Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Ngoại Truyện Tiêu Hàn - TIỂU NGUYỆN (END)
"..."
"Tiểu Hàn, con... bớt đau thương."
Lão Thái Thái cùi gằm mặt không nỡ đối diện với Tiêu Hàn. Ban nãy bác sĩ từ bên trong đã ngừng ca phẫu thuật.
Lần này chỉ có thể lựa chọn giữa mẹ và con. Trong hai chỉ có thể sống một, bệnh nhân Ôn Nguyện không chút suy nghĩ liền chọn đứa bé trong bụng.
Đã cứu được rồi, là một bé trai kháu khỉnh...
Nhưng bệnh nhân lại không may mắn như vậy, cô đang không ngừng xuất huyết. Một chân đã bước vài quỷ môn quan không cách nào cứu vớt nữa rồi.
"?"
Tiêu Hàn như chết lặng, anh gượng cười nhìn mẹ mình. Trong lòng đang không ngừng dậy sóng, miễn cưỡng trấn an.
Bước chân chậm chạp tiến vào bên trong, thu tầm mắt về trên người Ôn Nguyện. Chiếc váy trắng trên người cô sớm đã nhuốm đẫm máu tươi.
Vệt máu cũ chưa kịp khô, vệt máu mới lại xuất hiện.
Thân thể thoáng lung lay, bàn tay lạnh buốt đến cứng đờ không cách nào cử động. Khó khăn lắm mới dám trực diện đối mặt với Ôn Nguyện.
"Tiêu... Tiêu, Hàn."
"Anh đến rồi... sao..."
Ôn Nguyện khóc rất nhiều, khóc đến máu đã thay nước mắt chảy xuống lăn dài trên đôi má gầy gò của cô.
Trên đời này có ai lại muốn chế cơ chứ?
Huống hồ chi, người cô yêu vẫn còn sống trên đời. Gia đình của cô, mái ấm của cô vẫn còn ở nơi đây.
Cô nhẹ nhàng đấy đứa bé đến trước mặt Tiêu Hàn. Muốn anh nhìn con một chút, đứa bé đang nằm yên ổn bên cạnh kia rất giống, vô cùng giống với mẹ nó.
Mắt, mũi, miệng như một khuôn đúc ra.
"Con, là con của em và anh..."
"Tiêu Hàn... Chúng ta có con rồi..."
Ôn Nguyện đưa tay đến gần khuôn mặt quen thuộc nọ. Muốn theo thói quen giúp anh xoa xoa trán, để anh không còn nhăn nhó nữa.
Nhưng mà, tay vừa đưa đến giữa không trung liền rơi xuống. Hơi thở đứt đoạn đã trở nên tĩnh lặng.
Không, không còn thở nữa.
Mí mắt mệt mỏi nhắm nghiền, nhưng nụ cười hạnh phúc trên khoé môi vẫn còn lưu lại nơi đó. Thân thể lạnh lẽo đến đáng sợ.
Từ đầu đến cuối Tiêu Hàn chưa nói được một câu với Ôn Nguyện. Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ thương tâm, thân thể đơn bạc mạnh mẽ phủ phục trên mặt đất.
Lồng ngực xoắn chặt lại, hô hấp như bị ai đó mạnh bạo tước đoạt.
Tiểu Nguyện, không còn nữa.
Tiểu Nguyện, thật sự không còn nữa.
Từng chữ từng chữ cứ thể không ngừng vang vọng bên tai Tiêu Hàn. Hệt như muốn bức điên người khác, bám riết không buông.
"Ôn Nguyện, em thật tàn nhẫn. Em đi rồi. Lại vứt bỏ anh một mình tại nơi nhiều kỉ niệm của chúng ta nhất."
"Em đi rồi, tại sao lại để lại một đứa bé giống với em như vậy bên cạnh anh."
Tiêu Hàn khóc không thành tiếng, khó khăn ôm lấy thi thể lạnh lẽo đến thương tâm kia vào lòng. Cảm nhận được cái lạnh đó, anh không ngừng giúp cô truyền hơi ấm.
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn như vậy, Ôn Nguyện thật sự đã chết rồi. Đã bỏ Tiêu Hàn lại nơi đầy rẫy đau thương này.
Anh thật sự muốn bóp chết đứa bé kia, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của nó. Lại nghĩ đến những đau khổ mà vợ mình phải chịu để đưa nó đến với thế gian này.
Không nỡ, vẫn là không nỡ.
Tiêu Hàn xuống tay không được, anh ôm lấy Ôn Nguyện trở về nhà. Vứt đứa bé lại bệnh viện mặc người khác chăm sóc.
Anh để một cái thi thể ngay trong phòng mình, ngày ngày đêm đêm ngắm nhìn. Nhưng không cách tránh khỏi quy luật của tự nhiên.
