Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Biết Sự Thật
Sáng sớm hôm sau….
Lãnh Phong Thần thức dậy với bộ dạng đầy mệt mỏi. Cả đêm hôm qua anh đều ở lại phòng của Hàm Nhi mà ngủ quên lúc nào không biết?
Từ lúc Hàm Nhi rời đi đã hơn một tháng rồi nhưng vẫn chưa thấy tung tích gì. Lãnh Phong Thần cho người lật tung cả thế giới lên kết quả vẫn không tìm thấy. Ngày ngày anh đều tìm đến rượu để giải sầu
Lãnh Phong Thần lái xe đến quán bar, anh gọi vài chai rượu loại nặng lên, anh uống một hơi hết cả chai, đến khi đầu óc không còn tỉnh táo nữa, anh mới đứng dậy loạng choạng ra về.
- "Aiza, anh trai, anh đụng trúng người ta rồi, bắt đền tối nay đấy." Một cô gái cố tình va vào anh nói.
Lãnh Phong Thần cau mày nói:"Cút."
- "Làm gì mà nổi nóng với người ta thế?" Cô ta hỏi.
Anh đẩy cô ta lùi về sau rồi bước qua, một lũ người ghê tởm. Anh đi xuống phía tầng hầm lấy xe.
"Bụp" Một khúc gỗ lớn đập vào lưng anh và đầu anh, vì đang say thêm việc va đập mạnh khiến cho anh nhanh chóng bất tỉnh.
Giang Ưng lôi anh lên chiếc xe nhỏ của mình rồi lái xe rời khỏi, chiếc xe dừng lại ở một kho chứa hàng bỏ hoang ngoài thành phố. Anh bị trói vào một chiếc ghế, đầu nghiêng sang một bên.
"Ào" Hắn xối một ca nước lạnh lên người anh, nước từ đỉnh đầu chảy xuống khắp người anh.
Anh lúc này, cau mày tỉnh dậy, rốt cuộc là tên nào chán sống?
- "Tỉnh rồi sao?" Giang Ưng hỏi.
Anh nhìn anh ta:"Mày là ai?"
- "Tao chính là người đàn ông của con đàn bà bên cạnh mày." Giang Ưng nghiến răng nói
Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Thì ra là mày, có chuyện gì? Nói mau đi."
- "Thằng khốn nạn, cô ấy đang mang thai đứa con của tao mà mày lại dám nhốt cô ấy vào nhà giam?". Anh ta nắm lấy cổ áo anh, nói rồi đấm một cú vào má anh.
Lãnh Phong Thần quay mặt sang một bên, khóe miệng anh vương chút máu tươi.
- “Lãnh Phong Thần ơi là Lãnh Phong Thần, là một thiếu tướng được người người ca tụng vậy mà lại bị một người phụ nữ gian xảo như Tô Hạ Hạ dắt mũi, tao nên gọi mày là gì đây nhỉ?" Hắn ta lấy lại bình tĩnh rồi nói.
Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Tô Hạ Hạ gian xảo cùng với một tên ngu ngốc như mày rất xứng đôi?"
"Bụp" Giang Ưng đấm thêm một cú vào má bên của anh.
- "Im miệng."
Hắn ta đi đến chiếc bàn cầm lên tờ giấy, một tờ giấy với dòng chữ rất đẹp, do chính tay hắn viết. Giang Ưng nhìn anh, cười rồi đọc lên.
- "Đơn chuyển nhượng tài sản, chậc, chậc, mày rất giàu đấy, nhưng cho tao xin hết nhé."
Lãnh Phong Thần cười:"Tao muốn xem mày có nuốt trôi được không?."
Hắn ta vòng ra sau anh, lấy ngón tay cái của anh ấn lên chiếc lọ màu đỏ kia.
Nói rồi anh ta ấn ngón tay cái của anh lên góc của tờ giấy.
- "Haha..haha...haha..."
- “Hiện tại tài sản của mày đã thuộc về tao, chỉ cần bây giờ tao giết chết mày thì tao sẽ cứu được Hạ Hạ”
Hắn ta điên cuồng cười, nhìn dấu vân tay của anh trong tờ giấy mà hắn ta không ngừng khoái chí.
Tiếp theo hắn rút cây súng ngắn ở phía sau người anh ra, đầu súng ngắm vào bên thái dương của anh.
- "Lãnh Phong Thần, mày muốn tao bắn mấy phát đây? Nếu bắn một phát ngay đầu mày sẽ chết tại chỗ, lúc đó trò chơi thật chẳng có gì thú vị."
