Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Chỉ Ôm Thôi???
Kiều Mặc sau khi rời khỏi giang phòng của Tiêu Hoài Nam. Liền bất tri bất giác leo lên tận lầu 3, xông vào một phòng riêng của người khác.
Cô khi ấy, đến bản thân là ai sợ còn không nhớ được. Huống hồ chi là phân biệt đâu là phòng mình đâu là phòng người.
Cuối cùng tự chui đầu vào hang sói...
"Khốn kiếp, Kiều Mặc. Cô đợi đấy cho tôi, quân tử báo thù mười năm..."
Từ trên xuống dưới Tiêu Hoài Nam đều là mùi hôi nồng nặc của Kiều Mặc ban nãy để lại. Hắn vội vàng trở về phòng muốn tắm rửa sau đó lại tiếp tục cuộc vui.
Lời còn chưa kịp nói dứt đã cảm nhận được sự hiện diện của một người khác trong phòng riêng của bản thân.
Ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắt bén, súng siết chặt trên tay sớm đã lên đạn. Chỉ cần có người xuất hiện hắn sẽ bóp còi ngay.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng ngáy của ai đó phát ra từ bên cạnh giường. Hắn đưa tay đến bật hết tất cả đèn trong phòng lên. Một cảnh trước mắt đủ khiến Hoài Nam đứng sững tại nơi đó.
Người phụ nữ ban nãy hắn vừa muốn đào ba tấc đất của Long Thành lên để truy lùng. Vậy mà lại đang nằm yên tĩnh trong chính căn phòng của hắn.
Kiều Mặc đây là chê mạng mình quá dài sao.
"Mẹ nó, cái gì đây?"
Tiêu Hoài Nam bước đến gần quan sát, hắn dùng chân lay lay thân thể đang nằm dài dưới nền đất của Kiều Mặc.
Đôi mắt đen huyền của hắn lan tràn sự ghét bỏ ra bên ngoài. Nhìn thấy cô say xỉn bất tình mới yên tâm đem súng để về chổ cũ. Bởi, hắn cũng chẳng phải người thích thừa cơ hội kẻ thù không còn ý thức mà báo thù.
Chỉ là, suy nghĩ đó của hắn đã bị hành động tiếp theo của cô làm cho thay đổi.
Kiều Mặc cảm thấy trong người như đang bị ngọn lửa đốt. Bên trong lớp áo lông sói không ngừng tiết ra tuyến mồ hôi.
Tay chân luống cuống muốn cởi khuy áo trên người xuống. Nhưng ngay cả mở mắt cô cũng không mở nói huống chi là cởi khuy áo cho đàng hoàng.
Với tính cách của cô cho dù còn ý thức hay mất đi ý thức vẫn là không đủ kiên nhẫn để chầm chậm từ tốn.
Vì vậy, Kiều Mặc dứt khoát dùng hết sức lực kéo đứt cả một hàng khuy áo trên người. Để lộ ra lớp da thịt mềm mỏng trắng nõn bên trong. Cùng với nội y vô cùng quyến rũ.
"..."
Tiêu Hoài Nam một lần nữa bị người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt này làm cho chết đứng ngay tại chổ.
Hắn ấy mà, đã lăn lộn trên xã hội đầy rẫy những điều quái lạ này hơn 10 năm trời đằng đẵng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn được mở mang tầm mắt như vậy.
Phụ nữ trong thời đại này, ngoại trừ những vũ nữ ở nơi phức tạp này ra. Thì tất cả những người khác đều e thẹn ngại ngùng trước đàn ông.
Còn đây...
Có thật sự là phụ nữ?
Khuôn mặt tuấn mỹ Tiêu Hoài Nam cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng bên trong không ngừng gào thét cầu cứu anh em bên dưới lầu.
Rốt cuộc, hắn hôm nay ra đường không nhìn ngày. Hay là dạo này dính quá nhiều máu tanh của phạm nhân nên mới xui xẻo như vậy.
Được mệnh danh là dân chơi thứ thiệt của Long Thành. Nhưng thật ra Tiêu Thống Đốc nhà ta vẫn là 'trai tân'.
Đúng vậy hắn vẫn giữ mình trong sạch chờ đợi mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của bản thân quay trở về. 32 tuổi, chưa từng động chạm thân mật với thân thể của phụ nữ.
Huống hồ là làm những chuyện đồi bại.
"Tiêu Hoài Nam, mày bình tĩnh."
"Cứ xem như đang nhìn thấy lợn trần chuồng, không sao, không sao..."
Hoài Nam dù gì cũng là đàn ông, thân thể phản ứng với phụ nữ là không tránh được. Hắn muốn nhanh chóng bình ổn tâm trạng nên chạy vụt đến bếp ở sâu bên trong phòng.
Tiện tay uống cạn ly nước được đặt sẵn trên bàn. Lại chẳng hề hay biết, đó là rượu còn là loại rượu vô cùng mạnh.