Thi thể dần thối rửa, Tiêu Hàn không cam tâm nhưng cũng phải đem vợ mình đi hoả thiêu. Dùng phần tro cốt kia của cô đan thành túi hương luôn để bên người.
Ngay cả đến khi chết, cũng đem vào huyệt mộ.
Cả đời không cưới chính thất, cả đời không lập trưởng tử. Đứa con do chính người vợ duy nhất Ôn Nguyện sinh ra cũng chẳng có được danh phận đáng có.
Con trai Tiêu Thống Đốc, chứ không phải Trưởng tử Tiêu Gia.
"Tiêu Hoài Nam, ta hận chết ngươi."
"Hận chết tên súc sinh vừa ra đời đã khắc chết mẹ mình. Vì người, vì kẻ như ngươi... Nên cô ấy mới rời bỏ ta."
Tiêu Hàn đến chết vẫn không cách nào chấp nhận Hoài Nam. Anh oán hận nói ra những câu tàn nhẫn nhất.
Nhưng, trong lòng cũng đau đớn vô cùng.
Ôn Nguyện cái tên của con là do cô nghĩ ra, cũng chỉ có cô mới hiểu được ý nghĩa bên trong. Đứa bé không phải nỗi dằn vặt cô muốn để lại cạnh hắn.
Hoài Nam, Tiêu Hoài Nam.
Nhớ nhung về phương Nam, nơi mà Ôn Nguyện cùng Tiêu Hàn gặp nhau lần đầu tiên. Cố hướng của cô, nơi mà cô muốn đưa con trai mình đến nhất.
"Cha, Hoài Nam sai rồi... Người đừng tức giận. Cha, người đánh Hoài Nam cũng được. Nhốt Hoài Nam ở phòng tối cũng được."
"Nhưng xin người, đừng bỏ mặc Hoài Nam."
_End Ngoại Truyện_
Lịch ra truyện: 2,4,6 nha )
Nên trách ai đây? Trách sự xuất hiện của Hoài Nam khiến Ôn Nguyện mất mạng, hay trách Tiêu Hàn quá ích kỹ không nỡ buông tay Ôn Nguyện.
Đem mọi lỗi lầm dồn hết lên đầu một đứa trẻ vô tội.
Mọi người mà kêu trách tác giả chắc tui xỉu cái rật luôn ) BÃO xong rồi đó hmm, làm gì mà mới hum qua hum kia BÃO nay phải bão tiếp.
Tui rút kinh nghiệm: 200 VOTE BÃO 5 CHƯƠNG )
"Tiểu Hàn, con... bớt đau thương."
Lão Thái Thái cùi gằm mặt không nỡ đối diện với Tiêu Hàn. Ban nãy bác sĩ từ bên trong đã ngừng ca phẫu thuật.
Lần này chỉ có thể lựa chọn giữa mẹ và con. Trong hai chỉ có thể sống một, bệnh nhân Ôn Nguyện không chút suy nghĩ liền chọn đứa bé trong bụng.
Đã cứu được rồi, là một bé trai kháu khỉnh...
Nhưng bệnh nhân lại không may mắn như vậy, cô đang không ngừng xuất huyết. Một chân đã bước vài quỷ môn quan không cách nào cứu vớt nữa rồi.
"?"
Tiêu Hàn như chết lặng, anh gượng cười nhìn mẹ mình. Trong lòng đang không ngừng dậy sóng, miễn cưỡng trấn an.
Bước chân chậm chạp tiến vào bên trong, thu tầm mắt về trên người Ôn Nguyện. Chiếc váy trắng trên người cô sớm đã nhuốm đẫm máu tươi.
Vệt máu cũ chưa kịp khô, vệt máu mới lại xuất hiện.
Thân thể thoáng lung lay, bàn tay lạnh buốt đến cứng đờ không cách nào cử động. Khó khăn lắm mới dám trực diện đối mặt với Ôn Nguyện.
"Tiêu... Tiêu, Hàn."
"Anh đến rồi... sao..."
Ôn Nguyện khóc rất nhiều, khóc đến máu đã thay nước mắt chảy xuống lăn dài trên đôi má gầy gò của cô.
Trên đời này có ai lại muốn chế cơ chứ?
Huống hồ chi, người cô yêu vẫn còn sống trên đời. Gia đình của cô, mái ấm của cô vẫn còn ở nơi đây.
Cô nhẹ nhàng đấy đứa bé đến trước mặt Tiêu Hàn. Muốn anh nhìn con một chút, đứa bé đang nằm yên ổn bên cạnh kia rất giống, vô cùng giống với mẹ nó.
Mắt, mũi, miệng như một khuôn đúc ra.
"Con, là con của em và anh..."
"Tiêu Hàn... Chúng ta có con rồi..."
