Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Say Xỉn Làm Loạn
Không khí bên trên tầng 2 lúc này vô cùng căng thẳng. Đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ bén lên đã khiến nơi đây trở thành bình địa.
"Được rồi, đừng vì chuyện nhỏ mà phá hỏng đại sự của chúng ta."
"Tiêu Hoài Nam. Cậu khoan tính chuyện gia đình."
Lục Quân mỉm cười hoà đồng nhìn hai người đằng đằng thuốc súng kia. Anh đây là muốn khuyên ngăn hay là muốn thêm dầu vào lửa.
Ai mà không biết, Thịnh Thống Đốc xem trọng nhất là gia đình của mình. Vậy mà hôm nay anh lại dám nói là chuyện nhỏ.
Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại chui vào...
"Lục, Quân."
Hoài Nam gằng giọng, bàn tay siết chặt lấy khẩu súng được treo ngay ngắn bên eo. Bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra lên đạn.
Ấy mà, bầu không khí căng thẳng này vô tình bị Kiều Mặc phá vỡ. Cô say đến mức đầu óc quay vòng vòng, một chân đạp cửa xông vào bên trong phòng.
"Hửm? Ai đây?"
Kiều Mặc loạng choạng bước lên phía trước nhìn ngắm từng chi tiết trên khuôn mặt Tiêu Hoài Nam. Hai tay không chịu yên ổn mà sờ mó lung tung.
Thân thể này, hình thái này vô cùng săn chắc. Chính xác là gu của cô...
Nhưng mà chẳng phải ban nãy trong phòng của cô chỉ có vài người bạn kia thôi sao. Hiện tại lại thêm mấy anh trai rồi.
"..."
Hoài Nam đứng chết lặng ngay tại chổ, hắn không biết phản ứng như thế nào mới đúng với hoàn cảnh bây giờ.
Thường ngày chỉ có hắn phi lễ với người khác. Vậy mà, bây giờ bản thân lại bị một người phụ nữ động chạm thân thể.
Sắc mặt của hắn ngày càng trở nên âm trầm tối mịt, đám người bên cạnh nuốt trận cười lớn vào trong bụng. Sợ rằng bản thân nếu phát ra âm thanh nào sẽ bị luyên lụy.
Khụ.
Lục Quân nhịn không nổi mà ho khan lên một tiếng, đáy mắt lan tràn ý cười châm chọc đối phương.
"Cậu, chết, chắc, rồi."
Lý Nhị đắc ý cười giễu cợt bạn mình, lại chẳng biết được bản thân đã sớm rơi vào tầm ngắm của Tiêu Hoài Nam.
Lưng anh cảm nhận được đâu đó chút sát khí nồng đậm. Khi quay lưng lại mới 'vô tình' bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của Hoài Nam giành cho mình.
Nụ cười trên khoé môi vụt tắt, thay vào đó là khuôn mặt trở nên trắng bệch bệnh trạng đến doạ người.
"Cô, buông tay!"
Hắn giận đến run cả người, muốn nhanh chóng tránh né đôi bàn tay dơ bẩn của người phụ nữ trước mắt nhưng không thành.
Vừa mới lùi chân lại đã khiến đối phương đứng không vững nhã ngay vào lồng ngực chính mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt Hoài Nam lúc này đáng sợ đến mức khiến những người xung quanh thu mình vào một góc không dám hó hé thêm lời nào.
"Anh... Oẹ."
Đây là đang đặt dấu châm hết cho cuộc đời tươi đẹp của bản thân sao?
Kiều Mặc vì chuyện kiếm con rễ cho cha mình nên muốn tìm đến men rượu để giải khuây. Nào ngờ chơi quá chớn, một lần uống tận mấy chai sâm banh thượng hạng.
Đến cuối cùng, biến bản thân thành một tên men rượu. Say đến mức không biết trời đất là đâu. Cô nôn hết những gì bản thân ăn trong ngày hôm nay lên người Tiêu Thống Đốc.
[…]
"Cậu đừng cản tôi!"
Tiêu Hoài Nam giận quá hoá thẹn, rút súng trên người xuống muốn bắn chết người phụ nữ không quen biết kia.
Hiện tại không còn là thời dân quốc, quân nhân không thể tùy tiện giết người khi không được lệnh từ bên trên ban xuống.
