bất kỳ ai được nữa, từ bốn năm trước, trái tim cô đã trở nên nguội lạnh rồi.
"Tuyết Vy, em không phải sợ.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc." Chu Hạo Thanh dường như không quan tâm đến những gì cô nói, kiên định nói với cô.
"Hay cho câu một cuộc sống hạnh phúc, anh lấy tư cách gì mà giúp cô ấy đây? Tôi khuyên anh nên để tâm đến tình hình tài chính của tập đoàn Chu Thị đi, quản cho tốt công ty của mình đã rồi hẵng nói." Thịnh Vân Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.
Chu Hạo Thanh nghe vậy liền phẫn nộ như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng kéo lấy caravat của Thịnh Vân Hạo.
"Đừng tưởng rằng tôi không có một trăm bảy mươi lăm tỷ, anh cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày nhà họ Chu chúng tôi vượt qua anh."
Chu Hạo Thanh trợn mắt trừng trừng với Thịnh Vân Hạo, tay giữ chặt lấy caravat của anh không buông.
"Hạo Thanh, anh mau buông tay ra." Tô Tuyết Vy trông thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm của họ liền tiến lên phía trước dùng sức tách họ ra.
"Thật náo nhiệt quá đi." Bỗng một giọng nói vang lên, khiến ba người họ đều không thể không quay đầu nhìn.
Một cô gái mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu trắng đi đến, dáng vẻ vô cùng thướt tha, duyên dáng, khuôn mặt được trang điểm không kém phần lộng lẫy.
"Cô là ai?" Chu Hạo Thanh cứng ngắc hỏi.
Lục Đan Bạch nghe vậy liền cười đi đến, cô ấy không thèm để ý đến câu hỏi của anh mà trực tiếp tiến về phía Thịnh Vân Hạo.
"Tổng giám đốc Hạo, không ngờ rằng cũng có ngày anh bị người khác bắt nạt." Lục Đan Bạch chỉ vào phần caravat vừa bị Chu Hạo Thanh nắm lấy.
"Bị người khác bắt nạt không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị báo thù." Thịnh Vân Hạo nói xong cũng không thèm đợi cô trả lời mà trực tiếp kéo Tô Tuyết Vy rời khỏi chỗ đó.
Chu Hạo Thanh nhìn thấy Tô Tuyết Vy cứ vậy mà bị Thịnh Vân Hạo lôi đi, anh căm phẫn mà nắm chặt tay, ánh mắt như thể tản ra lửa giận.
"Sao lại tức giận rồi? Nếu anh đã tức giận như vậy thì mau đi cướp cô ấy lại đi." Lục Đan Bạch thấy biểu cảm của anh như vậy, liền lên tiếng trêu trọc.
Chu Hạo Thanh hừ lạnh một tiếng: "Không phải chuyện của cô."
Dứt lời liền quay người định rời đi.
"Chuyện của anh tất nhiên tôi không dám quản, nhưng nếu đây là chuyện của chồng tương lai của tôi, dĩ nhiên tôi không thể không quản." Lục Đan Bạch vẫn đứng tại chỗ, không nhanh không chậm mà cười nói.
Lời nói của cô ta vừa dứt, Chu Hạo Thanh cũng dừng bước, quay lại nhìn cô, anh mắt lập lòe khó đoán.
"Cô vừa nói gì?"
Lục Đan Bạch nở nụ cười chậm rãi đi đến bên anh, giơ tay ra trước mặt anh, hào phóng nói: "Xin chào, sắp tới tôi sẽ là vợ tương lai của anh, Lục Đan Bạch."
Chu Hạo Thanh thấy cô nói vậy, đôi đồng tử liền nheo lại, không bắt lấy tay cô, mà chỉ phẩy phẩy tay, lớn tiếng trách mắng: "Thần kinh à, tôi làm quái có vợ tương lai."
Lục Đan Bạch vậy mà không để bụng lời nói thô lỗ của anh, chỉ kiên nhẫn giải thích: "Lúc nãy anh Thanh ở buổi đấu giá đã vung tay ném tiền, chỉ vì muốn đổi lại một nụ cười của người đẹp.
Nói vậy để thấy bây giờ không ai là không biết chuyện này, tất nhiên, bao gồm cả ba anh nữa.
Nhưng nếu như ông ấy biết anh bỏ ra một trăm bảy mươi lăm tỷ vì một người phụ nữ, thì anh đoán xem, ông ấy có bỏ qua cho anh không?"
Lục Đan Bạch chậm rãi nói, Chu Hạo Thanh nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi.
"Liên quan gì đến cô?" Anh lạnh lùng nói, đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô anh cảm thấy vô cùng ác cảm.