Giang Ưng thu cây súng lại:"À, quên mất, tao có cái này cho mày nghe, sau khi nghe xong, mày sẽ không cần tao giết chết nữa mà khi đó, mày sẽ tức đến chết đó. Hahahaha.."
Giang Ưng đi về phía chiếc bàn, hắn cẩn thận đặt tờ giấy xuống, rồi bật máy ghi âm lên cho âm lượng to nhất.
Một giọng nói truyền đến, đó là giọng của Tô Hạ Hạ.
Một cuộc trò chuyện dài trong máy ghi âm được phát lại..
Sau khi nghe xong đoạn nói chuyện đó, không khí trở nên rất im lặng...
Im lặng đến đáng sợ...
Giang Ưng đi đến gần anh, hắn ta ung dung nhìn anh...
Còn Lãnh Phong Thần, hai mắt của anh bây giờ đang đỏ hoe, tức giận vì Tô Hạ Hạ sau tất cả là người chủ mưu mọi chuyện, và anh ân hận vì mình đã đối xử với Hàm Nhi như vậy.
Trong thời gian qua anh nhận ra mình đã yêu cô, nhưng chỉ mang đến cho cô toàn đau khổ. Anh hành hạ và sỉ nhục cô.
Anh cười lạnh, anh thật quá khốn nạn, vậy cái ngày mà anh mất đi người thân đấy chính Hàm Nhi là cô bé gái năm đó đã cho anh có động lực để sống tiếp vậy mà anh lại không nhận ra. Sau mọi chuyện, người chịu tổn thương nhiều nhất là Hàm Nhi.
Anh nhớ đến trong bụng cô còn một sinh linh khác, đó là con anh, nhưng giờ đứa nhỏ như thế nào rồi? đêm đó anh mạnh tay với cô như vậy...
Trong đầu anh hiện tại chỉ có suy nghĩ về cô, anh lại vô tình không quan tâm cô, bỏ mặc chính đứa con chưa kịp nhìn mặt của mình.
- "Lãnh Phong Thần, mày thấy thế nào. Không tồi chứ? Không phải vừa rồi mày nói tao ngủ sao. Chậc bây giờ tao cảm thấy mày còn thảm hơn cả tao" Giang Ưng cười nham hiểm
Hai tay anh nắm chặt lại, cố gồng mình. Lúc này cửa nhà kho đột ngột mở ra
“Rầm” cánh cửa vì chịu lực quá lớn nên đã đổ vỡ xuống đất bụi bay tứ tung
Giang Ưng ra tay bắn Lãnh Phong Thần nhưng có người lại nhanh hơn, hắn bắt chuẩn xác vào cánh tay Giang Ưng làm hắn đau đớn ôm lấy cánh tay chiếc súng cũng vì thế mà văng ra xa.
Đám thuộc hạ của Lãnh Phong Thần chạy vào bắt giữ Giang Ưng “Thả tao ra…chúng mày thả tao ra” hắn là hét nhưng cũng không thể nào thoát được.
Khang Dụ chạy đến cởi trói cho Lãnh Phong Thần
“Xin lỗi chúng tôi tới muộn” Khang Dụ cúi đầu
“Không sao? Rất đúng lúc, nhốt hắn ta vào nhà giam đi”
Cùng lúc anh lên chiếc xe Rolls Royce đến nơi nhốt hai người họ
Đi đến trước cửa nhà giam Tô Hạ Hạ gào thét: “Thần, em biết sai rồi anh tha cho em đi”
Lãnh Phong Thần nhàn nhạt ngồi vào ghế “Hừ! Cô dám lừa tôi bao nhiêu năm qua xem ra cô không biết từ chết viết như thế nào thì phải”
“Không…không phải như vậy em không biết gì hết thật sự thì người năm đó không phải là em, nhưng vì lúc đó em quá yêu anh nên…”
“Im miệng” Lãnh Phong Thần đứng dậy phủi phủi bụi rồi đưa mắt nhìn đám thuộc hạ
“Muốn chơi thế nào thì chơi đừng chơi chết cô ta là được, sau đó đưa bọn họ sang Châu Phi làm lao động khổ sai” Đám thuộc hạ nghe vậy liền gật đầu rồi tiến gần đến Tô Hạ Hạ.
Tô Hạ Hạ mặt mày tím tái khóc lóc van xin anh nhưng Lãnh Phong Thần đã ra khỏi nhà giam anh không mảy may thương xót. Như vậy còn quá nhẹ với những gì cô ta đã gây ra cho Hàm Nhi.