Đặc biệt, những vị khách vào thời gian này của Vũ Trường đều là người có quyền có thế trong xã hội. Tầng hai lại là nơi trọng yếu, hoặc là giống Hoài Nam và Lục Quân. Có thế lực trong quân đội, hoặc là giống với Giang Lý Nhị có tiền có thế trong giới kinh doanh.
Nếu như hôm nay thật sự nổ súng giết người tại đây. E là ngay cả thân phận Thống Đốc của Tiêu Hoài Nam cũng khó thoát tội.
"Bình tĩnh."
"Người này cậu không thể giết được."
Lục Quân vội vàng ôm chặt lấy thân thể bám đầy đồ bẩn của Hoài Nam. Dường như anh có chút chê bai nhưng cũng không còn cách nào.
Liều mạng giữ chặt lấy không buông.
"Chào, tôi là Kiều Mặc. Kiều trong Kiều Mặc, Mặc trong Kiều Mặc."
"Ừm...m... Đền tiền cho anh."
Kiều Mặc nôn xong cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Chỉ là không khả quan hơn chút nào, vẫn là không còn minh mẫn.
Cô rút từ bên trong túi xách một xấp tiền, sau đó không chút suy nghĩ ném thẳng vào mặt những người trước mặt. Nói xong liền quay lưng rời đi, mặc cho tình trạng bên trong phòng hỗn loạn như chiến trường.
"Kiều, Mặc?"
Lục Quân lúc này mới chợt nhớ ra tại sao bản thân ban nãy lại có chút quen thuộc với khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Sau khi biết được danh tính tên tuổi của cô anh mới hiểu lý do tại sao. Vài ngày trước cha của anh đã đến thăm Kiều Gia, mục đích là muốn kiếm chút ít tiền quyên góp cho quân đội.
Bởi, Kiều gia chính là Đệ nhất thế gia của Long Thành. Thiếu tiền tất nhiên phải đến nhà họ Kiều để kiếm. Anh cũng vì thế, được nhìn thấy Kiều Mặc trong tấm ảnh treo giữa đại sảnh của Kiều gia.
Chẳng trách Lục Quân không nhận ra, người trong ảnh khi đó dịu dàng hoà nhã. Còn người ban nãy chẳng khác gì quân trộm cướp.
"Lục, Quân. Nếu như tôi không giết được cô ta rửa món thù này. Vậy tôi sẽ đánh chết cậu, sau đó lột hết đồ ném ra giữa phố."
"Được rồi, đừng vì chuyện nhỏ mà phá hỏng đại sự của chúng ta."
"Tiêu Hoài Nam. Cậu khoan tính chuyện gia đình."
Lục Quân mỉm cười hoà đồng nhìn hai người đằng đằng thuốc súng kia. Anh đây là muốn khuyên ngăn hay là muốn thêm dầu vào lửa.
Ai mà không biết, Thịnh Thống Đốc xem trọng nhất là gia đình của mình. Vậy mà hôm nay anh lại dám nói là chuyện nhỏ.
Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại chui vào...
"Lục, Quân."
Hoài Nam gằng giọng, bàn tay siết chặt lấy khẩu súng được treo ngay ngắn bên eo. Bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra lên đạn.
Ấy mà, bầu không khí căng thẳng này vô tình bị Kiều Mặc phá vỡ. Cô say đến mức đầu óc quay vòng vòng, một chân đạp cửa xông vào bên trong phòng.
"Hửm? Ai đây?"
Kiều Mặc loạng choạng bước lên phía trước nhìn ngắm từng chi tiết trên khuôn mặt Tiêu Hoài Nam. Hai tay không chịu yên ổn mà sờ mó lung tung.
Thân thể này, hình thái này vô cùng săn chắc. Chính xác là gu của cô...
Nhưng mà chẳng phải ban nãy trong phòng của cô chỉ có vài người bạn kia thôi sao. Hiện tại lại thêm mấy anh trai rồi.
"..."
Hoài Nam đứng chết lặng ngay tại chổ, hắn không biết phản ứng như thế nào mới đúng với hoàn cảnh bây giờ.
Thường ngày chỉ có hắn phi lễ với người khác. Vậy mà, bây giờ bản thân lại bị một người phụ nữ động chạm thân thể.
Sắc mặt của hắn ngày càng trở nên âm trầm tối mịt, đám người bên cạnh nuốt trận cười lớn vào trong bụng. Sợ rằng bản thân nếu phát ra âm thanh nào sẽ bị luyên lụy.
Khụ.
Lục Quân nhịn không nổi mà ho khan lên một tiếng, đáy mắt lan tràn ý cười châm chọc đối phương.