Ban nãy, Lục Quân định chơi trò kịch tính bên trong phòng của Hoài Nam. Anh sớm đã chuẩn bị rượu mạnh hoà thêm một chút thuốc kích dục.
Tránh để người khác làm phiền nên dặn dò người dọn phòng qua sáng mai mới đến. Nào ngờ chưa kịp mần ăn được gì đã nghe tin tụ họp.
"Mùi vị này?"
Hắn chợt nhận ra được điều gì đó không đúng, rượu mạnh chính là 'dược đẩy' khiến tác dụng của thuốc kích dụng diễn ra nhanh chóng hơn.
Đầu óc của Tiêu Hoài Nam bắt đầu bị choáng váng. Không cách nào tập trung suy nghĩ được, thân thể lại thêm phần phản ứng.
Bên dưới gần như đâm xuyên ra bên ngoài. Xé toạt đi lớp quần tây mỏng manh kia. Hắn vội vàng chạy vào bên trong nhà vệ sinh để rửa mặt tỉnh táo.
Lại chẳng hiểu thế nào lột hết đồ trên người, tắm rửa sạch sẽ vẫn không cách nào lấy lại minh mẫn được.
Thường ngày là ngàn ly không say, giờ đây chỉ mới uống một chút đã không đứng vững được nữa...
"Nóng quá, khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Hoài Nam giận dữ đấm mạnh vào tường, bỗng nhiên một suy nghĩ điên cuồng thoáng qua trong đầu hắn.
Bên ngoài, có một người phụ nữ.
"Chỉ ôm thôi..."
"Chỉ ôm thôi..."
Hắn không ngừng lẩm bẩm trong miệng, miễn cưỡng lấy khăn tắm quấn phần bên dưới đang ***** **** của bản thân lại.
Bộ dạng này của hắn nếu như bị người ngoài nhìn thấy. E là sau này không biết giấu mặt đi đâu. Chẳng khác gì một con động vật cấp thấp sống chỉ vì phần bên dưới kia.
Chỉ có điều, tâm dù vững đến đâu cũng không thể kháng cự được tác dụng của thuốc. Bộ dạng của Kiều Mặc càng khiến hắn kích thích hơn.
Hiện tại trên dưới cơ thể của cô chỉ còn nội y, còn trang phục ban nãy vừa mặc đến đã bị cô vứt sạch trên nền đất.
"Con mẹ nó, lão tử không phải động vật ăn cỏ. Cô ta đây là muốn ép lão tử vào con đường bất nghĩa mà..."
Cô khi ấy, đến bản thân là ai sợ còn không nhớ được. Huống hồ chi là phân biệt đâu là phòng mình đâu là phòng người.
Cuối cùng tự chui đầu vào hang sói...
"Khốn kiếp, Kiều Mặc. Cô đợi đấy cho tôi, quân tử báo thù mười năm..."
Từ trên xuống dưới Tiêu Hoài Nam đều là mùi hôi nồng nặc của Kiều Mặc ban nãy để lại. Hắn vội vàng trở về phòng muốn tắm rửa sau đó lại tiếp tục cuộc vui.
Lời còn chưa kịp nói dứt đã cảm nhận được sự hiện diện của một người khác trong phòng riêng của bản thân.
Ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắt bén, súng siết chặt trên tay sớm đã lên đạn. Chỉ cần có người xuất hiện hắn sẽ bóp còi ngay.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng ngáy của ai đó phát ra từ bên cạnh giường. Hắn đưa tay đến bật hết tất cả đèn trong phòng lên. Một cảnh trước mắt đủ khiến Hoài Nam đứng sững tại nơi đó.
Người phụ nữ ban nãy hắn vừa muốn đào ba tấc đất của Long Thành lên để truy lùng. Vậy mà lại đang nằm yên tĩnh trong chính căn phòng của hắn.
Kiều Mặc đây là chê mạng mình quá dài sao.
"Mẹ nó, cái gì đây?"
Tiêu Hoài Nam bước đến gần quan sát, hắn dùng chân lay lay thân thể đang nằm dài dưới nền đất của Kiều Mặc.
Đôi mắt đen huyền của hắn lan tràn sự ghét bỏ ra bên ngoài. Nhìn thấy cô say xỉn bất tình mới yên tâm đem súng để về chổ cũ. Bởi, hắn cũng chẳng phải người thích thừa cơ hội kẻ thù không còn ý thức mà báo thù.
Chỉ là, suy nghĩ đó của hắn đã bị hành động tiếp theo của cô làm cho thay đổi.
Kiều Mặc cảm thấy trong người như đang bị ngọn lửa đốt. Bên trong lớp áo lông sói không ngừng tiết ra tuyến mồ hôi.
Tay chân luống cuống muốn cởi khuy áo trên người xuống. Nhưng ngay cả mở mắt cô cũng không mở nói huống chi là cởi khuy áo cho đàng hoàng.