Ôn Nguyện đưa tay đến gần khuôn mặt quen thuộc nọ. Muốn theo thói quen giúp anh xoa xoa trán, để anh không còn nhăn nhó nữa.
Nhưng mà, tay vừa đưa đến giữa không trung liền rơi xuống. Hơi thở đứt đoạn đã trở nên tĩnh lặng.
Không, không còn thở nữa.
Mí mắt mệt mỏi nhắm nghiền, nhưng nụ cười hạnh phúc trên khoé môi vẫn còn lưu lại nơi đó. Thân thể lạnh lẽo đến đáng sợ.
Từ đầu đến cuối Tiêu Hàn chưa nói được một câu với Ôn Nguyện. Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ thương tâm, thân thể đơn bạc mạnh mẽ phủ phục trên mặt đất.
Lồng ngực xoắn chặt lại, hô hấp như bị ai đó mạnh bạo tước đoạt.
Tiểu Nguyện, không còn nữa.
Tiểu Nguyện, thật sự không còn nữa.
Từng chữ từng chữ cứ thể không ngừng vang vọng bên tai Tiêu Hàn. Hệt như muốn bức điên người khác, bám riết không buông.
"Ôn Nguyện, em thật tàn nhẫn. Em đi rồi. Lại vứt bỏ anh một mình tại nơi nhiều kỉ niệm của chúng ta nhất."
"Em đi rồi, tại sao lại để lại một đứa bé giống với em như vậy bên cạnh anh."
Tiêu Hàn khóc không thành tiếng, khó khăn ôm lấy thi thể lạnh lẽo đến thương tâm kia vào lòng. Cảm nhận được cái lạnh đó, anh không ngừng giúp cô truyền hơi ấm.
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn như vậy, Ôn Nguyện thật sự đã chết rồi. Đã bỏ Tiêu Hàn lại nơi đầy rẫy đau thương này.
Anh thật sự muốn bóp chết đứa bé kia, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của nó. Lại nghĩ đến những đau khổ mà vợ mình phải chịu để đưa nó đến với thế gian này.
Không nỡ, vẫn là không nỡ.
Tiêu Hàn xuống tay không được, anh ôm lấy Ôn Nguyện trở về nhà. Vứt đứa bé lại bệnh viện mặc người khác chăm sóc.
Anh để một cái thi thể ngay trong phòng mình, ngày ngày đêm đêm ngắm nhìn. Nhưng không cách tránh khỏi quy luật của tự nhiên.
Thi thể dần thối rửa, Tiêu Hàn không cam tâm nhưng cũng phải đem vợ mình đi hoả thiêu. Dùng phần tro cốt kia của cô đan thành túi hương luôn để bên người.
Ngay cả đến khi chết, cũng đem vào huyệt mộ.
Cả đời không cưới chính thất, cả đời không lập trưởng tử. Đứa con do chính người vợ duy nhất Ôn Nguyện sinh ra cũng chẳng có được danh phận đáng có.
Con trai Tiêu Thống Đốc, chứ không phải Trưởng tử Tiêu Gia.
"Tiêu Hoài Nam, ta hận chết ngươi."
"Hận chết tên súc sinh vừa ra đời đã khắc chết mẹ mình. Vì người, vì kẻ như ngươi... Nên cô ấy mới rời bỏ ta."
Tiêu Hàn đến chết vẫn không cách nào chấp nhận Hoài Nam. Anh oán hận nói ra những câu tàn nhẫn nhất.
Nhưng, trong lòng cũng đau đớn vô cùng.
Ôn Nguyện cái tên của con là do cô nghĩ ra, cũng chỉ có cô mới hiểu được ý nghĩa bên trong. Đứa bé không phải nỗi dằn vặt cô muốn để lại cạnh hắn.
Hoài Nam, Tiêu Hoài Nam.
Nhớ nhung về phương Nam, nơi mà Ôn Nguyện cùng Tiêu Hàn gặp nhau lần đầu tiên. Cố hướng của cô, nơi mà cô muốn đưa con trai mình đến nhất.
"Cha, Hoài Nam sai rồi... Người đừng tức giận. Cha, người đánh Hoài Nam cũng được. Nhốt Hoài Nam ở phòng tối cũng được."
"Nhưng xin người, đừng bỏ mặc Hoài Nam."
_End Ngoại Truyện_
Lịch ra truyện: 2,4,6 nha
Nên trách ai đây? Trách sự xuất hiện của Hoài Nam khiến Ôn Nguyện mất mạng, hay trách Tiêu Hàn quá ích kỹ không nỡ buông tay Ôn Nguyện.
Đem mọi lỗi lầm dồn hết lên đầu một đứa trẻ vô tội.
Mọi người mà kêu trách tác giả chắc tui xỉu cái rật luôn
Tui rút kinh nghiệm: 200 VOTE BÃO 5 CHƯƠNG