Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Trở Lại
“Tít tít tít”
Chuông điện thoại của Hàm Nhi vang lên
“Alo ông ngoại”
“Cháu về nhà đi ông có chuyện gấp muốn bàn với cháu”
Hàm Nhi cúp máy
“Thật xin lỗi anh Tuấn Trạch em phải về nhà rồi”
“Không sao hình như có chuyện gấp để anh đưa em về”
Hàm Nhi cũng không từ chối mà để Cố Tuấn Trạch đưa về
Về đến nhà thấy hai bác và ông ngoại còn có cả Tiêu Kì Nghiên cũng ngồi ở phòng khách còn tiểu Thiên thì đi chơi mệt nên đã được vú nuôi đưa đi ngủ
“Tiểu Cố cũng đến à vậy ngồi đi cháu, Liana cháu cũng ngồi đi”
Hai người cùng nhau ngồi xuống ông ngoại bắt đầu nói
“Lần này có chuyện gấp muốn gọi các cháu về là bệnh viện bên Trung Quốc thiếu nhân lực và thiếu người quản lý bên đó nên ta muốn Liana và Kì Nghiên sang bên đó, còn bệnh viện bên này thì giao cho ba của Kì Nghiên-Kì Túc”
Hàm Nhi nghe vậy liền không khỏi bàng hoàng “ông ngoại không phải bên đó đang rất tốt sao sao lại thiếu bác sĩ được”
“Ở bên đó đang bị dịch bệnh lây truyện các bác sĩ trong bệnh viện đều xin nghỉ nên chúng ta cần phải sang đó phát triển phương pháp đều trị mới của bệnh viện”
Cả Hàm Nhi và Tiêu Kì Nghiên không nói gì nữa bà Thẩm Ngọc lên tiếng “Mẹ đã chuẩn bị vé máy bay cho hai đứa rồi cả nhóc tiểu Thiên và vú nuôi nữa sang đó con sẽ rất bận nên cứ để tiểu Thiên cho vú nuôi chăm sóc. Chiều nay sẽ khởi hành”
“Vâng” Kì Nghiên và Hàm Nhi đồng thanh
“Xin phép mọi người con có thể sang đó hỗ trợ cho Liana và anh Kì Nghiên được không ạ!” Cố Tuấn Trạch hỏi
“Được nếu để tiểu Cố đang đấy thì cũng rất tốt có thể lên phương pháp thuộc điều trị” Ông Tiêu Kì Túc
“Vậy làm phiền cháu rồi” Ông ngoại
“Dạ không phiền đâu ạ, cháu cũng có một dự án bên đó lần này đi là cũng để giải quyết công việc”
Buổi chiều Hàm Nhi cùng tiểu Thiên và vú nuôi bay trước. Còn Tiêu Kì Nghiên, Cố Tuấn Trạch bay vé đêm.
Ngồi trên máy bay hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sắp hạ cánh
Vũ Thiên ngồi ghế bên cạnh nhìn mẹ mình trông momy có vẻ không muốn quay về đây chả lẽ ở đây có daddy sao
“Momy con có daddy không?”
“Tiểu Thiên sao con lại hỏi vậy, không phải trước giờ con nói sẽ không cần daddy sao?” Hàm Nhi quay lại nhìn con trai
“Con chỉ muốn biết daddy ruột của mình là ai thôi” tiểu Thiên vẻ mặt buồn bã
“Daddy ruột của con chết rồi, nên về sau con đừng nhắc đến ông ta nữa”
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt của momy xem ra momy rất ghét daddy. Trong một lần cậu bé chơi câu cá cùng với vú nuôi thì nghe được momy và bác Kì Nghiên nói về người đàn ông của momy người đó chắc chắn ở Trung Quốc đây chính là lí do mà momy không muốn quay trở lại. Nhưng nếu đã ở Trung Quốc lần này cậu nhất định sẽ tìm được daddy ruột của mình là ai.
“Cảm ơn quý khách đã sử dụng chuyến bay của chúng tôi” ????
Cô cùng tiểu Thiên bước xuống sân bay thì đều bị mọi người chú ý vì nhan sắc quá xinh đẹp và cậu bé đi bên cạnh cũng rất đẹp trai nhìn họ không giống một chút nào là mẹ con mà giống chị em hơn. Cũng đúng từ lúc sinh tiểu Thiên đến bây giờ Hàm Nhi mới có hai mươi ba tuổi thân hình vẫn thon thả làn da trắng mịn trông cứ như mười bảy, mười tám không ai tưởng cô bây giờ đã hai ba mươi tuổi rồi.