Lãnh Phong Thần thức dậy với bộ dạng đầy mệt mỏi. Cả đêm hôm qua anh đều ở lại phòng của Hàm Nhi mà ngủ quên lúc nào không biết?
Từ lúc Hàm Nhi rời đi đã hơn một tháng rồi nhưng vẫn chưa thấy tung tích gì. Lãnh Phong Thần cho người lật tung cả thế giới lên kết quả vẫn không tìm thấy. Ngày ngày anh đều tìm đến rượu để giải sầu
Lãnh Phong Thần lái xe đến quán bar, anh gọi vài chai rượu loại nặng lên, anh uống một hơi hết cả chai, đến khi đầu óc không còn tỉnh táo nữa, anh mới đứng dậy loạng choạng ra về.
- "Aiza, anh trai, anh đụng trúng người ta rồi, bắt đền tối nay đấy." Một cô gái cố tình va vào anh nói.
Lãnh Phong Thần cau mày nói:"Cút."
- "Làm gì mà nổi nóng với người ta thế?" Cô ta hỏi.
Anh đẩy cô ta lùi về sau rồi bước qua, một lũ người ghê tởm. Anh đi xuống phía tầng hầm lấy xe.
"Bụp" Một khúc gỗ lớn đập vào lưng anh và đầu anh, vì đang say thêm việc va đập mạnh khiến cho anh nhanh chóng bất tỉnh.
Giang Ưng lôi anh lên chiếc xe nhỏ của mình rồi lái xe rời khỏi, chiếc xe dừng lại ở một kho chứa hàng bỏ hoang ngoài thành phố. Anh bị trói vào một chiếc ghế, đầu nghiêng sang một bên.
"Ào" Hắn xối một ca nước lạnh lên người anh, nước từ đỉnh đầu chảy xuống khắp người anh.
Anh lúc này, cau mày tỉnh dậy, rốt cuộc là tên nào chán sống?
- "Tỉnh rồi sao?" Giang Ưng hỏi.
Anh nhìn anh ta:"Mày là ai?"
- "Tao chính là người đàn ông của con đàn bà bên cạnh mày." Giang Ưng nghiến răng nói
Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Thì ra là mày, có chuyện gì? Nói mau đi."
- "Thằng khốn nạn, cô ấy đang mang thai đứa con của tao mà mày lại dám nhốt cô ấy vào nhà giam?". Anh ta nắm lấy cổ áo anh, nói rồi đấm một cú vào má anh.
Lãnh Phong Thần quay mặt sang một bên, khóe miệng anh vương chút máu tươi.
- “Lãnh Phong Thần ơi là Lãnh Phong Thần, là một thiếu tướng được người người ca tụng vậy mà lại bị một người phụ nữ gian xảo như Tô Hạ Hạ dắt mũi, tao nên gọi mày là gì đây nhỉ?" Hắn ta lấy lại bình tĩnh rồi nói.
Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Tô Hạ Hạ gian xảo cùng với một tên ngu ngốc như mày rất xứng đôi?"
"Bụp" Giang Ưng đấm thêm một cú vào má bên của anh.
- "Im miệng."
Hắn ta đi đến chiếc bàn cầm lên tờ giấy, một tờ giấy với dòng chữ rất đẹp, do chính tay hắn viết. Giang Ưng nhìn anh, cười rồi đọc lên.
- "Đơn chuyển nhượng tài sản, chậc, chậc, mày rất giàu đấy, nhưng cho tao xin hết nhé."
Lãnh Phong Thần cười:"Tao muốn xem mày có nuốt trôi được không?."
Hắn ta vòng ra sau anh, lấy ngón tay cái của anh ấn lên chiếc lọ màu đỏ kia.
Nói rồi anh ta ấn ngón tay cái của anh lên góc của tờ giấy.
- "Haha..haha...haha..."
- “Hiện tại tài sản của mày đã thuộc về tao, chỉ cần bây giờ tao giết chết mày thì tao sẽ cứu được Hạ Hạ”
Hắn ta điên cuồng cười, nhìn dấu vân tay của anh trong tờ giấy mà hắn ta không ngừng khoái chí.
Tiếp theo hắn rút cây súng ngắn ở phía sau người anh ra, đầu súng ngắm vào bên thái dương của anh.
- "Lãnh Phong Thần, mày muốn tao bắn mấy phát đây? Nếu bắn một phát ngay đầu mày sẽ chết tại chỗ, lúc đó trò chơi thật chẳng có gì thú vị."