"Theo tôi được biết, vì tổng giám đốc Thanh muốn tranh giành mảnh đất ở phía tây thành phố với Tổng giám đốc Hạo nên tài chính của công ty đang cạn kiệt, vậy thì một trăm bảy mươi lăm tỷ kia đúng là muốn đòi mạng anh rồi.
Vì vậy cách duy nhất giải quyết vấn đề này của anh chính là liên hôn với nhà họ Lục chúng tôi, thật trùng hợp làm sao, tôi chính là cô gái đó, người sẽ kết hôn với anh." Lục Đan Bạch giảo hoạt cười với Chu Hạo Thanh vẫn đang trừng mắt nhìn cô.
Nghe cô ta nói vậy, anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện liên hôn mà trước kia ba anh ta đã nói với anh ta, lẽ nào người đứng trước mặt anh ta lúc này đây chính là đối tượng kết hôn cùng anh ta sao?
Chu Hạo Thanh lại hừ lạnh một tiếng: "Tập đoàn Chu Thị chúng tôi vẫn chưa đến lúc phải dựa vào một người phụ nữ để giải quyết khó khăn."
Trong lòng Chu Hạo Thanh vốn đã bài xích với chuyện liên hôn này, nay lại gặp Lục Đan Bạch ở đây càng thấy không thuận mắt.
Chu Hạo Thanh quay người bước đi được một đoạn, ở phía sau Lục Đan Bạch bất ngờ lớn giọng nói: "Anh không đồng ý kết hôn với tôi là vì anh thích cô gái lúc nãy đúng không?"
Chu Hạo Thanh nghe thật vậy liền dừng bước, nhưng rất nhanh, anh ta lại tiếp tục bước đi, không thèm quay đầu nhìn cô ta.
Bây giờ anh ta mới hiểu được dụng ý của Thịnh Vân Hạo ở buổi đấu giá, hóa ra anh ta đã sớm biết được tình hình tài chính của tập đoàn Chu Thị, cố tình khiến anh phải bỏ ra năm mươi hai tỷ rưỡi, cũng biết rằng anh ta sẽ không đồng ý liên hôn với nhà họ Lục, vì vậy mới mượn sự việc lần này để diệt trừ tập đoàn bọn họ.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh ngày càng khó nhìn, bước nhanh về phía quán rượu.
Từ ngày Tô Tuyết Vy trở về nhà sau buổi tiệc từ thiện đã là hai ngày, bất kể Thịnh Vân Hạo làm gì cô cũng không thèm để ý đến anh.
Giống như thể cô đang chiến tranh lạnh với anh, nhằm phản đối những hành động của anh tại buổi tối hôm đó, vậy nhưng trong ánh mắt của Thịnh Vân Hạo lại là cô đang đau lòng cho Chu Hạo Thanh, vì vậy cơn giận dữ của anh càng ngày càng lớn.
Anh không thể chịu được việc cô đau lòng cho bất kỹ gã đàn ông nào ngoài kia, mà Tô Tuyết Vy cũng không giải thích cho anh hiểu rằng cô giận anh là vì anh lợi dụng cô để đối phó với Chu Hạo Thanh.
Những ánh đèn rực rỡ bên trong biệt thự Hải Lâm tỏa ra màu vàng ấm áp, từ trên cao nhìn xuống giống như một mặt biển ấm áp vậy..
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhốn nháo xem náo nhiệt, không một ai để ý đến tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Tô Tuyết Vy.
Cô thấy anh cứ vậy mà ném năm mươi hai tỷ rưỡi ra ngoài cửa sổ thì vô cùng đau lòng, cũng vô cùng tức giận trước thủ đoạn bỉ ổi của Thịnh Vân Hạo.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, mọi người cũng lục đục rời đi, Chu Hạo Thanh vẫn không cam lòng, vội bước về phía Thịnh Vân Hạo và Tô Tuyết Vy.
"Vô cùng cảm ơn Tổng giám đốc Thanh đã quyên góp một năm mươi hai tỷ rưỡi tỷ, tôi xin thay mặt các trẻ em ở vùng sâu vùng xa cảm ơn sự hào phóng của anh." Thịnh Vân Hạo vừa nói vừa nở một nụ cười chân thành với Chu Hạo Thanh.
Nhưng Tô Tuyết Vy biết rằng đằng sau nụ cười đó là sự thâm độc đến chừng nào.
"Tuyết Vy, đi theo anh." Chu Hạo Thanh không thèm để ý đến lời châm chọc khiêu khích của Thịnh Vân Hạo, vừa nói vừa dơ tay kéo tay Tô Tuyết Vy.
Vậy nhưng Thịnh Vân Hạo lại nhanh hơn anh ấy một bước, anh vươn tay chặn trước người cô, cười lạnh nhìn chằm chằm Chu Hạo Thanh.
"E là Tổng giám đốc Thanh đã quên rồi, Tô Tuyết Vy là người tôi đưa đến đây, lẽ nào anh muốn đưa cô ấy đi thì đưa sao?"
