Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Bữa Cơm Gia Đình (1)
Lãnh Phong Thần nhân lúc cô mở miệng liền nhanh như chớp cúi người xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô. Nụ hôn của cô thật khiến anh chìm đắm đôi môi anh đào như tỏa ra một sức hút diệu kỳ càng làm anh tham lam mà muốn khuấy đảo trong khoang miệng của Diệu Hàm Nhi hết lần này đến lần khác.
Dáng người chắc khỏe của anh cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người cô.
“Đừng… Đừng!” - Hàm Nhi càng ra sức vặn vẹo người để tránh khỏi anh.
Diệu Hàm Nhi rất hốt hoảng, anh muốn làm gì? Anh là một ác ma, không phải anh định… Không, không thể được!
Dường như nhìn thấu sự sợ hãi của cô, Lãnh Phong Thần nở nụ cười thiếu nghiêm túc, quỷ dị: “Cô sợ à? Cô là tình nhân của tôi, cô không có quyền ra điều kiện với tôi!”
Cảm giác khuất nhục lại một lần nữa đánh gục Diệu Hàm Nhi! Anh giống như là một con quỷ Satan máu lạnh! Anh nhất thiết phải sỉ nhục cô, chà đạp lên cô như vậy sao?
Cảm giác chìm đắm nho nhỏ vừa rồi khiến cô có cảm giác giữa hai người còn có một chút tình cảm nhỏ nhoi nào đó, nhưng cô đã sai rồi! Thù hận chính là thù hận, làm sao có thể tiêu biến đi được đây? trái tim cô trở nên rét lạnh.
Khi bàn tay to của Lãnh Phong Thần bắt đầu kéo vạt váy của cô, Diệu Hàm Nhi kích động bắt lấy tay anh, quát to: “Đừng! Đừng ở đây...”
Đây là vườn hoa, người giúp việc có thể bắt gặp bọn họ bất cứ lúc nào, sao anh lại không cho cô một chút tự trọng chứ?
Cô không cho phép bản thân biến thành một người phóng túng như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Anh còn muốn gì nữa? ép cô trở thành tình nhân của anh còn chưa đủ, giờ còn muốn dùng cách này để sỉ nhục cô nữa sao?
Cô hận! Cô rất hận anh!
Lãnh Phong Thần nhìn Diệu Hàm Nhi như đang xem trò vui! Anh rất thích trò chơi này!
Lãnh Phong Thần nhếch khóe miệng lên, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ đến kì lạ: “Chúng ta đổi sang chỗ khác, đêm nay cô không chạy thoát nổi đâu!”
Diệu Hàm Nhi ra sức giãy giụa nhưng bất thành chẳng biết nước mắt từ đâu mà bất giác chảy xuống đọng lại trên tay anh. Lúc này Lãnh Phong Thần mới nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô đã dàn dụa nước mắt trái tim anh bất giác trật đi một nhịp mà thả cô ra
“Hừ! Chỉ là tình nhân của tôi thôi không cần phải làm như mình trong sạch”
Nói xong anh quay người bước vào biệt thự để lại cô một mình với màn đêm có những giọt sương còn đọng lại trên người. Diệu Hàm Nhi cảm thấy vừa rồi mình như thoát được một nạn mà thở dài.
Buổi sáng hôm sau
Diệu Hàm Nhi bước xuống nhà cứ tưởng anh đã đi làm rồi lên tâm trạng rất thoải mái. Cô xuống bếp uống cốc nước đang uống thì tự dưng bị sặc “khụ khụ”
Bác Trương chạy đến lo lắng vỗ vỗ vào lưng cô “thiếu phu nhân cô có sao không?”
Diệu Hàm Nhi khua khua tay nói: “Làm phiền bác rồi tôi không sao, bác đi làm việc của mình đi”
Không phải chứ cô bị sặc nước đây là lần đầu tiên chỉ vì nhìn thấy anh đang ngồi đó vừa uống cafe vừa đọc báo làm cho cô giật mình lên mới bị sặc nước. Bình thường không phải giờ này anh đã đi làm rồi sao, sao bây giờ lại nhàn rỗi ngồi. Cô mở to mắt nhìn cho thật kĩ không lẽ là ảo giác chăng, Diệu Hàm Nhi nhéo mạnh vào mình một cái “au” nó đau chính tỏ không phải cô vừa nhìn nhầm.
Giọng nói lạnh lùng cất lên phá tan sức hoang tưởng của cô
“Cô còn đứng đơ ra đấy làm gì, ăn sáng rồi cùng tôi đến nhà ông”
“Được” Diệu Hàm Nhi vội vã kéo ghế dùng bữa sáng cùng anh.