“Cô nhìn kìa hai người họ thật đẹp cô gái thật xinh đẹp tôi ước được xinh đẹp giống như cô ấy quá. Còn cậu bé đi bên cạnh nữa cũng rất đẹp trai sau này tôi có con gái thì nhất định chọn cậu bé kia làm con rể.”
“Nằm mơ đi cưng…-.-“
Bây giờ cả sân bay tâm điểm chú ý đều về phía hai mẹ con Hàm Nhi mọi người còn tưởng cô là người nổi tiếng mà không khỏi ngắm nhìn “thật xinh đẹp mà, tôi mê cô ấy rồi” những chàng trai cũng bởi sự đẹp dịu dàng của Hàm Nhi mà ngắm nhìn không chớp mắt.
“Không biết có bạn trai chưa tôi phải chạy đến xin phương thức liên lạc của cô ấy”
Chàng trai chưa đi đến thì đã nghe thấy tiếng bé trai đó gọi mẹ chả lẽ cô ấy có chồng rồi sao? Hazzzz chắc không tìm được cô gái nào đẹp như vậy mất. Vẻ mắt tiếc nuối buồn bã khi biết cô ấy đã có con.
Hàm Nhi mặc rất đơn giản chỉ phối một chiếc áo croptop dài tay và quần jean đã khiến cả sân bay đổ dồn vào. Mái tóc dài xoăn nhẹ bồng bềnh trong gió nước da trắng mịn không tì vết chỉ có một từ để dành cho cô thôi đó chính là “đẹp”.
Hàm Nhi nhìn xung quanh không ngờ bốn năm quay trở lại nơi đây thay đổi thật nhiều
Ba người họ bắt một chiếc taxi đến chỗ ở mà ông ngoại đã chuẩn bị sẵn. Cô sắp xếp hành lí rồi giao tiểu Thiên cho vú nuôi còn mình đến bệnh viện xem xét tình hình.
Tại Trung Quốc…
Từ khi Hàm Nhi rời đi đã được bốn năm. Lãnh Phong Thần luôn cho người tìm kiếm tung tích của cô chỉ một chút hi vọng anh cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng cái tên Hàm Nhi như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Cứ như thế đã bốn năm Lãnh Phong Thần đêm nào cũng làm bạn với rượu, tính khí cũng trở lên thất thường ít cười ít nói hẳn đi khuôn mặt không một chút biểu cảm.
Khi biết tin giữa hai người như vậy ông nội của Lãnh Phong Thần rất tức giận nên sức khỏe của ông cũng trở nên nghiêm trọng.
Tại khu quân doanh…
Lãnh Phong Thần đang ngồi trong phòng làm việc Triệt Minh Vũ đi vào.
“Phong Thần, Thủ trưởng yêu cầu chúng ta đẩy nhanh tốc độ đến vùng phía Bắc của nước ta đang bị xâm chiếm bởi các thế lực ngầm nghe nói là đất nước I-ran. Chúng ta phải mau chóng cho binh sĩ tới đó”
Phía Bắc là một vùng đất nằm ngoài phạm vi của chính phủ nhưng vẫn thuộc lãnh thổ của đất nước. Nơi đây là chỗ ngụ cư của những người dân nghèo bản địa vậy mà bây giờ lại bị xâm chiếm bởi các thế lực mạnh như vậy. Họ muốn xâm chiếm địa bàn này một phần là để sản xuất vũ khí hạt nhân, bom, mìn trái phép và chín phần còn lại là muốn bóc lột sức người ở đó. Vì nơi đây hoạt động rất bí mật đường đi cũng khá hiểm trở
“Tập trung hết binh lính lại cho tôi” Giọng nói nghiêm nghị vang lên. Đôi mắt hổ phách nhìn Triệt Minh Vũ
Hắn hiểu người bạn thân của mình định làm gì một khi Lãnh Phong Thần nói ra là chắc như đinh đóng cột
Triệt Minh Vũ nghe vậy liền ra tập trung hết tất cả binh lính lại một chỗ. Họ đứng thành mười lăm hàng
Lãnh Phong Thần đứng đầu chỉ huy bên tay phải là Triệt Minh Vũ bên trái là Khang Dụ
“Tất cả nghe rõ, hiện tại khu vực phía Bắc đang có nguy cơ bị đóng chiếm nên chúng ta cần phải lập tức đến đó. Nhưng nơi đó rất nguy hiểm đã là địa bàn của những tên tổ chức cầm đầu nên chúng ta cần phải cẩn thận hành động. Chúng ta phải lập một địa bàn gần khu căn cứ phía Bắc cho tiện hoạt động và đề ra những phương hướng để đánh lạc hướng bọn chúng, sẽ khởi hành ngay trong đêm nay.”