Chu Hạo Thanh cũng lạnh lẽo nhìn anh.
"Tuyết Vy không phải vật sở hữu của anh, nếu cô ấy ở bên cạnh anh mà không có lấy một giây vui vẻ thì tôi cũng phải đưa cô ấy đi."
Thịnh Vân Hạo bỗng cúi đầu nở một nụ cười tà mị.
"Sao anh biết được cô ấy không vui vẻ?" Vừa dứt lời, anh đột ngột ôm lấy cô.
"Tô Tuyết Vy, cô nói xem, cô sống ở nhà tôi có vui vẻ không, có hạnh phúc không?" Ngữ khí của anh bức ép cô phải trả lời, khiến trong lòng cô không khỏi chua xót.
"Hạo Thanh, anh đừng lo lắng cho tôi, tôi với anh không sống chung một thế giới.
Nhưng mà dù sao tôi vẫn phải cảm ơn anh."
Tô Tuyết Vy dám cam đoan rằng, nếu hôm nay cô thay Chu Hạo Thanh nói đạo lý, thì chắc chắn Thịnh Vân Hạo sẽ không bỏ qua cho anh, vì vậy cô chỉ có thể bảo với anh ta rằng đừng lo lắng cho cô nữa.
Vốn dĩ cô và anh ta bước trên hai con đường khác nhau, anh ta là người có gia thế hiển hách, có tiền đồ rộng mở, còn cô chỉ là một bà mẹ đơn thân, cô không muốn anh ta vì bản thân cô mà làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Huống hồ cô không thể giao trái tim mình cho bất kỳ ai được nữa, từ bốn năm trước, trái tim cô đã trở nên nguội lạnh rồi.
"Tuyết Vy, em không phải sợ.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc." Chu Hạo Thanh dường như không quan tâm đến những gì cô nói, kiên định nói với cô.
"Hay cho câu một cuộc sống hạnh phúc, anh lấy tư cách gì mà giúp cô ấy đây? Tôi khuyên anh nên để tâm đến tình hình tài chính của tập đoàn Chu Thị đi, quản cho tốt công ty của mình đã rồi hẵng nói." Thịnh Vân Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.
Chu Hạo Thanh nghe vậy liền phẫn nộ như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng kéo lấy caravat của Thịnh Vân Hạo.
"Đừng tưởng rằng tôi không có một trăm bảy mươi lăm tỷ, anh cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày nhà họ Chu chúng tôi vượt qua anh."
Chu Hạo Thanh trợn mắt trừng trừng với Thịnh Vân Hạo, tay giữ chặt lấy caravat của anh không buông.
"Hạo Thanh, anh mau buông tay ra." Tô Tuyết Vy trông thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm của họ liền tiến lên phía trước dùng sức tách họ ra.
"Thật náo nhiệt quá đi." Bỗng một giọng nói vang lên, khiến ba người họ đều không thể không quay đầu nhìn.
Một cô gái mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu trắng đi đến, dáng vẻ vô cùng thướt tha, duyên dáng, khuôn mặt được trang điểm không kém phần lộng lẫy.
"Cô là ai?" Chu Hạo Thanh cứng ngắc hỏi.
Lục Đan Bạch nghe vậy liền cười đi đến, cô ấy không thèm để ý đến câu hỏi của anh mà trực tiếp tiến về phía Thịnh Vân Hạo.
"Tổng giám đốc Hạo, không ngờ rằng cũng có ngày anh bị người khác bắt nạt." Lục Đan Bạch chỉ vào phần caravat vừa bị Chu Hạo Thanh nắm lấy.
"Bị người khác bắt nạt không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị báo thù." Thịnh Vân Hạo nói xong cũng không thèm đợi cô trả lời mà trực tiếp kéo Tô Tuyết Vy rời khỏi chỗ đó.
Chu Hạo Thanh nhìn thấy Tô Tuyết Vy cứ vậy mà bị Thịnh Vân Hạo lôi đi, anh căm phẫn mà nắm chặt tay, ánh mắt như thể tản ra lửa giận.
"Sao lại tức giận rồi? Nếu anh đã tức giận như vậy thì mau đi cướp cô ấy lại đi." Lục Đan Bạch thấy biểu cảm của anh như vậy, liền lên tiếng trêu trọc.
Chu Hạo Thanh hừ lạnh một tiếng: "Không phải chuyện của cô."
Dứt lời liền quay người định rời đi.
"Chuyện của anh tất nhiên tôi không dám quản, nhưng nếu đây là chuyện của chồng tương lai của tôi, dĩ nhiên tôi không thể không quản." Lục Đan Bạch vẫn đứng tại chỗ, không nhanh không chậm mà cười nói.