Với tính cách của cô cho dù còn ý thức hay mất đi ý thức vẫn là không đủ kiên nhẫn để chầm chậm từ tốn.
Vì vậy, Kiều Mặc dứt khoát dùng hết sức lực kéo đứt cả một hàng khuy áo trên người. Để lộ ra lớp da thịt mềm mỏng trắng nõn bên trong. Cùng với nội y vô cùng quyến rũ.
"..."
Tiêu Hoài Nam một lần nữa bị người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt này làm cho chết đứng ngay tại chổ.
Hắn ấy mà, đã lăn lộn trên xã hội đầy rẫy những điều quái lạ này hơn 10 năm trời đằng đẵng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn được mở mang tầm mắt như vậy.
Phụ nữ trong thời đại này, ngoại trừ những vũ nữ ở nơi phức tạp này ra. Thì tất cả những người khác đều e thẹn ngại ngùng trước đàn ông.
Còn đây...
Có thật sự là phụ nữ?
Khuôn mặt tuấn mỹ Tiêu Hoài Nam cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng bên trong không ngừng gào thét cầu cứu anh em bên dưới lầu.
Rốt cuộc, hắn hôm nay ra đường không nhìn ngày. Hay là dạo này dính quá nhiều máu tanh của phạm nhân nên mới xui xẻo như vậy.
Được mệnh danh là dân chơi thứ thiệt của Long Thành. Nhưng thật ra Tiêu Thống Đốc nhà ta vẫn là 'trai tân'.
Đúng vậy hắn vẫn giữ mình trong sạch chờ đợi mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của bản thân quay trở về. 32 tuổi, chưa từng động chạm thân mật với thân thể của phụ nữ.
Huống hồ là làm những chuyện đồi bại.
"Tiêu Hoài Nam, mày bình tĩnh."
"Cứ xem như đang nhìn thấy lợn trần chuồng, không sao, không sao..."
Hoài Nam dù gì cũng là đàn ông, thân thể phản ứng với phụ nữ là không tránh được. Hắn muốn nhanh chóng bình ổn tâm trạng nên chạy vụt đến bếp ở sâu bên trong phòng.
Tiện tay uống cạn ly nước được đặt sẵn trên bàn. Lại chẳng hề hay biết, đó là rượu còn là loại rượu vô cùng mạnh.
Ban nãy, Lục Quân định chơi trò kịch tính bên trong phòng của Hoài Nam. Anh sớm đã chuẩn bị rượu mạnh hoà thêm một chút thuốc kích dục.
Tránh để người khác làm phiền nên dặn dò người dọn phòng qua sáng mai mới đến. Nào ngờ chưa kịp mần ăn được gì đã nghe tin tụ họp.
"Mùi vị này?"
Hắn chợt nhận ra được điều gì đó không đúng, rượu mạnh chính là 'dược đẩy' khiến tác dụng của thuốc kích dụng diễn ra nhanh chóng hơn.
Đầu óc của Tiêu Hoài Nam bắt đầu bị choáng váng. Không cách nào tập trung suy nghĩ được, thân thể lại thêm phần phản ứng.
Bên dưới gần như đâm xuyên ra bên ngoài. Xé toạt đi lớp quần tây mỏng manh kia. Hắn vội vàng chạy vào bên trong nhà vệ sinh để rửa mặt tỉnh táo.
Lại chẳng hiểu thế nào lột hết đồ trên người, tắm rửa sạch sẽ vẫn không cách nào lấy lại minh mẫn được.
Thường ngày là ngàn ly không say, giờ đây chỉ mới uống một chút đã không đứng vững được nữa...
"Nóng quá, khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Hoài Nam giận dữ đấm mạnh vào tường, bỗng nhiên một suy nghĩ điên cuồng thoáng qua trong đầu hắn.
Bên ngoài, có một người phụ nữ.
"Chỉ ôm thôi..."
"Chỉ ôm thôi..."
Hắn không ngừng lẩm bẩm trong miệng, miễn cưỡng lấy khăn tắm quấn phần bên dưới đang ***** **** của bản thân lại.
Bộ dạng này của hắn nếu như bị người ngoài nhìn thấy. E là sau này không biết giấu mặt đi đâu. Chẳng khác gì một con động vật cấp thấp sống chỉ vì phần bên dưới kia.
Chỉ có điều, tâm dù vững đến đâu cũng không thể kháng cự được tác dụng của thuốc. Bộ dạng của Kiều Mặc càng khiến hắn kích thích hơn.
Hiện tại trên dưới cơ thể của cô chỉ còn nội y, còn trang phục ban nãy vừa mặc đến đã bị cô vứt sạch trên nền đất.
"Con mẹ nó, lão tử không phải động vật ăn cỏ. Cô ta đây là muốn ép lão tử vào con đường bất nghĩa mà..."