Chuông điện thoại của Hàm Nhi vang lên
“Alo ông ngoại”
“Cháu về nhà đi ông có chuyện gấp muốn bàn với cháu”
Hàm Nhi cúp máy
“Thật xin lỗi anh Tuấn Trạch em phải về nhà rồi”
“Không sao hình như có chuyện gấp để anh đưa em về”
Hàm Nhi cũng không từ chối mà để Cố Tuấn Trạch đưa về
Về đến nhà thấy hai bác và ông ngoại còn có cả Tiêu Kì Nghiên cũng ngồi ở phòng khách còn tiểu Thiên thì đi chơi mệt nên đã được vú nuôi đưa đi ngủ
“Tiểu Cố cũng đến à vậy ngồi đi cháu, Liana cháu cũng ngồi đi”
Hai người cùng nhau ngồi xuống ông ngoại bắt đầu nói
“Lần này có chuyện gấp muốn gọi các cháu về là bệnh viện bên Trung Quốc thiếu nhân lực và thiếu người quản lý bên đó nên ta muốn Liana và Kì Nghiên sang bên đó, còn bệnh viện bên này thì giao cho ba của Kì Nghiên-Kì Túc”
Hàm Nhi nghe vậy liền không khỏi bàng hoàng “ông ngoại không phải bên đó đang rất tốt sao sao lại thiếu bác sĩ được”
“Ở bên đó đang bị dịch bệnh lây truyện các bác sĩ trong bệnh viện đều xin nghỉ nên chúng ta cần phải sang đó phát triển phương pháp đều trị mới của bệnh viện”
Cả Hàm Nhi và Tiêu Kì Nghiên không nói gì nữa bà Thẩm Ngọc lên tiếng “Mẹ đã chuẩn bị vé máy bay cho hai đứa rồi cả nhóc tiểu Thiên và vú nuôi nữa sang đó con sẽ rất bận nên cứ để tiểu Thiên cho vú nuôi chăm sóc. Chiều nay sẽ khởi hành”
“Vâng” Kì Nghiên và Hàm Nhi đồng thanh
“Xin phép mọi người con có thể sang đó hỗ trợ cho Liana và anh Kì Nghiên được không ạ!” Cố Tuấn Trạch hỏi
“Được nếu để tiểu Cố đang đấy thì cũng rất tốt có thể lên phương pháp thuộc điều trị” Ông Tiêu Kì Túc
“Vậy làm phiền cháu rồi” Ông ngoại
“Dạ không phiền đâu ạ, cháu cũng có một dự án bên đó lần này đi là cũng để giải quyết công việc”
Buổi chiều Hàm Nhi cùng tiểu Thiên và vú nuôi bay trước. Còn Tiêu Kì Nghiên, Cố Tuấn Trạch bay vé đêm.
Ngồi trên máy bay hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sắp hạ cánh
Vũ Thiên ngồi ghế bên cạnh nhìn mẹ mình trông momy có vẻ không muốn quay về đây chả lẽ ở đây có daddy sao
“Momy con có daddy không?”
“Tiểu Thiên sao con lại hỏi vậy, không phải trước giờ con nói sẽ không cần daddy sao?” Hàm Nhi quay lại nhìn con trai
“Con chỉ muốn biết daddy ruột của mình là ai thôi” tiểu Thiên vẻ mặt buồn bã
“Daddy ruột của con chết rồi, nên về sau con đừng nhắc đến ông ta nữa”
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt của momy xem ra momy rất ghét daddy. Trong một lần cậu bé chơi câu cá cùng với vú nuôi thì nghe được momy và bác Kì Nghiên nói về người đàn ông của momy người đó chắc chắn ở Trung Quốc đây chính là lí do mà momy không muốn quay trở lại. Nhưng nếu đã ở Trung Quốc lần này cậu nhất định sẽ tìm được daddy ruột của mình là ai.
“Cảm ơn quý khách đã sử dụng chuyến bay của chúng tôi” ????
Cô cùng tiểu Thiên bước xuống sân bay thì đều bị mọi người chú ý vì nhan sắc quá xinh đẹp và cậu bé đi bên cạnh cũng rất đẹp trai nhìn họ không giống một chút nào là mẹ con mà giống chị em hơn. Cũng đúng từ lúc sinh tiểu Thiên đến bây giờ Hàm Nhi mới có hai mươi ba tuổi thân hình vẫn thon thả làn da trắng mịn trông cứ như mười bảy, mười tám không ai tưởng cô bây giờ đã hai ba mươi tuổi rồi.