"Cậu, chết, chắc, rồi."
Lý Nhị đắc ý cười giễu cợt bạn mình, lại chẳng biết được bản thân đã sớm rơi vào tầm ngắm của Tiêu Hoài Nam.
Lưng anh cảm nhận được đâu đó chút sát khí nồng đậm. Khi quay lưng lại mới 'vô tình' bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của Hoài Nam giành cho mình.
Nụ cười trên khoé môi vụt tắt, thay vào đó là khuôn mặt trở nên trắng bệch bệnh trạng đến doạ người.
"Cô, buông tay!"
Hắn giận đến run cả người, muốn nhanh chóng tránh né đôi bàn tay dơ bẩn của người phụ nữ trước mắt nhưng không thành.
Vừa mới lùi chân lại đã khiến đối phương đứng không vững nhã ngay vào lồng ngực chính mình.
Biểu cảm trên khuôn mặt Hoài Nam lúc này đáng sợ đến mức khiến những người xung quanh thu mình vào một góc không dám hó hé thêm lời nào.
"Anh... Oẹ."
Đây là đang đặt dấu châm hết cho cuộc đời tươi đẹp của bản thân sao?
Kiều Mặc vì chuyện kiếm con rễ cho cha mình nên muốn tìm đến men rượu để giải khuây. Nào ngờ chơi quá chớn, một lần uống tận mấy chai sâm banh thượng hạng.
Đến cuối cùng, biến bản thân thành một tên men rượu. Say đến mức không biết trời đất là đâu. Cô nôn hết những gì bản thân ăn trong ngày hôm nay lên người Tiêu Thống Đốc.
[…]
"Cậu đừng cản tôi!"
Tiêu Hoài Nam giận quá hoá thẹn, rút súng trên người xuống muốn bắn chết người phụ nữ không quen biết kia.
Hiện tại không còn là thời dân quốc, quân nhân không thể tùy tiện giết người khi không được lệnh từ bên trên ban xuống.
Đặc biệt, những vị khách vào thời gian này của Vũ Trường đều là người có quyền có thế trong xã hội. Tầng hai lại là nơi trọng yếu, hoặc là giống Hoài Nam và Lục Quân. Có thế lực trong quân đội, hoặc là giống với Giang Lý Nhị có tiền có thế trong giới kinh doanh.
Nếu như hôm nay thật sự nổ súng giết người tại đây. E là ngay cả thân phận Thống Đốc của Tiêu Hoài Nam cũng khó thoát tội.
"Bình tĩnh."
"Người này cậu không thể giết được."
Lục Quân vội vàng ôm chặt lấy thân thể bám đầy đồ bẩn của Hoài Nam. Dường như anh có chút chê bai nhưng cũng không còn cách nào.
Liều mạng giữ chặt lấy không buông.
"Chào, tôi là Kiều Mặc. Kiều trong Kiều Mặc, Mặc trong Kiều Mặc."
"Ừm...m... Đền tiền cho anh."
Kiều Mặc nôn xong cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Chỉ là không khả quan hơn chút nào, vẫn là không còn minh mẫn.
Cô rút từ bên trong túi xách một xấp tiền, sau đó không chút suy nghĩ ném thẳng vào mặt những người trước mặt. Nói xong liền quay lưng rời đi, mặc cho tình trạng bên trong phòng hỗn loạn như chiến trường.
"Kiều, Mặc?"
Lục Quân lúc này mới chợt nhớ ra tại sao bản thân ban nãy lại có chút quen thuộc với khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Sau khi biết được danh tính tên tuổi của cô anh mới hiểu lý do tại sao. Vài ngày trước cha của anh đã đến thăm Kiều Gia, mục đích là muốn kiếm chút ít tiền quyên góp cho quân đội.
Bởi, Kiều gia chính là Đệ nhất thế gia của Long Thành. Thiếu tiền tất nhiên phải đến nhà họ Kiều để kiếm. Anh cũng vì thế, được nhìn thấy Kiều Mặc trong tấm ảnh treo giữa đại sảnh của Kiều gia.
Chẳng trách Lục Quân không nhận ra, người trong ảnh khi đó dịu dàng hoà nhã. Còn người ban nãy chẳng khác gì quân trộm cướp.
"Lục, Quân. Nếu như tôi không giết được cô ta rửa món thù này. Vậy tôi sẽ đánh chết cậu, sau đó lột hết đồ ném ra giữa phố."