Giang Ưng thu cây súng lại:"À, quên mất, tao có cái này cho mày nghe, sau khi nghe xong, mày sẽ không cần tao giết chết nữa mà khi đó, mày sẽ tức đến chết đó. Hahahaha.."
Giang Ưng đi về phía chiếc bàn, hắn cẩn thận đặt tờ giấy xuống, rồi bật máy ghi âm lên cho âm lượng to nhất.
Một giọng nói truyền đến, đó là giọng của Tô Hạ Hạ.
Một cuộc trò chuyện dài trong máy ghi âm được phát lại..
Sau khi nghe xong đoạn nói chuyện đó, không khí trở nên rất im lặng...
Im lặng đến đáng sợ...
Giang Ưng đi đến gần anh, hắn ta ung dung nhìn anh...
Còn Lãnh Phong Thần, hai mắt của anh bây giờ đang đỏ hoe, tức giận vì Tô Hạ Hạ sau tất cả là người chủ mưu mọi chuyện, và anh ân hận vì mình đã đối xử với Hàm Nhi như vậy.
Trong thời gian qua anh nhận ra mình đã yêu cô, nhưng chỉ mang đến cho cô toàn đau khổ. Anh hành hạ và sỉ nhục cô.
Anh cười lạnh, anh thật quá khốn nạn, vậy cái ngày mà anh mất đi người thân đấy chính Hàm Nhi là cô bé gái năm đó đã cho anh có động lực để sống tiếp vậy mà anh lại không nhận ra. Sau mọi chuyện, người chịu tổn thương nhiều nhất là Hàm Nhi.
Anh nhớ đến trong bụng cô còn một sinh linh khác, đó là con anh, nhưng giờ đứa nhỏ như thế nào rồi? đêm đó anh mạnh tay với cô như vậy...
Trong đầu anh hiện tại chỉ có suy nghĩ về cô, anh lại vô tình không quan tâm cô, bỏ mặc chính đứa con chưa kịp nhìn mặt của mình.
- "Lãnh Phong Thần, mày thấy thế nào. Không tồi chứ? Không phải vừa rồi mày nói tao ngủ sao. Chậc bây giờ tao cảm thấy mày còn thảm hơn cả tao" Giang Ưng cười nham hiểm
Hai tay anh nắm chặt lại, cố gồng mình. Lúc này cửa nhà kho đột ngột mở ra
“Rầm” cánh cửa vì chịu lực quá lớn nên đã đổ vỡ xuống đất bụi bay tứ tung
Giang Ưng ra tay bắn Lãnh Phong Thần nhưng có người lại nhanh hơn, hắn bắt chuẩn xác vào cánh tay Giang Ưng làm hắn đau đớn ôm lấy cánh tay chiếc súng cũng vì thế mà văng ra xa.
Đám thuộc hạ của Lãnh Phong Thần chạy vào bắt giữ Giang Ưng “Thả tao ra…chúng mày thả tao ra” hắn là hét nhưng cũng không thể nào thoát được.
Khang Dụ chạy đến cởi trói cho Lãnh Phong Thần
“Xin lỗi chúng tôi tới muộn” Khang Dụ cúi đầu
“Không sao? Rất đúng lúc, nhốt hắn ta vào nhà giam đi”
Cùng lúc anh lên chiếc xe Rolls Royce đến nơi nhốt hai người họ
Đi đến trước cửa nhà giam Tô Hạ Hạ gào thét: “Thần, em biết sai rồi anh tha cho em đi”
Lãnh Phong Thần nhàn nhạt ngồi vào ghế “Hừ! Cô dám lừa tôi bao nhiêu năm qua xem ra cô không biết từ chết viết như thế nào thì phải”
“Không…không phải như vậy em không biết gì hết thật sự thì người năm đó không phải là em, nhưng vì lúc đó em quá yêu anh nên…”
“Im miệng” Lãnh Phong Thần đứng dậy phủi phủi bụi rồi đưa mắt nhìn đám thuộc hạ
“Muốn chơi thế nào thì chơi đừng chơi chết cô ta là được, sau đó đưa bọn họ sang Châu Phi làm lao động khổ sai” Đám thuộc hạ nghe vậy liền gật đầu rồi tiến gần đến Tô Hạ Hạ.
Tô Hạ Hạ mặt mày tím tái khóc lóc van xin anh nhưng Lãnh Phong Thần đã ra khỏi nhà giam anh không mảy may thương xót. Như vậy còn quá nhẹ với những gì cô ta đã gây ra cho Hàm Nhi.