Lãnh Phong Thần ăn rất ít vì anh không có thói quen ăn sáng nếu có ăn cũng chỉ vài miếng ấy vậy mà hôm nay thế nào ăn cùng với cô anh lại ăn nhiều hơn hết nửa đĩa thức ăn(chả hiểu làm sao) đến quản gia Trương cũng lấy làm ngạc nhiên bà nghĩ chắc là do thiếu phu nhân rồi mặc dù hai người không yêu nhau lấy nhau cũng vì lợi ích riêng của bản thân nhưng quả thật sự có mặt của thiếu phu nhân làm cho căn nhà trở lên ấm áp đến lạ thường. Riêng chỉ có mỗi Diệu Hàm Nhi không biết nên cô cứ cặm cụi ăn phần bữa sáng của mình. Thấy anh ăn có nửa mà cô lại chén sạch không dư một chút nào quả thật sức ăn của cô rất tốt mà cô lại không béo (chắc đây là ước mơ của rất nhiều cô gái)
Ăn xong cô lên lầu thấy một bộ đồ khác và trang điểm lại một chút. Quả thật trời sinh cho cô nước da trắng hồng và mái tóc đen dài hơi xoăn không cần makeup cầu kì cũng làm cho cô xinh đẹp bội phần. Mặc một bộ trang phục truyền thống Trung Quốc cộng thêm đôi giày cao gót bước xuống cầu thang sức hút của cô đều được mọi người chú ý mà ngước nhìn đến cả một người quân nhân lạnh lùng như băng cũng không thể rời mắt bởi sự sinh đẹp kiêu sa của Diệu Hàm Nhi. Không cần trang phục đắt tiền vẫn tôn lên dáng người thon gọn của cô
“Chúng…chúng ta đi thôi” Mặt mày của cô có chút đỏ khi không hiểu sao từ lúc bước xuống anh cứ nhìn chằm chằm vào cô
Lên chiếc xe Lambroghini hai người ngồi đằng sau được trợ lí Khang Dụ đưa đến nhà ông nội của anh
Suốt một đường dài trong xe đều im lặng Diệu Hàm Nhi đến thở mạnh cô cũng chẳng dám. Hơn một tiếng thì cũng đến nơi căn biệt thự của ông cũng rất to nằm trên một khu đất đắt đỏ không khí ở đây rất tốt, rất có lợi đối với sức khỏe của người cao tuổi.
Dáng người chắc khỏe của anh cũng nóng bừng bừng, ôm chặt lấy người cô.
“Đừng… Đừng!” - Hàm Nhi càng ra sức vặn vẹo người để tránh khỏi anh.
Diệu Hàm Nhi rất hốt hoảng, anh muốn làm gì? Anh là một ác ma, không phải anh định… Không, không thể được!
Dường như nhìn thấu sự sợ hãi của cô, Lãnh Phong Thần nở nụ cười thiếu nghiêm túc, quỷ dị: “Cô sợ à? Cô là tình nhân của tôi, cô không có quyền ra điều kiện với tôi!”
Cảm giác khuất nhục lại một lần nữa đánh gục Diệu Hàm Nhi! Anh giống như là một con quỷ Satan máu lạnh! Anh nhất thiết phải sỉ nhục cô, chà đạp lên cô như vậy sao?
Cảm giác chìm đắm nho nhỏ vừa rồi khiến cô có cảm giác giữa hai người còn có một chút tình cảm nhỏ nhoi nào đó, nhưng cô đã sai rồi! Thù hận chính là thù hận, làm sao có thể tiêu biến đi được đây? trái tim cô trở nên rét lạnh.
Khi bàn tay to của Lãnh Phong Thần bắt đầu kéo vạt váy của cô, Diệu Hàm Nhi kích động bắt lấy tay anh, quát to: “Đừng! Đừng ở đây...”
Đây là vườn hoa, người giúp việc có thể bắt gặp bọn họ bất cứ lúc nào, sao anh lại không cho cô một chút tự trọng chứ?
Cô không cho phép bản thân biến thành một người phóng túng như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Anh còn muốn gì nữa? ép cô trở thành tình nhân của anh còn chưa đủ, giờ còn muốn dùng cách này để sỉ nhục cô nữa sao?
Cô hận! Cô rất hận anh!
Lãnh Phong Thần nhìn Diệu Hàm Nhi như đang xem trò vui! Anh rất thích trò chơi này!