Lời nói của cô ta vừa dứt, Chu Hạo Thanh cũng dừng bước, quay lại nhìn cô, anh mắt lập lòe khó đoán.
"Cô vừa nói gì?"
Lục Đan Bạch nở nụ cười chậm rãi đi đến bên anh, giơ tay ra trước mặt anh, hào phóng nói: "Xin chào, sắp tới tôi sẽ là vợ tương lai của anh, Lục Đan Bạch."
Chu Hạo Thanh thấy cô nói vậy, đôi đồng tử liền nheo lại, không bắt lấy tay cô, mà chỉ phẩy phẩy tay, lớn tiếng trách mắng: "Thần kinh à, tôi làm quái có vợ tương lai."
Lục Đan Bạch vậy mà không để bụng lời nói thô lỗ của anh, chỉ kiên nhẫn giải thích: "Lúc nãy anh Thanh ở buổi đấu giá đã vung tay ném tiền, chỉ vì muốn đổi lại một nụ cười của người đẹp.
Nói vậy để thấy bây giờ không ai là không biết chuyện này, tất nhiên, bao gồm cả ba anh nữa.
Nhưng nếu như ông ấy biết anh bỏ ra một trăm bảy mươi lăm tỷ vì một người phụ nữ, thì anh đoán xem, ông ấy có bỏ qua cho anh không?"
Lục Đan Bạch chậm rãi nói, Chu Hạo Thanh nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi.
"Liên quan gì đến cô?" Anh lạnh lùng nói, đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô anh cảm thấy vô cùng ác cảm.
"Theo tôi được biết, vì tổng giám đốc Thanh muốn tranh giành mảnh đất ở phía tây thành phố với Tổng giám đốc Hạo nên tài chính của công ty đang cạn kiệt, vậy thì một trăm bảy mươi lăm tỷ kia đúng là muốn đòi mạng anh rồi.
Vì vậy cách duy nhất giải quyết vấn đề này của anh chính là liên hôn với nhà họ Lục chúng tôi, thật trùng hợp làm sao, tôi chính là cô gái đó, người sẽ kết hôn với anh." Lục Đan Bạch giảo hoạt cười với Chu Hạo Thanh vẫn đang trừng mắt nhìn cô.
Nghe cô ta nói vậy, anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện liên hôn mà trước kia ba anh ta đã nói với anh ta, lẽ nào người đứng trước mặt anh ta lúc này đây chính là đối tượng kết hôn cùng anh ta sao?
Chu Hạo Thanh lại hừ lạnh một tiếng: "Tập đoàn Chu Thị chúng tôi vẫn chưa đến lúc phải dựa vào một người phụ nữ để giải quyết khó khăn."
Trong lòng Chu Hạo Thanh vốn đã bài xích với chuyện liên hôn này, nay lại gặp Lục Đan Bạch ở đây càng thấy không thuận mắt.
Chu Hạo Thanh quay người bước đi được một đoạn, ở phía sau Lục Đan Bạch bất ngờ lớn giọng nói: "Anh không đồng ý kết hôn với tôi là vì anh thích cô gái lúc nãy đúng không?"
Chu Hạo Thanh nghe thật vậy liền dừng bước, nhưng rất nhanh, anh ta lại tiếp tục bước đi, không thèm quay đầu nhìn cô ta.
Bây giờ anh ta mới hiểu được dụng ý của Thịnh Vân Hạo ở buổi đấu giá, hóa ra anh ta đã sớm biết được tình hình tài chính của tập đoàn Chu Thị, cố tình khiến anh phải bỏ ra năm mươi hai tỷ rưỡi, cũng biết rằng anh ta sẽ không đồng ý liên hôn với nhà họ Lục, vì vậy mới mượn sự việc lần này để diệt trừ tập đoàn bọn họ.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh ngày càng khó nhìn, bước nhanh về phía quán rượu.
Từ ngày Tô Tuyết Vy trở về nhà sau buổi tiệc từ thiện đã là hai ngày, bất kể Thịnh Vân Hạo làm gì cô cũng không thèm để ý đến anh.
Giống như thể cô đang chiến tranh lạnh với anh, nhằm phản đối những hành động của anh tại buổi tối hôm đó, vậy nhưng trong ánh mắt của Thịnh Vân Hạo lại là cô đang đau lòng cho Chu Hạo Thanh, vì vậy cơn giận dữ của anh càng ngày càng lớn.
Anh không thể chịu được việc cô đau lòng cho bất kỹ gã đàn ông nào ngoài kia, mà Tô Tuyết Vy cũng không giải thích cho anh hiểu rằng cô giận anh là vì anh lợi dụng cô để đối phó với Chu Hạo Thanh.
Những ánh đèn rực rỡ bên trong biệt thự Hải Lâm tỏa ra màu vàng ấm áp, từ trên cao nhìn xuống giống như một mặt biển ấm áp vậy..