“Cô nhìn kìa hai người họ thật đẹp cô gái thật xinh đẹp tôi ước được xinh đẹp giống như cô ấy quá. Còn cậu bé đi bên cạnh nữa cũng rất đẹp trai sau này tôi có con gái thì nhất định chọn cậu bé kia làm con rể.”
“Nằm mơ đi cưng…-.-“
Bây giờ cả sân bay tâm điểm chú ý đều về phía hai mẹ con Hàm Nhi mọi người còn tưởng cô là người nổi tiếng mà không khỏi ngắm nhìn “thật xinh đẹp mà, tôi mê cô ấy rồi” những chàng trai cũng bởi sự đẹp dịu dàng của Hàm Nhi mà ngắm nhìn không chớp mắt.
“Không biết có bạn trai chưa tôi phải chạy đến xin phương thức liên lạc của cô ấy”
Chàng trai chưa đi đến thì đã nghe thấy tiếng bé trai đó gọi mẹ chả lẽ cô ấy có chồng rồi sao? Hazzzz chắc không tìm được cô gái nào đẹp như vậy mất. Vẻ mắt tiếc nuối buồn bã khi biết cô ấy đã có con.
Hàm Nhi mặc rất đơn giản chỉ phối một chiếc áo croptop dài tay và quần jean đã khiến cả sân bay đổ dồn vào. Mái tóc dài xoăn nhẹ bồng bềnh trong gió nước da trắng mịn không tì vết chỉ có một từ để dành cho cô thôi đó chính là “đẹp”.
Hàm Nhi nhìn xung quanh không ngờ bốn năm quay trở lại nơi đây thay đổi thật nhiều
Ba người họ bắt một chiếc taxi đến chỗ ở mà ông ngoại đã chuẩn bị sẵn. Cô sắp xếp hành lí rồi giao tiểu Thiên cho vú nuôi còn mình đến bệnh viện xem xét tình hình.
Tại Trung Quốc…
Từ khi Hàm Nhi rời đi đã được bốn năm. Lãnh Phong Thần luôn cho người tìm kiếm tung tích của cô chỉ một chút hi vọng anh cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng cái tên Hàm Nhi như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Cứ như thế đã bốn năm Lãnh Phong Thần đêm nào cũng làm bạn với rượu, tính khí cũng trở lên thất thường ít cười ít nói hẳn đi khuôn mặt không một chút biểu cảm.
Khi biết tin giữa hai người như vậy ông nội của Lãnh Phong Thần rất tức giận nên sức khỏe của ông cũng trở nên nghiêm trọng.
Tại khu quân doanh…
Lãnh Phong Thần đang ngồi trong phòng làm việc Triệt Minh Vũ đi vào.
“Phong Thần, Thủ trưởng yêu cầu chúng ta đẩy nhanh tốc độ đến vùng phía Bắc của nước ta đang bị xâm chiếm bởi các thế lực ngầm nghe nói là đất nước I-ran. Chúng ta phải mau chóng cho binh sĩ tới đó”
Phía Bắc là một vùng đất nằm ngoài phạm vi của chính phủ nhưng vẫn thuộc lãnh thổ của đất nước. Nơi đây là chỗ ngụ cư của những người dân nghèo bản địa vậy mà bây giờ lại bị xâm chiếm bởi các thế lực mạnh như vậy. Họ muốn xâm chiếm địa bàn này một phần là để sản xuất vũ khí hạt nhân, bom, mìn trái phép và chín phần còn lại là muốn bóc lột sức người ở đó. Vì nơi đây hoạt động rất bí mật đường đi cũng khá hiểm trở
“Tập trung hết binh lính lại cho tôi” Giọng nói nghiêm nghị vang lên. Đôi mắt hổ phách nhìn Triệt Minh Vũ
Hắn hiểu người bạn thân của mình định làm gì một khi Lãnh Phong Thần nói ra là chắc như đinh đóng cột
Triệt Minh Vũ nghe vậy liền ra tập trung hết tất cả binh lính lại một chỗ. Họ đứng thành mười lăm hàng
Lãnh Phong Thần đứng đầu chỉ huy bên tay phải là Triệt Minh Vũ bên trái là Khang Dụ
“Tất cả nghe rõ, hiện tại khu vực phía Bắc đang có nguy cơ bị đóng chiếm nên chúng ta cần phải lập tức đến đó. Nhưng nơi đó rất nguy hiểm đã là địa bàn của những tên tổ chức cầm đầu nên chúng ta cần phải cẩn thận hành động. Chúng ta phải lập một địa bàn gần khu căn cứ phía Bắc cho tiện hoạt động và đề ra những phương hướng để đánh lạc hướng bọn chúng, sẽ khởi hành ngay trong đêm nay.”