Lãnh Phong Thần nhếch khóe miệng lên, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ đến kì lạ: “Chúng ta đổi sang chỗ khác, đêm nay cô không chạy thoát nổi đâu!”
Diệu Hàm Nhi ra sức giãy giụa nhưng bất thành chẳng biết nước mắt từ đâu mà bất giác chảy xuống đọng lại trên tay anh. Lúc này Lãnh Phong Thần mới nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô đã dàn dụa nước mắt trái tim anh bất giác trật đi một nhịp mà thả cô ra
“Hừ! Chỉ là tình nhân của tôi thôi không cần phải làm như mình trong sạch”
Nói xong anh quay người bước vào biệt thự để lại cô một mình với màn đêm có những giọt sương còn đọng lại trên người. Diệu Hàm Nhi cảm thấy vừa rồi mình như thoát được một nạn mà thở dài.
Buổi sáng hôm sau
Diệu Hàm Nhi bước xuống nhà cứ tưởng anh đã đi làm rồi lên tâm trạng rất thoải mái. Cô xuống bếp uống cốc nước đang uống thì tự dưng bị sặc “khụ khụ”
Bác Trương chạy đến lo lắng vỗ vỗ vào lưng cô “thiếu phu nhân cô có sao không?”
Diệu Hàm Nhi khua khua tay nói: “Làm phiền bác rồi tôi không sao, bác đi làm việc của mình đi”
Không phải chứ cô bị sặc nước đây là lần đầu tiên chỉ vì nhìn thấy anh đang ngồi đó vừa uống cafe vừa đọc báo làm cho cô giật mình lên mới bị sặc nước. Bình thường không phải giờ này anh đã đi làm rồi sao, sao bây giờ lại nhàn rỗi ngồi. Cô mở to mắt nhìn cho thật kĩ không lẽ là ảo giác chăng, Diệu Hàm Nhi nhéo mạnh vào mình một cái “au” nó đau chính tỏ không phải cô vừa nhìn nhầm.
Giọng nói lạnh lùng cất lên phá tan sức hoang tưởng của cô
“Cô còn đứng đơ ra đấy làm gì, ăn sáng rồi cùng tôi đến nhà ông”
“Được” Diệu Hàm Nhi vội vã kéo ghế dùng bữa sáng cùng anh.
Lãnh Phong Thần ăn rất ít vì anh không có thói quen ăn sáng nếu có ăn cũng chỉ vài miếng ấy vậy mà hôm nay thế nào ăn cùng với cô anh lại ăn nhiều hơn hết nửa đĩa thức ăn(chả hiểu làm sao) đến quản gia Trương cũng lấy làm ngạc nhiên bà nghĩ chắc là do thiếu phu nhân rồi mặc dù hai người không yêu nhau lấy nhau cũng vì lợi ích riêng của bản thân nhưng quả thật sự có mặt của thiếu phu nhân làm cho căn nhà trở lên ấm áp đến lạ thường. Riêng chỉ có mỗi Diệu Hàm Nhi không biết nên cô cứ cặm cụi ăn phần bữa sáng của mình. Thấy anh ăn có nửa mà cô lại chén sạch không dư một chút nào quả thật sức ăn của cô rất tốt mà cô lại không béo (chắc đây là ước mơ của rất nhiều cô gái)
Ăn xong cô lên lầu thấy một bộ đồ khác và trang điểm lại một chút. Quả thật trời sinh cho cô nước da trắng hồng và mái tóc đen dài hơi xoăn không cần makeup cầu kì cũng làm cho cô xinh đẹp bội phần. Mặc một bộ trang phục truyền thống Trung Quốc cộng thêm đôi giày cao gót bước xuống cầu thang sức hút của cô đều được mọi người chú ý mà ngước nhìn đến cả một người quân nhân lạnh lùng như băng cũng không thể rời mắt bởi sự sinh đẹp kiêu sa của Diệu Hàm Nhi. Không cần trang phục đắt tiền vẫn tôn lên dáng người thon gọn của cô
“Chúng…chúng ta đi thôi” Mặt mày của cô có chút đỏ khi không hiểu sao từ lúc bước xuống anh cứ nhìn chằm chằm vào cô
Lên chiếc xe Lambroghini hai người ngồi đằng sau được trợ lí Khang Dụ đưa đến nhà ông nội của anh
Suốt một đường dài trong xe đều im lặng Diệu Hàm Nhi đến thở mạnh cô cũng chẳng dám. Hơn một tiếng thì cũng đến nơi căn biệt thự của ông cũng rất to nằm trên một khu đất đắt đỏ không khí ở đây rất tốt, rất có lợi đối với sức khỏe của người cao tuổi.